Ở sở sư vụ Ức Hàm đã xảy ra một sự kiện lớn, một trong hai lão bản là Ôn Khinh Hàn lại nghỉ phép, đồng thời còn không xác định ngày quay lại.

Mọi người ở tầng 1 chạy đến cho biết, từ khu văn phòng đến phòng ăn cho đến phòng vệ sinh, ai cũng đồng thời nhận được tin nhắn nhóm WeChat bùng nổ.

[Ôn Khinh Hàn: Từ ngày mai trở đi tôi không ở văn phòng. Có bất kỳ chuyện gì thì tìm Ý Chi, trừ phi bất đắc dĩ phải nói thì không cần phải thông báo cho tôi.】

[Trần Dật đẹp trai nhất: Lão đại a, trong lòng chị còn có tiểu bảo bối này hay không a. jpg】

[Thiệu Tình: Chị lặp lại lần nữa. jpg】

[Lý Văn Kiêu: Mọi thứ đều dựa trên hạnh phúc của chị a. jpg】

[Phó An Nhiên: Phức tạp. jpg】

[Giản Ý Chi: Bỏ điện thoại xuống, làm việc cho tốt đi.】

[Trần Dật đẹp trai nhất: Giản lão đại, chúng ta sử dụng wechat trên máy tính a ...]

[Giản Ý Chi: Vậy liền đặt máy tính xuống.】

[Giản Ý Chi: A, tắt WeChat, tắt máy tính.】

Giản Ý Chi đặt điện thoại xuống, dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm trần nhà thả lỏng một lúc, điện thoại lại vang lên cảnh báo tin nhắn, nàng liền sờ lên xem.

Kỳ Duyệt: "Lát nữa đi ra ngoài tụ họp một chút không? Vừa lúc chúng ta cũng đã lâu không gặp."

Giản Ý Chi không trả lời, gạc bỏ lời nhắc, cố gắng khắc chế ý muốn xóa Kỳ Duyệt, nhét điện thoại vào túi quần jean. Sau đó nàng đứng dậy, cầm cốc trà ra khỏi văn phòng, đi về phía bên kia tầng hai.

Cửa văn phòng của Ôn Khinh Hàn đang mở, cô đang ngồi ở bên trong viết cái gì đó, lưng thẳng tắp, mái tóc đen dài buông sau lưng, bên mặt ung dung, môi mỏng tự nhiên mím lại, cả người bày ra một loại khí chất không dễ thân cận.

Đôi khi Giản Ý Chi có một ảo giác thời gian vẫn luôn đứng im bất động ở trên người Ôn Khinh Hàn. Từ khi quen biết Ôn Khinh Hàn vẫn là như vậy, Ôn Khinh Hàn hiện tại vẫn là như vậy.

Bộ dáng luôn an tĩnh như thế, nói tới nói lui cũng là cái bộ dạng kia. Ngay cả người đang cất giấu trong lòng cũng không thay đổi.

Nghĩ đến đây, có một lại cảm giác Ôn Khinh Hàn là người thống trị thời gian, thời gian trôi chảy trên thân người khác, nhưng chỉ bất động ở trên người cô.

"Cộc cộc cộc"

Ôn Khinh Hàn hơi ngẩng đầu, Giản Ý Chi nhướng mày cười nói: "Nghiêm túc như vậy? Ngay cả tiếng bước chân của tớ đều không nghe thấy. Cái này sợ là hồn đã bay đến bên trong đoàn phim rồi."

"Cậu tới làm gì?" Ôn Khinh Hàn đậy kín nắp bút, để bút xuống, hai tay chống trên bàn, nhìn Giản Ý Chi đi vào.

"Nhìn xem cậu nói cái gì kìa" Giản Ý Chi kéo ghế ngồi xuống, đặt chăn bông xuống, khoanh chân, vẻ mặt có chút phấn khích "Quyết định vội vàng như vậy, là tu hành chính quả rồi. Thanh Thu nhớ cậu sao?"

Ôn Khinh Hàn lắc đầu, tại ánh mắt nghi hoặc của Giản Ý Chi mà trầm ngâm một chút, hồi lâu sau mới nói: "Kỳ Duyệt trở về rồi, hơn nữa hiện tại còn ở trong đoàn phim của Thanh Thu."

Giản Ý Chi ngây ngẩn cả người, tin tức này tương đương với một quả bom nguyên tử trong cuộc sống yên bình, nổ tung vùng đất yên bình thành đống đổ nát. Nàng vô thức hạ chân xuống, dừng lại một lúc lâu mới nói: "Tớ nghĩ không nhanh như vậy, nhưng làm sao có thể ở trong đoàn của Thanh Thu được? Chuyện này sắp xếp như thế nào?"

Ôn Khinh Hàn vẫn là lắc đầu, Giản Ý Chi cầm cốc trà, vuốt chuôi cốc, thở dài một tiếng, cười nói: "Tớ còn tưởng là cô ấy chỉ tìm tớ, cho nên tớ không nói cho cậu biết, không ngờ đã đến bên người Thanh Thu rồi."

Dựa vào cách tiếp cận của Kỳ Duyệt, bắt đầu với các bạn học cũ, từng bước từng bước thân cận. Sau đó tiếp cận vòng bạn bè của Thời Thanh Thu, đây là điều Giản Ý Chi đã nghĩ đến từ lâu, thế nhưng nàng không nghĩ tới Kỳ Duyệt vậy mà trực tiếp xuất hiện trước mặt Thời Thanh Thu.

"Cô ấy quả thực không phải là cô gái mấy năm trước, ít nhất bây giờ trông như vậy." Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng nói.

Vẻ mặt của Giản Ý Chi chìm xuống, lông mày dần cau lại, "Hiện tại Thanh Thu ổn chứ?"

"Tôi cảm thấy không ổn." Đôi mày thanh tú của Ôn Khinh Hàn không còn giãn ra nữa.

"Vậy cậu định làm gì? Kỳ Duyệt hẳn đã biết hai người các cậu đã kết hôn, có cái gì tớ có thể giúp không?" Giản Ý Chi không còn tâm tình muốn trêu chọc Ôn Khinh Hàn như vừa đi vào nữa. Thậm chí so với Ôn Khinh Hàn càng muốn lo lắng hơn.

Ôn Khinh Hàn lặng lẽ nhìn Giản Ý Chi, giống như đang cố gắng nhìn thấy một chút cảm xúc khó hiểu trên khuôn mặt của Giản Ý Chi. Nhưng một lúc sau, cô mới nhấp một ngụm nước trong cốc, bình tĩnh nói: "Ý Chi, trừ khi tôi để cậu giúp đỡ, cậu không nên nhúng tay vào chuyện này. Nếu Kỳ Duyệt nói với cậu cái gì, tôi hy vọng cậu có thể kiên định giữ lập trường, tôi vĩnh viễn ghi nhớ lựa chọn lần này của cậu."

"Khinh Hàn, cậu đang nói cái gì vậy? Tôi làm sao có thể ..." Giản Ý Chi cười lắc đầu, nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Khinh Hàn, trong lòng nàng như có tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, ý cười dần tắt. Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng lại mang tính khẳng định: "Có phải cậu đã biết cái gì rồi không? Hay là nói, cậu vẫn luôn biết rõ."

Nàng luôn cho rằng Ôn Khinh Hàn không biết, nàng luôn cho rằng trái tim mình giống như đóa hoa nở rộ nơi góc tường, không có nắng không có mưa, đã héo úa tàn lụi nhiều năm. Thậm chí không ai biết tại góc tường còn có một đóa hoa như vậy.

Nàng mặc cho những cảm xúc đó tự sinh tự diệt. Cho đến hiện tại, tự nhiên có thể nhắc tới người kia, nàng không còn nhớ đến những cảm xúc đó nữa, nhưng Ôn Khinh Hàn lại nhắc tới.

Quả nhiên ánh mắt Ôn Khinh Hàn không chút dao động, cô mím môi cười nhàn nhạt nói: "Ý Chi, cậu là người như thế nào, ngoài ba mẹ cậu cùng bản thân cậu ra, tôi nghĩ mình vẫn đủ hiểu. Người cùng tôi học tập nhiều năm như vậy làm sao hết lần này đến lần khác tôi lại không hiểu? Cho dù thái độ của cậu rất bình thường, nhưng chút dị thường của cậu cũng đủ khiến tôi đoán được."

Giản Ý Chi quay đầu nhìn xung quanh, một tay nâng lên che mu bàn tay muốn cười lại cười đến mất tự nhiên, nàng liếm liếm môi, sau đó ngồi thẳng người về phía trước, nhìn Ôn Khinh Hàn nói: "Tớ lúc đó biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Rõ ràng tớ đã giấu kỹ, mới nhắc tới mấy lần mà thôi, sau này biết được cậu đối với Thanh Thu có ý tứ liền không có nói lại."

Ôn Khinh Hàn này còn giấu kín bao nhiêu chuyện đây? Nếu không phải hiện tại Kỳ Duyệt trở về, lại liên quan đến bản thân, có lẽ cả đời này cô sẽ không tiết lộ ra một phần.

Ôn Khinh Hàn chỉ hơi cong lên khóe môi không trả lời.

Nhưng sau khi Giản Ý Chi lên án xong, nàng cảm thấy những gì Ôn Khinh Hàn vừa nói là không đúng

Nàng đứng lên, liếc mắt nhìn Ôn Khinh Hàn, "Không phải, ý của cậu vừa rồi là muốn nói tớ có thể dễ dàng bị Kỳ Duyệt lợi dụng để phá hoại cậu với Thanh Thu sao?"

Ôn Khinh Hàn mím môi không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận. Giản Ý Chi không đồng ý, nàng đặt cốc trà lên bàn, hai tay chống lên bàn, cúi xuống đối mặt với Ôn Khinh Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tớ là người như vậy sao? Trong lòng cậu, tôi là kẻ bán bạn cầu vinh sao?"

Ôn Khinh Hàn khẽ lắc đầu, thu liễm ánh mắt, vươn tay đẩy Giản Ý Chi một chút rồi đứng lên, bốn mắt nhìn nhau, cô nói: "Tôi tin cậu, nhưng tôi không tin cô ta."

Để tránh việc Giản Ý Chi bị Kỳ Duyệt vô tình lợi dụng, tốt nhất là không nên nhúng tay vào.

Quen biết nhau nhiều năm, nàng hiểu được ý tứ trong mắt Ôn Khinh Hàn, lại không còn cách nào khác, đành phải gật đầu: "Được, tớ hiểu rồi, cậu cứ yên tâm."

Ôn Khinh Hàn cười nhạt, ánh mắt có chút tiễn khách: "Vậy tôi liền không tiễn, đi thong thả." Nói xong liền ngồi trở lại ghế, dự định tiếp tục làm việc.

"Cậu ..." Giản Ý Chi tức giận, cười mắng cô, "Qua cầu liền rút ván a. Cậu thật quá đáng."

Giản Ý Chi cầm cốc trà lên rồi rời đi, trước khi ra khỏi phòng còn liếc xéo cô một cái, nụ cười dần dần ngưng tụ trên môi.

Đã rời đi, hiện tại vì cái gì lại trở về? Luyến tiếc sao? Đã luyến tiếc, lúc ấy vì cái gì lại rời đi?

Cho nên nói, loại cảm giác này Giản Ý Chi đời này đều không muốn trải qua. Mặc kệ là thầm lặng bảo hộ hay là cố chấp không buông bỏ được, cũng là cảm giác nàng không muốn trải qua. Trong cuộc đời này, cứ thuận theo dòng chảy là thư thích nhất.

Giản Ý Chi quay đầu rời đi, chậm rãi đi về hướng văn phòng của mình. Vừa lúc Phó An Nhiên bước ra từ phòng lưu trữ, gặp phải vẻ mặt khác thường của nàng, cô mỉm cười gật đầu, định đi ngang qua.

Giản Ý Chi nghiêng người sang một bên, lúc Phó An Nhiên đi qua liền thấp giọng nói: "An Nhiên, đôi khi em giống như một người bạn cũ của tôi vậy."

Người sau vẫn đứng yên, tựa như đang suy đoán tâm tư của Giản Ý Chi. Nụ cười cô dành cho Giản Ý Chi vẫn chưa tan đi, nhưng cuối cùng cô dần dần thu lại, nhìn về phía Giản Ý Chi: "Vậy chị có nhìn em thành người kia không? Cảm thấy em giống người kia, hay là những lúc khác, có không?"

Có không? Dĩ nhiên là không. Giản Ý Chi khẳng định, nàng đối với Kỳ Duyệt không đến mức không thể buông bỏ như vậy, nàng cũng chưa từng luyến tiếc. Chỉ là thời gian trước nàng bắt đầu thân cận với Phó An Nhiên, khiến cho nàng nghĩ về người trong hồi ức.

"Sẽ không." Lông mày của Giản Ý Chi giãn ra, cười nói: "Tôi rất chắc chắn."

.

Ngày hôm sau, Ôn Khinh Hàn cùng cha mẹ ở nhà một hồi lâu, liền đến Thời gia từ biệt cha mẹ Thời Thanh Thu, cũng nói rõ muốn đi đoàn phim thăm Thời Thanh Thu. Buổi chiều cô rời đi, hạ cánh đến thành Phố S cũng đã chạng vạng tối.

Cô bắt taxi đến địa chỉ khách sạn mà Thời Thanh Thu đã gửi cho cô, trên đường gọi cho Dương Hiểu.

Dương Hiểu thấy Thời Thanh Thu đang quay phim, hơn nữa nàng cũng đã nói nếu Ôn Khinh Hàn gọi cho cô, mặc kệ cô đang làm cái gì cũng phải rời phim trường đi đón Ôn Khinh Hàn.

Vừa trở lại khách sạn, nhìn thấy Ôn Khinh Hàn đang ngồi ở đại sảnh, cô vội vàng chạy tới, ngọt ngào cười nói: "Khối băng tỷ, chị đến rồi a?"

Khối băng tỷ?

Ôn Khinh Hàn mím môi nhẹ nhàng gật đầu, "Ừm, xin lỗi đã làm phiền em."

"Không sao a, đi cùng em. Đăng ký xong em sẽ đưa chị đến phòng của Thời tỷ."

Dương Hiểu vui vẻ mang Ôn Khinh Hàn đến quầy lễ tân của khách sạn. Thời điểm Ôn Khinh Hàn đưa chứng minh thư, còn nói thêm một câu với nhân viên lễ tân: "Đây là người nhà của Thời tỷ chúng ta, ở cùng phòng với chị ấy, sẽ thuê phòng mới a."

Diện mạo của Ôn Khinh Hàn đã được nhiều người biết đến từ khi Thời Thanh Thu tiết lộ tin kết hôn, chưa kể đây là khách sạn gần cơ sở quay phim, những người này đều vừa làm việc vừa quan tâm đến các vấn đề thời sự trong làng giải trí.

"Được." Quầy lễ tân lịch sự nhận thẻ căn cước đăng ký của Ôn Khinh Hàn.

Sau khi đăng ký xong, Dương Hiểu đưa Ôn Khinh Hàn lên lầu, quẹt cửa phòng của Thời Thanh Thu rồi đi vào.

"Khối Băng tỷ, có thể Thời tỷ muộn một chút mới trở về, bởi vì cảnh hôm nay là cảnh quay đêm, bọn họ đều ở phim trường chuẩn bị. Còn có, chỉ có một thẻ phòng thôi, em cầm đi trước. Chút nữa Thời tỷ trở về hai người cùng thương lượng khoảng thời gian này phải làm sao a."

Ôn Khinh Hàn đối mặt với cô gái nhỏ thường đi cùng Thời Thanh Thu, cô hơi lộ ra ý cười nói: "Tôi hiểu rồi, cám ơn."

Dương Hiểu đi rót trà, Ôn Khinh Hàn nhìn lướt qua quần áo mà Thời Thanh Thu xếp ở bên giường, trong mắt rơi xuống một mảnh nhu sắc, thấp giọng hỏi: "Vậy em đã ăn cơm chưa? Cậu ấy thì sao?"

"Em vẫn chưa ăn. Khả năng Thời tỷ vì nghe đạo diễn giảng phim liền không có thời gian ăn cơm. Nhưng tối Thời tỷ đói thì em đi mua đồ ăn cho chị ấy." Dương Hiểu đầy mặt ý cười, nhưng quay lại nhìn thấy Ôn Khinh Hàn, cô chợt bừng tỉnh, vỗ vỗ mặt sửa lại: "A... hiện tại không cần em, nếu như Thời tỷ đói liền giao cho chị. Khối băng tỷ, em đi trường quay đây, khi nào Thời tỷ trở về em nói cho chị biết một tiếng."

Ôn Khinh Hàn gật đầu: "Được."

Dương Hiểu rời đi, cửa phòng nhẹ nhàng vang lên một tiếng về sau liền yên tĩnh.

Ôn Khinh Hàn đi tới bên giường ngồi xuống, ánh mắt ôn nhu vuốt ve trên quần áo gấp nếp của Thời Thanh Thu. Lúc này, tất cả bất an cùng lo lắng cũng bình tĩnh trở lại, tim một chút lại một chút đập đều đặn. Cảm xúc chua xót vừa ngọt ngào tràn ngập trái tim cô, cuối cùng lấp đầy cả trái tim cô.

Rõ ràng là tách ra chỉ hơn một tuần mà thôi, thế nhưng cô cảm thấy mình đã rất lâu không gặp Thời Thanh Thu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện