Chương 7: Nhập đội nam chính

Ha ha, bị nam chính nhớ thương cũng không phải loại chuyện tốt đẹp gì, đặc biệt là khi Phạm Nguyên đã từng lén lút đập hắn ta một gậy đau đến bất tỉnh.

Phạm Nguyên méo miệng, không thể làm gì khác hơn là lùi xe lại chỗ Thẩm Tinh Hạo. Đó là nam chính đại nhân, là loại người không thể tùy tiện đắc tội. Người ta đã mở miệng, chẳng lẽ cậu lại làm ngơ đi tiếp? "Cậu đi đâu vậy?"

Thấy Phạm Nguyên bước xuống xe, khóe miệng Thẩm Tinh Hạo hơi gương lên nụ cười thân thiết, quan tâm hỏi.

Chỉ thấy Phạm Nguyên có chút luống cuống, lại có chút bất đắc dĩ. Gương mặt dù cố trấn định nhưng sâu trong mắt vẫn toát lên vẻ kinh hoảng sợ hãi. Cậu nhìn Thẩm Tinh Hạo, gượng gạo đáp lời: "Tôi... tôi... khu vực nhà tôi, những người sống trong khu vực nhà tôi đột nhiên biến thành quái vật. Họ lao đến..."

Phạm Nguyên bỏ lửng câu, hơi bất an quan sát Thẩm Tinh Hạo và những người phía sau hắn ta.

"Yên tâm, nhóm chúng tôi đều là người. Chúng tôi chạy từ trường đến đây thu thập chút đồ ăn." Ánh mắt Thẩm Tinh Hạo lóe lên tia nghi ngờ rồi rất nhanh biến mất. Hắn cười đầy thâm ý: "Mà gần đây cậu không đến trường nhỉ? Nếu mạt thế không xảy ra, sợ là cậu khó có thể tốt nghiệp đấy."

Thẩm Tinh Hạo đây là đang ám chỉ cậu biết trước mạt thế sẽ diễn ra?

Đáy lòng Phạm Nguyên toát mồ hôi. Quả nhiên là nam chính. Muốn đóng một màn kịch ngụy trang đơn giản cũng bị hắn xoay tới xoay lui.

Trong một tháng vừa qua, điện thoại của nguyên chủ chỉ được Phạm Nguyên dùng vài lần để báo cho Đường Duy biết cậu vẫn sống ổn, mọi thời điểm khác đều đặt chế độ khóa máy. Bên nhà trường và bạn bè không biết Phạm Nguyên thay máy mới, không thể liên lạc, nhà cửa thì luôn khóa kín, đương nhiên không thể túm cổ lôi cậu đến trường học.

Lại nói, Phạm Nguyên vốn đã tốt nghiệp đi làm được vài năm, giờ mà bảo cậu quay về trường làm luận văn tốt nghiệp thì đúng là khó xử trăm đường.

"Cậu thật biết đùa. Không phải mấy ngày vừa qua tôi bị ốm nằm dính cứng trên giường thì ai lại muốn bỏ học chứ. Cậu biết rõ tính tôi mà." 

Phạm Nguyên vừa kiếm lý do lấp liếm vừa âm thầm bội phục mình sát đất. Boss ẩn nhà ai có ý thức như cậu không? Vừa biết đóng kịch lại vừa biết nói dối mà không đổi sắc mặt. Hơn nữa tố chất tâm lý của Phạm Nguyên cậu rất tốt, ít nhất là chưa bị vẻ mặt âm trầm của nam chính dọa cho ăn nói linh tinh.

Trước mạt thế, người bị sốt đến nằm bẹp giường thường có hai khả năng, một là biến thành tang thi, hai là trở thành Dị năng giả. Phạm Nguyên hiện đang sở hữu Dị năng hệ Mộc, đây chính là lý do hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn.

Thẩm Tinh Hạo còn nghi ngờ tính nói gì đó thì lãng tử tóc nâu bỗng lên tiếng gọi:

"Tinh Hạo, chúng ta chuẩn bị xong hết rồi, rút thôi."

Lãng tử tóc nâu là một trong những anh em chí cốt của Thẩm Tinh Hạo, tên Mộ Viễn Phương. Cách Mộ Viễn Phương không xa là thanh niên bấm khuyên Tiêu Vỹ mà Phạm Nguyên từng thấy trong bữa tiệc dạo trước. Thú thật là trừ nam chính và hai người này, đám "bạn học" kia Phạm Nguyên không quen một ai.

Lời nhắc của Mộ Viễn Phương khiến Thẩm Tinh Hạo hơi cau mày. Hắn nhìn thoáng qua Phạm Nguyên rồi bước đến gần đội ngũ.

"Mọi người rút thôi. Tôi và Phạm Nguyên đi trước mở đường, A Phương và A Vỹ sẽ bảo vệ phía sau. Hiện mới là mạt thế ngày đầu tiên, phản ứng của tang thi vẫn tương đối chậm chạp. Chúng ta phải nhân cơ hội này thu gom nhiều vật tư nhất có thể."

Phạm Nguyên: "..."

[Hệ Thống, mày lăn ra đây nói xem nam chính nhà mày là loại hàng gì thế này? Ông đây đâu nói sẽ vào đội của hắn.]

Hệ Thống thật sự oan uổng! Nhưng nó chưa kịp giải thích đã thấy Thẩm Tinh Hạo quay ra cười rạng rỡ: "Đi lại một mình ở mạt thế không an toàn, chi bằng cậu vào đội ngũ của tôi, có gì mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau."

Gương mặt Phạm Nguyên trầm xuống.

Nam chính bị làm sao vậy? Chẳng lẽ Thẩm Tinh Hạo đã phát hiện ra điều gì bất thường? Nếu không tại sao hắn lại liên tục nhắm vào Phạm Nguyên cậu?

Phạm Nguyên có phần khinh khỉnh sâu cay, mở miệng nhấn mạnh từng từ:

"Tôi..."

[ĐM! Đừng có từ chối! Đi cùng nam chính sẽ được bảo toàn tính mạng! Bảo toàn tính mạng đó! Hào quang nam chính sẽ bảo vệ an toàn cho cậu 100%!!!] Hệ Thống gào hét trong đầu Phạm Nguyên, cố gắng khiến thân chủ nó không đi lệch hướng.

Quả thật Hệ Thống gãi rất đúng chỗ ngứa. Vốn Phạm Nguyên đang tính từ chối yêu cầu của Thẩm Tinh Hạo, nghe xong câu này lập tức thay đổi sắc mặt.

"Cảm ơn. Tôi rất vui khi ra nhập đội ngũ của cậu."

Phạm Nguyên cười rất tươi, so với Thẩm Tinh Hạo thì càng rạng rỡ hơn. Cậu không thèm để ý tới vẻ cứng nhắc tránh né của Thẩm Tinh Hạo mà vỗ mấy cái lên vai hắn tỏ vẻ thân thiết. Bảo toàn mạng sống 100%, vừa nghe điều này Phạm Nguyên đã thấy có cảm tình với Thẩm Tinh Hạo.

Nam chính đúng là vạn năng!

Hệ Thống: [...]

[Cậu lật mặt nhanh quá, phí công tôi định khuyên thêm mấy câu.]

[Khuyên đi, tôi nghe nè.]

Hệ Thống đạo mạo nói: [Đi cùng nam chính không những có thể bảo đảm an toàn mà còn có thể trục lợi từ nam chính, học cách chiến đấu với tang thi. Không phải bây giờ cậu đang thiếu kinh nghiệm sao? Trong thời gian này, cậu tha hồ rèn luyện bản thân mà không sợ có tai nạn ngoài ý muốn.]

Đúng là Phạm Nguyên không nghĩ tới điều này.

Trước đó Phạm Nguyên chỉ nghĩ đến khả năng Thẩm Tinh Hạo đã lần ra đầu mối gì đó, muốn kéo cậu ở gần để tiện điều tra. Cẩn thận nghĩ lại, đi cùng Thẩm Tinh Hạo cậu được lợi nhiều hơn mất, điều duy nhất cần chú ý là đừng để hắn ta nắm đuôi.

Phạm Nguyên nghĩ thông suốt, đối với việc đi trước mở đường cùng Thẩm Tinh Hạo không có dị nghị gì. Cậu là người mới vào đội, cần bỏ công sức ra làm việc. Chưa nói đến Phạm Nguyên cậu đường đường là một thằng đàn ông, chẳng lẽ lại tranh ngồi trên xe với phụ nữ?

Đội ngũ của Thẩm Tinh Hạo gồm sáu người, tính thêm Phạm Nguyên là bảy. Trong bảy người này có đến ba người là nữ. 

Thanh niên trai tráng đều ra ngoài đập tang thi, chẳng lẽ Phạm Nguyên cậu lại muối mặt ngồi trong xe với nữ giới?

Nói là Thẩm Tinh Hạo và Phạm Nguyên mở đường nhưng người ra sức nhiều nhất lại là Thẩm Tinh Hạo. Dù sức lực Phạm Nguyên đầy người nhưng cậu chưa bao giờ đập chém tang thi, động tác không tránh khỏi có chút luống cuống chậm chạp.

[Chú ý quan sát cách nam chính ra tay!] Tay đập, chân đá, đầu óc Phạm Nguyên vẫn chăm chú nghe từng lời hướng dẫn của Hệ Thống.

[Nam chính sinh ra trong gia đình quân đội, từ nhỏ đã bị ném vào quân đội rèn luyện, hắn ra tay không có động tác thừa, chiêu nào cũng nhắm thẳng vào điểm yếu của tang thi. Thấy rõ chưa?]

[Rồi. Điểm yếu của tang thi nằm ở đầu và xương sống. Chỉ cần cắt đứt đầu hoặc đập gãy xương sống là bọn nó sẽ chết.]

Phạm Nguyên nghiêm túc gật đầu. Con dao thái trên tay cậu đã được thay bằng cây côn Thẩm Tinh Hạo đưa, lưu loát quật đầu tang thi xuống.

[Tang thi sơ cấp mới có những điểm yếu đó. Lên cấp cao hơn, cậu phải đập nát đầu mới gϊếŧ chết được tang thi.]

Một đường đi tới, Phạm Nguyên gần như không rời mắt khỏi Thẩm Tinh Hạo, cố gắng mô phỏng lại chiêu thức của hắn để gϊếŧ tang thi. Ban đầu động tác của Phạm Nguyên còn gượng gạo, càng gϊếŧ về sau càng thuận tay.

Thuận tay đương nhiên cũng thuận mắt. Vốn Phạm Nguyên không ưa gì mấy con tang thi mục nát thối rữa, sau đó nhìn nhiều cũng thành quen. Thậm chí Phạm Nguyên có thể ăn uống ngon lành trước mặt chúng nó.

Tang thi không phải con người. 

Đây là suy nghĩ xuất hiện nhiều nhất trong đầu Phạm Nguyên mỗi khi cậu ra tay hạ sát tang thi. Cậu luôn phải tự nhắc nhở bản thân điều này, tránh cho nỗi sợ hãi hoặc lòng trắc ẩn nhen lên không đúng lúc. Tang thi là kẻ thù của cậu, là thứ cậu cần tiêu diệt, là sinh vật không đứng cùng chiến tuyến với cậu. Cậu không được mềm lòng, càng không được sợ hãi.

Khoảng hơn 30 phút sau, họ tiến vào một biệt thự kiên cố gần ngoại ô thành phố. Nghe đâu đây là nhà của một trong ba thành viên nữ.

Theo kế hoạch của Thẩm Tinh Hạo, họ sẽ nghỉ ngơi và thu thập vật tư thêm vài ngày, tiếp đó là đóng gói đồ đạc và di chuyển đến thành phố H.

Thành phố H là thủ đô đất nước, nơi tập trung lực lượng quân đội mạnh nhất. Sau khi mạt thế bắt đầu, quân đội sẽ nhanh chóng ổn định toàn bộ thành phố H và xây dựng căn cứ cho người sống sót. Theo cốt truyện, Thẩm Tinh Hạo đến thành phố H để thăm gia đình, đồng thời muốn xây dựng thế lực riêng. Tiếc là nam chính tài năng đầy mình, ảnh hưởng đến những thế lực lâu đời khác ở thành phố H. Sau một vài cuộc xung đột nhỏ, hắn quyết định mang theo người của mình xuôi lên Bắc xây dựng căn cứ.

Nhìn theo bóng Thẩm Tinh Hạo bước vào nhà, Phạm Nguyên bỗng nhiên có chút trầm ngâm.

[Hệ Thống, Thẩm Tinh Hạo đã giảm bớt một phần nghi ngờ với tôi.] Trước đó tên này săm soi cậu rất kỹ, chỉ hận không thể giải phẫu cậu thành từng mảnh để nhìn cho rõ. Sau chuyến đi vừa rồi, rõ ràng sự đề phòng đã giảm xuống.

[Có lẽ trước đó hắn nghĩ cậu cũng là người trọng sinh về như hắn, nhưng rồi khi thấy cậu đánh tang thi quá vụng về, hắn tạm bỏ ý nghĩ này qua một bên.]

Nếu là người trọng sinh về, ít nhiều Phạm Nguyên cũng từng đối đầu với tang thi, dù cố ngụy trang cũng không thể che hết điều này. Với cái nhìn tinh vi của Thẩm Tinh Hạo, chắc chắn hắn nhận ra đây là lần đầu Phạm Nguyên tiếp xúc với tang thi.

[Tôi đoán Thẩm Tinh Hạo biết người ra tay đập ngất hắn ta khi đó là cậu.]

Phạm Nguyên nhún vai một cái rồi bước vào nhà.

Biết thì sao? Đập một cái mà thôi, nam chính cũng không thể tối ngày đòi gϊếŧ cậu báo thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện