Hứa Trác hôm nay biết điều đi học sớm hơn, bộ dạng thong thả hơn rất nhiều, nói gì thì nói chứ động vào giáo viên nữa phiền phức lắm, thả cặp xuống bàn, đặt mông xuống lơ đãng nhìn qua bên cạnh, từ khi Hứa Trác mua bông hồng tế mình thì cả lớp đột nhiên không mua hoa cúc nữa, ngày hôm nay không biết ai mua mà là hoa Cẩm Chướng, Hứa Trác nhìn thôi đã thấy chướng rồi.
"Này! Triển Dịch!"
Hứa Trác nhìn con mắm cái, đặc điểm nhận dạng điển hình là chúa của loài chúa mê trai, tùng tơn tùng tơn tiến lại gần cậu, nàng tên là Mộng Hy, cậu thừa nhận không có mê gái nhưng thấy Mộng Hy xinh như vậy có chút thiện cảm chứ, con người mà đều yêu cái đẹp mà, không làm gì hơn là cười thật tươi.
Mộng Hy ngồi vào chỗ của Tạ Trình, đám thần dân đằng sau đó ánh mắt tráo tra tráo trở cổ vũ bằng niềm tin cho Mộng Hy, Mộng Hy chỉ có cái xấu là mê trai thôi ngược lại học rất giỏi, Hứa Trác ngày xưa cũng rất ít tiếp xúc với Mộng Hy.
"Cậu tới đây học cũng một tuần rồi, có gì không hiểu không? Cứ nói mình nha!"
"Cái gì mình cũng hiểu, cảm ơn bạn!"
Mộng Hy nghe được từ cảm ơn bạn mà Hứa Trác phát ra sung sướng quá trời, nhưng mà Hứa Trác triệt để chặng luôn lời nói tiếp theo của nàng, Mộng Hy cũng chẳng tìm được câu gì để phát ra nữa.
"Ối!"
Tạ Trình lôi Mộng Hy ra ngồi vào chỗ: "Mày đừng cái dọa sợ Triển Dịch nữa!"
Mộng Hy nhăn mặt nhíu mày véo Tạ Trình một cái rồi bỏ đi: "Thằng nghiệp chướng!"
Tạ Trình liền xoay xuống, vẻ mặt vì đau đớn mà đen lại: "Đừng để ý tới nó!"
Hứa Trác phán một câu xanh rờn: "Sao vậy? Dễ thương mà!"
Hứa Trác vừa phán xong, bên cạnh liền có người ngồi vào chỗ, chẳng ai khác ngoài Quý Thừa, hôm nay đi trễ thế ta, Tạ Trình rùng mình dữ dội rồi quay lên không nói lời gì nữa, đừng cái để ý chứ, cậu chỉ tùy tiện nói cho vui chẳng có ý nghĩa gì khác.
Vào tiết, tiết toán nhỉ, thầy Ngô đứng trên bục, nói cái gì đó Hứa Trác chẳng lọt chữ nào, cuối cùng tổng kết lại là phát bài kiểm tra năng lực ấy mà, chắc là phê bình người bị điểm kém.
Lớp trưởng đặt tờ giấy trắng tinh lên bàn, Hứa Trác mở một mắt nhìn, ôi có duyên quá lại là số 3 nè, chẳng là lúc nào làm bài cũng 3 điểm, ngồi cười thầm như thằng ngốc, len lén nhìn Quý Thừa coi thử hắn được mấy điểm, vừa xoay qua thì bắt gặp ngay ánh mắt của hắn cũng đang nhìn cậu, tâm Hứa Trác vững lắm mới không bị giật mình, Hứa Trác vội che bài làm của mình lại trong vô dụng dù gì hắn cũng đã thấy rồi.
Quý Thừa lý nào lại chỉ được có 5 điểm, Hứa Trác không hề nhìn nhầm, từ lúc nào mà Quý Thừa sa sút tới mức độ này, ngày xưa dù gì không cao lắm nhưng cũng đủ để cậu không thể với tới, bây giờ nói năm điểm là năm điểm, không khoa học chút nào.
Lần này thầy Ngô dường như thất vọng về điểm số của Quý Thừa, chửi cả nửa tiếng chưa hết hơi, còn về học sinh cá biệt như Hứa Trác, thầy ta chẳng buồn để tâm, ngay cả lời nhắc nhở cũng không có.
Sau vụ điểm này mấy đứa con gái thất vọng lắm, Hứa Trác chỉ là cái mã ngoài đẹp trai bên trong học dốt, chỉ riêng Mộng Hy là cứ liếc mắt đưa tình với cậu mãi thôi.
Hứa Trác chăm chỉ ngồi nghe giảng đến cuối tiết, chuông ra về cậu cũng vui vẻ mang cặp, tâm trạng hôm nay tương đối tốt, chút nữa về làm món gì ngon ngon cho Hứa Dật, tính toán một chút đã ra đến sân, bỗng nhiên vai bị trễ một bên, bản mặt dị hợm muốn đấm đó không ai khác là Trí Tiết Lâm, cậu ta choàng vai cậu trông rất thân thiết, vết bầm trên má cũng nhạt đi rất nhiều rồi, Hứa Trác cũng không ngại choàng vai cậu ta đi ra cổng.
Trí Tiết Lâm bỗng dưng móc ra một bao thuốc lá, lấy một điếu bỏ vào miệng cậu: "Nghi thức nhập môn đã xong, làm điếu chứ!"
Hứa Trác chưa phản ứng được, Trí Tiết Lâm đã bật lửa lên, cậu trợn mắt vội vàng lấy xuống, mùi khói bốc ra làm Hứa Trác hơi khó chịu.
"Tôi không hút thuốc được!"
Trí Tiết Lâm đánh giá Hứa Trác một chút trề môi dày ra: "Thằng này kém!"
Hứa Trác cười cười: "Đại ca tha cho em đi, em không có hút được!"
Trí Tiết Lâm coi như tha cho cậu, bỏ đi cùng với đồng bạn khác, Hứa Trác bóc thuốc lá vẫn còn khói bỏ vào thùng rác, ánh mắt liếc ra đằng sau đột nhiên bị dọa.
"Đệt!"
Hình như Quý Thừa là khắc tinh của cậu đó, hắn lúc nào cũng xuất hiện như quỷ vậy, dòm ngó cậu làm việc xấu, bên cạnh hắn còn có Lý Lâm.
Lý Lâm dễ nói chuyện hơn, cậu ta nói: "Hút thuốc không tốt đâu, bỏ đi thì hơn!"
Oan uổng quá, bây giờ có giải thích gì cũng đều vô dụng đúng không? Lý Lâm lại nói: "Đi ăn bánh canh với chúng tôi không?"
Hứa Trác nghĩ cũng không nghĩ đã nói: "Không đi, hai người đi đi!"
Lý Lâm cùng Quý Thừa lướt qua người cậu đi khuất, đợi được nhiêu đó cậu cất cánh chạy đi chợ, vơ đại mấy thứ lặt vặt, rồi tranh thủ thời gian về nhà.
Hứa Dật mỗi lần nhìn thấy cậu đều không giấu được bản mặt vui vẻ, Hứa Trác hôn nó một cái.
"Anh đến rồi nè!"
Hứa Trác đi rửa rau củ, hôm nay cậu định nấu lẩu ăn, mua nhiều đồ như vậy không nấu hơi phí, rất tiếc là ở nhà không có dụng cụ đành phải nấu bằng nồi to chà bá lửa này.
Quần quật canh thời gian rốt cuộc cũng xong, cậu lấy khăn bắt nồi lẩu xuống bàn, nước lèo cũng đã đậm đà rồi, một rổ rau củ, bên cạnh một đĩa hải sản, tôm, cua, nấm, thịt gì đấy vô cùng nhiều, hôm nay cậu định ở đây ăn luôn, đang đói bụng đây.
Bất thình lình phòng không cửa của ông ta không biết có phải đánh hơi ra mùi hay không mà thân thể gầy ốm xuất hiện ở trước cửa, Hứa Trác tay cầm đũa hơi cứng đờ, Hứa Dật mới chạy lại ôm cánh tay ông ta.
"Dượng ơi, dượng khỏe rồi, ngồi ăn chung với chúng con luôn đi!"
Chỉ nghe thấy ông ta nhíu mày nhìn Hứa Trác chầm chầm: "Mày là ai?"
Hứa Trác bỏ đũa xuống, đứng dậy: "Dạ! Cháu là bạn của Hứa Trác!"
Ông ta bỗng nhiên bỏ đi vào trong phòng: "Bọn mày ăn đi!"
Hứa Dật ỉu xìu vẻ mặt Hứa Trác mới nói: "Chúng ta ăn thôi!" ăn nhanh trốn nhanh, để Quý Thừa trở về có mà đánh chết cậu.
Hứa Dật ăn rất chăm chú, đánh chén hết cả cái đĩa thịt dư sức với nó, Quý Thừa nói sức ăn nó rất lớn, mấy tháng nay lại trở bên béo ú rồi, Hứa Trác phải tránh mua mấy đồ có lượng đường nhiều mới được.
Cả nồi lẩu to đùng bị chén hết, chỉ còn dư trên bếp chút xíu để ông ta có đói bụng thì lấy ra ăn, rửa chén xong, xoay ra xoay lại Hứa Dật đã đi đâu mất, cậu tìm thử xung quanh thì ra là vào phòng, phòng này cậu với Hứa Dật ngủ chung, Hứa Dật mới ăn no lại nằm ngủ rồi, Hứa Trác nhăn mày lôi đầu nó dậy.
"Em dậy đi! Ăn no không được nằm, coi chừng biến thành bò đó!"
Hứa Dật chẳng mảy may gì, coi bộ ngủ rất say, cậu nhìn chăn gối cũng thấy mắt nhíu hết lại.
Vậy là hai con bò đánh một giấc đến chiều tối, Hứa Trác mới giật mình xem thử mấy giờ rồi, ấy vậy mà đã năm rưỡi trễ như vậy rồi, cậu mang dép, bên cạnh đã không thấy Hứa Dật đâu, ra ngoài mới biết nó ngồi xem tivi trên ghế, cậu thở phào mà cũng tạ ơn trời đất hôm nay Quý Thừa trở chứng không có qua nhà cậu, thật ra Hứa Dật bây giờ đã bảy tuổi rồi, Quý Thừa có lúc mua thức ăn để trong tủ lạnh, hắn mà không qua nó vẫn có thể nấu cơm được.
Hứa Trác nấu cơm xong úp lồng để đó, sỏ dép căn dặn một chút: "Anh nấu cơm rồi đó, nhớ ăn đúng giờ đấy!"
Hứa Dật tắt tivi nhào vào lòng Hứa Trác: "Anh tên là gì?"
Hứa Trác suy nghĩ một chút: "À..cứ gọi anh là Dịch Ca đi!"
"Dịch Ca vậy mai anh có tới không?"
Hứa Trác vo ve cái đầu của nó nói: "Không phải lúc nào anh cũng tới được đâu, em phải tự lập nghe chưa!"
Hứa Dật khoảng này rất biết điều "dạ" một tiếng.
Hứa Trác về nhà bị mẹ Triển hỏi han đủ thứ, cậu chỉ nói là mình đi qua nhà bạn chơi, mấy hôm nay trở về nhà quá nhiều mà bỏ bữa, nhìn mẹ Triển trưa nào cũng nấu cơm mà không chờ được cậu về, chắc chắn buồn lắm, Hứa Trác nghĩ mình nên để ý đến bà hơn, cho nên buổi tối ngoan ngoãn ăn cơm, sau đó lên phòng.
Thấy Hứa Trác sống rảnh quá phiền phức liền tới tìm cậu, trời hôm nay âm u vô cùng, đương nhiên là lạnh rồi, Hứa Trác cũng thấy bực bội, phía trước con đường cậu thường hay về nhà cũ, thức ăn cậu cũng đã mua hết rồi chỉ chờ nấu cho Hứa Dật ăn thôi, nhưng ông trời lại không cho phép, phía trước con hẻm xám xịt này liền xuất hiện bốn gã thanh niên, Hứa Trác không hề có ấn tượng một chút nào với bọn chúng, điều đặc biệt là ai cũng ăn mặc sạch sẽ khuôn mặt rất dễ nhìn, bộ dáng cao đó, chắc lớn hơn cậu khoảng hai, ba tuổi, mấy thanh niên lớn tướng này chắc chắn có quen biết với Triển Dịch không trật đi đâu được.
Thanh niên lớn kia lên tiếng nói: "Mấy tháng không gặp em sa sút quá đấy!"
"..."
Hứa Trác không biết nói gì cả, bởi vì cậu không nắm được tình hình đang diễn ra trước mắt, cậu đương nhiên sẽ không nói lời gì làm bọn họ nghi ngờ.
Thanh niên đó hơi nhíu mày: "Sao anh cảm thấy em đang ghét bỏ anh thế, dù gì chúng ta cũng từng vui vẻ bên nhau mà!"
Hứa Trác nghệch mặt ra, một chút cậu cũng không hiểu, nếu như người trước mặt là nữ cậu còn có thể hiểu được, nhưng hắn là nam, là đực rựa, tại sao miệng lưỡi trơn tru nói ra mấy từ ám muội này chứ?
"Em đang làm anh điên lên đó, đang lúc cặp với anh mà em cặp với ả phụ nữ đó anh còn chưa nói mà em đã trưng ra bộ mặt đó làm gì?"
Cậu không hiểu và không muốn hiểu mắt thấy Quý Thừa lấp ló ở đằng sau, khi hai mắt bọn họ giao nhau, Hứa Trác đột nhiên hét lên.
"QUÝ THỪA__!"
Quý Thừa chưa định hình được tay đã bị nắm, thân thể lôi đi một cách thô bạo, căn bản là chạy đi điên.
"Chạy mau!"
Mấy gã thanh niên đằng sau thấy Hứa Trác kéo ai đó chạy vụt đi, chửi má nó cũng vô dụng, co chân đuổi theo.
"Mẹ nó, em đứng lại!"
Hứa Trác đã bỏ xa bọn chúng một đoạn, chạy về phía cách xa hướng Quý Thừa định tới, chân ngừng chạy Hứa Trác thở hồng hộc như trâu, Quý Thừa cũng hệt như vậy, cảm nhận tay mình một trận đau đớn, Quý Thừa vung tay quá trớn làm tay cậu va vào bờ tường.
"Nhẹ nhàng chút được không!"
Quý Thừa nhìn xung quanh, hắn chỉ muốn về nhà lại bị cái người không quen biết này kéo đi, cảm xúc tốt cũng bị kéo xuống âm độ, mắt nhìn Triển Dịch không sao thuận mắt được.
Hứa Trác thấy Quý Thừa trưng ra bộ mặt khó ở cười hề hề nói: "Xin lỗi nha, đã kéo cậu vào chuyện này, cậu cũng hiểu chút chứ, tình huống đó gấp quá!"
Quý Thừa lạnh nhạt quay lưng bỏ đi, Hứa Trác bực bội kéo hắn lại, Quý Thừa một từ cũng không muốn nói chuyện với cậu, chán ghét lắm sao?
"Này! Hỏi cậu chút chuyện, nếu một người đàn ông nói với cậu là chúng ta đã có thời gian vui vẻ bên nhau gì đó, cậu có hiểu ý nghĩ là gì không?"
Quý Thừa đến đây thì nhìn cậu bằng cặp mắt quỷ dị, kiệm lời cũng phát ra một câu: "Cậu ngốc hay giả bộ ngốc?"
Khó khăn lắm mới nhả được một câu thì chửi cậu ngốc, thằng nhãi ranh đã đi khuất, làm cậu ăn nguyên bóng lưng cao lớn của hắn.
____________
"Này! Triển Dịch!"
Hứa Trác nhìn con mắm cái, đặc điểm nhận dạng điển hình là chúa của loài chúa mê trai, tùng tơn tùng tơn tiến lại gần cậu, nàng tên là Mộng Hy, cậu thừa nhận không có mê gái nhưng thấy Mộng Hy xinh như vậy có chút thiện cảm chứ, con người mà đều yêu cái đẹp mà, không làm gì hơn là cười thật tươi.
Mộng Hy ngồi vào chỗ của Tạ Trình, đám thần dân đằng sau đó ánh mắt tráo tra tráo trở cổ vũ bằng niềm tin cho Mộng Hy, Mộng Hy chỉ có cái xấu là mê trai thôi ngược lại học rất giỏi, Hứa Trác ngày xưa cũng rất ít tiếp xúc với Mộng Hy.
"Cậu tới đây học cũng một tuần rồi, có gì không hiểu không? Cứ nói mình nha!"
"Cái gì mình cũng hiểu, cảm ơn bạn!"
Mộng Hy nghe được từ cảm ơn bạn mà Hứa Trác phát ra sung sướng quá trời, nhưng mà Hứa Trác triệt để chặng luôn lời nói tiếp theo của nàng, Mộng Hy cũng chẳng tìm được câu gì để phát ra nữa.
"Ối!"
Tạ Trình lôi Mộng Hy ra ngồi vào chỗ: "Mày đừng cái dọa sợ Triển Dịch nữa!"
Mộng Hy nhăn mặt nhíu mày véo Tạ Trình một cái rồi bỏ đi: "Thằng nghiệp chướng!"
Tạ Trình liền xoay xuống, vẻ mặt vì đau đớn mà đen lại: "Đừng để ý tới nó!"
Hứa Trác phán một câu xanh rờn: "Sao vậy? Dễ thương mà!"
Hứa Trác vừa phán xong, bên cạnh liền có người ngồi vào chỗ, chẳng ai khác ngoài Quý Thừa, hôm nay đi trễ thế ta, Tạ Trình rùng mình dữ dội rồi quay lên không nói lời gì nữa, đừng cái để ý chứ, cậu chỉ tùy tiện nói cho vui chẳng có ý nghĩa gì khác.
Vào tiết, tiết toán nhỉ, thầy Ngô đứng trên bục, nói cái gì đó Hứa Trác chẳng lọt chữ nào, cuối cùng tổng kết lại là phát bài kiểm tra năng lực ấy mà, chắc là phê bình người bị điểm kém.
Lớp trưởng đặt tờ giấy trắng tinh lên bàn, Hứa Trác mở một mắt nhìn, ôi có duyên quá lại là số 3 nè, chẳng là lúc nào làm bài cũng 3 điểm, ngồi cười thầm như thằng ngốc, len lén nhìn Quý Thừa coi thử hắn được mấy điểm, vừa xoay qua thì bắt gặp ngay ánh mắt của hắn cũng đang nhìn cậu, tâm Hứa Trác vững lắm mới không bị giật mình, Hứa Trác vội che bài làm của mình lại trong vô dụng dù gì hắn cũng đã thấy rồi.
Quý Thừa lý nào lại chỉ được có 5 điểm, Hứa Trác không hề nhìn nhầm, từ lúc nào mà Quý Thừa sa sút tới mức độ này, ngày xưa dù gì không cao lắm nhưng cũng đủ để cậu không thể với tới, bây giờ nói năm điểm là năm điểm, không khoa học chút nào.
Lần này thầy Ngô dường như thất vọng về điểm số của Quý Thừa, chửi cả nửa tiếng chưa hết hơi, còn về học sinh cá biệt như Hứa Trác, thầy ta chẳng buồn để tâm, ngay cả lời nhắc nhở cũng không có.
Sau vụ điểm này mấy đứa con gái thất vọng lắm, Hứa Trác chỉ là cái mã ngoài đẹp trai bên trong học dốt, chỉ riêng Mộng Hy là cứ liếc mắt đưa tình với cậu mãi thôi.
Hứa Trác chăm chỉ ngồi nghe giảng đến cuối tiết, chuông ra về cậu cũng vui vẻ mang cặp, tâm trạng hôm nay tương đối tốt, chút nữa về làm món gì ngon ngon cho Hứa Dật, tính toán một chút đã ra đến sân, bỗng nhiên vai bị trễ một bên, bản mặt dị hợm muốn đấm đó không ai khác là Trí Tiết Lâm, cậu ta choàng vai cậu trông rất thân thiết, vết bầm trên má cũng nhạt đi rất nhiều rồi, Hứa Trác cũng không ngại choàng vai cậu ta đi ra cổng.
Trí Tiết Lâm bỗng dưng móc ra một bao thuốc lá, lấy một điếu bỏ vào miệng cậu: "Nghi thức nhập môn đã xong, làm điếu chứ!"
Hứa Trác chưa phản ứng được, Trí Tiết Lâm đã bật lửa lên, cậu trợn mắt vội vàng lấy xuống, mùi khói bốc ra làm Hứa Trác hơi khó chịu.
"Tôi không hút thuốc được!"
Trí Tiết Lâm đánh giá Hứa Trác một chút trề môi dày ra: "Thằng này kém!"
Hứa Trác cười cười: "Đại ca tha cho em đi, em không có hút được!"
Trí Tiết Lâm coi như tha cho cậu, bỏ đi cùng với đồng bạn khác, Hứa Trác bóc thuốc lá vẫn còn khói bỏ vào thùng rác, ánh mắt liếc ra đằng sau đột nhiên bị dọa.
"Đệt!"
Hình như Quý Thừa là khắc tinh của cậu đó, hắn lúc nào cũng xuất hiện như quỷ vậy, dòm ngó cậu làm việc xấu, bên cạnh hắn còn có Lý Lâm.
Lý Lâm dễ nói chuyện hơn, cậu ta nói: "Hút thuốc không tốt đâu, bỏ đi thì hơn!"
Oan uổng quá, bây giờ có giải thích gì cũng đều vô dụng đúng không? Lý Lâm lại nói: "Đi ăn bánh canh với chúng tôi không?"
Hứa Trác nghĩ cũng không nghĩ đã nói: "Không đi, hai người đi đi!"
Lý Lâm cùng Quý Thừa lướt qua người cậu đi khuất, đợi được nhiêu đó cậu cất cánh chạy đi chợ, vơ đại mấy thứ lặt vặt, rồi tranh thủ thời gian về nhà.
Hứa Dật mỗi lần nhìn thấy cậu đều không giấu được bản mặt vui vẻ, Hứa Trác hôn nó một cái.
"Anh đến rồi nè!"
Hứa Trác đi rửa rau củ, hôm nay cậu định nấu lẩu ăn, mua nhiều đồ như vậy không nấu hơi phí, rất tiếc là ở nhà không có dụng cụ đành phải nấu bằng nồi to chà bá lửa này.
Quần quật canh thời gian rốt cuộc cũng xong, cậu lấy khăn bắt nồi lẩu xuống bàn, nước lèo cũng đã đậm đà rồi, một rổ rau củ, bên cạnh một đĩa hải sản, tôm, cua, nấm, thịt gì đấy vô cùng nhiều, hôm nay cậu định ở đây ăn luôn, đang đói bụng đây.
Bất thình lình phòng không cửa của ông ta không biết có phải đánh hơi ra mùi hay không mà thân thể gầy ốm xuất hiện ở trước cửa, Hứa Trác tay cầm đũa hơi cứng đờ, Hứa Dật mới chạy lại ôm cánh tay ông ta.
"Dượng ơi, dượng khỏe rồi, ngồi ăn chung với chúng con luôn đi!"
Chỉ nghe thấy ông ta nhíu mày nhìn Hứa Trác chầm chầm: "Mày là ai?"
Hứa Trác bỏ đũa xuống, đứng dậy: "Dạ! Cháu là bạn của Hứa Trác!"
Ông ta bỗng nhiên bỏ đi vào trong phòng: "Bọn mày ăn đi!"
Hứa Dật ỉu xìu vẻ mặt Hứa Trác mới nói: "Chúng ta ăn thôi!" ăn nhanh trốn nhanh, để Quý Thừa trở về có mà đánh chết cậu.
Hứa Dật ăn rất chăm chú, đánh chén hết cả cái đĩa thịt dư sức với nó, Quý Thừa nói sức ăn nó rất lớn, mấy tháng nay lại trở bên béo ú rồi, Hứa Trác phải tránh mua mấy đồ có lượng đường nhiều mới được.
Cả nồi lẩu to đùng bị chén hết, chỉ còn dư trên bếp chút xíu để ông ta có đói bụng thì lấy ra ăn, rửa chén xong, xoay ra xoay lại Hứa Dật đã đi đâu mất, cậu tìm thử xung quanh thì ra là vào phòng, phòng này cậu với Hứa Dật ngủ chung, Hứa Dật mới ăn no lại nằm ngủ rồi, Hứa Trác nhăn mày lôi đầu nó dậy.
"Em dậy đi! Ăn no không được nằm, coi chừng biến thành bò đó!"
Hứa Dật chẳng mảy may gì, coi bộ ngủ rất say, cậu nhìn chăn gối cũng thấy mắt nhíu hết lại.
Vậy là hai con bò đánh một giấc đến chiều tối, Hứa Trác mới giật mình xem thử mấy giờ rồi, ấy vậy mà đã năm rưỡi trễ như vậy rồi, cậu mang dép, bên cạnh đã không thấy Hứa Dật đâu, ra ngoài mới biết nó ngồi xem tivi trên ghế, cậu thở phào mà cũng tạ ơn trời đất hôm nay Quý Thừa trở chứng không có qua nhà cậu, thật ra Hứa Dật bây giờ đã bảy tuổi rồi, Quý Thừa có lúc mua thức ăn để trong tủ lạnh, hắn mà không qua nó vẫn có thể nấu cơm được.
Hứa Trác nấu cơm xong úp lồng để đó, sỏ dép căn dặn một chút: "Anh nấu cơm rồi đó, nhớ ăn đúng giờ đấy!"
Hứa Dật tắt tivi nhào vào lòng Hứa Trác: "Anh tên là gì?"
Hứa Trác suy nghĩ một chút: "À..cứ gọi anh là Dịch Ca đi!"
"Dịch Ca vậy mai anh có tới không?"
Hứa Trác vo ve cái đầu của nó nói: "Không phải lúc nào anh cũng tới được đâu, em phải tự lập nghe chưa!"
Hứa Dật khoảng này rất biết điều "dạ" một tiếng.
Hứa Trác về nhà bị mẹ Triển hỏi han đủ thứ, cậu chỉ nói là mình đi qua nhà bạn chơi, mấy hôm nay trở về nhà quá nhiều mà bỏ bữa, nhìn mẹ Triển trưa nào cũng nấu cơm mà không chờ được cậu về, chắc chắn buồn lắm, Hứa Trác nghĩ mình nên để ý đến bà hơn, cho nên buổi tối ngoan ngoãn ăn cơm, sau đó lên phòng.
Thấy Hứa Trác sống rảnh quá phiền phức liền tới tìm cậu, trời hôm nay âm u vô cùng, đương nhiên là lạnh rồi, Hứa Trác cũng thấy bực bội, phía trước con đường cậu thường hay về nhà cũ, thức ăn cậu cũng đã mua hết rồi chỉ chờ nấu cho Hứa Dật ăn thôi, nhưng ông trời lại không cho phép, phía trước con hẻm xám xịt này liền xuất hiện bốn gã thanh niên, Hứa Trác không hề có ấn tượng một chút nào với bọn chúng, điều đặc biệt là ai cũng ăn mặc sạch sẽ khuôn mặt rất dễ nhìn, bộ dáng cao đó, chắc lớn hơn cậu khoảng hai, ba tuổi, mấy thanh niên lớn tướng này chắc chắn có quen biết với Triển Dịch không trật đi đâu được.
Thanh niên lớn kia lên tiếng nói: "Mấy tháng không gặp em sa sút quá đấy!"
"..."
Hứa Trác không biết nói gì cả, bởi vì cậu không nắm được tình hình đang diễn ra trước mắt, cậu đương nhiên sẽ không nói lời gì làm bọn họ nghi ngờ.
Thanh niên đó hơi nhíu mày: "Sao anh cảm thấy em đang ghét bỏ anh thế, dù gì chúng ta cũng từng vui vẻ bên nhau mà!"
Hứa Trác nghệch mặt ra, một chút cậu cũng không hiểu, nếu như người trước mặt là nữ cậu còn có thể hiểu được, nhưng hắn là nam, là đực rựa, tại sao miệng lưỡi trơn tru nói ra mấy từ ám muội này chứ?
"Em đang làm anh điên lên đó, đang lúc cặp với anh mà em cặp với ả phụ nữ đó anh còn chưa nói mà em đã trưng ra bộ mặt đó làm gì?"
Cậu không hiểu và không muốn hiểu mắt thấy Quý Thừa lấp ló ở đằng sau, khi hai mắt bọn họ giao nhau, Hứa Trác đột nhiên hét lên.
"QUÝ THỪA__!"
Quý Thừa chưa định hình được tay đã bị nắm, thân thể lôi đi một cách thô bạo, căn bản là chạy đi điên.
"Chạy mau!"
Mấy gã thanh niên đằng sau thấy Hứa Trác kéo ai đó chạy vụt đi, chửi má nó cũng vô dụng, co chân đuổi theo.
"Mẹ nó, em đứng lại!"
Hứa Trác đã bỏ xa bọn chúng một đoạn, chạy về phía cách xa hướng Quý Thừa định tới, chân ngừng chạy Hứa Trác thở hồng hộc như trâu, Quý Thừa cũng hệt như vậy, cảm nhận tay mình một trận đau đớn, Quý Thừa vung tay quá trớn làm tay cậu va vào bờ tường.
"Nhẹ nhàng chút được không!"
Quý Thừa nhìn xung quanh, hắn chỉ muốn về nhà lại bị cái người không quen biết này kéo đi, cảm xúc tốt cũng bị kéo xuống âm độ, mắt nhìn Triển Dịch không sao thuận mắt được.
Hứa Trác thấy Quý Thừa trưng ra bộ mặt khó ở cười hề hề nói: "Xin lỗi nha, đã kéo cậu vào chuyện này, cậu cũng hiểu chút chứ, tình huống đó gấp quá!"
Quý Thừa lạnh nhạt quay lưng bỏ đi, Hứa Trác bực bội kéo hắn lại, Quý Thừa một từ cũng không muốn nói chuyện với cậu, chán ghét lắm sao?
"Này! Hỏi cậu chút chuyện, nếu một người đàn ông nói với cậu là chúng ta đã có thời gian vui vẻ bên nhau gì đó, cậu có hiểu ý nghĩ là gì không?"
Quý Thừa đến đây thì nhìn cậu bằng cặp mắt quỷ dị, kiệm lời cũng phát ra một câu: "Cậu ngốc hay giả bộ ngốc?"
Khó khăn lắm mới nhả được một câu thì chửi cậu ngốc, thằng nhãi ranh đã đi khuất, làm cậu ăn nguyên bóng lưng cao lớn của hắn.
____________
Danh sách chương