"Không được." Tần Kiêu từ chối một cách dứt khoát.

Đường Khê nũng nịu: "Nhưng người ta rất muốn anh học biểu cảm của chó, cảm thấy nhất định sẽ rất giống, rất đáng yêu."

Tần Kiêu híp mắt, "Anh giống chó?"

Rất giống.

Đường Khê nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, âm thầm trả lời ở trong lòng nhưng ngoài mặt thì lắc đầu, nói: "Đương nhiên không giống, cho nên mới phải học theo đó, nếu mà giống thì đã không cần học rồi. Anh đồng ý với người ta đi mà, tấm ảnh này em chỉ giữ cho riêng em thôi, không cho người khác xem đâu. Anh thử nghĩ đi, anh thường xuyên ra ngoài công tác bỏ một mình em ở nhà, những lúc nhớ anh chỉ có thể xem ảnh của anh để vơi đi nỗi nhớ thương."

Tần Kiêu nhàn nhạt đáp: "Lúc em nhớ anh có thể call video với anh, hoặc là xem những tấm ảnh khác."

"..." Có lý quá nhỉ? Đường Khê: "Hây da, nhưng người ta chỉ muốn xem ảnh này thôi, có được không?"

Tần Kiêu mím môi không nói lời nào.

"Có được không ạ?"

Tần Kiêu cụp mắt nhìn khuôn mặt lấy lòng của cô, im lặng một lúc rồi đưa tay vuốt tóc cô: "Anh muốn suy nghĩ một chút."

Đường Khê nghe anh nói muốn suy nghĩ thì cảm thấy có hy vọng, tủm tỉm nói: "Vâng, anh suy nghĩ đi."

Mặc dù Tần Kiêu không đồng ý ngay nhưng có thể khiến anh nói sẽ suy nghĩ đã không dễ dàng gì, dù sao thì loại chuyện này chính là thử thách lớn với một người đàn ông ưa sĩ diện như anh.

Đường Khê đã bắt đầu tưởng tượng xem nên để Tần Kiêu làm động tác gì, gấp đến độ không đợi nổi: "Vậy anh muốn suy nghĩ mấy ngày ạ?"

Tần Kiêu mặt không biểu cảm nói: "Em cảm thấy sao?"

Nghe giọng điệu không tình nguyện của anh, Đường Khê lập tức có cảm giác được cưng chiều đến hư: "Năm phút đủ không?"

Khoảng năm phút nữa là bọn họ về đến nhà rồi, ngay lập tức có thể cầm máy ảnh chụp ảnh cho anh.

Tần Kiêu nói: "Một ngày."

Có nghĩa là năm phút là không thể, anh cần phải cân nhắc trong một ngày.

Một ngày thì một ngày, dù sao ngày mai cũng không cần đi làm, hôm nay hay ngày mai đều như nhau cả.

Sau khi về đến nhà, Đường Khê hào hứng tìm kiếm các hình ảnh về các giống chó khác nhau trên mạng rồi lôi kéo Tần Kiêu xem chung, thậm chí còn rất ân cần chu đáo hỏi han ý kiến của anh, để cho anh chọn biểu cảm nào mà anh cảm thấy dễ bắt chước nhất.

Tần Kiêu bị ép phải xem những bức ảnh đó, không hề có hứng thú trong việc đưa ra ý kiến.

Đều là chó, còn chọn cái gì nữa?

Tuy nhiên, nhiệt huyết muốn học nấu ăn của Tần Kiêu vẫn không hề giảm đi vì yêu cầu "hóc búa" như học làm biểu cảm chó. Cả buổi trưa và buổi tối đều rất tích cực vào bếp bảo Đường Khê dạy mình nấu ăn.

Đường Khê đứng ở bên cạnh quan sát, toàn bộ quá trình đều là anh động tay, Đường Khê thậm chí còn chẳng dính lấy một giọt nước.

Bởi vì nguyên liệu đều chuẩn bị dựa theo chỉ dẫn của Đường Khê cho nên mùi vị cũng không tệ, giống như hương vị thường ngày mà Đường Khê làm ra, chẳng biết nếu anh tự mình nấu sẽ như thế nào?

Đến tối, sau khi Đường Khê tắm rửa sạch sẽ thì ôm laptop ngồi trên sô pha tiếp tục chọn ảnh, Tần Kiêu vừa ra khỏi phòng tắm liền bị cô gọi qua xem ảnh.

"Anh nhìn này, mấy cái này được chứ?"

Cô chọn hơn một trăm tấm ảnh, đưa cho Tần Kiêu xem từng tấm một, Tần Kiêu kiên nhẫn ngồi xem cùng cô, nghe cô hỏi: "Thế nào, có phải cái nào cũng đáng yêu không?"

Ánh mắt của Tần Kiêu dán chặt vào đôi má trắng nõn của cô, ý vị không rõ: "Ừ, đáng yêu."

Anh cúi đầu tiến đến bên cổ Đường Khê, ngậm vành tai mềm mại của cô vào trong miệng rồi cắn nhẹ một cái, bàn tay thì đoạt lấy máy tính từ tay cô, trực tiếp ném sang phía bên kia ghế sô pha.

Đường Khê vừa rồi còn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, vành tai đã anh mút vào miệng, laptop cũng bị lấy đi. Cô chuyển tầm mắt sang khuôn mặt của người đàn ông, chú ý tới sắc mặt không vui của anh, cảm nhận được nguy hiểm thì ngọ nguậy muốn thoát khỏi, nhưng vừa nhúc nhích đã bị anh kéo trở về đè xuống sô pha, các ngón tay hư hỏng bắt đầu chui vào quần áo, nắm lấy vòng eo thon thả của cô.

Đường Khê giãy giụa vài cái trên sô pha, chân đạp vào người anh nhưng lại bị anh nắm lấy, thậm chí còn cù liên tục vào gan bàn chân cô.

Đường Khê bị nhột tới mức co quắp ngón chân lại, mặt mũi đỏ bừng, muốn tránh cũng không tránh được nên chỉ có thể dùng đôi mắt ngấn nước đáng thương nhìn anh, cầu xin anh tha cho, "Tần Kiêu..."

Tần Kiêu hung hăng hôn lên môi cô, hỏi: "Anh giống chó lắm à?"

Nghe giọng điệu đầy sự bất mãn mãnh liệt của người nọ, Đường Khê mới chậm chạp nhận ra mình đang bị tính sổ.

Cả người cô bị anh áp chế, không chịu nổi bàn tay vuốt loạn eo mình, da thịt run rẩy, muốn dỗ anh vui để thả mình ra, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen nhánh u ám của đối phương cùng câu nói "Anh giống chó lắm à" văng vẳng bên tai, cô lại không khỏi bật cười.

Tần Kiêu hơi dùng lực véo eo cô.

Đường Khê co rụt người, run giọng nói: "Không giống, không giống."

"Còn muốn nhìn anh làm mặt chó nữa không?"

"Muốn."

"Muốn?" Tần Kiêu mơn trớn tai cô, thấp giọng cảnh cáo, "Thật sự muốn?"

Đường Khê nghe ra mùi vị uy hiếp, cô cắn môi, đôi mắt ngập nước hờn dỗi, "Anh không thể bắt nạt em như vậy."

Tần Kiêu nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm nghị nói: "Khê Khê không thích anh thế này sao? Không thoải mái?"

Đường Khê vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt với anh.

Tần Kiêu bật ra tiếng cười khẽ từ trong cổ họng, sau đó bế cô lên khỏi sô pha, đi thẳng đến giường lớn.

...

Kết quả là, Đường Khê vẫn không thể khiến Tần Kiêu đồng ý làm mặt chó để mình chụp ảnh, nhưng cô vẫn không quên giận dỗi anh, không nói chuyện với anh trong nửa tiếng.

Sau cùng cả hai đều nhường một bước, Tần Kiêu làm biểu cảm chó cho cô xem, còn cô không được chụp ảnh.

Tần Kiêu cũng không đề cập đến việc chuyển nhà nữa, có lẽ là bởi vì đã chạm mặt Lý Tráng Tráng rồi, vì vậy không quan tâm đến những gì bàn tán trong chợ nữa.

*

Sau kỳ nghỉ Tết nhàn nhã, Tần Kiêu lại bận rộn với công việc.

Đường Khê thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ đến công ty thăm anh vào những ngày rảnh rỗi, tạo cho anh một bất ngờ lãng mạn nho nhỏ, lần nào Tần Kiêu cũng rất vui vẻ.

Hôn lễ của hai người đã được ấn định, là Tần Kiêu chọn, ngày 8 tháng 7.

Ban đầu, mẹ Tần và thím Hai đều đề nghị họ tổ chức hôn lễ vào tháng 5. Thời tiết không quá nóng cũng không quá lạnh, mặc váy cưới là thích hợp.

Hôn lễ trước đó của Tần Xu và Thẩm Cố cũng được chọn vào tháng 5.

Nhưng Tần Kiêu nói rằng muốn ấn định ngày cưới vào ngày 8 tháng 7, Đường Khê không phản đối. Hôn lễ là của cô và Tần Kiêu, và nhà họ Tần đương nhiên tôn trọng ý kiến ​​​​của họ.

Chẳng qua là cả nhà không hiểu ngày 8 tháng 7 có gì đặc biệt, dù sao hôn lễ cũng là một sự kiện trọng đại, vì vậy mẹ Tần đã lên tiếng hỏi.

Tần Kiêu đáp ngày 8 tháng 7 là lần đầu tiên anh và Đường Khê gặp nhau, lúc đó Đường Khê đã rất sửng sốt, không ngờ anh có thể nhớ rõ thời gian lần đầu hai người gặp nhau.

Cô chỉ nhớ lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào kỳ nghỉ hè, nếu không phải cô nhớ rõ mình gặp anh trên đường từ lớp khiêu vũ về nhà thì có lẽ cô cũng không nhớ thời điểm cả hai gặp nhau là kỳ nghỉ hè.

Khi đó, cô và Tần Kiêu chỉ là bèo nước gặp nhau, căn bản không nghĩ tới rất nhiều năm sau mình sẽ trở thành vợ của anh.

Thế mà anh lại có thể nhớ rõ ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên.

Ngày đó thảo luận về hôn lễ, Đường Khê đã không nhịn được mà ôm chầm Tần Kiêu, nói với anh rất nhiều lời ngọt ngào.

Buổi tối, Tần Kiêu làm việc ở phòng sách, Đường Khê cầm điện thoại ngồi trên sô pha trong phòng sách của anh, liên lạc với người phụ trách Công ty tổ chức tiệc cưới mà cô cảm thấy hài lòng nhất trên WeChat.

Kể từ khi Tần Kiêu cầu hôn Đường Khê, mẹ Tần và thím Hai vẫn luôn thảo luận chi tiết về quá trình diễn ra hôn lễ, từ việc khách sạn tổ chức hôn lễ đến đội ngũ trang hoàng đều được liệt kê và đưa cho Đường Khê và Tần Kiêu, để cả hai lựa chọn cái mình thích nhất.

Đường Khê và Tần Kiêu đều rất mong chờ hôn lễ này, cho nên cả hai rất thận trọng trong việc lựa chọn khách sạn tổ chức tiệc cưới. Còn một thời gian nữa mới đến ngày cưới, không cần đưa ra quyết định gấp gáp, có thể chậm rãi suy xét.

Khi người phụ trách hỏi cô đã xác định ngày cưới chưa, Đường Khê liền nghĩ đến nguyên nhân Tần Kiêu ấn định ngày cưới là ngày 8 tháng 7, cô ngẩng đầu nhìn Tần Kiêu đang chăm chỉ làm việc, do dự một chút rồi đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước đến gần anh, cúi người thơm lên má anh.

Nếu là bình thường, Đường Khê sẽ không làm phiền Tần Kiêu khi anh đang làm việc.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến tình yêu thầm kín mà Tần Kiêu dành cho mình bao nhiêu năm qua, trong lòng cô lại cảm thấy đầy ấp, muốn cho anh biết, cô cũng rất yêu anh.

Sau khi thơm anh, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, xoay người định trở lại sô pha tiếp tục bàn bạc chuyện hôn lễ với người phụ trách. Nào ngờ Tần Kiêu duỗi tay ôm ngang eo cô, kéo cô ngồi trên đùi mình, vừa xoa tóc cô vừa mỉm cười thỏa mãn, đôi mắt thâm thúy cách cô rất gần, anh hỏi: "Sao đột nhiên lại hôn anh?"

Đường Khê nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười: "Thì muốn hôn anh vậy thôi."

Nghe âm thanh ngọt ngào của cô, trái tim của Tần Kiêu mềm nhũn: "Hôn cái nữa."

Đường Khê đưa môi đến gần sườn mặt anh, thơm chụt một phát.

Tần Kiêu cúi người hôn lên môi cô, nói: "Ngoan lắm."

Nghe giọng điệu như đang dỗ dành con nít của anh, Đường Khê không hiểu sao có chút ngại ngùng, cô đẩy vai anh, muốn thoát khỏi vòng tay anh nhưng lại bị ôm chặt.

"Làm gì thế, đừng ôm nữa, anh làm xong việc chưa?"

Tần Kiêu đáp: "Vẫn chưa."

"Thế anh làm nhanh cho xong đi, thả em xuống."

Tần Kiêu tựa cằm lên vai cô, nói: "Ôm chút nữa đi."

Đường Khê ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, Tần Kiêu một tay nắm tay cô, tay kia đặt trên con chuột, lướt xem giao diện trên màn hình máy tính.

Đường Khê thấy thời gian trên máy tính đã trôi qua ba phút thì vỗ mu bàn tay anh: "Được rồi, thả em ra nào."

Tần Kiêu vẫn không buông tay: "Ôm thế này cũng làm việc được."

1

Đường Khê phì cười: "Nào có ai làm việc mà để người khác ngồi trên đùi mình bao giờ, anh có thể tôn trọng công việc của mình chút được không?"

Tần Kiêu đúng lý hợp tình: "Thế tại sao công việc không tôn trọng anh? Anh muốn ôm vợ anh, tại sao công việc lại nhiều như vậy?"

Đường Khê: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện