Người đàn ông nghe tiếng thì quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm. Khoảnh khắc hai người chạm mắt đối phương, trong không khí tỏa ra cảm giác bí bách, ngượng ngùng thấy rõ. Cô ngây người, cuối cùng cũng nhìn rõ được mặt anh.
Anh có nước da ngăm đen, ngũ quan cân đối, lông mày rậm, đôi mắt sâu cuốn hút có phần sắc bén.
Đối diện với ánh mắt của cô, hơi thở của anh căng chặt từ từ thả lỏng, vẻ mặt dịu đi đôi chút.
“Chào cô”
Anh đứng dậy, đưa tay chỉ vào chiếc ghế đối diện.
“Mời cô ngồi”
Hàn Băng Nghi mỉm cười, gật nhẹ đầu rồi ngồi xuống đối diện anh, nhìn chiều cao của anh, cô bất giác suy nghĩ vu vơ, không biết với vóc dáng nhỏ nhắn của cô có đứng đến vai anh không nhỉ? Sau khi cả hai ngồi xuống, người nào người đấy không dám nhìn thẳng vào đối phương, đột nhiên không biết nói gì. Thật sự từ trước đến giờ những người đàn ông mà Châu Anh đã giới thiệu cho cô, có lẽ anh là người đầu tiên có vẻ ngoài bắt mắt đến vậy. Anh đã dùng nhan sắc của mình thành công hấp dẫn được cô, tuy ngại ngùng không dám nhìn nhưng vẫn cố lén ngắm anh.
Xung quanh nhà hàng ồn ào, khách càng ngày càng đông, khác biệt hẳn với chiếc bàn ở cửa sổ, im lặng không một ai mở lời nói một câu. Cảm giác trống trải, bí bách khiến cô đứng ngồi không yên, hai bàn tay đặt trên đùi xoắn vào nhau. Đây không phải lần đầu cô đi xem mắt nhưng vẫn không che giấu được mà cảm thấy ngại ngùng.
Cuối cùng để giảm bớt bầu không khí này, cô suy nghĩ sau đó lên tiếng bắt chuyện trước:
“Có phải tôi đến muộn rồi không?”
Lục Thần Vũ có chút sửng sốt, sau đó nghiêm túc trả lời:
“Không phải. Tại tôi đến sớm”
“Ừ”
Câu chuyện bắt đầu được hai câu lại rơi vào ngõ cụt.
Nhân viên nhà hàng thấy hai người, liền cầm menu đi đến, lịch sự lên tiếng:
“Xin chào quý khách, cho hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?”
Lục Thần Vũ gật đầu với cô nhân viên, rồi ga lăng đưa menu cho cô.
“Tôi không biết khẩu vị của cô nên là cô gọi món trước đi”
Băng Nghi đưa tay nhận lấy menu, cúi đầu vừa xem đồ ăn vừa nhẹ giọng hỏi thăm anh.
“Anh ăn salad không?”
“Có”
“Cá được không?”
“Được”
“Lẩu bò kim chi thì sao?”
“Ăn”
Cô bật cười ngẩng đầu lên nhìn anh, anh cứ trả lời như một con robot không cảm xúc được lập trình sẵn vậy.
Thấy cô cười, anh bất giác lộ ra vẻ mất tự nhiên, gương mặt đầy sự lúng túng, khẽ ho lên tiếng:
“Tôi không kén ăn đâu. Ăn gì cũng được”
Bầu không khí căng thẳng đã được dịu đi không ít, ít nhất hai người cũng không còn cảm thấy xấu hổ nữa.
Cô gọi món, hơn 15 phút sau đồ ăn đã đầy đủ trên bàn, mùi thơm của nồi lẩu bốc lên thơm phức, hơi bay nghi ngút.
Bò trong nồi đã chín tới, cô cẩn thận dùng muỗng vớt ra. Vì bàn hai người ngồi khá to, nồi lẩu lại ở giữa nên khi cô vớt thịt bò lại chẳng thấy thịt đâu mà toàn là kim chi và ớt. Cứ như vậy vài lần làm cô cảm thấy hơi lúng túng.
Thấy cô vớt không được, anh tinh tế lấy một đôi đũa sạch, vươn tay vớt thịt ra bỏ vào chén cô. Anh chỉ cần gắp một lần là trúng phóc, sau đó người đàn ông dịu giọng lên tiếng:
“Tôi tên là Lục Thần Vũ”
Băng Nghi đang tập trung ăn thịt bò được anh gắp bỏ trong chén, nghe anh giới thiệu liền ngẩng đầu mỉm cười đáp lại:
“Hàn Băng Nghi”
Cô vừa nói xong, giọng nói trầm thấp, rõ ràng của người đàn ông lại một lần nữa vang lên:
“Tôi là quân nhân tại ngũ, đang giữ quân hàm đại úy, năm 18 tuổi thi vào trường quân đội, sau khi tốt nghiệp đại học thì nhập ngũ. Năm nay là năm thứ 10, đến nay vẫn chưa có ý định xuất ngũ, tôi sẽ làm công việc này cho đến khi nào không thể làm được nữa thì thôi”
Cô tròn mắt ngạc nhiên. Thứ nhất, cô không nghĩ với một người chỉ quen biết người trong ngành kinh doanh như Châu Anh lại giới thiệu một quân nhân cho cô. Thứ hai, anh rất giống với ba và anh hai cô, đều là người trong quân đội.
Khi cô về nhà, rảnh rỗi ba cô vẫn hay kể chuyện trong quân đội chiến đấu cho cô nghe. Cô rất hào hứng chăm chú lắng nghe, từ đó cũng có thiện cảm với những người trong quân đội.
“Thật trùng hợp, ba và anh trai tôi cũng là một quân nhân”
Anh có phần bất ngờ, không nghĩ cô vậy mà có người nhà xuất thân từ quân đội.
“Vậy sao? Đúng là trùng hợp thật” Anh cười.
Ánh mắt Băng Nghi dịu dàng nhìn anh:
“Bình thường anh vất vả lắm đúng không?”
Câu hỏi của cô đến bất ngờ khiến anh hơi ngừng hoạt động.
“Cũng bình thường thôi, tôi đã quen rồi”
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng chậm rãi nhai nuốt. Ăn phải ớt nên vị cay liền chạm đến đầu lưỡi, cô nhanh tay lấy ly nước trên bàn uống vào nhằm giảm độ cay trong miệng.
Cô lấy khăn giấy lau miệng, ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn anh:
“Tôi là tổng giám đốc của một thương hiệu thời trang, sau khi tốt nghiệp thì mở công ty kinh doanh riêng, hiện tại đã được 4 năm”
Nghe cô nói, anh thuận miệng hỏi:
“Công việc có khó khăn gì không?”
“Có” Cô gật đầu, tiếp tục nói.
“Trên thương trường, ngày càng nhiều công ty mọc lên, tranh giành với nhau có hơi căng thẳng”
“Vậy cô nên ăn nhiều thịt bò một chút”
Cô không đáp mà chỉ gật đầu, mỉm cười nhìn anh.
Thần Vũ nhìn chằm chằm cô gái nhỏ có đôi mắt trong veo như chú mèo con. Anh dùng đũa tiếp tục gắp thêm thịt bò vào chén cô.
“Cô ăn đi”
“Cảm ơn anh”
Cô gắp thịt bỏ vào miệng, mắt bỗng dừng lại ngay vết seo trên cánh tay trái của anh. Thấy cô gái nhỏ nhìn vào vết sẹo, anh bất thình lình lên tiếng thăm dò, cũng không có ý định giấu:
“Cô tò mò về vết sẹo này hả?”
Băng Nghi gật đầu, thành thật trả lời:
“Nhìn rất đáng sợ”
Người đàn ông cầm bình rót nước vào ly cô, nói:
“Năm ngoái tôi đi cứu viện động đất, bị một thanh sắt cắt trúng”
Cô gái nhỏ khẽ xúc động, tự mình tưởng tượng ra hoàn cảnh lúc ấy, nguy hiểm thật sự, thế mà anh lại nói một cách nhẹ nhàng như chuyện đó không phải xảy ra với anh mà với người khác vậy.
“Anh chắc hẳn là rất đau đúng không?”
Lục Thần Vũ nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói:
“Đàn ông sao lại sợ đau chứ?”
Cô mím môi cười. Bắt chước Lục Thần Vũ lấy một đôi đũa sạch gắp thịt bò bỏ vào trong chén của anh.
“Anh cũng ăn đi, bồi bổ cơ thể”
Người đàn ông bị dáng vẻ của cô chọc cho buồn cười, ánh mắt đã dịu đi rất nhiều. Anh cầm đũa lên chuẩn bị gắp miếng thịt bỏ vào miệng thì trước bàn xuất hiện một người phụ nữ mặc váy màu đen tuyền.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, sau vài giây, người phụ nữ cũng mở miệng:
“Xin hỏi……. Anh là Lục Thần Vũ đúng không?”
Anh có nước da ngăm đen, ngũ quan cân đối, lông mày rậm, đôi mắt sâu cuốn hút có phần sắc bén.
Đối diện với ánh mắt của cô, hơi thở của anh căng chặt từ từ thả lỏng, vẻ mặt dịu đi đôi chút.
“Chào cô”
Anh đứng dậy, đưa tay chỉ vào chiếc ghế đối diện.
“Mời cô ngồi”
Hàn Băng Nghi mỉm cười, gật nhẹ đầu rồi ngồi xuống đối diện anh, nhìn chiều cao của anh, cô bất giác suy nghĩ vu vơ, không biết với vóc dáng nhỏ nhắn của cô có đứng đến vai anh không nhỉ? Sau khi cả hai ngồi xuống, người nào người đấy không dám nhìn thẳng vào đối phương, đột nhiên không biết nói gì. Thật sự từ trước đến giờ những người đàn ông mà Châu Anh đã giới thiệu cho cô, có lẽ anh là người đầu tiên có vẻ ngoài bắt mắt đến vậy. Anh đã dùng nhan sắc của mình thành công hấp dẫn được cô, tuy ngại ngùng không dám nhìn nhưng vẫn cố lén ngắm anh.
Xung quanh nhà hàng ồn ào, khách càng ngày càng đông, khác biệt hẳn với chiếc bàn ở cửa sổ, im lặng không một ai mở lời nói một câu. Cảm giác trống trải, bí bách khiến cô đứng ngồi không yên, hai bàn tay đặt trên đùi xoắn vào nhau. Đây không phải lần đầu cô đi xem mắt nhưng vẫn không che giấu được mà cảm thấy ngại ngùng.
Cuối cùng để giảm bớt bầu không khí này, cô suy nghĩ sau đó lên tiếng bắt chuyện trước:
“Có phải tôi đến muộn rồi không?”
Lục Thần Vũ có chút sửng sốt, sau đó nghiêm túc trả lời:
“Không phải. Tại tôi đến sớm”
“Ừ”
Câu chuyện bắt đầu được hai câu lại rơi vào ngõ cụt.
Nhân viên nhà hàng thấy hai người, liền cầm menu đi đến, lịch sự lên tiếng:
“Xin chào quý khách, cho hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?”
Lục Thần Vũ gật đầu với cô nhân viên, rồi ga lăng đưa menu cho cô.
“Tôi không biết khẩu vị của cô nên là cô gọi món trước đi”
Băng Nghi đưa tay nhận lấy menu, cúi đầu vừa xem đồ ăn vừa nhẹ giọng hỏi thăm anh.
“Anh ăn salad không?”
“Có”
“Cá được không?”
“Được”
“Lẩu bò kim chi thì sao?”
“Ăn”
Cô bật cười ngẩng đầu lên nhìn anh, anh cứ trả lời như một con robot không cảm xúc được lập trình sẵn vậy.
Thấy cô cười, anh bất giác lộ ra vẻ mất tự nhiên, gương mặt đầy sự lúng túng, khẽ ho lên tiếng:
“Tôi không kén ăn đâu. Ăn gì cũng được”
Bầu không khí căng thẳng đã được dịu đi không ít, ít nhất hai người cũng không còn cảm thấy xấu hổ nữa.
Cô gọi món, hơn 15 phút sau đồ ăn đã đầy đủ trên bàn, mùi thơm của nồi lẩu bốc lên thơm phức, hơi bay nghi ngút.
Bò trong nồi đã chín tới, cô cẩn thận dùng muỗng vớt ra. Vì bàn hai người ngồi khá to, nồi lẩu lại ở giữa nên khi cô vớt thịt bò lại chẳng thấy thịt đâu mà toàn là kim chi và ớt. Cứ như vậy vài lần làm cô cảm thấy hơi lúng túng.
Thấy cô vớt không được, anh tinh tế lấy một đôi đũa sạch, vươn tay vớt thịt ra bỏ vào chén cô. Anh chỉ cần gắp một lần là trúng phóc, sau đó người đàn ông dịu giọng lên tiếng:
“Tôi tên là Lục Thần Vũ”
Băng Nghi đang tập trung ăn thịt bò được anh gắp bỏ trong chén, nghe anh giới thiệu liền ngẩng đầu mỉm cười đáp lại:
“Hàn Băng Nghi”
Cô vừa nói xong, giọng nói trầm thấp, rõ ràng của người đàn ông lại một lần nữa vang lên:
“Tôi là quân nhân tại ngũ, đang giữ quân hàm đại úy, năm 18 tuổi thi vào trường quân đội, sau khi tốt nghiệp đại học thì nhập ngũ. Năm nay là năm thứ 10, đến nay vẫn chưa có ý định xuất ngũ, tôi sẽ làm công việc này cho đến khi nào không thể làm được nữa thì thôi”
Cô tròn mắt ngạc nhiên. Thứ nhất, cô không nghĩ với một người chỉ quen biết người trong ngành kinh doanh như Châu Anh lại giới thiệu một quân nhân cho cô. Thứ hai, anh rất giống với ba và anh hai cô, đều là người trong quân đội.
Khi cô về nhà, rảnh rỗi ba cô vẫn hay kể chuyện trong quân đội chiến đấu cho cô nghe. Cô rất hào hứng chăm chú lắng nghe, từ đó cũng có thiện cảm với những người trong quân đội.
“Thật trùng hợp, ba và anh trai tôi cũng là một quân nhân”
Anh có phần bất ngờ, không nghĩ cô vậy mà có người nhà xuất thân từ quân đội.
“Vậy sao? Đúng là trùng hợp thật” Anh cười.
Ánh mắt Băng Nghi dịu dàng nhìn anh:
“Bình thường anh vất vả lắm đúng không?”
Câu hỏi của cô đến bất ngờ khiến anh hơi ngừng hoạt động.
“Cũng bình thường thôi, tôi đã quen rồi”
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng chậm rãi nhai nuốt. Ăn phải ớt nên vị cay liền chạm đến đầu lưỡi, cô nhanh tay lấy ly nước trên bàn uống vào nhằm giảm độ cay trong miệng.
Cô lấy khăn giấy lau miệng, ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn anh:
“Tôi là tổng giám đốc của một thương hiệu thời trang, sau khi tốt nghiệp thì mở công ty kinh doanh riêng, hiện tại đã được 4 năm”
Nghe cô nói, anh thuận miệng hỏi:
“Công việc có khó khăn gì không?”
“Có” Cô gật đầu, tiếp tục nói.
“Trên thương trường, ngày càng nhiều công ty mọc lên, tranh giành với nhau có hơi căng thẳng”
“Vậy cô nên ăn nhiều thịt bò một chút”
Cô không đáp mà chỉ gật đầu, mỉm cười nhìn anh.
Thần Vũ nhìn chằm chằm cô gái nhỏ có đôi mắt trong veo như chú mèo con. Anh dùng đũa tiếp tục gắp thêm thịt bò vào chén cô.
“Cô ăn đi”
“Cảm ơn anh”
Cô gắp thịt bỏ vào miệng, mắt bỗng dừng lại ngay vết seo trên cánh tay trái của anh. Thấy cô gái nhỏ nhìn vào vết sẹo, anh bất thình lình lên tiếng thăm dò, cũng không có ý định giấu:
“Cô tò mò về vết sẹo này hả?”
Băng Nghi gật đầu, thành thật trả lời:
“Nhìn rất đáng sợ”
Người đàn ông cầm bình rót nước vào ly cô, nói:
“Năm ngoái tôi đi cứu viện động đất, bị một thanh sắt cắt trúng”
Cô gái nhỏ khẽ xúc động, tự mình tưởng tượng ra hoàn cảnh lúc ấy, nguy hiểm thật sự, thế mà anh lại nói một cách nhẹ nhàng như chuyện đó không phải xảy ra với anh mà với người khác vậy.
“Anh chắc hẳn là rất đau đúng không?”
Lục Thần Vũ nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói:
“Đàn ông sao lại sợ đau chứ?”
Cô mím môi cười. Bắt chước Lục Thần Vũ lấy một đôi đũa sạch gắp thịt bò bỏ vào trong chén của anh.
“Anh cũng ăn đi, bồi bổ cơ thể”
Người đàn ông bị dáng vẻ của cô chọc cho buồn cười, ánh mắt đã dịu đi rất nhiều. Anh cầm đũa lên chuẩn bị gắp miếng thịt bỏ vào miệng thì trước bàn xuất hiện một người phụ nữ mặc váy màu đen tuyền.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, sau vài giây, người phụ nữ cũng mở miệng:
“Xin hỏi……. Anh là Lục Thần Vũ đúng không?”
Danh sách chương