Sau nửa chặng đường quay <Dữ Quân Tuyệt>, việc quảng bá bộ phim này đã dần đi đến hồi kết, mọi công việc hàng ngày của đoàn phim đều được tiến hành thuận lợi theo đúng kế hoạch đã định trước. Cùng lúc đó, tin tức Tần Vọng chủ động chấm dứt hợp đồng với công ty được truyền ra.
Tin tức này vừa truyền ra, Thời Thanh Thu lập tức đoán được nguyên nhân, nếu không phải là công việc cùng ranh giới cuối cùng của Tần Vọng chạm nhau, hắn sẽ không bao giờ đưa ra quyết định như vậy.
Dương Hiểu đem điện thoại của Thời Thanh Thu ra, trên đó đã có ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tần Vọng. Thời Thanh Thu đưa mặt nạ cùng thương bạc trên tay cho Dương Hiểu, sau đó gọi lại.
Điện thoại vừa kết nối, Tần Vọng liền hét lên một tiếng, "Nữ thần! Cậu rốt cục cũng tiếp cuộc gọi của tớ a!"
Thời Thanh Thu lập tức dời điện thoại ra khỏi tai, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Cậu bình tĩnh đi, tai tớ muốn không chịu nổi rồi."
"Tớ không thể bình tĩnh được a. Tớ đã đưa ra một quyết định trọng đại rồi. Quyết định này liên quan đến cậu, cho nên cậu phải nghiêm túc nghe tớ nói." Ngữ khí của Tần Vọng rất nghiêm túc, nhưng nghe có chút buồn cười.
Thi Chiêu Ý từ toilet đi tới, Thời Thanh Thu nhìn thấy, hỏi: "Thi Ý ở đây, chuyện cậu nói có cần tớ tránh không?"
Nghe Thi Chiêu Ý tới, Tần Vọng càng kích động lên: "Không cần, không cần, không cần, nhưng hai người tìm một nơi hẻo lánh đi. Chuyện tớ nói hiện tại tạm thời không cần để nhiều người biết a."
“Ừm, vậy tớ nói với Chiêu Ý.” Thời Thanh Thu đáp ứng.
Thi Chiêu Ý hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thời Thanh Thu liếc nhìn xung quanh, sau đó hất cằm một cái, lôi kéo Thi Chiêu Ý: “Chiêu Ý, chúng ta qua bên kia đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Nàng quay đầu căn dặn Dương Hiểu: “A Hiểu, trông chừng đừng để người khác tới."
"Thời tỷ yên tâm."
Hai người đi đến góc trường quay, xung quanh không có ai, Thời Thanh Thu mở loa, nói: "Được rồi, tớ đưa Chiêu Ý đến góc trường quay rồi, cũng đã mở loa, cậu không cần nói quá lớn tiếng đâu."
Thi Chiêu Ý cười nói, "Đây là thế nào a? A Vọng lấy được tự do liền nóng lòng muốn nói những bí mật trong vòng tròn với chúng ta sao?"
“Tớ làm gì có bí mật trong vòng tròn a?” Thanh âm của Tần Vọng phát ra từ điện thoại của Thời Thanh Thu, nghe có chút bất đắc dĩ, “Tớ biết cái gì cũng đã nói với hai người rồi, không phải sao? Hơn nữa, tớ chấm dứt hợp đồng là dự định ký hợp đồng với studio của Thanh Thu, cậu thấy thế nào?"
Thời Thanh Thu cùng Thi Chiêu Ý bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc. Đó là lý do mà Thời Thanh Thu đứng ra làm việc một mình, bản hợp đồng cũng đã được một vài người mới tiềm năng ký lên. Dù sao thì được một diễn viên có thực lực cùng nền tảng ký đến. Cái này vừa vặn rất tốt, Tần Vọng tự đưa mình tới cửa.
Theo giá trị cùng cát-sê của Tần Vọng, sau khi hắn ra mắt, có người đổ xô đi ký, nói thế nào hắn cũng là một diễn viên tuyến một trong nước. Chỉ cần có thể ký được, cùng Tần Vọng ước pháp tam chương không hạn chế cuộc sống riêng tư của hắn, như vậy liền tạo thành cục diện đôi bên cùng có lợi. Ngược lại là công ty cũ của Tần Vọng đã mất đi một diễn viên, còn có lượng fan hâm mộ.
"Có thể thì có thể, nhưng tớ vẫn chưa hoàn thành quá trình này. Sau này trở về sẽ nói với Phương tỷ một tiếng, sau vẫn còn nhiều đăng ký khác chưa làm xong, sẽ phải mất ít nhất vài tháng."
“Sợ gì chứ?” Tần Vọng cười, “Tớ mang Lam Lam xuất ngoại một thời gian, mấy năm nay tớ cũng bận rộn không thể nghỉ ngơi, cho nên tranh thủ thời gian này đi cùng cậu ấy. Sau khi trở về, tớ liền chờ Thanh Thu lên làm lão bản, cũng đừng để tớ chờ quá lâu a."
Thời Thanh Thu cười nhạo trêu chọc, "Làm sao cậu biết là tớ nhận cậu vào đây? Nếu chuyện tình cảm của cậu bị bại lộ, độ nổi tiếng của cậu giảm xuống, lúc phim ra mắt liền không có ai đi xem, vậy chẳng phải tớ bị thua thiệt lớn sao?"
"Này! Tớ rõ ràng có thể dựa vào ngoại hình đẹp trai để kiếm cơm lại phải dựa vào thực lực diễn xuất a. Ký tên cho tớ tương đương với việc chiêu bài thêm nhiều người chiêu bài bên cạnh cậu, không phải sao?"
Thi Chiêu Ý chọc chọc vào khuỷu tay Thời Thanh Thu, sau đó nói tiếp: "Xem như vậy đi, vậy cậu gọi tớ làm gì? Tớ không liên quan gì đến chuyện này a."
“Ai nói?” Tần Vọng nhanh chóng phản bác lại, “Cậu ra mắt sớm hơn chúng ta, qua một lần gia hạn rồi, gia tài bạc triệu, cậu có định ở lại đó không? Tớ nhớ cậu còn hai năm nữa, nên lựa chọn thế nào, trong lòng cậu hẳn đã cân nhắc."
Tần Vọng nói đến mơ hồ, nhưng ý tứ lại có thể để Thi Chiêu Ý hiểu được, cô hơi híp mắt lại, trầm mặc một lát.
Thời Thanh Thu vỗ vai cô trấn an, nói qua điện thoại: "Được rồi, cậu với Tiểu Lam đi chơi vui vẻ. Chờ tớ quay xong trở về giải quyết triệt để Starry Night rồi tiếp tục nói chuyện này."
“Được, vậy cậu nói chuyện với Chiêu Ý đi, tớ cùng Lam Lam ra ngoài dạo phố xem phim.” Tần Vọng đáp ứng rồi cúp máy.
Thời Thanh Thu cùng Thi Chiêu Ý trở lại, Thời Thanh Thu nghĩ lại những lời của Tần Vọng, hỏi: "Chiêu Ý, đề nghị của A Vọng cậu thấy thế nào?"
Thi Chiêu Ý lắc đầu cười, "A Vọng a, cái người này có ý tưởng gì cũng đều dám nói ra ngoài, nhưng những gì cậu ấy nói cũng là những gì tớ nghĩ. Tớ thực sự muốn nghỉ ngơi, không muốn quanh năm suốt tháng vắng nhà, nhưng diễn xuất là sở thích của tớ, tớ muốn duy trì đúng cách."
"Ừm, còn gì nữa không?"
"Còn có..." Thi Chiêu Ý kéo Thời Thanh Thu dừng lại, khuôn mặt dịu dàng tràn đầy ý cười tin tưởng, "Không biết Thời lão bản có thể để tớ đầu tư vào doanh nghiệp không, sau đó chờ thêm hai năm. Hai năm sau, đặt chiêu bài của tớ bên cạnh A Vọng cùng cậu a."
Thời Thanh Thu sửng sốt trong giây lát, sau đó cười vui vẻ đáp lại: "Đương nhiên là có thể, nhưng sợ là không đủ đảm đương tín nhiệm của hai người."
Thi Chiêu Ý nói: "Sẽ không, tên của ba chúng ta là chiêu bài. Hơn nữa, tớ tin cậu có thể cho tớ những gì tớ muốn."
“Tớ nhất định sẽ không để cậu phải hối hận vì lựa chọn này.” Thời Thanh Thu trịnh trọng hứa hẹn với Thi Chiêu Ý.
Danh tiếng cùng thành tựu của ba người trong giới cho đến nay đủ để nàng tự tin điều hành tốt studio này. Nếu nền tảng này không thể giúp nàng thành công, vậy thì đoán chừng nàng thực sự không thích hợp ở lại vòng tròn này.
Lúc hai người chuẩn bị quay lại trường quay thì đụng phải Kỳ Duyệt đang bước tới. Thi Chiêu Ý mỉm cười chào hỏi, Thời Thanh Thu chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì.
Vốn cho là có thể bình an vô sự, nhưng Kỳ Duyệt lại tiến lên nói: "Thanh Thu, tớ có chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể cho tớ một chút thời gian được không?"
Thi Chiêu Ý liếc nhìn khu vực xung quanh, giả vờ như không biết chuyện gì, nói lời tạm biệt: “Thực xin lỗi, tớ có việc phải làm, đi trước a.” Chuyện như vậy nên để Thời Thanh Thu tự mình xử lý.
Thời Thanh Thu im lặng, Kỳ Duyệt nhìn Thi Chiêu Ý đã đi xa, hai người đều giằng co, Kỳ Duyệt không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Kỳ tiểu thư, mấy ngày trước tôi nên nói rõ ràng, giữa tôi và cô không cần phải tiếp xúc.” Thời Thanh Thu quay mặt về phía cô, vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể, cũng sẽ không cho nàng quá nhiều cảm giác thân cận.
Kỳ Duyệt yên lặng nhìn Thời Thanh Thu, nghĩ đến bộ dáng mà Thời Thanh Thu đã đối với bản thân trước đây, trái tim cô như muốn thắt lại thành nút, đau đớn vô cùng, cô cắn môi cười: "Cậu thực sự không cân nhắc việc ký hợp đồng với tớ sao? Tớ có thể cho cậu bất cứ điều gì cậu muốn, chỉ cần cậu nguyện ý cho tớ cơ hội bù đắp là được. Hoặc là nói, chỉ cần cậu nguyện ý cho tớ cơ hội đối tốt với cậu, cho dù điều kiện như thế nào, tớ đều sẽ cho cậu."
Thời Thanh Thu lắc đầu, hơi cúi đầu, không nhìn Kỳ Duyệt, cũng không nói gì.
Những gì Kỳ Duyệt hứa hẹn cho tới bây giờ đều không phải là những gì nàng muốn, thậm chí mục đích trước kia lựa chọn diễn xuất, không phải để nhận được khen ngợi của công chúng hay ngày càng nhiều giải thưởng.
Không biết có phải là thời gian dài, tất cả mọi người đều thay đổi. Ngay cả tình cảm đơn thuần lúc đó chỉ có thể treo ở bên miệng, cũng liền chỉ còn lại những sự phù phiếm đi bù đắp thôi.
Kỳ Duyệt nhìn Thời Thanh Thu, cắn môi nói tiếp: "Tớ có thể chuẩn bị tốt tất cả quy trình cho cậu, hơn nữa tớ cũng có thể cung cấp tài chính cùng đội ngũ cho cậu. So với một mình cậu, tớ có thể cho cậu ưu điểm mà rất nhiều nghệ sĩ không có. Cậu đã từng nghĩ tới, thành tựu hiện tại của cậu không thể chống lại được thất bại, một khi đã vào trận, con đường cậu đi sẽ càng vất vả. Nền tảng cậu đã đặt ra trong bao nhiêu năm sẽ trở nên vô ích. Hơn nữa, tớ không phải không muốn làm bất cứ điều gì cho cậu, chỉ là, tớ hy vọng cậu có thể cho tớ cơ hội bù đắp cho cậu, tớ muốn có thể giúp cậu... "
Cô nói rất chân thành, nhưng cũng mang theo tổn thương rõ ràng. Tựa như mùa hè năm đó, bởi vì việc học bận rộn mà không thể gặp nhau, về sau liền ngậm lấy nhớ nhung cùng ủy khuất.
"Thanh Thu..."
Thời Thanh Thu ngẩng đầu lên hỏi: "Kỳ tiểu thư, cô cho rằng đây là điều tôi muốn sao? Nếu hiện tại tôi muốn những thứ cô đã nói với tôi, vậy có thể bù đắp cho tôi sao?"
Vẻ mặt Kỳ Duyệt thoáng chốc cứng đờ, cô nhắm mắt lại lắc đầu, "Đương nhiên là tớ muốn cho cậu nhiều hơn những thứ này, thế nhưng cậu nguyện ý nhận lấy sao? Cậu biết không, tớ không chỉ muốn bù đắp cho cậu, mà tớ còn nhớ trước kia chúng ta đã lên rất nhiều kế hoạch cho sau này, tớ ... "
“Tôi không nhớ.” Thời Thanh Thu tàn nhẫn ngắt lời cô, sắc mặt lãnh đạm, thanh âm lạnh xuống, “Cô cũng quên đi, cô cũng biết đó là quá khứ, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Tôi không muốn nhắc nhở cô nhiều lần như vậy, nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể nhớ rõ, tôi đã kết hôn rồi".
Môi Thời Thanh Thu run rẩy, nàng chưa từng làm tổn thương ai như vậy, thế nhưng nàng có thể làm gì đây? Những chuyện cũ từng chút từng chút như cuốn phim phát lại trong lòng nàng, nàng không muốn nhìn lại, nàng đau đớn, nàng hối hận, nhưng những thứ này đều đã chỉ còn lại trong quá khứ. Nàng vẫn sợ hãi chia ly, nhưng nàng không còn cảm giác được loại tâm động khi đối mặt với Kỳ Duyệt nữa.
Sắc mặt Kỳ Duyệt trong phút chốc tái nhợt, môi bị cắn đến trắng bệch. Cô không thể tin được, người trước mặt thật sự là Thời Thanh Thu năm đó cùng cô nói chuyện trời đất, cùng cô hướng tới tương lai.
Tựa như ai đó giáng cho cô một cái tát, đánh thức cô khỏi giấc mơ, cô hoảng hốt nắm tay Thời Thanh Thu, cứng nhắc kéo ra một nụ cười, nói: "Thanh Thu, cậu quên rồi sao? Trước kia chúng ta thường cùng nhau đến thư viện, cùng nhau dạo phố, cùng nhau xem phim trong ký túc xá. Còn có, lúc đó cậu thích uống sữa, tớ thường pha cho cậu rồi uống cùng cậu. Cậu nhớ mà, đúng không?"
Thời Thanh Thu lắc đầu, hai tay chắp ra sau thành quyền, quay mặt đi nhìn đoàn phim phía xa.
Kỳ Duyệt chỉ cảm thấy toàn thân như đều rút hết máu, thái độ của Thời Thanh Thu giống như môt con dao găm hung hăng đóng đinh linh hồn cô vào tường, khóe mắt cô ươn ướt, nắm chặt tay của Thời Thanh Thu miễn cười cười nói. "Sẽ không, trí nhớ của cậu tốt như vậy, làm sao lại có thể không nhớ chứ? Cậu nhất định còn nhớ năm đó cậu nói muốn kết hôn với tớ, còn nói muốn cùng tớ chứng kiến tất cả quyết định sau này, còn nói chờ chúng ta có sự nghiệp ổn định thì mở thêm một cửa hàng nhỏ nữa, không phải sao?”.
Bộ dáng hèn mọn của cô khiến Thời Thanh Thu cảm thấy khó chịu, hai người không nên như thế này, cầu là cầu đường là đường mới là con đường đúng đắn để đi, phải không? Vậy tại sao mỗi một lần nhượng bộ nhắc nhở đều đổi lấy người kia càng ngày càng đối xử vượt qua ranh giới vậy?
"Thanh Thu, cậu nói đi, cậu không quên đúng không? Giữa chúng ta có nhiều quá khứ như vậy, sao cậu có thể quên hết được?"
Những lời nói mang theo nức nở của Kỳ Duyệt văng vẳng bên tai Thời Thanh Thu, lực đạo trên cánh tay siết chặt khiến nàng không thể tránh khỏi. Khó chịu, bất an, lo lắng, nhiều cảm xúc dồn nén trong lòng nàng, nhưng cuối cùng chúng vẫn bị một thanh âm trong trẻo cùng dễ nghe trong tâm trí nàng áp chế lại.
"Tôi ở đây, tôi ở bên cạnh cậu, đừng sợ".
Thời Thanh Thu tìm được chút khí lực, nàng cắn môi dùng sức đẩy hai tay của Kỳ Duyệt sang một bên, hung hăng nói: "Kỳ Duyệt, chúng ta không thể quay lại, xin cô buông tha cho tôi đi!"