Mộ Huyền vừa ra tay, các Trưởng lão đều rối rít bay trở về. Vẻ mặt còn có chút chưa đã thèm, kiêu ngạo bay xuống, theo sau còn có nam nhân áo xanh nọ, cùng nhau hướng về Huyền Anh điện.

Diêu Tư cố ý lui về sau hai bước kéo Diêu Tiềm qua, “Cái kia.... Vừa rồi là tôi nhìn lầm sao? Mộ Huyền thực sự đem một tinh cầu chém thành hai nửa?”

“Không sai a.” Diêu Tiềm mang vẻ mặt đương nhiên, nghĩ nghĩ lại trả lời, “Chẳng qua tộc Thụ Lôi có sức sống tràn trề, chém thành hai nửa mà thôi, bộ rễ còn thì không chết được.”

Cô không phải hỏi cái này a.

“Mộ Huyền...  thực sự là Huyết tộc đời thứ tư?!” Tùy tiện ra tay là có thể đem một tinh cầu chém thành hai nửa, cho dù là hai đời đầu cũng không làm được đâu. Lúc trước cái tên tóc vàng đời thứ hai kia, nhiều lắm chỉ bổ ra một cái khe đất mà thôi.

“Đúng vậy.”

“.....” Ách, Huyết tộc đời thứ tư ở tinh tế lại khỏe như vậy sao? Cô cảm thấy mình nên cập nhật lại thường thức về chủng tộc của mình.

“Bất quá...” Diêu Tiềm như nghĩ tới cái gì, “Bệ hạ có chút đặc thù.”

“Đặc thù?” Đặc thù gì? “Bệ hạ là người duy nhất trong tộc ta thức tỉnh huyết mạch thủy tổ, cho nên nghiêm túc mà nói thì cũng không thể xem là Huyết tộc đời thứ tư.”

“Thủy tổ!? Đó là cái quỷ gì? “Vậy hắn là...”

“Sơ Đại!” ( tức là Mộ Huyền có sức mạnh còn hơn cả đời đầu.)

“...... ” Có phải vô tình cô đã ôm một cái đùi bự nhất?!

________________

“Lại đây.” Mộ Huyền mang theo một đám người vào nhà, nhưng lại không có chút ý tứ chào hỏi khách nào, chỉ hướng cô vẫy vẫy tay, nhìn cô ngồi xuống mới nâng tay đẩy một chén canh lại trước mặt cô, “Nhân lúc còn nóng uống đi.”

“Nga.” Diêu Tư nhận chén, lại không cách nào uống trôi.

Phía trước có một đám người đứng chỉnh chỉnh tề tề, đồng loạt hành lễ với họ. Hơn nữa đối diện gần nhất chính là Thụ Lôi hoàng. Nói thật thì hắn lớn lên không tồi, một đầu tóc dài màu xanh biếc, óng ánh mềm mại, gương mặt thập phần thanh tú, như là mỹ thiếu niên bước ra từ truyện tranh, cực kỳ đẹp mắt. Nếu trêи mặt không mọc hai sợi rễ kéo dài từ trêи xuống, có lẽ sẽ càng đẹp mắt.

= =!!

Mộ Huyền tựa hồ đã quên sự tồn tại của những người này, căn bản không hề nhìn qua bên này, người ở đây cũng không dám mở miệng trước, một đám đều đứng thẳng tắp, cúi đầu, bộ dáng làm sai chờ giáo huấn, lập tức cô có ảo giác không cẩn thận đi nhầm văn phòng giáo viên chủ nhiệm.

“Cái kia... “

“Mau uống.” Thấy cô không tập trung, Mộ Huyền sờ sờ đầu cô nhắc nhở.

Diêu Tư có chút 囧, xem ra cô không uống xong, Mộ Huyền là sẽ không bỏ qua, đành phải căng da đầu cúi đầu mà ực canh. Trong lúc nhất thời toàn bộ căn phòng, an tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng húp canh của cô.

Sụp soạt…… Sụp…… sụp soạt……

Một trường hợp hết sức ngượng ngùng.

Uống canh mà thôi, có cần nhiều người vây xem như vậy không?

(╯﹏╰)

Cô dùng ba ngụm mà uống xong, buông chén xuống, không chờ Mộ Huyền hỏi, liền chủ động mở miệng, “Tôi ăn no rồi.”

Mộ Huyền nhìn cô một cái, lúc này mới vừa lòng duỗi tay vỗ lên bàn một cái, lập tức cơm…… Không đúng, là chén đũa trêи bàn sách biến mất toàn bộ. Hắn có thể là nghĩ thông suốt, bài trí bốn phía cũng nháy mắt sinh ra biến hóa, những gia cụ cổ xưa kia không thấy đâu nữa, thay vào các vật phẩm công nghệ cao của tương lai, cùng với chỗ cô ngồi, cũng biến thành ghế dựa thủy tinh mềm mại.

Lúc này Mộ Huyền mới quay đầu nhìn về phía đám đông theo vào kia, mày nhíu lại, lạnh lùng nói ra mấy chữ, “Tự mình giải quyết.” Sau đó cũng mặc kệ họ, ngược lại trực tiếp nhấn mở quang não, dạy cho cô về một ít lịch sử Huyết tộc, bộ dáng như tiến vào hình thức dạy con.

Diêu Tư ngẩn người, nhìn người trước mắt, chẳng lẽ hắn không phải muốn tự mình ra tay giải quyết vấn đề, mà chỉ đơn thuần cảm thấy quá ồn, cho nên làm cho bọn họ từ võ đấu, đổi thành văn đấu sao?

Ách…… Được rồi, không hổ là ba ba!

“Mộ…… Mộ Huyền Bệ hạ?” Vừa mới còn đứng đến thẳng tắp, Thụ Lôi hoàng run lên, nhưng nhìn dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm của Mộ Huyền, lại nhẹ nhàng thở ra, so với người khác, hắn e ngại Mộ Huyền hơn. Vì thế quay đầu nhìn về phía các vị Trưởng lão, hít sâu một hơi giải thích nói.

“Kỳ thật…… Ta cũng không muốn cùng Huyết tộc khai chiến.” Nếu biết vị đứng đầu Huyết tộc đã tỉnh, cho hắn một trăm lá gan cũng sẽ không tới Hồng Tinh a, “Lần này hoàn toàn là bởi vì các người trộm ‘ Vương chủng ‘ của ta, ta mới cử toàn tộc nhân tiến vào Hồng Tinh.”

“Nói bậy!” Nhị Trưởng lão tức giận nói, “Cái gì mà ‘ Vương chủng ‘, ai không biết tộc của ta đối với đồ ăn khác không có hứng thú, trộm hạt giống của ngươi làm gì?”

“Ta làm sao biết các người muốn làm gì?” Thụ Lôi hoàng cũng có chút phát hỏa, “Ta tận mắt nhìn thấy Khuất Trạch tộc các người đem nó mang ra Thụ Lôi tinh, ta đuổi theo hắn suốt bốn tinh hệ, mới đuổi tới nơi này. Vừa rồi ta cảm ứng được Vương chủng bị trọng thương.” Hắn tức giận bất bình tiếp tục nói, “Trong tinh tế ai không biết, tất cả tộc nhân Thụ Lôi ta đều dựa vào Hoàng Thụ mà sống, cả đời ta cũng chỉ có một hạt ‘ Vương chủng ‘ như vậy.” Thụ Lôi hoàng âm thanh nhỏ đi, nước mắt nhịn không được liền nổi lên, vẻ mặt ủy khuất bi thương nói, “Các ngươi hủy Vương chủng duy nhất của ta, không phải đồng nghĩa với việc diệt cả tộc ta sao?”

“Khuất Trạch……” Chúng Trưởng lão sắc mặt cứng đờ, hai mặt nhìn nhau, người khác còn dễ nói, nếu là hắn thì rất có khả năng là hắn lấy đi.

“Ta biết Huyết tộc các ngươi cường đại, hiện tại ta cũng không muốn cùng các ngươi tranh luận ai đúng ai sai.” Thụ Lôi hoàng một bên xoa nước mắt, một bên nghẹn ngào nói, “Hiện tại ta chỉ cầu các người đem Vương chủng trả lại cho ta, cho dù là phá vỏ trọng thương ta cũng không truy cứu, ta lập tức rời đi nơi này, tất cả tổn thất của Hồng Tinh, ta có thể bồi thường gấp mười lần.”

Phá vỏ? Diêu Tư đáy lòng đột nhiên trầm xuống, móc ra quả cầu màu tím bị vỡ, “Ngài nói…… Không phải là cái này đi?”

Thụ Lôi hoàng quay đầu liền thấy, đôi mắt đột nhiên mở to, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, “Con ta!”

Hắn trực tiếp nhào tới, cũng mặc kệ Mộ Huyền ở đây, đoạt lấy quả cầu nhỏ trong tay cô, nâng niu ở trong tay, như là nhìn thấy chuyện gì cực kỳ bi thương, nước mắt liền ào ào chảy ra, “Con ta…… Con ta…… Con ta như thế nào lại bị thương thành như vậy.” Hắn đột nhiên đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cô, “Là cô!”

Diêu Tư bị cừu hận tràn ra trong mắt hắn làm cho hoảng sợ, theo bản năng muốn lui về sau, trong lúc căng thẳng, Mộ Huyền trực tiếp liền đem cô kéo đến phía sau, nhìn lại, “Con nối dõi của ta…… Làm sao?” Hắn nói cực chậm, mỗi một chữ như rơi vào hầm băng, trong lúc nhất thời hàn khí bắn ra bốn phía, đóng băng ngàn dặm, giống như muốn đóng băng cả không khí.

Toàn bộ căn phòng lặng ngắt như tờ.

Thụ Lôi hoàng cả người đều run lên, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa liền quỳ xuống, nước mắt đều cũng quên lau. Đệch, Huyết tộc chi chủ cư nhiên có con nối dõi, vì sao hắn không biết!

“Cái kia…… Hạt giống này, tôi cũng là vừa mới nhận được.” Diêu Tư cảm thấy cần phải nói rõ ràng, “Tôi cũng không có thương tổn nó, nó là đột nhiên liền tự mình vỡ ra.”

“Chuyện này không có khả năng.” Thụ Lôi hoàng lắc lắc đầu, tuy rằng là phản bác nhưng âm thanh lại nhỏ đến không thể hiểu nổi, “Lớp vỏ bảo hộ của Vương chủng ngay cả người có năng lực 3S cũng không thể phá, làm sao có thể…… tự vỡ ra.”

“Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ lắm.” Diêu Tư nhíu nhíu mày, “Đây là Khuất Trạch cho tôi, trước đó tôi cũng không biết nó là Vương chủng của ngài, nguyên nhân cụ thể thì phải hỏi hắn.”

Được rồi, chuyện này nói tóm lại chính là tên bệnh xà tinh nào đó gây ra huyết án, không nghĩ tới Khuất Trạch trước khi đi lại tiếp tục hố cô một phen.

“Ta…… Đứa nhỏ số khổ của ta a.” Thụ Lôi hoàng ôm hạt giống khóc đến ruột gan đứt từng khúc, một chút cũng không còn bộ dáng uy phong một cõi vừa rồi, cả người dường như muốn khô héo đi.

“Đại Trưởng lão đâu?” Nhị Trưởng lão thật sự có chút không nhìn nổi nữa, quay đầu hỏi.

“Sáng sớm hôm nay đã rời Hồng Tinh.”

“Còn chưa đến nửa ngày, hẳn là còn chưa có ra khỏi phạm vi tinh hệ R, thông báo cho khu xuất cảnh, đưa phi thuyền trở về địa điểm xuất phát.”

“Vâng.” Tam Trưởng lão ấn mở quang não tra xét, lại sắc mặt trắng nhợt, “Phi thuyền hộ tống Đại Trưởng lão, đã bay khỏi tinh hệ.”

“Cái gì! Xác nhận tọa độ vị trí, đuổi theo.”

“Phi thuyền vừa ra tinh hệ, liền biến mất.”

“……”

Nhị Trưởng lão chỉ cảm thấy đầu một trận đau nhức, cũng không biết là bị tức đến đau, hay là bị tiếng khóc của Thụ Lôi hoàng làm đau, hít sâu một hơi mới trịnh trọng nói, “Thụ Lôi hoàng, nếu sự tình thật là như vậy, Huyết tộc chúng ta sẽ chịu trách nhiệm, cũng sẽ mau chóng tìm được Đại Trưởng lão tra rõ.”

“Không cần!” Thụ Lôi hoàng còn chưa đáp lời, Mộ Huyền lại đột nhiên mở miệng, nhàn nhạt nhìn mọi người liếc mắt một cái nói, “Quá phiền toái!”

Nói xong, hắn đột nhiên vung tay lên, ở không trung cắt một đường, nhất thời trong không khí vặn vẹo, một cái động lớn xuất hiện ở không trung, bên trong mơ hồ lộ ra một bóng người.

“Không gian triệu hoán!” Nhị Trưởng lão đột nhiên mở to hai mắt.

Mộ Huyền vừa thu tay lại, lập tức thân ảnh người kia liền từ trong động rớt xuống dưới.

“Ai da!” Một tiếng hét thảm vang lên, đầu sỏ gây tội nào đó vốn biến mất ở ngoài mấy vạn năm ánh sáng, thẳng tắp rơi xuống đất.

Toàn thể: “……”

“Phụ thân.”

“Ừm?”

“Chiêu này có thể dạy cho tôi không?”

“…… Được.”

**********************

Hết chương 31.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện