Đường Khê bị Tần Kiêu đè lên gối hôn rất lâu, anh dùng nhiều sức, đặt cổ tay cô lên trên đỉnh đầu, Đường Khê không giãy ra được, cũng không phản kháng lại được.

Đến tận khi ga giường dưới người Đường Khê đã nhăn nhúm đến khó coi, cô cầu xin đến mỏi cả miệng, anh mới miễn cưỡng đứng dậy.

Tần Kiêu mặc quần áo vào nhà vệ sinh rửa mặt trước, Đường Khê nằm trên giường, sức lực như bị hút cạn, chẳng muốn di chuyển nữa.

Cô quấn chặt chăn, quay mặt vào tường, dỗi.

Lúc Tần Kiêu ra khỏi nhà vệ sinh thì bắt gặp Đường Khê vẫn còn nằm đó, cuộn người lại không chịu dậy. Anh vào phòng để quần áo lấy cho cô một chiếc váy ngủ mới.

Hẳn là hôm nay cô sẽ không ra ngoài, mà lúc ở nhà Đường Khê thường thích mặc đồ ngủ hơn.

“Khê Khê, anh lấy quần áo cho em rồi, có muốn dậy bây giờ không?” Từ tối hôm qua, anh đã bắt đầu đổi cách gọi.

Đường Khê mở miệng nói: “Để đó đi, lát nữa em mặc.”

Chủ ý của Đường Khê là để Tần Kiêu ra ngoài trước, cô vẫn trần như nhộng, chưa mặc gì cả, cũng không có ý định mặc quần áo trước mặt anh. Nhưng sau khi anh đặt quần áo xuống thì vẫn ngồi yên ở mép giường, lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, không đi.

Đường Khê đợi một lúc, quay lại thì thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề, sơ mi trắng, quần tây sẫm màu, tay đeo đồng hồ của một thương hiệu có tiếng, trông rất nghiêm túc. Mặc dù anh vẫn trưng ra bộ mặt vô cảm như ngày thường, nhưng ánh mắt đang nhìn cô sáng ngời, tính xâm lược cực mạnh.

Anh hơi cúi đầu nhìn Đường Khê, ánh mắt rơi thẳng xuống khuôn mặt cô, tựa như đang chờ cô nói gì đó.

Đường Khê không kiềm được mà buồn phiền, mình có gì phải nói với anh không nhỉ? Không mà.

Giờ Đường Khê chỉ muốn mặc lại quần áo, cô không có định tâm sự với anh trong tình trạng trần truồng thế này đâu.

Đường Khê cúi đầu, không nhìn vào mắt anh mà chỉ vươn tay ra lấy quần áo.

Tần Kiêu đặt váy ngủ và nội y vào tay cô, mặt cô đỏ lên. Đường Khê xoắn chất vải tơ tằm của chiếc váy ngủ lại, thầm so nó với bộ vét có thể mặc đi hội nghị thương nghiệp trên người anh, khóe môi giật giật.

Cô vốn định hỏi anh sao bản thân thì quần áo trang trọng vậy, lại lấy váy ngủ cho cô mặc.

Nghĩ một hồi, có lẽ là anh cố tình gây sự.

Trừ lúc ngủ, Tần Kiêu rất ít khi mặc quần áo ngủ. Anh có ở nhà cũng dành phân nửa thời gian làm việc trong thư phòng, thường thường quần áo không khác lúc ra cửa là mấy. Mà vì thoải mái nên Đường Khê cứ về đến nhà sẽ thay sang đồ ngủ.

Cô quay lưng về phía anh ngồi dậy, trốn trong chăn chầm chậm mặc quần áo. Lúc cúi đầu, đập vào mắt cô là dấu hôn trên xương quai xanh, trong lòng thầm chửi anh là chó.

Mặc quần áo xong xuôi, Đường Khê rời giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Tần Kiêu lẳng lạng theo sau lưng cô, cũng vào nhà vệ sinh.

Đường Khê đứng trước gương, nhìn dáng người cao lớn của người đàn ông trong gương, tựa như có thể ôm trọn cô vào lòng. Tay anh hơi chuyển động, dường như đôi tay “hư đốn” ấy muốn ôm lấy cô.

Cô sợ anh lại định ức hiếp mình nên thẳng lưng, hơi nghiêng người, nhấc cổ tay đã thâm tím lên cho anh nhìn, tủi thân nói: “Anh nhìn xem, tím hết cả rồi, bảo anh buông ra anh cũng chẳng buông, anh nào có thương em đâu.”

Thực ra anh cũng không dùng nhiều lực lắm, chỉ có lúc cô giãy dụa anh mới siết chặt lại. Nhưng cổ tay cô vừa trắng lại vừa mềm, hơi dùng sức một chút sẽ để lại vết.

Đường Khê thấy anh lảng tránh ánh mắt mình thì bắt đầu tính sổ với anh.

“Còn chỗ này nữa.” Cô chỉ vào vết hôn trên cổ mình: “Đều là do anh cắn em, tận mấy lần liền đó.”

Cô tủi thân tố cáo anh.

Ánh mắt Tần Kiêu lướt qua xương quai xanh và cổ tay Đường Khê, rồi chuyển xuống hai hàng mi dài đang rũ xuống, dáng vẻ tựa như bị người ta bắt nạt, trong lòng anh có chút áy náy.

Anh không có kinh nghiệm, dựa hoàn toàn vào bản năng của đàn ông để làm. Tối qua, mỗi lần môi Tần Kiêu mút lấy cổ cô, anh đều cảm giác được cơ thể cô hơi run rẩy, khiến anh càng thêm hưng phấn, sau đó lại càng hôn sâu hơn, không ngờ lại trông nghiêm trọng như vậy.

Anh cầm cổ tay cô lên, lấy ngón cái khẽ vuốt ve, thì thầm: “Sau này anh sẽ nhẹ hơn.”

Anh hơi dừng lại, nói thêm: “Có cần bôi thuốc không?”

Vốn Đường Khê ra vẻ đáng thương là để anh áy náy, sau này sẽ kiềm chế hơn chút. Thế nhưng đến khi anh thật sự tin là cô rất đau, trong lòng cô lại hơi lung lay.

Thực ra trừ cơ thể hơi nhức mỏi, cô cũng không thấy đau lắm, chỉ là thấy không có sức thôi.

“Không cần đâu, chắc nó sẽ tự tiêu thôi.”

Cô đẩy cùi chỏ ra sau chạm vào ngực anh: “Anh xuống dưới tầng chờ em nhé, em sửa sang lại một chút rồi xuống sau.”

Cô đã nói vậy rồi, Tần Kiêu cũng không thể không biết ngượng mà tiếp tục ở lại đây nữa.

Anh quay người ra khỏi phòng tắm.

Không còn anh ở trong này, Đường Khê vội đánh răng rửa mặt rồi vào phòng để quần áo thay sang một chiếc váy thường mặc khi ra ngoài.

Lúc xuống tầng, Đường Khê thấy Tần Kiêu đang ngồi trên sô pha xem tạp chí kinh tế tài chính. Chỉ khi cô tới trước bàn trà anh mới bỏ tạp chí xuống, nói với cô: “Ăn sáng.”

Hai người lần lượt đi vào phòng ăn.

Đường Khê ngồi xuống, trước tiên cô rót một cốc sữa, một hơi uống non nửa cốc, nhớ đến việc chưa nói với anh thứ hai tới cô phải đến phim trường Đông Thành chụp ảnh. Cô ngước mắt hỏi anh: “Cuối tuần này anh có đi công tác không?”

Đôi mắt Tần Kiêu lóe lên, anh tưởng là mình làm Đường Khê giận nên cô không muốn anh ở trong nhà.

Anh mím môi, trầm mặc hồi lâu, bình tĩnh nói: “Không.”

Đường Khê gật đầu, cầm một quả trứng trong đĩa lên, đập vỏ xuống bàn, đặt trong tay lăn tròn, vừa bóc vừa nói: “Có một bộ phim truyền hình đang quay ở phim trường Đông Thành mời em chụp áp phích tuyên truyền, tên《Tĩnh Ninh Truyện, ngày kia em sẽ đi.”

Cô nói xong, phòng ăn rơi vào im lặng.

“Tần Kiêu?” Đường Khê hơi nhướng mi, dùng ánh mắt dò hỏi anh.

Sắc mặt Tần Kiêu không hề thay đổi, nhìn không ra anh đang nghĩ gì, hỏi: “Định ở đó mấy ngày?”

Đường Khê đáp: “Không biết, vẫn chưa xác định.”

Tần Kiêu hỏi: “Chưa hẹn trước lịch?”

“Không phải, thứ ba tới nam nữ chính mới vào tổ, vai phụ thì chưa xác định.”

Tần Kiêu nhíu mày, tựa như không hiểu vì sao bệnh ngôi sao của diễn viên phụ còn nặng hơn cả diễn viên chính.

Đường Khê giải thích: “Hình như nam nữ hai là người mới, năm nay mới nổi lên, vốn không phải  là diễn viên, lịch trình được xếp chật kín. So ra thì nam nữ chính là có xuất thân là diễn viên, chuyên nghiệp hơn nhiều.”

Tần Kiêu chỉ “ừ”, thái độ có hơi qua loa, anh cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Chỉ trong chốc lát, cuộc trò chuyện đã đi vào ngõ cụt.

Đường Khê nghĩ mình có lẽ nên tìm đề tài nói chuyện để làm dịu bầu không khí. Thường ngày khi tán gẫu với bạn bè cô đều nói về cuộc sống hàng ngày, hoặc bàn về tin đồn của mấy ngôi sao phim truyền hình trên Weibo.

Cô không biết lĩnh vực cụ thể mà Tần gia tham gia vào, cũng không biết liệu Tần Kiêu có thường cập nhật tình hình giới giải trí không. Kì thực, Đường Khê cũng không quá chú ý đến tin tức trong cái giới này, vả lại từ trước đến này tính cô vẫn luôn như vậy, không quá tin mấy thứ tin đồn này. Đối với mấy thứ được rỉ tai nhau truyền ra ngoài, trừ phi tận mắt trông thấy, cô sẽ không bàn luận lung tung.

Cô tìm bừa một thứ mình hiểu rõ để nói: “Nữ chính của bộ này là Ôn Khanh, anh biết cô ấy không? Cô ấy xinh lắm, diễn xuất cũng tốt nữa, nổi lên được vài năm rồi.”

Tần Kiêu: “Không biết.”

“…”

Ok, đàn gảy tai trâu.

“Cô ấy là bạn em.” Đường Khê giới thiệu với anh: “Hồi còn là sinh viên năm nhất, em đang học trên sân thể dục thì gặp Ôn Khanh nên mời cô ấy làm người mẫu. Vốn ban đầu chụp Ôn Khanh đơn thuần là vì cô ấy xinh đẹp, lúc ảnh được đăng lên mạng nổi lên, nhờ vậy cô ấy mới vào giới giải trí đó.”

Lúc trước Tần Kiêu không chú ý nghe, không hứng thú lắm, lúc này mới nghe được một chuyện khơi dậy được hứng thú của mình.

Tần Kiêu ngước mắt nhìn cô, hỏi lại: “Ảnh em chụp?”

“Đúng rồi, là ảnh em chụp đó. Thế nhưng ảnh chụp nổi lên không phải nhờ em đâu, là nhờ ngoại hình xinh đẹp của người ta đấy, có là ai chụp cũng sẽ hot thôi. Lần này em có cơ hội quá đó chụp áp phích tuyên truyền cũng là nhờ cô ấy tiến cử với đạo diễn.”

Đường Khê cầm điện thoại lên, tìm được tấm ảnh kia trong thư viện ảnh thì đưa cho anh xem: “Xem này, đây là do em chụp đấy, có phải cô ấy xinh lắm không?”

Hóa ra chính người phụ nữ này đã khiến vợ chồng bọn họ vừa ở chung chưa được bao lâu đã phải tách ra.

Tần Kiêu thấy cô cho anh xem ảnh của người phụ nữ khác mà cũng cười vô tư được như vậy thì có hơi không vừa lòng.

Sao cô có thể cho anh xem ảnh của người phụ nữ khác chứ?

Cô không ghen sao?

“Ừ, kết cấu rất đẹp.”

Không khen người, khen kết cấu.

Ảnh do cô chụp, khen kết cấu của ảnh cũng chính là khen cô.

Đường Khê cũng biết là kĩ năng chụp hình của mình rất tốt, chỉ là không muốn tự tâng bốc bản thân. Giờ nghe anh khen mình, cô liền nở nụ cười.

Hai người tương kính như tân* mà ăn bữa sáng, lúc xong xuôi cũng phải gần giữa trưa. Thế nhưng giờ mới ăn sáng, có lẽ lát nữa sẽ không ăn trưa nữa.

* Tương kính như tân: chỉ quan hệ giữa vợ chồng với nhau khách sáo như khách.

Cả người Đường Khê đau mỏi, định về phòng ngủ nằm lướt điện thoại, cầm một cốc nước đi lên tầng.

Đường Khê đặt chén nước lên tủ đầu giường, vừa quay đầu lại thì bắt gặp Tần Kiêu cũng đang bước vào phòng ngủ.

“Hôm nay anh không phải đi làm sao?”

Tần Kiêu đáp: “Hôm nay là thứ bảy.”

Đương nhiên cô biết hôm nay là thứ bảy rồi, không thì cô cũng không ở nhà nghỉ ngơi.

Nhưng thứ bảy thì đâu có liên quan gì đến Tần Kiêu, làm gì có thứ bảy nào anh không chăm chỉ làm việc.

Nhưng nghỉ ngơi một hôm cũng tốt, ngày nào cũng làm việc bận rộn không tốt cho sức khỏe.

Đường Khê ngồi xuống ghế sô pha, Tần Kiêu liếc nhìn cô, hờ hững đi đến trước cửa sổ, kéo rèm vào.

Ánh sáng bị tấm rèm ngăn lại bên ngoài khiến phòng ngủ đột nhiên tối om.

Đường Khê căng thẳng, từ sô pha đứng dậy, sợ đến mức lắp bắp nói: “Anh…Anh kéo rèm làm gì?”

Giữa thanh thiên bạch nhật mà đột nhiên lại kéo rèm trong phòng ngủ lại, cộng thêm những chuyện xảy ra vào đêm qua, Đường Khê đương nhiên sẽ nghĩ đến những chuyện đáng xấu hổ kia.

Tần Kiêu nhìn cô, bước về phía cô, thản nhiên hỏi: “Không ngủ à?”

Giống như những lần đùa giỡn lưu manh trước kia, ngoài mặt anh vẫn cực kì bình thản, không có bất kì điềm báo nào.

Nhưng cô mới chẳng tin là bây giờ anh muốn ngủ một mình đâu.

Đường Khê lắc đầu: “Em không ngủ đâu, giờ em vẫn chưa buồn ngủ. Nếu anh muốn ngủ thì ngủ đi, em xuống tầng xem TV.”

Đường Khê chạy trối chết ra khỏi phòng ngủ.

Tần Kiêu ngắm nhìn bóng lưng mang đầy sợ hãi của cô, mím môi, ngồi xuống sô pha.

Đường Khê trốn xuống dưới tầng, đột nhiên nghĩ, giờ cô mà trốn tránh anh, anh sẽ không hiểu lầm là cô ghét anh, tổn thương lòng tự trọng của anh đâu đúng không?

Cô nghĩ một lúc, đang định quay lại phòng ngủ thì bắt gặp anh cầm một cốc nước thủy tinh chậm rãi bước xuống tầng, vào bếp rót nước.

Đường Khê không trốn anh nữa, lấy điều khiển từ xa bật TV, biếng nhác ngồi xem TV trên sô pha.

Tần Kiêu rót nước xong, ra khỏi bếp, anh đứng cạnh cửa, nâng cốc ngửa cổ uống.

Đường Khê vô thức ngẩng đầu nhìn anh, ánh nhìn của cô vừa vặn bị anh bắt được. Bốn mắt nhìn nhau, anh quan sát cô, chủ động hỏi: “Muốn uống nước không?”

Cốc nước Đường Khê vừa cầm lên tầng còn chưa kịp uống đã bị hành động kéo rèm của Tần Kiêu dọa đến mức trốn xuống tầng. Giờ nghe anh hỏi vậy, cô cũng thấy hơi khát khát.

Nhờ đó, Tần Kiêu đã tìm được một lý do chính đáng.

Đưa cốc nước cho cô, đi đến cạnh cô.

Khi Tần Kiêu ngồi xuống sô pha, Đường Khê như cảm giác được nửa người bên trái của mình cũng lún xuống theo động tác của anh. Bờ vai anh chạm vào vai cô, giữa hai người không hề có kẽ hở.

Cô vốn đang dựa vào góc ngoài cùng bên phải của sô pha, giờ lại bị anh chèn ép, chỗ để chuyển động cũng chẳng có.

Bộ phim thần tượng hiện đại trên TV là Đường Khê mở bừa, cô không biết mấy diễn viên này, cũng không rõ nội dung phim. Cô không thèm để ý đến người đàn ông đang ngồi kề sát mình, chuyên chú nhìn lên TV.

Tần Kiêu cũng nhìn về phía TV.

Hai người cứ vậy mà im lặng… Xem TV.

Một lúc sau, nội dung phim càng ngày càng sai.

Đường Khê như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Trên phim, nam nữ chính đang hôn môi.

Đôi mắt đang hướng lên TV của Tần Kiêu chuyển sang cô, Đường Khê chống tay ngồi dậy, giả vờ bình tĩnh chuyển kênh.

Vì không khí quá đỗi vi diệu, Đường Khê vô thức liếm môi, nghiêng người ra trước, định cầm cốc nước thủy tinh trên bàn trà lên nhấp một ngụm để môi bớt khô.

Lúc vừa vươn tay ra đột nhiên bị anh nắm lấy.

Ngón tay thon dài của anh len vào giữa những khe hở trong bàn tay Đường Khê, mười ngón đan xen, kéo lên đỉnh đầu cô.

Đường Khê quay mặt đi, bờ mi khẽ run, không muốn đối mặt với anh.

Bờ môi Tần Kiêu lại gần tai cô, cắn một cái.

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô, khiến vai Đường Khê run run.

Tần Kiêu nhỏ giọng nói: “Đỏ?”

Đường Khê hỏi: “Cái gì đỏ cơ?”

“Tai em, lỗ tai cũng đỏ, chạm nhẹ vào đã hồng lên rồi.”

Anh bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng, từ từ hôn dọc từ tai xuống, nhìn thấy sắc đỏ từ đôi tai lan xuống theo thì thích thú cực kì, cứ như phát hiện ra lục địa mới vậy.

Những lời Tần Kiêu nói lúc trước và nụ hôn của anh làm Đường Khê rất xấu hổ, cô hơi di chuyển ngón tay, anh lập tức phát hiện ra, đôi tay đang giữ chặt ngón tay cô lại siết chặt thêm một chút.

Đường Khê là người biết tránh cái hại trước mắt, giãy dụa không có tác dụng, vò đã mẻ lại sứt*, nằm đó mặc kệ anh.

*Vò đã mẻ lại sứt: Dù biết một việc gì đó đã hỏng, đã thất bại thì chấp nhận, để nó trở nên tệ hơn.

Tần Kiêu sử dụng lời nói để trêu chọc cô.

Cô không dám khích lại anh, chỉ đành mắng anh trong lòng.

Đúng là xử nam, chưa chiêm ngưỡng thế giới này bao giờ/

Anh tựa như đọc được những suy nghĩ trong lòng cô, cắn vành tai cô, vô liêm sỉ nói: “Anh không hiểu mấy chuyện này lắm, em cố gắng phối hợp để anh nghiên cứu thêm nhé.”

Đường Khê kinh sợ, mấy lời thế này mà anh cũng dám nói hả?

Mặt mũi vứt đâu rồi?

Quăng sĩ diện vào thùng rác rồi hả?

“Có được không?” Anh hỏi.

Đường Khê cau có nói: “Không được.” Ai muốn nghiên cứu với anh chứ.

Tần Kiêu ngẩng lên, cơ mặt căng chặt, ánh mắt sâu kín nhìn cô chằm chằm.

Đường Khê tưởng là anh giận, trở mặt bỏ chạy.

Trước đây, mỗi lần anh có vẻ mặt thế này đều sẽ lặng lẽ quay người vào thư phòng, không thèm để ý đến cô.

Đường Khê vui sướng nghĩ, nếu anh trở mặt tức giận bỏ đi, cô sẽ không dỗ anh, để kệ anh bỏ đi.

Cô tuyệt đối sẽ không dỗ anh quay lại.

Tần Kiêu trầm mặc một lát, cúi đầu, điềm nhiên như không mà hôn lên môi cô, thì thầm thỏa hiệp: “Em nghỉ đi, để anh tự nghiên cứu.”

Đường Khê: “…”

Giờ cô chửi anh có được không?

Tối đến, Đường Khê tắm rồi lên giường đi ngủ, Tần Kiêu đẩy cửa ra, đứng cạnh đó.

Đường Khê không nhìn anh.

Lát sau, cô nghe thấy anh nói: “Anh còn có việc, em ngủ trước đi, không cần chờ anh đâu.”

Anh nói xong, vẫn cứ đứng trước cửa.

Đường Khê quay lại, hỏi: “Công việc nhiều lắm sao?”

Không biết có phải Tần Kiêu hiểu nhầm ý của cô hay không, đôi mắt tối sầm lại.

Đường Khê giải thích: “Nếu không phải công việc quan trọng thì để sáng mai hẵng làm, thức đêm không tốt lắm, đi ngủ…”

Đường Khê nhìn chiếc gối bên cạnh mình, mặt hồng hồng: “Đi ngủ sớm đi.”

Cô thấy mình giải thích không rõ lắm. Chỉ là cô thấy thức đêm không tốt mà thôi, lúc trước mỗi lần anh làm việc muộn, cô cũng sẽ nhắc anh như vậy để anh ngủ sớm hơn.

Thế nhưng tối qua hai người mới làm chuyện kia, giờ cô bảo anh đi ngủ sớm nghe cứ như đang nóng lòng, ám chỉ chuyện đó vậy.

Tần Kiêu nghe được sự lo lắng trong giọng nói của cô thì sắc mặt cũng dịu đi, khóe môi anh cong lên, thản nhiên đồng ý, đáp: “Được, tối nay anh không làm việc nữa.”

Khi nói mình còn có việc, vốn anh tưởng rằng Đường Khê hỏi mình có nhiều việc không là vì muốn anh bận rộn, quay lại phòng ngủ muộn hơn, không ngờ rằng ý của cô là muốn anh về phòng ngủ sớm hơn.

Anh quay người vào phòng để quần áo, cầm quần áo ngủ vào phòng tắm.

Đường Khê: “…”

Không phải chứ, không làm tí việc nào luôn.

Đường Khê nhìn từng tia đèn mờ mờ xuyên qua cánh cửa thủy tinh của phòng tắm, ngón tay đang siết chặt chăn thả ra, trải phẳng phần giường bên kia của anh, nhắm mắt lại ngủ.

Lúc Tần Kiêu tắm xong ra khỏi phòng tắm thì bắt gặp Đường Khê quay mặt ra ngoài, mở to mắt, không ngủ, lẳng lặng nhìn anh.

Mới ban nãy cô còn rất buồn ngủ, nhưng giờ lại không ngủ được.

Nghĩ một lúc, cô thấy những chuyện thế này mình nên thẳng thắn hơn.

Theo một nghĩa nào đó, hai người cũng là một cặp vợ chồng già rồi.

Tần Kiêu đến cạnh giường, kéo chăn lên, dịch sát sang đây, đôi mắt cười như không cười nhìn cô: “Không ngủ à?”

Đường Khê “dạ”.

Hai người nằm đối mặt, dường như anh muốn tâm sự với cô nhưng lại không biết tìm đề tài để nói, cô tự giác tìm đề tài, coi như vợ chồng tâm sự trước khi ngủ.

“Gần đây mẹ có gọi cho anh không?”

Tần Kiêu: “Không.”

Đường Khê suy nghĩ một lúc, dạo gần đây cô với Tần Kiêu chưa về nhà cũ, hai tuần nay cô cũng bận, quên không gọi cho người của nhà họ Tần, ngồi dậy.

“Sao vậy?”

“Gọi điện thoại cho mẹ.”

Cô chỉ vào chiếc điện thoại đang sạc trên tủ đầu giường, nói với Tần Kiêu: “Lấy hộ em cái điện thoại với.”

Do cô đẩy giường sát vào tường nên bên này không có đầu cắm, mỗi lần ngủ đành phải đặt phía ngoài sạc điện.

Tần Kiêu cầm điện thoại cô lên, đột nhiên nghĩ đến chuyện, nếu đêm nay Đường Khê gọi về nhà thì rất có thể ngày mai cô sẽ về nhà cũ.

Anh đặt điện thoại xuống tủ đầu giường, thản nhiên nói: “Muộn quá rồi, để ngày mai rồi gọi,”

“Không được, giờ gọi đi, đã lâu em chưa gọi cho mẹ rồi. Mới hơn tám giờ mà, chưa muộn đâu, giờ này mẹ với dì hai vẫn đang nói chuyện dưới tầng thôi.”

Cô đẩy vai Tần Kiêu, thúc giục: “Mau lên.”

“Mau lên đi mà.”

Tần Kiêu đưa điện thoại cho cô.

Đường Khê mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Cảm ơn?

Trong mắt anh lộ ra sự không vừa lòng.

Tiếp sau đó, anh lại thấy được một điều làm cho anh càng thêm không vừa lòng.

Đường Khê tiếp lấy điện thoại, tìm thông tin liên hệ của mẹ Tần trong danh bạ.

Thường ngày, người liên lạc với cô cũng không nhiều lắm, ngoại trừ người nhà, hầu như cũng chỉ có Tô Chi và Diệp Sơ Hạ gọi điện hẹn cô ra ngoài tụ tập.

Vì vậy, Tần Kiêu chỉ cần liếc nhanh qua đã thấy được tên người liên hệ trước chữ mẹ.

“Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn – Tần Kiêu.”

Cách gọi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Là anh sao?

Trong những người cô quen còn có người thứ hai tên Tần Kiêu sao?

Tần Kiêu thứ hai đó cũng là chủ tịch tập đoàn Ích Viễn sao?

Anh là chủ tịch tập đoàn Ích Viễn!

Anh là chủ tịch tập đoàn Ích Viễn!

Cuộc gọi của Đường Khê sang mẹ Tần Kiêu được nối thông, cô chào hỏi với bà.

“Mẹ, con là Tiểu Khê đây.”

Mẹ Tần cười nói: “Mẹ biết, mẹ lưu tên con rồi mà.”

Hai chữ “lưu tên” nay như một cái dằm đâm thẳng  vào tim Tần Kiêu,

Mắt anh sầm sì, nhìn cô chằm chằm.

Đường Khê cảm nhận được sự khó chịu của anh, ngửa đầu liếc anh một cái, không thèm để ý đến anh mà chỉ chuyên tâm trò chuyện với mẹ Tần.

“Mẹ, lâu rồi không gặp, con nhớ mẹ lắm.”

“Mẹ cũng nhớ con, dạo gần đây làm việc có mệt mỏi lắm không con?”

“Không mệt ạ. Đúng rồi, mẹ ơi, Tần Kiêu đang ở cạnh con, mẹ muốn nói với anh ấy vài câu không?”

Mẹ Tần đáp: “Được được, con đưa điện thoại cho nó đi.”

Đường Khê đặt điện thoại sát tai anh, Tần Kiêu nhíu mày liếc cô, nhận lấy điện thoại, gọi mẹ.

Mẹ Tần vẫn hỏi như vậy: “Dạo gần đây công việc có mệt mỏi không con?”

Tần Kiêu: “Không mệt.”

Mẹ Tần: “Không mệt là được rồi, rảnh rỗi thì đưa Khê Khê đi shopping đi, hai đứa không phải về nhà đâu, mai bố mẹ không ở nhà.”

Tần Kiêu ậm ừ.

Mẹ Tần không còn chuyện gì để nói với anh nữa: “Con đưa lại điện thoại cho Tiểu Khê đi.”

Đường Khê nhận lại điện thoại: “Mẹ.”

Mẹ Tần nói: “Mai mẹ và bố con đi du lịch, trong nhà không còn ai, các con đừng về. Đợi hôm nào bố mẹ về sẽ gọi cho con sau.”

Mẹ Tần tưởng Đường Khê gọi đến muộn vậy là vì mai cô muốn về nhà cũ.

Đường Khê vâng một tiếng, nói: “Được ạ, chúc bố mẹ đi chơi vui vẻ.”

Nói chuyện xong, Đường Khê ngước mắt nhìn Tần Kiêu, mặt anh tái mét, chẳng biết là lại làm sao. Ban nãy vẫn còn bình thường, sao mới gọi có một cuộc điện thoại lại biến thành tức giận rồi.

Đường Khê nghĩ một lúc, mình nào có đụng chạm gì đến chuyện của anh đâu nhỉ.

Vậy thì không phải chuyện của cô.

Cô mới không thèm lý giải vì sao anh tức giận.

Ngủ.

Cô nằm xuống, kéo chặt chăn.

Tần Kiêu mím môi, đôi mắt trĩu nặng nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì.

Đường Khê bị anh nhìn đến mức bồn chồn cực kì.

Cô có làm gì không nhỉ?

Không.

Cô thực sự nghĩ không ra mình đã làm gì, cô chỉ gọi cho mẹ Tần một cuộc điện thoại thôi mà nhỉ.

Cô trùm chăn kín đầu.

Giọng nói lạnh lẽo của Tần Kiêu truyền đến bên tai: “Anh là chủ tịch tập đoàn Ích Viễn?”

Đường Khê ngớ ra, không kịp hiểu anh có ý gì, hỏi ngược lại: “Đúng vậy, không phải là anh sao?”

Anh đúng là chủ tịch tập đoàn Ích Viễn mà.

Tần Kiêu lật chăn ra, xuống giường đi ra ngoài.

Đường Khê nghe thấy động tĩnh, ngồi dậy nhìn về phía anh.

Bàn tay đang đặt trên cửa phòng ngủ của Tần Kiêu ngừng lại, anh quay đầu nhìn cô.

Đối diện với đôi mắt đen tuyền lạnh lẽo ấy, Đường Khê hậu tri hậu giác nhớ ra chuyện mình lưu tên anh là chủ tịch tập đoàn Ích Viễn – Tần Kiêu.

Ban đầy cô thấy lưu tên anh như vậy cũng không có gì bất thường, dù sao lúc kết bạn với cô, chính anh tự thêm rằng mình là chủ tịch tập đoàn Ích Viễn. Mặc dù sau này Tô Chi bảo ghi chú thế này quá plastic, nhưng khi ấy cô chỉ nhớ đến cảnh tượng ngày đó hai người thêm Weibo, còn thấy buồn cười, cũng không định đổi.

Nhưng giờ thấy anh tức giận như vậy, Đường Khê thầm thấy chột dạ, cầm điện thoại lên chủ động nhận sai: “Anh giận à? Tại em để tên liên hệ của anh không hay sao?”

Tần Kiêu lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, mím môi không nói gì.

“Em sửa là được, anh muốn đổi thành gì?”

Tần Kiêu vẫn không nói gì.

Đường Khê nhẹ nhàng nói: “Anh chưa muốn ngủ à? Em buồn ngủ rồi, phiền anh ra ngoài thì nhớ đóng cửa vào nhé.”

Sắc mặt anh lại càng sầm sì hơn, anh quay lại, nằm lên giường, đưa tay tắt đèn đầu giường.

Đường Khê: “…”

Anh không đi hả?

Cô vẫn đang ngồi, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên người cô, Đường Khê cúi đầu nghĩ xem nên sửa ghi chú thế nào.

Tần Kiêu lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ngủ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện