Cả người Uông Mộc Nhan tựa như đang ngâm trong nước nóng hầm hập có đầy bọt biển, một chút sức lực cũng không có.

Cậu thậm chí không biết mình đang trong tình cảnh thế nào.

“Nào… đưa tay lên.”

Trong cơn mơ màng, Uông Mộc Nhan dường như nghe thấy có người đang nói chuyện với mình. Nhưng mà cậu khó chịu quá, mệt mỏi quá, một xíu cũng không muốn đáp lại.

Lương Huân Thần cực kỳ chật vật, tay trái hắn thì bất tiện, không thể nào chăm sóc cho người khác. May mắn là Uông Mộc Nhan không hề nháo loạn, so với lúc tỉnh táo thì ngoan ngoãn hơn nhiều.

Bác sĩ nhắc nhở hắn, bây giờ việc cần làm nhất là thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm của một người bạn đời hợp pháp, để cho Omega an ổn vượt qua kỳ phát tình.

Đúng vậy, đây là giải pháp tốt nhất.

Nhưng mà phương pháp này, lúc này lại không thuộc về Lương Huân Thần, bởi hắn chỉ là một người đã mất đi ký ức hôn nhân. Việc này đối với hắn chả có trách nhiệm gì, cũng là đối với Uông Mộc Nhan không có trách nhiệm gì.

Rõ ràng là không yêu, rõ ràng là không thích, làm sao có thể vì ai mà quang minh chính đại ký hiệu người vĩnh viễn không nên phát sinh quan hệ đây.

Lương Huân Thần không làm được.

Dù cho trước mắt hắn đây, Omega của hắn vừa ngọt ngào, vừa mê người tựa như là nhụy hoa mềm mại hấp dẫn ánh mắt người lấy mật.

Lương Huân Thần đã tính toán cả rồi, hắn tính cho Uông Mộc Nhan tắm qua nước ấm, sau đó ngủ một giấc thật ngon, mọi thứ sẽ yên bình trôi qua.

Nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không chắc chắn, tất cả đều là ăn may.

Cho nên lúc Uông Mộc Nhan hừ hừ khó chịu ôm cổ hắn không chịu buông, thật lòng mà nói, cũng không ngoài suy đoán của Lương Huân Thần.

“Huân Thần…” Uông Mộc Nhan trọng tâm không vững ngã nhào vào ngực hắn, trong mắt đều là hơi nước mờ mịt, cậu nhìn Alpha mình yêu trước mắt, lộ ra vẻ tủi thân nhưng lại cười ngọt ngào, “Em… có chút khó chịu.”

Cậu quên mất Alpha mình đã xảy ra tai nạn, quên mất Alpha mình không nhớ đã yêu mình, cậu chỉ muốn được cưng chiều, được yêu, được hôn nhiều lần.

Cậu nghĩ thế, rồi cứ làm thế.

—-

Bị hoa chi tử mềm mại cọ cọ gò má, trong đầu Lương Huân Thần vang lên đùng đùng.

Những nụ hôn kia lướt qua mang theo hương hoa chi tử, tiếp đó là “cảnh đẹp” hiện lên trong chớp mắt, rồi dần dần biến mất.

Để lại Alpha đang sửng sờ.

“Huân Thần?”

Omega vô tội không được đáp lại vô cùng đáng thương dùng gò má mềm mại cọ cọ vào gáy đối phương.

“Tại sao anh không để ý đến em? Anh không thích em sao?”

Cậu kiêu ngạo, hung hăng, không hiểu tình người, luôn luôn nóng nảy, lúc nào cũng khiến người ta chán ghét, hết thảy ý nghĩ này đều bị Uông Mộc Nhan nửa tỉnh nửa mê tự mình trút bỏ.

Cậu là cành hoa trắng ngần như ngọc, chính là viên ngọc sáng nhất trong rương châu báu.

Đủ tinh khiết để có được người yêu cậu thật lòng.

“Anh không thích Nhan Nhan yêu dấu của mình ư?”

Lương Huân Thần cảm giác bản thân hẳn là không thích, nhưng vì sao lại nói không nên lời.

Thế nhưng lại muốn hôn cánh hoa chi tử còn vương sương đang rơi xuống.

Đó là báu vật trong ngực hắn, lông mi cong lên còn vương nước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện