Mộ Vũ bảo hắn lo.
“Không sao đâu, ba mẹ mình đều là người cực kỳ hòa nhã…” -Tôi an ủi hắn.
Hắn buồn bã nói: “Cũng không hoàn toàn là vì chuyện đó…”
“Hử? Thế còn lo gì nữa?” -Ngón tay tôi vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của hắn, vành tai ẩm mịn của hắn, rồi bò xuống cổ hắn, cổ áo hắn, thò vào trong quần áo hắn, cảm nhận thứ thân nhiệt cao hơn bình thường trên làn da mềm mại và có tính đàn hồi ở cổ và lưng.
“An Nhiên, lần đầu tiên tôi cảm thấy không có tiền lại khó chịu như vậy. Chẳng qua chỉ là một cái áo anh thích mà cũng quá sức với tôi nữa…Anh là người đã quen sống sướng, tôi sợ anh thiệt thòi…”
Ơ, sao câu này nghe cứ sai sai thế nào? -“Này, nói gì hả cậu, nói tới nói lui hóa ra là đang chê tính tôi công tử phải không?” -Vì động tác ôm ấp thân mật giữa hai chúng tôi mà câu quở trách này nghe chẳng có chút khí thế nào, nhưng câu tiếp theo còn nhu nhược hơn nữa: “…Lần sau tôi không như thế nữa chịu chưa?”
Mộ Vũ lấy bàn tay đang lảng vảng ở dưới áo thun hắn ra, từ từ ngồi thẳng người. Hắn nhìn tôi nói: “An Nhiên, tôi không trách anh, tôi chỉ trách mình. Tôi sợ không thể cho anh thứ anh muốn, sợ không chăm sóc anh tốt, sợ lúc cô chú hỏi tôi không thể nói là tôi có khả năng cho anh một cuộc sống tự do tự tại.”
Tôi thừa nhận tôi rất cảm động, đặc biệt là vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc của hắn, khiến tôi cảm thấy hắn lúc này đặc biệt…gợi cảm. Phản ứng theo bản năng của tôi là bất thình lình nhào tới, đè hắn xuống dưới thân mình. Mộ Vũ không phòng bị nên tôi thành công ngay lập tức. Hắn cũng không hoảng, im lặng nhìn tôi chăm chú. Trong ánh mắt là sự dịu dàng chết người.
Tôi lấy tay nhẹ nhàng chọt vào ấn đường của hắn: “Cậu nghĩ vớ vẩn gì thế? Bố có tay có chân, ăn được làm được, có bao giờ bảo cần cậu nuôi đâu? Cậu xem tôi là gì? Trai bao?”
Mộ Vũ túm tay tôi lại, bất lực nói: “Anh đó…tôi còn có thể xem anh là gì nữa…tất nhiên là vợ rồi.”
Tôi nghẹn lời trước cách nói đường hoàng hiển nhiên của hắn, nhất thời không biết trả lời thế nào. Trên mặt bỗng nóng như lửa đốt, tim dường như cũng tan theo sức nóng đó. -“Thằng nhóc chết tiệt…” -Tôi lẩm bẩm chửi, cố tình né tránh ánh mắt chăm chú của hắn.
Sau đó, tên ấy giữ vai tôi lại, nhẹ nhàng trở người một cái, chúng tôi đã thay đổi vị trí cho nhau. Hắn nói An Nhiên, anh cho tôi chút thời gian…tôi không để anh thiệt thòi đâu…
Rõ ràng là tôi sống buông thả, sao đến chỗ cậu lại thành ra thiệt thòi. Cậu tốt với tôi như vậy, sao tôi có thể buông cậu ra được?
Tôi gật đầu và mỉm cười một cách ngu ngốc. Trong lúc hắn thất thần, tôi thô lỗ lột áo thun trên người hắn ra, đưa chân choàng qua eo hắn, dùng những nụ hôn nồng nhiệt trắng trợn nhất để đòi hắn giao thoa khắng khít với tôi hơn nữa.
Tôi vốn không có bản lĩnh gì. Điều tôi mong muốn nhất bây giờ chính là vui vẻ với cậu mỗi đêm.
Sáng hôm sau thức dậy bắt xe về nhà, tôi thoải mái tựa vào người Mộ Vũ ngủ suốt một mạch. Hai tiếng đồng hồ sau, chúng tôi xuống xe, bắt taxi mười phút là đến dưới nhà tôi. Mộ Vũ nhìn tôi bỗng nhiên nói một câu: “Đến nhanh thế?”
Tôi không nhịn được bật cười trêu hắn: “Hay cậu đứng dưới này làm công tác chuẩn bị tư tưởng trước đi…”
Hắn im lặng một lúc, rồi mặt đầy quyết đoán, trả lời: “Tôi đã chuẩn bị suốt dọc đường đi rồi…đi thôi…”
Điệu bộ đó cứ như… Tôi kéo tay áo hắn lại: “Thả lỏng nào, cậu đi gặp ba mẹ chồng chứ có phải đi chặt đầu đâu…”
“…Chặt đầu có vẻ dễ hơn…” -Hắn lí nhí nói.
Tất nhiên ba mẹ tôi cũng rất hợp tác.
Ba lấy đủ loại hoa quả bày đầy cả một kỷ trả, còn rót cho mỗi người chúng tôi một ly sữa hạnh nhân nóng. Mẹ tôi vừa cằn nhằn quở trách tôi không về nhà thường xuyên, vừa kéo tay Mộ Vũ khen hắn một lượt từ đầu đến lui, niềm nở hỏi người ta tên gì, người nơi nào, nhiêu tuổi rồi, đang làm việc ở đâu. Mộ Vũ trả lời từng câu một, lại nhận được một tràng lời khen của mẹ tôi: “Thằng bé này tốt thật, nhìn là thấy vững vàng rồi… An Nhiên, mày xem người ta còn nhỏ hơn mày nữa này…”
Mộ Vũ không biết, nhưng tôi rất rõ. Lần nào tôi dẫn bạn về, ba mẹ tôi cũng thân thiện như thế. Họ biết chỉ cần tôi dẫn bạn về nhà thì những người đó đều là anh em chí cốt của tôi nên họ đều xem như con trai. Tất nhiên, bao nhiêu năm qua tổng cộng cũng chưa được bao nhiêu người. Ngô Việt là một trong số đó. Số còn lại đều đang xông pha ở nơi khác, thường thì Tết mới tụ họp được.
Mẹ rất hài lòng với chiếc lò nướng mà tôi mới mua. Tôi cố tình nói cho bà biết chiếc lò nướng này là Mộ Vũ tặng. Bà trừng mắt với tôi một cái, khiển trách: “Sao mày dám để người ta tốn kém?” -Mộ Vũ vội nói: “Không tốn kém ạ, chỉ là chút lòng thành, cô thích là được ạ.”
Tôi khoác vai Mộ Vũ, hỉ hả nói với mẹ tôi: “Tốn kém thì sao? Với quan hệ của tụi con, nhà con chính là nhà nó, mẹ con chính là mẹ nó…Mộ Vũ, đúng không?” -Tôi ngoảnh đầu lại hỏi Mộ Vũ, còn nháy mắt với hắn. Hắn có vẻ hoảng sợ trước sự bạo dạn của tôi nên trừng mắt nhìn tôi, đến gật đầu cũng hơi cứng nhắc.
Bình thường tôi ăn nói vớ vẩn quen rồi, mẹ tôi cũng không để bụng, bốc một miếng mơ nhét vào miệng tôi: “Ai lại ăn nói như vậy…Mộ Vũ, ở đây con đừng khách sáo nghe chưa? Cứ xem như đang ở nhà nhé.” -Mộ Vũ nhận hạt dẻ cười mẹ đưa bằng cả hai tay, không ngừng gật đầu.
Ba ngồi với chúng tôi một lúc rồi đứng dậy đi vào trong bếp, lúc ra cầm chiếc xửng hai tầng trong tay.
“Chưa ăn sáng đúng không?” -Ba nói, nhưng không phải đang hỏi tôi, vì ông biết tôi lười, sáng sớm về nhà chắc chắn là chưa kịp ăn gì.
Ông đặt xửng hấp lên bàn ăn mở ra. Trong chốc lát, mùi thơm lan tỏa khắp nhà.
Lúc đầu không thấy đói, bị mùi thơm này dụ dỗ, tôi mới nhận ra trong bụng trống trải khó chịu, bèn rảo bước đi tọt qua đó.
“Há cảo nhân tôm!”
Món yêu thích nhất của tôi! Màu sắc hấp dẫn của con tôm hồng hào lộ ra bên dưới lớp vỏ nửa trong suốt. Màu xanh lục bên hông chắc là hẹ. Đúng là ba mẹ ruột của tôi mà! Tôi đưa tay định bốc thì bị bố tôi lấy đũa gõ lên mu bàn tay một cái: “Không có quy tắc gì hết!” -Ông bưng hai bộ chén đũa: “Không biết gọi Tiểu Hàn ăn chung à?”
Mộ Vũ đã bị mẹ tôi kéo đến bên bàn ăn từ lâu. Bà bảo biết chúng tôi bắt xe từ sớm, chắc chắn sẽ không kịp ăn sáng nên đã chuẩn bị bánh cảo hấp cho chúng tôi lót dạ, đợi trưa rồi ăn một bữa tử tế.
Mộ Vũ đã không còn căng thẳng nữa, nhưng vẫn có chút câu nệ. Tôi ấn hắn xuống ghế, quay đầu lại nói với hai cụ: “Ba mẹ nhìn người ta chằm chằm, sao người ta ăn được! Được rồi, ba mẹ định làm gì thì làm đi, con trông nó được rồi!”
“Có mày lắm chuyện!” -Mẹ tôi chọt lên đầu tôi, sau khi dặn Mộ Vũ ăn nhiều một tí, mới quay người đi vào trong xem tivi.
Ba bưng hai bát cháo đen thui thơm mùi mè ra: “Đây là cháo mẹ con nấu bằng máy làm đậu nành…ăn xong tự đi lấy thêm…” -Sau khi đưa cho tôi và Mộ Vũ mỗi người một bát, ông lại lượn về bên mẹ tôi ngồi xuống, giở báo ra xem.
Trên bàn ăn chỉ còn lại hai chúng tôi.
Mộ Vũ cắn một miếng cảo hấp mà tôi gắp cho hắn với vẻ mặt kỳ lạ.
“Mùi vị thế nào?” -Tôi hỏi. Vì nghĩ đến cái thói kén ăn của thằng nhóc này, tôi âm thầm phỏng đoán chẳng lẽ hắn không biết ăn tôm?
“Rất ngon.” -Mộ Vũ đáp lại tôi bằng một nụ cười.
“Tay nghề của mẹ tôi mà lị!” -Tôi vô cùng đắc ý, lí nhí hỏi hắn: “Này, ba mẹ tôi không tệ đúng không? Đã bảo không phải lo rồi mà.”
Mộ Vũ gật đầu: “Người nhà anh thực sự rất tốt.”
“Nhà tôi cái gì…nhà mình…” -Tôi cười trộm, đặt từng chiếc cảo hấp mà tôi thích nhất vào trong bát Mộ Vũ. “Đừng ăn no quá, bữa trưa còn có tiệc nữa…”
Quả nhiên, bên bàn chúng tôi còn chưa dọn sạch sẽ, mẹ tôi đã bắt đầu hỏi tôi trưa muốn ăn gì.
“Cá chiên sốt cà, thịt chưng, lạc nấu giò heo…thịt đầu heo Jing Mei Zhai…lạp xưởng Hou Yi…” -Tôi lần lượt gọi tên những món mình thích ăn. Bố tôi lấy sổ ghi lại, mẹ tôi cằn nhằn: “Cứ ăn cơm là không thể thiếu thịt, mà chẳng mập lên nổi? An Nhiên, có phải đồ ăn trong cơ quan không ngon không?” -Tôi chớp thời cơ nịnh nọt đôi chút: “Đồ ăn trong cơ quan có ngon đến đâu cũng không thể sánh bằng cơm mẹ nấu được?” Mặt mẹ tôi lập tức mỉm cười như một đóa hoa.
“Chỉ thấy con nhao nhao, thế Tiểu Hàn thích ăn gì?” -Bố hỏi.
Mộ Vũ thấy chúng tôi đều nhìn hắn, vội nói: “Cháu ăn gì cũng được ạ…”
Mới đó mà đã biết giả vờ ngoan ngoãn rồi. – tôi cười. Tôi chỉ biết hắn không thích ăn mè và đậu xanh. Những thứ khác tôi cũng không quá rõ.
Ba mẹ tưởng hắn khách sáo, cũng không hỏi tiếp. Hai cụ bảo chúng tôi nghỉ ngơi, họ ra người đi dạo một chút, tiện ra chợ mua đồ ăn về.
Trong giây phút cửa đóng lại, tôi thấy Mộ Vũ ngồi xuống như thở phào nhẹ nhõm. Tôi xáp đến bên cạnh hắn, hắn đưa tay ra ôm tôi vào lòng.
“Mộ Vũ, ba mẹ tôi đều thích cậu.”
“Họ thương anh nên mới tốt với bạn bè anh như vậy.” -Hắn cười, tiếp tục nói: “Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu. Anh ấm áp đáng yêu như vậy, phần lớn là vì được sinh ra và lớn lên trong một gia đình thế này, từ nhỏ đã không thiếu người thương!”
“Cái đó, chủ yếu là do sự cố gắng…và sức hấp dẫn của tôi.” -Tôi càng huênh hoang đắc ý hơn nữa. Nói theo cách của Ngô Việt thì XX cũng không huênh hoang bằng tôi.
Tôi kéo Mộ Vũ đi tham quan nhà tôi một cách có hệ thống. Phòng khách đã xem qua rồi, bắt đầu từ phòng ngủ của ba mẹ tôi trước, thực ra cũng không có gì đáng xem, cách trang trí bày biện cũng rất bình thường, nhưng được cái ngăn nắp. Sau đó là phòng đọc sách của bố tôi. Trước khi về hưu, bố tôi làm việc ở cung văn hóa, lúc nào cũng bảo mình là trí thức, một trong các bằng chứng là hai tủ sách đầy nhóc trong phòng đọc sách của ông. Số sách đó chiếm cả một mặt tường. Thiên văn, địa lý, văn học, chính trị, cái gì cũng có. Cứ rảnh bố tôi lại thích nghịch mấy thứ này, nói một cách mỹ miều là “sắp xếp”. Tiếc là ông lại sinh ra một thằng con không thích đọc sách như tôi. Tôi lớn từng này mà chưa từng đọc hết cuốn sách nào trên kệ.
Mộ Vũ rất bất ngờ. Sau khi tôi bảo cứ xem tùy thích, hắn đã lấy một cuốn “Khổ hành văn hóa” của Dư Thu Vũ ra xem, tôi kéo chiếc ghế mây lại, bảo hắn ngồi bên bàn đọc. Ánh nắng ban trưa phản chiếu thứ ánh sáng trắng muốt trên mặt giấy. Ánh sáng đó lọt vào trong mắt Mộ Vũ, làm ánh lên đôi ngươi trong vắt đến thấy rõ đáy. Động tác lật sách của hắn thực sự tao nhã. Mùi sách vở nhuốm hương mực làm tiêu biến bớt sự thanh lãnh trên người hắn. Mỗi khi hắn cắm đầu vào sách, cả người đều nhu hòa hẳn đi, như một cậu học sinh không rành thế sự.
Tôi cầm cuốn “Bộ sưu tầm ảnh chụp phong cảnh cao nguyên thế giới” ngồi xem bên cạnh hắn, thực ra cũng chẳng xem được gì. Phong cảnh có đẹp đến đâu thì sao? Mộ Vũ mà tôi yêu nhất đang ở ngay trước mắt đây này.
Thi thoảng hắn ngẩng đầu, cười bừa với tôi một cái đã làm lòng tôi rung động rồi, đẹp đến nỗi khiến tôi nghẹt thở. Tôi cố kiềm nén cơn kích động muốn nhào qua bên đó, kiên nhẫn chờ hắn đọc xong một trang sách rồi đóng sách lại, cẩn thận cất sách vào vị trí trên kệ ban đầu.
“Không đọc nữa à?” -Tôi hỏi.
“Không đọc nữa.” -Mộ Vũ đáp: “Hồi cấp ba tôi từng thích tản văn của ông ấy.”
“Bây giờ hết thích rồi à?”
Hắn lắc đầu: “Không phải không thích nữa, chỉ là thời đại đó qua rồi. Lúc đó có rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều tâm tư, bây giờ hết rồi, bây giờ có việc của bây giờ.”
Tôi thắc mắc: “Việc gì?”
Mộ Vũ vỗ mặt tôi: “Anh còn chưa dẫn tôi đi xem phòng anh?”
“Ừa!”
Phòng tôi không lớn, nhỏ hơn chỗ bây giờ Mộ Vũ đang ở rất nhiều. Mấy món nội thất đơn giản: giường, tủ áo, bàn học, kệ sách nhỏ và một ban công chứa đầy cây kiểng. Mười mấy năm đầu trong cuộc đời tôi đã trải qua ở đây. Tôi kể cho Mộ Vũ nghe về nguồn gốc của mấy khe nứt trên sàn gạch, về tấm ảnh quân sự ngu ngốc trên đầu giường, và về những nét vẽ được giữ lại đến tận bây giờ ở trên tường, Mộ Vũ mặc cho tôi kéo tay hắn nói huyên thuyên.
Trên giường trải hai chiếc chăn mỏng. Tôi vùi mặt vào trong chăn dụi dụi. Quả nhiên, chăn mới phơi hôm qua, vẫn còn sót lại mùi nắng ấm áp.
“Thấy chưa, ba mẹ đã sắp xếp hết rồi. Tối nay hai đứa mình sẽ chen chúc trên chiếc giường nhỏ này của tôi.” -Tôi kéo Mộ Vũ lại, bảo hắn ngồi xuống bên cạnh tôi: “Hay cậu ngủ tí đi, cái đó, cậu cũng mệt lắm rồi.”
Tối qua, tôi đã bất chấp tất cả bám lấy hắn “hành nhau” đến rất muộn. Sáng nay, cũng chính hắn đã dậy sớm soạn đò, dọc đường đồ nặng cũng toàn hắn xách. Trên đường, tôi còn ngủ được hai tiếng đồng hồ. Hắn phải trông đồ cộng thêm tâm trạng căng thẳng nên chưa được nghỉ ngơi. Người hắn đâu làm bằng sắt, sao có thể không mệt cho được? Mộ Vũ nhẹ nhàng dựa qua, đầu tựa lên vai tôi, mạnh miệng bảo mình không mệt.
Kết quả là trong lúc tôi đang kể tào lao cho hắn nghe mấy chuyện hồi nhỏ của mình, hắn đã dựa vào tôi mà thiếp đi.
“Không sao đâu, ba mẹ mình đều là người cực kỳ hòa nhã…” -Tôi an ủi hắn.
Hắn buồn bã nói: “Cũng không hoàn toàn là vì chuyện đó…”
“Hử? Thế còn lo gì nữa?” -Ngón tay tôi vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của hắn, vành tai ẩm mịn của hắn, rồi bò xuống cổ hắn, cổ áo hắn, thò vào trong quần áo hắn, cảm nhận thứ thân nhiệt cao hơn bình thường trên làn da mềm mại và có tính đàn hồi ở cổ và lưng.
“An Nhiên, lần đầu tiên tôi cảm thấy không có tiền lại khó chịu như vậy. Chẳng qua chỉ là một cái áo anh thích mà cũng quá sức với tôi nữa…Anh là người đã quen sống sướng, tôi sợ anh thiệt thòi…”
Ơ, sao câu này nghe cứ sai sai thế nào? -“Này, nói gì hả cậu, nói tới nói lui hóa ra là đang chê tính tôi công tử phải không?” -Vì động tác ôm ấp thân mật giữa hai chúng tôi mà câu quở trách này nghe chẳng có chút khí thế nào, nhưng câu tiếp theo còn nhu nhược hơn nữa: “…Lần sau tôi không như thế nữa chịu chưa?”
Mộ Vũ lấy bàn tay đang lảng vảng ở dưới áo thun hắn ra, từ từ ngồi thẳng người. Hắn nhìn tôi nói: “An Nhiên, tôi không trách anh, tôi chỉ trách mình. Tôi sợ không thể cho anh thứ anh muốn, sợ không chăm sóc anh tốt, sợ lúc cô chú hỏi tôi không thể nói là tôi có khả năng cho anh một cuộc sống tự do tự tại.”
Tôi thừa nhận tôi rất cảm động, đặc biệt là vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc của hắn, khiến tôi cảm thấy hắn lúc này đặc biệt…gợi cảm. Phản ứng theo bản năng của tôi là bất thình lình nhào tới, đè hắn xuống dưới thân mình. Mộ Vũ không phòng bị nên tôi thành công ngay lập tức. Hắn cũng không hoảng, im lặng nhìn tôi chăm chú. Trong ánh mắt là sự dịu dàng chết người.
Tôi lấy tay nhẹ nhàng chọt vào ấn đường của hắn: “Cậu nghĩ vớ vẩn gì thế? Bố có tay có chân, ăn được làm được, có bao giờ bảo cần cậu nuôi đâu? Cậu xem tôi là gì? Trai bao?”
Mộ Vũ túm tay tôi lại, bất lực nói: “Anh đó…tôi còn có thể xem anh là gì nữa…tất nhiên là vợ rồi.”
Tôi nghẹn lời trước cách nói đường hoàng hiển nhiên của hắn, nhất thời không biết trả lời thế nào. Trên mặt bỗng nóng như lửa đốt, tim dường như cũng tan theo sức nóng đó. -“Thằng nhóc chết tiệt…” -Tôi lẩm bẩm chửi, cố tình né tránh ánh mắt chăm chú của hắn.
Sau đó, tên ấy giữ vai tôi lại, nhẹ nhàng trở người một cái, chúng tôi đã thay đổi vị trí cho nhau. Hắn nói An Nhiên, anh cho tôi chút thời gian…tôi không để anh thiệt thòi đâu…
Rõ ràng là tôi sống buông thả, sao đến chỗ cậu lại thành ra thiệt thòi. Cậu tốt với tôi như vậy, sao tôi có thể buông cậu ra được?
Tôi gật đầu và mỉm cười một cách ngu ngốc. Trong lúc hắn thất thần, tôi thô lỗ lột áo thun trên người hắn ra, đưa chân choàng qua eo hắn, dùng những nụ hôn nồng nhiệt trắng trợn nhất để đòi hắn giao thoa khắng khít với tôi hơn nữa.
Tôi vốn không có bản lĩnh gì. Điều tôi mong muốn nhất bây giờ chính là vui vẻ với cậu mỗi đêm.
Sáng hôm sau thức dậy bắt xe về nhà, tôi thoải mái tựa vào người Mộ Vũ ngủ suốt một mạch. Hai tiếng đồng hồ sau, chúng tôi xuống xe, bắt taxi mười phút là đến dưới nhà tôi. Mộ Vũ nhìn tôi bỗng nhiên nói một câu: “Đến nhanh thế?”
Tôi không nhịn được bật cười trêu hắn: “Hay cậu đứng dưới này làm công tác chuẩn bị tư tưởng trước đi…”
Hắn im lặng một lúc, rồi mặt đầy quyết đoán, trả lời: “Tôi đã chuẩn bị suốt dọc đường đi rồi…đi thôi…”
Điệu bộ đó cứ như… Tôi kéo tay áo hắn lại: “Thả lỏng nào, cậu đi gặp ba mẹ chồng chứ có phải đi chặt đầu đâu…”
“…Chặt đầu có vẻ dễ hơn…” -Hắn lí nhí nói.
Tất nhiên ba mẹ tôi cũng rất hợp tác.
Ba lấy đủ loại hoa quả bày đầy cả một kỷ trả, còn rót cho mỗi người chúng tôi một ly sữa hạnh nhân nóng. Mẹ tôi vừa cằn nhằn quở trách tôi không về nhà thường xuyên, vừa kéo tay Mộ Vũ khen hắn một lượt từ đầu đến lui, niềm nở hỏi người ta tên gì, người nơi nào, nhiêu tuổi rồi, đang làm việc ở đâu. Mộ Vũ trả lời từng câu một, lại nhận được một tràng lời khen của mẹ tôi: “Thằng bé này tốt thật, nhìn là thấy vững vàng rồi… An Nhiên, mày xem người ta còn nhỏ hơn mày nữa này…”
Mộ Vũ không biết, nhưng tôi rất rõ. Lần nào tôi dẫn bạn về, ba mẹ tôi cũng thân thiện như thế. Họ biết chỉ cần tôi dẫn bạn về nhà thì những người đó đều là anh em chí cốt của tôi nên họ đều xem như con trai. Tất nhiên, bao nhiêu năm qua tổng cộng cũng chưa được bao nhiêu người. Ngô Việt là một trong số đó. Số còn lại đều đang xông pha ở nơi khác, thường thì Tết mới tụ họp được.
Mẹ rất hài lòng với chiếc lò nướng mà tôi mới mua. Tôi cố tình nói cho bà biết chiếc lò nướng này là Mộ Vũ tặng. Bà trừng mắt với tôi một cái, khiển trách: “Sao mày dám để người ta tốn kém?” -Mộ Vũ vội nói: “Không tốn kém ạ, chỉ là chút lòng thành, cô thích là được ạ.”
Tôi khoác vai Mộ Vũ, hỉ hả nói với mẹ tôi: “Tốn kém thì sao? Với quan hệ của tụi con, nhà con chính là nhà nó, mẹ con chính là mẹ nó…Mộ Vũ, đúng không?” -Tôi ngoảnh đầu lại hỏi Mộ Vũ, còn nháy mắt với hắn. Hắn có vẻ hoảng sợ trước sự bạo dạn của tôi nên trừng mắt nhìn tôi, đến gật đầu cũng hơi cứng nhắc.
Bình thường tôi ăn nói vớ vẩn quen rồi, mẹ tôi cũng không để bụng, bốc một miếng mơ nhét vào miệng tôi: “Ai lại ăn nói như vậy…Mộ Vũ, ở đây con đừng khách sáo nghe chưa? Cứ xem như đang ở nhà nhé.” -Mộ Vũ nhận hạt dẻ cười mẹ đưa bằng cả hai tay, không ngừng gật đầu.
Ba ngồi với chúng tôi một lúc rồi đứng dậy đi vào trong bếp, lúc ra cầm chiếc xửng hai tầng trong tay.
“Chưa ăn sáng đúng không?” -Ba nói, nhưng không phải đang hỏi tôi, vì ông biết tôi lười, sáng sớm về nhà chắc chắn là chưa kịp ăn gì.
Ông đặt xửng hấp lên bàn ăn mở ra. Trong chốc lát, mùi thơm lan tỏa khắp nhà.
Lúc đầu không thấy đói, bị mùi thơm này dụ dỗ, tôi mới nhận ra trong bụng trống trải khó chịu, bèn rảo bước đi tọt qua đó.
“Há cảo nhân tôm!”
Món yêu thích nhất của tôi! Màu sắc hấp dẫn của con tôm hồng hào lộ ra bên dưới lớp vỏ nửa trong suốt. Màu xanh lục bên hông chắc là hẹ. Đúng là ba mẹ ruột của tôi mà! Tôi đưa tay định bốc thì bị bố tôi lấy đũa gõ lên mu bàn tay một cái: “Không có quy tắc gì hết!” -Ông bưng hai bộ chén đũa: “Không biết gọi Tiểu Hàn ăn chung à?”
Mộ Vũ đã bị mẹ tôi kéo đến bên bàn ăn từ lâu. Bà bảo biết chúng tôi bắt xe từ sớm, chắc chắn sẽ không kịp ăn sáng nên đã chuẩn bị bánh cảo hấp cho chúng tôi lót dạ, đợi trưa rồi ăn một bữa tử tế.
Mộ Vũ đã không còn căng thẳng nữa, nhưng vẫn có chút câu nệ. Tôi ấn hắn xuống ghế, quay đầu lại nói với hai cụ: “Ba mẹ nhìn người ta chằm chằm, sao người ta ăn được! Được rồi, ba mẹ định làm gì thì làm đi, con trông nó được rồi!”
“Có mày lắm chuyện!” -Mẹ tôi chọt lên đầu tôi, sau khi dặn Mộ Vũ ăn nhiều một tí, mới quay người đi vào trong xem tivi.
Ba bưng hai bát cháo đen thui thơm mùi mè ra: “Đây là cháo mẹ con nấu bằng máy làm đậu nành…ăn xong tự đi lấy thêm…” -Sau khi đưa cho tôi và Mộ Vũ mỗi người một bát, ông lại lượn về bên mẹ tôi ngồi xuống, giở báo ra xem.
Trên bàn ăn chỉ còn lại hai chúng tôi.
Mộ Vũ cắn một miếng cảo hấp mà tôi gắp cho hắn với vẻ mặt kỳ lạ.
“Mùi vị thế nào?” -Tôi hỏi. Vì nghĩ đến cái thói kén ăn của thằng nhóc này, tôi âm thầm phỏng đoán chẳng lẽ hắn không biết ăn tôm?
“Rất ngon.” -Mộ Vũ đáp lại tôi bằng một nụ cười.
“Tay nghề của mẹ tôi mà lị!” -Tôi vô cùng đắc ý, lí nhí hỏi hắn: “Này, ba mẹ tôi không tệ đúng không? Đã bảo không phải lo rồi mà.”
Mộ Vũ gật đầu: “Người nhà anh thực sự rất tốt.”
“Nhà tôi cái gì…nhà mình…” -Tôi cười trộm, đặt từng chiếc cảo hấp mà tôi thích nhất vào trong bát Mộ Vũ. “Đừng ăn no quá, bữa trưa còn có tiệc nữa…”
Quả nhiên, bên bàn chúng tôi còn chưa dọn sạch sẽ, mẹ tôi đã bắt đầu hỏi tôi trưa muốn ăn gì.
“Cá chiên sốt cà, thịt chưng, lạc nấu giò heo…thịt đầu heo Jing Mei Zhai…lạp xưởng Hou Yi…” -Tôi lần lượt gọi tên những món mình thích ăn. Bố tôi lấy sổ ghi lại, mẹ tôi cằn nhằn: “Cứ ăn cơm là không thể thiếu thịt, mà chẳng mập lên nổi? An Nhiên, có phải đồ ăn trong cơ quan không ngon không?” -Tôi chớp thời cơ nịnh nọt đôi chút: “Đồ ăn trong cơ quan có ngon đến đâu cũng không thể sánh bằng cơm mẹ nấu được?” Mặt mẹ tôi lập tức mỉm cười như một đóa hoa.
“Chỉ thấy con nhao nhao, thế Tiểu Hàn thích ăn gì?” -Bố hỏi.
Mộ Vũ thấy chúng tôi đều nhìn hắn, vội nói: “Cháu ăn gì cũng được ạ…”
Mới đó mà đã biết giả vờ ngoan ngoãn rồi. – tôi cười. Tôi chỉ biết hắn không thích ăn mè và đậu xanh. Những thứ khác tôi cũng không quá rõ.
Ba mẹ tưởng hắn khách sáo, cũng không hỏi tiếp. Hai cụ bảo chúng tôi nghỉ ngơi, họ ra người đi dạo một chút, tiện ra chợ mua đồ ăn về.
Trong giây phút cửa đóng lại, tôi thấy Mộ Vũ ngồi xuống như thở phào nhẹ nhõm. Tôi xáp đến bên cạnh hắn, hắn đưa tay ra ôm tôi vào lòng.
“Mộ Vũ, ba mẹ tôi đều thích cậu.”
“Họ thương anh nên mới tốt với bạn bè anh như vậy.” -Hắn cười, tiếp tục nói: “Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu. Anh ấm áp đáng yêu như vậy, phần lớn là vì được sinh ra và lớn lên trong một gia đình thế này, từ nhỏ đã không thiếu người thương!”
“Cái đó, chủ yếu là do sự cố gắng…và sức hấp dẫn của tôi.” -Tôi càng huênh hoang đắc ý hơn nữa. Nói theo cách của Ngô Việt thì XX cũng không huênh hoang bằng tôi.
Tôi kéo Mộ Vũ đi tham quan nhà tôi một cách có hệ thống. Phòng khách đã xem qua rồi, bắt đầu từ phòng ngủ của ba mẹ tôi trước, thực ra cũng không có gì đáng xem, cách trang trí bày biện cũng rất bình thường, nhưng được cái ngăn nắp. Sau đó là phòng đọc sách của bố tôi. Trước khi về hưu, bố tôi làm việc ở cung văn hóa, lúc nào cũng bảo mình là trí thức, một trong các bằng chứng là hai tủ sách đầy nhóc trong phòng đọc sách của ông. Số sách đó chiếm cả một mặt tường. Thiên văn, địa lý, văn học, chính trị, cái gì cũng có. Cứ rảnh bố tôi lại thích nghịch mấy thứ này, nói một cách mỹ miều là “sắp xếp”. Tiếc là ông lại sinh ra một thằng con không thích đọc sách như tôi. Tôi lớn từng này mà chưa từng đọc hết cuốn sách nào trên kệ.
Mộ Vũ rất bất ngờ. Sau khi tôi bảo cứ xem tùy thích, hắn đã lấy một cuốn “Khổ hành văn hóa” của Dư Thu Vũ ra xem, tôi kéo chiếc ghế mây lại, bảo hắn ngồi bên bàn đọc. Ánh nắng ban trưa phản chiếu thứ ánh sáng trắng muốt trên mặt giấy. Ánh sáng đó lọt vào trong mắt Mộ Vũ, làm ánh lên đôi ngươi trong vắt đến thấy rõ đáy. Động tác lật sách của hắn thực sự tao nhã. Mùi sách vở nhuốm hương mực làm tiêu biến bớt sự thanh lãnh trên người hắn. Mỗi khi hắn cắm đầu vào sách, cả người đều nhu hòa hẳn đi, như một cậu học sinh không rành thế sự.
Tôi cầm cuốn “Bộ sưu tầm ảnh chụp phong cảnh cao nguyên thế giới” ngồi xem bên cạnh hắn, thực ra cũng chẳng xem được gì. Phong cảnh có đẹp đến đâu thì sao? Mộ Vũ mà tôi yêu nhất đang ở ngay trước mắt đây này.
Thi thoảng hắn ngẩng đầu, cười bừa với tôi một cái đã làm lòng tôi rung động rồi, đẹp đến nỗi khiến tôi nghẹt thở. Tôi cố kiềm nén cơn kích động muốn nhào qua bên đó, kiên nhẫn chờ hắn đọc xong một trang sách rồi đóng sách lại, cẩn thận cất sách vào vị trí trên kệ ban đầu.
“Không đọc nữa à?” -Tôi hỏi.
“Không đọc nữa.” -Mộ Vũ đáp: “Hồi cấp ba tôi từng thích tản văn của ông ấy.”
“Bây giờ hết thích rồi à?”
Hắn lắc đầu: “Không phải không thích nữa, chỉ là thời đại đó qua rồi. Lúc đó có rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều tâm tư, bây giờ hết rồi, bây giờ có việc của bây giờ.”
Tôi thắc mắc: “Việc gì?”
Mộ Vũ vỗ mặt tôi: “Anh còn chưa dẫn tôi đi xem phòng anh?”
“Ừa!”
Phòng tôi không lớn, nhỏ hơn chỗ bây giờ Mộ Vũ đang ở rất nhiều. Mấy món nội thất đơn giản: giường, tủ áo, bàn học, kệ sách nhỏ và một ban công chứa đầy cây kiểng. Mười mấy năm đầu trong cuộc đời tôi đã trải qua ở đây. Tôi kể cho Mộ Vũ nghe về nguồn gốc của mấy khe nứt trên sàn gạch, về tấm ảnh quân sự ngu ngốc trên đầu giường, và về những nét vẽ được giữ lại đến tận bây giờ ở trên tường, Mộ Vũ mặc cho tôi kéo tay hắn nói huyên thuyên.
Trên giường trải hai chiếc chăn mỏng. Tôi vùi mặt vào trong chăn dụi dụi. Quả nhiên, chăn mới phơi hôm qua, vẫn còn sót lại mùi nắng ấm áp.
“Thấy chưa, ba mẹ đã sắp xếp hết rồi. Tối nay hai đứa mình sẽ chen chúc trên chiếc giường nhỏ này của tôi.” -Tôi kéo Mộ Vũ lại, bảo hắn ngồi xuống bên cạnh tôi: “Hay cậu ngủ tí đi, cái đó, cậu cũng mệt lắm rồi.”
Tối qua, tôi đã bất chấp tất cả bám lấy hắn “hành nhau” đến rất muộn. Sáng nay, cũng chính hắn đã dậy sớm soạn đò, dọc đường đồ nặng cũng toàn hắn xách. Trên đường, tôi còn ngủ được hai tiếng đồng hồ. Hắn phải trông đồ cộng thêm tâm trạng căng thẳng nên chưa được nghỉ ngơi. Người hắn đâu làm bằng sắt, sao có thể không mệt cho được? Mộ Vũ nhẹ nhàng dựa qua, đầu tựa lên vai tôi, mạnh miệng bảo mình không mệt.
Kết quả là trong lúc tôi đang kể tào lao cho hắn nghe mấy chuyện hồi nhỏ của mình, hắn đã dựa vào tôi mà thiếp đi.
Danh sách chương