Huống hồ không bao lâu nữa, một người sẽ chec bệnh, còn một người bị bắt giam.
Thực ra… ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Ta cúi mình bước vào đại sảnh, liếc mắt đã thấy một nam tử trẻ tuổi ngồi nơi chủ vị, vội vàng hành lễ:
“Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Chờ mãi vẫn không nghe tiếng hồi đáp, ta không dám ngẩng đầu, đành lặng lẽ quỳ yên tại chỗ.
Dù sao, hành động lần này quá mạo hiểm.
Nếu Thái tử cho rằng ta cùng phe với Doanh Kiền, e rằng sẽ trực tiếp g.i.ế.c người diệt khẩu.
“Ngươi từng ở trong cung?”
Thái tử nói bằng giọng dịu dàng, nhưng ngữ điệu lại như suối núi đầu xuân, nhìn thì trong trẻo, ấm áp, nhưng múc lên một ngụm lại lạnh buốt thấu xương.
Tim ta khẽ giật.
Ta chưa từng vào cung, chỉ là kiếp trước bị ép ở trong đó ba năm, học không ít lễ nghi.
Mà ta hành lễ lần này là kiểu lễ của dân thường, sao hắn lại nhìn ra? Ánh mắt hắn… quá đáng sợ.
Ta hít sâu:
“Bẩm thái tử chưa từng, dân nữ chỉ học qua một chút mà thôi.”
“Ngẩng đầu.”
Ta từ từ ngồi thẳng dậy, ngước nhìn hắn.
Ân Cửu Hà tuấn mỹ vô song, ngũ quan sắc nét, đôi mắt cong cong như mắt phượng tựa như đang cười, lại như chẳng thèm để ý điều gì.
Dáng ngồi đoan chính, giáo dưỡng vô cùng nghiêm cẩn, nhưng trong cái nghiêm cẩn ấy vẫn lộ ra vẻ lười nhác quyến rũ, khiến người khó mà nắm bắt.
Nhưng sự lười nhác ấy không hề làm suy yếu khí thế của hắn.
Chỉ ánh mắt hắn khẽ nhìn tới, ta đã cảm giác như vai bị trăm nghìn bàn tay đè nặng ép ta cúi đầu thần phục.
“Nghe nói ngươi và Tam hoàng tử là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm.”
Hắn khẽ cong môi, giọng điệu thêm phần hòa nhã.
Ta cung kính đáp:
“Lời đồn không đáng tin. Nếu thực sự như vậy, dân nữ đâu cần phải thoái hôn?”
Hắn nghe xong không nói gì thêm, chỉ đưa tay nhận lấy trà từ nha hoàn, chậm rãi thưởng thức.
“Vậy… vì sao thoái hôn?”
Ta cắn môi:
“Vì hắn dối trá. Dân nữ chán ghét bị lừa gạt.”
“Lý do này có vẻ gượng ép. Ngươi… đang che giấu điều gì.”
Trái tim ta trầm xuống.
Trước mặt người này, dường như mọi lời nói dối đều vô dụng.
Nhưng nếu ta nói ra sự thật hắn sẽ xem ta là kẻ điên, đuổi thẳng khỏi cửa.
Ta siết chặt tay, rốt cuộc quyết định cược một lần:
“Ngày mồng năm tháng tư, toàn kinh thành sẽ truyền tai nhau rằng huyết thống Thái tử điện hạ không thuần!”
Ân Cửu Hà thoáng khựng lại.
Hộ vệ bên cạnh liền rút kiếm, đặt s/á/t cổ ta, quát lớn:
“To gan!”
Thanh đao sắc bén chỉ khẽ chạm đã rách da.
May thay Thái tử ngăn lại kịp thời, nếu không đầu ta đã rơi xuống đất.
Ta mím môi, ép mình nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Doanh Kiền sẽ mua chuộc ma ma năm xưa của điện hạ. Đến lúc ấy, trong một đêm hắn sẽ truyền khắp kinh thành lời đồn ngài không phải huyết mạch hoàng thất.”
“Lễ bộ Thượng thư sẽ là kẻ đầu tiên quay lưng, dâng tấu biểu xin phế truất vị Thái tử.”
Ân Cửu Hà nghe hết, vẻ mặt vẫn thản nhiên, thậm chí còn cầm tách trà khác đưa cho ta, tư thái ung dung, dịu dàng như gió xuân.
Ta ngẩn ngơ nhận lấy, không biết nên uống hay không.
Sao… lại uống trà trong lúc này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vừa nói tin kinh thiên động địa, hắn lại bình thản đến thế?
“Nếm thử đi.”
Ta: “…”
Chậm rãi nhấp một ngụm, nhỏ giọng:
“Nếu Thái tử không tin, xin cứ chờ đến hôm đó. Dân nữ nguyện lấy tính mạng bảo đảm.”
“Trà ngon không?”
Ta: “…”
Giờ là lúc hỏi chuyện trà sao?
Trà này nhạt nhẽo, vốn là loại hay dùng lúc cứu trợ thiên tai.
Ta ráng gượng cười:
“Ngon…”
Đúng lúc này, ta mới cảm thấy cổ bắt đầu rỉ m/á/u.
Vết cắt kia quá sắc bén, giờ mới thấy đau rát, nhưng ta không dám lau.
Ân Cửu Hà nhìn ta như mèo vờn chuột, thong thả, chờ đợi gì đó…
Không ai mở lời.
Cuối cùng vẫn là ta, kẻ địa vị thấp hơn, lên tiếng trước:
“Điện hạ?”
Một lúc lâu sau, hắn mới nhàn nhạt nói:
“Lui xuống đi. Ta sẽ kiểm chứng lời ngươi nói. Nếu ngươi dối trá…”
Ánh mắt hắn cong cong, nụ cười dịu dàng:
“Không sao, dù ngươi thật sự lừa gạt ta cũng dễ xử lý thôi.”
Càng đáng sợ chính là lời nói càng dịu dàng, lại càng khiến người run sợ.
Tim ta cuộn lên từng đợt sóng dữ, nhưng vẫn cố lấy can đảm:
“Vậy… Thái tử điện hạ có thể, trong thời gian này… bảo vệ Đinh gia bình an chăng?”
Ân Cửu Hà khẽ gật đầu.
Ta như trút được gánh nặng.
Nhưng vừa quay đi, lại bắt gặp nụ cười của hắn nhẹ nhàng như băng tuyết tan chảy, nhưng ẩn sau đó là một lưỡi d.a.o bén ngót.
Thà hắn đừng cười còn hơn…
Về đến phủ, người ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Tính tình ôn hòa của Thái tử không biết tên ngu ngốc nào là người khởi đầu lời đồn đó?
Ta nằm vật xuống giường, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào:
May mà hắn không g.i.ế.c ta.
Chỉ cần đến ngày đó, lời ta trở thành sự thật… có lẽ ta sẽ dần dần chiếm được lòng tin của hắn.
...
Mà nói đi cũng phải nói lại chén trà đó rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ là… có độc?
…
Xem ra trà kia quả thật không có độc, đại phu chẩn mạch xong còn bảo thân thể ta khỏe mạnh.
Ta vẫn chưa thể hiểu nổi.
Nhưng đã không sao, ta cũng không nghĩ thêm, ngày nối ngày trôi qua, Ân Cửu Hà không hề xuất hiện nữa.
Mọi chuyện tựa hồ chưa từng có giao dịch nào xảy ra.
Ta cũng chẳng vội chỉ lặng lẽ chờ đợi đến ngày mồng năm tháng tư.
Không ngờ đến ngày mười lăm đi chùa cầu phúc, lại gặp phải thích khách.
Kẻ dẫn đầu thân mặc hắc y, vóc dáng yểu điệu, chỉ cần liếc qua roi ngựa trong tay nàng, ta đã biết là Hà Oánh.
Dưới chân thiên tử, nàng lại dám làm càn đến thế?
Vệ sĩ ta mang theo vốn không phải đối thủ của những kẻ đã từng ở nơi sa trường rèn giũa, chẳng bao lâu đã thất bại tan tác.
Biết rõ mục tiêu là mình, ta không muốn liên lụy đến Hồng Tú và Thiêm Hương, liền bảo các nàng cưỡi ngựa tìm cứu viện, còn bản thân chạy vào rừng, hy vọng lợi dụng địa hình kéo dài thời gian.
Thực ra… ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Ta cúi mình bước vào đại sảnh, liếc mắt đã thấy một nam tử trẻ tuổi ngồi nơi chủ vị, vội vàng hành lễ:
“Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Chờ mãi vẫn không nghe tiếng hồi đáp, ta không dám ngẩng đầu, đành lặng lẽ quỳ yên tại chỗ.
Dù sao, hành động lần này quá mạo hiểm.
Nếu Thái tử cho rằng ta cùng phe với Doanh Kiền, e rằng sẽ trực tiếp g.i.ế.c người diệt khẩu.
“Ngươi từng ở trong cung?”
Thái tử nói bằng giọng dịu dàng, nhưng ngữ điệu lại như suối núi đầu xuân, nhìn thì trong trẻo, ấm áp, nhưng múc lên một ngụm lại lạnh buốt thấu xương.
Tim ta khẽ giật.
Ta chưa từng vào cung, chỉ là kiếp trước bị ép ở trong đó ba năm, học không ít lễ nghi.
Mà ta hành lễ lần này là kiểu lễ của dân thường, sao hắn lại nhìn ra? Ánh mắt hắn… quá đáng sợ.
Ta hít sâu:
“Bẩm thái tử chưa từng, dân nữ chỉ học qua một chút mà thôi.”
“Ngẩng đầu.”
Ta từ từ ngồi thẳng dậy, ngước nhìn hắn.
Ân Cửu Hà tuấn mỹ vô song, ngũ quan sắc nét, đôi mắt cong cong như mắt phượng tựa như đang cười, lại như chẳng thèm để ý điều gì.
Dáng ngồi đoan chính, giáo dưỡng vô cùng nghiêm cẩn, nhưng trong cái nghiêm cẩn ấy vẫn lộ ra vẻ lười nhác quyến rũ, khiến người khó mà nắm bắt.
Nhưng sự lười nhác ấy không hề làm suy yếu khí thế của hắn.
Chỉ ánh mắt hắn khẽ nhìn tới, ta đã cảm giác như vai bị trăm nghìn bàn tay đè nặng ép ta cúi đầu thần phục.
“Nghe nói ngươi và Tam hoàng tử là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm.”
Hắn khẽ cong môi, giọng điệu thêm phần hòa nhã.
Ta cung kính đáp:
“Lời đồn không đáng tin. Nếu thực sự như vậy, dân nữ đâu cần phải thoái hôn?”
Hắn nghe xong không nói gì thêm, chỉ đưa tay nhận lấy trà từ nha hoàn, chậm rãi thưởng thức.
“Vậy… vì sao thoái hôn?”
Ta cắn môi:
“Vì hắn dối trá. Dân nữ chán ghét bị lừa gạt.”
“Lý do này có vẻ gượng ép. Ngươi… đang che giấu điều gì.”
Trái tim ta trầm xuống.
Trước mặt người này, dường như mọi lời nói dối đều vô dụng.
Nhưng nếu ta nói ra sự thật hắn sẽ xem ta là kẻ điên, đuổi thẳng khỏi cửa.
Ta siết chặt tay, rốt cuộc quyết định cược một lần:
“Ngày mồng năm tháng tư, toàn kinh thành sẽ truyền tai nhau rằng huyết thống Thái tử điện hạ không thuần!”
Ân Cửu Hà thoáng khựng lại.
Hộ vệ bên cạnh liền rút kiếm, đặt s/á/t cổ ta, quát lớn:
“To gan!”
Thanh đao sắc bén chỉ khẽ chạm đã rách da.
May thay Thái tử ngăn lại kịp thời, nếu không đầu ta đã rơi xuống đất.
Ta mím môi, ép mình nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Doanh Kiền sẽ mua chuộc ma ma năm xưa của điện hạ. Đến lúc ấy, trong một đêm hắn sẽ truyền khắp kinh thành lời đồn ngài không phải huyết mạch hoàng thất.”
“Lễ bộ Thượng thư sẽ là kẻ đầu tiên quay lưng, dâng tấu biểu xin phế truất vị Thái tử.”
Ân Cửu Hà nghe hết, vẻ mặt vẫn thản nhiên, thậm chí còn cầm tách trà khác đưa cho ta, tư thái ung dung, dịu dàng như gió xuân.
Ta ngẩn ngơ nhận lấy, không biết nên uống hay không.
Sao… lại uống trà trong lúc này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vừa nói tin kinh thiên động địa, hắn lại bình thản đến thế?
“Nếm thử đi.”
Ta: “…”
Chậm rãi nhấp một ngụm, nhỏ giọng:
“Nếu Thái tử không tin, xin cứ chờ đến hôm đó. Dân nữ nguyện lấy tính mạng bảo đảm.”
“Trà ngon không?”
Ta: “…”
Giờ là lúc hỏi chuyện trà sao?
Trà này nhạt nhẽo, vốn là loại hay dùng lúc cứu trợ thiên tai.
Ta ráng gượng cười:
“Ngon…”
Đúng lúc này, ta mới cảm thấy cổ bắt đầu rỉ m/á/u.
Vết cắt kia quá sắc bén, giờ mới thấy đau rát, nhưng ta không dám lau.
Ân Cửu Hà nhìn ta như mèo vờn chuột, thong thả, chờ đợi gì đó…
Không ai mở lời.
Cuối cùng vẫn là ta, kẻ địa vị thấp hơn, lên tiếng trước:
“Điện hạ?”
Một lúc lâu sau, hắn mới nhàn nhạt nói:
“Lui xuống đi. Ta sẽ kiểm chứng lời ngươi nói. Nếu ngươi dối trá…”
Ánh mắt hắn cong cong, nụ cười dịu dàng:
“Không sao, dù ngươi thật sự lừa gạt ta cũng dễ xử lý thôi.”
Càng đáng sợ chính là lời nói càng dịu dàng, lại càng khiến người run sợ.
Tim ta cuộn lên từng đợt sóng dữ, nhưng vẫn cố lấy can đảm:
“Vậy… Thái tử điện hạ có thể, trong thời gian này… bảo vệ Đinh gia bình an chăng?”
Ân Cửu Hà khẽ gật đầu.
Ta như trút được gánh nặng.
Nhưng vừa quay đi, lại bắt gặp nụ cười của hắn nhẹ nhàng như băng tuyết tan chảy, nhưng ẩn sau đó là một lưỡi d.a.o bén ngót.
Thà hắn đừng cười còn hơn…
Về đến phủ, người ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Tính tình ôn hòa của Thái tử không biết tên ngu ngốc nào là người khởi đầu lời đồn đó?
Ta nằm vật xuống giường, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào:
May mà hắn không g.i.ế.c ta.
Chỉ cần đến ngày đó, lời ta trở thành sự thật… có lẽ ta sẽ dần dần chiếm được lòng tin của hắn.
...
Mà nói đi cũng phải nói lại chén trà đó rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ là… có độc?
…
Xem ra trà kia quả thật không có độc, đại phu chẩn mạch xong còn bảo thân thể ta khỏe mạnh.
Ta vẫn chưa thể hiểu nổi.
Nhưng đã không sao, ta cũng không nghĩ thêm, ngày nối ngày trôi qua, Ân Cửu Hà không hề xuất hiện nữa.
Mọi chuyện tựa hồ chưa từng có giao dịch nào xảy ra.
Ta cũng chẳng vội chỉ lặng lẽ chờ đợi đến ngày mồng năm tháng tư.
Không ngờ đến ngày mười lăm đi chùa cầu phúc, lại gặp phải thích khách.
Kẻ dẫn đầu thân mặc hắc y, vóc dáng yểu điệu, chỉ cần liếc qua roi ngựa trong tay nàng, ta đã biết là Hà Oánh.
Dưới chân thiên tử, nàng lại dám làm càn đến thế?
Vệ sĩ ta mang theo vốn không phải đối thủ của những kẻ đã từng ở nơi sa trường rèn giũa, chẳng bao lâu đã thất bại tan tác.
Biết rõ mục tiêu là mình, ta không muốn liên lụy đến Hồng Tú và Thiêm Hương, liền bảo các nàng cưỡi ngựa tìm cứu viện, còn bản thân chạy vào rừng, hy vọng lợi dụng địa hình kéo dài thời gian.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương