Từ trên không một lỗ hổng xuất hiện, ôm Tiểu Lâm trong ngực,Ngoạ Hổ nhẹ nhàng bay lên, tức thì hai người bị hút vào trong.
Suốt quãng đường đi, Ngoạ Hổ không ngừng nhìn Tiểu Lâm mỉm cười, trước một Ngoạ Hổ bình thường đã đẹp đến chói mắt, lại cộng thêm nụ cười hiền hoà khiến Tiểu Lâm đỏ bừng hai má, miệng há hốc ngây ngốc cười cười.
Cảm nhận bộ dáng này có phần quái dị, Ngoạ Hổ lông mày khẽ nhíu, vươn tay chạm vào thái dương Tiểu Lâm.
Tức thì nụ cười dịu dàng trên môi hắn tắt hẳn, ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Vừa lúc cũng về đến vương quốc của hắn, không hề khách khí Ngoạ Hổ ném thẳng Tiểu Lâm vẫn còn đang YY lên giường.
Ngoạ Hổ đẹp trai giờ lại hiện nguyên hình thành mãnh thú to lớn.
Dí sát mặt vào mặt Tiểu Lâm hắn khẽ gầm gừ:
– Bại hoại, nói cho anh nghe em vừa nghĩ cái gì? Tiểu Lâm từ lúc bị quẳng lên giường đã tỉnh táo lại, thừa biết bản thân đã gây ra nghiệp chướng gì nên toàn thân co rúm lại, mếu máo trả lời:
– Đại vương… Tiểu Lâm biết sai rồi! Là đại vương lúc đó rất đẹp, khiến đầu óc của Tiểu Lâm xoay mòng mòng rồi hình ảnh đó lại hiện ra…Đại vương…tha cho Tiểu Lâm đi!
Trước sự ăn năn của Tiểu Lâm, cơn giận của Ngoạ Hổ đã nguôi đi phần nào. Nhưng vẫn không phải là tan biến hoàn toàn. Tiểu bại hoại này trước sự đãi ngộ đặc biệt của hắn lại giám nghĩ bậy, đem hắn đặt dưới thân Hắc Sư,còn không ngừng kêu gào thảm thiết. Nếu hắn không sợ bại hoại này bị hỏng thì đã dùng hình dạng mãnh hổ dạy dỗ tiểu bại hoại này rồi.
Bại hoại này mà hỏng mất thì hắn lấy đâu ra má để véo đây?
Ngoạ Hổ lúc này đã trở về hình dáng con người, đưa tay lên véo má Tiểu Lâm một cái thật đau,rồi lại trong nháy mắt đưa cậu đến một bồn nước lớn, cùng nhau tẩy rửa.
Sau sự tắm táp vô cùng trong sáng, Ngoạ Hổ đưa Tiểu Lâm lúc này đã mê man trở về phòng.
Nhìn khuôn mặt phúng phính đáng yêu đang ngủ say tít, hắn không nhịn được mà véo má cậu một chút.
Tiểu bại hoại này, hình như đã làm hắn rung động rồi. Nếu không rung động thì làm sao có chuyện hắn nhượng bộ như thế chứ!
Một giọt nước từ khoé mắt Tiểu Lâm khẽ lăn xuống khiến hắn nhíu mày, đưa tay chạm vào thái dương cậu.
Là quang cảnh ở nhà cậu, Tiểu Lâm là đang ngồi trước bộ mẹ mình gào thét ” con đang ở đây,con đang ở đây” nhưng bố mẹ cậu không hề nghe thấy…
Cảm nhận người bên cạnh mình đang run rẩy, Ngoạ Hổ dịu dàng lau đi giọt nước mắt kia, khẽ ôm Tiểu Lâm vào lòng,tay không ngừng vuốt ve trấn an cậu.
– Bại hoại, anh nhất định sẽ giúp em tỉnh lại…
Từ qủa cầu thủy tinh A Xích cùng Hắc sư thấy được hết những gì sảy ra giữa Ngoạ Hổ và Tiểu Lâm. A xích khẽ nhíu mày:
– Đại vương thực sự rung động rồi. Nhưng bại hoại kia thực sự tỉnh lại thì đại vương của chúng ta sẽ chịu không ít thiệt thòi đâu…
Dứt lời A Xích xoay người nhìn thẳng vào mắt Hắc Sư:
– Ngươi nghĩ sao?
Đáp lại y chỉ là tiếng gầm gừ lười biếng, Hắc Sư uể oải đầu dụi hẳn vào lòng A xích.
Y chu môi giả vờ giận dỗi,
– Tiểu Hắc à! Ngươi nói đi…
Hắc Sư thở mạnh, chất giọng trầm đục vang lên:
– Suy nghĩ của ta thì giải quyết được gì? Nhưng lần này Đại Vương nếu thực sự muốn cứu Tiểu Lâm đó tỉnh lại thì chẳng phải sẽ phải nhờ đến Hoả Long sao? Cái này ngươi nghĩ tiếp đi, ta ngủ.
A xích lúc này mới thần người, suy nghĩ một chút, Hoả Long chẳng phải là tri kỉ của Đại Vương sao?
Nhớ lại chuyện cũ lông lá y lại dựng hết lên, Hoả Long năm xưa đã từng ngỏ ý cùng Đại Vương.
Xem như cả khu rừng dã thú này, người sánh ngang với Đại Vương chỉ có hắn. Thực ra thì hắn còn mạnh hơn Đại Vương. Hai vị cao cao tại thượng này đứng gần nhau rất rất chói mắt.
Vốn đều là kẻ mạnh,lại là bạn thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Tình ý của Hoả Long dành cho Ngoạ Hổ muôn loài đều rõ.
Nhưng tất nhiên hai vị này không thể đến với nhau, đơn giản là Ngoạ Hổ chỉ coi Hoả Long là bạn, hơn nữa cũng không có khuynh hướng tiếp xúc thân mật với thân thể tương tự giống mình.
Cuộc tỏ tình long trời lở đất của Hoả Long với Ngoạ Hổ chính là mũi tên bắn chết tình bạn của họ…
Lần này Ngoạ Hổ lại vì Tiểu Lâm mà đến chỗ hắn xin giúp đỡ, đả kích này đối với Hoả Long chắc là rất lớn. Với tính cách của hắn không chừng Ngoạ Hổ sẽ bị chỉnh cho thê thảm.
Nghĩ đến đó bàn tay đang vuốt râu Hắc Sư của A Xích giật thót, một cọng râu mép đen kít rơi xuống.
Đang ngủ say thì râu mép bị giật, Hắc Sư tức giận, hung hăng đẩy cả người A xích xuống, dùng độc chiêu cọ ria lên khuôn mặt trắng bóc của y, A Xích chân tay khua khoắng loạn xạ, miệng không ngừng hổn hển “HẮC SƯ,HẮC SƯ”
Ngoạ Hổ vừa lúc rời khỏi Tiểu Lâm, ra đến bên ngoài đã chứng kiến cảnh tượng ám muội kia, khẽ ho khan:
– Khụ… Tả Hữu hộ pháp, các ngươi tư thế đẹp lắm.
Nghe thấy tiếng của Đại Vương,Axích cùng Hắc Sư hoàn toàn cứng ngắc.
Đại Vương vừa mới trêu trọc họ? Ấu mài gót, mới đi với bại hoại kia mấy hôm mà đầu óc đã bị lây nhiễm tư tưởng cổ quái kia rồi. Đúng là gần mực thì đen.
Vào việc chính, Ngoạ Hổ tìm 2vị hộ pháp là muốn ra lệnh 2 người kia giúp hắn chuẩn bị một chút, trong mấy ngày tới sẽ đích thân đến chỗ Hoả Long mượn đồ.
Chuyến đi lần này không rõ là dữ hay lành. Nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện vì bại hoại kia mạo hiểm một chút.
Bởi vì Tiểu Lâm trong bệnh viện kia thực sự không qua khỏi thì bại hoại cũng không thể tiếp tục ở đây. Khu rừng dã thú này chỉ có linh hồn còn sống mới có thể vào, thêm nữa là hắn không thể chạm vào linh hồn đã chết.
Cứ xem như là hắn luyến tiếc cái má phúng phính kia, cùng với hắn cũng chỉ có thể làm chuyện của đàn ông với cậu. Đây là vì hắn, cũng là vì cậu, một tiểu bại hoại đáng yêu như vậy, rơi nước mắt sẽ làm hắn rất thương tiếc.
Dặn dò xong xuôi, Ngoạ Hổ trong chớp mắt đã lại xuất hiện trước giường mà Tiểu Lâm đang nằm. Nhìn cái dáng ngủ dặt dẹo cùng cái miệng há hốc, nơi khoé còn lấp lánh nước dãi, Ngoạ Hổ không nhịn được mà bật cười. Vừa rồi còn nước mắt bi thương, giờ đã ngủ say chảy cả dãi. Đúng là cái đầu nhỏ này chẵng nghĩ được cái gì sâu sắc cả. Có chăng chắc là sâu bao nhiêu thôi. Tư tưởng bại hoại, não hỏng.
Nhưng thật tình mà nói thì cũng rất đáng yêu, rất độc đáo.
Dịu dàng chỉnh lại tư thế cho hợp với lẽ thường, Ngoạ Hỗ khẽ cúi xuống đem môi mình áp lên cái miệng đang há kia, nhấm nháp từng chút một. Hương vị cũng không đến nỗi tệ.
Cảm giác thân thể phía dưới khẽ cựa quậy, Ngoạ Hổ dừng lại động tác, thật không ngờ bại hoại kia lại há to miệng, ngoạm lấy môi hắn nhay nhay, miệng còn phụng phịu lẩm bẩm:
– Thịt bò tái này dai qúa!
Dứt lời cái mông phiá dưới lại nhếch lên, “BỦM” phải nói là tiếng nổ kinh thiên động địa.
Ngoạ Hổ ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cái thứ bại hoại này đúng là trăm triệu nết xấu, người thường chắc chẳng thể chấp nhận nổi. May mà hắn không phải người thường.
Còn chưa kịp chỉnh lại phong thái, một tràng tiếng nổ lại phát ra, làm phập phồng tấm chăn mỏng, Ngoạ Hổ lại được đà lăn ra cười, từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn cười không thể hãm lại được. Ôm bụng quằn quại hắn thầm nghĩ, phải chăng là hắn bị lây bệnh não từ bại hoại này rồi?
Cuối cùng thì việc chính cũng đến, Ngoạ Hổ dẫn theo Tiểu Lâm cùng “sính lễ” đến chỗ Hoả Long.
Trải qua một quãng đường dài, nhưng Tiểu Lâm không hề mệt mỏi, vì có một “tuyệt sắc giai nhân” lúc nào cũng ở bên cạnh, nở nụ cười ôn hoà với cậu.
Ngoạ Hổ thừa biết lúc hắn cười như vậy cái đầu nhỏ kia sẽ suy nghĩ những gì, dù gì cũng là suy nghĩ, hắn làm sao có thể cấm cậu được? Huống chi những suy nghĩ đó là do cái não hỏng kia không kiềm chế được mà tạo ra, đâu phải tại bại hoại của hắn.
Mới đầu nghe cái tên “Hoả Long” Tiểu Lâm hình dung ngay ra một con rồng đỏ lòm,cùng cái động rùng rợn,chắc là rất đáng sợ. Nhưng khi tới nơi thì cậu mới biết suy đoán của cậu sai bét.
Cũng là một cái động đấy, nhưng phong cảnh thì đẹp mê người, sơn thủy hữu tình, thật không ngờ một con rồng lửa lại sống ở nơi toàn màu xanh thế này.
Tiểu Lâm đi cạnh Ngoạ Hổ, tay túm chặt lấy gấu áo hắn, mắt không ngừng liếc quanh, cho đến khi từ trong động truyền ra một âm thanh trầm thấp:
– Tiểu Hổ, mau vào.
Gương mặt Ngoạ Hổ khẽ lay động, nhưng sự lay động ấy có nhìn đến trăm lần cũng không thánh nào biết được hắn đang nghĩ cái gì.
Quay qua Tiểu Lâm hắn khẽ cười:
– Bại hoại, đi vào cùng anh, chú ý đừng nhìn vào mắt hắn.
Tiểu Lâm vẫn ngây ngốc nắm chắc gấu áo Ngoạ Hổ, hai người cùng nhau tiến vào.
Nội thất chỗ này thì khỏi phải nói, so với chỗ Ngoạ Hổ còn nhỉnh hơn chút xíu, màu sắc rất hoà nhã, nổi bật nhất là chiếc ghế lớn màu đỏ rực, thi thoảng bùng lên chút lửa. Đúng là rất đẹp, rất cá tính.
Tiểu Lâm còn đang thần người ngắm cái ghế thì bỗng giật thót, may mà có Ngoạ Hổ đở kịp nếu không cậu sẽ ngã rập mông.
Nguyên nhân cái sự giật mình của Tiểu Lâm chính là từ chiếc ghế trống không hiện ra một con rồng to tướng, đúng như trong tưởng tượng của cậu,cũng màu đỏ. Nhưng không hề ghớm ghiếc mà đẹp vô cùng, mỗi đường nét đều rất tinh tế, so với mấy con rồng mà cậu xem trên ti vi thì mấy con rồng đó không đáng được gọi là rồng.
Lúc Tiểu Lâm còn đang mải say mê thì Ngoạ Hổ lên tiếng:
– Hoả Long, huynh chán ghét ta tới mức dùng hình dạng này để tiếp đãi sao?
Tức thì ánh sáng đỏ xuất hiện, rực rỡ như muốn đốt cháy đôi mắt đã cận đến mấy độ của Tiểu Lâm.
Luồng sáng tắt ngấm, cũng là lúc trên ghế xuất hiện một nam tử.
Bộ đồ màu đỏ rực, mái tóc đỏ, mắt cũng đỏ nốt. Tuy là cùng một tông màu với Ngoạ Hổ nhưng khí chất lại khác hoàn toàn.
Tiểu Lâm ngây dại nhìn Hoả Long. Cái đầu nhỏ bắt đầu rục rịch chuyển động. Quên hẳn sự nguy hiểm cùng lời dặn dò của Ngoạ Hổ, chất nhầy nhụa trong đầu cậu bắt đầu vẽ lên những hình ảnh, va chạm tạo ra âm thanh.
Hoả Long phải gọi là cực phẩm trong cực phẩm đế vương công, từ khí chất đến vẻ đẹp đều thuộc hàng thượng hạng. Nhất định là nằm trên.
Ngoạ Hổ khẽ nhắm mắt, với khả năng của hắn đã vô cùng dễ dàng tiếp cận những gì đang diễn ra trong não tiểu bại hoại, mặt hắn đỏ bừng vì tức giận.
Suốt quãng đường đi, Ngoạ Hổ không ngừng nhìn Tiểu Lâm mỉm cười, trước một Ngoạ Hổ bình thường đã đẹp đến chói mắt, lại cộng thêm nụ cười hiền hoà khiến Tiểu Lâm đỏ bừng hai má, miệng há hốc ngây ngốc cười cười.
Cảm nhận bộ dáng này có phần quái dị, Ngoạ Hổ lông mày khẽ nhíu, vươn tay chạm vào thái dương Tiểu Lâm.
Tức thì nụ cười dịu dàng trên môi hắn tắt hẳn, ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Vừa lúc cũng về đến vương quốc của hắn, không hề khách khí Ngoạ Hổ ném thẳng Tiểu Lâm vẫn còn đang YY lên giường.
Ngoạ Hổ đẹp trai giờ lại hiện nguyên hình thành mãnh thú to lớn.
Dí sát mặt vào mặt Tiểu Lâm hắn khẽ gầm gừ:
– Bại hoại, nói cho anh nghe em vừa nghĩ cái gì? Tiểu Lâm từ lúc bị quẳng lên giường đã tỉnh táo lại, thừa biết bản thân đã gây ra nghiệp chướng gì nên toàn thân co rúm lại, mếu máo trả lời:
– Đại vương… Tiểu Lâm biết sai rồi! Là đại vương lúc đó rất đẹp, khiến đầu óc của Tiểu Lâm xoay mòng mòng rồi hình ảnh đó lại hiện ra…Đại vương…tha cho Tiểu Lâm đi!
Trước sự ăn năn của Tiểu Lâm, cơn giận của Ngoạ Hổ đã nguôi đi phần nào. Nhưng vẫn không phải là tan biến hoàn toàn. Tiểu bại hoại này trước sự đãi ngộ đặc biệt của hắn lại giám nghĩ bậy, đem hắn đặt dưới thân Hắc Sư,còn không ngừng kêu gào thảm thiết. Nếu hắn không sợ bại hoại này bị hỏng thì đã dùng hình dạng mãnh hổ dạy dỗ tiểu bại hoại này rồi.
Bại hoại này mà hỏng mất thì hắn lấy đâu ra má để véo đây?
Ngoạ Hổ lúc này đã trở về hình dáng con người, đưa tay lên véo má Tiểu Lâm một cái thật đau,rồi lại trong nháy mắt đưa cậu đến một bồn nước lớn, cùng nhau tẩy rửa.
Sau sự tắm táp vô cùng trong sáng, Ngoạ Hổ đưa Tiểu Lâm lúc này đã mê man trở về phòng.
Nhìn khuôn mặt phúng phính đáng yêu đang ngủ say tít, hắn không nhịn được mà véo má cậu một chút.
Tiểu bại hoại này, hình như đã làm hắn rung động rồi. Nếu không rung động thì làm sao có chuyện hắn nhượng bộ như thế chứ!
Một giọt nước từ khoé mắt Tiểu Lâm khẽ lăn xuống khiến hắn nhíu mày, đưa tay chạm vào thái dương cậu.
Là quang cảnh ở nhà cậu, Tiểu Lâm là đang ngồi trước bộ mẹ mình gào thét ” con đang ở đây,con đang ở đây” nhưng bố mẹ cậu không hề nghe thấy…
Cảm nhận người bên cạnh mình đang run rẩy, Ngoạ Hổ dịu dàng lau đi giọt nước mắt kia, khẽ ôm Tiểu Lâm vào lòng,tay không ngừng vuốt ve trấn an cậu.
– Bại hoại, anh nhất định sẽ giúp em tỉnh lại…
Từ qủa cầu thủy tinh A Xích cùng Hắc sư thấy được hết những gì sảy ra giữa Ngoạ Hổ và Tiểu Lâm. A xích khẽ nhíu mày:
– Đại vương thực sự rung động rồi. Nhưng bại hoại kia thực sự tỉnh lại thì đại vương của chúng ta sẽ chịu không ít thiệt thòi đâu…
Dứt lời A Xích xoay người nhìn thẳng vào mắt Hắc Sư:
– Ngươi nghĩ sao?
Đáp lại y chỉ là tiếng gầm gừ lười biếng, Hắc Sư uể oải đầu dụi hẳn vào lòng A xích.
Y chu môi giả vờ giận dỗi,
– Tiểu Hắc à! Ngươi nói đi…
Hắc Sư thở mạnh, chất giọng trầm đục vang lên:
– Suy nghĩ của ta thì giải quyết được gì? Nhưng lần này Đại Vương nếu thực sự muốn cứu Tiểu Lâm đó tỉnh lại thì chẳng phải sẽ phải nhờ đến Hoả Long sao? Cái này ngươi nghĩ tiếp đi, ta ngủ.
A xích lúc này mới thần người, suy nghĩ một chút, Hoả Long chẳng phải là tri kỉ của Đại Vương sao?
Nhớ lại chuyện cũ lông lá y lại dựng hết lên, Hoả Long năm xưa đã từng ngỏ ý cùng Đại Vương.
Xem như cả khu rừng dã thú này, người sánh ngang với Đại Vương chỉ có hắn. Thực ra thì hắn còn mạnh hơn Đại Vương. Hai vị cao cao tại thượng này đứng gần nhau rất rất chói mắt.
Vốn đều là kẻ mạnh,lại là bạn thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Tình ý của Hoả Long dành cho Ngoạ Hổ muôn loài đều rõ.
Nhưng tất nhiên hai vị này không thể đến với nhau, đơn giản là Ngoạ Hổ chỉ coi Hoả Long là bạn, hơn nữa cũng không có khuynh hướng tiếp xúc thân mật với thân thể tương tự giống mình.
Cuộc tỏ tình long trời lở đất của Hoả Long với Ngoạ Hổ chính là mũi tên bắn chết tình bạn của họ…
Lần này Ngoạ Hổ lại vì Tiểu Lâm mà đến chỗ hắn xin giúp đỡ, đả kích này đối với Hoả Long chắc là rất lớn. Với tính cách của hắn không chừng Ngoạ Hổ sẽ bị chỉnh cho thê thảm.
Nghĩ đến đó bàn tay đang vuốt râu Hắc Sư của A Xích giật thót, một cọng râu mép đen kít rơi xuống.
Đang ngủ say thì râu mép bị giật, Hắc Sư tức giận, hung hăng đẩy cả người A xích xuống, dùng độc chiêu cọ ria lên khuôn mặt trắng bóc của y, A Xích chân tay khua khoắng loạn xạ, miệng không ngừng hổn hển “HẮC SƯ,HẮC SƯ”
Ngoạ Hổ vừa lúc rời khỏi Tiểu Lâm, ra đến bên ngoài đã chứng kiến cảnh tượng ám muội kia, khẽ ho khan:
– Khụ… Tả Hữu hộ pháp, các ngươi tư thế đẹp lắm.
Nghe thấy tiếng của Đại Vương,Axích cùng Hắc Sư hoàn toàn cứng ngắc.
Đại Vương vừa mới trêu trọc họ? Ấu mài gót, mới đi với bại hoại kia mấy hôm mà đầu óc đã bị lây nhiễm tư tưởng cổ quái kia rồi. Đúng là gần mực thì đen.
Vào việc chính, Ngoạ Hổ tìm 2vị hộ pháp là muốn ra lệnh 2 người kia giúp hắn chuẩn bị một chút, trong mấy ngày tới sẽ đích thân đến chỗ Hoả Long mượn đồ.
Chuyến đi lần này không rõ là dữ hay lành. Nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện vì bại hoại kia mạo hiểm một chút.
Bởi vì Tiểu Lâm trong bệnh viện kia thực sự không qua khỏi thì bại hoại cũng không thể tiếp tục ở đây. Khu rừng dã thú này chỉ có linh hồn còn sống mới có thể vào, thêm nữa là hắn không thể chạm vào linh hồn đã chết.
Cứ xem như là hắn luyến tiếc cái má phúng phính kia, cùng với hắn cũng chỉ có thể làm chuyện của đàn ông với cậu. Đây là vì hắn, cũng là vì cậu, một tiểu bại hoại đáng yêu như vậy, rơi nước mắt sẽ làm hắn rất thương tiếc.
Dặn dò xong xuôi, Ngoạ Hổ trong chớp mắt đã lại xuất hiện trước giường mà Tiểu Lâm đang nằm. Nhìn cái dáng ngủ dặt dẹo cùng cái miệng há hốc, nơi khoé còn lấp lánh nước dãi, Ngoạ Hổ không nhịn được mà bật cười. Vừa rồi còn nước mắt bi thương, giờ đã ngủ say chảy cả dãi. Đúng là cái đầu nhỏ này chẵng nghĩ được cái gì sâu sắc cả. Có chăng chắc là sâu bao nhiêu thôi. Tư tưởng bại hoại, não hỏng.
Nhưng thật tình mà nói thì cũng rất đáng yêu, rất độc đáo.
Dịu dàng chỉnh lại tư thế cho hợp với lẽ thường, Ngoạ Hỗ khẽ cúi xuống đem môi mình áp lên cái miệng đang há kia, nhấm nháp từng chút một. Hương vị cũng không đến nỗi tệ.
Cảm giác thân thể phía dưới khẽ cựa quậy, Ngoạ Hổ dừng lại động tác, thật không ngờ bại hoại kia lại há to miệng, ngoạm lấy môi hắn nhay nhay, miệng còn phụng phịu lẩm bẩm:
– Thịt bò tái này dai qúa!
Dứt lời cái mông phiá dưới lại nhếch lên, “BỦM” phải nói là tiếng nổ kinh thiên động địa.
Ngoạ Hổ ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cái thứ bại hoại này đúng là trăm triệu nết xấu, người thường chắc chẳng thể chấp nhận nổi. May mà hắn không phải người thường.
Còn chưa kịp chỉnh lại phong thái, một tràng tiếng nổ lại phát ra, làm phập phồng tấm chăn mỏng, Ngoạ Hổ lại được đà lăn ra cười, từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn cười không thể hãm lại được. Ôm bụng quằn quại hắn thầm nghĩ, phải chăng là hắn bị lây bệnh não từ bại hoại này rồi?
Cuối cùng thì việc chính cũng đến, Ngoạ Hổ dẫn theo Tiểu Lâm cùng “sính lễ” đến chỗ Hoả Long.
Trải qua một quãng đường dài, nhưng Tiểu Lâm không hề mệt mỏi, vì có một “tuyệt sắc giai nhân” lúc nào cũng ở bên cạnh, nở nụ cười ôn hoà với cậu.
Ngoạ Hổ thừa biết lúc hắn cười như vậy cái đầu nhỏ kia sẽ suy nghĩ những gì, dù gì cũng là suy nghĩ, hắn làm sao có thể cấm cậu được? Huống chi những suy nghĩ đó là do cái não hỏng kia không kiềm chế được mà tạo ra, đâu phải tại bại hoại của hắn.
Mới đầu nghe cái tên “Hoả Long” Tiểu Lâm hình dung ngay ra một con rồng đỏ lòm,cùng cái động rùng rợn,chắc là rất đáng sợ. Nhưng khi tới nơi thì cậu mới biết suy đoán của cậu sai bét.
Cũng là một cái động đấy, nhưng phong cảnh thì đẹp mê người, sơn thủy hữu tình, thật không ngờ một con rồng lửa lại sống ở nơi toàn màu xanh thế này.
Tiểu Lâm đi cạnh Ngoạ Hổ, tay túm chặt lấy gấu áo hắn, mắt không ngừng liếc quanh, cho đến khi từ trong động truyền ra một âm thanh trầm thấp:
– Tiểu Hổ, mau vào.
Gương mặt Ngoạ Hổ khẽ lay động, nhưng sự lay động ấy có nhìn đến trăm lần cũng không thánh nào biết được hắn đang nghĩ cái gì.
Quay qua Tiểu Lâm hắn khẽ cười:
– Bại hoại, đi vào cùng anh, chú ý đừng nhìn vào mắt hắn.
Tiểu Lâm vẫn ngây ngốc nắm chắc gấu áo Ngoạ Hổ, hai người cùng nhau tiến vào.
Nội thất chỗ này thì khỏi phải nói, so với chỗ Ngoạ Hổ còn nhỉnh hơn chút xíu, màu sắc rất hoà nhã, nổi bật nhất là chiếc ghế lớn màu đỏ rực, thi thoảng bùng lên chút lửa. Đúng là rất đẹp, rất cá tính.
Tiểu Lâm còn đang thần người ngắm cái ghế thì bỗng giật thót, may mà có Ngoạ Hổ đở kịp nếu không cậu sẽ ngã rập mông.
Nguyên nhân cái sự giật mình của Tiểu Lâm chính là từ chiếc ghế trống không hiện ra một con rồng to tướng, đúng như trong tưởng tượng của cậu,cũng màu đỏ. Nhưng không hề ghớm ghiếc mà đẹp vô cùng, mỗi đường nét đều rất tinh tế, so với mấy con rồng mà cậu xem trên ti vi thì mấy con rồng đó không đáng được gọi là rồng.
Lúc Tiểu Lâm còn đang mải say mê thì Ngoạ Hổ lên tiếng:
– Hoả Long, huynh chán ghét ta tới mức dùng hình dạng này để tiếp đãi sao?
Tức thì ánh sáng đỏ xuất hiện, rực rỡ như muốn đốt cháy đôi mắt đã cận đến mấy độ của Tiểu Lâm.
Luồng sáng tắt ngấm, cũng là lúc trên ghế xuất hiện một nam tử.
Bộ đồ màu đỏ rực, mái tóc đỏ, mắt cũng đỏ nốt. Tuy là cùng một tông màu với Ngoạ Hổ nhưng khí chất lại khác hoàn toàn.
Tiểu Lâm ngây dại nhìn Hoả Long. Cái đầu nhỏ bắt đầu rục rịch chuyển động. Quên hẳn sự nguy hiểm cùng lời dặn dò của Ngoạ Hổ, chất nhầy nhụa trong đầu cậu bắt đầu vẽ lên những hình ảnh, va chạm tạo ra âm thanh.
Hoả Long phải gọi là cực phẩm trong cực phẩm đế vương công, từ khí chất đến vẻ đẹp đều thuộc hàng thượng hạng. Nhất định là nằm trên.
Ngoạ Hổ khẽ nhắm mắt, với khả năng của hắn đã vô cùng dễ dàng tiếp cận những gì đang diễn ra trong não tiểu bại hoại, mặt hắn đỏ bừng vì tức giận.
Danh sách chương