Vi Lan nói: “An Thành, em gả cho anh nhé?” Vừa lúc Cao An Thành uống một ngụm cà phê, rất nóng, đầu lưỡi bỏng rát, nuốt không thể nuốt, nhổ càng không thể nhổ, gắng gượng nuốt bừa xuống, cổ họng như bị dao cứa, vẫn là đau. Vi Lan cười rộ, khóe môi cong như trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền mờ mờ bên trái thấp thoáng ẩn hiện. Lời nói mang theo ba phần trêu chọc: “Cao An Thành, cưới em không phải chuyện đáng sợ thế chứ?”

An Thành cũng bật cười, rút điện thoại di động ra đáp: “Phiền em lặp lại lời cầu hôn một lần nữa, anh ghi âm đặt làm nhạc chuông luôn.”

Rút kinh nghiệm từ chuyện của chính mình, không phải cô không biết, An Thành chân thành yêu cô, yêu đến mức dung túng mặc cô điều khiển. Lúc cô yếu đuối rơi nước mắt, bờ vai An Thành là chỗ dựa êm dịu nhất vững chắc nhất; nhận thương tổn bị lạnh lùng, quay lại là có thể thấy An Thành, di động của anh lúc nào cũng có thể liên lạc được, anh lúc nào cũng có thể xuất hiện đúng lúc, trong túi anh lúc nào cũng có khăn tay thoảng hương thơm mát.

Người ngoài nhìn không chịu được, Phỉ Thúy đã mắng: “Thường Vi Lan, cậu không cần An Thành thì hãy buông tha cho anh ấy, cậu làm người ta phí hoài tuổi xuân tươi đẹp rồi.” Vi Lan lập tức đỏ mắt, thì thào: “Người phí hoài tuổi xuân là tớ.” Phỉ Thúy nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tẩy não cô ngay lập tức, vươn ngón tay thon dài dí dí trán cô: “Cho dù cậu có đẹp như hoa, liệu có thể địch nổi với dòng chảy của thời gian[1] không? Trần Phương Vũ cho cậu bùa mê thuốc lú gì, khiến cậu khăng khăng một lòng thế.” Vừa nói, vừa so sánh bênh vực người kia: “Cao An Thành ít tuổi hơn Trần Phương Vũ, trẻ trung tài năng tuấn tú lại có tiền đồ. Cao An Thành chu đáo hơn Trần Phương Vũ, ngay cả sinh nhật cậu Trần Phương Vũ cũng không nhớ rõ, mà Cao An Thành năm nào cũng tặng quà, mời cậu đi ăn. Cao An Thành yêu cậu hơn Trần Phương Vũ gấp một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần.”

Tình yêu sao có thể so sánh, nếu có lý do, đã chẳng phải tình yêu, thật ra lời này là do Cao An Thành nói. Vi Lan nhớ rõ một lần, cô bám lấy khung cửa sổ, khóc đến khàn giọng, đầu bù tóc rối như người điên, lớn tiếng gào rú: “Trần Phương Vũ, anh dám đi em sẽ nhảy xuống, có thành ma em cũng không buông tha anh!” Trần Phương Vũ không thèm quay đầu, “Rầm!” một tiếng đóng cửa rời đi. Chỉ còn mình cô ngồi run bần bật trước cửa sổ, ngay cả sức để khóc cũng không còn. Yêu càng sâu nặng càng không có tự trọng, trước mặt Trần Phương Vũ, từ trước đến nay cô đều thua, dù có lấy cái chết ra ép buộc cũng chỉ khiến anh chán ghét hơn. Trương Tiểu Nhàn nói, khoảng cách xa nhất trên đời không phải chân trời góc biển, mà là em ở bên cạnh anh, anh lại không biết em yêu anh. Lúc đó Vi Lan mới biết, khoảng cách xa nhất trên đời thực ra không phải thế, mà là em rất yêu rất yêu anh, anh lại không yêu em.

Anh không yêu em, toàn bộ con người em đều là khiếm khuyết đều là xấu xí đều là đồ bỏ, ngay cả hô hấp của em cũng là thứ thừa thãi. Anh không yêu em, điện thoại của anh vĩnh viễn không thể liên lạc được, em vĩnh viễn không tìm thấy anh, anh vĩnh viễn làm bộ không thấy nước mắt của em. Sau đó trong tuyệt vọng, quay đầu lại, gặp một chút ấm áp sẽ như thiêu thân lao vào lửa, như người sắp chết đuối vớ được cọc.

Tháng ba đầu xuân, An Thành mời cô ăn cơm. Anh nói: “Vi Lan, anh sắp kết hôn, về sau em hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt.” Cô ngẩn ra, lập tức mỉm cười đáp: “Chúc mừng anh.” Liên miên hỏi bạn gái của anh, liên miên đề nghị kế hoạch tốt nhất cho áo cưới và tuần trăng mật, liên miên kể về gia đình hạnh phúc của bạn bè. An Thành lái xe đưa cô về, trước nhà không có đèn, xe tắt máy, đêm tối như mực, chung quanh yên tĩnh không tiếng động. Anh bỗng nhiên nắm tay cô: “Vi Lan, chỉ cần em nói một tiếng, anh sẽ lập tức chia tay với cô ấy.” Ánh mắt của cô dần dần thích ứng với bóng tối, thấy rõ ánh mắt anh, sáng như có ánh lửa. Cô chầm chậm rút tay về, mỗi khi rút về một phần, ánh mắt anh lại ảm đạm đi một phần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện