Mà là một thiếu nữ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đang cẩn thận đưa bát cháo cho dân chạy nạn.

Lông mày liễu, mắt hạnh, trong đôi mắt sáng là nét thuần lương hiếm thấy nơi cung cấm không có toan tính, không có kiểu cách, chỉ có ngay thẳng và chân thành.

Thấy ta tiến lên, nàng khẽ cau mày:

“Sao ngươi chen hàng?”

Ta ngẩn người, nhất thời không biết đáp thế nào.

Ta cứ nghĩ đây là cháo quan phủ phát…

“Ai…”

Nàng nhìn ta sững sờ, thần sắc dịu đi, nhanh nhẹn múc một bát cháo đưa ta, lại thêm cả bánh ngô bên trong:

“Lần sau đừng chen hàng nữa. Ăn xong, nhớ trả bát.”

“…Ừm.”

Ta nhận lấy, ánh mắt lướt qua làn da trắng hồng nơi cổ tay, cả móng tay hồng hồng sạch sẽ.

Ngẩng đầu, nàng đã xoay đi tiếp tục phát cháo, hoàn toàn không chú ý đến ta.

Ta quay lại, đưa bát cháo cho ông lão vừa rồi, ông liên tục cảm tạ, vội vàng mang đến gốc cây đút cho cháu nội ăn từng thìa một.

Đứa trẻ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, uống vài hớp liền lắc đầu không đói, khăng khăng phải nhường lại cho ông nội uống cùng.

Ta hỏi thăm xem ai phát cháo, bọn họ bảo là nhà họ Đinh.

Ta nghĩ đến ánh mắt của nàng, liền cho người tra tên: Đinh Yên Nhi.

Từ hôm đó, ta thành một “dân chạy nạn”, cùng ăn cùng ngủ với họ.

Không đến năm ngày, mọi chuyện ở Nam thành ta đã nắm được bảy tám phần.

Chỉ là đói quá.

Một ngày chỉ hai bát cháo, hai cái bánh ngô.

Hôm ấy, ta ngồi dưới gốc cây chợp mắt, bỗng có đôi tay vỗ nhẹ vai.

Ta mở mắt liền thấy một đôi mắt sáng như sao.

Là nàng.

Nàng đưa ta hai khối điểm tâm, rồi ra hiệu cho nha hoàn mang đến cho ta một bát trà.

“Ngươi là được quan phủ cử tới tra vụ thủy tai?”

Giọng nàng như tiếng nhạc, vừa rõ vừa êm.

Ta giật mình, đang nghĩ đối sách, nàng đã cười, chỉ tay vào tay ta:

“Chẳng có lấy một vết chai, mà ngươi cũng gan thật, khổ vậy mà cũng nhịn được ở đây tới giờ.”

Lòng ta chợt mềm đi, không giả vờ nữa, lười biếng ngả người tựa cây, chỉ tay vào bát trà:

“Lạt quá.”

Nàng lơ đi, cười nói:

“Nhất định phải điều tra kỹ vào, đám quan lại ăn chặn bạc cứu tế ấy, phải kéo hết xuống!”

Ta nghe nàng nói mà không nhịn được bật cười:

“Ừ.”

“Được rồi, ngươi đói thì cứ đến tìm ta, điểm tâm ta làm nhiều lắm.”

Ta nhìn điểm tâm trong tay khô cứng vụn vỡ, nàng lại ngượng đỏ mặt:

“Đồ ta làm cũng không tệ lắm đâu… chắc thế.”

Nói xong, dứt khoát nhét hết phần còn lại cho ta rồi xoay người rời đi.

Ánh chiều rực rỡ phủ khắp trời.

Ta nhìn theo bóng xe ngựa của nàng mà cảm thấy lòng trống trải.

Cắn một miếng điểm tâm xấu xí đó.

“Chậc… Khó ăn thật.”



Về đến hoàng cung, ta liền bẩm báo sự việc, chỉ là không đề cập chuyện Đinh gia phát cháo.

Triều thần còn không lo dân chúng sống chec, nếu một thương hộ xen vào, e rằng sẽ trở thành đích ngắm đầu tiên.

Phụ hoàng nghe xong, giận dữ, hạ chỉ ta triệt để tra xét.

Nam thành vốn là địa bàn của Tứ đệ, hắn cho rằng ta cố ý nhằm vào, ánh mắt nhìn ta như rắn độc phun nọc.

Tiếc rằng, hiện tại hắn vẫn không làm gì được ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ẩn mình giữa dân chạy nạn, lợi ích lớn nhất là ta có thể nhanh chóng phân rõ người trung kẻ gian.

Những kẻ ở trước mặt chúng ta giả nhân giả nghĩa, khi đứng trước dân chúng thường chẳng khác nào súc sinh mang da người.

Chỉ không ngờ việc thu thập chứng cứ phải mất tới ba tháng.

Mỗi một tội trạng được xếp thành xấp, đều đủ để tru di chín tộc.

Thậm chí, ta còn gặp ám s/á/t.

Tứ đệ… lá gan của hắn lớn hơn ta tưởng rồi đấy.

Sau khi trình lên, triều đình nổi giận như sấm.

Quan viên chủ sự đều xử tử, gia quyến lưu đày.

Những kẻ còn lại, xử lý tùy theo tội danh.

Tứ đệ cũng bị giam lỏng nửa năm.

Bãi triều, phụ hoàng lưu ta lại, sắc mặt lộ rõ vui mừng.

“Làm tốt lắm.”

Ta cung kính hành lễ, tạ ơn.

Phụ hoàng ho khẽ hai tiếng, ánh mắt đầy tính toán:

“Xem ra sau này, sẽ chẳng còn ai dám nghi ngờ năng lực của con nữa.”

Dứt lời, người cười lớn đầy đắc ý.

Mà ta, ngây người:

“Phụ hoàng sớm đã biết chuyện ở Nam thành?”

Ta không thể tin nổi, thốt lên.

Người chỉ mỉm cười không đáp, mọi thứ đã quá rõ ràng.

Ta cười gượng, lặng lẽ rời khỏi tẩm điện.

Trong lòng cuồn cuộn như sóng dâng.

Thì ra, tất cả… đều là phụ hoàng cố ý buông lỏng chỉ để mở đường cho ta.

Nhớ lại cảnh chec chóc khắp Nam thành, những x/á/c trẻ con chưa kịp trưởng thành đã thành nắm đất vàng,  ta không khỏi nhắm mắt đau đớn.

Trên đường hồi phủ, ta bất giác nghĩ tới đôi mắt trong sáng ấy.

Nàng từng ngẩng đầu, cười với ta:

“Phải kéo hết đám quan lại tham ô xuống!”

Mà nguồn cơn của tất cả ô uế kia… lại là triều đình này.

“Điện hạ?”

A Sinh thấy ta ngồi lặng thinh trước bàn, liền yên lặng lui xuống, để lại không gian cho riêng ta.

Ta khẽ thở dài, chống tay lên trán.

Làm đế vương… rốt cuộc là gì? Nếu ngày ấy thật sự đến, ta có trở thành một kẻ như vậy không?

Không biết vì sao, ta đột nhiên muốn gặp lại nàng một lần.

May thay, nàng rất dễ tìm.

Nàng thường lui tới cửa hiệu dưới danh nghĩa mình, bận rộn cùng khách hoặc quản sự.

A Sinh thấy ta vẫn mặc y phục dơ bẩn, muốn nói gì đó rồi thôi:

“Có cần thuộc hạ đi cùng không?”

“Không cần, âm thầm theo là được.”

Đến Hồng Tiên Các, nàng đang tiếp khách.

Thân mặc y phục hồng phấn nhạt, ánh mắt linh động, nét mặt mang chút lanh lợi, như hồ ly tinh nghịch.

Lòng ta mềm đi đôi phần.

Nàng nhìn sang, ánh mắt nghi hoặc chốc lát rồi khẽ sáng lên:

“Nghe nói lần này xử lý thủy tai rất tốt, đường buôn đều thông rồi.”

Giọng nàng vẫn trong trẻo, ngay thẳng như xưa, còn ta… lại chỉ dám ẩn mình sau bộ áo bẩn kia, len lén nhìn nàng.

“Sao vậy?”

Nàng thấy ta im lặng, liền hỏi, rồi đánh giá từ trên xuống dưới.

“Sao không thay y phục về như cũ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện