Hàn Băng Nghi, 23 tuổi, tổng giám đốc của một thương hiệu thời trang nổi tiếng - Sunshine, sinh ra trong một gia đình khá giả, ba là quân nhân cấp Thượng Tá, mẹ là trưởng khoa của một bệnh viện lớn nhất thành phố. Cô có một người anh trai nối nghiệp của ba, cũng là quân nhân đang giữ quân hàm cấp Thượng uý.

Sinh ra ở vạch đích nên con đường trưởng thành thuận lợi hướng thẳng về phía mặt trời. Lúc vừa tròn 18 tuổi đã học được cách sống tự lập và thi đậu vào trường đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp đã tự tay thành lập nên thương hiệu riêng cho bản thân và giữ vững nó trên thương trường.

Ngoại hình cô thanh tú, tính cách quyết đoán, giọng nói nhẹ nhàng thoạt nhìn có vẻ mảnh mai nhưng không dễ bắt nạt.

Cô có một người bạn thân cũng là người cùng cô lập nên cái tên Sunshine này, Châu Anh.

Châu Anh, một cô gái thuỳ mị, sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng rất có năng lực trong lĩnh vực kinh doanh.

Cả hai cô gái có tính cách khá giống nhau, đó là điều khiến họ trở thành bạn thân.

Làm bạn nhiều năm, Châu Anh rất nhọc lòng về chuyện yêu đương của cô bạn thân. Nếu gặp được một người đàn ông chất lượng cô ấy liền nghĩ đến cô đầu tiên, năn nỉ, khóc lóc, làm ầm ĩ chỉ để cô có thể đồng ý đi gặp người ta.

Ban đầu, Băng Nghi nhất quyết không đồng ý dù cho cô bạn có làm gì đi nữa. Nhưng càng về sau, cô bị làm phiền nên không còn cách nào khác đành đồng ý. Đối phương chủ động gặp mặt ăn bữa cơm, cô chỉ đồng ý còn chuyện khác thì miễn bàn.

Hiện tại, cô đang trong phòng giám đốc sang trọng xem tài liệu thì tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh vốn có của căn phòng.

Cốc cốc cốc.

“Mời vào”

Cô ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, lên tiếng thông báo với người ở ngoài.

Cánh cửa mở ra, cô gái với bộ vest màu trắng sang trọng bước vào. Cô ấy tiến đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của cô.

“Hàn tổng, bạn thân xinh đẹp của cậu đến mà cậu không thèm ngẩng đầu lên nhìn một cái sao?”

“Cậu đến đây có việc gì sao?”

Nghe Châu Anh nói, cô chỉ ngẩng đầu lên nhìn và hỏi một câu sau đó lại tiếp tục cúi đầu lật xem tài liệu.

“Không có việc gì thì không được tìm cậu à?”

“Theo tớ được biết thì giờ này vào mọi ngày cậu đều sẽ đi khảo sát thị trường, hôm nay lại đến đây tìm tớ không phải có chuyện thì là gì?”

“Aiza, Nghi Nghi thật thông minh nha. Đúng là không có gì qua mắt được cậu. Đúng là hôm nay tớ đến đây tìm cậu có việc”

Cô nàng Châu Anh mỉm cười lấy lòng cô.

“Cậu nói đi, có chuyện gì cần tìm tớ”

“Thì chuyện là tớ mới quen được một người trong quá trình đi khảo sát thị trường, anh ta đẹp trai, cao ráo, sáng sủa, nói chung là có vẻ bề ngoài rất xuất sắc. Tớ thấy anh ta là liền nhớ ngay đến cậu”

Châu Anh nói một tràng dài, vừa nói vừa xem xét biểu cảm của Băng Nghi, nhưng cô lại không hề có hứng thú với câu chuyện cô nàng đang kể. Đợi mãi không thấy cô nói gì, Châu Anh liền bất mãn lên tiếng.

“Này, Băng Nghi. Cậu có nghe tớ nói không thế?”

“Cậu nói với tớ chuyện này để làm gì? Có liên quan đến tớ sao?”

“Sao lại không liên quan, tớ nói như thế nghĩa là tớ muốn giới thiệu anh ta cho cậu đó”

“Đây là lần thứ bao nhiêu cậu giới thiệu cho tớ rồi. Tốt nhất là thôi đi, vừa tốn thời gian mà quan trọng là tớ không thích”

Cô phủi phui ý kiến của cô bạn thân nhưng Châu Anh nào chịu để yên cho cô như thế, cô nàng liền nói ra một câu khiến cô bất lực.

“Không thích cũng phải đi, chả lẽ cậu không có ý định có bạn trai đấy à? Đi đi mà, hãy xem như cậu đi là vì tớ đi, nha. Tớ đã cho anh ta số điện thoại của cậu để liên lạc rồi đó”

Nghe xong, cô sửng sốt mà nhìn chằm chằm vào cô nàng đang ngồi đối diện. Gương mặt lộ rõ vẻ bất mãn nhưng lại không thể phản bác được gì. Cô nàng chưa được sự đồng ý của cô mà đã cho người ta số điện thoại luôn rồi, giờ có nói, có mắng cô nàng thì cũng làm được gì nữa đâu.

“Cậu……Lúc nào cũng như thế”

Châu Anh thấy rõ sự bất lực trên gương mặt của cô nhưng cô nàng mặc kệ, tiếp tục tạt cho cô thêm gáo nước lạnh.

“Vậy nha. Tớ chỉ đến đây thông báo với cậu thôi. Tối nay lúc 18h30p tại nhà hàng Memory trên đường XX. Được rồi, tớ về làm việc đây, cậu bận gì bận tiếp đi”

Nói xong, không kịp để cô nói thêm câu nào liền đứng lên vẫy tay rời đi. Vừa chạm vào tay nắm cửa, cô nàng liền nhớ ra, quay lại nói với cô.

“Này, đừng nghĩ sẽ trốn được, tớ đã hẹn thời gian cho cậu rồi đừng làm tớ phải mất mặt với người ta đấy nhé”

“Biết rồi, tớ đi chỉ là vì không muốn cậu mất mặt thôi đấy”

“Được rồi, được rồi. Băng Nghi là tốt nhất, chúc cậu may mắn nhé, bai bai”

Cô nàng vừa mở cửa rời đi thì căn phòng được trả lại sự yên tĩnh vốn có của nó.

Ngồi trước bàn làm việc, cô bất lực thở dài. Đây không biết là lần gặp mặt thứ bao nhiêu mà Châu Anh đã sắp xếp cho cô rồi.

“Chỉ là gặp mặt đi ăn thôi mà, được thì tiến tới không thì thôi. Ừm……quyết định thế đi”

Cô lẩm bẩm nói một mình như đang thầm cổ vũ bản thân. Sau đó, lại nghiêm túc quay trở lại làm việc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện