Chiếc xe dừng lại trong khuôn viên trước dinh thự của Kiều lão gia, trong lòng Lâm Nghiên Hy chỉ còn một mảng trống rỗng, cô đã mường tượng được vẻ mặt thất vọng của Kiều lão gia và Nhị gia, cùng với dáng vẻ tức giận của Kiều nhị phu nhân khi nghe đến việc cô khó có con để sinh cháu cho họ.
Kiều Lục Nghị xuống xe trước, vừa nắm lấy bàn tay Lâm Nghiên Hy đã cảm nhận da thịt đã lạnh ngắt của cô.

Anh khẽ thở ra một hơi, kéo sát cô lại trong vòng tay mình, nhẹ nhàng trấn an: “Anh đã nói rồi, dù kết quả ra sao anh vẫn theo em.”
Ngoài mặt Lâm Nghiên Hy mỉm cười, thực chất những bất an vẫn chưa thôi ngừng vây chặt lấy cô.

Theo bước chân Kiều Lục Nghị vào nhà, tất cả những muộn phiền, lo lắng hay hy vọng Lâm Nghiên Hy đều để lại phía sau.
Trong phòng khách, vợ chồng Kiều nhị phu nhân đã có mặt uống trà tiếp chuyện với Kiều lão gia.


Vừa nhìn thấy Kiều Lục Nghị và Lâm Nghiên Hy từ ngoài cửa vào, Kiều lão gia liền vui vẻ ngoắc tay: “Đến rồi à, mau đến đây.”
Chào hỏi người lớn qua một lượt, Lâm Nghiên Hy cùng Kiều Lục Nghị ngồi xuống sofa dài đối diện bố mẹ anh.

Cả hai vừa ngồi, Kiều lão gia đã lên tiếng trước: “Hy Hy, ông đã rầy Lục Nghị rồi, lẽ ra phải bắt nó làm lớn hơn nhưng nó không chịu làm, cứng đầu như nó ông cũng hết cách.”
“Dạ?” Lâm Nghiên Hy ngơ ngác trước lời Kiều lão gia nói, cô lơ mơ hỏi ngược lại: “Chuyện gì thế ạ? Sao ông lại rầy anh ấy?”
“Thì, chuyện liên quan bọn người bắt cóc con, nó chỉ đốt mỗi nhà hàng.”
Lâm Nghiên Hy kinh ngạc há hốc, chuyện lớn như vậy mà từ khi cô tỉnh dậy sau khi bị chụp thuốc mê lại chẳng hề nghe nhắc đến.

Chứng tỏ, kể cả khi cô không để tâm đến, Kiều Lục Nghị vẫn chưa từng để cô phải chịu thiệt thòi, anh vẫn luôn âm thầm đòi công bằng cho cô.
Trong lúc Lâm Nghiên Hy vẫn còn hoang mang sự đời, Kiều lão gia lại tiếp tục cất tiếng đề nghị: “Chuyện qua rồi thì đừng nhắc tới nữa kẻo khiến tâm trạng không vui.

Hy Hy, hôm nay con có muốn trổ tài nấu nướng một chút không?”
Kiều lão gia đã nhắc khéo, Lâm Nghiên Hy cũng không thể nói lời từ chối, từ lúc kết hôn với Kiều Lục Nghị đến nay cô vẫn chưa nấu cho Kiều lão gia bữa ăn nào, chi bằng trước khi “kiếp nạn” đến, cô sẽ làm tròn danh phận của một người cháu dâu.
Ngay sau khi bóng dáng Lâm Nghiên Hy khuất trong nhà bếp, Kiều nhị phu nhân lúc này mới để lộ ra dáng vẻ tức giận, vẫn đủ bình tĩnh để kiềm chế mà thấp giọng trách: “Lục Nghị, con có biết chuyện Nghiên Hy khó có con là rất nghiêm trọng không? Vậy mà con lại giấu hết mọi người, đến tận ngày hôm nay mới chịu nói ra?”
Nhị gia ngồi bên cạnh kéo tay vợ để kiềm cơn nóng giận của bà lại, ông nhìn sang hỏi Kiều Lục Nghị: “Nếu như hai đứa không thể có con, con tính thế nào?”
“Con không quan tâm, cô chỉ cần cô ấy, nếu ông và bố mẹ không chấp nhận, vị trí Nhị thiếu của Kiều gia con không cần.”
Sau lời nói của Kiều Lục Nghị, bầu không khí rơi vào căng thẳng.


Đường đường là một Nhị thiếu được bao người sợ hãi kính nể, chỉ vì một cô gái lại chọn cách từ bỏ những gì mình đang có, đây là đáng khen hay đáng trách?
Kiều lão gia thở dài một hơi, chợt đứng dậy chắp tay sau lưng quay người đi, nhẹ nhàng để lại một câu: “Kiều gia, không thiếu cháu nối dõi.”
Ý tứ của Kiều lão gia cũng đã rõ, ông không quan trọng chuyện Lâm Nghiên Hy có thể không sinh được con, ông chỉ có tiếc vì hy vọng có được cháu cố gái phải dời lại.
Qua được cửa ải của Kiều lão gia cũng xem như không còn gì để lo lắng, Nhị gia lúc này cũng thở phào, đưa ra ý kiến của mình: “Hai đứa hạnh phúc là đủ rồi.”
Chỉ còn lại Kiều nhị phu nhân vẫn ngồi yên không nói, hai mắt đã rươm rướm nước mắt, biểu cảm như đang chịu ấm ức.

Ngay từ đầu, bà đã vô cùng trông đợi có cháu nội nhưng mọi thứ lại đi ngược với bà mong đợi, sự thật này khiến bà vẫn chưa thể tiếp nhận.
Nhưng Kiều nhị phu nhân cũng biết rất rõ, với con người của Kiều Lục Nghị muốn anh để cô gái nào khác mang thai con mình anh chắc chắn không đồng ý.

Mà Lâm Nghiên Hy cũng từng cứu Kiều Lục Nghị không chỉ một lần, bà căn bản không có lý do để ép cô tiếp tục chịu thiệt trong chuyện lần này.
Sau cùng, ngay cả Kiều nhị phu nhân cũng phải ngậm ngùi chấp nhận hiện thực, chỉ mong mười phần trăm hiếm hoi kia có thể tạo nên kỳ tích trong tương lai.
Trên bàn ăn bày đủ các món do tự tay Lâm Nghiên Hy nấu, kể từ khi sáng mắt cô vẫn luôn học món mới từ chỗ dì Hai quản gia, chủ đích là để chăm sóc Kiều Lục Nghị thật tốt từ trong ra ngoài.

Bữa ăn diễn ra trong êm ấm, cảm xúc trong lồng ngực của Lâm Nghiên Hy dần trở nên nặng trịch.

Khi bữa tối đã diễn ra được một nửa, chờ mọi người trò chuyện xong Lâm Nghiên Hy mới buông chén đũa, bắt đầu nói vào vấn đề.
“Ông nội, bố mẹ, con có chuyện muốn thưa.”
Nghe thấy giọng nói mang theo tâm sự của Lâm Nghiên Hy, những người có mặt trên bàn đều đồng loạt im lặng nhìn về phía cô.
Đầu Lâm Nghiên Hy hơi cúi xuống, tựa như mang bao tội lỗi nhận về mình.

Hít một hơi thật sâu lấy can đảm, mang nỗi lo sợ cất giấu ở đáy lòng, cô thành thật nói: “Con chỉ có mười phần trăm khả năng mang thai.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện