Tính chuyên nghiệp trong bài biện luận tốt nghiệp của Mạc Hàm quá mạnh, Lạc Phi ngồi dưới đài, tuy mỗi từ Mạc Hàm nói đều có thể nghe hiểu nhưng ghép lại cùng một chỗ thì hoàn toàn không thể nào hiểu được, bất quá cậu vẫn mỉm cười, nghiêm túc lắng nghe—– cho dù nghe không hiểu nhưng được lắng nghe âm thanh trong trẻo của Mạc Hàm cũng là một loại hưởng thụ.

Trong phòng học lớn mở cửa tự do ngồi chật kín hơn ngàn người, phần lớn là học viên hệ khoa học máy tính, từ ánh mắt cùng biểu tình sùng bái của bọn họ có thể đoán được luận văn tốt nghiệp của Mạc Hàm làm rất tuyệt.

Quả nhiên, ngay sau đó chủ tịch ủy viên biện hộ mỉm cười khen ngợi: “Chủ đề của Mạc Hàm đồng học, góc độ nghiên cứu rất mới mẻ độc đáo, lý luận trụ cột vững chắc, kết luận cũng có kèm theo số liệu chứng minh phong phú, các vị ủy viên biện hộ có vấn đề gì có thể đặt câu hỏi cho Mạc Hàm đồng học.”

Vài vị giáo sư đưa ra một ít vấn đề, tỷ như lý do nghiên cứu chủ đề hoặc những điểm thiếu sót trong luận văn, quá trình hỏi đáp này cũng là một khâu quan trọng, khảo nghiệm bản lĩnh của học viên, bởi vì câu hỏi mà nhóm chuyên ra đặt ra đều rất thâm sâu, rất có thể sẽ không đáp được.

Kế tiếp, ủy viên biện hộ bắt đầu thay nhau đặt vấn đề, trong đó có không ít vấn đề đặt biệt chuyên nghiệp, Mạc Hàm bình tĩnh nghiêm túc trả lời, mỗi lần nhóm giáo sư đặt câu hỏi, anh chỉ cần suy nghĩ vài giây là có thể lưu loát đưa ra câu trả lời thuyết phục, không có một phút một giây ngập ngừng, hiển nhiên đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho buổi biện hộ hôm nay.

Lạc Phi mê muội nhìn Mạc Hàm, cảm thấy Mạc Hàm như vậy đặc biệt suất.

Phần hỏi đáp kéo dài nửa tiếng, đủ loại vấn đề bén nhọn nhưng không thể nào làm khó được Mạc Hàm, nhóm ủy viên cũng không khỏi lộ ra biểu tình tán thưởng.

Sau khi phần hỏi đáp kết thúc, chủ tịch nói: “Bây giờ tiến hành biểu quyết, mời các vị ủy viên điền điểm cùng ý kiến của mình.

Bảng cho điểu đã sớm phát cho nhóm ủy viên, mọi người bắt đầu cúi đầu viết, tuy biết Mạc Hàm nhất định có thể thông qua nhưng trong lòng Lạc Phi vẫn nhịn không được có chút khẩn trương, thẳng đến khi kết quả cuối cùng xuất hiện trên màn hình lớn, Lạc Phi mới hoàn toàn an tâm—– tất cả ủy viên đều cho điểm cao nhất, A+.

Chủ tịch mỉm cười: “Tôi tuyên bố, Mạc Hàm đồng học thành công thông qua biện hộ tốt nghiệp.”

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, nhóm học đệ học muội hâm mộ dưới đài sùng bái nhìn Mạc Hàm. Mạc Hàm cúi chào mọi người, ánh mắt đảo qua toàn trường, lúc chống lại tầm mắt mang theo ý cười của Lạc Phi, khóe môi cũng khẽ nhếch lên một độ cung.

Kế tiếp, ký lục viên sẽ chuyển phần ghi chép quá trình biện hộ gửi cho trường học, sau khi trường xét duyệt lưu trữ thì Mạc Hàm có thể nhận bằng tốt nghiệp cùng học vị, này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, chỉ cần thuận lợi thông qua biện hộ, Mạc Hàm có thể tốt nghiệp sớm.

Lạc Phi vì anh mà thật lòng cao hứng cùng kiêu ngạo.

Có thể tốt nghiệp sớm một năm rưỡi ở đại học khắc nghiệt như đại học Hách Nhĩ Mạn, Mạc Hàm thực sự lợi hại, khó trách có nhiều học đệ học muội sùng bái như vậy.

*****

Sau khi biện hộ kết thúc, Mạc Hàm rời khỏi phòng học, Lạc Phi nhanh chân đuổi theo, mỉm cười nói: “Chúc mừng, biểu hiện của anh hôm nay thực sự rất tuyệt.”

Mạc Hàm nhìn Lạc Phi hỏi: “Hôm nay là thứ tư, em đặc biệt xin nghỉ à?”

Lạc Phi gật đầu: “Ừm. Không phải anh đã sớm đoán được rồi sao? Bằng không sao lại đeo cà vạt em tặng?”

Mạc Hàm cúi đầu nhìn cà vạt màu lam trên cổ, có ý muốn chọc đối phương một chút, liền tỏ ra bình tĩnh nói: “Cà vạt này là em tặng à? Anh tùy tay rút một cái, không chú ý lắm.”

“… …” Nụ cười trên mặt đại hoàng tử lập tức suy sụp, ánh mắt có chút ủy khuất.

Mạc Hàm cảm thấy biểu tỉnh ủy khuất của Lạc Phi đặc biệt đáng yêu, nhịn không được cười khẽ: “Đùa em thôi.”

Lạc Phi giật mình, hiểu được ý Mạc Hàm, lại tiếp tục cười tươi nói: “Vậy là, anh quả nhiên đặc biệt đeo chiếc cà vạt này?”

Mạc Hàm gật đầu: “Ừm, đại hoàng tử nể tình đặc biệt xin nghỉ tới tham dự buổi biện hộ tốt nghiệp của anh, anh cũng nên biểu thị một chút.”

Trong lòng Lạc Phi vui sướng không thôi, thật muốn ấn Mạc Hàm lên tường hôn anh đến không nói nên lời.

Cư nhiên dám đùa em như vậy, xem sau này em làm thế nào thu thập anh!

Hai người sóng vai rời khỏi lầu dạy học, đang đi thì đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nữ sinh: “Mạc Hàm học trưởng!”

Mạc Hàm dừng lại, quay người lại thì thấy một cô gái đang bước nhanh tới—- nữ sinh vóc dáng không cao, chỉ tới bả vai Mạc Hàm, mặc một bộ váy áo vàng nhạt nhìn rất đáng yêu, lúc cười rộ lên bên má còn có lúm đồng tiền, chính là nụ cười của cô tựa hồ có chút ngượng ngùng, đưa bó hoa trong tay cho Mạc Hàm: “Chúc mừng anh thuận lợi tốt nghiệp!”

Mạc Hàm lễ phép nhận lấy hoa: “Cám ơn.”

“Em muốn nói vài câu với học trưởng.”

Lạc Phi tràn đầy địch ý nhìn đối phương, thầm nghĩ, cô gái này muốn thổ lộ à? Kết quả ngay sau đó, nữ sinh này thật sự đánh bạo nói: “Học trưởng, em thích anh. Em biết nếu mình không nói ra, chờ sau khi anh tốt nghiệp sẽ không còn cơ hội gặp lại anh nữa, vì thế em muốn trực tiếp thổ lộ với anh, cho anh biết tâm ý của mình!”

Mạc Hàm đại khái là đã gặp nhiều trường hợp như vậy, sắc mặt bình tĩnh nhìn cô gái: “Cám ơn em thưởng thức, nhưng chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ.”

Nữ sinh tựa hồ đã sớm dự đoán được câu trả lời của Mạc Hàm, cười cười nói: “Em biết, em cũng không hi vọng xa vời có thể ở cùng một chỗ với anh. Học trưởng, anh tốt như vậy, em tin tưởng tương lai anh nhất định sẽ tìm được một omega hoànm ỹ, chúc anh hạnh phúc!”

Lạc Phi: “… …”

Nói hưu nói vượn, anh ấy sẽ tìm được một alpha hoàn mỹ!

Chờ nữ sinh đi rồi, Lạc Phi nhìn bó hoa trong lòng Mạc Hàm, càng nhìn càng chướng mắt, nhịn không được lạnh lùng nói: “Ở trường có phải thường xuyên có người đánh bạo thổ lộ với anh không?”

Mạc Hàm thực bình tĩnh nói: “Ừm, đã có rất nhiều lần.”

“… …. ….”

Xem ra đối thủ cạnh tranh của mình thực sự không ít, bộ dáng của nữ sinh vừa nãy quả thực cũng rất đán gyêu.

Vị chua trong lòng Lạc Phi phun ra ào ạt: “Anh đúng là được hoan nghênh a!”

Nhìn bộ dáng cau mặt cau mày khó chịu của Lạc Phi, Mạc Hàm nhịn không được hỏi: “Điện hạ ghen tị à?”

Lạc Phi hừ một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: “Thật muốn giấu anh đi, nhốt vào trong phòng tối, chỉ có mình em thấy được thôi.”

Nghe thấy lời nói ngây thơ của Lạc Phi, Mạc Hàm có chút buồn cười. Nếu không phải ngại đang ở trước mặt công chúng, anh thật sự muốn xoa đầu Lạc Phi, vuốt vuốt lông.

Cún con ghen tị, mình nên an ủi thế nào mới tốt?

Nghĩ nghĩ, Mạc Hàm liền giải thích: “Không cần để ý, nữ sinh vừa nãy là học muội của anh, trước đó anh có giúp cô ấy vài lần, đại khái bởi vì thế mới thích anh. Loại tình cảm này chỉ là tạm thời mà thôi, chờ anh tốt nghiệp rồi cô ấy sẽ chậm rãi quên đi, tương lai nhất định sẽ tìm được người thích hợp với mình, mà anh cũng sẽ như vậy.”

Ánh mắt Lạc Phi lóe sáng: “Người thích hợp của anh, có thể nào là em không?”

Mạc Hàm nhướng mày: “Vậy phải xem biểu hiện của em.”

Tâm tình phiền muộn của Lạc Phi lập tức chuyển biến tốt, nghiêm túc nhìn Mạc Hàm, hưng phấn nói: “Không phải anh cho em một năm sao? Em nhất định sẽ hảo hảo biểu hiện!”

Mạc Hàm gật gật đầu, xoay người đi tới trước, ở góc độ Lạc Phi không nhìn thấy, khóe môi nhịn không được khẽ cong lên.

****

Lcú hai người đi vào nhà ăn, ba người bạn Y Mạn, Phất Lan Khắc, Khải Tư Lâm đều ở, hiển nhiên là lúc đặt phòng ăn Mạc Hàm đã thông báo với bọn họ.

Làm Lạc Phi ngoài ý muốn là em trai Lạc Ninh của mình cư nhiên cũng có mặt.

Thông qua biện hộ tốt nghiệp, việc vui như vậy mời bạn bè tới chúc mừng cũng là chuyện bình thường, thế nhưng Mạc Hàm cùng Lạc Ninh không phải quá thân đi? Vì sao lại mời cả nhị hoàng tử tới?

Lạc Phi nghi hoặc, bất quá Lạc Ninh thì hiểu rõ—- Mạc Hàm muốn tạo quan hệ tốt với mình, bởi vì tương lai anh cùng Lạc Phi ở cùng một chỗ, mình cũng có thể xem là em trai anh ấy a. Vì thế, trong buổi tiệc mừng tốt nghiệp quan trọng như vậy, Mạc Hàm mới thuận tiện mời nhị hoàng tử tới.

Tình thương của Mạc Hàm so với đại hoàng huynh, quả thực cao hơn cả một tinh tế.

Lạc Ninh không nói gì, đi tới trước mặt Mạc Hàm nói: “Chúc mừng Mạc Hàm học trưởng thuận lợi thông qua biện hộ.”

Y Mạn cũng hưng phấn: “Lần biện hộ này tôi cũng tới nghe, tuy không hiểu lắm nhưng cũng có cảm giác tỉnh ngộ a.”

Phất Lan Khắc là học trưởng cùng hệ, sắc mặt vô cùng cảm thán: “Anh nghe hiểu, Mạc Hàm đúng là lợi hại, sao cậu có thể nghĩ ra phương hướng nghiên cứu độc đáo lại mới mẻ như vậy được a?”

Mạc Hàm mỉm cười gật đầu với mấy người bạn: “Tuần sau có thể lấy được bằng tốt nghiệp, sau khi học kỳ kết thúc tôi se tới tập đoàn Phong Dương làm việc, sau này số lần gặp mặt khẳng định là ngày càng ít nên hôm nay mới mời mọi người cùng tụ hội.”

Y Mạn tò mò nói: “Cậu muốn tới tập đoàn Phong Dương à, sẽ đảm nhiệm chức vị gì?”

“Phó tổng giám đốc, cha nói muốn tôi nhanh chóng tiếp nhận nghiệp vụ tập đoàn nên bắt đầu từ vị trí phó tổng.”

Y Mạn bật ngón cái: “Vậy cậu chắc chắn là phó tổng trẻ tuổi nhất đế quốc, khẳng định có thể mê đảo toàn bộ nhân viên tập đoàn Phong Dương!”

Phất Lan Khắc vỗ nhẹ vai Mạc Hàm: “Chờ sau khi anh cùng Khải Tư Lâm tốt nghiệp, nếu công ty cậu thiếu người, tụi anh sẽ qua đó giúp. Cậu muốn tiếp nhận tập đoàn Phong Dương, dù sao cũng phải bồi dưỡng vài tâm phúc đúng không? Năng lực tụi anh không tính là quá giỏi nhưng tuyệt đối trung tâm.”

Lời này thực sự rất khiêm tốn, Phất Lan Khắc là chủ tịch hội học sinh hệ khoa học máy tính đại học Hách Nhĩ Mạn, thực lực tự nhiên không kém. Tuy kém hơn Mạc Hàm nhưng trong trường cũng rất nổi tiếng.

Mạc Hàm cười khẽ: “Học trưởng cùng học tỷ chịu tới, tôi rất định sẽ rất hoan nghênh, đến khi đó nhớ nói một tiếng, tôi sẽ an bài tốt cho hai người.”

Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm đều cao hứng, sau này có thể vào tập đoàn Phong Dương cùng làm việc với Mạc Hàm, xét về đường sự nghiệp thì đây có thể xem là tin tức tốt. Lạc Phi nghe vậy cũng an tâm, Mạc Hàm trẻ tuổi như vậy, muốn tiếp nhận tập đoàn Phong Dương quy mô khổng lồ quả thực cần vài tâm phúc đáng tin, Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm chính là lựa chọn tốt nhất.

*****

Hôm nay Mạc Hàm ra tay rất hào phóng, chọn đều là các món đắt nhất, mời mọi người ăn một bữa tiệc lớn.

Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm còn có khóa học, vì thế quay trở về phòng học. Buổi tối Lạc Ninh không có tiết học, nói phải về ký túc xá đọc sách.

Lạc Phi cùng Mạc Hàm ra vườn trường tản bộ, trời đã tối, ánh sáng vàng ươm từ đèn đường chiếu rọi làm vườn trường có chút tĩnh mịch. Ngẫu nhiên có vài cặp tình lữ nắm tay nhau tản bộ hoặc lén núp sau đám cây hôn nhau, làm người ta cảm giác được sự ngây ngô cùng ngọt ngào của tình yêu vườn trường.

Nhìn cặp tình lữ đang ôm hôn cách đó không xa, trái tim Mạc Hàm khẽ run, nhịn không được quay đầu nhìn qua Lạc Phi.

Không biết hôn Lạc Phi sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Thấy người bên cạnh vẫn trầm mặc, Mạc Hàm nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Tâm tình không tốt à?”

Âm thanh Lạc Phi nghe có chút nặng nề: “Anh tốt nghiệp, em nên vì anh mà cao hứng. Chính là về sau, chúng ta muốn gặp mặt có phải sẽ càng khó khăn hơn không?”

Mạc Hàm còn ở trường học, Lạc Phi muốn gặp anh cũng tiện, chỉ cần cuối tuần chạy tới đại học Hách Nhĩ Mạn là được. Thế nhưng một khi Mạc Hàm tới tập đoàn Phong Dương, chính thức làm việc thì chắc chắn sẽ bận tới sứt đầu mẻ trán. Tập đoàn Phong Dương quy mô khổng lồ, Mạc Hàm thân là phó tổng, lịch trình xếp dày đặc, muốn gặp mặt nhất định rất khó.

Lạc Phi có chút mất mác nói: “Về sau em muốn gặp anh, có phải còn phải hẹn trước với thư kí của anh không?”

Hóa ra là lo lắng chuyện này. Chống lại ánh mắt mất mác của đối phương, trái tim Mạc Hàm mềm nhũn, ôn nhu nói: “Em không cần hẹn trước.”

Lạc Phi giật mình: “Là sao?”

Mạc Hàm nghiêm túc nhìn Lạc Phi: “Em muốn gặp anh không cần hẹn trước với thư kí. Trực tiếp gửi tin cho anh là được rồi, anh sẽ rút ra thời gian gặp em.”

Ánh mắt Lạc Phi sáng ngời: “Thật à? Kia về sau cuối tuần em vẫn có thể tiếp tục tới tìm anh?”

Mạc Hàm gật đầu: “Đương nhiên. Cho dù bận cỡ nào anh cũng cần ăn cơm chứ? Chúng ta có thể cùng ăn với nhau.”

Lúc này Lạc Phi mới yên lòng, cảm xúc mất mác trước đó cũng tan biến.

Thẳng đến khi về đến dưới lầu ký túc xá, Lạc Phi mới lưu luyến nói: “Em về trường đây, em chỉ xin nghỉ có một ngày, ngày mai còn phải đi học.”

Nhìn bộ dáng lưu luyến không rời của Lạc Phi, trong lòng Mạc Hàm sớm đã mềm nhũn, nhịn không được hỏi: “Trường em khi nào được nghỉ?”

“Cũng là tháng bảy, được nghỉ nguyên tháng.”

Học viện Thánh La Thước Á vốn học cả năm, sau khi chương trình học hoàn thành mới cho phép nghỉ đông một tháng, bất quá sau đó nhóm cha mẹ góp ý, học như vậy thì thời gian bọn họ xa con mình quá lâu, vì thế trường quân đội mới dần dần chuyển thành hai học kỳ như các trường đại học khác, tháng bảy hàng năm sẽ được nghỉ ngơi một tháng, khoảng thời gian giữa lễ giáng sinh cùng tân niên lại nghỉ thêm một tháng để học viên về nhà thăm người thân.

Mạc Hàm nghĩ nghĩ nói: “Cha bảo anh vào ngày một tháng tám chính thức tới tập đoàn Phong Dương nhận chức, vừa vặn có một khoảng thời gian rảnh rỗi, em có muốn đi du lịch với anh không?”

Lạc Phi hoàn toàn không nghĩ tới Mạc Hàm lại đưa ra lời đề nghị như vậy, nhất thời vừa mừng vừa lo: “Anh nguyện ý đi du lịch với em à?”

Mạc Hàm thản nhiên nói: “Vốn định đi một mình, thế nhưng em vừa vặn cũng được nghỉ, không bằng cùng nhau, có người bầu bạn cũng tốt.”

Lạc Phi kích động tới suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Thật tốt quá! Chờ đến khi được nghỉ em sẽ tìm anh! Đúng rồi, em nên đi đâu tìm anh? Tập đoàn Phong Dương à?”

“Sau khi được nghỉ em trực tiếp đi chòm sao Thiên Cầm, tới Mạc gia tìm anh. Anh sẽ về nhà một chuyến, cũng lâu rồi không gặp gia gia cùng em trai.”

“…”

Thời điểm nhắc tới ’em trai’, biểu tình Mạc Hàm vô cùng tự nhiên, nếu không phải Lạc Phi đã sớm khẳng định thì suýt chút nữa đã thực sự bị đối phương lừa.

Lạc Phi cũng không vạch trần, mỉm cười nói: “Đượcroồi, gần nhất cũng sắp tới kỳ khảo hạch cuối kỳ, nửa tháng kế tiếp em sẽ nắm chặt thời gian ôn tập, không tới tìm anh được. Ngày mười tháng bảy chính thức đượcn ghỉ, đến khi đó em sẽ ngồi phi thuyền vũ trụ đến chòm sao Thiên Cầm tìm anh.”

Mạc Hàm gật đầu: “Ừm, anh sẽ ở nhà chỉnh sửa lại chút tư liệu, tháng bảy gặp.”

Hai người hẹn trước thời gian gặp mặt, sau đó mới ở dưới lầu ký túc xá tách ra.

****

Trên đường quay về trường, Lạc Phi đột nhiên nhận được tin của Lạc Ninh: “Vừa nãy lúc chia tay với Mạc Hàm, sao hoàng huynh không ôm một cái?”

Cậu ở bên cạnh nhìn đến sốt ruột a!

Hai người lưu luyến không rời đứng đối diện, hẹn thời gian lần sau gặp mặt, sau đó cứ vậy tạm biệt.

Ôm đâu? Hôn đâu? Hoàng huynh sao không biết chủ động một chút a?

Kết quả Lạc Phi nghiêm túc trả lời: “Anh thích Mạc Hàm nên phải tôn trọng anh ấy, chiếm tiện nghi như vậy, anh ấy sẽ tức giận.”

“… …” Tức giận? Lạc Ninh ngược lại cảm thấy nếu lúc ấy hoàng huynh chịu hôn một cái, Mạc Hàm sẽ không cự tuyệt, cũng không tức giận, ngược lại còn vui vẻ cũng không biết chừng.

Lạc Ninh bất đắc dĩ thở dài: “Em cảm thấy hoành huynh có thể lớn mật hơn một chút, nói không chừng Mạc Hàm cũng không phản cảm đâu.”

“Không được, khó khăn lắm mới làm Mạc Hàm không chán ghét anh, nếu quá nóng vội thì ấn tượng trong lòng anh ấy lại xấu đi mất, cứ từ từ thì tốt hơn.”

“… …”

Tùy anh đi, ngốc chết đi. Làm em trai đúng là mệt mỏi quá mà.

Thời điểm thế này vốn nên châm lửa hừng hực, kết quả hoàng huynh lại thích ấm ấm từ từ hầm nhừ, vậy cứ để anh ấy chậm rãi hầm đi, nói không chừng hầm càng lâu hương vị lại càng ngon a?

…(cont)…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện