Từng câu từng chữ như lưỡi d.a.o lướt qua tai.
Tử Ngọc tập võ từ nhỏ, khí thế sắc bén, quay đầu lườm lạnh một vòng, lập tức khiến dân chúng im bặt.
Ta không chút biểu cảm, nhìn thẳng phía trước.
Tử Ngọc rõ ràng đã nhận lệnh đặc biệt hôm nay cực kỳ khách khí, cư xử tôn trọng chưa từng thấy.
Một câu:
“Ngày mai sẽ tới đón trắc phi,"
càng khiến sắc mặt đám người kia thêm khó coi.
Chắc đang nghĩ:
"Đến một nữ thương nhân già gần hai mươi cũng có thể làm trắc phi Thái tử… nữ nhi nhà ta chẳng lẽ không được?"
Ta trong lòng tràn đầy châm chọc:
Làm trắc phi của Thái tử thì có gì tốt đẹp? Thật… buồn cười.
Phụ mẫu nghe tin ta được Thái tử “ưu ái”, nhất thời nửa mừng nửa lo.
Ta bèn nói Thái tử đối với ta hết sức dịu dàng, cực kỳ sủng ái, hai người mới tạm yên lòng, không hỏi thêm.
Dùng xong cơm tối, Hồng Tú giúp ta tắm rửa.
Hơi nước mờ ảo phủ khắp phòng, ta nửa nhắm mắt, đầu óc mơ màng.
Đêm qua quá căng thẳng, gần như không ngủ được, giờ đây đã mệt đến không chịu nổi.
Nhưng ta không dám ngủ.
Việc ta “gả” cho Thái tử, Doanh Kiền nhất định đã biết.
Chẳng rõ hắn đếm nay có đến hay không…
Nếu hắn tới, hẳn là xem như ta giúp Thái tử tìm ra hắn.
Nhưng Doanh Kiền nhẫn nhục nhiều năm, chắc chắn sẽ sinh nghi vì sao Thái tử có thể vô cớ nạp ta làm trắc phi? “Tiểu thư, buồn ngủ thì cứ nghỉ đi.”
Ta ngáp một cái, gật đầu đứng dậy.
Hồng Tú giúp ta lau khô, mặc áo lót, rồi nhẹ nhàng lui ra trông cửa.
Thiêm Hương đã xuất phủ về nhà, chắc giờ đang ở nhà chuẩn bị hôn sự.
Đáng tiếc ta không thể thấy nàng lên kiệu hoa đôi lúc cũng có chút ghen tị.
Một người vô lo vô nghĩ, khả ái thiện lương, có thể cùng người mình yêu sống đời bình dị…
Ta cụp mắt, che giấu gợn sóng trong lòng.
Loại vọng tưởng ấy… vốn không dành cho ta.
Ta thổi tắt nến, chui vào chăn, lặng lẽ nhắm mắt.
Nửa đêm, một tiếng động khe khẽ vang lên.
Tấm thư họa tựa vào khung cửa sổ rơi xuống đất.
Có người… đã lẻn vào.
Dáng người kia bước đến gần quen thuộc đến mức khiến ta thoáng kinh ngạc.
Quả nhiên… hắn đến thật.
Doanh Kiền rón rén tiến lại, thấy ta vẫn thức liền ánh lên vẻ không cam lòng:
“Ta đã nói rồi, vì sao tỷ tỷ đột nhiên lui hôn, lại còn biết được thân phận của ta thì ra là vì Ân Cửu Hà.”
“Nhưng tỷ tỷ xưa nay thông minh, sao lại không nghĩ xem… hắn có thật lòng không?”
Ta lạnh nhạt đáp:
“Thế còn ngươi, ngươi có thật lòng sao?”
Ánh mắt Doanh Kiền thoáng hiện s/á/t khí:
“Đinh Yên Nhi! Nếu không thật lòng, hôm nay sao ta liều mình lẻn vào đây làm gì? Ngươi tưởng ta không biết hôm nay là bẫy của Ân Cửu Hà sắp đặt à?”
Ta nghe vậy chỉ cảm thấy nực cười:
“Ngươi nói cứ như thể… ngươi và Hà Oánh chỉ là đóng kịch.”
Ánh mắt hắn trở nên u ám.
Ta bước tới, kéo phăng cổ áo hắn xuống vết răng nhỏ xinh nơi cổ hắn trưng ra sự nhục nhã của kiếp trước.
Hà Oánh đời trước rất thích để lại dấu vết mỗi khi thân mật cùng Doanh Kiền, nàng ta cố tình dùng nó để chọc tức ta.
Đời này… cũng thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thân thể hắn khẽ run, luống cuống giải thích:
“Tính tình Hà Oánh tuy lỗ mãng, nhưng ta cần sự hậu thuẫn của Hà tướng quân mới tăng phần thắng.”
“Hơn nữa ta chưa từng định bỏ rơi nàng. Đợi ta nhập cung, tất sẽ đón nàng vào… khi đó, người ta sủng nhất chỉ có nàng!”
Ta đẩy hắn ra, nỗi nhục nhã của kiếp trước chồng lên trong đầu, chẳng buồn lên tiếng nữa.
Hắn thấy thế liền siết chặt nắm tay, vẻ mặt đầy phiền não.
Bỗng ánh mắt hắn trầm xuống, hạ giọng đầy tức tối:
“Ngươi đối xử với ta như thế, chẳng lẽ… Ân Cửu Hà đã chạm vào ngươi rồi?”
Nghe vậy, ta thấy buồn nôn vô cùng, liền cười lạnh, nói một câu cực độc:
“Đúng đấy. Ngươi cũng biết, Thái tử điện hạ giỏi hơn nhiều.”
Lời nói mang hàm ý sâu xa.
Hắn không ngờ ta lại thốt ra như thế, ánh mắt tức giận dần biến thành phát cuồng.
Ngay giây tiếp theo, hắn siết cổ ta thật mạnh.
“Nói! Nói là ngươi gạt ta!”
Xương cổ ta phát ra một tiếng “rắc” nhỏ, hô hấp hoàn toàn bị chặn.
Ta chỉ còn biết trợn mắt nhìn hắn, cổ họng không phát ra nổi một âm thanh.
Ngay khi ta nghĩ mình thực sự sẽ chec trong tay hắn, một phi tiêu xuyên qua lớp cửa sổ, đ.â.m vào cổ tay Doanh Kiền!
Hắn buộc phải buông tay.
Ta ngã xuống đất, toàn thân như muốn vỡ vụn.
Hắn nhìn ta, ánh mắt thoáng hối hận, nhưng vẫn hung dữ nói:
“Tỷ tỷ, ta… sẽ không tha cho ngươi!”
Nói rồi, nhảy ra cửa sổ, biến mất trong đêm tối.
Cửa bị đẩy ra.
Một luồng khí lạnh tràn vào Ân Cửu Hà ôm lấy ta, cơ thể hắn ấm áp một cách kỳ lạ.
“Đuổi theo.”
“Tuân mệnh!”
Mấy bóng đen thoáng qua.
Ta bừng tỉnh, vội đẩy hắn ra, vịn giường gượng dậy:
“Thái—…”
Chưa kịp gọi xong một chữ, cổ họng liền bị khí nóng thiêu đốt, đau đớn tột độ.
Bàn tay như ngọc của hắn đỡ lấy ta, ngón tay bóp nhẹ cánh tay rồi lại nhanh chóng buông ra:
“Không biết võ công, còn cậy mạnh gì chứ?”
Giọng hắn mang theo chút lạnh lùng.
Ta sững người, nhớ tới câu ta chọc giận Doanh Kiền:
“Thái tử điện hạ lợi hại hơn.”
Lúc này mới vừa đau, vừa sợ, không dám nhìn hắn, mặt nóng ran như bị thiêu.
“Là… vô tình thôi.”
Hắn trầm mặc, lát sau khẽ thở dài:
“Ngày mai Tử Ngọc sẽ đến đón ngươi.”
Ta gật đầu theo phản xạ, cổ vẫn đau đến mức như gãy làm đôi, không kìm được mà hít sâu một hơi.
Ân Cửu Hà dừng bước, do dự một chút rồi quay lại.
Bàn tay hắn áp lên cổ ta.
Cảm giác ấm áp lạ thường, khiến ta thoáng ngơ ngẩn.
Ngay sau đó, đau đớn như xé rách truyền đến.
“Rắc.”
Ta không nhịn được, mặt nhăn nhó, miệng méo xệch che lấy cổ.
“Hừ, xấu thật.”
Tiếng cười khẽ vang lên.
Trong tầm mắt, Ân Cửu Hà khẽ nhếch môi, ánh trăng rọi lên khuôn mặt hắn, khiến đường nét càng thêm sắc sảo mà dịu dàng.
Tử Ngọc tập võ từ nhỏ, khí thế sắc bén, quay đầu lườm lạnh một vòng, lập tức khiến dân chúng im bặt.
Ta không chút biểu cảm, nhìn thẳng phía trước.
Tử Ngọc rõ ràng đã nhận lệnh đặc biệt hôm nay cực kỳ khách khí, cư xử tôn trọng chưa từng thấy.
Một câu:
“Ngày mai sẽ tới đón trắc phi,"
càng khiến sắc mặt đám người kia thêm khó coi.
Chắc đang nghĩ:
"Đến một nữ thương nhân già gần hai mươi cũng có thể làm trắc phi Thái tử… nữ nhi nhà ta chẳng lẽ không được?"
Ta trong lòng tràn đầy châm chọc:
Làm trắc phi của Thái tử thì có gì tốt đẹp? Thật… buồn cười.
Phụ mẫu nghe tin ta được Thái tử “ưu ái”, nhất thời nửa mừng nửa lo.
Ta bèn nói Thái tử đối với ta hết sức dịu dàng, cực kỳ sủng ái, hai người mới tạm yên lòng, không hỏi thêm.
Dùng xong cơm tối, Hồng Tú giúp ta tắm rửa.
Hơi nước mờ ảo phủ khắp phòng, ta nửa nhắm mắt, đầu óc mơ màng.
Đêm qua quá căng thẳng, gần như không ngủ được, giờ đây đã mệt đến không chịu nổi.
Nhưng ta không dám ngủ.
Việc ta “gả” cho Thái tử, Doanh Kiền nhất định đã biết.
Chẳng rõ hắn đếm nay có đến hay không…
Nếu hắn tới, hẳn là xem như ta giúp Thái tử tìm ra hắn.
Nhưng Doanh Kiền nhẫn nhục nhiều năm, chắc chắn sẽ sinh nghi vì sao Thái tử có thể vô cớ nạp ta làm trắc phi? “Tiểu thư, buồn ngủ thì cứ nghỉ đi.”
Ta ngáp một cái, gật đầu đứng dậy.
Hồng Tú giúp ta lau khô, mặc áo lót, rồi nhẹ nhàng lui ra trông cửa.
Thiêm Hương đã xuất phủ về nhà, chắc giờ đang ở nhà chuẩn bị hôn sự.
Đáng tiếc ta không thể thấy nàng lên kiệu hoa đôi lúc cũng có chút ghen tị.
Một người vô lo vô nghĩ, khả ái thiện lương, có thể cùng người mình yêu sống đời bình dị…
Ta cụp mắt, che giấu gợn sóng trong lòng.
Loại vọng tưởng ấy… vốn không dành cho ta.
Ta thổi tắt nến, chui vào chăn, lặng lẽ nhắm mắt.
Nửa đêm, một tiếng động khe khẽ vang lên.
Tấm thư họa tựa vào khung cửa sổ rơi xuống đất.
Có người… đã lẻn vào.
Dáng người kia bước đến gần quen thuộc đến mức khiến ta thoáng kinh ngạc.
Quả nhiên… hắn đến thật.
Doanh Kiền rón rén tiến lại, thấy ta vẫn thức liền ánh lên vẻ không cam lòng:
“Ta đã nói rồi, vì sao tỷ tỷ đột nhiên lui hôn, lại còn biết được thân phận của ta thì ra là vì Ân Cửu Hà.”
“Nhưng tỷ tỷ xưa nay thông minh, sao lại không nghĩ xem… hắn có thật lòng không?”
Ta lạnh nhạt đáp:
“Thế còn ngươi, ngươi có thật lòng sao?”
Ánh mắt Doanh Kiền thoáng hiện s/á/t khí:
“Đinh Yên Nhi! Nếu không thật lòng, hôm nay sao ta liều mình lẻn vào đây làm gì? Ngươi tưởng ta không biết hôm nay là bẫy của Ân Cửu Hà sắp đặt à?”
Ta nghe vậy chỉ cảm thấy nực cười:
“Ngươi nói cứ như thể… ngươi và Hà Oánh chỉ là đóng kịch.”
Ánh mắt hắn trở nên u ám.
Ta bước tới, kéo phăng cổ áo hắn xuống vết răng nhỏ xinh nơi cổ hắn trưng ra sự nhục nhã của kiếp trước.
Hà Oánh đời trước rất thích để lại dấu vết mỗi khi thân mật cùng Doanh Kiền, nàng ta cố tình dùng nó để chọc tức ta.
Đời này… cũng thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thân thể hắn khẽ run, luống cuống giải thích:
“Tính tình Hà Oánh tuy lỗ mãng, nhưng ta cần sự hậu thuẫn của Hà tướng quân mới tăng phần thắng.”
“Hơn nữa ta chưa từng định bỏ rơi nàng. Đợi ta nhập cung, tất sẽ đón nàng vào… khi đó, người ta sủng nhất chỉ có nàng!”
Ta đẩy hắn ra, nỗi nhục nhã của kiếp trước chồng lên trong đầu, chẳng buồn lên tiếng nữa.
Hắn thấy thế liền siết chặt nắm tay, vẻ mặt đầy phiền não.
Bỗng ánh mắt hắn trầm xuống, hạ giọng đầy tức tối:
“Ngươi đối xử với ta như thế, chẳng lẽ… Ân Cửu Hà đã chạm vào ngươi rồi?”
Nghe vậy, ta thấy buồn nôn vô cùng, liền cười lạnh, nói một câu cực độc:
“Đúng đấy. Ngươi cũng biết, Thái tử điện hạ giỏi hơn nhiều.”
Lời nói mang hàm ý sâu xa.
Hắn không ngờ ta lại thốt ra như thế, ánh mắt tức giận dần biến thành phát cuồng.
Ngay giây tiếp theo, hắn siết cổ ta thật mạnh.
“Nói! Nói là ngươi gạt ta!”
Xương cổ ta phát ra một tiếng “rắc” nhỏ, hô hấp hoàn toàn bị chặn.
Ta chỉ còn biết trợn mắt nhìn hắn, cổ họng không phát ra nổi một âm thanh.
Ngay khi ta nghĩ mình thực sự sẽ chec trong tay hắn, một phi tiêu xuyên qua lớp cửa sổ, đ.â.m vào cổ tay Doanh Kiền!
Hắn buộc phải buông tay.
Ta ngã xuống đất, toàn thân như muốn vỡ vụn.
Hắn nhìn ta, ánh mắt thoáng hối hận, nhưng vẫn hung dữ nói:
“Tỷ tỷ, ta… sẽ không tha cho ngươi!”
Nói rồi, nhảy ra cửa sổ, biến mất trong đêm tối.
Cửa bị đẩy ra.
Một luồng khí lạnh tràn vào Ân Cửu Hà ôm lấy ta, cơ thể hắn ấm áp một cách kỳ lạ.
“Đuổi theo.”
“Tuân mệnh!”
Mấy bóng đen thoáng qua.
Ta bừng tỉnh, vội đẩy hắn ra, vịn giường gượng dậy:
“Thái—…”
Chưa kịp gọi xong một chữ, cổ họng liền bị khí nóng thiêu đốt, đau đớn tột độ.
Bàn tay như ngọc của hắn đỡ lấy ta, ngón tay bóp nhẹ cánh tay rồi lại nhanh chóng buông ra:
“Không biết võ công, còn cậy mạnh gì chứ?”
Giọng hắn mang theo chút lạnh lùng.
Ta sững người, nhớ tới câu ta chọc giận Doanh Kiền:
“Thái tử điện hạ lợi hại hơn.”
Lúc này mới vừa đau, vừa sợ, không dám nhìn hắn, mặt nóng ran như bị thiêu.
“Là… vô tình thôi.”
Hắn trầm mặc, lát sau khẽ thở dài:
“Ngày mai Tử Ngọc sẽ đến đón ngươi.”
Ta gật đầu theo phản xạ, cổ vẫn đau đến mức như gãy làm đôi, không kìm được mà hít sâu một hơi.
Ân Cửu Hà dừng bước, do dự một chút rồi quay lại.
Bàn tay hắn áp lên cổ ta.
Cảm giác ấm áp lạ thường, khiến ta thoáng ngơ ngẩn.
Ngay sau đó, đau đớn như xé rách truyền đến.
“Rắc.”
Ta không nhịn được, mặt nhăn nhó, miệng méo xệch che lấy cổ.
“Hừ, xấu thật.”
Tiếng cười khẽ vang lên.
Trong tầm mắt, Ân Cửu Hà khẽ nhếch môi, ánh trăng rọi lên khuôn mặt hắn, khiến đường nét càng thêm sắc sảo mà dịu dàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương