Khi Ôn Khinh Hàn vào cửa, Thi Chiêu Ý, Tần Vọng và Quý Lam đã chuẩn bị rời đi.

Trong nhà ấm áp, Ôn Khinh Hàn cởi áo khoác, cùng mấy người đi ra chào hỏi "Hiện tại đi sao? Nói xong chuyện của các cậu rồi?"

Tần Vọng cắn táo nói: "Không có việc gì lớn, không phải chỉ là chuyện studio thôi sao? Bọn họ nói mấy câu liền nói xong rồi."

Thi Chiêu Ý cười nói, "Ừm, kia phải là Thời lão bản của chúng ta dễ nói chuyện."

Thời Thanh Thu duỗi tay ra, Ôn Khinh Hàn tự giác nắm lấy, nhìn về phía mấy người kia nói: "Không ở lại một chút sao? Đặc biệt là Chiêu Ý, khó có được một lần gặp mặt, cũng không biết lần sau là lúc nào."

Thi Chiêu Ý tiếc nuối nói: "Tớ rất muốn a, nhưng sáng mai còn phải bay đi tham gia hoạt động từ thiện, đêm nay phải trở về khách sạn."

Tần Vọng nhún vai, đầy ẩn ý nói: "Chúng ta đi cùng xe tới, tớ phải đưa Chiêu Ý trở về. Hơn nữa, tớ muốn cùng Lam Lam thế giới hai người, sẽ không ở lại trộn lẫn thế giới hai người với hai cậu."

Thời Thanh Thu đề cao tinh thần đấu võ mồm của Tần Vọng, thói quen đả kích trả lời: "Tớ muốn ở lại là Tiểu Lam với Chiêu Ý. Còn cậu, quên đi."

Thi Chiêu Ý khẽ cười, đưa tay ra lắc lắc tay Thời Thanh Thu không nắm tay Ôn khinh Hàn, "Vậy chúng ta đi đây, lần sau gặp lại, muốn tìm tớ làm phù dâu thì phải nói trước, tớ sẽ dành thời gian tới."

Ôn Khinh Hàn cong môi không nói gì, Thời Thanh Thu buông tay ra, nắm lấy cánh tay Chiêu Thi Ý, cười nói: "Tớ hy vọng lần sau gặp mặt cậu có thể mang theo đối tượng cho tớ xem một chút."

Tần Vọng cắn táo, xoa xoa cánh tay, kỳ quái nói: "Nữ nhân cáo biệt liền phiền phức như vậy..."

Quý Lam hung hăng véo cánh tay hắn, "Cậu nói nhảm cái gì?"

"Được rồi, tớ thực sự phải đi, nhớ gọi WeChat liên hệ, đừng tiễn nữa." Thi Chiêu Ý liếc nhìn đồng hồ, cũng ngừng đùa giỡn.

Cô gật đầu với Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn, cùng Tần Vọng Quý Lam rời đi.

Ôn Khinh Hàn không cảm thấy đói, liền cùng Thời Thanh Thu trở về phòng. Tắm rửa xong liền lên giường dựa vào đầu giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Khi Thời Thanh Thu tắm xong đi ra, nàng đi lấy thuốc cho Ôn Khinh Hàn trước.

Nàng mặc một chiếc váy ngủ màu tím nhạt, tơ lụa bó sát da thịt tôn lên dáng người mảnh mai yểu điệu xinh đẹp của nàng. Thắt lưng tùy ý buộc quanh eo buông thõng xuống, khi nàng bước đi liền có chút lay động, giống như sau một khoảnh khắc liền bởi vì trọng lực mà lỏng lẻo mở ra.

Ôn Khinh Hàn không biết từ lúc nào đã mở mắt ra, nhìn nàng không chớp mắt.

Thời Thanh Thu rót nước, không thèm nhìn lại, "Khinh Hàn, vừa rồi chị đi đâu vậy? Hình như đi rất lâu."

"Tôi đi loanh quanh, sau đó vào hoa viên ngồi một chút." Ôn Khinh Hàn thành thật nói, nhưng là không cần nói phần sau.

Thời Thanh Thu mỉm cười, "Đêm hôm khuya khoắt chị ra hoa viên làm gì? Trời lạnh như vậy, khẳng định nơi đó không có người."

"Ừm, thật không có. Tôi vừa muốn rời đi thì em liền gọi tới" Ôn Khinh Hàn chớp chớp mắt, giống như đã nhìn quá lâu.

Thời Thanh Thu một tay cầm thuốc, một tay cầm cốc nước đi tới, lên giường, đặt thuốc vào tay Ôn Khinh Hàn, giám sát cô uống.

Cất ly nước, Thời Thanh Thu chui vào trong chăn, đưa tay lau khóe môi cô, "Nằm xuống đi, em mở TV cho chị xem tin tức pháp trị, nghe xong liền đi ngủ."

Thế nhưng Ôn Khinh Hàn không nghe lời, vươn tay ôm lấy Thời Thanh Thu, vùi đầu vào cổ nàng.

"Làm sao vậy?" Thời Thanh Thu ôm lấy cô, hai tay từ trên xuống dưới vuốt ve mái tóc dài của cô, ấm giọng nói: "Không muốn ngủ sao? Nhưng không xem TV sẽ dễ mệt mỏi. Hai ngày nữa đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe em sẽ hỏi bác sĩ."

Ôn Khinh Hàn hôn cổ Thời Thanh Thu, cảm thấy hô hấp của Thời Thanh Thu có chút run rẩy, sau đó đưa môi lên tai nàng, bình tĩnh nói, "Trong thời gian này tôi không thoải mái. Không thể làm bất cứ cái gì cho em, còn để em chiếu cố tôi, em vất vả rồi."

Thanh âm của Ôn Khinh Hàn vốn dĩ trong trẻo dễ nghe, giống như khe suối mát lạnh, thỉnh thoảng lại cất giọng trầm thấp như vậy, ẩn chứa một cỗ dụ hoặc không thể tả.

"Có gì vất vả?" Thời Thanh Thu không để ý cười cười, quay đầu nhìn cô, "Ngày đó em có cùng chị nói, chị có nghe hiểu không?"

"Ừm, tôi đều hiểu, sẽ không lại đoán mò." Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng nghiêm túc cam đoan, cô siết chặt cánh tay, ngậm lấy vành tai của Thời Thanh Thu.

Ngay lúc vành tai của Thời Thanh Thu được bao bọc trong khoang miệng nóng ẩm, thân thể Thời Thanh Thu lập tức kéo căng, rất nhiều hình ảnh thân thể giao hòa hiện ra, nàng lại mềm mại tựa vào trong ngực của Ôn Khinh Hàn.

"Ôn thái thái, tôi nhớ em." thanh âm Ôn Khinh Hàn khàn khàn nói ở bên tai Thời Thanh Thu, vừa ẩn tình vừa khát vọng.

"Em ở đây, chị còn nhớ cái gì nữa?" Thời Thanh Thu buồn cười ngẩng đầu lên, để Ôn Khinh Hàn hôn lên cổ nàng, hai tay ôm lấy đầu cô, đưa ngón tay mảnh khảnh luồn vào mái tóc đen của cô.

Ôn Khinh Hàn cảm thấy cực kỳ yêu thích cùng Thời Thanh Thu thân mật như vậy, mỗi lần ôm nàng liền sẽ muốn hôn nàng, mỗi lần hôn nàng liền sẽ muốn xâm nhập một chút, để nàng hoàn toàn là của riêng mình.

Mãnh thú trong lòng đã nắm quyền mấy năm, chỉ có Thời Thanh Thu mới có thể trói buộc nó, cũng chỉ có Thời Thanh Thu mới có thể trả tự do cho nó.

Ôn Khinh Hàn xoay người áp lên Thời Thanh Thu, cường thế hôn xuống, cảm thấy trong thân thể giống như có lửa, thiêu đến khiến toàn thân cô nóng lên, một cỗ nhiệt huyết dồn lên trán, cơn choáng váng đột nhiên rõ ràng hơn.

Thời Thanh Thu nhắm mắt đáp lại nhiệt tình của cô, lòng bàn tay cảm thấy nhiệt độ khuôn mặt kia cực nóng, trầm luân vào nụ hôn dịu dàng cùng triền miên của cô.

Một tay Ôn Khinh Hàn cởi thắt lưng áo ngủ của nàng, tay kia đồng thời nhẹ nhàng kéo áo ngủ sau lưng Thời Thanh Thu xuống, da thịt mịn màn trên vai liền bại lộ trong không khí.

Thời Thanh Thu bừng tỉnh lại, còn một chút lý trí mở mắt ra cố gắng thoát khỏi cám dỗ này. Nàng đẩy Ôn Khinh Hàn, người kia vội vàng thở dốc, choáng váng đến mức phải gối đầu vào ngực của Thời Thanh Thu, ngừng cử động.

"Xem ra đến khi chị hoàn toàn hồi phục thì không cần phải nghĩ đến chuyện này." Thời Thanh Thu nhẹ nhàng nói, đưa tay sờ sờ má Ôn Khinh Hàn, ngón tay cái theo cảm giác vuốt ve môi cô.

Ôn Khinh Hàn nhắm mắt lại, dục vọng vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn bị dập tắt, cô tiến lên, thấp giọng nói bên tai Thời Thanh Thu: "Tôi muốn..."

"Muốn cũng không được." Thời Thanh Thu dứt khoát cự tuyệt, giống như chu sa thoáng mở, lại nhẹ nhàng an ủi cô: "Khi nào thân thể chị khỏe hơn lại nói. Nghe lời, hai ngày này liền đi kiểm tra."

Ôn Khinh Hàn hôn lên mắt nàng, lại thấp giọng nói: "Tôi rất muốn."

Thời Thanh Thu thở dài, đây là làm nũng sao? Hồ lô muộn tao phiên bản làm nũng? Không mềm chút nào, Ôn Khinh Hàn thật sự không có thiên phú làm nũng.

Nàng vươn tay muốn kéo áo ngủ lên che đi thân thể vì Ôn Khinh Hàn đã dừng lại. Suy nghĩ một chút liền đỏ mặt tiến vào trong ngực của Ôn Khinh Hàn. Quần áo cũng không kéo, cứ mở rộng ra như vậy, bởi vì vừa rồi bị Ôn Khinh Hàn kéo xuống từ phía sau, bả vai cũng lộ ra.

"Vậy em cho chị sờ một chút, được không?" Thanh âm của nàng như ngâm trong mật, vừa mềm mại vừa ngượng ngùng.

Ôn Khinh Hàn đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, đưa tay ôm eo Thời Thanh Thu, "Chỉ một chút thôi sao?"

"Một chút còn chưa đủ sao? Nếu nhiều quá..." Hai má Thời Thanh Thu nóng bừng, da thịt ở cổ cũng nóng như Ôn Khinh Hàn, "Vậy... không được quá một phút, em sợ nhịn không được, chị nghe lời đi."

Ôn Khinh Hàn híp mắt, tay đang sờ sau lưng Thời Thanh Thu vô thức hướng lên trên, đầu ngón tay trượt dọc theo đường viền của xương bướm, ngón tay cái khẽ hướng lên trên ngực.

Khi nghe thấy hô hấp của Thời Thanh Thu dần dần gấp gáp, nghĩ đến thân mật trước đây, cô càng kìm nén không được, trong đầu giống như có hai tên ác nhân đang đánh nhau vậy.

Một con màu trắng, một con màu đỏ, trên đầu ác nhân có một cặp sừng, trông rất tà ác cùng hung hãn. Còn con màu trắng, rõ ràng là bộ dáng có vẻ nhàn nhã, nhưng lại khống chế đối phương, dễ dàng quật ngã con màu đỏ xuống đất.

Trước khi lửa tình trong thân thể càng thêm mãnh liệt, rốt cuộc cô cũng kịp thời khống chế bản thân, thu tay về, lật người nằm xuống, hít thở thật sâu.

Cô nhắm mắt không nói chuyện, Thời Thanh Thu thanh tỉnh khỏi mê loạn vừa rồi, cười cười mặc áo ngủ vào. Kỳ thực trong lòng Thời Thanh Thu không có điểm, nói là một phút, lúc trầm mê nơi nào quản nhiều như vậy, chỉ có thể tận lực không cho mình quá phóng túng.

Ôn Khinh Hàn ngược lại rất tốt, dứt khoát trực tiếp thu về.

Thời Thanh Thu nghiêng người cúi đầu dán vào tai cô, cười nhẹ hỏi: "Ôn Bảo Bảo, còn muốn nghe tin tức không? Hay là trực tiếp đi ngủ?"

Yết hầu Ôn Khinh Hàn vừa động, liền thẳng thừng trả lời: "Tôi muốn nghe."

Thời Thanh Thu cười nói: "Được, chị nằm xuống đừng nhúc nhích, em đi mở tin tức, sau đó tháo băng gạc trên trán cho chị".

Giày vò một hồi, tin tức pháp trị hàng đêm đã bắt đầu một lúc rồi.

Thời Thanh Thu bật TV đến kênh tin tức, âm lượng vừa phải.

Nàng tìm thuốc mỡ rồi trở lại giường, chuẩn bị lấy băng gạc từ Ôn Khinh Hàn đang quay lưng về phía nàng.

Vừa tiến vào trong chăn, Thời Thanh Thu đột nhiên nghe thấy một thanh âm trầm thấp, xen lẫn với thanh âm của nam nhân trên TV, nghe kỹ cũng không dễ.

Nàng hiếu kỳ nghiêng người lắng nghe, giây phút sau liền ngậm chặt môi, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Ôn Khinh Hàn tự lẩm bẩm: "Điều 1, Luật Tố tụng dân sự căn cứ vào Hiến pháp, được xây dựng phù hợp với kinh nghiệm và tình huống thực tế của công tác thẩm phán dân sự của nước ta. Điều 2, Nhiệm vụ của Luật Tố tụng dân sự là bảo vệ quyền lợi của người trong cuộc tố tụng..."

Thế mà ở sau lưng nàng đọc Luật Tố tụng Dân sự, Thời Thanh Thu thực sự không nói nên lời...

Ôn Khinh Hàn vừa mới nằm liền ngủ thiếp đi, Thời Thanh Thu tháo băng gạc xuống liền nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cô, sau đó rón rén rời giường, tắt TV, lại chui vào trong chăn.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, Thời Thanh Thu cẩn thận ôm cô qua, nhỏ giọng nói lời chúc ngủ ngon.

Nửa đêm, Ôn Khinh Hàn trở mình, trong lúc lơ đãng vô tình phá đi một buồn ngủ mông lung, nhìn thấy Thời Thanh Thu ở ngay trước mặt, không chút nghĩ ngợi liền dán lên ôm lấy nàng.

Nhưng mà, Thời Thanh Thu lại không an tĩnh như vậy, nàng đẩy Ôn Khinh Hàn ra một chút, dưới ánh sáng ấm áp của ngọn đèn đầu giường, Ôn Khinh Hàn tận lực xua đi cơn buồn ngủ, mơ hồ nhìn thấy hàng lông mày cau lại của Thời Thanh Thu.

"Ân...đừng..." Thời Thanh Thu lẩm bẩm, mặc dù cự tuyệt cái ôm của Ôn Khinh Hàn, nhưng nàng lại chủ động tìm kiếm tay của Ôn Khinh Hàn, nắm thật chặt.

Ôn Khinh Hàn lập tức tỉnh táo lại, sợ nàng gặp ác mộng, cũng không dám chớp mắt, cô sờ sờ mặt nàng nhẹ giọng kêu: "Thanh Thu, Thanh Thu, nằm mơ sao? Tỉnh lại đi."

Trong làn sương mù, Thời Thanh Thu được bao bọc bởi một lực lượng mềm mại lưu động, rơi xuống với tốc độ cực nhanh. Bên cạnh nàng không có bất kỳ vật thể nào có thể nhìn thấy, nhưng lúc giãy giụa có thể cảm nhận được một luồn khí tức lưu động đang bao quanh lấy nàng.

Đại địa đột nhiên hiện ra trước mắt, nàng giật mình kinh hô tỉnh lại.

Ôn Khinh Hàn vội vàng lau mồ hôi trên trán nàng, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Là ác mộng sao?"

Thời Thanh Thu bình phục hô hấp, gật đầu lại lắc đầu.

Ôn Khinh Hàn nghi hoặc, Thời Thanh Thu ung dung nói: "Không, không phải ác mộng, em không cảm thấy sợ..."

"Không phải là tốt rồi." Ôn Khinh Hàn thở phào nhẹ nhõm, thấy nàng giống như đang suy nghĩ, cô liền vươn tay che mắt nàng, "Đừng suy nghĩ, mộng qua rồi liền tiếp tục ngủ đi, muộn rồi."

Thời Thanh Thu "ừm" một tiếng, chớp chớp mắt, dụi mi vào lòng bàn tay Ôn Khinh Hàn, có chút ngứa không nhịn nổi.

Cảm giác trong mộng vừa rồi, giống như cảm giác Ôn Khinh Hàn ôm nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện