Quý Thừa đi lấy thịt nướng quay trở lại vẫn chưa thấy thân ảnh của Hứa Trác, cậu ta đi vệ sinh tận nửa tiếng, cảm giác kì quặc trong người hắn, hắn liền đứng dậy đi hỏi từng đứa.

"Có thấy Triển Dịch đâu không?"

Cậu ta nói: "Tao mới thấy Triển Dịch nói chuyện với Vương Triết xong rồi nó liền đi vào bãi đá!"

Quý Thừa nhìn bãi đá xa trước mặt, lông mày nhíu lại, thân thể đột nhiên điên tiết, phi lại chỗ Vương Triết đang nói chuyện, không biết xúc động cái gì mà một đấm vào mặt cậu ta một phát, dù sai hay đúng đấm trước rồi tính sau.

"Mày lừa Triển Dịch vào bãi đá làm gì?"

Triển Dịch đầu đã choáng váng, tỉnh táo lại mới nhận ra lời Quý Thừa nói có ý gì, thằng Triển Dịch ấy vậy mà tin thật, cậu ta ngu hay là giả ngu? Dù sao thì Vương Triết vẫn nói.

"Tao chỉ nói đùa mà nó đi thật!"

"Đùa con mẹ mày, Triển Dịch mà có chuyện gì mày coi chừng tao!"

Tại sao Quý Thừa lại nói lời này bởi vì bãi đá đó, hết sức nguy hiểm, đá ở đó mọc rêu xanh dễ trơn, Quý Thừa đi buổi sáng bắt cá còn bị ngã trật khớp chân, Triển Dịch tối om mò ra đó, cậu ta quả thật ngốc quá độ, lời ai nói cũng tin, chắc chết dí ở ngoài đó luôn rồi, hắn bỏ đi mở đèn pin điện thoại lên, mẹ nó như cất cánh chạy tới, vừa chạy vừa điện thoại cho Triển Dịch, nhưng lại số máy quý khách.

Ngoài bãi đá rất tối, tối đen như mực, bởi vì xung quanh có cây cối rất nhiều, mắt Quý Thừa ngoài ánh sáng yếu ớt của đèn pin ra thì không còn thứ gì, hắn từ từ leo lên một cái tảng đá to, mấy tảng đá này không có cái nào bằng phẳng, toàn là nhấp nhô, bên dưới còn có nước biển mặn chát, có mấy con ốc cua bò ra khe đá cắn người, trượt chân ngồi xuống một phát có mà đâm thủng đít, Quý Thừa thật không dám nghĩ tới, chân hắn đã ướt nhèm, Quý Thừa đã đi được khá xa, trèo không biết qua mấy tảng đá nhọn vẫn không hề thấy thân ảnh của Triển Dịch, lẽ nào cậu ta ngã xuống biển chết trôi rồi? Quý Thừa xua tan mọi suy nghĩ vớ vẫn trong đầu.

Hứa Trác bị đâm thủng đít thật!

Cậu chưa bao giờ trải nghiệm loại tình huống này, đá ở đây căn bản trơn trượt như có chất nhờn, lúc đầu nghĩ chỉ là đá bình thường không ngờ lại khó đi như vậy, Quý Thừa con mẹ nó ra đây làm gì? Hứa Trác đi được một lúc mới nhận ra hình như não mình ngu hay sao mà đi tin lời Vương Triết, thằng chó đẻ đó xấu người xấu nết, Hứa Trác bị cậu ta lây ngu luôn, điện thoại phát sáng được một lúc thì hết pin, Hứa Trác căn bản không thấy phía trước là gì, khó khăn trèo lên mõm đá mà đỉnh đầu hơi nhọn, đời này không ngờ nhất là Hứa Trác lại bị trượt chân, trượt một phát trinh đít liền cứ như vậy bị phá, một cảm giác thốn tận óc khiến Hứa Trác ngồi tỉnh lặng, răng nghiến hết lại, gân tay gân guốc gồng hết lên, mặt như bốc khói, con mẹ nó quá đau, nỗi đau đớn này cả đời Hứa Trác cũng không quên, chân bị cà vào tảng đá da thịt trầy không nhỏ thấm vào nước biển mặn, một combo hoàn hảo, vừa rát chân vừa đau mông, đau đến nổi không nhấc người lên được, chắc chắn đã chảy máu rồi, Hứa Trác có thể cảm nhận được.

Qua một hồi cơn đau vẫn chưa vơi, chỉ cần Hứa Trác cử động một chút cơn đau từ phía dưới truyền lên, ép Hứa Trác đến khổ, mồ hôi chảy tán loạn, có cảm giác muốn rống lên, Hứa Trác nghĩ có khi nào mình ở ngoài này đến sáng, cả lớp không tìm thấy cậu thì ra ngoài này tìm, mới biết Hứa Trác bị đá đâm mông không cử động được, xin phép cho cậu được gỡ nắp cống đó chính là nhà của cậu.

"Triển Dịch!"

"Triển Dịch cậu ở đâu?"

Hứa Trác mặt nóng lợi hại, là giọng Quý Thừa, Hứa Trác tự nhiên có cảm giác muốn trốn tránh, không được để cho hắn biết, nhưng cậu không thể ở lại cái nơi quỷ quái này nữa, cậu đang bị bộ tộc muỗi hút máu.

Quý Thừa đang căng thẳng liền nghe một tiếng ũ rũ nhỏ xíu như hết hơi vang lên.

"Tôi ở đây...!"

Điện thoại Quý Thừa rọi tới, hắn xác định là giọng của Triển Dịch, đi thêm một đoạn nữa, đèn rọi tới, chỉ thấy một thân ảnh ngồi lên đỉnh của tảng đá, một chân đằng sau một chân đằng trước, mặt cậu ta nhíu lại đầy vết nhăn, Quý Thừa nhanh chóng đi tới.

"Cậu điên sao mà tin lời của Vương Triết?"

"..."

Quý Thừa nói xong không nhận được câu trả lời, bây giờ hắn mới để ý Triển Dịch không đúng lắm, nhất là thân thể cậu ta, hắn quan sát một chút thấy mồ hôi trên trán của cậu ta chảy như mưa mặc dù gió ở đây rất lạnh, Quý Thừa hoảng hốt liền biết cậu ta đang bị gì, sắc mặt của Triển Dịch không tốt lắm.

Hứa Trác cũng đoán được hắn ta đã biết rồi, mụ nội nó Hứa Trác ngại đến thở cũng không nổi, mặt nóng lợi hại, Quý Thừa tay chân hơi luống cuống, biết là Hứa Trác đang không bình thường nếu nói nữa thì chọc cậu ta mất mặt hắn cũng khó sống.

"Để...để tôi đỡ cậu lên!"

Hứa Trác nói như muốn khóc đến nơi: "Cậu đỡ tôi làm sao?"

Quý Thừa không dám nhìn thằng mặt cậu, ánh mắt liếc xung quanh, quả thật hắn cũng thấy hơi ngại.

"Để tôi cõng cậu!"

Quý Thừa đang nói một câu rất điên rồ, cõng cậu lên, chưa nói mấy tảng đá này rất khó cõng đi, nếu cõng được mẹ nó nơi địa phương đó chắc chắn sẽ rách ra, cậu chịu đủ khổ, mùi vị này không nên nếm lần hai, chân Hứa Trác đang tê cứng hết lại do ngồi có một tư thế.

Quý Thừa nhìn nước cạn sau bãi đá, chắc chắn nước cạn có thể đi được, Quý Thừa nói: "Cậu...ráng lên qua khúc này thôi, tôi bế cậu đi đường biển!"

"Không được, nếu dính nước biển...sẽ..!"

Sẽ con mẹ nó rát, Hứa Trác chịu không nổi, Quý Thừa đương nhiên biết.

"Nước không có sâu đi được!"

Hứa Trác quả thật phải đứng lên thôi, không thể ngồi ở đây được, Quý Thừa tới đỡ cậu, trán Hứa Trác nổi gân xanh từ từ nhích thân thể lên, cơn đau khó nói như mấy bà rặn đẻ, Hứa Trác đau đến khóc luôn, tay nắm bắp tay Quý Thừa bóp đến đỏ hoe, Quý Thừa chịu đựng, khi thấy cậu ta đã gắng gượng đứng lên, hắn không nói gì bất thình lình bế cậu lên, Hứa Trác thất kinh, mặt cứng như tảng đá, Quý Thừa đã lội nước, nước quả thật rất cạn, chỉ tới đầu gối, Hứa Trác nắm cổ Quý Thừa, Hứa Trác là đàn ông đương nhiên rất nặng, Quý Thừa vững lắm mới không bị ngã, nước ở dưới lại khó đi, bế đến nổi gồng mặt lên.

Đời này Hứa Trác chưa bao giờ chịu nỗi gì nhục như vậy, bị đá đâm mông, còn được người ta bế kiểu công chúa.

Rốt cuộc cũng ra khỏi bãi đá, Quý Thừa lên bờ, chân bị nước thấm, cát cũng dính vào, khó chịu vô cùng, bên kia cắm trại vẫn còn chơi rất hăng say, Quý Thừa rẻ hướng khác, lên đường bộ, bế Hứa Trác về nhà, giờ này ba mẹ hắn đã ngủ, Quý Thừa một tay bế cậu, một tay mở tra khóa cửa, nhẹ nhàng hết sức có thể, may mà ba mẹ hắn không tỉnh dậy, hắn tha một thân cát vào nhà, mở cửa phòng, ánh đèn ấm áp nhu hòa bật lên.

Hứa Trác nhíu mày, Quý Thừa cứng đơ không biết đặt cậu xuống như thế nào, Hứa Trác cũng đơ theo luôn.

Hắn lấy cái gối trên giường, bế cậu vào nhà vệ sinh, rồi đá ghế vào luôn, hắn đặt cái gối xuống ghế, bỏ Hứa Trác ngồi xuống cái gối mềm.

"..."

Mặc dù vẫn đau nhưng mà đỡ hơn, cậu thật sự không dám nhìn Quý Thừa, hắn quay lại phòng lấy một bộ đồ cho cậu, còn có một cái quần lót mới.

"Cậu...có cần tôi giúp gì không?"

Nếu như hôm nay không có Quý Thừa chắc chắn Hứa Trác sẽ bị hút máu tới chết.

"Không...không cần!"

"Nếu nặng quá tôi dẫn cậu đi bệnh viện!"

Hứa Trác vô cùng phản đối, tình huống mà Quý Thừa bế cậu đi bệnh viện rồi bác sĩ khám cho cậu, chắc chắn sẽ nghĩ bậy, còn nghĩ bậy gì thì tự biết, giọng Hứa Trác như van xin.

"Cậu...chừa lại một tí mặt mũi lại cho tôi có được không, hôm nay thật sự cảm ơn cậu!"

Quý Thừa không làm Hứa Trác khó xử hắn đi ra lấy cho cậu hộp cứu thương nhỏ đặt vào tay cậu rồi đóng cửa lại, chỉ còn Hứa Trác vật lộn trong này, cậu cố gắng chân chạm đất vịn cứng vào tường, khó khăn xử lý vết thương, thấm một bãi máu trong giấy, mặt Hứa Trác trắng bệt, vết thương nặng hơn cậu nghĩ, một vết thương nhớ cả đời.

Khó khăn mặt đồ vào đem tất cả xuống bồn cầu vặn nước, tất cả bị cuốn trôi, Quý Thừa đỡ cậu ra ngoài.

Hứa Trác nằm sấp lên giường của hắn, Quý Thừa tăng lên máy lạnh lên, sợ Triển Dịch ra mồ hôi bị chết cóng, hắn lúng túng, muốn ra ngoài phòng khách ngủ nhưng mà lại sợ Triển Dịch nữa đêm bị đau, hắn đành nằm kế bên, giường hắn cũng rộng, thấy Hứa Trác không ngủ được hắn đành nói.

"Cậu cái gì cũng tin lời Vương Triết!"

Hứa Trác vùi mặt vào gối: "Tôi tưởng cậu ra ngoài đó đại tiện, lâu quá không thấy cậu nên tôi ra!"

"Cậu nói gì ghê vậy? Trên đường có nhà vệ sinh công cộng tôi ra ngoài đó làm gì, tôi đang đi lấy thịt nướng!"

"Cậu đừng chọc giận tôi nữa!"

Bây giờ đến tức giận Hứa Trác cũng không còn sức lực nào, cậu đủ mất mặt lắm rồi, Quý Thừa im lặng không nói lời nào, cả đêm cả hai người đều không ngủ được.

Đặc biệt là Hứa Trác chịu dày vò đến sáng ngày mai, cơn đau vẫn không hề tan, Quý Thừa dậy sớm, điện thoại cho thầy báo nghỉ, bọn Trí Tiết Lâm còn điện cho hắn cháy cả máy, hắn chỉ nói có việc nên về trước.

Cũng may hôm nay còn một ngày cắm trại nữa, mốt là chủ nhật, Quý Thừa thấy Triển Dịch nằm bất động cho đến trưa cũng chưa đứng dậy được, có hơi lo lắng, biết tảng đá đó hơi nhọn, va vào người mất mạng như chơi, hơn nữa hôm qua vào nhà vệ sinh hắn còn thấy cả máu vương vãi do Triển Dịch dọn không kĩ, vết thương của cậu ta không hề nhẹ.

Sau một hồi quyết định hắn cũng đỡ Triển Dịch lên, Triển Dịch khó khăn đưa ra quyết định đồng ý đi bệnh viện, mặt cậu ta xanh xao thảm hại, còn không đi lỡ nhiễm trùng thì sao.

Hứa Trác gắng gượng đứng lên: "Cậu có khẩu trang không?"

Quý Thừa đưa cho cậu, Hứa Trác bịt vào đi taxi tới bệnh viện, Hứa Trác khó khăn từ từ cứng ngắt như bộ thây khô di động lết vào phòng khám, Hứa Trác không muốn Quý Thừa đi vào.

"Cậu đứng ngoài đợi đi!"

Quý Thừa không làm gì hơn là đứng ở ngoài, sau khi khám xong, Hứa Trác đến mặt mũi cũng mất sạch rồi còn khẩn trương cái gì, chỉ có bác sĩ ngồi lên bàn nói.

"Bọn thanh niên các cậu đúng là chán sống, người yêu cậu chắc chắn có khuynh hướng bạo lực, không cần mạng nữa sao?"

Theo lời bác sĩ này thì ông ta không kì thị giới tính thứ ba, nhưng trọng điểm không phải là chuyện này, Hứa Trác chỉ biết nằm im, ra về bác sĩ có đưa cho cậu mấy loại thuốc bôi, rồi Hứa Trác cùng Quý Thừa như cặp tình nhân lén lút nhanh chóng muốn biến khỏi nơi này gấp.

__________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện