Mấy ngày sau đó Tô Thiên Tuyết vẫn sinh hoạt bình thường, cô cố gắng quên đi hình bóng xuất hiện trong đầu cô mấy ngày hôm nay. Hôm ở bữa tiệc Tô Thiên Tuyết thấy Lục Bách Ngôn dường như cũng đã cho người tìm kiếm mình, chắc là do lúc cô bỏ đi lại không nói lời nào. Nhưng hiện tại anh cũng đã biết cô ở thành phố X, lo sợ anh sẽ đến tìm rồi hỏi đứa bé trong bụng mình. Vậy mà mấy hôm nay cô cũng không thấy anh xuất hiện, liền thở phào nhẹ nhõm.

Cũng phải thôi, bây giờ anh và cô cũng đã không còn vướng bận gì nữa. Lúc này thì anh và Thục Uyên chắc chắn là đang rất hạnh phúc bên nhau. Làm gì có thời gian để nghĩ đến cô.

Nhưng tại sao khi suy nghĩ đến cảnh hai người họ hạnh phúc bên nhau cô lại đau lòng thế này cơ chứ!

Trái ngược lại với suy nghĩ của Tô Thiên Tuyết thì mấy ngày nay Lục Bách Ngôn đều âm thầm đi theo sau cô. Từng nhất cử nhất động của cô, anh đều ghi nhớ. Có những lúc thấy cô đi siêu thị xách đồ trên tay anh cũng sợ cô mệt, cũng tính đi lại phụ cô. Nhưng lại sợ cô vì sự xuất hiện của anh mà khó chịu.

Mấy ngày nay Lục Bách Ngôn đều thấy mỗi lúc Tô Thiên Tuyết xuất hiện đều một mình chứ không có sự xuất hiện của Hồng Quân bên cạnh. Nghĩ đến đó Lục Bách Ngôn tức giận vô cùng, sao người đàn ông đó lại yên tâm mà để người phụ nữ của mình bụng mang dạ chửa đi lại một mình được chứ. Mặc dù chính anh cũng không muốn bản thân thừa nhận mối quan hệ giữa hai người họ, còn có một đứa con đang nằm trong bụng cô.

“ Này cô có mắt không hả? Đi đường không biết nhìn hay sao? Một bà thím nào đó bị Tô Thiên Tuyết đụng trúng khi bước ra khỏi tiệm hoa. Bà ta đang điên tức khi bị đụng, còn chửi mắng không ngừng.

“ Tôi xin lỗi, tại tôi xách có hơi nhiều đồ nên không để ý phía trước. Thành thật xin lỗi. ” Tô Thiên Tuyết biết mình sai nên cúi đầu nhân lỗi.

“ Một câu xin lỗi là xong sao? Cô phải đền bù cho tôi"

“ Đền bù? ” Tô Thiên Tuyết hơi ngẩn ra, cô chỉ đụng nhẹ bà ta có một cái thì cũng không gây thương tích gì mà.

“ Cô nói xem, trứng gà mà tôi mua vì cô mà bị vỡ hết rồi. Cô không nên đền bù ư ” bà ta giơ cái túi đựng trứng gà lên, đúng thật là trong đó trứng đã bị vỡ ra hết.

“ V...Vậy tôi sẽ đền bù cho dì.... ” Tô Thiên Tuyết lấy ví ra định đưa tiền cho bà ta.

Bà ta đương nhiên mừng rỡ trong lòng. Vừa nhìn Tô Thiên Tuyết đã biết là người có tiền, chiếc đầm bầu mà cô mặc ít gì cũng thuộc hàng hiệu đang nổi như cồn ở mấy shop quần áo trong trung tâm thương mại.

Lúc Tô Thiên Tuyết móc tiền ra liền có một bàn tay giữ chặt tay cô lại, không cho cô đưa tiền cho bà ta.

“ A...Anh...” ngước mắt lên liền thấy tầm mắt của Lục Bách Ngôn đang nhìn

chằm chằm mình.

* Đừng đưa tiền cho bà ta, anh sẽ giải quyết ” anh nhét tiền vào ví lại cho cô.

‘Cậu là ai mà xen vào chuyện của tôi hả? ” thấy món tiền hời bị mất, bà ta đương nhiên không vui vẻ chút nào.

“ Bà nói cô ấy làm vỡ trứng gà của bà có chứng cứ không? ” Lục Bách Ngôn nắm chặt lấy tay cô rồi nói.

Anh sẽ không để ai ức hiếp hay gây hấn đến vợ của mình.

“ Chính cô ta đi mà không nhìn đụng trúng tôi còn gì ” bà ta nói dối không biết chớp mắt là có thật.

“ Ở đây là tiệm hoa, hay là vào trong nhờ chủ tiệm check camera thử xem sao ” Lục Bách Ngôn đưa ra lời đề nghị.

Bà ta nghe xong cũng hơi chột dạ, nếu mà xem camera thì chắc chắn sẽ biết Tô Thiên Tuyết không hề có lỗi. Bởi trước khi cô bước ra khỏi tiệm hoa, thì bà ta đã ở trước cửa tiệm cãi nhau với người khác một trận. Liền có chút xô xát nhẹ qua lại, trứng gà bị va vào trong cây cột bên đường nên mới vỡ ra.

“ Xem gì chứ, cậu là ai mà muốn xem là xem

“ Tôi là chồng của cô ấy ”

Lục Bách Ngôn nói xong câu đó, làm Tô Thiên Tuyết bên cạnh phải tròn to mắt nhìn anh. Sao anh lại nói với người khác cô là vợ anh, hai người rõ ràng đã ly hôn rồi mà.

“ Nếu bà cứ muốn gây hấn thì chúng ta đến đồn cảnh sát rồi nói chuyện ”

Bản tính Lục Bách Ngôn không phải là người có thể kiên nhẫn trong mọi chuyện. Nếu bà ta cứ tiếp tục chắc chắn phải trả giá cho những gì mình đã làm. Ít nhất bà ta đối tệ với cô 1 thì anh sẽ trả lại 10.

“ Hừ, bọn trẻ các người ỷ đông hiếp yếu thì có. Không đưa tiền thì thôi, bạc lẻ đó bà không cần."

Mạnh miệng nói vậy thôi chứ trong lòng bà ta đang đổ mồ hôi hột cả lên. Nói xong nhanh chóng bỏ đi.

Em không sao chứ? ” thấy người bên cạnh không có phản ứng gì Lục Bách Ngôn lo lắng hỏi.

‘Không sao, cảm ơn anh ” Tô Thiên Tuyết rút tay mình ra khỏi tay anh.

“ Sao em lại đi một mình vậy? Người đàn ông kia đâu?”

Lục Bách Ngôn cũng rất biết cách nắm bắt cơ hội, anh liền phụ cô xách đồ trên tay để ghi điểm trong mắt vợ.

‘Người đàn ông nào? Để tôi xách được rồi ” Tô Thiên Tuyết muốn giành lại mấy túi đồ của mình nhưng bị anh ngăn cản.

“ Để anh cầm phụ em"

'Người mà đi với em trong buổi tiệc ngày hôm đó"

“ Anh ấy bận lắm, không có thời gian đi cùng ” Tô Thiên Tuyết ngờ ngợ ra chắc là Lục Bách Ngôn đã hiểu lầm giữa cô và anh họ mình rồi.

Nhưng cô lại không có ý định sẽ giải thích. Tốt nhất là cứ để anh hiểu lầm, tránh anh biết đứa nhỏ trong bụng cô là con của anh thì lại giành mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện