Dù sao như Hoa Đồng nói Tần Phóng cũng là “trâu bò”, lần này bị ốm một trận, nhưng tố chất thân thể tốt, qua một tuần lại sinh long hoạt hổ.
Một buổi sáng thức dậy thấy trên người không còn chỗ nào khó chịu nữa, mũi không bị nghẹt, đầu cũng không đau nhức, xuống giường tắm rửa sạch sẽ. Trần Kha hỏi cậu: “Cảm thấy thế nào?”
“Cảm thấy không tồi.” Tần Phóng dùng khăn mặt lau bọt nước trên tóc, “Sảng khoái.”
“Anh thấy cậu khỏe rồi đấy.” Thẩm Đăng Khoa ngồi bên cạnh xỏ giày vào, cười bảo: “Mấy hôm trước cứ như con gà con.”
Tần Phóng lắc đầu, nói lại: “Em thấy anh mới giống gà ấy.”
Trần Kha ném thuốc cảm cho cậu: “Uống thêm một ngày nữa.”
Tần Phóng lắc đầu: “Không uống đâu, không cần tới.”
Nhất định không uống thuốc, mấy ngày bị bệnh người cứ mê mê man man, bây giờ có tinh thần rồi đương nhiên không nằm ở ký túc xá nữa. Trong group mới sáng sớm ngày ra có người tag cậu rủ đi chơi, đầu tiên Tần Phóng đi cạo đầu, tóc hơi dài rồi. Để đầu trọc thật khiến người ta sinh nghiện, cạo đầu rồi chẳng muốn tóc mọc nữa.
Hồi bé mỗi lần cậu khỏi ốm ông nội đều gọi người tới cắt tóc cho cậu, bảo rằng như vậy mới coi như khỏi hẳn. Mấy năm qua Tần Phóng không bị bệnh, nhưng vẫn giữ thói quen này.
Lúc cạo đầu điện thoại trong túi rung mãi không ngừng, Tần Phóng lấy ra xem, toàn là nhóm người trong group kia nói sảng. Nhưng ngoài họ ra còn có một tin nhắn từ Hình Viêm.
Đã khỏe hơn chưa.
Tần Phóng nhìn tin nhắn kia, không biết trả lời thế nào. Mới đầu nhìn cảm thấy khó chịu, nhưng tắt màn hình để sang một bên một lúc lại cảm thấy không trả lời thì giống như thiêu thiếu cái gì đó.
Tranh thủ đèn đỏ Tần Phóng cầm điện thoại lên trả lời lại: Khỏe re rồi, em ra ngoài chơi.
Hình Viêm trả lời cậu: Ừm.
Lúc Tần Phóng tới cái nhóm kia đang tụm lại chơi bài, Tiểu Bằng với Đông một nhóm, Phùng Triết với Tiểu Phạm một nhóm. Tần Phóng nhìn thôi cũng phát chán: “Mấy cậu không còn trò giải trí nào nữa à?”
“Chủ yếu là mấy cái khác cũng nhàm, chơi chẳng vui.” Phùng Triết ngồi xổm trên ghế, một tay cầm bài không biết đang bứt rứt cái gì.
“Vẫn.. vẫn có mà.” Tiểu Bằng nói hơi lắp, không biết là cố ý nói vậy để trêu họ hay là bị lắp thật, “Ông có thể đánh nhau một trận mà.”
“Phắn mịa ông đi.” Phùng Triết lườm cậu ta, “Hai đứa tôi cho ông ăn đập bây giờ.”
Phùng Triết liếc mắt qua hỏi Phạm Lâm Dật có con K không, Phạm Lâm Dật khẽ lắc đầu.
“Hai ông khỏi tơ tưởng.” Đông ngậm điếu thuốc trên miệng, híp mắt lại, “Bốn con K ở chỗ tôi hết rồi, tôi nói thẳng luôn, ván này hai người khè tiền ra đi.”
Phùng Triết chửi “Đậu” một tiếng.
Hai người này thảm quá, bốc bài nát đã đành, đồng đội còn nát hơn.
Chơi có một tiếng mà thua không ít, Phùng Triết lấy điện thoại ra chuyển khoản cho người ta, vừa chuyển vừa lẩm bẩm: “Lần sau tôi không cùng cmn nhóm với ông nữa, tay với chả chân, bốc bài kiểu chó gì thế.”
“Ông thì hay rồi,” Phạm Lâm Dật mặt không cảm xúc nói: “45566 78899 không phải ông bốc đâu.”
“Đánh nhau đê!” Tiểu Bằng nhận tiền rồi, chia cho đồng đội một nửa, “Hai người đánh nhau đuê, đập bàn đập ghế đuê!”
Đúng lúc Phạm Lâm Dật đứng sau lưng cậu ta, nhấc chân đá cái ghế của cậu ta, giữ Tiểu Bằng trên ghế, Phùng Triết theo sau đạp một cái.
Lần trước sinh nhật Tần Phóng tay trái ôm tân hoan tay phải dắt tình cũ, kết quả lần này cô đơn chiếc bóng tới. Có người hỏi cậu: “Anh Phóng à anh Viêm nhà anh đâu?”
Tần Phóng phất tay, bảo họ đừng đùa nữa.
Phùng Triết dán tới, đứng trước mặt Tần Phóng hỏi cậu: “Anh Phóng ơi, hai người thật sự.. như vầy à?”
“Như vầy là cái gì?” Tần Phóng nhìn cậu: “Như vầy là sao?”
“Thì.. hai người yêu nhau thật hả?” Trên tai Phùng Triết đeo một chiếc khuyên đen, khiến tai cậu rất trắng, cậu vân vê tai hỏi Tần Phóng: “Anh như vậy cũng không hay lắm.”
“Đừng nghe lung tung,” Tần Phóng không muốn nói, “Đi lo chuyện của cậu đi.”
“Anh xem nếu Tiểu Hoa mà biết được sẽ rầu lắm cho coi, thích anh mười năm ròng cuối cùng anh thà gay chứ không yêu cô ấy.” Phùng Triết nghĩ thôi cũng thấy bứt rứt hộ Tiểu Hoa.
“Đừng nói lung tung nữa mà,” Tần Phóng nhặt bộ bài lên đập cậu ta một cái, Phạm Lâm Dật im lặng kéo áo Phùng Triết đi, cái miệng Phùng Triết còn hùng hùng hổ hổ không yên.
Bây giờ Tần Phóng nhìn Phùng Triết và Phạm Lâm Dật, cảm thấy nếu hai người họ bên nhau thật cũng chẳng thành vấn đề, nhưng một khi đổi chuyện này thành cậu và Hình Viêm thì lại chẳng tài nào tưởng tượng nổi.
Cậu định ở lại đây đến tối, đi ăn cùng họ rồi mới về, nhưng buổi chiều Tư Đồ gửi tin nhắn cho cậu. Họ add wechat từ lâu, nhưng cũng không liên lạc gì, bởi vậy nên lúc Tần Phóng nhận được tin thì rất bất ngờ.
Tư Đồ hỏi cậu: Tối nay tới ăn không? Tần Phóng hỏi: Sao vậy? Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?
Tư Đồ nói: Không, anh mua nhiều đồ, nghĩ ăn không hết.
Tần Phóng: Hahaha được rồi.
Nếu hôm nay Hàn Tiểu Công rủ cậu có lẽ Tần Phóng không đi đâu, bởi quen với anh ta quá mà. Cũng bởi vì không quen với Tư Đồ lắm, nên Tư Đồ rủ cậu mới đi.
Tần Phóng định đi Phùng Triết không vui, chau mày hỏi cậu: “Ai tìm anh vậy? Anh Viêm của anh à?”
“Một người bạn.” Tần Phóng cười nói.
“Bạn gì còn mời dễ hơn cả bọn em thế?” Phùng Triết bĩu môi, “Đồng hay là anh Viêm.”
“Không phải hết mà,” Tần Phóng đẩy đầu cậu ta, “Tối mọi người đi ăn đi, anh mời.”
“Anh không đi thì đếch cần anh nữa,” Phùng Triết vuốt mặt, “Anh đi thì để anh mời, chứ ăn xong bọn em còn đi chơi nữa.”
Ăn xong còn chơi chỉ có thể là hộp đêm, Tần Phóng lắc đầu cười: “Chơi cũng tính cho anh, nhưng bao người ta thì còn khướt.”
Lời này là nói với Phùng Triết, lần trước cậu ta bao em giai kia. Phùng Triết rụt cổ lại, liếc nhìn Phạm Lâm Dật đối diện, xua tay với Tần Phóng một cái, ra hiệu cậu mau đi đi.
Tần Phóng cười rồi đi, cảm thấy Phùng Triết còn đáng yêu hơn hồi cấp ba nhiều. Hồi đó hai mắt trên trời chỉ biết tinh tướng, ở với cậu còn đỡ, nhưng với mấy người lạ thì rõ là vênh, nhìn thôi cũng thấy phiền. Bây giờ tuy rằng vẫn ngứa đòn, nhưng cũng rất thú vị.
Cậu không đi tay không tới chỗ của Tư Đồ, mà còn mang theo một chai rượu.
Hàn Tiểu Công mở cửa cho cậu, Tần Phóng vào nhà cất tiếng chào hỏi anh ta. Hàn Tiểu Công hỏi cậu: “Anh Viêm nói cậu bị ốm, khỏi rồi à?”
“Ừ,” Tần Phóng đặt chai xuống bàn ăn, “Khỏi rồi. Tư Đồ đâu?”
“Ra ngoài mua tôm rồi.” Hàn Tiểu Công nói.
Cuối tháng mười đầu tháng mười một, ở phương Bắc đã rất lạnh. Tần Phóng ra ngoài cũng phải khoác thêm áo, không thì mặc hoodie dày. Trông Tư Đồ có vẻ sợ lạnh, mặc như đã vào đông.
Anh ta mở cửa đi vào, trông thấy Tần Phóng tới rồi, cười bắt chuyện với cậu.
Tần Phóng đứng dậy đi tới đón đồ trong tay anh ta để vào trong bếp, thấy sắc mặt Tư Đồ không được tốt, bèn hỏi: “Anh cũng bị cảm à?”
“Anh không,” Tư Đồ vào phòng ngủ thay đồ, “Trời lạnh như vậy.”
Hôm nay hiếm khi đông đủ mọi người, một lúc sau Hình Viêm và Châu Tư Minh cũng đi tới. Hình Viêm thấy Tần Phóng còn ngạc nhiên, hỏi cậu: “Không phải ra ngoài chơi hay sao?”
“Tư Đồ gọi em tới.” Tần Phóng dịch người sang bên kia sofa, “Em đi chơi từ sáng rồi.”
Hình Viêm ngồi xuống bên cạnh cậu, nhưng không nói chuyện với cậu, hai người ngồi vị trí của mình.
Đây là lần đầu tiên Tần Phóng gặp Châu Tư Minh trong học kỳ này, trông anh ta gầy hơn hồi đầu. Hôm nay tới đông đủ như vậy, nhất định không phải ngày bình thường.
Tần Phóng nhỏ giọng hỏi Hình Viêm: “Hôm nay sinh nhật ai à? Hay là ngày gì?”
Hình Viêm trả lời cậu: “Tư Đồ.”
“Thật á?” Tần Phóng chớp mắt hỏi anh, “Sao anh không nói cho em trước?”
“Anh không nghĩ cậu ấy lại mời em.” Hình Viêm nói với cậu, “Em nói em ra ngoài chơi, anh tưởng em không tới.”
Hai người họ tụm đầu lại nhỏ giọng nói chuyện với nhau, mặc dù không nói gì đặc biệt, nhưng hình ảnh này nhìn thế nào cũng có vẻ gần gũi khác với những người khác.
Trong phòng hơi lạnh, Hàn Tiểu Công tìm chiếc áo len cao cổ mặc vào, lúc đi ra thấy hai người này ngồi trên sofa khẽ nói chuyện với nhau. Anh ta bật cười: “Nói cái gì mà thầm thầm thì thì thế, sao không gửi wechat đi?”
Tần Phóng liền mò điện thoại ra, đùa theo lời anh ta: “Anh Viêm ơi, gửi wechat đi.”
Hình Viêm không chơi với cậu, không phản ứng lại hai người này.
Sinh nhật Tư Đồ còn gọi cậu tới khiến Tần Phóng rất bất ngờ. Nhưng ngẫm lại cũng không có gì không đúng, dù sao chuyện lúng túng giữa hai người cũng đã qua lâu rồi, không là cái gì cả.
Lúc ăn ai cũng uống rượu chỉ trừ Tần Phóng. Cậu đang định rót thì bị Hình Viêm cản lại, Hình Viêm giữ cốc cậu lại: “Lái xe thì thôi.”
Anh chỉ lấy lý do cho Tần Phóng không phải uống rượu, Tần Phóng định lắc đầu nói không sao đâu, nhưng đang định quay mặt nói thì Hình Viêm lại lặp lại một lần nữa: “Lái xe đừng uống rượu.”
Tần Phóng cũng nghe theo ý anh, đúng là cậu không thích uống. Hàn Tiểu Công đặt ấm trà xuống bên tay Tần Phóng, Tần Phóng rót trà, cụng chén với Tư Đồ nói: “Sinh nhật vui vẻ, tuổi tuổi bình an.”
Tư Đồ mỉm cười nói “Cảm ơn”.
Bầu không khí hôm nay ôn hòa hiếm thấy. Có lẽ cái từ “ôn hòa” này đặt trên người bọn họ có phần vi diệu. Nhưng đúng là rất thoải mái, Tư Đồ kể lại không ít chuyện giữa họ ngày trước.
Những chuyện này Tần Phóng đều chưa từng nghe kể, chuyện của họ ngày xưa, chuyện Hình Viêm khi còn bé.
Trên bàn ăn bật đèn ấm, Hàn Tiểu Công tiện tay chụp mấy bức ảnh, Tư Đồ nhìn cậu nói: “Trước đây lo cho Tiểu Công nhất, Viêm với Tư Minh học rất giỏi, chỉ có cậu ta là không xong. Học không giỏi, cũng không biết đánh nhau, mặt mũi trông thì đẹp, nhưng không có năng lực bảo vệ mình, mặt đẹp bao nhiêu thì tạ bấy nhiêu.”
Hàn Tiểu Công nhướng mày, cười bảo: “Bây giờ dựa vào mặt mà kiếm ăn, tốt quá còn gì.”
“Ừm, tốt lắm.” Tư Đồ gật đầu.
“Sinh nhật của anh với Viêm gần nhau, cách có một tuần. Trước đây toàn chọn một ngày giữa sinh nhật của anh với cậu ấy để tổ chức cùng nhau.” Tư Đồ uống rượu ánh mắt có vẻ mông lung, đôi mắt cũng đỏ lên, lúc nhớ tới chuyện ngày trước thì ánh mắt toát lên vẻ dịu hiền, “Sau đó cậu ấy không tổ chức nữa, thấy chán rồi.”
Tần Phóng đang chăm chú lắng nghe, nhưng đến đây thì đột nhiên mạch suy nghĩ đứt đoạn.
Cậu nhìn về phía Hình Viêm, hỏi rằng: “Nghĩa là còn một tuần thì tới sinh nhật anh à? Anh đừng bảo qua rồi đấy.”
“Không,” Hàn Tiểu Công ngồi bên cạnh thuận miệng đáp, “Tuần sau.”
Tần Phóng nhướng mày nhìn Hình Viêm, Hình Viêm cũng gật đầu.
Tần Phóng gật đầu tỏ ý biết rồi, một lúc sau đột nhiên mở miệng nói với Hình Viêm: “Sao anh cứ im ỉm không nói gì thế?”
Một buổi sáng thức dậy thấy trên người không còn chỗ nào khó chịu nữa, mũi không bị nghẹt, đầu cũng không đau nhức, xuống giường tắm rửa sạch sẽ. Trần Kha hỏi cậu: “Cảm thấy thế nào?”
“Cảm thấy không tồi.” Tần Phóng dùng khăn mặt lau bọt nước trên tóc, “Sảng khoái.”
“Anh thấy cậu khỏe rồi đấy.” Thẩm Đăng Khoa ngồi bên cạnh xỏ giày vào, cười bảo: “Mấy hôm trước cứ như con gà con.”
Tần Phóng lắc đầu, nói lại: “Em thấy anh mới giống gà ấy.”
Trần Kha ném thuốc cảm cho cậu: “Uống thêm một ngày nữa.”
Tần Phóng lắc đầu: “Không uống đâu, không cần tới.”
Nhất định không uống thuốc, mấy ngày bị bệnh người cứ mê mê man man, bây giờ có tinh thần rồi đương nhiên không nằm ở ký túc xá nữa. Trong group mới sáng sớm ngày ra có người tag cậu rủ đi chơi, đầu tiên Tần Phóng đi cạo đầu, tóc hơi dài rồi. Để đầu trọc thật khiến người ta sinh nghiện, cạo đầu rồi chẳng muốn tóc mọc nữa.
Hồi bé mỗi lần cậu khỏi ốm ông nội đều gọi người tới cắt tóc cho cậu, bảo rằng như vậy mới coi như khỏi hẳn. Mấy năm qua Tần Phóng không bị bệnh, nhưng vẫn giữ thói quen này.
Lúc cạo đầu điện thoại trong túi rung mãi không ngừng, Tần Phóng lấy ra xem, toàn là nhóm người trong group kia nói sảng. Nhưng ngoài họ ra còn có một tin nhắn từ Hình Viêm.
Đã khỏe hơn chưa.
Tần Phóng nhìn tin nhắn kia, không biết trả lời thế nào. Mới đầu nhìn cảm thấy khó chịu, nhưng tắt màn hình để sang một bên một lúc lại cảm thấy không trả lời thì giống như thiêu thiếu cái gì đó.
Tranh thủ đèn đỏ Tần Phóng cầm điện thoại lên trả lời lại: Khỏe re rồi, em ra ngoài chơi.
Hình Viêm trả lời cậu: Ừm.
Lúc Tần Phóng tới cái nhóm kia đang tụm lại chơi bài, Tiểu Bằng với Đông một nhóm, Phùng Triết với Tiểu Phạm một nhóm. Tần Phóng nhìn thôi cũng phát chán: “Mấy cậu không còn trò giải trí nào nữa à?”
“Chủ yếu là mấy cái khác cũng nhàm, chơi chẳng vui.” Phùng Triết ngồi xổm trên ghế, một tay cầm bài không biết đang bứt rứt cái gì.
“Vẫn.. vẫn có mà.” Tiểu Bằng nói hơi lắp, không biết là cố ý nói vậy để trêu họ hay là bị lắp thật, “Ông có thể đánh nhau một trận mà.”
“Phắn mịa ông đi.” Phùng Triết lườm cậu ta, “Hai đứa tôi cho ông ăn đập bây giờ.”
Phùng Triết liếc mắt qua hỏi Phạm Lâm Dật có con K không, Phạm Lâm Dật khẽ lắc đầu.
“Hai ông khỏi tơ tưởng.” Đông ngậm điếu thuốc trên miệng, híp mắt lại, “Bốn con K ở chỗ tôi hết rồi, tôi nói thẳng luôn, ván này hai người khè tiền ra đi.”
Phùng Triết chửi “Đậu” một tiếng.
Hai người này thảm quá, bốc bài nát đã đành, đồng đội còn nát hơn.
Chơi có một tiếng mà thua không ít, Phùng Triết lấy điện thoại ra chuyển khoản cho người ta, vừa chuyển vừa lẩm bẩm: “Lần sau tôi không cùng cmn nhóm với ông nữa, tay với chả chân, bốc bài kiểu chó gì thế.”
“Ông thì hay rồi,” Phạm Lâm Dật mặt không cảm xúc nói: “45566 78899 không phải ông bốc đâu.”
“Đánh nhau đê!” Tiểu Bằng nhận tiền rồi, chia cho đồng đội một nửa, “Hai người đánh nhau đuê, đập bàn đập ghế đuê!”
Đúng lúc Phạm Lâm Dật đứng sau lưng cậu ta, nhấc chân đá cái ghế của cậu ta, giữ Tiểu Bằng trên ghế, Phùng Triết theo sau đạp một cái.
Lần trước sinh nhật Tần Phóng tay trái ôm tân hoan tay phải dắt tình cũ, kết quả lần này cô đơn chiếc bóng tới. Có người hỏi cậu: “Anh Phóng à anh Viêm nhà anh đâu?”
Tần Phóng phất tay, bảo họ đừng đùa nữa.
Phùng Triết dán tới, đứng trước mặt Tần Phóng hỏi cậu: “Anh Phóng ơi, hai người thật sự.. như vầy à?”
“Như vầy là cái gì?” Tần Phóng nhìn cậu: “Như vầy là sao?”
“Thì.. hai người yêu nhau thật hả?” Trên tai Phùng Triết đeo một chiếc khuyên đen, khiến tai cậu rất trắng, cậu vân vê tai hỏi Tần Phóng: “Anh như vậy cũng không hay lắm.”
“Đừng nghe lung tung,” Tần Phóng không muốn nói, “Đi lo chuyện của cậu đi.”
“Anh xem nếu Tiểu Hoa mà biết được sẽ rầu lắm cho coi, thích anh mười năm ròng cuối cùng anh thà gay chứ không yêu cô ấy.” Phùng Triết nghĩ thôi cũng thấy bứt rứt hộ Tiểu Hoa.
“Đừng nói lung tung nữa mà,” Tần Phóng nhặt bộ bài lên đập cậu ta một cái, Phạm Lâm Dật im lặng kéo áo Phùng Triết đi, cái miệng Phùng Triết còn hùng hùng hổ hổ không yên.
Bây giờ Tần Phóng nhìn Phùng Triết và Phạm Lâm Dật, cảm thấy nếu hai người họ bên nhau thật cũng chẳng thành vấn đề, nhưng một khi đổi chuyện này thành cậu và Hình Viêm thì lại chẳng tài nào tưởng tượng nổi.
Cậu định ở lại đây đến tối, đi ăn cùng họ rồi mới về, nhưng buổi chiều Tư Đồ gửi tin nhắn cho cậu. Họ add wechat từ lâu, nhưng cũng không liên lạc gì, bởi vậy nên lúc Tần Phóng nhận được tin thì rất bất ngờ.
Tư Đồ hỏi cậu: Tối nay tới ăn không? Tần Phóng hỏi: Sao vậy? Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?
Tư Đồ nói: Không, anh mua nhiều đồ, nghĩ ăn không hết.
Tần Phóng: Hahaha được rồi.
Nếu hôm nay Hàn Tiểu Công rủ cậu có lẽ Tần Phóng không đi đâu, bởi quen với anh ta quá mà. Cũng bởi vì không quen với Tư Đồ lắm, nên Tư Đồ rủ cậu mới đi.
Tần Phóng định đi Phùng Triết không vui, chau mày hỏi cậu: “Ai tìm anh vậy? Anh Viêm của anh à?”
“Một người bạn.” Tần Phóng cười nói.
“Bạn gì còn mời dễ hơn cả bọn em thế?” Phùng Triết bĩu môi, “Đồng hay là anh Viêm.”
“Không phải hết mà,” Tần Phóng đẩy đầu cậu ta, “Tối mọi người đi ăn đi, anh mời.”
“Anh không đi thì đếch cần anh nữa,” Phùng Triết vuốt mặt, “Anh đi thì để anh mời, chứ ăn xong bọn em còn đi chơi nữa.”
Ăn xong còn chơi chỉ có thể là hộp đêm, Tần Phóng lắc đầu cười: “Chơi cũng tính cho anh, nhưng bao người ta thì còn khướt.”
Lời này là nói với Phùng Triết, lần trước cậu ta bao em giai kia. Phùng Triết rụt cổ lại, liếc nhìn Phạm Lâm Dật đối diện, xua tay với Tần Phóng một cái, ra hiệu cậu mau đi đi.
Tần Phóng cười rồi đi, cảm thấy Phùng Triết còn đáng yêu hơn hồi cấp ba nhiều. Hồi đó hai mắt trên trời chỉ biết tinh tướng, ở với cậu còn đỡ, nhưng với mấy người lạ thì rõ là vênh, nhìn thôi cũng thấy phiền. Bây giờ tuy rằng vẫn ngứa đòn, nhưng cũng rất thú vị.
Cậu không đi tay không tới chỗ của Tư Đồ, mà còn mang theo một chai rượu.
Hàn Tiểu Công mở cửa cho cậu, Tần Phóng vào nhà cất tiếng chào hỏi anh ta. Hàn Tiểu Công hỏi cậu: “Anh Viêm nói cậu bị ốm, khỏi rồi à?”
“Ừ,” Tần Phóng đặt chai xuống bàn ăn, “Khỏi rồi. Tư Đồ đâu?”
“Ra ngoài mua tôm rồi.” Hàn Tiểu Công nói.
Cuối tháng mười đầu tháng mười một, ở phương Bắc đã rất lạnh. Tần Phóng ra ngoài cũng phải khoác thêm áo, không thì mặc hoodie dày. Trông Tư Đồ có vẻ sợ lạnh, mặc như đã vào đông.
Anh ta mở cửa đi vào, trông thấy Tần Phóng tới rồi, cười bắt chuyện với cậu.
Tần Phóng đứng dậy đi tới đón đồ trong tay anh ta để vào trong bếp, thấy sắc mặt Tư Đồ không được tốt, bèn hỏi: “Anh cũng bị cảm à?”
“Anh không,” Tư Đồ vào phòng ngủ thay đồ, “Trời lạnh như vậy.”
Hôm nay hiếm khi đông đủ mọi người, một lúc sau Hình Viêm và Châu Tư Minh cũng đi tới. Hình Viêm thấy Tần Phóng còn ngạc nhiên, hỏi cậu: “Không phải ra ngoài chơi hay sao?”
“Tư Đồ gọi em tới.” Tần Phóng dịch người sang bên kia sofa, “Em đi chơi từ sáng rồi.”
Hình Viêm ngồi xuống bên cạnh cậu, nhưng không nói chuyện với cậu, hai người ngồi vị trí của mình.
Đây là lần đầu tiên Tần Phóng gặp Châu Tư Minh trong học kỳ này, trông anh ta gầy hơn hồi đầu. Hôm nay tới đông đủ như vậy, nhất định không phải ngày bình thường.
Tần Phóng nhỏ giọng hỏi Hình Viêm: “Hôm nay sinh nhật ai à? Hay là ngày gì?”
Hình Viêm trả lời cậu: “Tư Đồ.”
“Thật á?” Tần Phóng chớp mắt hỏi anh, “Sao anh không nói cho em trước?”
“Anh không nghĩ cậu ấy lại mời em.” Hình Viêm nói với cậu, “Em nói em ra ngoài chơi, anh tưởng em không tới.”
Hai người họ tụm đầu lại nhỏ giọng nói chuyện với nhau, mặc dù không nói gì đặc biệt, nhưng hình ảnh này nhìn thế nào cũng có vẻ gần gũi khác với những người khác.
Trong phòng hơi lạnh, Hàn Tiểu Công tìm chiếc áo len cao cổ mặc vào, lúc đi ra thấy hai người này ngồi trên sofa khẽ nói chuyện với nhau. Anh ta bật cười: “Nói cái gì mà thầm thầm thì thì thế, sao không gửi wechat đi?”
Tần Phóng liền mò điện thoại ra, đùa theo lời anh ta: “Anh Viêm ơi, gửi wechat đi.”
Hình Viêm không chơi với cậu, không phản ứng lại hai người này.
Sinh nhật Tư Đồ còn gọi cậu tới khiến Tần Phóng rất bất ngờ. Nhưng ngẫm lại cũng không có gì không đúng, dù sao chuyện lúng túng giữa hai người cũng đã qua lâu rồi, không là cái gì cả.
Lúc ăn ai cũng uống rượu chỉ trừ Tần Phóng. Cậu đang định rót thì bị Hình Viêm cản lại, Hình Viêm giữ cốc cậu lại: “Lái xe thì thôi.”
Anh chỉ lấy lý do cho Tần Phóng không phải uống rượu, Tần Phóng định lắc đầu nói không sao đâu, nhưng đang định quay mặt nói thì Hình Viêm lại lặp lại một lần nữa: “Lái xe đừng uống rượu.”
Tần Phóng cũng nghe theo ý anh, đúng là cậu không thích uống. Hàn Tiểu Công đặt ấm trà xuống bên tay Tần Phóng, Tần Phóng rót trà, cụng chén với Tư Đồ nói: “Sinh nhật vui vẻ, tuổi tuổi bình an.”
Tư Đồ mỉm cười nói “Cảm ơn”.
Bầu không khí hôm nay ôn hòa hiếm thấy. Có lẽ cái từ “ôn hòa” này đặt trên người bọn họ có phần vi diệu. Nhưng đúng là rất thoải mái, Tư Đồ kể lại không ít chuyện giữa họ ngày trước.
Những chuyện này Tần Phóng đều chưa từng nghe kể, chuyện của họ ngày xưa, chuyện Hình Viêm khi còn bé.
Trên bàn ăn bật đèn ấm, Hàn Tiểu Công tiện tay chụp mấy bức ảnh, Tư Đồ nhìn cậu nói: “Trước đây lo cho Tiểu Công nhất, Viêm với Tư Minh học rất giỏi, chỉ có cậu ta là không xong. Học không giỏi, cũng không biết đánh nhau, mặt mũi trông thì đẹp, nhưng không có năng lực bảo vệ mình, mặt đẹp bao nhiêu thì tạ bấy nhiêu.”
Hàn Tiểu Công nhướng mày, cười bảo: “Bây giờ dựa vào mặt mà kiếm ăn, tốt quá còn gì.”
“Ừm, tốt lắm.” Tư Đồ gật đầu.
“Sinh nhật của anh với Viêm gần nhau, cách có một tuần. Trước đây toàn chọn một ngày giữa sinh nhật của anh với cậu ấy để tổ chức cùng nhau.” Tư Đồ uống rượu ánh mắt có vẻ mông lung, đôi mắt cũng đỏ lên, lúc nhớ tới chuyện ngày trước thì ánh mắt toát lên vẻ dịu hiền, “Sau đó cậu ấy không tổ chức nữa, thấy chán rồi.”
Tần Phóng đang chăm chú lắng nghe, nhưng đến đây thì đột nhiên mạch suy nghĩ đứt đoạn.
Cậu nhìn về phía Hình Viêm, hỏi rằng: “Nghĩa là còn một tuần thì tới sinh nhật anh à? Anh đừng bảo qua rồi đấy.”
“Không,” Hàn Tiểu Công ngồi bên cạnh thuận miệng đáp, “Tuần sau.”
Tần Phóng nhướng mày nhìn Hình Viêm, Hình Viêm cũng gật đầu.
Tần Phóng gật đầu tỏ ý biết rồi, một lúc sau đột nhiên mở miệng nói với Hình Viêm: “Sao anh cứ im ỉm không nói gì thế?”
Danh sách chương