Đường Khê ôm máy ảnh từ phòng ngủ chạy vào phòng làm việc, hai má đỏ bừng, cô dựa lưng vào cửa thở phì phò mà giơ máy ảnh lên xem hình ảnh bên trong.
Cô vừa vỗ về tên tội phạm mắc bệnh nghề nghiệp, vừa phải nghĩ cách để chụp được bức ảnh đẹp của anh, cô thỉnh thoảng điều chỉnh vị trí cánh tay và góc mặt của anh rồi mới chụp vài tấm ảnh trong khi tay anh ôm búp bê gấu trúc.
Nếu để anh nhìn thấy mấy tấm ảnh này, chắc chắn anh sẽ coi cô là kẻ lập dị mất.
Cô thực cảm kích, khi cô cởi vài cúc áo sơ mi của anh cũng đã khiến anh nghi ngờ cô muốn hôn lén anh, thật ra là cô chụp lén anh trong lúc ngủ không phải hôn lén anh.
Nghe thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn bình thường, cô đột nhiên có chút buồn cười khi chơi khăm anh thành công, khóe môi không khỏi nhếch lên.
“Đường Khê.”
Giọng nói trầm ấm của Tần Kiêu từ bên ngoài truyền vào, cô lập tức điều chỉnh sắc mặt, đi tới bàn làm việc giấu máy ảnh ở dưới tủ sách, giả vờ vô tội chờ Tần Kiêu bước vào.
Anh không hiểu vì sao mình lại không ngủ được khi không có cô bên cạnh nên phải dậy tìm cô.
“Đường Khê!”
“Đường Khê!”
Cô nghe thấy tiếng Tần Kiêu gọi mình ngày càng xa thì biết anh đã đi xa.
Tần Kiêu không biết cô đang trốn ở trong phòng làm việc, cứ nghĩ cô đã xuống tầng trệt nên xuống dưới tìm cô.
Khi cô ở nhà thường thấy anh làm việc không có cẩu thả như vậy, thậm chí cô không biết phải vào thư phòng cho nên cô phải xem kĩ mới được.
Mỗi lần cô tìm tới anh, cô đều đi thẳng vào trong phòng làm việc của anh.
Anh xuống lầu tìm một vòng nhưng không thấy người nên quay lên trên.
Đường Khê mặc kệ anh, mở máy chụp ảnh trên điện thoại nhìn thấy khuôn mặt cô vẫn còn đỏ, cô đứng dậy đi vào phòng tắm làm việc rửa mặt bằng nước lạnh.
Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, “Đường Khê!”
Đường Khê ngồi trên ghế: “Anh sao vậy?”
Tần Kiêu đẩy cửa phòng làm việc ra, không đi vào mà đứng trước cửa, mím môi nhìn cô.
Đường Khê thấy anh không nói gì thì giả vờ không nhìn thấy anh.
Tần Kiêu nhìn cô một lúc lâu, hơi rũ mi, giọng điệu anh không bình thường nói: “Anh gọi em.”
Đường Khê ngước mắt lên hỏi anh: “Anh gọi em làm gì?”
Tần Kiêu trở nên nhẹ nhàng hơn nói, “Em không trả lời anh khi anh gọi em.”
Anh cho hai tay vào túi và cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Khuôn mặt anh có đường nét vô cùng sắc bén và lạnh lùng, khi mặt anh hơi trầm xuống khiến cho người ta cảm giác khó chịu.
Khi nhìn dáng người cao thẳng của anh, Đường Khê cảm thấy đây nhất định là ảo giác của mình.
Đường Khê nhẹ giọng nói: “Em vừa mới vào phòng tắm rửa mặt.”
Cô rửa mặt xong cũng không dùng khăn lau mặt nên bây giờ trên mặt đầy nước, tóc và thái dương cũng bị ướt.
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, chấp nhận lý do tại sao anh gọi cô mà cô lại không lên tiếng.
“Sao anh không đi ngủ?”
Đường Khê cắn rứt lương tâm hỏi câu này, nếu không phải cô làm phiền anh thì có lẽ bây giờ anh vẫn đang ngủ say trong phòng.
Tần Kiều đáp: “Không ngủ được. Khi nào chúng ta đi mua đồ ăn?”
Anh có vẻ rất hứng thú với việc đi siêu thị, không chỉ chủ động thay giày trước khi ngủ trưa để đi chợ mà còn chủ động hỏi cô khi nào mua đồ ăn.
Đường Khê liếc nhìn thời gian.
Bây giờ đã bốn giờ, sắp đến giờ đi chợ mua đồ ăn, nhưng mà cô muốn chuyển ảnh của Tần Kiêu sang máy tính trước rồi mới đi chợ.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chúng ta đợi thêm một lát nữa đi, bây giờ bên ngoài vẫn còn nắng gắt, lát nữa trời sẽ dịu lại liền, chúng ta có thể đi bộ đến đó. “
Cái chợ mà cô thường hay mua đồ ăn cách gần đây không xa, nếu đi bộ đến đó chỉ mất mười phút, mà cô thích nhất chính là buổi tối đi bộ trở về sau khi mua đồ ăn xong, có thể cảm nhận hơi thở của cuộc sống.
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, suy nghĩ một chút, lại nói thêm hai chữ: “Cũng được.”
Thấy anh vẫn còn đứng đó, Đường Khê khéo léo đề nghị anh đi: “Em có chút việc phải làm ở đây, hiện tại em có thể đi làm sao?. “
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, anh lùi lại, giơ tay đóng cửa phòng làm việc.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của anh đang đi hướng cầu thang, vì vậy cô mới lấy máy ảnh từ trong tủ lấy và gửi đến máy tính.
Cô tải ảnh lên, xếp chúng vào các thư mục đặc biệt, cài mật khẩu để khóa chúng lại.
Trước khi tắt máy, cô xem lại tác phẩm của mình một lần, cô rất muốn chia sẻ ảnh với mẹ Tần, dì Trần và những người khác không khỏi có chút mau chờ.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó từ bỏ.
Nếu mẹ Tần và dì Trần vô tình tiết lộ gì đó trước mặt Tần Kiêu rất là phiền phức, nếu để cho anh biết về những bức ảnh này rất có thể anh sẽ tức giận.
Cô tắt máy tính, đi vào phòng tắm, đứng trước gương vuốt lại tóc, sau đó thay sang một đôi giày mới trên kệ giày rồi xuống nhà.
Tần Kiêu có vẻ không kiên nhẫn khi đợi người khác cùng nhau đi mua đồ ăn, anh khoanh chân ngồi trên sô pha chờ cô.
“Em làm xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Tần Kiêu từ trên sô pha đứng lên, hỏi cô: “Trong nhà còn cây dù nào khác không?”
Lúc này Đường Khê mới để ý tới trên tay anh đang cầm một cây dù màu hồng.
“Không có, hình như trong nhà chỉ có hai cây dù nhưng đều là màu hồng. Lát nữa anh vào siêu thị xem có không thì mua một cái.”
Trước đây anh không thường xuyên về nhà nên cũng không có dù che nắng cho anh, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mua dù cho anh.
Tần Kiêu nói: “Không cần đâu.”
Đường Khê “…. “
Anh cũng đâu cần hỏi đến cây dù đâu.
Liền đổi giày đi ra ngoài, Đường Khê vươn tay về phía anh nói, “”Anh mau đưa dù cho em.”
Tần Kiêu mở cây dù ra và giơ lên, che cho cô.
Hai cô gái có cùng thể chất như Đường Khê không thể đánh bại được, nhưng mà thể chất của Tần Kiêu hoàn toàn ngược lại.
Nhìn thấy thân thể của mình lộ ra bên ngoài, Đường Khê tốt bụng đề nghị: “Anh lấy thêm cái còn lại trong nhà đi, một cái không đủ cho hai người.”
Tần Kiêu nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Nhìn vẻ mặt của anh, cô cảm thấy có lẽ anh không thích cây dù màu hồng, một người đàn ông to lớn không thể cầm một cây dù màu hồng được, anh liền không thèm nữa mà bước đi ra khỏi cửa.
Mới đi được hai bước, người đàn ông bên cạnh cô đột nhiên giơ tay, choàng qua vai cô, kéo cô vào lòng anh.
Đường Khê chưa kịp phản ứng thì mặt cô đã áp vào ngực anh, cô giật mình, không quen khi tiếp xúc gần như vậy với anh nên vươn tay đẩy vai anh ra.
“Em đừng nhúc nhích.”
Cánh tay Tần Kiêu hơi siết chặt, ngăn không cho cô đẩy mình ra.
Đường Khê ngước mắt lên nhìn anh, bắt gặp đôi mắt sâu không đáy của anh.
Anh hơi nhướng mày, ngữ khí đều đều: “Như thế này thì không phải chen chúc nữa.”
Đường Khê: “…”
Anh nói không phải chen chúc là như vậy sao.
Ôm nhau trong cây dù thế này mà đi ra ngoài chắc chắn sẽ người ta nhìn.
Không phải Tần Kiêu cố ý lừa cô chứ, mặt anh dày như vậy đương nhiên không sợ người khác nhìn nhưng da mặt cô lại rất mỏng đó.
Đường Khê hỏi:
“Chúng ta thế này làm sao tới đó?”
Tần Kiêu giữ chặt vai cô, đẩy cô về phía trước, Đường Khê hoàn toàn bị anh dẫn đi, cảm thấy bàn chân gần như treo lơ lửng trên không trung, không khỏi lẩm bẩm: “Anh ôm em là được rồi.”
Ngay khi cô dứt lời, Tần Kiêu đưa cây dù cho cô, bảo cô cầm lấy.
Cô nghĩ anh đang tức giận, không muốn cầm dù cho cô nên giơ tay nhận lấy.
Tần Kiêu hơi cúi người xuống, hai tay buông thõng, dường như rất muốn ôm lấy cô.
Đường Khê cả kinh, tay chân phản ứng nhanh hơn não, anh vung cánh tay xuống dưới, dù bên cạnh khuy áo cắm thẳng vào sau gáy Tần Kiêu.
Đường Khê sững người khi anh cúi xuống.
Anh đứng dậy nhìn cô thật sâu.
Đường Khê thấy anh nhìn cô như vậy thì sợ hãi rụt cổ lại.
Tần Kiêu nhìn cô mấy giây rồi tiếp tục đi về phía trước.
Mặt trời còn chưa lặn, Đường Khê ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của anh, chớp mắt đã xuyên qua đáy ô, cô liền chạy lại chỗ anh mà cầm cây dù hướng trên đỉnh đầu của qua cô một chút trên.
Tay trái Tần Kiêu cầm túi đồ, tay phải cầm dù cho cô, không nói gì, chỉ tập trung đi thẳng về phía trước, xem cô như không khí.
Đường Khê cúi đầu, cố nén nụ cười trên môi.
Lúc đầu Đường Khê lạnh lùng nhìn anh nhưng sợ anh sẽ đột nhiên công kích, anh nói chuyện với cô hình như không có kiên nhẫn, trước mặt cô anh như một núi không thể phản kháng lại được.
Cô rất muốn làm như vậy, nhưng sau này cô mới biết anh cũng có mặt tàn ác, bất quá cũng là một quân tử như hoa như ngọc.
Lúc này chợ bán đồ ăn đã nhộn nhịp hơn đa phần là những người già về hưu, và nhân viên văn phòng cũng chưa tan làm, nên người cũng không ít. Đường Khê đã tới đây mấy lần nên bà chủ quầy rau củ nhớ mặt cô, thấy cô đi cùng một đàn ông thì hỏi: “Người đẹp, người nhà của cô à?”
Cô có nói chuyện với bà ấy mấy lần, bà chủ biết cô đã kết hôn thì vô cùng ngạc nhiên vì cô vẫn còn rất trẻ.
Các bà chủ bán rau củ thích gọi chồng mình là người nhà khi trò chuyện với nhau.
Đường Khê gật đầu, “Dạ, đây là người nhà của con.”
Đường Khê mỉm cười lịch sự với bà chủ.
Bà chủ thản nhiên lấy mấy cọng hành lá trong sạp bỏ vào bịch cho cô, “Đem về mà nấu, mấy cọng hành lá không đáng bao nhiêu tiền.”
“Cảm ơn, bà chủ.”
Đường Khê bình thường khi cô đi chợ có mua ở một ít rau, nhưng mà người bán hàng tán gẫu quá nhiệt tình liền không cố kỵ chút nào.
Đường Khê sợ bà chủ bán hàng nói chuyện nhau một chút sẽ gỡ giọng trêu chọc cô cùng Tần Kiêu, nên cô vốn dĩ tưởng mua xong rồi kéo theo anh đi vào bên trong chợ, nhưng mà gặp phải bà chủ quá nhiệt tình còn đưa cho cô, chợ rất lớn liếc mắt một cái có thể nhìn đến đầu, cô không ở quầy hàng này lâu được phải qua một số sạp khác để coi rồi mua đồ.
Tần Kiêu đi theo bên cạnh cô, cô mua cái gì anh cũng không nói, cũng như không xen cô cùng bà chủ bán hàng đang nói chuyện.
Mua thức ăn cũng sai biệt lắm những thứ cần mua đều đã mua, Đường Khê thèm món sườn heo chua ngọt nên muốn làm, nhưng mà chỗ bán thịt phải vào sâu bên trong chợ, còn phải đi qua chỗ bán thủy sản trong có mấy con lươn dài, cô không dám đi.
Cô đưa tay chọc vào cánh tay Tần Kiêu, muốn Tần Kiêu đi mua giúp cô.
Tần Kiêu hơi nghiêng người nghe cô nói.
Đường Khê chỉ vào hướng người bán thịt nói, “Anh có thể đi mua giúp em hai cân sườn heo được không? Em ở đây chờ anh.”
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, nhấc chân hướng bên trong đi, Đường Khê nhìn theo phương hướng của anh dặn dò, “Anh nhớ nhờ người ta chặt thành miếng nhỏ nha.”
Anh vừa đi, bà chủ bán hàng thăm dò phương hướng liền đối với Đường Khê nói: “Người nhà con nhìn cũng được lắm, cao ráo. Cậu ta làm gì?”
Đường Khê nói: “Con cũng không rõ anh ấy làm gì, hình như là cái gì cũng làm.”
“Cái gì cũng làm thì không cần lo lắng thất nghiệp, thời buổi này người trẻ tuổi làm việc cũng không dễ dàng gì.”
Đường Khê cười cười, trò chuyện hết người đến người khác, ánh mắt của cô theo bóng dáng Tần Kiêu thấy đi vào ngã rẽ rồi biến mất.
Tần Kiêu đứng trước sạp bán thịt đối với ông chủ bán thịt nói:” Tôi muốn hai cân sườn non chặt miếng sẵn.”
Cầm lấy một cái dao thái thịt, chỉ vào hai cái xương sườn trên thớt hỏi.
“Này, anh muốn cái này hay cái này”
Tần Kiêu liếc mắt nhìn một cái, “Hai cái sườn có gì khác biệt sao?”
Ông chủ nói: “Cái này đắt hơn, cái này rẻ hơn.”
Tần Hiểu: “Vậy lấy cái đắt hơn.”
Ông chủ liền cắt từng khúc ra cho vào túi và nói với anh: “Anh nếu mua về ăn xong thấy ngon quay lại mua tiếp nhé”
Tần Kiêu lấy xương sườn, ông chủ đưa mã QR của mình ra, “Anh quét cái này đi.”
Tần Kiêu lấy điện thoại để quét mã, ông chủ bán thịt nhìn chằm chằm vào mặt anh, đột nhiên nói: “Tần Kiêu, thật là ngươi a Tần Kiêu.”
Tần Kiêu nhìn ông ta một cái.
Ông chủ nói: “Là ta a, ta Lý Tráng Tráng a, ngươi không quen biết tôi sao?”
Tần Kiêu mặt không biểu tình thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
Lý Tráng Tráng: “…”
Bên cạnh bán hàng rong lão bản nhìn đến Lý Tráng Tráng cùng khách hàng lôi kéo làm quen thất bại, cười nhạo:
“Người này vừa thấy đã biết là người có tiền, ngươi nhận thức hắn, ta xem hắn không muốn nói chuyện với ngươi.”
“Có tiền? Đâu chỉ là có tiền.” Lý Tráng Tráng giơ ngón tay cái lên nói, “Ông có biết tập đoàn Ích Viễn không?”
“Biết chứ, có liên quan gì đến ông à?”
Lý Tráng Tráng trừng mắt nói: “Cùng ta không quen, nhưng mà người vừa rồi mới mua ta thịt của ta đó là tổng tài tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu, thường xuyên xuất hiện trên tạp chí kinh doanh đó.”
Người nọ cười nói: “Ngươi nhưng bạn như vậy sao, hắn không phản ứng khi ngươi chào hỏi mà? Nói thì hắn cũng là tổng tài của một công ty sao có thể quen biết ngươi cái này bán thịt heo.”
Lý Tráng Tráng nói: “Ta hiện tại bán thịt heo, nhưng mà trước kia ta lại không phải bán thịt heo, ta cùng ngươi nói, ngươi đừng nhìn vào lớn mạnh của tập đoàn Ích Viễn hiện tại, mà trước mười năm về trước nó không phải như bây giờ.”
“Này tập đoàn Ích Viễn đã có mấy chục năm về trước rồi sao? Mười năm trước công ty đó không phải lớn mạnh sao?”
Cách vách sạp ông chủ cầm lên điện thoại gõ trên Baidu.
“Có phải không vậy?”
Lý Tráng Tráng cũng cầm điện thoại để tìm kiếm, vừa thấy đúng là thật, ông có chút nghi hoặc nói: “Này không đúng a, ta quen biết vị này Tần tổng, hắn thật nghèo, ta chạy xe máy, hắn chạy một chiếc xe điện đó là sự thật.”
Lý Tráng Tráng ngày thường hay ăn nói khoác lác, lão bản bên cạnh cười một cái, không tin.
Đường Khê nhìn chằm chằm vào phương hướng quầy bán thịt, liền nhìn thấy Tần Kiêu xách một bịch đồ vật ra tới, cô liền đi lên đón.
Đường Khê cúi đầu nhìn trên tay anh đồ vật, nói: “Tất cả đồ ăn muốn mua đã mua rồi, chúng ta về được rồi, để em xách phụ anh cho.”
Tần Kiêu chưa có đưa cho cô, nhấc chân đi ở phía trước, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Hai người đi ra chợ bán thức ăn, tầm mắt nháy mắt sáng ngời, này không có nóng như lúc nãy, Đường Khê cũng không có bung dù, lẳng lặng đi theo Tần Kiêu bên người, giương mắt đánh giá Tần Kiêu sắc mặt.
Cô cảm giác anh mua xong thịt trở về giống như có chút không thích hợp.
“Đường Khê.”
Anh đột nhiên gọi tên cô.
Đường Khê cho rằng mình nhìn lén bị phát hiện nên thu hồi tầm mắt.
“Sao vậy?”
Tần Kiêu nghiêm túc hỏi: “Người nhà là gì?”
Đường Khê sửng sốt, mới nhớ tới hai người mới vừa đi vào chợ bán thức ăn, thì bà chủ bán hàng làm trò trước mặt anh hỏi qua cô, hắn có phải hay không người nhà của cô.
Xưng hô này tuy không được nhiều người dùng nhưng cũng có thể đoán ra được.
Đường Khê nói: “Chính là ông xã.”
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, dừng lại bước chân, anh rũ mắt xuống nhìn cô.
Đường Khê không biết anh xem trên mặt cô cái gì, cô hồ nghi mà nhướng mày lên nhìn anh.
Tần Kiêu hơi cúi người xuống, nhìn thẳng mặt cô, thấp giọng hỏi, “Vì sao không trực tiếp gọi ông xã?”
Đường Khê: “…”
Cô vừa vỗ về tên tội phạm mắc bệnh nghề nghiệp, vừa phải nghĩ cách để chụp được bức ảnh đẹp của anh, cô thỉnh thoảng điều chỉnh vị trí cánh tay và góc mặt của anh rồi mới chụp vài tấm ảnh trong khi tay anh ôm búp bê gấu trúc.
Nếu để anh nhìn thấy mấy tấm ảnh này, chắc chắn anh sẽ coi cô là kẻ lập dị mất.
Cô thực cảm kích, khi cô cởi vài cúc áo sơ mi của anh cũng đã khiến anh nghi ngờ cô muốn hôn lén anh, thật ra là cô chụp lén anh trong lúc ngủ không phải hôn lén anh.
Nghe thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn bình thường, cô đột nhiên có chút buồn cười khi chơi khăm anh thành công, khóe môi không khỏi nhếch lên.
“Đường Khê.”
Giọng nói trầm ấm của Tần Kiêu từ bên ngoài truyền vào, cô lập tức điều chỉnh sắc mặt, đi tới bàn làm việc giấu máy ảnh ở dưới tủ sách, giả vờ vô tội chờ Tần Kiêu bước vào.
Anh không hiểu vì sao mình lại không ngủ được khi không có cô bên cạnh nên phải dậy tìm cô.
“Đường Khê!”
“Đường Khê!”
Cô nghe thấy tiếng Tần Kiêu gọi mình ngày càng xa thì biết anh đã đi xa.
Tần Kiêu không biết cô đang trốn ở trong phòng làm việc, cứ nghĩ cô đã xuống tầng trệt nên xuống dưới tìm cô.
Khi cô ở nhà thường thấy anh làm việc không có cẩu thả như vậy, thậm chí cô không biết phải vào thư phòng cho nên cô phải xem kĩ mới được.
Mỗi lần cô tìm tới anh, cô đều đi thẳng vào trong phòng làm việc của anh.
Anh xuống lầu tìm một vòng nhưng không thấy người nên quay lên trên.
Đường Khê mặc kệ anh, mở máy chụp ảnh trên điện thoại nhìn thấy khuôn mặt cô vẫn còn đỏ, cô đứng dậy đi vào phòng tắm làm việc rửa mặt bằng nước lạnh.
Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, “Đường Khê!”
Đường Khê ngồi trên ghế: “Anh sao vậy?”
Tần Kiêu đẩy cửa phòng làm việc ra, không đi vào mà đứng trước cửa, mím môi nhìn cô.
Đường Khê thấy anh không nói gì thì giả vờ không nhìn thấy anh.
Tần Kiêu nhìn cô một lúc lâu, hơi rũ mi, giọng điệu anh không bình thường nói: “Anh gọi em.”
Đường Khê ngước mắt lên hỏi anh: “Anh gọi em làm gì?”
Tần Kiêu trở nên nhẹ nhàng hơn nói, “Em không trả lời anh khi anh gọi em.”
Anh cho hai tay vào túi và cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Khuôn mặt anh có đường nét vô cùng sắc bén và lạnh lùng, khi mặt anh hơi trầm xuống khiến cho người ta cảm giác khó chịu.
Khi nhìn dáng người cao thẳng của anh, Đường Khê cảm thấy đây nhất định là ảo giác của mình.
Đường Khê nhẹ giọng nói: “Em vừa mới vào phòng tắm rửa mặt.”
Cô rửa mặt xong cũng không dùng khăn lau mặt nên bây giờ trên mặt đầy nước, tóc và thái dương cũng bị ướt.
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, chấp nhận lý do tại sao anh gọi cô mà cô lại không lên tiếng.
“Sao anh không đi ngủ?”
Đường Khê cắn rứt lương tâm hỏi câu này, nếu không phải cô làm phiền anh thì có lẽ bây giờ anh vẫn đang ngủ say trong phòng.
Tần Kiều đáp: “Không ngủ được. Khi nào chúng ta đi mua đồ ăn?”
Anh có vẻ rất hứng thú với việc đi siêu thị, không chỉ chủ động thay giày trước khi ngủ trưa để đi chợ mà còn chủ động hỏi cô khi nào mua đồ ăn.
Đường Khê liếc nhìn thời gian.
Bây giờ đã bốn giờ, sắp đến giờ đi chợ mua đồ ăn, nhưng mà cô muốn chuyển ảnh của Tần Kiêu sang máy tính trước rồi mới đi chợ.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chúng ta đợi thêm một lát nữa đi, bây giờ bên ngoài vẫn còn nắng gắt, lát nữa trời sẽ dịu lại liền, chúng ta có thể đi bộ đến đó. “
Cái chợ mà cô thường hay mua đồ ăn cách gần đây không xa, nếu đi bộ đến đó chỉ mất mười phút, mà cô thích nhất chính là buổi tối đi bộ trở về sau khi mua đồ ăn xong, có thể cảm nhận hơi thở của cuộc sống.
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, suy nghĩ một chút, lại nói thêm hai chữ: “Cũng được.”
Thấy anh vẫn còn đứng đó, Đường Khê khéo léo đề nghị anh đi: “Em có chút việc phải làm ở đây, hiện tại em có thể đi làm sao?. “
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, anh lùi lại, giơ tay đóng cửa phòng làm việc.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của anh đang đi hướng cầu thang, vì vậy cô mới lấy máy ảnh từ trong tủ lấy và gửi đến máy tính.
Cô tải ảnh lên, xếp chúng vào các thư mục đặc biệt, cài mật khẩu để khóa chúng lại.
Trước khi tắt máy, cô xem lại tác phẩm của mình một lần, cô rất muốn chia sẻ ảnh với mẹ Tần, dì Trần và những người khác không khỏi có chút mau chờ.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó từ bỏ.
Nếu mẹ Tần và dì Trần vô tình tiết lộ gì đó trước mặt Tần Kiêu rất là phiền phức, nếu để cho anh biết về những bức ảnh này rất có thể anh sẽ tức giận.
Cô tắt máy tính, đi vào phòng tắm, đứng trước gương vuốt lại tóc, sau đó thay sang một đôi giày mới trên kệ giày rồi xuống nhà.
Tần Kiêu có vẻ không kiên nhẫn khi đợi người khác cùng nhau đi mua đồ ăn, anh khoanh chân ngồi trên sô pha chờ cô.
“Em làm xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Tần Kiêu từ trên sô pha đứng lên, hỏi cô: “Trong nhà còn cây dù nào khác không?”
Lúc này Đường Khê mới để ý tới trên tay anh đang cầm một cây dù màu hồng.
“Không có, hình như trong nhà chỉ có hai cây dù nhưng đều là màu hồng. Lát nữa anh vào siêu thị xem có không thì mua một cái.”
Trước đây anh không thường xuyên về nhà nên cũng không có dù che nắng cho anh, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mua dù cho anh.
Tần Kiêu nói: “Không cần đâu.”
Đường Khê “…. “
Anh cũng đâu cần hỏi đến cây dù đâu.
Liền đổi giày đi ra ngoài, Đường Khê vươn tay về phía anh nói, “”Anh mau đưa dù cho em.”
Tần Kiêu mở cây dù ra và giơ lên, che cho cô.
Hai cô gái có cùng thể chất như Đường Khê không thể đánh bại được, nhưng mà thể chất của Tần Kiêu hoàn toàn ngược lại.
Nhìn thấy thân thể của mình lộ ra bên ngoài, Đường Khê tốt bụng đề nghị: “Anh lấy thêm cái còn lại trong nhà đi, một cái không đủ cho hai người.”
Tần Kiêu nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Nhìn vẻ mặt của anh, cô cảm thấy có lẽ anh không thích cây dù màu hồng, một người đàn ông to lớn không thể cầm một cây dù màu hồng được, anh liền không thèm nữa mà bước đi ra khỏi cửa.
Mới đi được hai bước, người đàn ông bên cạnh cô đột nhiên giơ tay, choàng qua vai cô, kéo cô vào lòng anh.
Đường Khê chưa kịp phản ứng thì mặt cô đã áp vào ngực anh, cô giật mình, không quen khi tiếp xúc gần như vậy với anh nên vươn tay đẩy vai anh ra.
“Em đừng nhúc nhích.”
Cánh tay Tần Kiêu hơi siết chặt, ngăn không cho cô đẩy mình ra.
Đường Khê ngước mắt lên nhìn anh, bắt gặp đôi mắt sâu không đáy của anh.
Anh hơi nhướng mày, ngữ khí đều đều: “Như thế này thì không phải chen chúc nữa.”
Đường Khê: “…”
Anh nói không phải chen chúc là như vậy sao.
Ôm nhau trong cây dù thế này mà đi ra ngoài chắc chắn sẽ người ta nhìn.
Không phải Tần Kiêu cố ý lừa cô chứ, mặt anh dày như vậy đương nhiên không sợ người khác nhìn nhưng da mặt cô lại rất mỏng đó.
Đường Khê hỏi:
“Chúng ta thế này làm sao tới đó?”
Tần Kiêu giữ chặt vai cô, đẩy cô về phía trước, Đường Khê hoàn toàn bị anh dẫn đi, cảm thấy bàn chân gần như treo lơ lửng trên không trung, không khỏi lẩm bẩm: “Anh ôm em là được rồi.”
Ngay khi cô dứt lời, Tần Kiêu đưa cây dù cho cô, bảo cô cầm lấy.
Cô nghĩ anh đang tức giận, không muốn cầm dù cho cô nên giơ tay nhận lấy.
Tần Kiêu hơi cúi người xuống, hai tay buông thõng, dường như rất muốn ôm lấy cô.
Đường Khê cả kinh, tay chân phản ứng nhanh hơn não, anh vung cánh tay xuống dưới, dù bên cạnh khuy áo cắm thẳng vào sau gáy Tần Kiêu.
Đường Khê sững người khi anh cúi xuống.
Anh đứng dậy nhìn cô thật sâu.
Đường Khê thấy anh nhìn cô như vậy thì sợ hãi rụt cổ lại.
Tần Kiêu nhìn cô mấy giây rồi tiếp tục đi về phía trước.
Mặt trời còn chưa lặn, Đường Khê ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của anh, chớp mắt đã xuyên qua đáy ô, cô liền chạy lại chỗ anh mà cầm cây dù hướng trên đỉnh đầu của qua cô một chút trên.
Tay trái Tần Kiêu cầm túi đồ, tay phải cầm dù cho cô, không nói gì, chỉ tập trung đi thẳng về phía trước, xem cô như không khí.
Đường Khê cúi đầu, cố nén nụ cười trên môi.
Lúc đầu Đường Khê lạnh lùng nhìn anh nhưng sợ anh sẽ đột nhiên công kích, anh nói chuyện với cô hình như không có kiên nhẫn, trước mặt cô anh như một núi không thể phản kháng lại được.
Cô rất muốn làm như vậy, nhưng sau này cô mới biết anh cũng có mặt tàn ác, bất quá cũng là một quân tử như hoa như ngọc.
Lúc này chợ bán đồ ăn đã nhộn nhịp hơn đa phần là những người già về hưu, và nhân viên văn phòng cũng chưa tan làm, nên người cũng không ít. Đường Khê đã tới đây mấy lần nên bà chủ quầy rau củ nhớ mặt cô, thấy cô đi cùng một đàn ông thì hỏi: “Người đẹp, người nhà của cô à?”
Cô có nói chuyện với bà ấy mấy lần, bà chủ biết cô đã kết hôn thì vô cùng ngạc nhiên vì cô vẫn còn rất trẻ.
Các bà chủ bán rau củ thích gọi chồng mình là người nhà khi trò chuyện với nhau.
Đường Khê gật đầu, “Dạ, đây là người nhà của con.”
Đường Khê mỉm cười lịch sự với bà chủ.
Bà chủ thản nhiên lấy mấy cọng hành lá trong sạp bỏ vào bịch cho cô, “Đem về mà nấu, mấy cọng hành lá không đáng bao nhiêu tiền.”
“Cảm ơn, bà chủ.”
Đường Khê bình thường khi cô đi chợ có mua ở một ít rau, nhưng mà người bán hàng tán gẫu quá nhiệt tình liền không cố kỵ chút nào.
Đường Khê sợ bà chủ bán hàng nói chuyện nhau một chút sẽ gỡ giọng trêu chọc cô cùng Tần Kiêu, nên cô vốn dĩ tưởng mua xong rồi kéo theo anh đi vào bên trong chợ, nhưng mà gặp phải bà chủ quá nhiệt tình còn đưa cho cô, chợ rất lớn liếc mắt một cái có thể nhìn đến đầu, cô không ở quầy hàng này lâu được phải qua một số sạp khác để coi rồi mua đồ.
Tần Kiêu đi theo bên cạnh cô, cô mua cái gì anh cũng không nói, cũng như không xen cô cùng bà chủ bán hàng đang nói chuyện.
Mua thức ăn cũng sai biệt lắm những thứ cần mua đều đã mua, Đường Khê thèm món sườn heo chua ngọt nên muốn làm, nhưng mà chỗ bán thịt phải vào sâu bên trong chợ, còn phải đi qua chỗ bán thủy sản trong có mấy con lươn dài, cô không dám đi.
Cô đưa tay chọc vào cánh tay Tần Kiêu, muốn Tần Kiêu đi mua giúp cô.
Tần Kiêu hơi nghiêng người nghe cô nói.
Đường Khê chỉ vào hướng người bán thịt nói, “Anh có thể đi mua giúp em hai cân sườn heo được không? Em ở đây chờ anh.”
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, nhấc chân hướng bên trong đi, Đường Khê nhìn theo phương hướng của anh dặn dò, “Anh nhớ nhờ người ta chặt thành miếng nhỏ nha.”
Anh vừa đi, bà chủ bán hàng thăm dò phương hướng liền đối với Đường Khê nói: “Người nhà con nhìn cũng được lắm, cao ráo. Cậu ta làm gì?”
Đường Khê nói: “Con cũng không rõ anh ấy làm gì, hình như là cái gì cũng làm.”
“Cái gì cũng làm thì không cần lo lắng thất nghiệp, thời buổi này người trẻ tuổi làm việc cũng không dễ dàng gì.”
Đường Khê cười cười, trò chuyện hết người đến người khác, ánh mắt của cô theo bóng dáng Tần Kiêu thấy đi vào ngã rẽ rồi biến mất.
Tần Kiêu đứng trước sạp bán thịt đối với ông chủ bán thịt nói:” Tôi muốn hai cân sườn non chặt miếng sẵn.”
Cầm lấy một cái dao thái thịt, chỉ vào hai cái xương sườn trên thớt hỏi.
“Này, anh muốn cái này hay cái này”
Tần Kiêu liếc mắt nhìn một cái, “Hai cái sườn có gì khác biệt sao?”
Ông chủ nói: “Cái này đắt hơn, cái này rẻ hơn.”
Tần Hiểu: “Vậy lấy cái đắt hơn.”
Ông chủ liền cắt từng khúc ra cho vào túi và nói với anh: “Anh nếu mua về ăn xong thấy ngon quay lại mua tiếp nhé”
Tần Kiêu lấy xương sườn, ông chủ đưa mã QR của mình ra, “Anh quét cái này đi.”
Tần Kiêu lấy điện thoại để quét mã, ông chủ bán thịt nhìn chằm chằm vào mặt anh, đột nhiên nói: “Tần Kiêu, thật là ngươi a Tần Kiêu.”
Tần Kiêu nhìn ông ta một cái.
Ông chủ nói: “Là ta a, ta Lý Tráng Tráng a, ngươi không quen biết tôi sao?”
Tần Kiêu mặt không biểu tình thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
Lý Tráng Tráng: “…”
Bên cạnh bán hàng rong lão bản nhìn đến Lý Tráng Tráng cùng khách hàng lôi kéo làm quen thất bại, cười nhạo:
“Người này vừa thấy đã biết là người có tiền, ngươi nhận thức hắn, ta xem hắn không muốn nói chuyện với ngươi.”
“Có tiền? Đâu chỉ là có tiền.” Lý Tráng Tráng giơ ngón tay cái lên nói, “Ông có biết tập đoàn Ích Viễn không?”
“Biết chứ, có liên quan gì đến ông à?”
Lý Tráng Tráng trừng mắt nói: “Cùng ta không quen, nhưng mà người vừa rồi mới mua ta thịt của ta đó là tổng tài tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu, thường xuyên xuất hiện trên tạp chí kinh doanh đó.”
Người nọ cười nói: “Ngươi nhưng bạn như vậy sao, hắn không phản ứng khi ngươi chào hỏi mà? Nói thì hắn cũng là tổng tài của một công ty sao có thể quen biết ngươi cái này bán thịt heo.”
Lý Tráng Tráng nói: “Ta hiện tại bán thịt heo, nhưng mà trước kia ta lại không phải bán thịt heo, ta cùng ngươi nói, ngươi đừng nhìn vào lớn mạnh của tập đoàn Ích Viễn hiện tại, mà trước mười năm về trước nó không phải như bây giờ.”
“Này tập đoàn Ích Viễn đã có mấy chục năm về trước rồi sao? Mười năm trước công ty đó không phải lớn mạnh sao?”
Cách vách sạp ông chủ cầm lên điện thoại gõ trên Baidu.
“Có phải không vậy?”
Lý Tráng Tráng cũng cầm điện thoại để tìm kiếm, vừa thấy đúng là thật, ông có chút nghi hoặc nói: “Này không đúng a, ta quen biết vị này Tần tổng, hắn thật nghèo, ta chạy xe máy, hắn chạy một chiếc xe điện đó là sự thật.”
Lý Tráng Tráng ngày thường hay ăn nói khoác lác, lão bản bên cạnh cười một cái, không tin.
Đường Khê nhìn chằm chằm vào phương hướng quầy bán thịt, liền nhìn thấy Tần Kiêu xách một bịch đồ vật ra tới, cô liền đi lên đón.
Đường Khê cúi đầu nhìn trên tay anh đồ vật, nói: “Tất cả đồ ăn muốn mua đã mua rồi, chúng ta về được rồi, để em xách phụ anh cho.”
Tần Kiêu chưa có đưa cho cô, nhấc chân đi ở phía trước, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Hai người đi ra chợ bán thức ăn, tầm mắt nháy mắt sáng ngời, này không có nóng như lúc nãy, Đường Khê cũng không có bung dù, lẳng lặng đi theo Tần Kiêu bên người, giương mắt đánh giá Tần Kiêu sắc mặt.
Cô cảm giác anh mua xong thịt trở về giống như có chút không thích hợp.
“Đường Khê.”
Anh đột nhiên gọi tên cô.
Đường Khê cho rằng mình nhìn lén bị phát hiện nên thu hồi tầm mắt.
“Sao vậy?”
Tần Kiêu nghiêm túc hỏi: “Người nhà là gì?”
Đường Khê sửng sốt, mới nhớ tới hai người mới vừa đi vào chợ bán thức ăn, thì bà chủ bán hàng làm trò trước mặt anh hỏi qua cô, hắn có phải hay không người nhà của cô.
Xưng hô này tuy không được nhiều người dùng nhưng cũng có thể đoán ra được.
Đường Khê nói: “Chính là ông xã.”
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, dừng lại bước chân, anh rũ mắt xuống nhìn cô.
Đường Khê không biết anh xem trên mặt cô cái gì, cô hồ nghi mà nhướng mày lên nhìn anh.
Tần Kiêu hơi cúi người xuống, nhìn thẳng mặt cô, thấp giọng hỏi, “Vì sao không trực tiếp gọi ông xã?”
Đường Khê: “…”
Danh sách chương