Mặt trăng như mâm ngọc, bầu trời đầy sao chớp động.
Ở một góc tường âm u, Lạc Thần vô lực nằm ở nơi đó, hắn bị thương quá nặng, đã không kiên trì được lâu nữa.
Nhìn mặt trăng tròn trong trời đêm kia, Lạc Thần chua xót tự giễu, lẩm bẩm một mình:
"Có lẽ ta là kẻ xuyên việt xui xẻo nhất đi!"
Đây chính là bí mật lớn nhất hắn chưa từng nói cho bất kỳ ai.
Cũng là hắn suy đoán nguyên nhân vì sao không thể thức tỉnh được Tinh Hồn.
Nhắm mắt lại, Lạc Thần cảm giác được ý thức của mình đang từ từ tan biến.
Đúng lúc này, cái điếu trụy hình tháp đã đâm vào trước ngực hắn trước đó bỗng dưng lập lòe u mang.
Lạc Thần cảm giác như mình đang nằm mơ.
Trong giấc mơ, trước ngực hắn bỗng nhiên toát lên một vầng sáng lộng lẫy, theo sau thì vầng sáng này hóa thành cột sáng xông thẳng lên phía chân trời, hoàn toàn đi vào chỗ sâu nhất trên trời sao.
Ở nơi đó có vô số điểm sáng lập lòe, chúng nó giống như bị cái gì hấp dẫn, trực tiếp xuyên qua vô tận thời không, hoàn toàn bao phủ cơ thể hắn.
Trong mông lung, hắn nhìn thấy sâu trong trời sao. Nơi đó có một tòa bảo tháp.
Tòa bảo tháp này nhìn không thấy giới hạn, không biết rộng bao nhiêu, mà cũng không biết cao bao nhiêu. Dường như nó là trung tâm của toàn bộ trời sao, là duy ngã độc tôn.
Những tinh cầu khổng lồ ở xung quanh nó chả khác gì con kiến dưới chân voi, vô cùng nhỏ bé.
Tiếp đó, có một ngọn lửa màu bạch kim có thể tích còn lớn hơn tinh cầu lao ra khỏi bảo tháp, sau đó bay về phía hắn, theo khoảng cách ngày càng gần thể tích của nó cũng càng ngày càng nhỏ, những nơi ngọn lửa này đi qua không gian này đều bị đốt thành hư vô.
Đến khi nó đến trước người Lạc Thần thì thể tích của nó chỉ còn lớn chừng nắm tay, nhưng nó lại không có ý dừng lại mà trực tiếp xông vào cơ thể của Lạc Thần.
Đau!
Đau đến thấu xương!
Lạc Thần cảm thấy dường như linh hồn của mình đang bị thiêu đốt, hận không thể lập tức chết ngay cho bớt đau.
Ngay sau đó hắn cảm giác được linh hồn của mình thật sự đang nhanh chóng biến mất, bao gồm cả ý thức cùng tư tưởng.
Ngọn lửa màu bạch kim này lơ lửng trong cơ thể Lạc Thần, khi thì bay lên, khi thì hạ xuống, có vẻ như rất có linh tính.
Khi nó hạ xuống, quần áo Lạc Thần nháy mắt bị bốc hơi, mùi vị thịt nướng truyền ra.
Mà khi nó bay lên, những bộ phận trên cơ thể Lạc Thần bị thiêu đốt lại khôi phục hoàn hảo trong nháy mắt.
Như thế lặp lại hơn mười lần, ngọn lửa bạch kim kia chợt dừng lại trông chốc lát.
Chần chờ nửa ngày sau, dường như ngọn lửa kia đã tìm được phương pháp giải quyết vấn đề này.
Màu sắc của nó từ màu bạch kim biến thành màu vàng kim. Theo màu sắc thay đổi, nhiệt độ của nó cũng giảm xuống.
Ngọn lửa vàng kim lại phóng về phía Lạc Thần lần nữa, nhưng vẫn không hiệu quả, cơ thể Lạc Thần vẫn không thể thừa nhận.
Bất đắc dĩ, ngọn lửa đành phải một lần nữa thay đổi màu sắc, giảm nhiệt độ xuống, màu bạc, màu tím, màu lam, xanh xanh lá, màu lục, màu vàng, màu cam…… tất cả đều không được.
Cơ thể Lạc Thần vẫn còn bị bỏng rát, nếu không nhờ có cột sáng tinh thần bao phủ, e là hắn sớm bị đốt chết vô số lần.
Mà lúc này, ngay cả cột sáng tinh thần cũng đã bắt đầu ảm đạm, dường như không được bao lâu sẽ biến mất……
“Chi!”
Bên trong ngọn lửa màu cam truyền ra một tiếng thét chói tai kèm theo sự nôn nóng, ngọn lửa bắt đầu xoay nhanh, màu sắc dần dần chuyển về màu đỏ.
Cũng trong chớp mắt này, ngọn lửa màu đỏ rốt cuộc đi vào trong cơ thể Lạc Thần…… cột sáng tinh thần cũng hoàn toàn biến mất!
……
“A……”
Lạc Thần đột nhiên kêu một tiếng ngồi dậy, cả người mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển. Trên mặt hắn vẫn còn lưu lại vẻ kinh sợ, linh hồn bị bị bỏng rát thật sự là khắc ghi trong lòng.
Có chút nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực:
“Sao lại có giấc mơ chân thật như vậy?"
Chờ đã!
Bàn tay Lạc Thần dừng lại ở trước ngực, sững sờ một lúc.
Phải biết rằng vừa nãy hắn chỉ hơi cử động nhỏ thôi cũng đã rất tốn sức, hơn nữa trước ngực bị Bạch Băng Nhi đánh thương vậy mà khôi phục bình thường.
“Chẳng lẽ, vừa rồi không phải mơ?”
Lạc Thần nhanh chóng xác định điều này, hắn không kịp nghĩ ngợi, vội vàng đứng dậy chạy thật nhanh về nhà.
Ngay khi Lạc Thần vừa rời đi không lâu, ba bóng người gần như cùng một lúc xuất hiện, một người trong đó đúng là Bạch Quân Chính.
“Cột sáng tinh thần thật là mạnh, người này thức tỉnh Tinh Hồn ít nhất cũng là màu xanh lá, thậm chí có khả năng là màu lam.”
Một lão giả râu tóc trắng xoá nhưng khuôn mặt trẻ tuổi khiếp sợ nói.
“Trần gia chủ, lần này sợ là ngươi nhìn lầm rồi. Tinh Hồn kia ít nhất cũng là màu tím, thậm chí màu bạc.”
Một lão giả gầy ốm giữ một chùm râu dê khẳng định, không thể che dấu sự khiếp sợ trong trong mắt.
“Hả?”
Cả người Bạch Quân Chính chấn động, có hơi kinh ngạc nhìn lão giả râu dê:
“Lâm gia chủ, vì sao ngươi xác định như vậy?”
Lâm gia gia chủ nói:
“Ta từng ở bên ngoài Thiên Phong Quốc gặp được đệ tử của một đại gia tộc thức tỉnh Tinh Hồn, lúc ấy cường độ cột sáng tinh thần xa không bằng vừa rồi, nhưng người nọ đã thức tỉnh Tinh Hồn màu lam.”
Nghe vậy, Bạch Quân Chính cùng Trần gia gia chủ không nói một lời.
“Hắc hắc, Bạch Gia chủ, xem ra Bạch Băng Nhi nhà ngươi không giữ được tuổi trẻ đệ nhất nhân ở Húc Nhật Thành rồi."
Lâm gia gia chủ đột nhiên âm hiểm cười nói.
Mà Trần gia gia chủ nghe nói như thế cũng là lộ ra ý cười.
Bạch Quân Chính trầm mặt:
“Lâm Viễn Sơn, Trần Thiên Hùng, các ngươi cũng đừng đắc ý, coi như thế thì Băng Nhi nhà ta vẫn mạnh con cháu hai nhà các ngươi nhiều."
“Không nhất định.”
Lâm Viễn Sơn vuốt vê chòm râu, đánh giá hoàn cảnh chung quanh nói:
“Có lẽ ngươi không chú ý, nơi này là xóm nghèo, chỉ cần ta nguyện ý đưa ra điều kiện thu lưu người nọ thu vào Lâm gia ta hẳn là không phải việc khó.”
“Ha ha ha, ý kiến hay.”
Trần Thiên Hùng tiếp lời:
“Lâm gia chủ, ngươi nhắc nhở ta, Trần gia ta cũng làm như vậy, cùng lắm thì lão phu gả cháu gái cho người này.”
Dứt lời, cả người Trần Thiên Hùng chợt lóe, trực tiếp đi xa, Lâm Viễn Sơn cũng rời đi ngay sau đó.
“Có nên…diệt trừ người này?”
Nhìn hai người kia đã đi xa, vẻ mặt Bạch Quân Chính có hơi ngưng trọng.
Hắn quyết không cho phép bất kỳ ai có thể uy hiếp đến Bạch Gia.
Bỗng nhiên, một khuôn mặt sáng sủa với đôi mắt sáng ngời xuất hiện trong đầu hắn.
“Không, không có khả năng là hắn.”
Lắc lắc đầu, Bạch Quân Chính rời khỏi.
……
……
Trong căn phòng cũ nát, Lạc Thần ngơ ngác ngồi, nhớ lại tất cả những gì phát sinh vừa rồi.
Cự tháp!
Ngọn lửa bạch kim!
Linh hồn bị bỏng rát!
Sau khi ý thức bị hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vô ý thức sờ soạng trước ngực, Lạc Thần đột nhiên phát hiện làn da hắn đang từ từ tróc ra.
Trong nháy mắt, Lạc Thần mừng như điên.
Đổi da, đây là biểu hiện khi võ giả tiến vào Tinh Đồ tứ trọng. Lực lượng cơ thể ít nhất cũng phải vượt qua hai ngàn cân mới có khả năng xuất hiện.
“Cứ thế tăng lên một cảnh giới……”
Lạc Thần kích động.
Tinh Đồ cửu trọng, kỳ thật đều là rèn luyện thân thể. Chẳng qua, tam trọng trước là rèn luyện sức chịu đựng, lấy sức lực lớn nhỏ mà phân chia cảnh giới, chỉ có tới đệ tứ trọng cơ thể mới phát sinh một ít biến hóa.
Mà cũng bắt đầu từ đệ tứ trọng, võ giả rèn luyện thân thể mới biểu hiện ra.
Làn da cứng cỏi hơn, lực lượng tăng lên, sực chịu đựng cũng cao hơn.
Có điều ngay sau đó hắn nỗ lực bình tĩnh lại, hắn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
Khẩn trương liếm liếm môi, Lạc Thần hơi nâng tay phải lên đặt ở trước mắt mình, rồi sau đó ý niệm vừa động: phóng thích Tinh Hồn.
“Phụt!”
Một ngọn màu đỏ đột nhiên xuất hiện, nhảy nhót trên tay Lạc Thần.
Tinh Hồn!
Hoả Tinh Hồn!
Ta thức tỉnh Tinh Hồn!
Hai mắt sáng ngời của Lạc Thần tràn đầy vui sướng, kích động đến cả người run run.
Hắn rốt cuộc thức tỉnh Tinh Hồn, hắn rốt cuộc không còn là phế vật!
Nhìn ngọn lửa nhảy nhót trong tay, Lạc Thần nhếch môi cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, dần dần trở nên điên cuồng.
Mười lăm năm, áp lực, ủy khuất, đau khổ, ở ngay trong khoảnh khắc này phóng thích ra……
Thu hồi Tinh Hồn, Lạc Thần khoanh chân ngồi, tâm thần chậm rãi chìm vào trong thức hải.
Đập vào “Mắt” là một mảnh tím loá mắt!
“Ta thức hải lại là…màu tím?”
Lạc Thần nhịn không được lại kích động.
Thức hải thiên phú cũng giống như cấp bậc của Tinh Hồn, cũng chia làm đỏ, cam, vàng, lục, xanh lá, lam, tím, bạc, kim.
Ở Phồn Tinh Đại Lục, một võ giả có thiên phú như thế nào phải xem từ hai phương diện. Thứ nhất là cấp bậc Tinh Hồn, thứ hai đó là thức hải thiên phú.
Thức hải màu tím đã xem là vô cùng kinh người.
Chẳng qua ngay sau đó tâm tình kích động của Lạc Thần như bị dội một chậu nước lạnh.
Ở trung tâm thức hải, một ngọn màu đỏ ngọn lửa đang chậm rãi thiêu đốt.
Cấp bậc Tinh Hồn của hắn lại là màu đỏ yếu nhất……
Ở một góc tường âm u, Lạc Thần vô lực nằm ở nơi đó, hắn bị thương quá nặng, đã không kiên trì được lâu nữa.
Nhìn mặt trăng tròn trong trời đêm kia, Lạc Thần chua xót tự giễu, lẩm bẩm một mình:
"Có lẽ ta là kẻ xuyên việt xui xẻo nhất đi!"
Đây chính là bí mật lớn nhất hắn chưa từng nói cho bất kỳ ai.
Cũng là hắn suy đoán nguyên nhân vì sao không thể thức tỉnh được Tinh Hồn.
Nhắm mắt lại, Lạc Thần cảm giác được ý thức của mình đang từ từ tan biến.
Đúng lúc này, cái điếu trụy hình tháp đã đâm vào trước ngực hắn trước đó bỗng dưng lập lòe u mang.
Lạc Thần cảm giác như mình đang nằm mơ.
Trong giấc mơ, trước ngực hắn bỗng nhiên toát lên một vầng sáng lộng lẫy, theo sau thì vầng sáng này hóa thành cột sáng xông thẳng lên phía chân trời, hoàn toàn đi vào chỗ sâu nhất trên trời sao.
Ở nơi đó có vô số điểm sáng lập lòe, chúng nó giống như bị cái gì hấp dẫn, trực tiếp xuyên qua vô tận thời không, hoàn toàn bao phủ cơ thể hắn.
Trong mông lung, hắn nhìn thấy sâu trong trời sao. Nơi đó có một tòa bảo tháp.
Tòa bảo tháp này nhìn không thấy giới hạn, không biết rộng bao nhiêu, mà cũng không biết cao bao nhiêu. Dường như nó là trung tâm của toàn bộ trời sao, là duy ngã độc tôn.
Những tinh cầu khổng lồ ở xung quanh nó chả khác gì con kiến dưới chân voi, vô cùng nhỏ bé.
Tiếp đó, có một ngọn lửa màu bạch kim có thể tích còn lớn hơn tinh cầu lao ra khỏi bảo tháp, sau đó bay về phía hắn, theo khoảng cách ngày càng gần thể tích của nó cũng càng ngày càng nhỏ, những nơi ngọn lửa này đi qua không gian này đều bị đốt thành hư vô.
Đến khi nó đến trước người Lạc Thần thì thể tích của nó chỉ còn lớn chừng nắm tay, nhưng nó lại không có ý dừng lại mà trực tiếp xông vào cơ thể của Lạc Thần.
Đau!
Đau đến thấu xương!
Lạc Thần cảm thấy dường như linh hồn của mình đang bị thiêu đốt, hận không thể lập tức chết ngay cho bớt đau.
Ngay sau đó hắn cảm giác được linh hồn của mình thật sự đang nhanh chóng biến mất, bao gồm cả ý thức cùng tư tưởng.
Ngọn lửa màu bạch kim này lơ lửng trong cơ thể Lạc Thần, khi thì bay lên, khi thì hạ xuống, có vẻ như rất có linh tính.
Khi nó hạ xuống, quần áo Lạc Thần nháy mắt bị bốc hơi, mùi vị thịt nướng truyền ra.
Mà khi nó bay lên, những bộ phận trên cơ thể Lạc Thần bị thiêu đốt lại khôi phục hoàn hảo trong nháy mắt.
Như thế lặp lại hơn mười lần, ngọn lửa bạch kim kia chợt dừng lại trông chốc lát.
Chần chờ nửa ngày sau, dường như ngọn lửa kia đã tìm được phương pháp giải quyết vấn đề này.
Màu sắc của nó từ màu bạch kim biến thành màu vàng kim. Theo màu sắc thay đổi, nhiệt độ của nó cũng giảm xuống.
Ngọn lửa vàng kim lại phóng về phía Lạc Thần lần nữa, nhưng vẫn không hiệu quả, cơ thể Lạc Thần vẫn không thể thừa nhận.
Bất đắc dĩ, ngọn lửa đành phải một lần nữa thay đổi màu sắc, giảm nhiệt độ xuống, màu bạc, màu tím, màu lam, xanh xanh lá, màu lục, màu vàng, màu cam…… tất cả đều không được.
Cơ thể Lạc Thần vẫn còn bị bỏng rát, nếu không nhờ có cột sáng tinh thần bao phủ, e là hắn sớm bị đốt chết vô số lần.
Mà lúc này, ngay cả cột sáng tinh thần cũng đã bắt đầu ảm đạm, dường như không được bao lâu sẽ biến mất……
“Chi!”
Bên trong ngọn lửa màu cam truyền ra một tiếng thét chói tai kèm theo sự nôn nóng, ngọn lửa bắt đầu xoay nhanh, màu sắc dần dần chuyển về màu đỏ.
Cũng trong chớp mắt này, ngọn lửa màu đỏ rốt cuộc đi vào trong cơ thể Lạc Thần…… cột sáng tinh thần cũng hoàn toàn biến mất!
……
“A……”
Lạc Thần đột nhiên kêu một tiếng ngồi dậy, cả người mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển. Trên mặt hắn vẫn còn lưu lại vẻ kinh sợ, linh hồn bị bị bỏng rát thật sự là khắc ghi trong lòng.
Có chút nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực:
“Sao lại có giấc mơ chân thật như vậy?"
Chờ đã!
Bàn tay Lạc Thần dừng lại ở trước ngực, sững sờ một lúc.
Phải biết rằng vừa nãy hắn chỉ hơi cử động nhỏ thôi cũng đã rất tốn sức, hơn nữa trước ngực bị Bạch Băng Nhi đánh thương vậy mà khôi phục bình thường.
“Chẳng lẽ, vừa rồi không phải mơ?”
Lạc Thần nhanh chóng xác định điều này, hắn không kịp nghĩ ngợi, vội vàng đứng dậy chạy thật nhanh về nhà.
Ngay khi Lạc Thần vừa rời đi không lâu, ba bóng người gần như cùng một lúc xuất hiện, một người trong đó đúng là Bạch Quân Chính.
“Cột sáng tinh thần thật là mạnh, người này thức tỉnh Tinh Hồn ít nhất cũng là màu xanh lá, thậm chí có khả năng là màu lam.”
Một lão giả râu tóc trắng xoá nhưng khuôn mặt trẻ tuổi khiếp sợ nói.
“Trần gia chủ, lần này sợ là ngươi nhìn lầm rồi. Tinh Hồn kia ít nhất cũng là màu tím, thậm chí màu bạc.”
Một lão giả gầy ốm giữ một chùm râu dê khẳng định, không thể che dấu sự khiếp sợ trong trong mắt.
“Hả?”
Cả người Bạch Quân Chính chấn động, có hơi kinh ngạc nhìn lão giả râu dê:
“Lâm gia chủ, vì sao ngươi xác định như vậy?”
Lâm gia gia chủ nói:
“Ta từng ở bên ngoài Thiên Phong Quốc gặp được đệ tử của một đại gia tộc thức tỉnh Tinh Hồn, lúc ấy cường độ cột sáng tinh thần xa không bằng vừa rồi, nhưng người nọ đã thức tỉnh Tinh Hồn màu lam.”
Nghe vậy, Bạch Quân Chính cùng Trần gia gia chủ không nói một lời.
“Hắc hắc, Bạch Gia chủ, xem ra Bạch Băng Nhi nhà ngươi không giữ được tuổi trẻ đệ nhất nhân ở Húc Nhật Thành rồi."
Lâm gia gia chủ đột nhiên âm hiểm cười nói.
Mà Trần gia gia chủ nghe nói như thế cũng là lộ ra ý cười.
Bạch Quân Chính trầm mặt:
“Lâm Viễn Sơn, Trần Thiên Hùng, các ngươi cũng đừng đắc ý, coi như thế thì Băng Nhi nhà ta vẫn mạnh con cháu hai nhà các ngươi nhiều."
“Không nhất định.”
Lâm Viễn Sơn vuốt vê chòm râu, đánh giá hoàn cảnh chung quanh nói:
“Có lẽ ngươi không chú ý, nơi này là xóm nghèo, chỉ cần ta nguyện ý đưa ra điều kiện thu lưu người nọ thu vào Lâm gia ta hẳn là không phải việc khó.”
“Ha ha ha, ý kiến hay.”
Trần Thiên Hùng tiếp lời:
“Lâm gia chủ, ngươi nhắc nhở ta, Trần gia ta cũng làm như vậy, cùng lắm thì lão phu gả cháu gái cho người này.”
Dứt lời, cả người Trần Thiên Hùng chợt lóe, trực tiếp đi xa, Lâm Viễn Sơn cũng rời đi ngay sau đó.
“Có nên…diệt trừ người này?”
Nhìn hai người kia đã đi xa, vẻ mặt Bạch Quân Chính có hơi ngưng trọng.
Hắn quyết không cho phép bất kỳ ai có thể uy hiếp đến Bạch Gia.
Bỗng nhiên, một khuôn mặt sáng sủa với đôi mắt sáng ngời xuất hiện trong đầu hắn.
“Không, không có khả năng là hắn.”
Lắc lắc đầu, Bạch Quân Chính rời khỏi.
……
……
Trong căn phòng cũ nát, Lạc Thần ngơ ngác ngồi, nhớ lại tất cả những gì phát sinh vừa rồi.
Cự tháp!
Ngọn lửa bạch kim!
Linh hồn bị bỏng rát!
Sau khi ý thức bị hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vô ý thức sờ soạng trước ngực, Lạc Thần đột nhiên phát hiện làn da hắn đang từ từ tróc ra.
Trong nháy mắt, Lạc Thần mừng như điên.
Đổi da, đây là biểu hiện khi võ giả tiến vào Tinh Đồ tứ trọng. Lực lượng cơ thể ít nhất cũng phải vượt qua hai ngàn cân mới có khả năng xuất hiện.
“Cứ thế tăng lên một cảnh giới……”
Lạc Thần kích động.
Tinh Đồ cửu trọng, kỳ thật đều là rèn luyện thân thể. Chẳng qua, tam trọng trước là rèn luyện sức chịu đựng, lấy sức lực lớn nhỏ mà phân chia cảnh giới, chỉ có tới đệ tứ trọng cơ thể mới phát sinh một ít biến hóa.
Mà cũng bắt đầu từ đệ tứ trọng, võ giả rèn luyện thân thể mới biểu hiện ra.
Làn da cứng cỏi hơn, lực lượng tăng lên, sực chịu đựng cũng cao hơn.
Có điều ngay sau đó hắn nỗ lực bình tĩnh lại, hắn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
Khẩn trương liếm liếm môi, Lạc Thần hơi nâng tay phải lên đặt ở trước mắt mình, rồi sau đó ý niệm vừa động: phóng thích Tinh Hồn.
“Phụt!”
Một ngọn màu đỏ đột nhiên xuất hiện, nhảy nhót trên tay Lạc Thần.
Tinh Hồn!
Hoả Tinh Hồn!
Ta thức tỉnh Tinh Hồn!
Hai mắt sáng ngời của Lạc Thần tràn đầy vui sướng, kích động đến cả người run run.
Hắn rốt cuộc thức tỉnh Tinh Hồn, hắn rốt cuộc không còn là phế vật!
Nhìn ngọn lửa nhảy nhót trong tay, Lạc Thần nhếch môi cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, dần dần trở nên điên cuồng.
Mười lăm năm, áp lực, ủy khuất, đau khổ, ở ngay trong khoảnh khắc này phóng thích ra……
Thu hồi Tinh Hồn, Lạc Thần khoanh chân ngồi, tâm thần chậm rãi chìm vào trong thức hải.
Đập vào “Mắt” là một mảnh tím loá mắt!
“Ta thức hải lại là…màu tím?”
Lạc Thần nhịn không được lại kích động.
Thức hải thiên phú cũng giống như cấp bậc của Tinh Hồn, cũng chia làm đỏ, cam, vàng, lục, xanh lá, lam, tím, bạc, kim.
Ở Phồn Tinh Đại Lục, một võ giả có thiên phú như thế nào phải xem từ hai phương diện. Thứ nhất là cấp bậc Tinh Hồn, thứ hai đó là thức hải thiên phú.
Thức hải màu tím đã xem là vô cùng kinh người.
Chẳng qua ngay sau đó tâm tình kích động của Lạc Thần như bị dội một chậu nước lạnh.
Ở trung tâm thức hải, một ngọn màu đỏ ngọn lửa đang chậm rãi thiêu đốt.
Cấp bậc Tinh Hồn của hắn lại là màu đỏ yếu nhất……
Danh sách chương