Lạc Thần không ngờ mình đã cẩn thận như thế mà Bạch Băng Nhi vẫn có thể đuổi theo.

“Băng Nhi, ngươi không tiếc thiếu ta một ân tình chính là vì đối phó tiểu tử này sao?”

Một âm thanh trong trẻo vang lên, Lâm Hạo Thiên từ trong rừng chậm rãi đi ra.

Lạc Thần biến sắc, hai người này đều là Tinh Sĩ cảnh, hắn ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Đồng thời, hắn cũng rõ vì sao Bạch Băng Nhi có thể đuổi theo hắn.

Tinh Hồn của Lâm Hạo Thiên là Thiếp Giáp Báo, sau khi kích hoạt Tinh Hồn, Lâm Hạo Thiên sẽ có được khứu giác nhanh nhạy của mãnh thú.

Hai người này nhất định là dựa theo mùi hắn đuổi theo.

“Lạc Thần, rút kiếm đi!”

Bạch Băng Nhi lạnh lùng nói.

“Bạch Băng Nhi, ngươi là võ giả Tinh Sĩ cảnh lại muốn ra tay đối phó một tiểu tử Tinh Đồ, ngươi không cần mặt mũi nữa sao?”

Lại thêm một thanh âm truyền đến.

Trần Lâm treo nụ cười tiêu chí, từ trong rừng chậm rãi đi ra, dừng ở bên người Lạc Thần.

Lạc Thần chú ý tới, trên trán Trần Lâm ẩn ẩn có một lớp mồ hôi, hiển nhiên nàng vì đuổi theo Bạch Băng Nhi đã tốn không ít sức.

Lạc Thần có hơi cảm động, có lẽ Trần Lâm làm như vậy chỉ là muốn đối nghịch cùng Bạch Băng Nhi, nhưng đối phương xác thật là cứu hắn.

“Trần Lâm, ngươi có ý gì?”

Bạch Băng Nhi nhìn Trần Lâm, sắc mặt có hơi âm trầm.

“Không có ý gì, không quen nhìn mà thôi.”

Trần Lâm cười nói.

Nhìn Trần Lâm tươi cười, Bạch Băng Nhi càng thêm giận dữ:

“Tránh ra, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình.”

Vừa dứt lời, sợi tóc nàng không gió mà bay, nhàn nhạt tinh lực từ cơ thể phát ra, quang mang màu trắng, khí thế bức người.

Đạt tới Tinh Sĩ cảnh, võ giả có thể dùng tinh lực bám vào bên ngoài cơ thể cùng vũ khí, gia tăng uy lực công kích.

“Ta không nhường đấy, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?”

Trần Lâm thu lại ý cười trên mặt, tinh lực trong cơ thể cũng phát ra bao bọc cơ thể tranh phong cùng Bạch Băng Nhi.

Bạch Băng Nhi chuyển hướng nhìn Lạc Thần, châm chọc:

“Không nghĩ tới ngươi không chỉ là phế vật, còn là tên hèn nhát chỉ biết đứng sau lưng nữ nhân."

Không chờ Lạc Thần nói, Trần Lâm lại mở miệng:

“Ngươi cũng không biết xấu hổ nói những lời này? Nếu không có Lâm Hạo Thiên, ngươi có thể đuổi theo Lạc Thần sao? Ngươi có thể tìm người hỗ trợ, Lạc Thần dựa vào cái gì không được?”

Bạch Băng Nhi không còn lời nào để nói, nàng có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng núi, bất đắc dĩ mới thiếu Lâm Hạo thiên một ân tình để đuổi theo Lạc Thần.

Bạch Băng Nhi Lạnh lùng nhìn Trần Lâm:

“Tình nguyện đối địch với ta cũng muốn giúp hắn?”

Trần Lâm nheo mắt, nhạy bén nhận ra Bạch Băng Nhi nói là địch, mà không phải đối nghịch, điều này đại biểu nếu hôm nay Trần Lâm đứng bên Lạc Thần thì hai người sẽ hoàn toàn quyết liệt.

Trần Lâm có hơi do dự.

Nhìn ra Trần Lâm khó xử, Lạc Thần nói:

“Ngươi đi đi, đây là chuyện giữa chúng ta. Ngươi đã làm ta đều thấy được, nếu còn có cơ hội chắc chắn báo đáp.”

Nghe nói như thế, Trần Lâm như đã làm ra quyết định, khóe miệng lộ ra ý cười, nàng nhàn nhạt nhìn Bạch Băng Nhi:

“Là địch lại như thế nào? Muốn đối phó Lạc Thần, trước qua cửa ai ta.”

“Tốt, rất tốt.”

Bạch Băng Nhi xanh mặt, chợt quay người nhìn Lâm Hạo Thiên:

“Giúp ta ngăn Trần Lâm, ta đáp ứng ngươi theo đuổi ta.”

Lạc Thần biến sắc, chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra.

Trần Lâm cũng biến sắc, xem ra Lạc Thần gặp nguy hiểm.

“Đi mau!”

Đột nhiên quát khẽ một tiếng, Trần Lâm lật tay một chưởng chụp vào ngực Lạc Thần, sau đó lòng bàn tay nàng xuất hiện dây leo xanh biếc lao về phía Lâm Hạo Thiên.

Chính nàng giậm một bước, cả người lao về phía Bạch Băng Nhi.

Lấy một địch hai, nàng muốn cùng lúc ngăn lại hai người vì Lạc Thần tranh thủ thời gian.

Lạc Thần cảm giác một cổ lực đẩy thật mạnh từ ngực truyền đến, cả người không tự chủ bay ngược về sau mười mấy mét mới đứng vững.

Nhìn Trần Lâm, hắn cắn răng một cái, xoay người chạy.

Đây là Trần Lâm liều mạng vì hắn tranh thủ cơ hội, không cho phép hắn do dự.

Hơn nữa, Trần gia là một trong tam đại gia tộc ở Húc Nhật Thành, Bạch Băng Nhi cùng Lâm Hạo Thiên hẳn không dám giết Trần Lâm.

“Băng Nhi, hy vọng ngươi giữ lời.”

Nhìn thấy Lạc Thần chạy xa, Lâm Hạo Thiên cũng biết tình huống khẩn cấp, phất tay nhất kiếm chặt đứt dây leo, cả người vừa động phòng về phía Trần Lâm.

“Đương nhiên!”

Bạch Băng Nhi chặn lại một chưởng của Trần Lâm, mượn lực lui về sau hai bước thoát thân, sau đó đuổi theo Lạc Thần.

Trần Lâm bị Lâm Hạo Thiên cuốn lấy, hai người chiến thành một đoàn.

Một lúc sau, bóng người Bạch Băng Nhi biến mất trong rừng rậm.

Mà hai người chiến đấu cũng dần ngừng lại, bọn họ không cần thiết phải đánh.

Trần Lâm không đuổi theo, Lâm Hạo Thiên tuyệt sẽ không cho nàng làm vậy.

Trong rừng rậm.

Lạc Thần vùi đầu chạy như bay, bất chấp có kinh động mãnh thú trong rừng hay không.

Bạch Băng Nhi nhận ra Lạc Thần cố ý tạo ra động tĩnh lớn, trên mặt nàng mang theo sự bực bội cùng không kiên nhẫn.

Nàng không thích hoàn cảnh trong rừng cây, đặc biệt là những cành cây lá nhọn thực dễ làm rách váy áo nàng, còn ảnh hưởng nàng tốc độ.

Cho nên tuy thực lực nàng cao hơn Lạc Thần rất nhiều nhưng tốc độ lại không nhanh hơn Lạc Thần bao nhiêu.

“Tên khốn, chờ ta bắt được ngươi, nhất định sẽ để ngươi sống không bằng chết.”

Bạch Băng Nhi nghiến răng nghiến lợi tự nói.

Dứt lời, nàng mặc kệ váy áo rách nát, tăng nhanh tốc độ.

“Hổn hển…… Hổn hển……”

Lạc Thần thở hổn hển, trong ngực như có ngọn lửa thiêu đốt, nhưng không dám giảm bớt tốc độ.

Hắn cảm nhận được Bạch Băng Nhi theo sát phía sau.

Đột nhiên!

Hắn dừng lại một cách đột ngột.

“Sao ta lại chạy đến nơi này?”

Lạc Thần vô thức lẩm bẩm, vẻ mặt bối rối.

Vị trí hắn đang đứng là một vách núi nhô ra, ba mặt đều là vách núi cheo leo, đã không đường để đi.

Trước kia đi săn thú hắn đã từng tới nơi này, không nghĩ tới hôm nay hoảng hốt chạy bừa lại đến cùng đường.

“Chạy, quyết không thể chờ chết!”

Vừa ra quyết định, Lạc Thần lập tức xoay người chạy ngược về.

Có điều ngay khi hắn vừa động chân, một bóng người đã xuất hiện ngăn cản đường đi……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện