Thời điểm Lương Huân Thần chạy vội ra khỏi sân, Uông Mộc Nhan đang nghiêm mặt đứng ở giữa đường, sắc mặt lạnh như băng, tay nắm chặt.
Chân mày Lương Huân Thần theo bản năng nhíu sâu hơn, càng đi càng gấp.
Hắn kéo cổ tay trái Uông Mộc Nhan lại, cậu bị dọa giật mình.
“Lương Huân Thần?”
Uông Mộc Nhan lập tức dùng tay phải gạt mu bàn tay đang kéo mình, dũng cảm của cậu đều bị thế giới tối tăm giày vò cho thất linh bát lạc.[1]
“Là tôi.”
Lương Huân Thần vừa dứt lời, bàn tay đang nắm chặt kia liền buông ra.
“Anh…anh kéo em làm gì?” Uông Mộc Nhan muốn giãy giụa nhưng không được, chỉ có thể mặc cho bị dắt đi.
“Nếu cậu dám đi, tôi cũng không kéo cậu.” Cơn giận cả buổi chiều của Lương Huân Thần còn chưa nguôi, giọng còn hậm hực, “Cậu nói không ra ngoài vào trời tối, thế giờ cậu chạy ra ngoài làm gì?”
Trong lòng Uông Mộc Nhan dâng lên tủi thân: “Lúc chiều em bảo anh và em đi chung, không phải anh không nguyện ý à?”
Không muốn cùng cậu đi ra ngoài, cậu chỉ đành hung hăng một mình ra ngoài không về nhà, đầu óc Lương Huân Thần có bệnh không nhớ cậu cũng đành, đã thế lại còn hung dữ nữa.
“Cậu…”
Lương Huân Thần giận đến lòng khó chịu, đi ra ngoài ly hôn còn phải như mấy đứa trẻ tay trong tay ra cửa à? Hắn không thèm chấp nữa, chỉ đành thở dài.
“Được rồi, chúng ta về nhà rồi nói sau.”
“Em không về đâu.”
Uông Mộc Nhan nói rồi đứng tại chỗ sống chết bất động, Lương Huân Thần lo sẽ kéo cổ tay ‘tên nhóc’ kia bị thương, cũng đành đứng tại chỗ.
“Sao cậu không chịu về?”
Uông Mộc Nhan quá cứng đầu, lời nói lại sắc bén khó nghe.
“Em về làm gì? Đó cũng đâu phải nhà em! Căn hộ kia không phải giao cho anh sao, em không muốn về!”
“Uông Mộc Nhan!”
Tiểu nói dối bị Lương Huân Thần lên giọng dọa sợ hết hồn.
Lương Huân Thần tính tình rất tốt, cậu quen biết đối phương đã lâu, hiếm khi thấy đối phương tức giận. Ngược lại thì tính cậu lại hay nháo loạn.
Nhưng là, khi Lương Huân Thần nổi giận, Uông Mộc Nhan vô cùng kinh sợ.
Cậu không dám mở miệng gây hấn nữa, chỉ có thể ‘cụp đuôi’ bị kéo đi.
“Về nhà!”
Uông Mộc Nhan lầm bầm: “Tui hông…”
“Hửm?”
Tiểu nói dối im lặng chịu sai, lặng lẽ đi theo Alpha hung dữ nhà mình.
“…Anh đi chậm chút, kéo đau tui nè.”
Rất ghét hắn, bắt nạt người ta.
—
[1] Nguyên văn “汪沐颜一下子用右手拉住了握着他的手背, 他强撑着的勇敢都被黑漆漆的世界折腾得七零八落.”: Thật sự là không hiểu nghĩa đoạn này lắm nên gõ theo cách hiểu của mình.:((((
*Thất linh bát lạc: Thành ngữ diễn tả sự lác đác, lơ thơ, rải rác, tan tác.
Chân mày Lương Huân Thần theo bản năng nhíu sâu hơn, càng đi càng gấp.
Hắn kéo cổ tay trái Uông Mộc Nhan lại, cậu bị dọa giật mình.
“Lương Huân Thần?”
Uông Mộc Nhan lập tức dùng tay phải gạt mu bàn tay đang kéo mình, dũng cảm của cậu đều bị thế giới tối tăm giày vò cho thất linh bát lạc.[1]
“Là tôi.”
Lương Huân Thần vừa dứt lời, bàn tay đang nắm chặt kia liền buông ra.
“Anh…anh kéo em làm gì?” Uông Mộc Nhan muốn giãy giụa nhưng không được, chỉ có thể mặc cho bị dắt đi.
“Nếu cậu dám đi, tôi cũng không kéo cậu.” Cơn giận cả buổi chiều của Lương Huân Thần còn chưa nguôi, giọng còn hậm hực, “Cậu nói không ra ngoài vào trời tối, thế giờ cậu chạy ra ngoài làm gì?”
Trong lòng Uông Mộc Nhan dâng lên tủi thân: “Lúc chiều em bảo anh và em đi chung, không phải anh không nguyện ý à?”
Không muốn cùng cậu đi ra ngoài, cậu chỉ đành hung hăng một mình ra ngoài không về nhà, đầu óc Lương Huân Thần có bệnh không nhớ cậu cũng đành, đã thế lại còn hung dữ nữa.
“Cậu…”
Lương Huân Thần giận đến lòng khó chịu, đi ra ngoài ly hôn còn phải như mấy đứa trẻ tay trong tay ra cửa à? Hắn không thèm chấp nữa, chỉ đành thở dài.
“Được rồi, chúng ta về nhà rồi nói sau.”
“Em không về đâu.”
Uông Mộc Nhan nói rồi đứng tại chỗ sống chết bất động, Lương Huân Thần lo sẽ kéo cổ tay ‘tên nhóc’ kia bị thương, cũng đành đứng tại chỗ.
“Sao cậu không chịu về?”
Uông Mộc Nhan quá cứng đầu, lời nói lại sắc bén khó nghe.
“Em về làm gì? Đó cũng đâu phải nhà em! Căn hộ kia không phải giao cho anh sao, em không muốn về!”
“Uông Mộc Nhan!”
Tiểu nói dối bị Lương Huân Thần lên giọng dọa sợ hết hồn.
Lương Huân Thần tính tình rất tốt, cậu quen biết đối phương đã lâu, hiếm khi thấy đối phương tức giận. Ngược lại thì tính cậu lại hay nháo loạn.
Nhưng là, khi Lương Huân Thần nổi giận, Uông Mộc Nhan vô cùng kinh sợ.
Cậu không dám mở miệng gây hấn nữa, chỉ có thể ‘cụp đuôi’ bị kéo đi.
“Về nhà!”
Uông Mộc Nhan lầm bầm: “Tui hông…”
“Hửm?”
Tiểu nói dối im lặng chịu sai, lặng lẽ đi theo Alpha hung dữ nhà mình.
“…Anh đi chậm chút, kéo đau tui nè.”
Rất ghét hắn, bắt nạt người ta.
—
[1] Nguyên văn “汪沐颜一下子用右手拉住了握着他的手背, 他强撑着的勇敢都被黑漆漆的世界折腾得七零八落.”: Thật sự là không hiểu nghĩa đoạn này lắm nên gõ theo cách hiểu của mình.:((((
*Thất linh bát lạc: Thành ngữ diễn tả sự lác đác, lơ thơ, rải rác, tan tác.
Danh sách chương