Tên nói dối nhỏ đi theo Lương tiên sinh của cậu về nhà.
Uông Mộc Nhan được Lương Huân Thần dắt vào cửa, trên đường về cậu luôn cõng bé Đoàn Đoàn vừa dính người vừa là gánh nặng ngọt ngào có thể giày vò người ta, tay chân cậu bắt đầu tê rần.
“Đoàn Đoàn đi tắm cho thơm tho sạch sẽ đi.”
“Dạ… ba.” Đoàn Đoàn mềm mại cọ cọ vào gáy ba Nhan Nhan, thân mật không chịu được, “Mún ba Nhan Nhan tắm cho, được hông ạ?”
“Được chứ, được chứ.”
Uông Mộc Nhan không kìm được hôn vào tóc mai bé con, bé Đoàn Đoàn của cậu bị dọa sợ cũng bởi vì mình – người ba xấu xa, cậu quá vô tâm khiến cho bé con Đoàn Đoàn không an tâm.
Đoàn Đoàn là anh bạn nhỏ siêu lợi hại, mới ba tuổi đầu đã biết tự gội đầu bằng xà phòng rồi.
Mặc dù lúc gội có chút ngốc, nửa cái đầu lúc dội nước vẫn còn bọt không, nhưng cũng đã là bé con xuất sắc nhất rồi.
Uông Mộc Nhan thật ra rất ít khi tắm cho con mình, chăm sóc con nhỏ là chuyện rất khó khăn, trước đây đều là Alpha của cậu làm, Lương Huân Thần một mực chăm sóc cậu, cho dù cuộc sống không giàu có gì nhưng cậu rất được cưng chiều, chưa bao giờ phải khổ cực.
Chồng của cậu ấy à, là một người chồng siêu tốt.
—————
Lương Huân Thần dựa người vào cửa phòng tắm, nhìn một lớn một nhỏ đáng yêu bên trong.
Uông Mộc Nhan trên người chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn bằng vải bông to ơi là to, vạt áo bị nước văng trúng ướt nhẹp, đang cẩn thận gội đầu cho Đoàn Đoàn.
Bé Đoàn Đoàn nhắm mắt thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước nóng dội xuống ửng hồng.
Anh bạn nhỏ thanh âm đáng thương: “Ba ơi! Mắt trúng trúng.”
“Ba xin lỗi, xin lỗi con…” Uông Mộc Nhan vô tình để xà phòng lọt vào mắt bé con Đoàn Đoàn, cậu giật mình, hốt hoảng nhìn con trai.
Tay Uông Mộc Nhan run rẩy, vòi sen vô tình chệch hướng bắn thẳng vào người cậu.
“Á!”
Uông Mộc Nhan bị nước bắn trúng, theo phản xạ kêu lên.
“Ba ơi?”. ngôn tình hay
“Sao vậy?”
Lương lớn và Lương nhỏ đều bị cậu dọa hết hồn, Lương Huân Thần vội vàng đi vào, Đoàn Đoàn cũng cố gắng lấy tay lau mắt mình để xem ba của bé.
“Không sao, không sao cả, ba không sao hết.” Uông Mộc Nhan vội vàng trấn an Đoàn Đoàn, ngay cả mình toàn thân ướt nhẹp cũng không để ý.
Uông Mộc Nhan đang thấy quẫn bách thì bị khăn tắm lớn bọc cả người.
“Tay chân vụng về.” Lương Huân Thần thô lỗ chê bai cậu, nhưng trên tay vẫn cầm khăn nhẹ nhàng lau tới lau lui mái tóc ướt nhẹp của cậu.
Sau đó không hiểu làm sao tên nói dối nhỏ bị đuổi qua một bên, vẫn là Lương Huân Thần ‘chịu thương chịu khó’ giúp bé Đoàn Đoàn tắm cho sạch.
Đoàn Đoàn tắm xong thơm tho, được hai ba mình hôn chụt chụt, thỏa mãn ôm con bò sữa nhỏ đi coi thế giới động vật.
Uông Mộc Nhan ngây ngốc đi theo Lương Huân Thần, tay chân cũng luống cuống.
Lương Huân Thần vào phòng ngủ của bọn họ mở tủ quần áo tìm qua tìm lại, lấy một bộ đồ nhét vào ngực đồ ngốc nhỏ.
“Cậu cũng đi tắm đi để lâu sẽ cảm.”
“Ừm.” Uông Mộc Nhan ỉu xìu đáp lời, còn thấy có chút ngượng ngùng.
Lúc trước ở bệnh viện bị nghe thấy thấy rất ngượng ngùng.
Chăm sóc bé Đoàn không tốt thấy rất ngượng ngùng.
Ở chung một chỗ với Lương Huân Thần thấy rất ngượng ngùng.
Cánh hoa chi tử trắng bóc cũng sắp bị ngượng chín đỏ.
Uông Mộc Nhan ôm bộ đồ hỏi Alpha của cậu.
“Bây giờ anh, rốt cuộc là… đang nghĩ gì thế.”
Nét mặt Lương Huân Thần cũng có chút ngượng, ậm ờ nói.
“Chúng ta… tôi cảm thấy tôi và cậu phải nói chuyện nhiều hơn, dù sao chúng ta vẫn còn có Đoàn Đoàn, đứa trẻ là vô tội…”
Ánh mắt của tên nói dối trở nên phức tạp, uất ức muốn khó thở, chỉ là hôm nay cậu không còn sức lực để khóc nữa rồi, Uông Mộc Nhan chỉ nhỏ giọng than thở.
“Phải vì Đoàn Đoàn, em hiểu mà.”
“Bây giờ tôi vẫn không yêu cậu…” Sắc mặt Lương Huân Thần nghiêm túc, cố gắng làm mặt lạnh, chỉ là trong ánh mắt lại rất dịu dàng, “Nhưng chuyện ly hôn hệ trọng, tôi hy vọng chúng ta có thể bình tĩnh suy nghĩ thêm một thời gian rồi mới quyết định.”
“Vì sao…” Uông Mộc Nhan gần như bị chọc cười, cố tình giận dỗi giẫm vào chân Alpha, “Cứ dây dưa với em thế này làm sao kiếm được mùa xuân thứ hai đây?”
“Bớt làm loạn đi!”
Uông Mộc Nhan không hề để tâm Lương tiên sinh đang tức giận rất đáng sợ, cậu chui vào trong ngực Alpha mặc cho hai tay áo ngắn đang ướt nhẹp ôm dính người kia.
“Anh hung dũng với em, Lương tiên sinh của em trước giờ đều không hung dữ với em, anh ấy nói thích em tính khí thất thường như vậy đó.”
Uông Mộc Nhan ôm chặt eo Alpha, nói khe khẽ.
“Em hơi nhớ anh ấy.”
Không biết anh ấy có nhớ em không.
Uông Mộc Nhan được Lương Huân Thần dắt vào cửa, trên đường về cậu luôn cõng bé Đoàn Đoàn vừa dính người vừa là gánh nặng ngọt ngào có thể giày vò người ta, tay chân cậu bắt đầu tê rần.
“Đoàn Đoàn đi tắm cho thơm tho sạch sẽ đi.”
“Dạ… ba.” Đoàn Đoàn mềm mại cọ cọ vào gáy ba Nhan Nhan, thân mật không chịu được, “Mún ba Nhan Nhan tắm cho, được hông ạ?”
“Được chứ, được chứ.”
Uông Mộc Nhan không kìm được hôn vào tóc mai bé con, bé Đoàn Đoàn của cậu bị dọa sợ cũng bởi vì mình – người ba xấu xa, cậu quá vô tâm khiến cho bé con Đoàn Đoàn không an tâm.
Đoàn Đoàn là anh bạn nhỏ siêu lợi hại, mới ba tuổi đầu đã biết tự gội đầu bằng xà phòng rồi.
Mặc dù lúc gội có chút ngốc, nửa cái đầu lúc dội nước vẫn còn bọt không, nhưng cũng đã là bé con xuất sắc nhất rồi.
Uông Mộc Nhan thật ra rất ít khi tắm cho con mình, chăm sóc con nhỏ là chuyện rất khó khăn, trước đây đều là Alpha của cậu làm, Lương Huân Thần một mực chăm sóc cậu, cho dù cuộc sống không giàu có gì nhưng cậu rất được cưng chiều, chưa bao giờ phải khổ cực.
Chồng của cậu ấy à, là một người chồng siêu tốt.
—————
Lương Huân Thần dựa người vào cửa phòng tắm, nhìn một lớn một nhỏ đáng yêu bên trong.
Uông Mộc Nhan trên người chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn bằng vải bông to ơi là to, vạt áo bị nước văng trúng ướt nhẹp, đang cẩn thận gội đầu cho Đoàn Đoàn.
Bé Đoàn Đoàn nhắm mắt thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước nóng dội xuống ửng hồng.
Anh bạn nhỏ thanh âm đáng thương: “Ba ơi! Mắt trúng trúng.”
“Ba xin lỗi, xin lỗi con…” Uông Mộc Nhan vô tình để xà phòng lọt vào mắt bé con Đoàn Đoàn, cậu giật mình, hốt hoảng nhìn con trai.
Tay Uông Mộc Nhan run rẩy, vòi sen vô tình chệch hướng bắn thẳng vào người cậu.
“Á!”
Uông Mộc Nhan bị nước bắn trúng, theo phản xạ kêu lên.
“Ba ơi?”. ngôn tình hay
“Sao vậy?”
Lương lớn và Lương nhỏ đều bị cậu dọa hết hồn, Lương Huân Thần vội vàng đi vào, Đoàn Đoàn cũng cố gắng lấy tay lau mắt mình để xem ba của bé.
“Không sao, không sao cả, ba không sao hết.” Uông Mộc Nhan vội vàng trấn an Đoàn Đoàn, ngay cả mình toàn thân ướt nhẹp cũng không để ý.
Uông Mộc Nhan đang thấy quẫn bách thì bị khăn tắm lớn bọc cả người.
“Tay chân vụng về.” Lương Huân Thần thô lỗ chê bai cậu, nhưng trên tay vẫn cầm khăn nhẹ nhàng lau tới lau lui mái tóc ướt nhẹp của cậu.
Sau đó không hiểu làm sao tên nói dối nhỏ bị đuổi qua một bên, vẫn là Lương Huân Thần ‘chịu thương chịu khó’ giúp bé Đoàn Đoàn tắm cho sạch.
Đoàn Đoàn tắm xong thơm tho, được hai ba mình hôn chụt chụt, thỏa mãn ôm con bò sữa nhỏ đi coi thế giới động vật.
Uông Mộc Nhan ngây ngốc đi theo Lương Huân Thần, tay chân cũng luống cuống.
Lương Huân Thần vào phòng ngủ của bọn họ mở tủ quần áo tìm qua tìm lại, lấy một bộ đồ nhét vào ngực đồ ngốc nhỏ.
“Cậu cũng đi tắm đi để lâu sẽ cảm.”
“Ừm.” Uông Mộc Nhan ỉu xìu đáp lời, còn thấy có chút ngượng ngùng.
Lúc trước ở bệnh viện bị nghe thấy thấy rất ngượng ngùng.
Chăm sóc bé Đoàn không tốt thấy rất ngượng ngùng.
Ở chung một chỗ với Lương Huân Thần thấy rất ngượng ngùng.
Cánh hoa chi tử trắng bóc cũng sắp bị ngượng chín đỏ.
Uông Mộc Nhan ôm bộ đồ hỏi Alpha của cậu.
“Bây giờ anh, rốt cuộc là… đang nghĩ gì thế.”
Nét mặt Lương Huân Thần cũng có chút ngượng, ậm ờ nói.
“Chúng ta… tôi cảm thấy tôi và cậu phải nói chuyện nhiều hơn, dù sao chúng ta vẫn còn có Đoàn Đoàn, đứa trẻ là vô tội…”
Ánh mắt của tên nói dối trở nên phức tạp, uất ức muốn khó thở, chỉ là hôm nay cậu không còn sức lực để khóc nữa rồi, Uông Mộc Nhan chỉ nhỏ giọng than thở.
“Phải vì Đoàn Đoàn, em hiểu mà.”
“Bây giờ tôi vẫn không yêu cậu…” Sắc mặt Lương Huân Thần nghiêm túc, cố gắng làm mặt lạnh, chỉ là trong ánh mắt lại rất dịu dàng, “Nhưng chuyện ly hôn hệ trọng, tôi hy vọng chúng ta có thể bình tĩnh suy nghĩ thêm một thời gian rồi mới quyết định.”
“Vì sao…” Uông Mộc Nhan gần như bị chọc cười, cố tình giận dỗi giẫm vào chân Alpha, “Cứ dây dưa với em thế này làm sao kiếm được mùa xuân thứ hai đây?”
“Bớt làm loạn đi!”
Uông Mộc Nhan không hề để tâm Lương tiên sinh đang tức giận rất đáng sợ, cậu chui vào trong ngực Alpha mặc cho hai tay áo ngắn đang ướt nhẹp ôm dính người kia.
“Anh hung dũng với em, Lương tiên sinh của em trước giờ đều không hung dữ với em, anh ấy nói thích em tính khí thất thường như vậy đó.”
Uông Mộc Nhan ôm chặt eo Alpha, nói khe khẽ.
“Em hơi nhớ anh ấy.”
Không biết anh ấy có nhớ em không.
Danh sách chương