Sở Vương triều là nước lớn nhất ở Tiềm Long đại lục, Tần gia và Thượng Quan gia trong tứ đại gia tộc đều đang ở trong một tiểu viện u tĩnh.
Tần Đức ngồi cạnh cái bàn đá, sắc mặt bình tĩnh, Từ Nguyên đứng bên cạnh cũng im lặng chờ.
"Há há…Tần Đức huynh, đã lâu không gặp a." Một lão giả đầu bạc rảo bước tới, trên tai lão giả này không ngờ lại đeo một chiếc khuyên kim sắc, song nhãn phát ra tia sáng âm lãnh vô cùng, tuy nhiên lúc đó lại tràn đầy nhiệt tình.
Tần Đức đứng dậy, chỉ sang bên cạnh: "Thượng Quan huynh, mời ngồi."
Thượng Quan Hồng, Trấn Bắc vương của Sở vương triều, tay nắm Bắc vực lưỡng quận. Lúc đó có bốn người trong viện, Tần Đức, Từ Nguyên, Thượng Quan Hồng cùng thủ hạ của lão ta là Trang Quân. Tuy nhiên ở ngoài viện, có vô số cao thủ âm thầm cảnh giới.
"Tần Đức huynh, ông tìm lão đầu ta có việc gì thế." Thượng Quan Hồng khẽ sửa sang mái tóc bạc trên đầu, sau đó mới ngồi xuống, hiển nhiên đối với mái tóc của mình lão ta vô cùng cẩn trọng.
Tay thủ hạ Trang Quân đứng ngay sau lưng lão ta.
Tần Đức cười nhẹ: "Ta không muốn vòng vo. Ông hãy giúp ta, chúng ta cùng đoạt lấy Sở Vương triều."
Thượng Quan Hồng khẽ run người một cái, lão chưa bao giờ nghĩ Tần Đức là con người đơn giản như vậy, tuy lão cũng đã đoán được bí mật trong ý tứ của Tần Đức tại cuộc gặp này, liền cười lớn: "Cái này, Tần Đức huynh, ông thật biết nói đùa, đây là chuyện mất đầu, ta sẽ không làm nếu không rõ sự tình."
Tần Đức khẽ lắc đầu nói: "Ta hỏi ông, có tham gia hay không?"
Thượng Quan Hồng không trả lời, lặng yên một hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Nếu chúng ta liên thủ, ông nắm được mấy phần thành công?"
"Tám phần!" Tần Đức lãnh đạm.
Thượng Quan Hồng tức thì mỉm cười, nói: "Tần Đức huynh, ông không gạt ta chứ, Mộc gia có sáu mươi vạn đại quân, Tây vực tứ quận có tám mươi vạn đại quân. Bắc vực lưỡng quận của ta tổng cộng chỉ có mười vạn quân, ông bất quá cũng có chừng sáu mươi vạn quân, làm sao có thể nắm được tám phần?"
"Ta muốn diệt Hạng gia, đâu phải chỉ có sáu mươi vạn đại quân." Tần Đức cả cười.
Thượng Quan Hồng nheo mắt: "Ồ? Tựa hồ Tần Đức huynh có không ít ám binh thì phải. Hạng gia và Mộc gia nếu cộng lại có khoảng một triệu bốn trăm quân, ông có được bao nhiêu nhân mã bí mật đây, lại dám nói là nắm chắc tám thành, cho dù ám binh của ông có nhiều hơn họ, cũng làm sao qua mắt được tình báo của Hạng gia!" Thượng Quan Hồng hiển nhiên không hề tín nhiệm.
"Ám binh của ta cũng được hai mươi vạn." Tần Đức lại cười, "cộng lại cũng được tám mươi vạn, Liệt Hổ quân của ta tuy chỉ có năm vạn, nhưng sức tấn công chân chính có thể sánh được với hai ba mươi vạn đại quân." Ánh mắt Thượng Quan Hồng lóe sáng.
Lão đương nhiên hiểu sự lợi hại của Liệt Hổ quân, trong lòng suy tính một lúc, đoạn cười nói: "Chính xác, nếu luận về tố chất quân đội, quân đội Đông vực tam quận của ông là mạnh nhất. Như quả hai mươi vạn ám binh là có thật, thì có chút hy vọng rồi. Tuy nhiên theo ta được biết, bọn sơn tặc ở Hắc Thuỷ sơn mạch cũng cần dùng đến hai mươi vạn quân đội để chấn nhiếp. Giả sử bọn chúng hoành hành tại Đông vực tam quận, chẳng phải sẽ làm loạn trong địa bàn của ông sao."
Tần Đức tựa hồ như không quan tâm nói: "Điều đó không đáng lo, bất quá chỉ có một nhúm sơn tặc mà thôi, tuy nhiên Hắc Thuỷ sơn mạch vô cùng rộng lớn, nếu muốn tiễu diệt bọn chúng cực kỳ gian nan, nhưng có một điểm…bọn sơn tặc ở Hắc Thuỷ sơn mạch chung quy cũng chỉ là sơn tặc. Chờ khi bàn bạc xong xuôi, cấp cho chúng một mảnh đất tốt, bọn chúng sẽ yên ổn sinh sống.
Trong mắt Tần Đức đột nhiên phát sáng: "Đó, quân đội ta hoàn toàn có khả năng công kích, ông phải biết rằng, Đông vực tam quận của ta chính là ở cạnh Hồng hoang, quân đội bình thường vẫn luyện tập ở Hồng hoang, chiến đấu với Hồng hoang yêu thú, quân đội Tây vực tứ quận vốn từ vài chục đến cả trăm năm nay không hề tham chiến sẽ không thể nào bì kịp." Tần Đức tràn đầy tự tin.
Thượng Quan Hồng cũng gật đầu khẳng định.
Chính xác, tứ đại gia tộc đều có quân đội riêng, tuy nhiên nếu luận về sức chíên đấu của quân đội, thì quân Đông vực tam quận tuyệt đối là mạnh nhất, cũng bởi đại bản doanh của quân đội Đông vực tam quận là ở Hồng hoang biên cảnh, bình thường vẫn chiến đấu với Hồng hoang mãnh thú, nên thấy cảnh đầu rơi máu chảy là thường. Nhưng quân đội của Hạng gia, Mộc gia và Thượng Quan gia có lẽ từ vài chục đến hàng trăm năm nay không tham gia một trận chiến nào.
Thượng Quan Hồng trong lòng không ngừng suy tính, một lúc sau ngẩng đầu lên nói: "Vậy thì ta sẽ được lợi gì? Có gì đảm bảo rằng sau khi ông tiêu diệt Hạng gia, không quay sang diệt Thượng Quan gia ta?"
Tần Vũ khẽ cười, nói: "Rất đơn giản, trong Tây vực tứ quận thì hai quận sát cạnh bắc phương hải dương sẽ thuộc về ông, cộng với hai quận cũ của ông, tổng cộng là bốn quận, cả bốn quận ở sát cạnh nhau, sau lưng lại là đại dương, ông có trong tay bốn quận, lưng giáp với biển, chẳng lẽ lại sợ ta trở mặt thành thù. Sao hả?"
"Bốn quận nằm kề biển?" Thượng Quan Hồng tức thì mục quang phát sáng, hiển nhiên trong lòng chấn động không yên.
Bốn quận nằm cạnh nhau cùng tương hỗ, tất cả thuộc về Thượng Quan Hồng, giả sử sau đó Tần Đức muốn diệt lão ta cũng rất khó khăn. Sau lưng có biển rộng là bức tường thiên nhiên bảo hộ, nắm trong tay bốn quận, tối thiểu thì tự bảo vệ mình tuyệt đối không thành vấn đề, huống hồ sau khi đại chiến, Tần gia cũng chẳng còn bao nhiêu lực lượng để đối phó với lão. "Nếu giả sử Hán Vương triều thừa cơ công kích, thì làm thế nào?" Thượng Quan Hồng tiếp tục vặn hỏi.
Tần Đức đứng dậy, vung tay nói: "ông cứ yên tâm không cần lo lắng, Hán vương triều tuyệt đối không có cơ hội. Còn như Minh vương triều, bọn người đó chỉ có thể ngồi yên chờ người khác đến đánh, tin rằng cái loại vương triều toàn kẻ chỉ chờ bị người đánh, không dám công kích đó chẳng cần phải quan tâm đến." Thượng Quan Hồng trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Hồng khẽ gật đầu: "Ta tin ông, có điều nhân mã quân đội của Bắc vực lưỡng quận ta tuyệt đối không làm tiên phong."
"Được, một lời đã định".
Tần Đức và Thượng Quan Hồng kích chưởng minh thệ.
"Há há…" Tần Đức và Thượng Quan Hồng cùng nhìn nhau cười lớn, tuy nhiên không ai biết trong lòng đối phương nghĩ gì. Kích chưởng minh thệ có nhất định phải tuân thủ không? Tại Tiềm Long đại lục này, chắc không có mấy người tin vào kích chưởng minh thệ.
oOo
Ngày thứ hai, trong một trang viện, Thượng Quan Hồng đang ngồi cạnh bàn sách cầm bút viết nhanh, bên cạnh là Trang Quân cung kích đứng hầu.
Một lúc sau, Thượng Quan Hồng đã viết xong, cẩn thận quan sát khắp nơi, không dấu nổi vẻ thỏa mãn vô cùng.
"Hừm, Tần Đức thật ngu ngốc, không ngờ lại muốn tạo phản, lại còn lôi kéo ta vào cuộc. Ta yên ổn làm Trấn Bắc vương như hiện giờ chẳng phải tốt lắm sao? Tuy nhiên…bốn quận quả thật khiến người ta phải động lòng. Tiếc lắm thay". Thượng Quan Hồng nhìn mảnh giấy trên bàn, không nén nổi liền mỉm cười.
Trang Quân ở bên cạnh nói: "Vương gia, điều kiện của Tần gia cũng rất tốt, hơn nữa lại hoàn toàn chân thành. Thực sự không cho họ chút hy vọng nào sao?"
Thượng Quan Hồng quay đầu nhìn Trang Quân, cả cười: "Trang Quân, chúng ta không thể thất bại, ngươi biết tại không? Bởi vì chúng ta có thể từ biên giới hai nhà đánh xuống. Bất kể là Tần gia thắng, hay là Hạng gia thắng, chúng ta cũng đều có lợi." Trang Quân vẫn không hiểu.
Thượng Quan Hồng liền mỉm cười, Trang Quân là thuộc hạ trung thành nhất của lão, là nhân vật thứ hai ở hai quận Bắc vực, Trang Quân cũng đã từng cứu Thượng Quan Hồng hai mạng. Thượng Quan Hồng đối với Trang Quân đưong nhiên cực kỳ xem trọng. "Trang Quân, mọi việc tự ta biết lo liệu, ngươi không cần quan tâm, ngươi hãy lui đi." Thượng Quan Hồng cười nhẹ.
"Thuộc hạ xin cáo lui." Trang Quân lập tức ly khai khỏi phòng.
Thượng Quan Hồng sắc mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: "Lập tức trình phong thư này lên Hoàng thượng." Đột nhiên có một hắc ảnh như thiểm điện loé lên, phong thư trên bàn của Thượng Quan Hồng đã biến mất.
Thượng Quan Hồng nhíu mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm tự nhủ: "Tần Đức à, Thượng Quan gia ta và Hạng gia đích thực có quan hệ, điều này ngươi làm sao có thể nghĩ đến chứ. Chỉ trách vận khí của ngươi không tốt, ví như không có hai quận của ta giúp đỡ, xem người làm cách nào kháng cự được với Hạng gia và Mộc gia, đợi khi Đông vực tam quận bị tiêu diệt, nói không chừng ta cũng thu được ít nhiều lợi ích." Thượng Quan Hồng đang mơ giấc mộng đẹp, nhưng có phải niềm hy vọng của Tần gia phụ thuộc cả vào lão ta hay không?
Danh sách chương