Tô Thiên Tuyết nghe được câu trả lời mà tim đau nhói vô cùng. Phải chăng cô đã sai khi thích anh, đã sai khi lấy anh, đã sai khi làm vợ của anh. Đáng lẽ ra khi cô biết người anh yêu là ai thì nên kết thúc tại đó mới đúng. Ít nhất sẽ không như hiện tại, con của cô... phải làm sao bây giờ.

Bà vú nhanh chóng đỡ Tô Thiên Tuyết ngồi dậy dựa vào người mình. Do tuổi đã cao nên bà không có đủ sức lực kéo cả người cô ngồi dậy.

Liền kêu thêm mấy người làm cùng với tài xế vào phụ giúp. Lúc nghe Tô Thiên Tuyết cầu cứu, bà đột nhiên hốt hoảng không thôi.

“ V...Vú... cứu... cứu con của con ’’ đại não bà như bị ngừng trệ bởi lời nói của cô.

Sau đó lại nhìn xuống bên dưới Tô Thiên Tuyết đang ngồi, liền thấy một vũng máu lớn đang chảy ra làm dơ hết cả bộ váy trắng cô đang mặc.

“ Người đâu, nhanh lên. Thiếu phu nhân sắp không ổn rồi. ’’ chính bà vú còn thấy thương cho cô, bà đã khóc.

Bà chỉ biết niệm phật, rồi cầu trời phù hộ cho thiếu phu nhân của bà không sao và cả đứa bé trong bụng của cô nữa. Nó chính là huyết mạch của nhà họ Lục và nhà họ Tô.

“ Con bé sao rồi? ’’

Trương Quế Mai cùng với Lục Bách Dịch đã tới bệnh viện. Lúc nghe bà vú nói cô bị té cầu thang cả hai người đều chấn động một phen.

“ Thiếu phu nhân vẫn đang cấp cứu ’’ bà vú ngồi thất thần trước cửa phòng cấp cứu, trên tay bà vẫn còn dính máu của Tô Thiên Tuyết.

“ Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con bé lại té cầu thang cơ chứ? ’’ Trương Quế Mai khó hiểu, con dâu của bà luôn là người đi đứng cẩn thận cơ mà.

“ Thật ra... ’’ bà vú định kể cho hai người nghe nhưng đúng bác sĩ đi ra.

Trương Quế Mai đương nhiên gấp gáp đi lại hỏi bác sĩ về tình hình của con dâu mình.

“ Bác sĩ con tôi sao rồi? ’’

“ Hiện tại coi như đã ổn, chỉ là do mất máu quá nhiều rồi còn xuất huyết tử cung nên đứa bé đã không giữ lại được. Xin chia buồn cùng gia đình. ’’ là một người thầy y đức khi nhìn thấy bệnh nhân bị vậy chính bác sĩ còn thấy buồn dùm.

“ Bác sĩ nói sao? Con bé có thai ư? ’’ Trương Quế Mai nghe xong tay chân mềm nhũn đến độ đứng không nổi, cũng may Lục Bách Dịch đỡ lấy vợ mình kịp lúc.

Con dâu của bà và cả cháu nội của bà...

Lúc sau Tô Thiên Tuyết được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Nhìn gương mặt tiều tụy của cô Trương Quế Mai đau xót rất nhiều. Chỉ mới mấy tháng lấy con trai bà mà cô đã ốm đi và nhợt nhạt trong thấy. Là bà có lỗi với cô, có lỗi với nhà họ Tô.

Sau khi sắp xếp Tô Thiên Tuyết vào phòng bệnh vip nghỉ ngơi xong. Trương Quế Mai kêu bà vú ra ngoài hỏi chuyện rõ ràng.

Nghe từng câu từng chữ kể lại mà Trương Quế Mai tức giận vô cùng. Không ngờ thằng con bà đứt ruột sinh ra lại là người máu lạnh vô tình như vậy. Con dâu bà đã cầu xin sự giúp đỡ vậy mà nó vẫn làm ngơ. Còn đem người phụ nữ tâm địa rắn rích kia vào ở trong nhà. Đáng lẽ ra ngay từ đầu bà nên mặc xác anh muốn làm gì thì làm, để rồi bây giờ người chịu đựng hết mọi đau khổ chỉ có mình con dâu bà mà thôi.

“ Ông gọi điện cho nó, kêu nó vào đây ngay lập tức. ’’

“ Còn tôi sẽ gọi điện cho thông gia bên đó thông báo với họ một tiếng ’’

Con dâu bà là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô, bây giờ cô đã bị đến như vậy rồi cũng phải thông báo cho họ biết. Nhưng không biết khi họ biết sự thật thì sẽ ra sao nữa.

“ Như vậy có ổn không bà? Lỡ như nhà bên đó... ’’

“ Không ổn cũng phải gọi. Người ta là thiên kim quý giá của nhà họ Tô đó. Ông chuẩn bị hốt xác con trai mình đi là vừa. ’’

Chuyện đã đến nước này Trương Quế Mai đương nhiên biết rõ mức độ nghiêm trọng của nó. Đừng kể đến nhà họ Tô, đoán chừng khi con dâu bà tỉnh lại cũng chưa chắc tha thứ đâu.

Trùng hợp ba mẹ và anh trai của Tô Thiên Tuyết khi đến bệnh viện liền gặp ngay Lục Bách Ngôn trước cửa phòng bệnh. Nhìn Lục Bách Ngôn không có vẻ gì là lo lắng mà Tô Thiên Thành muốn đánh cho anh một cái thật đau.

Lục Bách Ngôn sau khi đưa Thục Uyên đi khám xong mới yên tâm trở về nhà. Anh cũng an bày cho cô ta chỗ ở khác, tránh đụng mặt rồi xung đột với Tô Thiên Tuyết.

Thục Uyên cũng đã xin Lục Bách Ngôn đừng chấp nhất với Tô Thiên Tuyết về chuyện đẩy cô ta xuống lầu. Thục Uyên nói chắc cô chỉ do xúc động với hơi đố kị nên mới làm vậy. Dù sao cô ta cũng chỉ bị thương ngoài da nên không muốn làm lớn chuyện đâu.

Ai nghe vào cũng thấy Thục Uyên là một con người rộng lương, như là một vị bồ tát sống vậy. Chính Lục Bách Ngôn cũng bị những lời nói của cô ta làm cho mù mờ, thế là trong đầu anh đinh ninh Tô Thiên Tuyết chính là người gây sự, rồi đẩy Thục Uyên xuống lầu.

“ Sao con bé lại ra nông nổi này? ’’ Thạch Linh nhìn con gái mặt mày nhợt nhạt nằm trên giường bệnh mà đau nhói trong lòng.

Từ nhỏ đến lớn bà chưa từng thấy con bé ốm yếu như bây giờ, cứ như chỉ cần một cơn gió là có thể đem Tô Thiên Tuyết biến mất khỏi thế giới này.

“ Xin lỗi chị, lỗi là do thằng con tôi. Cũng là do tôi không biết dạy con. Tôi cúi đầu xin lỗi mọi người. ’’ Trương Quế Mai đứng ra nhận lỗi, còn cúi đầu tạ lỗi với ba người nhà họ Tô.

Lục Bách Ngôn đứng bên cạnh mà khó hiểu nhìn mẹ mình. Anh đã làm gì có lỗi cơ chứ, người có lỗi là Tô Thiên Tuyết cơ mà. Sao mẹ anh lại xin lỗi người nhà họ Tô.

Lục Bách Ngôn liền đi lại giường bệnh, lay lay người Tô Thiên Tuyết kêu cô tỉnh dậy. Anh nghĩ cô chỉ đang giả vờ để nhận lấy sự thương hại từ gia đình anh mà thôi.

“ Tô Thiên Tuyết, cô mau ngồi dậy cho tôi. Chính cô là người đẩy Thục Uyên, đừng giả chết nữa. ’’

“ Cậu làm gì vậy hả? Tránh xa con bé ra ’’ Tô Thiên Thành không thể làm ngơ khi có người ức hiếp em gái mình, lao vào kéo Lục Bách Ngôn ra xa.

“ Chát ’’

Trương Quế Mai tát con trai mình một cái thật lớn, Lục Bách Ngôn như chết trân với cái tát của mẹ mình.

“ Con quậy đủ chưa? Con mở mắt lên xem con bé đã thành bộ dạng gì rồi! ’’ bà không ngờ đến lúc này rồi mà con trai bà còn có thể hành xử như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện