Túy Giới, khu vực Tây Bắc, trong một cái hang vô danh nào đó ẩm thấp và hôi hám, phía dưới tầng đỉnh giăng đầy mạng nhện chính là những con chuột khổng lồ mặc áo đỏ, bò lúc nhúc dưới đất.

Ngoài hang động loáng thoáng vang vọng tiếng khóc lóc cầu xin của thiếu nữ, khiến bốn bề chung quanh chìm vào bầu không khí kinh dị rợn gáy, không rét mà run.

Trong cái ao máu hôi thối ở tận trong cùng, có thể thấy thấp thoáng một cái đuôi rồng ghép bằng từng khúc xương trắng đang đong đưa quỷ dị, đi kèm với xương trắng thấm đẫm máu, từng lớp từng lớp da thịt cũng bắt đầu phủ lên trên bộ xương như thể sống lại một lần nữa.

Bộ long cốt màu đen được hồi sinh bởi nguồn sức mạnh không biết tên này, đương nhiên chính là thượng cổ hoàng long Tần Huyền tướng quân, kẻ mà nhị trùng thân kể với Tấn Hành trước đó, cũng là kẻ mà Mi Lang và Đăng Tâm lão nhân phải tốn nhiều công sức mới tìm được bên dưới trường tiểu học Dương Xuyên I ở nhân gian.

Kể từ cái đêm mang nó về, Mi Lang vẫn luôn dùng vật sống và máu tươi để nuôi dưỡng nó ở một nơi tương tự như long trì, chính là để trợ giúp Tần Huyền đã chết ngàn năm nhưng vẫn còn dư uy này sớm khôi phục thanh thế và thực lực xưa kia.

Tương truyền rằng gã từng giúp Đại Vũ trị thủy, sau đó lên thiên giới được thượng đế thụ phong Tần Huyền tướng quân, ngoài ra còn có danh xưng ứng long. Từ xưa đến nay, bất cứ khi nào câu chuyện Đại Vũ trị thủy được ghi chép trong sách thì ắt sẽ nhắc tới ứng long liên quan mật thiết trong đó —— Tần Huyền.

Đây đáng lẽ phải là một hậu duệ long tộc có tương lai xán lạn, được người đời sau ca tụng muôn thưở giống như Đại Vũ vậy. Ấy thế nhưng, bởi vì gã có một thói xấu cực kỳ thấp kém cho nên đã bị trời cao phạt nặng. Mà đi sâu vào chuyện này thì lại không thể không một lần nữa nhắc tới danh xưng ứng long của gã.

Thì ra, con ứng long này tuy sở hữu thần thông hô mưa gọi gió, nghịch chuyển dòng sông, nhưng lại có bản tính dâm tà tham lam, ham mê mỹ sắc, cho nên luôn bị người ta ngấm ngầm gọi là dâm long. Mỗi dịp chuyển hạ sang thu, gã lại lén lút đến nhân gian để dụ dỗ những cô gái xinh đẹp giao hợp với mình, dù thần linh trên trời có cảnh cáo thế nào gã vẫn không chịu sửa, thậm chí còn có xu thế ngày càng nghiêm trọng hơn.

Nếu gã chỉ háo sắc đa tình một chút thôi thì cũng không sao, nhưng một năm nọ khi sắp vào mùa hạ, trong một lần đến nhân gian tìm kiếm mỹ sắc, tại một cánh rừng hoang Tần Huyền tình cờ gặp được một thiếu nữ đến từ bộ lạc không biết tên song lại xinh đẹp tuyệt trần hơn cả thần nữ. Sau mấy lần kiên trì dụ dỗ mà vẫn không hiệu quả, con dâm long ngoan cố này bất chấp lời phản kháng kêu cứu của thiếu nữ, đã cưỡng hiếp nàng ta trong rừng sau đó còn bất cẩn giết chết nàng.

Sau khi sự việc ấy xảy ra, ban đầu người nhà và các tộc nhân của thiếu nữ còn chưa biết, mãi đến mấy ngày sau, em trai của nàng chờ đợi sốt ruột bèn vào rừng tìm kiếm chị mình, cuối cùng phát hiện ra cơ sự. Trong cơn bi thương đau khổ, các tộc nhân của thiếu nữ quyết định mang thi thể thối rữa của nàng gây náo động đến cả thần giới, dù phải trả giá thế nào cũng nhất quyết đòi thần linh phải nghiêm trị con ác long giết người quăng xác này.

Hành động của những phàm nhân vừa mất đi người thân này đương nhiên không có gì đáng trách, nhưng lại khiến Tần Huyền chột dạ căm tức, thậm chí còn âm thầm oán hận. Rõ ràng bọn phàm nhân này chịu ơn của mình nên mới tránh được hồng thuỷ tai ương, thế mà ngay cả một ả đàn bà nho nhỏ cũng không chịu dâng lên cho mình.

Thế là nhân lúc đêm khuya, khi những người dân bộ lạc cư trú ở chân núi đều đang say ngủ, Tần Huyền bèn lặng lẽ ẩn mình trong tầng mây, nảy sinh ý định giết người. Gã gọi lũ cuốn và mưa lớn trút xuống thôn trang, khiến toàn bộ tộc nhân của cô gái chết thảm kia đều chết đuối trong trận hồng thủy đáng lẽ không nên có này.

Để ngăn thần linh trên trời có cơ hội phát hiện hành vi tàn ác của mình và trừng phạt, Tần Huyền bèn tìm đến bạn tốt của mình là Đại Vũ, nhờ ông ta xin cho một cơ hội được miễn tội.

Gã hỏi Đại Vũ, ngươi nghĩ ta giúp ngươi trị thủy ở nhân gian có phải là có công không? Đại Vũ đáp, đương nhiên là có, việc Long Quân làm trước kia chính là cứu vớt muôn dân, đáng được hậu thế ca ngợi công đức.

Gã lại hỏi, nếu giờ ta phạm phải một tội lỗi, không tránh khỏi hình phạt khá nặng, vậy thì nể tình ngươi và ta giao hảo, ngươi có thể giúp ta cầu xin thần linh được không?

Đại Vũ đáp, một công một tội, quả thực hợp tình hợp lý, nếu có một ngày Long Quân thật sự phạm phải sai lầm, Vũ nhất định sẽ cầu xin trời cao giúp ngài.

Câu trả lời của Đại Vũ khiến Tần Huyền yên lòng, vì ai cũng biết là sau khi trị thủy, Đại Vũ nắm giữ đài chém rồng trên trời, chỉ cần có lời cam kết này của ông ta thì tính mạng gã nhất định không gặp nguy hiểm.

Gã tự cho rằng mình đã hành động trót lọt không để lại sơ hở, chuẩn bị bay về thần giới trong tâm trạng hớn hở đắc chí. Thế nhưng các thần linh đã xuyên thấu qua sông Ngân nhìn thấy vô số oan hồn chết uổng ở bờ bên kia, cũng sớm biết được tin hắn giết người hủy xác, còn báo ngay cho Đại Vũ ở nhân gian đầu tiên.

Biết Tần Huyền gây ra tội lỗi như vậy, Đại Vũ cũng rất khiếp sợ. Sau khi suy xét giữa công bằng thế gian và tình nghĩa bạn bè, cuối cùng Đại Vũ vẫn làm trái lời cam kết của mình với Tần Huyền, bỏ ngoài tai tiếng chửi bới giận giữ của Tần Huyền và tự tay bắt gã lên đài chém rồng để chém đầu răn đe, từ đó mới có câu chuyện Đại Vũ đích thân chém đầu hoàng long, đẩy xuống khỏi bầu trời.

Con dâm long này bản tính khó dời, thậm chí trước kia còn chết đi với nỗi oán hận và bất cam, do đó nếu muốn có được sức mạnh mà gã ta từng tự cao tự đại thì đương nhiên phải nghĩ trăm phương ngàn kế để đánh thức ham muốn sâu thẳm trong nội tâm gã.

Vì thời gian qua đời đã quá lâu nên đầu óc và tư tưởng của gã ta cũng chết theo, không có năng lực suy nghĩ bình thường, bây giờ chỉ còn lại long uy, dù cho phục sinh cũng chỉ là bộ xương trắng không khác gì một đứa bé sơ sinh. Tuy nhiên nếu khống chế tốt con hoàng long tái tạo từ xương trắng này thì gã sẽ trở thành sự trợ giúp đắc lực nhất cho bọn chúng trên con đường đoạt loại quyền lực Túy Giới, mà một khi không khống chế tốt, vậy có lẽ sẽ đem đến rất nhiều hậu hoạn cho đại nghiệp của bọn chúng.

Mi Lang hiểu rõ lợi và hại trong đó nên cũng không quá nóng vội, hắn vừa tiếp tục lưu ý nhất cử nhất động của con rắn độc nào đó trong thành trì Túy Giới, vừa lặng lẽ nuôi dưỡng Tần Huyền tướng quân mới khởi tử hoàn sinh này trong cái ao máu tối tăm mà hiện hắn và Đăng Tâm đang ẩn náu.

Có điều trong những ngày lẩn trốn, điều khiến Mi Lang khó chịu chính là Đăng Tâm tuy có vẻ đang đứng cùng chiến tuyến với hắn nhưng thực ra luôn âm thầm đối nghịch với hắn. Lão già khốn kiếp này cứ hở tí là lại lấy danh hào của Lão Túy Chủ ra chèn ép hắn, đặc biệt là khi bàn tới vấn đề đối phó tên tính sư và con rắc độc kia, lão già cứng đầu này suốt ngày nhai đi nhai lại làm hắn bực hết cả mình, toàn nói mấy câu ngu xuẩn cực độ mà không tự biết lấy.

“……Ta sẽ có cách giết tên tính sư và con rắn độc kia! Vợ con ta chết trong tay bọn chúng, mối thú này muốn báo thì cũng phải do ta tự báo! Lần này chúng ta thỉnh Tần Huyền tướng quân ra là để giúp Lão Túy Chủ trở lại vị trí ngày xưa! Lấy được bảo vật của tộc Tự thị mới là quan trọng! Tên tiểu túy ác độc nhà ngươi đừng có mà giở mấy trò bất chính! Nếu không thì sớm muộn gì ta cũng sẽ báo mấy chuyện xấu xa của ngươi lên cho Lão Túy Chủ!”

“Chuyện xấu xa ư…… Ta làm chuyện gì xấu xa cơ? Xin Đăng lão chỉ điểm cho Mi Lang……”

“Đêm đó để đạt được mục đích, ngươi đã cố ý dẫn anh em máu mủ của mình tới trước mặt Tần Giao khiến hắn ta phải bỏ mạng, đấy còn không phải chuyện xấu xa à? Ngươi và con rắc độc kia đều là cá mè một lứa! Nếu không vì nể mặt Lão Túy Chủ thì đêm đó ta còn lâu mới cứu ngươi thoát khỏi sông Ngân! Cũng sẽ không giúp ngươi làm ra mấy chuyện dơ bẩn như bây giờ! Lũ tiểu nhân thối tha đê tiện các ngươi! Tất cả đều xứng đáng bị ngàn đao bầm thây!”

Lão già ngoan cố này cứ mở mồm là nhắc tới Lão Túy Chủ, nhất quyết không chịu tiếp thu ý kiến của người khác. Mi Lang lạnh mặt nhìn chằm chằm lão một hồi, không dám nói gì thêm, chỉ cắn răng cố nén sự khó chịu trong lòng, dõi mắt nhìn lão già ngu xuẩn này đi ra ngoài, tiếp tục nghĩ cách để phục sinh vị Lão Túy Chủ anh minh thần vũ trong lòng lão ta.

Lão vừa đi khuất là cơn thịnh nộ của Mi Lang cũng bùng phát. Hắn điên tiết đập phá mọi thứ trước mắt, khiến lũ chuột xung quanh la hét bỏ chạy tán loạn. Trút giận xong, Mi Lang mới cười lạnh nhìn chằm chằm ra phía ngoài, gằn từng câu từng chữ:

“Lão khọm già ngu ngục, chẳng qua chỉ là một con chó được Lão Túy Chủ nuôi mà thôi, răng sắp rụng hết cả rồi mà còn dám sủa inh ỏi với ta. Nhưng đáng tiếc, Lão Túy Chủ của chúng ta chỉ chăm chăm vào cái ngôi vị tối cao kia chứ làm gì thèm quan tâm thuộc hạ trung thành của mình có tự dưng biến mất hay không…… Mà cũng không sao, Trương Phụng Thanh, Trương Bỉnh Trung, ha ha, đợi ta giải quyết nốt con rắn độc Tần Giao xảo trá ngang ngược kia rồi sớm muộn gì ta cũng ném ngươi vào chảo dầu cùng với y…… Chúng ta cứ từ từ lần lượt, chớ sốt ruột, tuyệt đối chớ sốt ruột……”

Vẻ mặt Mi Lang u ám quái dị, cũng không hề cảm thấy lời mình nói có chỗ nào bất thường, hắn nâng tay sờ lên cặp lông mày chữ bát xấu xí buồn cười của mình, đoạn liếc nhìn ra phía sau.

Ở trong góc, ngoại trừ lũ chuột đang quỳ gối thì còn có một nữ túy xinh đẹp đang lã chã nước mắt. Mi Lang nhíu mày cười cười, dùng mũi chân của mình nâng cằm của nữ túy run rẩy kia lên, hỏi:

“……Nói cho ta biết, tên ngươi là gì?”

“Nô nô…… Nô nô tên là Địch nương tử ạ.”

“Địch nương tử à, một cái tên bình thường không có gì lạ, nhưng mặt mũi cũng khá đấy, đáng tiếc chỉ có thể quỳ gối trước mặt kẻ khác chẳng khác nào một con chó vâng lời, cũng giống như ta trước kia vậy…… Tuy nhiên ngươi may mắn hơn ta, chí ít ngươi vẫn chưa trải nghiệm cảm giác kẻ xuất thân thấp kém như ngươi lại từng bước trở nên vinh quang hơn ngươi…… Đó đúng là cảm giác khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, hối hận suốt đời…… May là ngày tháng tốt đẹp sắp sửa đến rồi, Lão Túy Chủ nói rất đúng, kẻ làm việc lớn thì luôn phải từ bỏ rất nhiều. Trương Phụng Thanh năm xưa có thể bỏ vợ bỏ con, Trương Bỉnh Trung năm xưa có thể giết anh ăn thịt, Tần Giao năm xưa cũng có thể tự tay đâm mẹ ruột, vậy thì tại sao ta lại không làm được cơ chứ…… Chẳng qua chỉ là một thằng em trai mà thôi, chết rồi thì chết thôi……”

Lầm bầm như thế xong, Mi Lang bỗng thấp giọng cười, thấy Địch nương tử quỳ dưới đất khóc càng dữ hơn, hắn liền nhoẻn miệng giả đò thương tiếc rồi nói bằng giọng điệu cực kỳ ác ý:

“Ta rất thích ngươi, ắt hẳn Tần Long Quân đang chán chường cả ngày trong ao máu cũng sẽ thích ngươi đấy, nhớ kỹ lát nữa phải hầu hạ cho đàng hoàng, tuyệt đối không được…… thất lễ.”

Mi Lang vỗ tay cười lạnh, chẳng buồn để ý đến đôi mắt dại ra thẫn thờ của Địch nương tử, lệnh cho lũ chuột nâng nàng ta lên.

Bên trong bỗng vang lên tiếng gầm hoàn toàn không có chính khí của long tộc mà chỉ tràn đầy tham dục đen tối, Mi Lang lấy ngón tay vén lên từng lớp từng lớp mạng xám, phất tay ra hiệu cho những con chuột phía sau đưa Địch nương tử vào. Sau đó hắn ta bèn hướng về phía ao máu dơ bẩn kia, bày ra vẻ mặt xun xoe nịnh nọt, cười nói rằng:

“……Thưa Tần Huyền tướng quân, Mi Lang đã tìm cho ngài vị kiều nga xinh đẹp thứ mười sáu để ngài hưởng dụng rồi đây, hôm nay tâm trạng ngài thế nào……”

Mới đầu con dâm long không thần trí kia vẫn chưa mảy may phản ứng trước lời nói của Mi Lang, nhưng ngửi được mùi hương son vấn trên cơ thể phụ nữ vẫn thôi thúc gã ta rống lên ngay tắp lự.

Tần Huyền ở trong vũng máu, nhanh chóng liếc cặp mắt rồng đỏ ngầu nhìn ra phía ngoài, trông thấy nữ túy xinh đẹp ăn vận lõa lồ nọ lập tức quỳ xuống đất la lên kinh hãi, gã liền cất tiếng gầm khẽ rồi dùng đuôi rồng và vuốt rồng lôi nàng ta vào trong ao máu, xé nát áo quần, bắt đầu thực hiện hành vi gian dâm tàn bạo.

“A…… Long Quân…… Long quân tha cho nô nô…… Xin tha cho nô nô…… Á!! Cứu mạng!!!”

Người bình thường nào có thể chịu nổi sự xâm chiếm đến từ dâm long. Nữ túy bị ép nằm nhoài bên bờ ao máu, tái mặt cất lên những tiếng khóc lóc cầu xin thảm thiết, nhưng dù kêu la thế nào thì con hoàng long thành niên đang mù quáng vì tình dục và tham lam ấy vẫn đòi hỏi vô độ, thậm chí còn càng lúc càng dữ dội hơn.

Mãi đến khi những động tĩnh khiến người ta đỏ mặt tía tai kia dần dần tắt hẳn, Mi Lang kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài mới phái hai con chuột đi vào, khiêng thi thể không còn hơi thở của nữ túy kia ra.

Lại đợi thêm đến khi tiếng thở dốc bên trong ngừng lại, Mi Lang bèn cười hỏi “Long Quân vẫn chưa thỏa mãn sao?”, một giọng nói khàn khàn ẩn chứa sự tham lam, giận dữ, thậm chí hoàn toàn không có thần trí mới vang lên:

“Còn muốn…… Còn muốn nữa…… Ta còn muốn nữa…… Ta còn muốn!!!”

“Đương nhiên, ta đã nói rồi, Long Quân có muốn bao nhiêu đàn bà, rượu ngon hay tài phú thì Mi Lang đều có thể thỏa mãn ngài…… Chỉ cần ngài nguyện ý giúp Mi Lang giết một kẻ và làm một việc, được chứ?”

“Kẻ nào…… Việc gì……”

Câu trả lời này chính là thứ mà Mi Lang đang muốn nghe nhất, thực lòng hắn còn đang lo tên dâm long này không chịu mắc câu, mà mình lại không tìm được cách nào khống chế được gã. Mi Lang nở nụ cười đắc ý, tâm tình tràn đầy sung sướng và mong đợi, hắn nhếch miệng lên, chậm rãi cất lời:

“Một tên tiểu nhân bỉ ổi xứng đáng bị lột da lóc xương, ngũ mã phanh thây, tên là Tần Giao. Long Quân có muốn đi nhìn thử một chút không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện