Từ hôm vô tình gặp anh vào buổi xem mắt nhầm người ấy, cô cứ như người ở trên mây, đầu óc không thể tập trung vào công việc, cả ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lâu lâu lại cười ngây ngô một mình. Nhiều nhân viên vô tình bắt gặp được cảnh tượng này của tổng giám đốc, điều này khiến họ hoang mang, trước giờ sếp của họ chưa bao giờ có biểu hiện như hiện tại.
Họ thấy lo nhưng không một ai dám đến hỏi mà chỉ cùng nhau bàn tán.
Châu Anh mở cửa phòng làm việc ra đúng lúc bắt gặp bốn, năm nhân viên đang tụ tập nói chuyện. Cô ấy khẽ nhíu mày, bước đến chỗ đám đông, vừa chuẩn bị lớn tiếng quát bỗng nghe thấy họ nhắc đến biểu hiện từ sáng giờ của tổng giám đốc công ty.
“Này, sáng giờ các cô có thấy giám đốc có điều gì đó rất lạ không?” Nhân viên A nói.
“Có nha, vừa nãy tôi vào đưa hợp đồng cho sếp, mở cửa vào thì thấy sếp đang ngồi ngẩn ngơ nhìn cửa sổ sau đó còn cười một mình nữa” Nhân viên B tiếp lời.
“Biểu hiện của sếp rõ ràng là đang tương tư một ai đó” Nhân viên C đáp.
Cả đám nghe xong cùng “ồ” lên kinh ngạc, sếp nhà mình thế mà lại đang tương tư, chả lẽ đã thật sự gặp được định mệnh của đời mình rồi sao? Châu Anh nghe thoáng qua được mấy câu, sau đó không nghe nổi nữa liền quát:
“Công ty trả tiền cho các cô đến đây để tụ tập ngồi nói chuyện sao?”
Giật mình vì tiếng quát của Châu Anh, cả đám quay lại nhìn, cúi đầu xin lỗi rối rít:
“Chúng tôi xin lỗi phó giám đốc, chúng tôi xin phép quay trở lại tiếp tục công việc” Nói xong cả đám đông nhanh chóng giải tán, ai trở về chỗ người nấy.
Châu Anh quay người bước vào thang máy, bấm lên tầng 15.
Ting.
Của thang máy mở ra xuất hiện một dãy hành lang dài thẳng tắp nhưng chỉ có duy nhất một căn phòng.
Châu Anh tiến đến gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Không ai đáp lại.
Cốc cốc cốc
Lại là sự yên tĩnh ấy.
Gõ hai lần không thấy người bên trong trả lời, Châu Anh có chút quạo, liền cầm tay nắm cửa xoay nhẹ, cánh cửa mở ra.
Cô đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, tay cầm một cành hồng, xé từng cánh hoa ra thả xuống bàn, miệng lẩm bẩm nói:
“Yêu…..không yêu…..yêu…..không yêu…”
Thấy cô bạn thân như đang niệm chú, mắt Châu Anh nhìn chăm chằm vào bàn chứa đầy cánh hoa hồng, đi đến ngồi xuống cạnh cô, nhẹ lay người.
“Nghi Nghi, cậu đang làm cái gì vậy?”
Ngước mắt lên, Băng Nghi mỉm cười nhìn Châu Anh, sau đó liền kéo cánh tay cô ấy mà ôm lấy, vui vẻ nói:
“Tớ đang đếm cánh hoa, cậu không thấy sao?”
“Đếm cánh hoa?” Đưa tay sờ lên trán Băng Nghi, sau đó lại sờ vào trán mình.
“Nhiệt độ bình thường, không phải bị sốt cũng không phải say nắng”
Châu Anh đưa tay ôm lấy mặt Băng Nghi: “Nghi Nghi, có phải sáng nay trên đường đến công ty, cậu bị ngã đập đầu vào đâu rồi không?”
“Gì mà đập đầu vào đâu chứ? Cậu đang trù ẻo tớ đó hả?” Cô đẩy tay Châu Anh ra, khoanh tay nói.
“Không, tớ không có ý đó. Nhưng mà, có thể nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra với cậu được không?”
“Cậu không biết biểu hiện sáng giờ của cậu đang là câu chuyện để nhân viên trong công ty bàn tán đâu”
Băng Nghi ngớ người, sáng giờ cô đều rất bình thường, có biểu hiện gì lạ như Châu Anh nói đâu mà bị bàn tán chứ?
“Tớ bình thường”
Châu Anh cầm một nắm cánh hoa trên bàn rồi thả tự do xuống: “Cậu không đâu lại ngồi đếm cánh hoa, đây là bình thường mà cậu nói hả?”
“Có chuyện gì mau thành thật khai báo sẽ được khoan hồng”
Cô bị nói trúng tim đen liền chột dạ, răng khẽ cắn nhẹ vào môi, cười hì hì nhìn Châu Anh.
“Thật ra…..tớ” Cô ấp úng.
“Anh Anh, hình như tớ động lòng rồi” Ánh mắt cô lấp lánh.
Gì? Động lòng?
Châu Anh cảm thấy bản thân thật may khi chưa rót nước uống nếu không đã vì câu nói này mà phụt hết ra ngoài rồi.
“Cậu động lòng? Với ai? Aaaaaaaa. Là anh chàng tớ giới thiệu cho cậu có đúng không?”
Châu Anh với ánh mắt dò xét cùng với thích thú nhìn chằm chằm vào người con gái ngồi đối diện.
“Hazzzz. Đến gặp mặt còn chưa gặp, động lòng gì chứ?”
“Wow, ngạc nhiên nha. Là thần thánh phương nào mà có thể khiến cô tiểu thư sang chảnh Hàn Băng Nghi không ham mê đàn ông động lòng thế này…”
“Nói đi, anh ta tên gì? Tớ giúp cậu điều tra”
Cô liền lắc đầu: “Cậu từ từ, người ta là đại úy giữ quân hàm cao trong quân đội không đùa giỡn được đâu”
“Anh ta nói mình là đại úy, cậu cũng tin à?”
Châu Anh nói tiếp: “Có rất nhiều tên lừa đảo chuyên nghiệp lừa gạt mấy cô gái trẻ người non dạ giống như cậu đấy. Lừa tình lừa cả sắc, không chừng mất luôn cả người lẫn của”
Băng Nghi im lặng mấy giây, sau đó chắc chắn nói:
“Nhưng anh ấy không giống người như cậu nói…”
“Cậu chắc chắn thế cơ á? Sao cậu biết là anh ta sẽ không nói dối? Nói cậu nghe này cô gái nhỏ, tớ không biết nên nói cậu là ngây thơ hay ngu ngốc nữa, tin tớ đi chuyện này không đáng tin chút nào. Nếu cậu có ý định yêu đương, tớ sẽ giới thiệu cho cậu một anh chàng, dáng người cao to, siêu giàu và siêu đẹp trai, đảm bảo sẽ khiến cậu hài lòng ngay khi gặp”
Băng Nghi bĩu môi, khẽ “xùy” một tiếng: “Tớ không có hứng thú”
Không để Châu Anh nói thêm gì, cô đã lên tiếng đuổi người:
“Được rồi, tớ phải làm việc, cậu về phòng đi” Nói rồi, đứng lên đi về phía bàn làm việc, mở máy tính làm việc.
Châu Anh vẫn ngồi ở sofa mà ngây người nhìn cô bạn thân, khẽ lên tiếng: “Ơ con nhỏ này…”
“Thôi được rồi, chuyện tớ nói cậu cứ từ từ suy nghĩ, tớ về phòng đây, không phiền giám đốc làm việc nữa”
Nói xong, chân giậm lên giày cao gót mở cửa rời đi.
Sau khi cô ấy vừa rời đi, cô lại rơi vào trầm tư, mắt hướng đến con khủng long xanh nằm trên kệ sách, nó cũng đang nhìn cô cười toe toét.
Ánh mắt sâu thẳm, kiên định của người đàn ông lại hiện ra trước mắt cô. Ngay cả bộ quần áo anh mặc hôm ấy, mọi thứ từng chút cô đều nhớ rõ.
Ba và anh trai cô cũng là người trong quân đội nên cô chắc chắn anh không nói dối. Tư thế oai hùng, kiên cường chính trực đã chứng minh điều đó.
Cô tin tưởng vào trực giác của chính mình cũng như là tin tưởng anh.
Anh không nói dối, cũng chắc chắn không phải người xấu.
Họ thấy lo nhưng không một ai dám đến hỏi mà chỉ cùng nhau bàn tán.
Châu Anh mở cửa phòng làm việc ra đúng lúc bắt gặp bốn, năm nhân viên đang tụ tập nói chuyện. Cô ấy khẽ nhíu mày, bước đến chỗ đám đông, vừa chuẩn bị lớn tiếng quát bỗng nghe thấy họ nhắc đến biểu hiện từ sáng giờ của tổng giám đốc công ty.
“Này, sáng giờ các cô có thấy giám đốc có điều gì đó rất lạ không?” Nhân viên A nói.
“Có nha, vừa nãy tôi vào đưa hợp đồng cho sếp, mở cửa vào thì thấy sếp đang ngồi ngẩn ngơ nhìn cửa sổ sau đó còn cười một mình nữa” Nhân viên B tiếp lời.
“Biểu hiện của sếp rõ ràng là đang tương tư một ai đó” Nhân viên C đáp.
Cả đám nghe xong cùng “ồ” lên kinh ngạc, sếp nhà mình thế mà lại đang tương tư, chả lẽ đã thật sự gặp được định mệnh của đời mình rồi sao? Châu Anh nghe thoáng qua được mấy câu, sau đó không nghe nổi nữa liền quát:
“Công ty trả tiền cho các cô đến đây để tụ tập ngồi nói chuyện sao?”
Giật mình vì tiếng quát của Châu Anh, cả đám quay lại nhìn, cúi đầu xin lỗi rối rít:
“Chúng tôi xin lỗi phó giám đốc, chúng tôi xin phép quay trở lại tiếp tục công việc” Nói xong cả đám đông nhanh chóng giải tán, ai trở về chỗ người nấy.
Châu Anh quay người bước vào thang máy, bấm lên tầng 15.
Ting.
Của thang máy mở ra xuất hiện một dãy hành lang dài thẳng tắp nhưng chỉ có duy nhất một căn phòng.
Châu Anh tiến đến gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Không ai đáp lại.
Cốc cốc cốc
Lại là sự yên tĩnh ấy.
Gõ hai lần không thấy người bên trong trả lời, Châu Anh có chút quạo, liền cầm tay nắm cửa xoay nhẹ, cánh cửa mở ra.
Cô đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, tay cầm một cành hồng, xé từng cánh hoa ra thả xuống bàn, miệng lẩm bẩm nói:
“Yêu…..không yêu…..yêu…..không yêu…”
Thấy cô bạn thân như đang niệm chú, mắt Châu Anh nhìn chăm chằm vào bàn chứa đầy cánh hoa hồng, đi đến ngồi xuống cạnh cô, nhẹ lay người.
“Nghi Nghi, cậu đang làm cái gì vậy?”
Ngước mắt lên, Băng Nghi mỉm cười nhìn Châu Anh, sau đó liền kéo cánh tay cô ấy mà ôm lấy, vui vẻ nói:
“Tớ đang đếm cánh hoa, cậu không thấy sao?”
“Đếm cánh hoa?” Đưa tay sờ lên trán Băng Nghi, sau đó lại sờ vào trán mình.
“Nhiệt độ bình thường, không phải bị sốt cũng không phải say nắng”
Châu Anh đưa tay ôm lấy mặt Băng Nghi: “Nghi Nghi, có phải sáng nay trên đường đến công ty, cậu bị ngã đập đầu vào đâu rồi không?”
“Gì mà đập đầu vào đâu chứ? Cậu đang trù ẻo tớ đó hả?” Cô đẩy tay Châu Anh ra, khoanh tay nói.
“Không, tớ không có ý đó. Nhưng mà, có thể nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra với cậu được không?”
“Cậu không biết biểu hiện sáng giờ của cậu đang là câu chuyện để nhân viên trong công ty bàn tán đâu”
Băng Nghi ngớ người, sáng giờ cô đều rất bình thường, có biểu hiện gì lạ như Châu Anh nói đâu mà bị bàn tán chứ?
“Tớ bình thường”
Châu Anh cầm một nắm cánh hoa trên bàn rồi thả tự do xuống: “Cậu không đâu lại ngồi đếm cánh hoa, đây là bình thường mà cậu nói hả?”
“Có chuyện gì mau thành thật khai báo sẽ được khoan hồng”
Cô bị nói trúng tim đen liền chột dạ, răng khẽ cắn nhẹ vào môi, cười hì hì nhìn Châu Anh.
“Thật ra…..tớ” Cô ấp úng.
“Anh Anh, hình như tớ động lòng rồi” Ánh mắt cô lấp lánh.
Gì? Động lòng?
Châu Anh cảm thấy bản thân thật may khi chưa rót nước uống nếu không đã vì câu nói này mà phụt hết ra ngoài rồi.
“Cậu động lòng? Với ai? Aaaaaaaa. Là anh chàng tớ giới thiệu cho cậu có đúng không?”
Châu Anh với ánh mắt dò xét cùng với thích thú nhìn chằm chằm vào người con gái ngồi đối diện.
“Hazzzz. Đến gặp mặt còn chưa gặp, động lòng gì chứ?”
“Wow, ngạc nhiên nha. Là thần thánh phương nào mà có thể khiến cô tiểu thư sang chảnh Hàn Băng Nghi không ham mê đàn ông động lòng thế này…”
“Nói đi, anh ta tên gì? Tớ giúp cậu điều tra”
Cô liền lắc đầu: “Cậu từ từ, người ta là đại úy giữ quân hàm cao trong quân đội không đùa giỡn được đâu”
“Anh ta nói mình là đại úy, cậu cũng tin à?”
Châu Anh nói tiếp: “Có rất nhiều tên lừa đảo chuyên nghiệp lừa gạt mấy cô gái trẻ người non dạ giống như cậu đấy. Lừa tình lừa cả sắc, không chừng mất luôn cả người lẫn của”
Băng Nghi im lặng mấy giây, sau đó chắc chắn nói:
“Nhưng anh ấy không giống người như cậu nói…”
“Cậu chắc chắn thế cơ á? Sao cậu biết là anh ta sẽ không nói dối? Nói cậu nghe này cô gái nhỏ, tớ không biết nên nói cậu là ngây thơ hay ngu ngốc nữa, tin tớ đi chuyện này không đáng tin chút nào. Nếu cậu có ý định yêu đương, tớ sẽ giới thiệu cho cậu một anh chàng, dáng người cao to, siêu giàu và siêu đẹp trai, đảm bảo sẽ khiến cậu hài lòng ngay khi gặp”
Băng Nghi bĩu môi, khẽ “xùy” một tiếng: “Tớ không có hứng thú”
Không để Châu Anh nói thêm gì, cô đã lên tiếng đuổi người:
“Được rồi, tớ phải làm việc, cậu về phòng đi” Nói rồi, đứng lên đi về phía bàn làm việc, mở máy tính làm việc.
Châu Anh vẫn ngồi ở sofa mà ngây người nhìn cô bạn thân, khẽ lên tiếng: “Ơ con nhỏ này…”
“Thôi được rồi, chuyện tớ nói cậu cứ từ từ suy nghĩ, tớ về phòng đây, không phiền giám đốc làm việc nữa”
Nói xong, chân giậm lên giày cao gót mở cửa rời đi.
Sau khi cô ấy vừa rời đi, cô lại rơi vào trầm tư, mắt hướng đến con khủng long xanh nằm trên kệ sách, nó cũng đang nhìn cô cười toe toét.
Ánh mắt sâu thẳm, kiên định của người đàn ông lại hiện ra trước mắt cô. Ngay cả bộ quần áo anh mặc hôm ấy, mọi thứ từng chút cô đều nhớ rõ.
Ba và anh trai cô cũng là người trong quân đội nên cô chắc chắn anh không nói dối. Tư thế oai hùng, kiên cường chính trực đã chứng minh điều đó.
Cô tin tưởng vào trực giác của chính mình cũng như là tin tưởng anh.
Anh không nói dối, cũng chắc chắn không phải người xấu.
Danh sách chương