Tôi thở dài một tiếng.

“Vậy thì... cô cứ yên ổn l.à.m t.ì.n.h nhân trong bóng tối không phải tốt hơn sao? “Tại sao lại phải bày ra màn kịch ‘cạo râu’ ấy làm gì?”

18

Lâm Cẩm cắn chặt môi, trừng mắt nhìn tôi.

Tôi mỉa mai nói:

“Tần Thận là người có sạch sẽ thái quá, tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện d.a.o cạo râu còn dính lông.

“Cho nên, cái d.a.o cạo ấy là cô làm giả đúng không?”

“Khi Tần Thận trân trọng lấy đôi găng tay tôi từng tặng anh ta ra, tôi chợt hiểu, dù anh ấy có phản bội tôi, cũng sẽ không bao giờ để tôi tự tay đan cho anh một chiếc khăn quàng cổ, rồi lại mang đi buộc vào nắp bồn cầu.”

“Cho nên hôm đó, chắc chắn cô đã phát hiện tôi đi theo phía sau đúng không?

“Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cô tạo ra hiện trường giả:

“Dàn dựng chuyện d.a.o cạo có râu, buộc khăn đỏ lên bồn cầu.

“Đặt nội y gợi cảm lên gối.”

“Sau khi quay về, thấy xe tôi vẫn chưa rời đi, cô thậm chí còn cố ý diễn cảnh thân mật với Tần Thận ngay trước mặt tôi. Đúng là trơ trẽn không biết xấu hổ!”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.

“Cho nên, tất cả đều bắt nguồn từ lòng tham của cô.

“Nếu không phải cô khiến tôi bắt đầu nghi ngờ từ chuyện nhỏ nhặt như việc cạo râu.

“Có lẽ cô vẫn còn đang sống những ngày tháng âm thầm làm ‘gia đình ba người’ với Tần Thận.”

“Tham thì thâm, Lâm Cẩm, cô trách được ai?”

Bỗng một bóng người lao đến như bay, bóp chặt lấy cổ Lâm Cẩm.

Tần Thận mắt đỏ ngầu, gào lên giận dữ:

“Hóa ra là cô! Hóa ra tất cả đều là tại cô!

“Đồ đàn bà độc ác xảo quyệt!

“Cô hại cha mẹ tôi c.h.ế.t thảm, giờ lại khiến tôi mất Giang Ly!

“Cô là sao chổi, là kẻ khắc mệnh tôi!

“Vậy mà cô còn dám xuất hiện trước mặt Giang Ly, tôi phải g.i.ế.c cô!”

Lâm Cẩm bị bóp cổ đến mức mắt trắng dã, cơ thể dần mềm nhũn ngã xuống.

Hai bảo vệ bên đường vội lao đến, cố hết sức kéo anh ra, cuối cùng cũng giải cứu được Lâm Cẩm khỏi tay anh.

Tần Thận như phát điên, vẫn không ngừng gào lên:

“Tôi phải g.i.ế.c cô! Giết c.h.ế.t cô!”

Lâm Cẩm ho sặc sụa vài tiếng, từ từ gượng dậy.

Cô ta mắt đỏ hoe nhìn Tần Thận, đau đớn hét lớn:

“Tần Thận, chúng ta mới là một gia đình thật sự mà!

“Chính người phụ nữ này đã khiến anh ra nông nỗi này, đã khiến mẹ con em khốn khổ thế này, người anh nên g.i.ế.c là cô ta mới đúng!”

Cô ta quay đầu, trừng trừng nhìn tôi, gào lên:

“Con tiện nhân, mày nhất định phải chết!

“Chỉ cần mày chết, tất cả mọi thứ mới là của Tần Thận, mới là của con trai tao!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trong mắt cô ta bỗng lóe lên tia hung ác, đột nhiên lao nhanh về phía tôi.

“A Ly!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Thận lao đến, chắn trước mặt tôi.

Một con d.a.o đ.â.m thẳng vào tim anh, m.á.u đỏ tươi tuôn ra ào ạt.

Anh ngơ ngác chớp mắt một cái, quay đầu nói với tôi:

“A Ly, chắc anh sẽ không thể gặp lại em nữa rồi.”

Sau đó: “bịch” một tiếng, anh ngã gục xuống.

Lâm Cẩm ngơ ngác nhìn bàn tay mình, rồi gào lên một tiếng chói tai.

Xung quanh mọi người hỗn loạn.

Tôi như một pho tượng đá, đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.

19

Tần Thận c.h.ế.t do mất m.á.u quá nhiều.

Lâm Cẩm bị kết án tù chung thân vì tội cố ý g.i.ế.c người.

Nửa năm sau —

Tôi và Lạc Lạc đứng trước cổng một trại trẻ mồ côi, nhìn vào bên trong buổi lễ nhận nuôi ấm áp.

Thành Thành được một cặp vợ chồng có gương mặt hiền hậu nhận nuôi.

Cậu bé nhỏ xíu ngẩng đầu nhìn người đàn ông, rụt rè hỏi:

“Bố ơi, con có thể ôm bố không?”

Người đàn ông cười to, bế bổng cậu lên:

“Từ nay ngày nào bố cũng ôm con!”

Khuôn mặt nhỏ của Thành Thành đỏ bừng, bật cười khanh khách.

Dù sao cũng mới ba tuổi, đứa trẻ rất nhanh đã chấp nhận cha mẹ mới.

Đó vừa là bi kịch, cũng vừa là một điều may mắn.

Tôi và Lạc Lạc không hẹn mà cùng thở dài.

Trên đường trở về, Lạc Lạc nhíu mày, bỗng nói:

“Giang Ly, sau này nếu thằng bé tìm cậu trả thù thì sao?”

Tôi bật cười: “Cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi đó.”

Lạc Lạc không chịu buông tha:

“Nhưng mà nếu… tớ nói là nếu thôi.”

Tôi nhìn thẳng về phía trước, mỉm cười:

“Vậy thì cứ đến đi.”

Nếu sau này nó lớn lên mà không phân biệt được đúng sai, không hiểu được thiện ác, tôi sẽ không ngần ngại dùng cách cứng rắn để đối diện với nó.

Tôi không từ chối những tai ương mà cuộc sống có thể mang đến, bởi vậy tôi luôn chuẩn bị tâm thế để chống lại bất kỳ biến cố nào.

Còn nếu nó may mắn trưởng thành thành một người biết phân rõ trắng đen, có lý tưởng, tôi cũng sẽ đối đãi với nó như bao người khác — chân thành, tử tế, và vui mừng vì nó.

Tốt hay xấu, là do nó tự chọn lấy con đường của mình.

Lạc Lạc nghiêng đầu nhìn tôi.

“Giang Ly, tớ rất vui vì sau tất cả mọi chuyện, cậu vẫn là cậu của ngày xưa.”

Tôi mỉm cười, dưới bầu trời trong xanh, chậm rãi đọc lại câu nói kinh điển ấy:

“Bạn căm ghét những kẻ đó biết bao. Nhưng cuối cùng, lại yêu theo cách giống hệt họ.”

Trên cõi đời này, không có lý tưởng nào...

Đáng để bản thân đánh đổi bằng sự sa đọa sâu đến như vậy.

(Hết)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện