Sau khi Đường Khê nói cảm ơn, để thể hiện sự tôn trọng đối với nửa căn nhà, Đường Khê không trực tiếp để lên kệ trong phòng quần áo như mọi khi mà ngồi cạnh Tần Kiêu, để chiếc túi lên đùi, cúi đầu sờ bên ngoài, nhìn bên trong.
Nhìn, sờ kỹ như vậy rồi mà vẫn không biết nó làm từ chất liệu gì.
Tần Kiêu rũ mắt, dừng trên người Đường Khê, không biết cô muốn làm gì.
Đường Khê nghiên cứu hai phút, xoay mặt nhìn về phía người đàn ông, “Tần Kiêu.”
“Sao?”
Ngón tay Đường Khê mân mê chiếc túi, “Đây là da gì?”
Tần Kiêu, “Da hiếm.”
Đường Khê ồ lên, có vẻ như Tần Kiêu biết rất nhiều về túi xách.
Đường Khê lại hỏi anh, “Cái nào đắt hơn? Cái túi này hay cái túi bạc lần trước anh tặng em?”
Tần Kiêu, “Anh không để ý.”
“…”
Nửa căn nhà mà anh không để ý, người có tiền quả nhiên thích mua gì thì mua.
Đường Khê lại hỏi, “Sao mỗi lần về nhà anh đều tặng túi cho em thế?”
Tần Kiêu nhướng mày, “Em không thích sao?”
“Không, không.” Đường Khê sợ anh hiểu nhầm, vội vàng giải thích, “Không phải em không thích, mà là có hơi nhiều rồi.”
Mỗi thứ sáu về nhà anh đều đưa một chiếc túi, mà lần nào cô cũng nhắc anh về, chắc hẳn trong mắt anh, cô chỉ vì túi xách nên mới gọi anh về.
Mạch não Đường Khê chạy tới đây, càng nghĩ càng thấy khả năng Tần Kiêu nghĩ như vậy rất cao, cho nên lần nào về nhà anh cũng tặng túi, cô lập tức bổ sung, “Anh đi làm vất vả như vậy, cuối tuần về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt, anh không cần lãng phí thời gian mua quà cho em đâu.”
Tần Kiêu nghe người vợ “hiền lương thục đức” của mình giải thích xong, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Đây là chuyện riêng của anh.”
Ý của câu này là: lãng phí thời gian là chuyện của anh, không liên quan gì tới cô cả.
Đường Khê biết anh không thích người khác điều khiển, gục đầu xuống, cắn môi rồi ngước mắt lên, lộ ra vẻ mặt vô tội, “Em chỉ lo lắng cho sức khỏe của anh thôi.”
Tần Kiêu rất thích vẻ mặt này của cô, mỗi lần cô nhìn anh thế này, cho dù anh mất bình tĩnh đến đâu cũng sẽ kìm lại được.
Đàn ông dù có lạnh lùng đến đâu cũng không nỡ làm đau một bông hoa trắng nhỏ nhắn tinh khiết.
Quả nhiên sắc mặt Tần Kiêu dịu đi rất nhiều, nhưng giọng nói vẫn cứng nhắc, “Nhiều quá à?”
“Hả?” Đường Khê không kịp phản ứng theo anh.
Tần Kiêu nói, “Túi.”
Đường Khê nghĩ ngợi, cô vừa mới nói với Tần Kiêu rằng anh tặng cô hơi nhiều túi.
Nhưng giọng của Tần Kiêu lại khiến cô cảm thấy cũng không nhiều đến thế.
“Không ít.” Đường Khê nhìn Tần Kiêu, hơi khó hiểu, hỏi ngược lại, “Anh thấy không nhiều sao?”
“Không nhiều.” Tần Kiêu coi nó là đương nhiên, “Phụ nữ không phải đều thích có nhiều túi nhiều màu để thay đổi, bảy ngày một tuần không trùng nhau sao?”
Đường Khê: “…”
Cô không có thói quen tiêu tiền như thế.
Tuy lời nói của Tần Kiêu lạnh như băng, nhưng Đường Khê vẫn nghe được ý “người khác có, vợ mình cũng phải có”.
Thấy Đường Khê không nói gì, Tần Kiêu lại hỏi, “Em không thích?”
Không phải không thích, không có cô gái nào không thích cuộc sống giàu sang cả, nhưng cô không có thói quen mua sắm như vậy.
Đường Khê vốn định nói không, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thâm thuý của Tần Kiêu, tim cô lỡ một nhịp, ma xui quỷ khiến nói, “Thích.”
Tần Kiêu đáp, “Được rồi.”
Đã biết ý cô, biết cô thích, về sau vẫn sẽ mua tiếp.
Tất cả phụ nữ đều thích cảm giác được người khác quý trọng, Đường Khê cũng không ngoại lệ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lòng cô có một cảm giác khó tả.
Chuyện túi xách dường như không còn gì để nói nữa, cùng một người đàn ông cao lớn như Tần Kiêu nói chuyện về những chiếc túi xa xỉ cũng rất kỳ lạ. Thế là Đường Khê cầm chiếc túi đứng dậy, đi về phía phòng quần áo.
Phòng ngủ và phòng quần áo thông với nhau, có thể đi vào phòng quần áo qua một cánh cửa ở giữa.
Không biết ý tưởng này là của ai, nhưng trong nhà trừ hai phòng ngủ chính, hai phòng làm việc và phòng tập thể dục thì các phòng còn lại đều là phòng để quần áo, nên chúng rộng hơn bình thường rất nhiều.
Đường Khê đi vào phòng quần áo, đặt chiếc túi vào giữa hàng loạt những chiếc túi khác, chụp ảnh gửi cho Diệp Sơ Hạ.
Lúc nãy Diệp Sơ Hạ đặc biệt yêu cầu cô chụp ảnh mấy chiếc túi ở nhà cho mình xem.
Bức ảnh đã được gửi đi nhưng Diệp Sơ Hạ chưa xem tin nhắn.
Đường Khê đoán cô ấy với Tô Chi vẫn đang đi chơi bên ngoài nên không có thời gian kiểm tra điện thoại, bèn xuống lầu lấy hai cốc sữa bò.
Cô có thói quen uống sữa bò trước khi đi ngủ từ nhỏ. Mấy lần trước Tần Kiêu về nhà, cô để ý thấy chất lượng giấc ngủ của anh không tốt lắm, sữa bò giúp ngủ ngon nên cô cũng rót cho anh một cốc.
Khi Đường Khê trở lại phòng ngủ, Tần Kiêu không ở trong phòng, trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, Đường Khê để sữa của anh lên tủ đầu giường.
Cô thấy tin nhắn trả lời của Diệp Sơ Hạ.
Diệp Sơ Hạ [Aaaaa! Sao có nhiều túi thế! Cái nào cũng đẹp! Khê Khê, chồng mày tặng quà giỏi phết đấy. Lần sau ra ngoài mày cầm chiếc túi màu bạc kia cho tao xem.]
Đường Khê ngồi trên sô pha nhắn tin với cô, [Được, mày với Tô Chi về nhà chưa?]
Diệp Sơ Hạ: [Bọn tao ra khỏi quán bar rồi nhưng chưa về nhà. Bọn tao thuê phòng ở một khách sạn gần đấy, mày có muốn đến ở cùng không?]
Sau đó có một đoạn voice chat được gửi đến.
Đường Khê lấy tai nghe nghe, là giọng của Tô Chi, “Khê Khê, mày đến đây chơi với bọn đi, tao gửi địa chỉ cho.”
Đường Khê nhắn lại: [Không được, chồng tao về rồi.]
Hôm nay Diệp Sơ Hạ và Tô Chi vẫn nhắc đi nhắc lại chồng mày, chồng mày nên Đường Khê vô thức gõ chữ “chồng tao”.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Đường Khê nhìn chằm chằm vào hai chữ “chồng tao”, hơi ngại ngùng, muốn thu hồi tin nhắn, nhưng tin nhắn thoại của bên kia đã gửi đến.
Tô Chi: “Không phải mày nói tối nay chồng mày không về nhà sao?”
Quên đi, dù sao “chồng tao” cũng không sao, đang nói chuyện phiếm với Diệp Sơ Hà với Tô Chi cơ mà.
Đường Khê: [ Anh ấy về nhà rồi, không biết có nhìn thấy tao ở quán bar không nữa.]
Đường Khê không rõ liệu anh có nhìn thấy cô không.
Tô Chi: [ Về nhà anh ta có nói gì với mày không?]
Đường Khê: [ Anh ấy không nói gì, vẫn như thường lệ tặng cho tao một cái túi.”
Tô Chi: “Tặng túi là có ý gì nhỉ? Mỗi lần về nhà anh ta đều tặng túi cho mày à?”
Đường Khê: [Đúng rồi.]
Diệp Sơ Hạ: [Trời ạ, chồng mày chính là người đàn ông tuyệt vời, mỗi lần về nhà đều tặng một chiếc túi]
Đường Khê: [Hình như anh ấy lớn lên trong nhung lụa nên có chút hiểu lầm về phụ nữ. Anh ấy thấy phụ nữ lúc nào cũng cần bảy chiếc túi đủ mọi kiểu dáng, màu sắc khác nhau để dùng trong một tuần nên lúc nào về cũng tặng tao một cái.]
Tô Chi và Diệp Sơ Hạ không kịp đề phòng bị nhét một miếng cơm chó.
Diệp Sơ Hạ: “Bởi vì thấy phụ nữ nào cũng có nên mới cho rằng mày cũng cần?”
Quả nhiên phụ nữ nào nghe được lời Tần Kiêu nói cũng có phản ứng như vậy.
Đường Khê: [Cũng có thể do anh ấy nghĩ rằng tao là vợ anh ấy, đi ra ngoài mà xách một chiếc túi rách rưới cũ nát sẽ làm anh ấy mất mặt]
Diệp Sơ Hạ: “Dù trong lòng anh ta nghĩ gì đi nữa thì anh ta cũng đã không để mày thua thiệt những cô gái khác, nháy mắt một cái đã đủ để hạ gục 99% đàn ông rồi.”
Đường Khê: [Tao vẫn có cảm giác anh ấy nhìn thấy tao ở quán bar]
Tô Chi: “Không đâu, đèn quán bar mờ như vậy, hơn nữa hai người cũng ngồi xa nhau mà. Lúc về nhà anh ta cũng không nói gì đúng không? Nếu anh ta thấy thì chắc chắn sẽ nói. Nếu anh ta không nói nghĩa là không nhìn thấy. Mày đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Đường Khê cảm thấy Tô Chi nói có lý. Tần Kiêu một chữ cũng không nhắc đến chuyện ở quán bar, chắc là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Chỉ một lúc sau, Tần Kiêu tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm, mặc bộ đồ ngủ màu trắng Đường Khê mua cho mình, cũng là bộ đồ đôi với váy ngủ của cô.
Đường Khê còn nhớ rõ lúc cô mua đồ ngủ cho anh, anh bảo cô đừng quan tâm nhiều như vậy với cái bản mặt chán ghét đó.
Đường Khê nhìn bộ đồ ngủ trên người anh, trong mắt hiện lên chút tự hào.
Anh ghét bỏ mà còn mặc cơ đấy!
Nhận ra sự vui vẻ trong mắt cô, Tần Kiêu cởi cúc áo trên cùng, nhẹ nhàng nói, “Hơi chật.”
“Chật à? Em thấy vừa mà.” Cô bước đến gần để nhìn kỹ hơn.
Cô thấy nó rất vừa mà, còn hơi rộng là đằng khác.
Vẫn nên mặc đồ ngủ rộng hơn.
Tần Kiêu lặp lại, “Chật.”
Được, anh thấy chật, dù sao cũng là anh mặc.
Đường Khê dịu dàng nói, “Thế để lần sau em mua cho anh cỡ rộng hơn.”
Tần Kiêu đáp: “Không cần.”
Đường Khê: “…”
Lần trước anh cũng nói không cần mua đồ ngủ, thế mà anh vẫn mặc đó thôi.
Đường Khê không thèm để ý tới anh, âm thầm nhớ kỹ, lần sau mua đồ ngủ cho anh phải mua rộng hơn một size.
Phương thức sống chung của cô và Tần Kiêu luôn là như vậy. Con người anh đúng thật là chỉ sinh ra để bắt bẻ người khác, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, nói chuyện làm người khác phát nghẹn.
Cũng may mỗi ngày anh chỉ nói có mấy câu.
Cô chỉ cần làm tốt chuyện cô nên làm là được.
Cô quay mặt đi, chỉ vào cốc sữa bò trên tủ đầu giường, “Em thấy anh ngủ không ngon lắm nên rót cho anh một cốc sữa bò, lát nữa anh uống đi.”
Tần Kiêu không để ý liếc cốc sữa một cái, nhíu mày, “Ai rót sữa cho anh?”
“Không ai cả, em tự rót, sao thế?” Sữa bò cũng làm anh phát cáu cơ á? Tần Kiêu lạnh lùng nói, “Về sau không cần làm chuyện này.”
“Vì sao? Anh không thích uống sữa bò à?”
Đường Khê tủi thân nói, giọng nói như sắp khóc đến nơi.
Giọng nói Tần Kiêu nhẹ đi vài phần, “Anh thích hay không không phải là chuyện của em, em cứ làm chuyện của mình, để anh yên.”
“Em chính là vợ anh, chuyện của anh đương nhiên em phải quan tâm chứ.”
Tần Kiêu mỗi lần nghe giọng điệu “mẹ hiền vợ đảm” này của cô đều thấy đau đầu, nhíu mày, “Anh không cần em quan tâm đến anh, em chỉ cần ăn uống đầy đủ, vui vẻ, hạnh phúc là được.”
Chỉ cần ăn uống đầy đủ, vui vẻ hạnh phúc?
Tại sao anh ta lại nói thế?
Đường Khê cảnh giác tự hỏi, chẳng lẽ anh nhìn thấy cô trong quán bar, nhưng không chắc có đúng không nên dùng chiêu thử cô?
Hoặc anh biết mà không nói, chỉ chờ cơ hội để tìm cớ ly hôn.
Rốt cuộc thì nhà họ Tần chọn cô chỉ vì cô ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Mà Tần Kiêu không hề thích người ta sắp xếp chuyện của anh, thường xuyên làm trái ý người nhà.
Nếu tìm được lý do hợp lý, không những có thể dùng làm cớ ly hôn mà còn có thể đánh thẳng một cái vào mặt người nhà.
Một mũi tên trúng hai con chim.
Mặc kệ là do nguyên nhân nào, cô chỉ cần diễn tốt vai vợ hiền mẹ đảm là được.
Đường Khê khẽ cười, điều chỉnh sang nụ cười dịu dàng, thâm tình, chân thành nhìn anh, “Em không thích ăn chơi vui vẻ, chỉ cần quan tâm anh, làm cho anh vui thì em cũng vui rồi.”
Khoé môi Tần Kiêu khẽ nhúc nhích, vẻ mặt khó nói nhìn cô, một lát sau, như thể sự kiên nhẫn đã đạt đến cực hạn, anh lạnh giọng nói, “Anh không vui.”
Đường Khê hùa theo đón ý anh, “Thế bây giờ phải làm sao anh mới vui?”
Tần Kiêu bước sang bên cạnh, giọng nói lộ ra vẻ xa cách, “Đừng chạm vào anh.”
Đường Khê ngoan ngoãn đáp, “Được.”
Không còn sớm nữa, ban ngày Đường Khê vội chỉnh sửa ảnh, buổi tối ra ngoài chơi, mệt mỏi cả ngày nên chỉ muốn lên giường ngủ.
Trong nhà chỉ có mỗi một phòng ngủ, mỗi lần anh về đều phải ngủ chung giường nhau. Cô ngủ bên trong, anh ngủ bên ngoài, giữa hai người là một khoảng trống rất rộng.
Ngoại trừ việc đăng ký kết hôn, những phương diện khác hai người hoàn toàn không giống vợ chồng chút nào.
Đến nay, cả hai vẫn chưa sinh hoạt vợ chồng.
Không phải Đường Khê không muốn, mà là Tần Kiêu không có hứng thú với cô, luôn ngủ ở mép giường hệt như người đàn ông trong sạch sợ bị cô lợi dụng.
Nếu không phải đêm lãnh chứng hôm đó, hai người suýt lau súng cướp cò, Đường Khê cảm nhận được cô có thể, thì cô vẫn giữ suy nghĩ có phải vì anh không được nên Tần gia mới muốn cô gả cho anh hay không.
Từ sau khi lãnh chứng xong, chất lượng giấc ngủ của Đường Khê được cải thiện đáng kể, cô có thể chìm vào giấc ngủ mà không bị người nhà họ Đường quấy rầy.
Vài phút sau khi Đường Khê nằm trên giường, cô cảm giác Tần Kiêu cũng đã lên giường.
“Bụp” một tiếng.
Tần Kiêu tắt đèn đầu giường, trong phòng tối đen như mực.
Bởi vì sợ anh nhìn thấy mình ở quán bar nên cô sợ hãi nhắm mắt hồi lâu vẫn không thấy buồn ngủ.
Bên kia giường, Tần Kiêu nằm thẳng tắp như một pho tượng, chỉ có tiếng hít thở đều khiến Đường Khê tin rằng ngoài cô ra thì vẫn còn một sinh vật sống khác trên giường.
Bởi vì không có động tĩnh gì, Đường Khê không biết Tần Kiêu đã ngủ hay chưa.
Không biết qua bao lâu, Đường Khê cảm giác có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mặt mình nhưng cô cố vờ như không biết.
Vài giây sau, một âm thanh vang lên từ phía bên kia giường.
Ực ực, tiếng uống nước.
Tần Kiêu đang uống sữa.
Ngay trước khi đi ngủ, anh vẫn không thích cô tọc mạch, thế nhưng nửa đêm lại thức dậy uống sữa cô rót.
Đường Khê không chịu nổi nữa, mở mắt ra, trên mặt đầy ý cười nhìn anh, “Sữa có ngon không?”
Tần Kiêu nghe thấy tiếng cô, dừng tay lại, đặt chiếc cốc rỗng lên tủ đầu giường, nằm xuống, nhẹ giọng hỏi, “Em tỉnh rồi?”
Đường Khê thành thật trả lời, “Không, em chưa ngủ.”
Tần Kiêu lại hỏi, “Trước khi đi ngủ em có uống sữa không?”
Đường Khê trả lời, “Uống rồi.”
Tần Kiêu, “Sữa giúp ngủ ngon, sao em uống rồi mà vẫn không ngủ được?”
Đường Khê, “…”
Không phải ý của anh là anh ngủ không được, tin lời cô nói sữa bò hỗ trợ giấc ngủ nên mới lồm cồm bò dậy uống sữa đấy chứ.
Kết quả là cô uống rồi mà vẫn chưa ngủ được.
Thật là một chiêu hay, chuyển sự xấu hổ của mình sang người khác.
Đường Khê nắm chặt tay, cố làm giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng, “Sữa chỉ có tác dụng giúp ngủ ngon hơn thôi, không phải thuốc ngủ đâu.”
Lời nói của Đường Khê hoàn toàn hợp lý, Tần Kiêu không có gì để nói.
Một lát sau, Đường Khê vẫn không ngủ được, ngập ngừng gọi người bên cạnh một tiếng, “Tần Kiêu.”
“Đây.”
Giọng nói trầm ấm đáp lại thật nhanh.
Đường Khê sững người một lúc, sau đó quay sang nhìn anh.
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, rèm cửa không kéo chặt, ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Đường Khê nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.
Cô thấy được ánh mắt nóng như thiêu đốt của anh, lập tức nín thở, bất động nhìn anh.
Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay mình, có thể ngửi thấy hương thơm từ người cô, trong đầu hiện lên dáng vẻ của cô ở quán bar.
Chiếc váy hai dây ôm sát tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô, eo thon chân dài, chiếc cổ thiên nga thon thả, xương quai xanh thanh tú, khí chất tao nhã lấn át vẻ ngoài trong sáng, duyên dáng và thướt tha.
Nhìn nhau một lúc, Tần Kiêu nghiêng người, mang theo hơi thở nam tính đến gần cô.
Cơ thể Đường Khê đông cứng trên giường, nghe anh hỏi, “Không ngủ được à?”
Đường Khê kéo chăn mỏng, gật đầu.
Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên, “Tập thể dục buổi tối có thể giúp cải thiện chất lượng giấc ngủ.”
Đường Khê: “???”
Đường Khê nhất thời không hiểu anh muốn biểu đạt gì, chẳng lẽ sữa không có tác dụng ngủ ngon nên muốn trò chuyện đêm khuya với cô để ngủ ngon hơn?
Cùng nhau vận động đêm khuya để ngủ ngon?
Bây giờ?
Đường Tịch đột nhiên ý thức được lời nói của anh có ý gì, sắc mặt đỏ bừng, theo bản năng di chuyển xuống giường, không để ý đã lùi đến mép giường.
Nửa người nhoài ra ngoài, lòng Đường Khê thắt lại, ngay lúc cô nghĩ mình sắp ngã xuống thì một bàn tay to lớn nhanh chóng ôm cô vào lòng.
Thắt lưng của Đường Khê rất nhạy cảm, cô không dám để người khác chạm vào. Khi anh ôm eo cô, cơ thể cô run rẩy trong lòng anh như cá mắc cạn. Cô kinh ngạc kêu lên một tiếng, hoảng sợ vặn vẹo người.
Tiếng kêu của cô truyền vào tai Tần Kiêu, lửa nóng trong người anh càng thêm rạo rực, giọng nói anh mang theo sự cảnh cáo, “Đừng nhúc nhích.”
Đường Khê bị sự nôn nóng lẫn trong giọng nói của anh dọa sợ, không dám lộn xộn nữa, cơ thể cuộn lại như mèo con cảnh giác, rụt rè nhìn anh, chỉ có ngón tay thon dài vẫn không ngừng giãy giụa, muốn gỡ tay anh khỏi eo cô.
Đôi mắt Tần Kiêu nhìn cô run rẩy, vừa nãy sợ cô sẽ ngã xuống, dưới tình thế cấp bách mới ôm lấy eo cô, không ngờ cô lại phản ứng dữ dội như vậy, làm anh có một loại cảm giác muốn bắt nạt cô.
Tần Kiêu hít thở nặng nề, khắc chế nói, “Anh buông tay, đừng động đậy.”
Đường Khê vội vàng gật đầu, “Em nằm im, anh mau bỏ tay ra đi.”
Giọng nói cô còn run rẩy, đuôi mắt phiếm hồng.
Ánh mắt Tần Kiêu tối sầm lại, anh bỏ tay ra khỏi eo cô.
Đường Khê còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy anh tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Em để ý à?”
Đại não Đường Khê trống rỗng, cơ thể cứng ngắc, có chút đờ đẫn không biết nên trả lời thế nào. Bọn họ vốn là vợ chồng, đã là người trưởng thành, hơn nữa còn đi lãnh chứng rồi, Đường Khê cũng không định thủ thân như ngọc, chỉ là anh vẫn không có ý kiến gì về phương diện này.
Anh không đề cập tới làm cô rất vui vẻ.
Đêm nay anh đột nhiên muốn làm chuyện này. Không ngoài dự đoán của Đường Khê, dù sao anh vẫn còn trẻ tuổi sung sức, có nhu cầu là chuyện bình thường.
Nhưng đây không phải là chuyện đàn ông thăm dò trêu chọc, phụ nữ nửa từ chối nửa mời gọi sao?
Hỏi trắng ra như vậy không sợ cô để ý sao? Cô thật sự không có can đảm để nói là mình không để ý.
Đường Khê bị ánh mắt thâm thuý của anh nhìn đến mức đỏ bừng cả mặt, nhẹ nhàng cắn khóe môi.
Tần Kiêu thấy cô không trả lời, cho rằng cô không muốn, đầu óc cũng bình tĩnh lại, giữ khoảng cách với cô.
Nghe thấy âm thanh loạt xoạt, khoé mắt Đường Khê liếc anh một cái, thấy anh nằm ngửa ở mép giường bên trái như mọi khi thì mê mang.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh. Đường Khê nhắm mắt lại, đợi một hồi cũng không thấy người bên cạnh có bất kỳ động tĩnh gì, thầm nghĩ anh không muốn làm nữa.
Trước giờ anh muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, Đường Khê cũng không có hứng thú với việc đoán xem trong đầu anh đang nghĩ gì.
Cô trở mình, quay lưng về phía anh tiếp tục chờ cơn buồn ngủ đến, bỗng nhiên nghe thấy anh lên tiếng, “Nghe nói em rất yêu anh.”
Đường Khê ngẩn người, mở mắt, lập tức quay sang nhìn anh.
Tần Kiêu vẫn nằm đó, không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng lời nói vừa rồi của anh rất kỳ lạ.
Tình cảm là chuyện của hai người, anh lại nói về chuyện cô yêu anh như thể anh biết được tình cảm của cô nhưng không thật sự muốn đáp lại.
Tần Kiêu luôn không để ý những lời thâm tình của cô nhưng sao hôm nay lại đột nhiên nổi hứng quan tâm.
Đường Khê nhìn chằm chằm mặt Tần Kiêu, nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh không giống như bình thường.
Đường Khê mơ hồ hiểu được cảm giác kỳ lạ của cô đến từ đâu.
Anh đang hỏi tại sao cô không trả lời rằng cô không ngại tập thể dục buổi tối với anh để dễ ngủ.
Nhìn, sờ kỹ như vậy rồi mà vẫn không biết nó làm từ chất liệu gì.
Tần Kiêu rũ mắt, dừng trên người Đường Khê, không biết cô muốn làm gì.
Đường Khê nghiên cứu hai phút, xoay mặt nhìn về phía người đàn ông, “Tần Kiêu.”
“Sao?”
Ngón tay Đường Khê mân mê chiếc túi, “Đây là da gì?”
Tần Kiêu, “Da hiếm.”
Đường Khê ồ lên, có vẻ như Tần Kiêu biết rất nhiều về túi xách.
Đường Khê lại hỏi anh, “Cái nào đắt hơn? Cái túi này hay cái túi bạc lần trước anh tặng em?”
Tần Kiêu, “Anh không để ý.”
“…”
Nửa căn nhà mà anh không để ý, người có tiền quả nhiên thích mua gì thì mua.
Đường Khê lại hỏi, “Sao mỗi lần về nhà anh đều tặng túi cho em thế?”
Tần Kiêu nhướng mày, “Em không thích sao?”
“Không, không.” Đường Khê sợ anh hiểu nhầm, vội vàng giải thích, “Không phải em không thích, mà là có hơi nhiều rồi.”
Mỗi thứ sáu về nhà anh đều đưa một chiếc túi, mà lần nào cô cũng nhắc anh về, chắc hẳn trong mắt anh, cô chỉ vì túi xách nên mới gọi anh về.
Mạch não Đường Khê chạy tới đây, càng nghĩ càng thấy khả năng Tần Kiêu nghĩ như vậy rất cao, cho nên lần nào về nhà anh cũng tặng túi, cô lập tức bổ sung, “Anh đi làm vất vả như vậy, cuối tuần về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt, anh không cần lãng phí thời gian mua quà cho em đâu.”
Tần Kiêu nghe người vợ “hiền lương thục đức” của mình giải thích xong, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Đây là chuyện riêng của anh.”
Ý của câu này là: lãng phí thời gian là chuyện của anh, không liên quan gì tới cô cả.
Đường Khê biết anh không thích người khác điều khiển, gục đầu xuống, cắn môi rồi ngước mắt lên, lộ ra vẻ mặt vô tội, “Em chỉ lo lắng cho sức khỏe của anh thôi.”
Tần Kiêu rất thích vẻ mặt này của cô, mỗi lần cô nhìn anh thế này, cho dù anh mất bình tĩnh đến đâu cũng sẽ kìm lại được.
Đàn ông dù có lạnh lùng đến đâu cũng không nỡ làm đau một bông hoa trắng nhỏ nhắn tinh khiết.
Quả nhiên sắc mặt Tần Kiêu dịu đi rất nhiều, nhưng giọng nói vẫn cứng nhắc, “Nhiều quá à?”
“Hả?” Đường Khê không kịp phản ứng theo anh.
Tần Kiêu nói, “Túi.”
Đường Khê nghĩ ngợi, cô vừa mới nói với Tần Kiêu rằng anh tặng cô hơi nhiều túi.
Nhưng giọng của Tần Kiêu lại khiến cô cảm thấy cũng không nhiều đến thế.
“Không ít.” Đường Khê nhìn Tần Kiêu, hơi khó hiểu, hỏi ngược lại, “Anh thấy không nhiều sao?”
“Không nhiều.” Tần Kiêu coi nó là đương nhiên, “Phụ nữ không phải đều thích có nhiều túi nhiều màu để thay đổi, bảy ngày một tuần không trùng nhau sao?”
Đường Khê: “…”
Cô không có thói quen tiêu tiền như thế.
Tuy lời nói của Tần Kiêu lạnh như băng, nhưng Đường Khê vẫn nghe được ý “người khác có, vợ mình cũng phải có”.
Thấy Đường Khê không nói gì, Tần Kiêu lại hỏi, “Em không thích?”
Không phải không thích, không có cô gái nào không thích cuộc sống giàu sang cả, nhưng cô không có thói quen mua sắm như vậy.
Đường Khê vốn định nói không, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thâm thuý của Tần Kiêu, tim cô lỡ một nhịp, ma xui quỷ khiến nói, “Thích.”
Tần Kiêu đáp, “Được rồi.”
Đã biết ý cô, biết cô thích, về sau vẫn sẽ mua tiếp.
Tất cả phụ nữ đều thích cảm giác được người khác quý trọng, Đường Khê cũng không ngoại lệ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lòng cô có một cảm giác khó tả.
Chuyện túi xách dường như không còn gì để nói nữa, cùng một người đàn ông cao lớn như Tần Kiêu nói chuyện về những chiếc túi xa xỉ cũng rất kỳ lạ. Thế là Đường Khê cầm chiếc túi đứng dậy, đi về phía phòng quần áo.
Phòng ngủ và phòng quần áo thông với nhau, có thể đi vào phòng quần áo qua một cánh cửa ở giữa.
Không biết ý tưởng này là của ai, nhưng trong nhà trừ hai phòng ngủ chính, hai phòng làm việc và phòng tập thể dục thì các phòng còn lại đều là phòng để quần áo, nên chúng rộng hơn bình thường rất nhiều.
Đường Khê đi vào phòng quần áo, đặt chiếc túi vào giữa hàng loạt những chiếc túi khác, chụp ảnh gửi cho Diệp Sơ Hạ.
Lúc nãy Diệp Sơ Hạ đặc biệt yêu cầu cô chụp ảnh mấy chiếc túi ở nhà cho mình xem.
Bức ảnh đã được gửi đi nhưng Diệp Sơ Hạ chưa xem tin nhắn.
Đường Khê đoán cô ấy với Tô Chi vẫn đang đi chơi bên ngoài nên không có thời gian kiểm tra điện thoại, bèn xuống lầu lấy hai cốc sữa bò.
Cô có thói quen uống sữa bò trước khi đi ngủ từ nhỏ. Mấy lần trước Tần Kiêu về nhà, cô để ý thấy chất lượng giấc ngủ của anh không tốt lắm, sữa bò giúp ngủ ngon nên cô cũng rót cho anh một cốc.
Khi Đường Khê trở lại phòng ngủ, Tần Kiêu không ở trong phòng, trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, Đường Khê để sữa của anh lên tủ đầu giường.
Cô thấy tin nhắn trả lời của Diệp Sơ Hạ.
Diệp Sơ Hạ [Aaaaa! Sao có nhiều túi thế! Cái nào cũng đẹp! Khê Khê, chồng mày tặng quà giỏi phết đấy. Lần sau ra ngoài mày cầm chiếc túi màu bạc kia cho tao xem.]
Đường Khê ngồi trên sô pha nhắn tin với cô, [Được, mày với Tô Chi về nhà chưa?]
Diệp Sơ Hạ: [Bọn tao ra khỏi quán bar rồi nhưng chưa về nhà. Bọn tao thuê phòng ở một khách sạn gần đấy, mày có muốn đến ở cùng không?]
Sau đó có một đoạn voice chat được gửi đến.
Đường Khê lấy tai nghe nghe, là giọng của Tô Chi, “Khê Khê, mày đến đây chơi với bọn đi, tao gửi địa chỉ cho.”
Đường Khê nhắn lại: [Không được, chồng tao về rồi.]
Hôm nay Diệp Sơ Hạ và Tô Chi vẫn nhắc đi nhắc lại chồng mày, chồng mày nên Đường Khê vô thức gõ chữ “chồng tao”.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Đường Khê nhìn chằm chằm vào hai chữ “chồng tao”, hơi ngại ngùng, muốn thu hồi tin nhắn, nhưng tin nhắn thoại của bên kia đã gửi đến.
Tô Chi: “Không phải mày nói tối nay chồng mày không về nhà sao?”
Quên đi, dù sao “chồng tao” cũng không sao, đang nói chuyện phiếm với Diệp Sơ Hà với Tô Chi cơ mà.
Đường Khê: [ Anh ấy về nhà rồi, không biết có nhìn thấy tao ở quán bar không nữa.]
Đường Khê không rõ liệu anh có nhìn thấy cô không.
Tô Chi: [ Về nhà anh ta có nói gì với mày không?]
Đường Khê: [ Anh ấy không nói gì, vẫn như thường lệ tặng cho tao một cái túi.”
Tô Chi: “Tặng túi là có ý gì nhỉ? Mỗi lần về nhà anh ta đều tặng túi cho mày à?”
Đường Khê: [Đúng rồi.]
Diệp Sơ Hạ: [Trời ạ, chồng mày chính là người đàn ông tuyệt vời, mỗi lần về nhà đều tặng một chiếc túi]
Đường Khê: [Hình như anh ấy lớn lên trong nhung lụa nên có chút hiểu lầm về phụ nữ. Anh ấy thấy phụ nữ lúc nào cũng cần bảy chiếc túi đủ mọi kiểu dáng, màu sắc khác nhau để dùng trong một tuần nên lúc nào về cũng tặng tao một cái.]
Tô Chi và Diệp Sơ Hạ không kịp đề phòng bị nhét một miếng cơm chó.
Diệp Sơ Hạ: “Bởi vì thấy phụ nữ nào cũng có nên mới cho rằng mày cũng cần?”
Quả nhiên phụ nữ nào nghe được lời Tần Kiêu nói cũng có phản ứng như vậy.
Đường Khê: [Cũng có thể do anh ấy nghĩ rằng tao là vợ anh ấy, đi ra ngoài mà xách một chiếc túi rách rưới cũ nát sẽ làm anh ấy mất mặt]
Diệp Sơ Hạ: “Dù trong lòng anh ta nghĩ gì đi nữa thì anh ta cũng đã không để mày thua thiệt những cô gái khác, nháy mắt một cái đã đủ để hạ gục 99% đàn ông rồi.”
Đường Khê: [Tao vẫn có cảm giác anh ấy nhìn thấy tao ở quán bar]
Tô Chi: “Không đâu, đèn quán bar mờ như vậy, hơn nữa hai người cũng ngồi xa nhau mà. Lúc về nhà anh ta cũng không nói gì đúng không? Nếu anh ta thấy thì chắc chắn sẽ nói. Nếu anh ta không nói nghĩa là không nhìn thấy. Mày đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Đường Khê cảm thấy Tô Chi nói có lý. Tần Kiêu một chữ cũng không nhắc đến chuyện ở quán bar, chắc là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Chỉ một lúc sau, Tần Kiêu tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm, mặc bộ đồ ngủ màu trắng Đường Khê mua cho mình, cũng là bộ đồ đôi với váy ngủ của cô.
Đường Khê còn nhớ rõ lúc cô mua đồ ngủ cho anh, anh bảo cô đừng quan tâm nhiều như vậy với cái bản mặt chán ghét đó.
Đường Khê nhìn bộ đồ ngủ trên người anh, trong mắt hiện lên chút tự hào.
Anh ghét bỏ mà còn mặc cơ đấy!
Nhận ra sự vui vẻ trong mắt cô, Tần Kiêu cởi cúc áo trên cùng, nhẹ nhàng nói, “Hơi chật.”
“Chật à? Em thấy vừa mà.” Cô bước đến gần để nhìn kỹ hơn.
Cô thấy nó rất vừa mà, còn hơi rộng là đằng khác.
Vẫn nên mặc đồ ngủ rộng hơn.
Tần Kiêu lặp lại, “Chật.”
Được, anh thấy chật, dù sao cũng là anh mặc.
Đường Khê dịu dàng nói, “Thế để lần sau em mua cho anh cỡ rộng hơn.”
Tần Kiêu đáp: “Không cần.”
Đường Khê: “…”
Lần trước anh cũng nói không cần mua đồ ngủ, thế mà anh vẫn mặc đó thôi.
Đường Khê không thèm để ý tới anh, âm thầm nhớ kỹ, lần sau mua đồ ngủ cho anh phải mua rộng hơn một size.
Phương thức sống chung của cô và Tần Kiêu luôn là như vậy. Con người anh đúng thật là chỉ sinh ra để bắt bẻ người khác, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, nói chuyện làm người khác phát nghẹn.
Cũng may mỗi ngày anh chỉ nói có mấy câu.
Cô chỉ cần làm tốt chuyện cô nên làm là được.
Cô quay mặt đi, chỉ vào cốc sữa bò trên tủ đầu giường, “Em thấy anh ngủ không ngon lắm nên rót cho anh một cốc sữa bò, lát nữa anh uống đi.”
Tần Kiêu không để ý liếc cốc sữa một cái, nhíu mày, “Ai rót sữa cho anh?”
“Không ai cả, em tự rót, sao thế?” Sữa bò cũng làm anh phát cáu cơ á? Tần Kiêu lạnh lùng nói, “Về sau không cần làm chuyện này.”
“Vì sao? Anh không thích uống sữa bò à?”
Đường Khê tủi thân nói, giọng nói như sắp khóc đến nơi.
Giọng nói Tần Kiêu nhẹ đi vài phần, “Anh thích hay không không phải là chuyện của em, em cứ làm chuyện của mình, để anh yên.”
“Em chính là vợ anh, chuyện của anh đương nhiên em phải quan tâm chứ.”
Tần Kiêu mỗi lần nghe giọng điệu “mẹ hiền vợ đảm” này của cô đều thấy đau đầu, nhíu mày, “Anh không cần em quan tâm đến anh, em chỉ cần ăn uống đầy đủ, vui vẻ, hạnh phúc là được.”
Chỉ cần ăn uống đầy đủ, vui vẻ hạnh phúc?
Tại sao anh ta lại nói thế?
Đường Khê cảnh giác tự hỏi, chẳng lẽ anh nhìn thấy cô trong quán bar, nhưng không chắc có đúng không nên dùng chiêu thử cô?
Hoặc anh biết mà không nói, chỉ chờ cơ hội để tìm cớ ly hôn.
Rốt cuộc thì nhà họ Tần chọn cô chỉ vì cô ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Mà Tần Kiêu không hề thích người ta sắp xếp chuyện của anh, thường xuyên làm trái ý người nhà.
Nếu tìm được lý do hợp lý, không những có thể dùng làm cớ ly hôn mà còn có thể đánh thẳng một cái vào mặt người nhà.
Một mũi tên trúng hai con chim.
Mặc kệ là do nguyên nhân nào, cô chỉ cần diễn tốt vai vợ hiền mẹ đảm là được.
Đường Khê khẽ cười, điều chỉnh sang nụ cười dịu dàng, thâm tình, chân thành nhìn anh, “Em không thích ăn chơi vui vẻ, chỉ cần quan tâm anh, làm cho anh vui thì em cũng vui rồi.”
Khoé môi Tần Kiêu khẽ nhúc nhích, vẻ mặt khó nói nhìn cô, một lát sau, như thể sự kiên nhẫn đã đạt đến cực hạn, anh lạnh giọng nói, “Anh không vui.”
Đường Khê hùa theo đón ý anh, “Thế bây giờ phải làm sao anh mới vui?”
Tần Kiêu bước sang bên cạnh, giọng nói lộ ra vẻ xa cách, “Đừng chạm vào anh.”
Đường Khê ngoan ngoãn đáp, “Được.”
Không còn sớm nữa, ban ngày Đường Khê vội chỉnh sửa ảnh, buổi tối ra ngoài chơi, mệt mỏi cả ngày nên chỉ muốn lên giường ngủ.
Trong nhà chỉ có mỗi một phòng ngủ, mỗi lần anh về đều phải ngủ chung giường nhau. Cô ngủ bên trong, anh ngủ bên ngoài, giữa hai người là một khoảng trống rất rộng.
Ngoại trừ việc đăng ký kết hôn, những phương diện khác hai người hoàn toàn không giống vợ chồng chút nào.
Đến nay, cả hai vẫn chưa sinh hoạt vợ chồng.
Không phải Đường Khê không muốn, mà là Tần Kiêu không có hứng thú với cô, luôn ngủ ở mép giường hệt như người đàn ông trong sạch sợ bị cô lợi dụng.
Nếu không phải đêm lãnh chứng hôm đó, hai người suýt lau súng cướp cò, Đường Khê cảm nhận được cô có thể, thì cô vẫn giữ suy nghĩ có phải vì anh không được nên Tần gia mới muốn cô gả cho anh hay không.
Từ sau khi lãnh chứng xong, chất lượng giấc ngủ của Đường Khê được cải thiện đáng kể, cô có thể chìm vào giấc ngủ mà không bị người nhà họ Đường quấy rầy.
Vài phút sau khi Đường Khê nằm trên giường, cô cảm giác Tần Kiêu cũng đã lên giường.
“Bụp” một tiếng.
Tần Kiêu tắt đèn đầu giường, trong phòng tối đen như mực.
Bởi vì sợ anh nhìn thấy mình ở quán bar nên cô sợ hãi nhắm mắt hồi lâu vẫn không thấy buồn ngủ.
Bên kia giường, Tần Kiêu nằm thẳng tắp như một pho tượng, chỉ có tiếng hít thở đều khiến Đường Khê tin rằng ngoài cô ra thì vẫn còn một sinh vật sống khác trên giường.
Bởi vì không có động tĩnh gì, Đường Khê không biết Tần Kiêu đã ngủ hay chưa.
Không biết qua bao lâu, Đường Khê cảm giác có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mặt mình nhưng cô cố vờ như không biết.
Vài giây sau, một âm thanh vang lên từ phía bên kia giường.
Ực ực, tiếng uống nước.
Tần Kiêu đang uống sữa.
Ngay trước khi đi ngủ, anh vẫn không thích cô tọc mạch, thế nhưng nửa đêm lại thức dậy uống sữa cô rót.
Đường Khê không chịu nổi nữa, mở mắt ra, trên mặt đầy ý cười nhìn anh, “Sữa có ngon không?”
Tần Kiêu nghe thấy tiếng cô, dừng tay lại, đặt chiếc cốc rỗng lên tủ đầu giường, nằm xuống, nhẹ giọng hỏi, “Em tỉnh rồi?”
Đường Khê thành thật trả lời, “Không, em chưa ngủ.”
Tần Kiêu lại hỏi, “Trước khi đi ngủ em có uống sữa không?”
Đường Khê trả lời, “Uống rồi.”
Tần Kiêu, “Sữa giúp ngủ ngon, sao em uống rồi mà vẫn không ngủ được?”
Đường Khê, “…”
Không phải ý của anh là anh ngủ không được, tin lời cô nói sữa bò hỗ trợ giấc ngủ nên mới lồm cồm bò dậy uống sữa đấy chứ.
Kết quả là cô uống rồi mà vẫn chưa ngủ được.
Thật là một chiêu hay, chuyển sự xấu hổ của mình sang người khác.
Đường Khê nắm chặt tay, cố làm giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng, “Sữa chỉ có tác dụng giúp ngủ ngon hơn thôi, không phải thuốc ngủ đâu.”
Lời nói của Đường Khê hoàn toàn hợp lý, Tần Kiêu không có gì để nói.
Một lát sau, Đường Khê vẫn không ngủ được, ngập ngừng gọi người bên cạnh một tiếng, “Tần Kiêu.”
“Đây.”
Giọng nói trầm ấm đáp lại thật nhanh.
Đường Khê sững người một lúc, sau đó quay sang nhìn anh.
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, rèm cửa không kéo chặt, ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Đường Khê nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.
Cô thấy được ánh mắt nóng như thiêu đốt của anh, lập tức nín thở, bất động nhìn anh.
Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay mình, có thể ngửi thấy hương thơm từ người cô, trong đầu hiện lên dáng vẻ của cô ở quán bar.
Chiếc váy hai dây ôm sát tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô, eo thon chân dài, chiếc cổ thiên nga thon thả, xương quai xanh thanh tú, khí chất tao nhã lấn át vẻ ngoài trong sáng, duyên dáng và thướt tha.
Nhìn nhau một lúc, Tần Kiêu nghiêng người, mang theo hơi thở nam tính đến gần cô.
Cơ thể Đường Khê đông cứng trên giường, nghe anh hỏi, “Không ngủ được à?”
Đường Khê kéo chăn mỏng, gật đầu.
Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên, “Tập thể dục buổi tối có thể giúp cải thiện chất lượng giấc ngủ.”
Đường Khê: “???”
Đường Khê nhất thời không hiểu anh muốn biểu đạt gì, chẳng lẽ sữa không có tác dụng ngủ ngon nên muốn trò chuyện đêm khuya với cô để ngủ ngon hơn?
Cùng nhau vận động đêm khuya để ngủ ngon?
Bây giờ?
Đường Tịch đột nhiên ý thức được lời nói của anh có ý gì, sắc mặt đỏ bừng, theo bản năng di chuyển xuống giường, không để ý đã lùi đến mép giường.
Nửa người nhoài ra ngoài, lòng Đường Khê thắt lại, ngay lúc cô nghĩ mình sắp ngã xuống thì một bàn tay to lớn nhanh chóng ôm cô vào lòng.
Thắt lưng của Đường Khê rất nhạy cảm, cô không dám để người khác chạm vào. Khi anh ôm eo cô, cơ thể cô run rẩy trong lòng anh như cá mắc cạn. Cô kinh ngạc kêu lên một tiếng, hoảng sợ vặn vẹo người.
Tiếng kêu của cô truyền vào tai Tần Kiêu, lửa nóng trong người anh càng thêm rạo rực, giọng nói anh mang theo sự cảnh cáo, “Đừng nhúc nhích.”
Đường Khê bị sự nôn nóng lẫn trong giọng nói của anh dọa sợ, không dám lộn xộn nữa, cơ thể cuộn lại như mèo con cảnh giác, rụt rè nhìn anh, chỉ có ngón tay thon dài vẫn không ngừng giãy giụa, muốn gỡ tay anh khỏi eo cô.
Đôi mắt Tần Kiêu nhìn cô run rẩy, vừa nãy sợ cô sẽ ngã xuống, dưới tình thế cấp bách mới ôm lấy eo cô, không ngờ cô lại phản ứng dữ dội như vậy, làm anh có một loại cảm giác muốn bắt nạt cô.
Tần Kiêu hít thở nặng nề, khắc chế nói, “Anh buông tay, đừng động đậy.”
Đường Khê vội vàng gật đầu, “Em nằm im, anh mau bỏ tay ra đi.”
Giọng nói cô còn run rẩy, đuôi mắt phiếm hồng.
Ánh mắt Tần Kiêu tối sầm lại, anh bỏ tay ra khỏi eo cô.
Đường Khê còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy anh tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Em để ý à?”
Đại não Đường Khê trống rỗng, cơ thể cứng ngắc, có chút đờ đẫn không biết nên trả lời thế nào. Bọn họ vốn là vợ chồng, đã là người trưởng thành, hơn nữa còn đi lãnh chứng rồi, Đường Khê cũng không định thủ thân như ngọc, chỉ là anh vẫn không có ý kiến gì về phương diện này.
Anh không đề cập tới làm cô rất vui vẻ.
Đêm nay anh đột nhiên muốn làm chuyện này. Không ngoài dự đoán của Đường Khê, dù sao anh vẫn còn trẻ tuổi sung sức, có nhu cầu là chuyện bình thường.
Nhưng đây không phải là chuyện đàn ông thăm dò trêu chọc, phụ nữ nửa từ chối nửa mời gọi sao?
Hỏi trắng ra như vậy không sợ cô để ý sao? Cô thật sự không có can đảm để nói là mình không để ý.
Đường Khê bị ánh mắt thâm thuý của anh nhìn đến mức đỏ bừng cả mặt, nhẹ nhàng cắn khóe môi.
Tần Kiêu thấy cô không trả lời, cho rằng cô không muốn, đầu óc cũng bình tĩnh lại, giữ khoảng cách với cô.
Nghe thấy âm thanh loạt xoạt, khoé mắt Đường Khê liếc anh một cái, thấy anh nằm ngửa ở mép giường bên trái như mọi khi thì mê mang.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh. Đường Khê nhắm mắt lại, đợi một hồi cũng không thấy người bên cạnh có bất kỳ động tĩnh gì, thầm nghĩ anh không muốn làm nữa.
Trước giờ anh muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, Đường Khê cũng không có hứng thú với việc đoán xem trong đầu anh đang nghĩ gì.
Cô trở mình, quay lưng về phía anh tiếp tục chờ cơn buồn ngủ đến, bỗng nhiên nghe thấy anh lên tiếng, “Nghe nói em rất yêu anh.”
Đường Khê ngẩn người, mở mắt, lập tức quay sang nhìn anh.
Tần Kiêu vẫn nằm đó, không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng lời nói vừa rồi của anh rất kỳ lạ.
Tình cảm là chuyện của hai người, anh lại nói về chuyện cô yêu anh như thể anh biết được tình cảm của cô nhưng không thật sự muốn đáp lại.
Tần Kiêu luôn không để ý những lời thâm tình của cô nhưng sao hôm nay lại đột nhiên nổi hứng quan tâm.
Đường Khê nhìn chằm chằm mặt Tần Kiêu, nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh không giống như bình thường.
Đường Khê mơ hồ hiểu được cảm giác kỳ lạ của cô đến từ đâu.
Anh đang hỏi tại sao cô không trả lời rằng cô không ngại tập thể dục buổi tối với anh để dễ ngủ.
Danh sách chương