Con trai của bọn họ chỉ mới ba tuổi, ngày thường mới tám giờ đã ngoan ngoãn đi ngủ, thế mà hôm nay lại ngốc nghếch chờ cậu về nhà, làm sao cậu có thể chịu đựng được.
Uông Mộc Nhan nhìn bé con trong ngực mình mơ mơ màng màng ngủ mất mà mỉm cười, cậu đặt bé xuống giường nhỏ, nhẹ nhàng đắp chăn lên.
“Mơ đẹp nhé, bạn nhỏ Đoàn Đoàn.”
Ổn định cho con xong, cậu mới đem đồ ngoài hành lang vào phòng tắm.
Đã ba ngày rồi cậu mới thay quần áo khác, cậu thả quần áo bẩn vào máy giặt rồi lại ngâm đồ lót trong chậu.
Thật ra thì cậu có thể để cho người giúp việc làm, nhưng bây giờ trong đầu cậu toàn suy nghĩ không đâu, chỉ là muốn kiếm cho mình chút việc để làm.
—— Đọc tại munghaithangba.wp ——
Tiếng máy giặt vang lên ầm ầm[1], lấn át đi sự tịch mịch.
Nước giặt mang mùi hoa chi tử [2], trùng với mùi tin tức tố của Uông Mộc Nhan.
Lương Huân Thần rất thích dùng thứ này, hắn cảm thấy trên y phục của mình giống như có mùi hương của cậu, tựa như là thời thời khắc khắc cùng cậu ở chung một chỗ.
Lần trước siêu thị gần nhà hết hàng, rõ ràng là vẫn còn mấy chai nước giặt mùi huân y thảo [3] sót lại, nhưng Lương Huân Thần vẫn nằng nặc lái xe đưa cậu đi tìm ở mấy khu khác, nhất định mua cho bằng được.
Khi đó cậu không muốn ra ngoài, bất đắc dĩ ngồi ở ghế lái, sau đó tiện chân đạp cho tên ngốc đó một cước.
“Cũng không phải là hôm nay cần dùng gấp, anh lên mạng mua cũng được mà, ngày mai người ta đưa tới, cứ nhất quyết đi cho bằng được, đây còn không phải lần đầu đâu.”
“Ai nói chứ.” Lương Huân Thần thần thần bí bí cười, thấp giọng nói, ”Hiếm khi có lý do ném con ở nhà, anh hời rồi.”
Cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị hôn cái chụt vào gò má. Lương Huân Thần ôm cậu cười, cậu cũng cười, phiền não trong lòng cũng cuộn lại thành mật đường, toàn bộ hóa ngọt ngào.
Lương Huân Thần nói, cậu là Omega của hắn, là cái gai bén nhọn trong lòng hắn, ai cũng không thể sánh bằng cậu.
Lương Huân Thần nói, hắn muốn cố gắng gấp bội, ngày càng yêu thương cậu hơn, cưng chiều cậu đến khi con trai thành gia [4], đến khi bọn họ già đi, sau đó ôm nhau rời khỏi thế giới này.
Lương Huân Thần còn nói, mỗi khi tròn năm năm hắn đều phải tổ chức lễ kỷ niệm, hắn muốn cùng Omega này quang minh chính đại ở cùng một chỗ cả đời, để cho bé con, cháu chắt, chút chít minh chứng cho tình yêu của bọn hắn.
——— Đọc tại munghaithangba.wp ——
Uông Mộc Nhan đang giặt quần áo thì thoáng dừng tay, trong gương đang phản chiếu sắc mặt xanh xao và cánh môi đang mím chặt của cậu.
Bọn họ lần năm năm đầu tiên còn chưa tới, rõ ràng là hắn đã hứa với cậu, nhưng chưa lâm trận đã bỏ chạy.
Máy giặt không biết tự lúc nào đã ngừng, vang lên tiếng động dừng lại, tiếng nước rì rì chảy ra, gần như đè lại thanh âm khàn khàn của Uông Mộc Nhan.
Hốc mắt cậu đỏ bừng, lại không có nửa giọt lệ nào chảy xuống.
“…Đồ lừa gạt.”
Lòng Uông Mộc Nhan lên lên xuống xuống, hồi lâu mới bắt đầu giặt đồ, không phải ngay cả nước giặt nếu không phải mùi hoa chi tử như mình thì không được hay sao? Tại sao hắn lại vứt bỏ hoa chi tử?
–—– Đọc tại munghaithangba.wp ——
Ban đêm nằm trên chiếc giường quen thuộc, Uông Mộc Nhan hiếm khi ngủ đủ giấc, liền mơ một giấc mộng đẹp.
Cậu thấy Alpha của mình đã tỉnh, ôm cậu vào lòng, bên tai thủ thỉ.
“Anh về rồi.”
Đến khi cậu nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói rằng Lương Huân Thần đã tỉnh lại, cậu còn tưởng mình đang nằm mơ.
Cậu thậm chí còn té nhào xuống giường, còn mặc áo ngủ đã xông ra ngoài.
Uông Mộc Nhan cực kỳ hưng phấn, ngoại trừ hai từ “tỉnh lại”, cái gì cũng không nghe rõ.
Dĩ nhiên cũng không nghe được lời anh mình muốn nói lại thôi.
Đúng là Alpha của cậu đã tỉnh lại rồi, nhưng đã quên đi một số chuyện.
Mà một số chuyện ấy, lại liên quan đến hoa chi tử.
——
[1] Thật ra tui cũng không biết tiếng máy giặt kêu như nào, nhà không có máy giặt nên chém bừa:))
[2] “栀子花” – Hoa chi tử, Việt Nam mình gọi là cây Dành dành ý. Ảnh dưới. Từ rày về sau mình xin phép dùng từ hoa chi tử luôn, cho hay ý mà:))) Về sau tác giả sẽ dùng loài hoa này để chỉ thụ ý, các bạn chú ý nhá.
Uông Mộc Nhan nhìn bé con trong ngực mình mơ mơ màng màng ngủ mất mà mỉm cười, cậu đặt bé xuống giường nhỏ, nhẹ nhàng đắp chăn lên.
“Mơ đẹp nhé, bạn nhỏ Đoàn Đoàn.”
Ổn định cho con xong, cậu mới đem đồ ngoài hành lang vào phòng tắm.
Đã ba ngày rồi cậu mới thay quần áo khác, cậu thả quần áo bẩn vào máy giặt rồi lại ngâm đồ lót trong chậu.
Thật ra thì cậu có thể để cho người giúp việc làm, nhưng bây giờ trong đầu cậu toàn suy nghĩ không đâu, chỉ là muốn kiếm cho mình chút việc để làm.
—— Đọc tại munghaithangba.wp ——
Tiếng máy giặt vang lên ầm ầm[1], lấn át đi sự tịch mịch.
Nước giặt mang mùi hoa chi tử [2], trùng với mùi tin tức tố của Uông Mộc Nhan.
Lương Huân Thần rất thích dùng thứ này, hắn cảm thấy trên y phục của mình giống như có mùi hương của cậu, tựa như là thời thời khắc khắc cùng cậu ở chung một chỗ.
Lần trước siêu thị gần nhà hết hàng, rõ ràng là vẫn còn mấy chai nước giặt mùi huân y thảo [3] sót lại, nhưng Lương Huân Thần vẫn nằng nặc lái xe đưa cậu đi tìm ở mấy khu khác, nhất định mua cho bằng được.
Khi đó cậu không muốn ra ngoài, bất đắc dĩ ngồi ở ghế lái, sau đó tiện chân đạp cho tên ngốc đó một cước.
“Cũng không phải là hôm nay cần dùng gấp, anh lên mạng mua cũng được mà, ngày mai người ta đưa tới, cứ nhất quyết đi cho bằng được, đây còn không phải lần đầu đâu.”
“Ai nói chứ.” Lương Huân Thần thần thần bí bí cười, thấp giọng nói, ”Hiếm khi có lý do ném con ở nhà, anh hời rồi.”
Cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị hôn cái chụt vào gò má. Lương Huân Thần ôm cậu cười, cậu cũng cười, phiền não trong lòng cũng cuộn lại thành mật đường, toàn bộ hóa ngọt ngào.
Lương Huân Thần nói, cậu là Omega của hắn, là cái gai bén nhọn trong lòng hắn, ai cũng không thể sánh bằng cậu.
Lương Huân Thần nói, hắn muốn cố gắng gấp bội, ngày càng yêu thương cậu hơn, cưng chiều cậu đến khi con trai thành gia [4], đến khi bọn họ già đi, sau đó ôm nhau rời khỏi thế giới này.
Lương Huân Thần còn nói, mỗi khi tròn năm năm hắn đều phải tổ chức lễ kỷ niệm, hắn muốn cùng Omega này quang minh chính đại ở cùng một chỗ cả đời, để cho bé con, cháu chắt, chút chít minh chứng cho tình yêu của bọn hắn.
——— Đọc tại munghaithangba.wp ——
Uông Mộc Nhan đang giặt quần áo thì thoáng dừng tay, trong gương đang phản chiếu sắc mặt xanh xao và cánh môi đang mím chặt của cậu.
Bọn họ lần năm năm đầu tiên còn chưa tới, rõ ràng là hắn đã hứa với cậu, nhưng chưa lâm trận đã bỏ chạy.
Máy giặt không biết tự lúc nào đã ngừng, vang lên tiếng động dừng lại, tiếng nước rì rì chảy ra, gần như đè lại thanh âm khàn khàn của Uông Mộc Nhan.
Hốc mắt cậu đỏ bừng, lại không có nửa giọt lệ nào chảy xuống.
“…Đồ lừa gạt.”
Lòng Uông Mộc Nhan lên lên xuống xuống, hồi lâu mới bắt đầu giặt đồ, không phải ngay cả nước giặt nếu không phải mùi hoa chi tử như mình thì không được hay sao? Tại sao hắn lại vứt bỏ hoa chi tử?
–—– Đọc tại munghaithangba.wp ——
Ban đêm nằm trên chiếc giường quen thuộc, Uông Mộc Nhan hiếm khi ngủ đủ giấc, liền mơ một giấc mộng đẹp.
Cậu thấy Alpha của mình đã tỉnh, ôm cậu vào lòng, bên tai thủ thỉ.
“Anh về rồi.”
Đến khi cậu nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói rằng Lương Huân Thần đã tỉnh lại, cậu còn tưởng mình đang nằm mơ.
Cậu thậm chí còn té nhào xuống giường, còn mặc áo ngủ đã xông ra ngoài.
Uông Mộc Nhan cực kỳ hưng phấn, ngoại trừ hai từ “tỉnh lại”, cái gì cũng không nghe rõ.
Dĩ nhiên cũng không nghe được lời anh mình muốn nói lại thôi.
Đúng là Alpha của cậu đã tỉnh lại rồi, nhưng đã quên đi một số chuyện.
Mà một số chuyện ấy, lại liên quan đến hoa chi tử.
——
[1] Thật ra tui cũng không biết tiếng máy giặt kêu như nào, nhà không có máy giặt nên chém bừa:))
[2] “栀子花” – Hoa chi tử, Việt Nam mình gọi là cây Dành dành ý. Ảnh dưới. Từ rày về sau mình xin phép dùng từ hoa chi tử luôn, cho hay ý mà:))) Về sau tác giả sẽ dùng loài hoa này để chỉ thụ ý, các bạn chú ý nhá.
Danh sách chương