Celtic và Mạc Dương vừa mới xuống xe liền sa vào cái ôm nhiệt tình của mỹ phụ, bà kêu lên vui sướng:"Ôi mẹ nhớ mấy bé quá điiiiiiiii o(≧∇≦o)" Bà vừa hân hoan cười vừa dịu dàng xoa lên khuôn mặt hai cậu thiếu niên ở môi trường tập luyện khắc nghiệt đã trưởng thành không ít.
Mạc Dương cười khổ, phu nhân Welfen lúc nào cũng thân mật như vậy với cậu khiến cậu cảm thấy ngại ngùng không thôi. Dù bà luôn bâng quơ lấy lý do là hai người lúc nào cũng dính lấy nhau như trẻ sinh đôi nên xưng vậy cho tiện =v="", nhưng cậu luôn cảm thấy bà thật tâm đối xử với cậu như mẹ ruột vậy. Tuy nhiên cảm động đến mấy thì cậu vẫn xưng "dì-con" với bà để giữ khoảng cách. Bởi lúc trước cậu luôn cảm thấy như vậy sẽ khiến mọi người hiểu nhầm rằng cậu thấy người sang bắt quàng làm họ. Chung quy cậu vẫn có tự trọng, vẫn biết vị trí của mình ở Mạc gia, địa vị ở cái xã hội này...
Nhưng mà bây giờ người phụ nữ trước mặt cậu sắp trở thành mẹ chồng cậu, nên nghe xưng hô như thế này lại khiến Mạc Dương lại cảm thấy một phong vị khác (〃"ノω"〃).... (Tiểu Sa: đúng hướng rồi đấy bảo bối, thực ra ngta sớm coi dương dương là con dâu rồi. Chẳng qua bảo bối ngây thơ của ta vẫn nghĩ ngta coi nó là con trai đơn thuần =w=)
Celtic giữ hai vai mẹ đẩy ra, nhíu mày nói:"Mẹ, sao người bất cẩn vậy, nhỡ bị động thai thì sao?"
"Ây gu, có làm sao đâu =3= Hồi có bầu con mẹ còn vứt cha con ở nhà xách vali đi chu du khắp nơi đâu, được 7 tháng thì bị cha con xách về đẻ nha ┐("∀`)┌ "Phu nhân phất tay, cười ha hả.
"Khụ khụ..." Mạc Dương sặc nước bọt. Cậu biết phu nhân Welfen trước khi về nhà Welfen làm dâu từng là nhà thám hiểm kỳ cựu, tính tình vốn phóng khoáng, hào sảng, cậu cũng nghe bà kể rất nhiều trải nghiệm thú vị của bà, nhưng mà chiến tích "hào hùng" này của bà lại khiến cậu cảm thấy vi diệu khó tả ==""
"Ai ya, Mạc Dương đừng lo, về sau con có baby, mẹ Léona sẽ đưa con đi chơi cho thoải mái. Có bầu mà ở nhà nhìn hai cái mặt lờ đờ như cá chết dễ bị trầm cảm lắm con ạ."Phu nhân vỗ lưng cậu nhẹ nhàng, trong khi miệng thì đang sỉ vả cha con Celtic =v=""
Mạc Dương:"Dạ...|||▔︶▔)""À ờ mà tại sao phu nhân lại nói chuyện bầu bí với cậu nhỉ, cậu nhìn sang Celtic tìm câu trả lời.
Phu nhân Welfen thấy ánh mắt của Mạc Dương liền hiểu, Celtic còn chưa kịp giải thích bà liền cướp lời:"Brett nghe Celtic nói con là ca nhi còn ngã lăn từ trên giường xuống đó, làm ta cười đau cả bụng ha ha ha ha ((σ ఠ∀ఠ)σ"
Mạc Dương mặt 囧, cậu cũng đoán trước phản ứng ngạc nhiên của bố mẹ Celtic khi biết giới tính thật của cậu, nhưng mà cậu không ngờ vị tướng quân nổi tiếng là lãnh khốc, nghiêm nghị của đế quốc lại có phản ứng "mạnh mẽ" đến vậy.
Phu nhân phấn khởi kéo hai người vào nhà, hỏi han hai người đủ thứ chuyện trường lớp xong thì bị nhóm nữ hầu "mời" về phòng nghỉ ngơi. Nhìn phu nhân Welfen bị đám nữ hầu lôi xềnh xệch về phòng, Mạc Dương cuối cùng mới có thể trút một hơi thở, lâu lắm rồi nói chuyện với dì Léona mới cảm thấy căng thẳng như thế này. Lần đầu là hôm đầu tiên cậu vào nhà Celtic chơi, tư cách khác nhau nhưng cảm xúc đều giống nhau: đều lo lắng mình liệu có được cha mẹ Celtic chấp thuận cho làm bạn/làm vợ của y không.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên bàn tay to đặt trên đầu gối bị một đôi tay thon dài trắng nõn đè lên, mười ngón tay giao thoa, cậu nghe thấy Celtic hôn lên má cậu một cái dịu dàng thay cho lời an ủi "mọi thứ vẫn ổn" rồi dắt cậu đi lên lầu.
Hai người cứ lẳng lặng đi trên hành lang biệt thự, đến đoạn khúc rẽ vào căn phòng cho khách mà mỗi lần cậu ghé chơi nhà Celtic đều ngủ lại đó, cậu định gỡ tay ra khỏi tay Celtic để đi qua chỗ đó. Kỳ lạ là y lại giữ chặt tay cậu lại, không chịu buông vẫn tiếp tục kéo cậu đến trước cửa phòng y. Mạc Dương khó hiểu hỏi:"Celtic, có chuyện gì mà phải vào phòng cậu vậy? Hay cậu trước để tôi về phòng kia xếp đồ đạc đã rồi tôi sang sau?"
Celtic dừng lại trước cửa phòng, y không mở cửa mà ngoái đầu lại nhìn thẳng vào mặt Mạc Dương, y nhìn một hồi phải gọi là rất rất lâu, lâu đến mức mà Mạc Dương phải cảm thấy chột dạ, không biết mình đã làm gì sai. Sau đó y lạnh nhạt buông một câu:"Không cần qua đó."Rồi mở cửa kéo cậu vào phòng.
Mạc Dương lúc đầu không hiểu ý Celtic là sao, nhưng khi cậu nhìn đến đống vali trên sàn. A, sao cái kia giống cái của cậu vậy nhỉ Σ(゜ロ゜;) Cậu xoay người lại vừa định hỏi y:"Này là...."Thì bị y bất ngờ giữ đẩy cậu ngã lên giường rồi sau áp lên người cậu. Một tay chống bên đầu cậu một tay thì vẽ vòng tròn trên ngực cậu, môi đỏ mấp máy:"Bộ Dương không muốn ngủ chung giường với tôi sao? Trừ đêm đó ra, cậu chẳng bao giờ chịu ngủ chung với tôi cả. Bộ tôi đáng sợ thế sao?"
Mạc Dương lập tức phản đối, xua tay"Không...Không có...Không phải thế...."
"Hửmmmm..."Celtic nheo mắt, hử một hơi rõ dài, âm kéo đến đâu người Mạc Dương như nhũn ra đến đấy.
"Chúng ta là ca nhi với hùng nam....ừm cậu biết đấy....nên giữ khoảng cách...."Cậu lắp bắp giải thích.
"Dương, đấy là lúc trước, còn bây giờ chúng ta là người yêu...."Celtic ghé vào tai cậu thì thầm "...Chẳng lẽ chút đãi ngộ nho nhỏ này cũng không được sao?"
Mạc Dương hoàn toàn bị giọng nói hơi hướng nũng nịu của Celtic khuất phục, hai tay ôm mặt che đi khuôn mặt xấu hổ, yếu ớt nói:"Ừm, nghe cậu."
Celtic mỉm cười hài lòng hôn một cái lên cái cằm đang hở ra của cậu, nói:"Yêu cậu  ̄︶ ̄)~♡"
Mạc Dương:"...(*/ω\)..."
---------------------------------------------------------
Đến buổi tối, tướng quân Brett trở về, mọi người cùng xuống dưới phòng ăn ăn cơm. Biệt thự nhà này vốn có hai phòng ăn, một phòng lớn để tiếp đãi khách khứa, họ hàng đông người, còn bình thường chỉ có Mạc Dương qua chơi thì cả nhà sẽ ăn ở phòng ăn nhỏ cho ấm cúng theo mong muốn của phu nhân. Nghe có vẻ hay nhưng ngày hôm nay với cậu thì không hay chút nào, cả bữa cơm tướng quân Brett cứ nhìn cậu chằm chằm, không phải nhìn lộ liễu nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận thấy rõ ràng tầm mắt của ông.
Mà cũng phải kể đến, người ngoài nhìn vào sẽ bảo Celtic giống mẹ, nhưng Mạc Dương chỉ thấy Celtic giống dì Léona ở mái tóc và đôi mắt, những nét còn lại, dáng người lẫn khí chất của y thì hoàn toàn giống cha. Ngày thường nhìn hai người ở cạnh nhau thì cảnh đẹp ý vui nhưng lúc này cậu chỉ cảm thấy băng hỏa lưỡng trọng thiên. Một bên Celtic ân cần gắp thức ăn cho cậu, một bên cha y mắt lạnh nhìn cậu. Khổ không nói nổi TwT~~ Không biết làm gì, Mạc Dương chỉ còn đường hục mặt vào bát ăn cơm.
"A!"Bữa cơm đang hài hòa đột nhiên có một giọng nam trầm thấp đau đớn kêu lên. Mạc Dương ngẩng đầu nhìn sang đối diện, còn tại sao lại nhìn sang đối diện thì là bởi vì cậu nhận diện được này chắc chắn không phải giọng Celtic. Ở bên kia bàn, tướng quân Brett cau mày khom người xoa chân, bên cạnh dì Léona thì mặt hằm hằm mắng:"Nhìn cái gì mà nhìn lắm thế, làm tiểu Dương Dương sợ bây giờ. Con mình không có Dương Dương thì vác cái mặt của ông đi tán người ta thì chỉ có nước ế dài cổ, dọa con nó sợ chạy mất dép không lấy con mình nữa thì sao hả?!"Rồi biểu cảm quay ngoắt 180 độ ôn nhu cười gắp thức ăn cho cậu:"Ăn nhiệt tình đi con!"
Tướng quân đen mặt lẩm bẩm:"Miệng chê người ta như thế thì sao ngày xưa còn đi cướp rể."
Phu nhân bị chọt trúng chỗ đau, ngoắc mắt trừng, tay gắp một miếng cánh gà nhấn mạnh vào bát cơm tướng quân, nghiến răng nghiến lợi nói:"Ông ăn của ông đi!"
Tướng quân, Mạc Dương:"..."
Mạc Dương nhìn tướng quân im lặng ngồi ăn, âm thầm trút một hơi thở phào. Chắc tướng quân chắc chỉ đơn thuần nhìn thôi, chứ nếu ông phản đối cậu thì ông đã nói từ đầu rồi. Coi như là cậu qua ải rồi đi...
------------------------------------------------------------------
Tiểu Sa: Còn ải thông gia gặp nhau nữa là Mạc Dương bị đem bán à nhầm đem gả nhưng ta đang bế tắc nên là kết chương này sớm nạ:ssssss ai muốn kịch tính thì đợi đến chương đính hôn đi:"">
Mạc Dương cười khổ, phu nhân Welfen lúc nào cũng thân mật như vậy với cậu khiến cậu cảm thấy ngại ngùng không thôi. Dù bà luôn bâng quơ lấy lý do là hai người lúc nào cũng dính lấy nhau như trẻ sinh đôi nên xưng vậy cho tiện =v="", nhưng cậu luôn cảm thấy bà thật tâm đối xử với cậu như mẹ ruột vậy. Tuy nhiên cảm động đến mấy thì cậu vẫn xưng "dì-con" với bà để giữ khoảng cách. Bởi lúc trước cậu luôn cảm thấy như vậy sẽ khiến mọi người hiểu nhầm rằng cậu thấy người sang bắt quàng làm họ. Chung quy cậu vẫn có tự trọng, vẫn biết vị trí của mình ở Mạc gia, địa vị ở cái xã hội này...
Nhưng mà bây giờ người phụ nữ trước mặt cậu sắp trở thành mẹ chồng cậu, nên nghe xưng hô như thế này lại khiến Mạc Dương lại cảm thấy một phong vị khác (〃"ノω"〃).... (Tiểu Sa: đúng hướng rồi đấy bảo bối, thực ra ngta sớm coi dương dương là con dâu rồi. Chẳng qua bảo bối ngây thơ của ta vẫn nghĩ ngta coi nó là con trai đơn thuần =w=)
Celtic giữ hai vai mẹ đẩy ra, nhíu mày nói:"Mẹ, sao người bất cẩn vậy, nhỡ bị động thai thì sao?"
"Ây gu, có làm sao đâu =3= Hồi có bầu con mẹ còn vứt cha con ở nhà xách vali đi chu du khắp nơi đâu, được 7 tháng thì bị cha con xách về đẻ nha ┐("∀`)┌ "Phu nhân phất tay, cười ha hả.
"Khụ khụ..." Mạc Dương sặc nước bọt. Cậu biết phu nhân Welfen trước khi về nhà Welfen làm dâu từng là nhà thám hiểm kỳ cựu, tính tình vốn phóng khoáng, hào sảng, cậu cũng nghe bà kể rất nhiều trải nghiệm thú vị của bà, nhưng mà chiến tích "hào hùng" này của bà lại khiến cậu cảm thấy vi diệu khó tả ==""
"Ai ya, Mạc Dương đừng lo, về sau con có baby, mẹ Léona sẽ đưa con đi chơi cho thoải mái. Có bầu mà ở nhà nhìn hai cái mặt lờ đờ như cá chết dễ bị trầm cảm lắm con ạ."Phu nhân vỗ lưng cậu nhẹ nhàng, trong khi miệng thì đang sỉ vả cha con Celtic =v=""
Mạc Dương:"Dạ...|||▔︶▔)""À ờ mà tại sao phu nhân lại nói chuyện bầu bí với cậu nhỉ, cậu nhìn sang Celtic tìm câu trả lời.
Phu nhân Welfen thấy ánh mắt của Mạc Dương liền hiểu, Celtic còn chưa kịp giải thích bà liền cướp lời:"Brett nghe Celtic nói con là ca nhi còn ngã lăn từ trên giường xuống đó, làm ta cười đau cả bụng ha ha ha ha ((σ ఠ∀ఠ)σ"
Mạc Dương mặt 囧, cậu cũng đoán trước phản ứng ngạc nhiên của bố mẹ Celtic khi biết giới tính thật của cậu, nhưng mà cậu không ngờ vị tướng quân nổi tiếng là lãnh khốc, nghiêm nghị của đế quốc lại có phản ứng "mạnh mẽ" đến vậy.
Phu nhân phấn khởi kéo hai người vào nhà, hỏi han hai người đủ thứ chuyện trường lớp xong thì bị nhóm nữ hầu "mời" về phòng nghỉ ngơi. Nhìn phu nhân Welfen bị đám nữ hầu lôi xềnh xệch về phòng, Mạc Dương cuối cùng mới có thể trút một hơi thở, lâu lắm rồi nói chuyện với dì Léona mới cảm thấy căng thẳng như thế này. Lần đầu là hôm đầu tiên cậu vào nhà Celtic chơi, tư cách khác nhau nhưng cảm xúc đều giống nhau: đều lo lắng mình liệu có được cha mẹ Celtic chấp thuận cho làm bạn/làm vợ của y không.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên bàn tay to đặt trên đầu gối bị một đôi tay thon dài trắng nõn đè lên, mười ngón tay giao thoa, cậu nghe thấy Celtic hôn lên má cậu một cái dịu dàng thay cho lời an ủi "mọi thứ vẫn ổn" rồi dắt cậu đi lên lầu.
Hai người cứ lẳng lặng đi trên hành lang biệt thự, đến đoạn khúc rẽ vào căn phòng cho khách mà mỗi lần cậu ghé chơi nhà Celtic đều ngủ lại đó, cậu định gỡ tay ra khỏi tay Celtic để đi qua chỗ đó. Kỳ lạ là y lại giữ chặt tay cậu lại, không chịu buông vẫn tiếp tục kéo cậu đến trước cửa phòng y. Mạc Dương khó hiểu hỏi:"Celtic, có chuyện gì mà phải vào phòng cậu vậy? Hay cậu trước để tôi về phòng kia xếp đồ đạc đã rồi tôi sang sau?"
Celtic dừng lại trước cửa phòng, y không mở cửa mà ngoái đầu lại nhìn thẳng vào mặt Mạc Dương, y nhìn một hồi phải gọi là rất rất lâu, lâu đến mức mà Mạc Dương phải cảm thấy chột dạ, không biết mình đã làm gì sai. Sau đó y lạnh nhạt buông một câu:"Không cần qua đó."Rồi mở cửa kéo cậu vào phòng.
Mạc Dương lúc đầu không hiểu ý Celtic là sao, nhưng khi cậu nhìn đến đống vali trên sàn. A, sao cái kia giống cái của cậu vậy nhỉ Σ(゜ロ゜;) Cậu xoay người lại vừa định hỏi y:"Này là...."Thì bị y bất ngờ giữ đẩy cậu ngã lên giường rồi sau áp lên người cậu. Một tay chống bên đầu cậu một tay thì vẽ vòng tròn trên ngực cậu, môi đỏ mấp máy:"Bộ Dương không muốn ngủ chung giường với tôi sao? Trừ đêm đó ra, cậu chẳng bao giờ chịu ngủ chung với tôi cả. Bộ tôi đáng sợ thế sao?"
Mạc Dương lập tức phản đối, xua tay"Không...Không có...Không phải thế...."
"Hửmmmm..."Celtic nheo mắt, hử một hơi rõ dài, âm kéo đến đâu người Mạc Dương như nhũn ra đến đấy.
"Chúng ta là ca nhi với hùng nam....ừm cậu biết đấy....nên giữ khoảng cách...."Cậu lắp bắp giải thích.
"Dương, đấy là lúc trước, còn bây giờ chúng ta là người yêu...."Celtic ghé vào tai cậu thì thầm "...Chẳng lẽ chút đãi ngộ nho nhỏ này cũng không được sao?"
Mạc Dương hoàn toàn bị giọng nói hơi hướng nũng nịu của Celtic khuất phục, hai tay ôm mặt che đi khuôn mặt xấu hổ, yếu ớt nói:"Ừm, nghe cậu."
Celtic mỉm cười hài lòng hôn một cái lên cái cằm đang hở ra của cậu, nói:"Yêu cậu  ̄︶ ̄)~♡"
Mạc Dương:"...(*/ω\)..."
---------------------------------------------------------
Đến buổi tối, tướng quân Brett trở về, mọi người cùng xuống dưới phòng ăn ăn cơm. Biệt thự nhà này vốn có hai phòng ăn, một phòng lớn để tiếp đãi khách khứa, họ hàng đông người, còn bình thường chỉ có Mạc Dương qua chơi thì cả nhà sẽ ăn ở phòng ăn nhỏ cho ấm cúng theo mong muốn của phu nhân. Nghe có vẻ hay nhưng ngày hôm nay với cậu thì không hay chút nào, cả bữa cơm tướng quân Brett cứ nhìn cậu chằm chằm, không phải nhìn lộ liễu nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận thấy rõ ràng tầm mắt của ông.
Mà cũng phải kể đến, người ngoài nhìn vào sẽ bảo Celtic giống mẹ, nhưng Mạc Dương chỉ thấy Celtic giống dì Léona ở mái tóc và đôi mắt, những nét còn lại, dáng người lẫn khí chất của y thì hoàn toàn giống cha. Ngày thường nhìn hai người ở cạnh nhau thì cảnh đẹp ý vui nhưng lúc này cậu chỉ cảm thấy băng hỏa lưỡng trọng thiên. Một bên Celtic ân cần gắp thức ăn cho cậu, một bên cha y mắt lạnh nhìn cậu. Khổ không nói nổi TwT~~ Không biết làm gì, Mạc Dương chỉ còn đường hục mặt vào bát ăn cơm.
"A!"Bữa cơm đang hài hòa đột nhiên có một giọng nam trầm thấp đau đớn kêu lên. Mạc Dương ngẩng đầu nhìn sang đối diện, còn tại sao lại nhìn sang đối diện thì là bởi vì cậu nhận diện được này chắc chắn không phải giọng Celtic. Ở bên kia bàn, tướng quân Brett cau mày khom người xoa chân, bên cạnh dì Léona thì mặt hằm hằm mắng:"Nhìn cái gì mà nhìn lắm thế, làm tiểu Dương Dương sợ bây giờ. Con mình không có Dương Dương thì vác cái mặt của ông đi tán người ta thì chỉ có nước ế dài cổ, dọa con nó sợ chạy mất dép không lấy con mình nữa thì sao hả?!"Rồi biểu cảm quay ngoắt 180 độ ôn nhu cười gắp thức ăn cho cậu:"Ăn nhiệt tình đi con!"
Tướng quân đen mặt lẩm bẩm:"Miệng chê người ta như thế thì sao ngày xưa còn đi cướp rể."
Phu nhân bị chọt trúng chỗ đau, ngoắc mắt trừng, tay gắp một miếng cánh gà nhấn mạnh vào bát cơm tướng quân, nghiến răng nghiến lợi nói:"Ông ăn của ông đi!"
Tướng quân, Mạc Dương:"..."
Mạc Dương nhìn tướng quân im lặng ngồi ăn, âm thầm trút một hơi thở phào. Chắc tướng quân chắc chỉ đơn thuần nhìn thôi, chứ nếu ông phản đối cậu thì ông đã nói từ đầu rồi. Coi như là cậu qua ải rồi đi...
------------------------------------------------------------------
Tiểu Sa: Còn ải thông gia gặp nhau nữa là Mạc Dương bị đem bán à nhầm đem gả nhưng ta đang bế tắc nên là kết chương này sớm nạ:ssssss ai muốn kịch tính thì đợi đến chương đính hôn đi:"">
Danh sách chương