Buổi huấn luyện trong ngày kết thúc vào 4h chiều, sau đó cả trung đội đi tắm rửa và tập trung ở phòng ăn để dùng bữa tối. Tối hôm nay có một buổi tuyên truyền về nhiệm vụ quân sự, quốc phòng của một vị lãnh đạo sẽ diễn ra lúc 19h30p nên sau khi ăn tối xong, toàn đội trở về thay quân phục rồi tập trung trước Quốc kỳ chờ người lãnh đạo kia đến.

“Này, nghe nói vị lãnh đạo kia rất có danh tiếng trong đoàn đấy” Một chiến sĩ lên tiếng tán gẫu.

“Đúng, tôi cũng nghe nói” Một người khác tiếp lời.

“Các cậu nói làm tôi muốn gặp anh ấy quá”

“Đừng nói chuyện nữa, vị lãnh đạo tới rồi kìa”

Cậu chiến sĩ vừa nói hết câu, trên sân khấu xuất hiện một người đàn ông cao lớn, tác phong nhanh nhẹn đi đến đứng trước toàn đội, lưng thẳng tắp, dơ tay chào, khoác trên người bộ quân phục màu xanh lá, ở cầu vai đeo cấp hiệu 1 gạch 4 sao.

Cả toàn đội đứng lên nghiêm túc dơ tay chào anh bằng nghi thức tiêu chuẩn của quân đội.

“Xin chào trung đội 2, tôi là Lục Thần Vũ hiện đang giữ quân hàm cấp Đại úy. Tại sao tôi lại có mặt ở đây chắc chắn mọi người đã biết lí do, tối hôm nay chúng ta có một buổi tuyên truyền về nhiệm vụ, quốc phòng, tôi mong mọi người sẽ nghe hiểu một cách thật sự nghiêm túc những gì tôi nói. Và mong buổi tuyên truyền tối nay sẽ diễn ra một cách suôn sẻ. Cảm ơn mọi người”

Đại úy Lục vừa hết câu, một tràng pháo tay rầm rộ vang lên rồi tắt dần.

“Quân hàm Đại úy đấy, thật sự quá ngưỡng mộ”

“Đúng vậy nha, nhìn anh ấy soái quá!”

“.…..”

“.…..”

Trên sân khấu, anh đứng ở bục phát biểu, tay cầm micro, giọng nói của người đàn ông truyền cảm vang lên đều đều.

“Công an nhân dân và Quân đội nhân dân là lực lượng nòng cốt trong việc thực hiện nhiệm vụ quốc phòng an ninh nhằm giữ vững trật tự, an toàn cho toàn xã hội…”

“...bảo vệ sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước, giữ vững môi trường hòa bình để phát triển đất nước, kinh tế - xã hội…”

Buổi tuyên truyền kết thúc sau hơn 1 tiếng đồng hồ diễn ra.

Hiện tại đã gần 9h tối và đây là khoảng thời gian cả trung đội được nghỉ ngơi. Vì thế, một nhóm gồm 10 người đã tụ tập ở sân chia đội cùng chơi bóng rổ.

Quân nhân vốn có sức lực lớn, cơ thể khỏe khoắn, dẻo dai, chơi thể thao cũng giúp tăng cường sức bền đã thế còn giúp đốt cháy calo nên trong quân đội rất khuyến khích các chiến sĩ chơi thể thao.

“Truyền bóng cho tôi…..này, cậu có nghe thấy không thế?”

“Quả này cậu ném đi, Lý Hào”

“Vào rồi….giỏi lắm”

“Hay…”

“Thắng rồi…yeahhh”

Trận bóng kéo dài 40 phút thì kết thúc, cả trung đội sau giờ nghỉ ngơi cùng trở về kí túc xá chuẩn bị đi ngủ. Cũng như mọi hôm, 8 chiến sĩ sẽ có nhiệm vụ gác đêm và đi tuần tra xung quanh quân khu.

Cả chiều nay cô ở trong phòng làm việc của ba, cả hai ba con ngồi tán gẫu với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất. Vì buổi trưa mải ngồi chơi game trên điện thoại nên tối nay chưa đến giờ mà mắt cô đã díu hết cả vào nhau.

Nhìn con gái ngồi vật và vật vờ trên ghế, ông liền lên tiếng: “Con về kí túc xá ngủ đi, không cần đợi ba. Ba còn việc phải làm”

“Dạ không, con đợi ba được, con đâu có buồn ngủ đâu”

Ông Hàn lắc đầu bất lực nhìn con gái, không nghĩ trước giờ con gái cưng lại dính ông thế này, sau đó lại mỉm cười, nói:

“Nếu buồn ngủ quá thì vào trong giường của ba ngủ đi”

“Dạ được ạ!”

Giống như chỉ chờ câu nói ấy của ba mình, cô nàng liền chạy nhanh vào trong phòng, vui vẻ nằm lên giường của ba nhắm mắt ngủ, chưa được 10p đã ngủ say.

Một lúc sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

“Mời vào” Ông Hàn lịch sự lên tiếng.

Cánh cửa mở ra, Đại úy Lục Thần Vũ với quân phục chỉnh tề bước vào. Thấy cấp trên, anh đứng nghiêm dơ tay chào, sau đó liền báo cáo.

“Báo cáo Thượng tá Hàn, tôi Đại úy Lục Thần Vũ đã hoàn thành buổi tuyên truyền về nhiệm vụ, quốc phòng cho trung đội 2”

“Được, cảm ơn đồng chí”

“Báo cáo, không có gì ạ, đó là trách nhiệm cấp trên giao cho tôi”

“Cậu ngồi đi”

“Rõ, cảm ơn Thượng tá”

Hai người bỏ qua quy định báo cáo quân đội liền nói chuyện với nhau như hai người đồng nghiệp thân thiết. Anh cởi mũ để trên bàn, rồi nói chuyện với Thượng tá Hàn.

“Nghe nói cậu mới được nghỉ phép 3 ngày, có về nhà không?” Ông Hàn quan tâm hỏi.

“Có ạ” Anh đáp.

“Hôm nay tôi mới nghe có công văn điều cậu qua bên quân khu chúng tôi để tham gia huấn luyện binh lính”

Anh mím môi, tay nắm hờ, lên tiếng trả lời.

“Đúng là vậy, cháu cũng mới nghe sáng nay lúc đến văn phòng nhận báo cáo của Đại tá Mạnh”

“Thật vinh hạnh khi được đón tiếp Đại úy Lục sang quân khu chúng tôi”

Anh mỉm cười trước lời nói đùa vui của Thượng tá Hàn Mặc Lâm.

“Cháu đến đây để báo cáo công việc, giờ còn phải trở về bên đoàn báo cáo với Đại tá Mạnh, cháu xin phép đi trước”

“’Được”

Cả hai đứng dậy dơ tay chào. Lục Thần Vũ lấy mũ đội lên đầu, mỉm cười rồi quay lưng rời đi.

Sau khi anh rời đi không lâu, ở trong phòng ngủ, cô nàng Hàn Băng Nghi đang ngủ chợt mơ màng tỉnh dậy giữa giấc. Bên tai vẫn còn lùng bùng tiếng nói chuyện của hai người đàn ông ở bên ngoài. Trong cuộc trò chuyện đó, cô nghe thấy một giọng nói rất quen nhưng nó chỉ thoáng qua một chút, sau đó cô lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Ngủ thêm được 15p, cô rời giường ra ngoài. Khi tỉnh giấc, Hàn Băng Nghi vẫn thắc mắc không biết giọng nói vang lên vừa rồi kia là hiện thực hay là ảo mộng xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Dù lúc đó cô có đang mơ màng nhưng chắc là cô cũng sẽ không phân biệt được đây là thật hay chỉ là mơ chứ? “Ba” Cô gọi.

Nghe giọng cô, ông liền ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn con gái:

“Dậy rồi sao?”

Cô gật đầu, chạy đến ngồi xuống ghế cạnh ba, tay đặt nhẹ lên đùi ông Hàn, lên tiếng:

“Ba, vừa rồi có ai vào phòng của ba ạ?”

Ông suy ngẫm, tay xoa đầu con gái:

“Có, sao thế? Ngủ mà vẫn biết có người vào phòng ba à?”

“Người đến là ai vậy ạ?” Cô thắc mắc.

“Là cấp dưới của ba, có nói con cũng sẽ không biết đâu!”

“Ba cứ nói cho con biết đi ạ, con tò mò”

Hàn Băng Nghi thật sự muốn biết người vừa rời khỏi phòng là ai, không hiểu sao trực giác của cô hiện tại mách bảo đó là người cô đang rất muốn gặp.

Cô tin vào trực giác của chính cô.

“À…cậu ấy là Đại úy, là một lính dưới trướng ba, lúc trước cũng từng trong đội do ba huấn luyện. Cậu ấy là một người lính rất thông minh, chính trực và cầu toàn, ba công nhận đấy”

Mỗi lần chỉ cần ai đó nhắc đến người học trò này, ông Hàn không thể kìm chế được mà phải dùng tất cả những lời có thể khen được để nói về anh. Thật sự người đàn ông này quá ưu tú, làm ông mỗi lần nhắc đến là mỗi lần tự hào.

Nghe ba nhắc đến người vừa rời đi đang giữ quân hàm Đại úy, trái tim cô bắt đầu rung lên từng nhịp mạnh mẽ. Có phải là người đàn ông ấy không hay đơn giản chỉ là một người có quân hàm giống với anh?

“Anh ấy tên gì ạ?”

Cô bỗng trở nên hồi hộp, tay đang đặt trên đùi ông Hàn vô thức túm lấy góc vải quân phục siết chặt khiến nó nhăn lại. Bản thân cô biết rõ chỉ cần nghe được tên sẽ chắc chắn đó có phải là anh hay không.

“Lục Thần Vũ…”

Nghe được cái tên của người ấy từ ông Hàn, cô buông lỏng cánh tay đang siết chặt góc vải, cả người ngồi thẫn thờ suy nghĩ nhưng được một lúc sau trên môi lại nở một nụ cười tươi tắn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện