Hiển nhiên thân phận thật sự của Tần Giao đã khiến Liêu Phi Vân chấn động không kém gì Tấn Hành lúc trước, mặc dù hai bọn họ không quá thân quen nhưng ít ra mấy lần gặp mặt đều khá là hài hòa, mà bầu không khí ngột ngạt căng thẳng hiện tại thì cứ như thể giây tiếp theo cả hai sẽ lao vào đấm nhau luôn vậy.
Tấn Hành thì ngồi thù lù bên cạnh, vì để tránh cho bọn họ gây ra cơ sự gì trong nhà, hắn bèn ra hiệu bảo Tần Giao đừng đùa giỡn nhạt toẹt kiểu đó nữa, tiếp đó lại dùng ánh mắt ám chỉ y ra ngoài một lát đi.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Tấn Hành, Tần Giao chỉ hờ hững nhếch miệng rồi chậm rãi đứng dậy đi vào bếp, thu gom rác thải sinh hoạt trong nhà.
“Được rồi, hai người ngồi đi nhé, anh đi ra ngoài đổ rác.”
Tuy bên ngoài vẫn ngụy trang thành kẻ lễ độ khiêm nhường hơn bất cứ ai, nhưng vẻ mặt đó lại hoàn toàn để lộ ra sự đê tiện và âm hiểm khắc sâu tận xương tủy y.
Liêu Phi Vân phòng bị rúc trong góc sô pha, thấy y lại bắt đầu giả vờ giả vịt như thế, anh ta cũng tức không chịu nổi. Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Tần Giao đã mở cửa đi ra, chẳng thèm ngó ngàng đến anh ta, mà chính anh ta thì cũng bị Tấn Hành kéo ra ban công, hai người đều im lặng khoảng vài giây.
“Cậu nói cho anh biết chuyện này rốt cuộc là sao!? Anh ta…… Anh ta thật sự là tên Túy Quân mà chúng ta gặp lúc trước ư, mấy lần sau đó người cậu gặp cũng đều là anh ta?”
“Phải.”
Tấn Hành trấn định trả lời câu hỏi của Liêu Phi Vân, xem ra hắn không định nói dối về chuyện này, mà nói xong thì cũng nhìn thẳng vào ông anh rể hờ đang đực mặt ra của mình. Liêu Phi Vân không thể tin nổi, mắng hắn có phải cậu bị y câu mất hồn mất vía rồi không mà không nhìn ra y là cái thứ gì à.
Tấn Hành im ỉm rũ mắt, sau mấy giây nghiêm túc suy xét, hắn mới bình tĩnh nhìn Liêu Phi Vân, thẳng thắn thừa nhận rằng:
“Ừm, bị anh ấy câu mất hồn mất vía rồi.”
Liêu Phi Vân: “……”
Đúng là thế thật rồi, nếu không thì sao một người ngày thường nghiêm túc đến thế lại có thể phát ngôn một câu khiến người ta chịu không nổi như vậy chứ. Thoáng chốc, cả người Liêu Phi Vân bỗng xì ra như quả bóng cao su, còn tưởng như mình vẫn đang nằm ngủ mơ ở nhà cơ.
Sau nhiều lần xác nhận với đại não đang loạn cào cào của mình rằng câu vừa rồi thật sự là từ chính miệng Tấn Hành nói với mình, hắn không trúng tà mà thậm chí còn hết sức tỉnh táo, Liêu Phi Vân liền đờ đẫn dùng tay day day mi tâm, khẽ chửi “Cái éo gì” rồi điên tiết nói:
“Sao cậu không biết khôn ra vậy hả! Trước kia cả nhà cậu bị đám tà túy ấy hãm hại, cậu đã quên hết sạch rồi đúng không! Y là túy đấy! Chứ không phải thứ gì khác! Cho dù cậu có không biết nặng nhẹ đi chăng nữa thì cũng đâu thể phạm vào loại sai lầm này được?”
Liêu Phi Vân lớn tiếng chất vấn Tấn Hành, kích động đến mức giọng nói còn run run, nắm tay siết chặt cũng vang tiếng răng rắc vì cơn giận dữ.
Tấn Hành liếc nhìn khuôn mặt phẫn nộ của anh ta, hắn biết người này từ nhỏ đã nóng tính rồi, vì thói quen nghề nghiệp nên càng không chấp nhận nổi bất cứ hạt cát nào lạc vào mắt mình, hắn cũng chẳng biết giải thích thế nào nữa, đành chờ anh ta tuôn xong một tràng dài xong rồi mới phiền muộn nói:
“Nếu em nhớ không lầm, ban đầu chính mọi người đã cùng khuyên em nên tìm một người để bắt đầu cuộc sống mới.”
“……Phải! Lúc trước mọi người cũng vì muốn tốt cho cậu, hi vọng có người bên cậu chung sống hạnh phúc, nhưng y là người bình thường hả? Tự cậu mở to hai mắt ra mà nhìn xem y có phải người bình thường không! Trước đây mọi người đều không biết thì chẳng nói làm gì! Nhưng bây giờ nếu cậu đã biết rồi thì sao vẫn tự ý quyết định mọi chuyện một cách qua loa như vậy chứ? Cậu thấy mình làm vậy có coi được không?”
“……”
“Cậu có nghĩ tới hay không, Tấn Hành, lỡ như một ngày nào đó y dứt bỏ tình cảm giữa cả hai để mà xuống tay với cậu, thậm chí làm hại ông nội và Trường Minh vô tội, đến lúc ấy cậu còn có thể đề phòng được y nữa sao? Cậu dựa vào đâu để tin tưởng lời y nói như vậy? Chỉ dựa vào cái cơ sở tình cảm mà đến chính cậu còn không biết là vững chắc hay không hả?”
Lúc nói xong câu sau cùng, Liêu Phi Vân đã không kiềm chế nổi cơn giận nữa. Anh ta tự thấy mình hoàn toàn cũng vì nghĩ cho hắn nên mới nói ra những lời này thôi, dù sao việc Tấn Thục chết thảm trong tay tà túy đến giờ vẫn là bóng ma tâm lý đeo đẳng trong đầu, cho dù cả hai bọn họ đều từng cố gắng quên đi nhưng nó vẫn cứ mãi ở đó, khó mà nguôi ngoai hết được.
Tuy tính cách Tấn Hành luôn cố chấp, song hắn biết Liêu Phi Vân nói vậy là vì nghĩ cho mình, cho nên cũng không lập tức nói gì. Sau một thoáng, hắn mới cau mày mím môi, nói từng câu từng chữ với Liêu Phi Vân:
“……Cho dù anh có tin hay không thì em thật sự chưa từng giúp anh ấy che giấu bất cứ chuyện gì, em cũng mới biết việc này không lâu thôi. Hôm nay em gọi anh tới đây cũng là muốn nói rõ ràng với anh, em không hi vọng có thể thuyết phục được gì, nhưng thủ phạm giết Tấn Thục và bố mẹ em không phải anh ấy, em không thể vô duyên vô cớ trách tội anh ấy được…… Hơn nữa lúc mới tới nhà em, anh ấy cũng không hề hay biết em là ai, vậy nên sau khi cả hai lộ thân phận, anh ấy còn biểu hiện luống cuống hơn cả em……”
“……Nhưng, nhưng mà?!”
“Đúng, ban đầu quả thật em đã nói với anh rằng người và túy hoàn toàn không có khả năng, nhưng sự thật đã chứng minh về sau em cũng không làm được. Nếu anh muốn trách em, cảm thấy em là kẻ lật lọng, vậy thì em cũng chẳng có gì để bào chữa…… Nhưng hiện giờ em thật sự chỉ muốn cho anh ấy một cơ hội, cũng cho bản thân em một cơ hội, dù sau này xảy ra hậu quả gì, em đều sẽ tự gánh chịu lấy, tuyệt đối không gây liên lụy đến người khác.”
Tấn Hành tỏ thái độ bao che bênh vực ai kia chằm chặp khiến cho Liêu Phi Vân càng nóng nảy hơn, thế mà lúc trước anh ta còn lơ ngơ mai mối cho hai kẻ này hệt như một thằng ngu vậy, không chỉ nói tốt cho tên khốn không rõ lai lịch kia mà còn khuyên Tấn Hành nên biết quý trọng y, đừng có chơi trò cự nự ẩm ương gì cả. Lửa giận càng bốc càng cao, Liêu Phi Vân hết nhịn nổi, liền bắn liên thanh một tràng:
“Được! Được! Cậu nói đúng lắm! Cậu nói gì cũng có lý hết! Về sau anh sẽ không nói gì khiến cậu mất hứng nữa được chưa? Cậu hãy tự lo lấy đi! Dù sao anh cũng chẳng biết y rốt cuộc có phải người như cậu nói hay không! Anh đâu phải người chuẩn bị chung sống với tên đó đâu! Có vài người mới hai mấy tuổi đầu đã hồ đồ đến mức muốn ở bên loại yêu ma quỷ quái này, anh còn có thể ngăn cản được chắc! Hôm nay anh cũng nói rõ luôn, nếu sau này cậu thật sự chấp nhận y, vậy thì tương lai nếu lại gặp chuyện thì đừng tìm anh nữa! Đời này anh ghê tởm nhất là bọn tà túy đó, đằng nào mỗi lần anh đi theo cũng chỉ tổ ngáng chân chứ có giúp được gì cho cậu đâu! Một lần cuối cùng thôi đấy! Đi đến cái xứ Tam Thân quốc kia! Cứ như vậy! Được chưa!”
Hét xa xả vào mặt Tấn Hành xong, Liêu Phi Vân liền xanh mặt đi ra ngoài, rõ ràng không muốn nán lại đây thêm một giây nào nữa. Anh ta trực tiếp đi thẳng, không buồn nhìn đến vẻ mặt của Tấn Hành ở đằng sau, cứ thế đi từ nhà Tấn Hành đến cổng tiểu khu, chuẩn bị lấy xe của mình.
Mà còn chưa đi được mấy bước, anh ta đã thấy một bóng dáng quen quen đang đứng cách xe mình một khoảng xa. Sau khoảnh khắc chạm mắt đầy kỳ quái, thằng cha họ Tần nào đó liền trưng ra vẻ mặt quỷ dị khiến người ta phát ói, tay còn kẹp điếu thuốc quơ quơ với anh ta.
“Làm một điếu không, cảnh sát Liêu?”
“Cút!”
“Ồ? Sao tự dưng nổi nóng thế? Vừa rồi Tấn Hành nói thế nào với ngươi? Cậu ấy có nghe theo lời ngươi, đuổi tên tà túy khốn kiếp là ta đây ra khỏi nhà không? Hay là cậu ấy trông có vẻ rất cố chấp, bất kể ngươi nói thế nào cũng muốn dây dưa với ta tới cùng?”
“……”
Lời Tần Giao nói khiến sắc mặt Liêu Phi Vân lập tức chùng xuống, anh ta trơ mắt nhìn tên khốn này buông ra những lời ác ý kinh khủng trước mặt mình, cuối cùng cũng hiểu vì sao ban nãy y lại chịu rời đi dễ dàng như vậy. Hai bàn tay Liêu Phi Vân siết chặt đến phát run, nhưng vẫn nhịn tức mà chờ tên nham hiểm này nói xong rồi mau cút đi.
Song có vẻ Tần Giao chẳng định buông tha cho anh ta, thấy bốn bề vắng lặng, y bèn cố ý tiến lại gần Liêu Phi Vân, cúi người xuống nhìn thẳng vào Liêu Phi Vân bằng ánh mắt còn âm u đáng sợ hơn cả anh ta, đoạn nhếch miệng bảo:
“……Đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, sau khi chuyện này kết thúc, ngươi tốt nhất nên cách xa Tấn Hành vĩnh viễn đi…… Nói thật, có lúc ta rất ghét những kẻ như ngươi, cứ tự cho rằng động cơ của mình là đúng đắn, lại còn thích khua chân múa tay nhúng mũi vào chuyện của người khác. Ở trong mắt ngươi, có lẽ ngươi nghĩ hành động của mình là đang quan tâm bạn bè…… Nhưng cách thức biểu đạt cảm xúc của ngươi thì lúc nào cũng như một con vượn người đần độn, chỉ biết la hét oang oang với bạn mình, ngu xuẩn đến độ hết thuốc cứu chữa. Bảo sao ta lại dễ dàng đoán được suy nghĩ của ngươi như vậy, bởi vì chỉ cần là người có chút đầu óc thì đều có thể khiến ngươi chết không chỗ chôn thây, ngươi có tin không……”
Mặt Liêu Phi Vân trắng bệch khó coi, ánh mắt lạnh băng tựa như rắn độc của Tần Giao càng khiến lửa giận trong anh ta sục sôi, đồng thời cũng một lần nữa khẳng định rằng, cái tên xấu xa giả dối này tuyệt đối không phải hạng tốt lành gì.
Dẫu vừa mới cãi nhau với Tấn Hành ở trong nhà xong, nhưng bây giờ anh ta vẫn không khỏi lo lắng liệu có khi nào thằng nhãi cứng đầu kia bị lừa hay không.
Vốn dĩ Liêu Phi Vân định đi thẳng một mạch, không thèm đoái hoài đến cái đôi cẩu nam nam không biết xấu hổ này, mà chẳng hiểu sau im lặng được một lúc, cuối cùng anh ta vẫn nghiến răng trừng mắt với cái tên nham hiểm hơn cả chồn, đê tiện hơn cả rắn kia, rống lên rõ là to với y rằng:
“Ngươi nghe đây cho ta! Đây cũng là lần cuối ta cảnh cáo ngươi! Sau này chỉ cần Tấn Hành có việc tìm đến ta! Thì bất kể ngươi là cái con mẹ gì! Bố đây cũng nhất định sẽ xía mũi vào đến cùng! Nếu ngươi dám làm gì gia đình của thằng nhóc kia! Thì cho dù Liêu Phi Vân này có bao nhiêu cái mạng, trước khi chết ta tuyệt đối sẽ lấy mạng người đầu tiên! Hoặc là ngươi ngoan ngoãn vĩnh viễn đừng lộ ra chân tướng gì! Hoặc là chờ xem ta có thể xử gọn ngươi hay không! Mẹ kiếp! Mau cút đi! Đừng có chắn đường nữa nghe không hả!”
Sau khi đưa ra thông điệp nồng nàn thắm thiết hơn cả tuyên ngôn tình bạn này, Liêu Phi Vân liền hằm hằm lái xe ra cửa, phóng đi thẳng bỏ lại một làn khói sặc sụa như nổ lò than, dù rằng mới vừa nãy còn giận dữ tuyên bố không bao giờ làm huynh đệ với Tấn Hành nữa.
Thấy Liêu Phi Vân và chiếc xe của anh ta đã đi khuất rồi, Tần Giao bèn nhíu mày thu lại tầm mắt, chuẩn bị khom lưng xách hai túi rác đặt cạnh bụi hoa lên.
Đúng lúc ấy, Công Mẫu Đại Tiên trốn bên cạnh nghe lỏm nãy giờ bèn thò đầu ra khỏi bụi hoa, ngước cặp mắt tò mò nhìn Tần Giao – cái người rõ là đang vui vẻ kia, rồi nói:
“Túy Quân, sao vừa rồi ngài lại cố ý đùa bỡn gã ngu ngốc kia?”
“Ồ? Ta có đùa bỡn hắn sao?”
“Vâng, mấy câu đó vừa nghe là biết ngài cố ý nói cho hắn ta, nhưng ai bảo hắn dám mắng Tấn tướng công của chúng ta cơ, Tấn tướng công là người trong lòng của Túy Quân đó, hắn là cái thá gì mà dám mắng người ta như vậy? Còn mắng cả Túy Quân nữa chứ, đúng là không sợ chết……”
Mẫu Đại Tiên ngồi xổm trong bụi hoa bắt đầu cười hì hì nói linh tinh, sau đó còn cùng chồn đực nịnh hót cấp trên của mình và Tấn tướng công nhà y.
Nghe hai vợ chồng nhà chồn này nịnh nọt như thế, Tần Túy Quân chỉ nheo mắt thờ ơ, không hề tỏ cảm xúc gì. Con ngươi màu xám quỷ dị kia khẽ chuyển động, y ung dung đưa ra một câu bình luận:
“Đồ ngu đúng là đồ ngu, một gã đầu óc ngu si tứ chi phát triển như thế, ta cũng cóc thèm chấp nhặt với hắn làm gì…… Chỉ sợ Tấn tướng công của các ngươi mà mất đi người bạn duy nhất này thì lại bắt đầu hối hận thôi, đừng có làm như cái gì cũng do ta cố ý gây ra chứ, ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu……”
Lầm bầm lầu bầu xong, thấy bản mặt chúng nó ngơ ngơ ngác ngác, Tần Giao cũng chẳng giải thích gì thêm. Y xách túi rác màu đen lên đi được mấy bước thì chợt nhớ tới gì đó, bèn cúi đầu nở một nụ cười đáng sợ với hai con chồn này.
“À mà, ta quên nhắc nhở các ngươi, sau này giữa ban ngày ban mặt mà còn dám tùy tiện thò mặt ra bắt chuyện với ta, để cho hàng xóm xung quanh nhìn thấy được, vậy thì ta sẽ lột da các ngươi ra. Hai hôm nữa ta và cậu ấy phải cùng đi tìm Tam Thân quốc, chắc mấy ngày sau mới về được, nhà cửa đành nhờ các ngươi trông giúp vậy. Lúc rảnh thì chịu khó làm nhiều việc tốt vào, sau đó nếu Tấn tướng công của các ngươi có hỏi thì nói là ta bảo các ngươi làm vậy, nhớ phải nói khiêm tốn tự nhiên một tí, nghe rõ chưa?”
Công Mẫu Đại Tiên: “Nghe…… Nghe rõ rồi, thưa Túy Quân.”
Tấn Hành thì ngồi thù lù bên cạnh, vì để tránh cho bọn họ gây ra cơ sự gì trong nhà, hắn bèn ra hiệu bảo Tần Giao đừng đùa giỡn nhạt toẹt kiểu đó nữa, tiếp đó lại dùng ánh mắt ám chỉ y ra ngoài một lát đi.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Tấn Hành, Tần Giao chỉ hờ hững nhếch miệng rồi chậm rãi đứng dậy đi vào bếp, thu gom rác thải sinh hoạt trong nhà.
“Được rồi, hai người ngồi đi nhé, anh đi ra ngoài đổ rác.”
Tuy bên ngoài vẫn ngụy trang thành kẻ lễ độ khiêm nhường hơn bất cứ ai, nhưng vẻ mặt đó lại hoàn toàn để lộ ra sự đê tiện và âm hiểm khắc sâu tận xương tủy y.
Liêu Phi Vân phòng bị rúc trong góc sô pha, thấy y lại bắt đầu giả vờ giả vịt như thế, anh ta cũng tức không chịu nổi. Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Tần Giao đã mở cửa đi ra, chẳng thèm ngó ngàng đến anh ta, mà chính anh ta thì cũng bị Tấn Hành kéo ra ban công, hai người đều im lặng khoảng vài giây.
“Cậu nói cho anh biết chuyện này rốt cuộc là sao!? Anh ta…… Anh ta thật sự là tên Túy Quân mà chúng ta gặp lúc trước ư, mấy lần sau đó người cậu gặp cũng đều là anh ta?”
“Phải.”
Tấn Hành trấn định trả lời câu hỏi của Liêu Phi Vân, xem ra hắn không định nói dối về chuyện này, mà nói xong thì cũng nhìn thẳng vào ông anh rể hờ đang đực mặt ra của mình. Liêu Phi Vân không thể tin nổi, mắng hắn có phải cậu bị y câu mất hồn mất vía rồi không mà không nhìn ra y là cái thứ gì à.
Tấn Hành im ỉm rũ mắt, sau mấy giây nghiêm túc suy xét, hắn mới bình tĩnh nhìn Liêu Phi Vân, thẳng thắn thừa nhận rằng:
“Ừm, bị anh ấy câu mất hồn mất vía rồi.”
Liêu Phi Vân: “……”
Đúng là thế thật rồi, nếu không thì sao một người ngày thường nghiêm túc đến thế lại có thể phát ngôn một câu khiến người ta chịu không nổi như vậy chứ. Thoáng chốc, cả người Liêu Phi Vân bỗng xì ra như quả bóng cao su, còn tưởng như mình vẫn đang nằm ngủ mơ ở nhà cơ.
Sau nhiều lần xác nhận với đại não đang loạn cào cào của mình rằng câu vừa rồi thật sự là từ chính miệng Tấn Hành nói với mình, hắn không trúng tà mà thậm chí còn hết sức tỉnh táo, Liêu Phi Vân liền đờ đẫn dùng tay day day mi tâm, khẽ chửi “Cái éo gì” rồi điên tiết nói:
“Sao cậu không biết khôn ra vậy hả! Trước kia cả nhà cậu bị đám tà túy ấy hãm hại, cậu đã quên hết sạch rồi đúng không! Y là túy đấy! Chứ không phải thứ gì khác! Cho dù cậu có không biết nặng nhẹ đi chăng nữa thì cũng đâu thể phạm vào loại sai lầm này được?”
Liêu Phi Vân lớn tiếng chất vấn Tấn Hành, kích động đến mức giọng nói còn run run, nắm tay siết chặt cũng vang tiếng răng rắc vì cơn giận dữ.
Tấn Hành liếc nhìn khuôn mặt phẫn nộ của anh ta, hắn biết người này từ nhỏ đã nóng tính rồi, vì thói quen nghề nghiệp nên càng không chấp nhận nổi bất cứ hạt cát nào lạc vào mắt mình, hắn cũng chẳng biết giải thích thế nào nữa, đành chờ anh ta tuôn xong một tràng dài xong rồi mới phiền muộn nói:
“Nếu em nhớ không lầm, ban đầu chính mọi người đã cùng khuyên em nên tìm một người để bắt đầu cuộc sống mới.”
“……Phải! Lúc trước mọi người cũng vì muốn tốt cho cậu, hi vọng có người bên cậu chung sống hạnh phúc, nhưng y là người bình thường hả? Tự cậu mở to hai mắt ra mà nhìn xem y có phải người bình thường không! Trước đây mọi người đều không biết thì chẳng nói làm gì! Nhưng bây giờ nếu cậu đã biết rồi thì sao vẫn tự ý quyết định mọi chuyện một cách qua loa như vậy chứ? Cậu thấy mình làm vậy có coi được không?”
“……”
“Cậu có nghĩ tới hay không, Tấn Hành, lỡ như một ngày nào đó y dứt bỏ tình cảm giữa cả hai để mà xuống tay với cậu, thậm chí làm hại ông nội và Trường Minh vô tội, đến lúc ấy cậu còn có thể đề phòng được y nữa sao? Cậu dựa vào đâu để tin tưởng lời y nói như vậy? Chỉ dựa vào cái cơ sở tình cảm mà đến chính cậu còn không biết là vững chắc hay không hả?”
Lúc nói xong câu sau cùng, Liêu Phi Vân đã không kiềm chế nổi cơn giận nữa. Anh ta tự thấy mình hoàn toàn cũng vì nghĩ cho hắn nên mới nói ra những lời này thôi, dù sao việc Tấn Thục chết thảm trong tay tà túy đến giờ vẫn là bóng ma tâm lý đeo đẳng trong đầu, cho dù cả hai bọn họ đều từng cố gắng quên đi nhưng nó vẫn cứ mãi ở đó, khó mà nguôi ngoai hết được.
Tuy tính cách Tấn Hành luôn cố chấp, song hắn biết Liêu Phi Vân nói vậy là vì nghĩ cho mình, cho nên cũng không lập tức nói gì. Sau một thoáng, hắn mới cau mày mím môi, nói từng câu từng chữ với Liêu Phi Vân:
“……Cho dù anh có tin hay không thì em thật sự chưa từng giúp anh ấy che giấu bất cứ chuyện gì, em cũng mới biết việc này không lâu thôi. Hôm nay em gọi anh tới đây cũng là muốn nói rõ ràng với anh, em không hi vọng có thể thuyết phục được gì, nhưng thủ phạm giết Tấn Thục và bố mẹ em không phải anh ấy, em không thể vô duyên vô cớ trách tội anh ấy được…… Hơn nữa lúc mới tới nhà em, anh ấy cũng không hề hay biết em là ai, vậy nên sau khi cả hai lộ thân phận, anh ấy còn biểu hiện luống cuống hơn cả em……”
“……Nhưng, nhưng mà?!”
“Đúng, ban đầu quả thật em đã nói với anh rằng người và túy hoàn toàn không có khả năng, nhưng sự thật đã chứng minh về sau em cũng không làm được. Nếu anh muốn trách em, cảm thấy em là kẻ lật lọng, vậy thì em cũng chẳng có gì để bào chữa…… Nhưng hiện giờ em thật sự chỉ muốn cho anh ấy một cơ hội, cũng cho bản thân em một cơ hội, dù sau này xảy ra hậu quả gì, em đều sẽ tự gánh chịu lấy, tuyệt đối không gây liên lụy đến người khác.”
Tấn Hành tỏ thái độ bao che bênh vực ai kia chằm chặp khiến cho Liêu Phi Vân càng nóng nảy hơn, thế mà lúc trước anh ta còn lơ ngơ mai mối cho hai kẻ này hệt như một thằng ngu vậy, không chỉ nói tốt cho tên khốn không rõ lai lịch kia mà còn khuyên Tấn Hành nên biết quý trọng y, đừng có chơi trò cự nự ẩm ương gì cả. Lửa giận càng bốc càng cao, Liêu Phi Vân hết nhịn nổi, liền bắn liên thanh một tràng:
“Được! Được! Cậu nói đúng lắm! Cậu nói gì cũng có lý hết! Về sau anh sẽ không nói gì khiến cậu mất hứng nữa được chưa? Cậu hãy tự lo lấy đi! Dù sao anh cũng chẳng biết y rốt cuộc có phải người như cậu nói hay không! Anh đâu phải người chuẩn bị chung sống với tên đó đâu! Có vài người mới hai mấy tuổi đầu đã hồ đồ đến mức muốn ở bên loại yêu ma quỷ quái này, anh còn có thể ngăn cản được chắc! Hôm nay anh cũng nói rõ luôn, nếu sau này cậu thật sự chấp nhận y, vậy thì tương lai nếu lại gặp chuyện thì đừng tìm anh nữa! Đời này anh ghê tởm nhất là bọn tà túy đó, đằng nào mỗi lần anh đi theo cũng chỉ tổ ngáng chân chứ có giúp được gì cho cậu đâu! Một lần cuối cùng thôi đấy! Đi đến cái xứ Tam Thân quốc kia! Cứ như vậy! Được chưa!”
Hét xa xả vào mặt Tấn Hành xong, Liêu Phi Vân liền xanh mặt đi ra ngoài, rõ ràng không muốn nán lại đây thêm một giây nào nữa. Anh ta trực tiếp đi thẳng, không buồn nhìn đến vẻ mặt của Tấn Hành ở đằng sau, cứ thế đi từ nhà Tấn Hành đến cổng tiểu khu, chuẩn bị lấy xe của mình.
Mà còn chưa đi được mấy bước, anh ta đã thấy một bóng dáng quen quen đang đứng cách xe mình một khoảng xa. Sau khoảnh khắc chạm mắt đầy kỳ quái, thằng cha họ Tần nào đó liền trưng ra vẻ mặt quỷ dị khiến người ta phát ói, tay còn kẹp điếu thuốc quơ quơ với anh ta.
“Làm một điếu không, cảnh sát Liêu?”
“Cút!”
“Ồ? Sao tự dưng nổi nóng thế? Vừa rồi Tấn Hành nói thế nào với ngươi? Cậu ấy có nghe theo lời ngươi, đuổi tên tà túy khốn kiếp là ta đây ra khỏi nhà không? Hay là cậu ấy trông có vẻ rất cố chấp, bất kể ngươi nói thế nào cũng muốn dây dưa với ta tới cùng?”
“……”
Lời Tần Giao nói khiến sắc mặt Liêu Phi Vân lập tức chùng xuống, anh ta trơ mắt nhìn tên khốn này buông ra những lời ác ý kinh khủng trước mặt mình, cuối cùng cũng hiểu vì sao ban nãy y lại chịu rời đi dễ dàng như vậy. Hai bàn tay Liêu Phi Vân siết chặt đến phát run, nhưng vẫn nhịn tức mà chờ tên nham hiểm này nói xong rồi mau cút đi.
Song có vẻ Tần Giao chẳng định buông tha cho anh ta, thấy bốn bề vắng lặng, y bèn cố ý tiến lại gần Liêu Phi Vân, cúi người xuống nhìn thẳng vào Liêu Phi Vân bằng ánh mắt còn âm u đáng sợ hơn cả anh ta, đoạn nhếch miệng bảo:
“……Đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, sau khi chuyện này kết thúc, ngươi tốt nhất nên cách xa Tấn Hành vĩnh viễn đi…… Nói thật, có lúc ta rất ghét những kẻ như ngươi, cứ tự cho rằng động cơ của mình là đúng đắn, lại còn thích khua chân múa tay nhúng mũi vào chuyện của người khác. Ở trong mắt ngươi, có lẽ ngươi nghĩ hành động của mình là đang quan tâm bạn bè…… Nhưng cách thức biểu đạt cảm xúc của ngươi thì lúc nào cũng như một con vượn người đần độn, chỉ biết la hét oang oang với bạn mình, ngu xuẩn đến độ hết thuốc cứu chữa. Bảo sao ta lại dễ dàng đoán được suy nghĩ của ngươi như vậy, bởi vì chỉ cần là người có chút đầu óc thì đều có thể khiến ngươi chết không chỗ chôn thây, ngươi có tin không……”
Mặt Liêu Phi Vân trắng bệch khó coi, ánh mắt lạnh băng tựa như rắn độc của Tần Giao càng khiến lửa giận trong anh ta sục sôi, đồng thời cũng một lần nữa khẳng định rằng, cái tên xấu xa giả dối này tuyệt đối không phải hạng tốt lành gì.
Dẫu vừa mới cãi nhau với Tấn Hành ở trong nhà xong, nhưng bây giờ anh ta vẫn không khỏi lo lắng liệu có khi nào thằng nhãi cứng đầu kia bị lừa hay không.
Vốn dĩ Liêu Phi Vân định đi thẳng một mạch, không thèm đoái hoài đến cái đôi cẩu nam nam không biết xấu hổ này, mà chẳng hiểu sau im lặng được một lúc, cuối cùng anh ta vẫn nghiến răng trừng mắt với cái tên nham hiểm hơn cả chồn, đê tiện hơn cả rắn kia, rống lên rõ là to với y rằng:
“Ngươi nghe đây cho ta! Đây cũng là lần cuối ta cảnh cáo ngươi! Sau này chỉ cần Tấn Hành có việc tìm đến ta! Thì bất kể ngươi là cái con mẹ gì! Bố đây cũng nhất định sẽ xía mũi vào đến cùng! Nếu ngươi dám làm gì gia đình của thằng nhóc kia! Thì cho dù Liêu Phi Vân này có bao nhiêu cái mạng, trước khi chết ta tuyệt đối sẽ lấy mạng người đầu tiên! Hoặc là ngươi ngoan ngoãn vĩnh viễn đừng lộ ra chân tướng gì! Hoặc là chờ xem ta có thể xử gọn ngươi hay không! Mẹ kiếp! Mau cút đi! Đừng có chắn đường nữa nghe không hả!”
Sau khi đưa ra thông điệp nồng nàn thắm thiết hơn cả tuyên ngôn tình bạn này, Liêu Phi Vân liền hằm hằm lái xe ra cửa, phóng đi thẳng bỏ lại một làn khói sặc sụa như nổ lò than, dù rằng mới vừa nãy còn giận dữ tuyên bố không bao giờ làm huynh đệ với Tấn Hành nữa.
Thấy Liêu Phi Vân và chiếc xe của anh ta đã đi khuất rồi, Tần Giao bèn nhíu mày thu lại tầm mắt, chuẩn bị khom lưng xách hai túi rác đặt cạnh bụi hoa lên.
Đúng lúc ấy, Công Mẫu Đại Tiên trốn bên cạnh nghe lỏm nãy giờ bèn thò đầu ra khỏi bụi hoa, ngước cặp mắt tò mò nhìn Tần Giao – cái người rõ là đang vui vẻ kia, rồi nói:
“Túy Quân, sao vừa rồi ngài lại cố ý đùa bỡn gã ngu ngốc kia?”
“Ồ? Ta có đùa bỡn hắn sao?”
“Vâng, mấy câu đó vừa nghe là biết ngài cố ý nói cho hắn ta, nhưng ai bảo hắn dám mắng Tấn tướng công của chúng ta cơ, Tấn tướng công là người trong lòng của Túy Quân đó, hắn là cái thá gì mà dám mắng người ta như vậy? Còn mắng cả Túy Quân nữa chứ, đúng là không sợ chết……”
Mẫu Đại Tiên ngồi xổm trong bụi hoa bắt đầu cười hì hì nói linh tinh, sau đó còn cùng chồn đực nịnh hót cấp trên của mình và Tấn tướng công nhà y.
Nghe hai vợ chồng nhà chồn này nịnh nọt như thế, Tần Túy Quân chỉ nheo mắt thờ ơ, không hề tỏ cảm xúc gì. Con ngươi màu xám quỷ dị kia khẽ chuyển động, y ung dung đưa ra một câu bình luận:
“Đồ ngu đúng là đồ ngu, một gã đầu óc ngu si tứ chi phát triển như thế, ta cũng cóc thèm chấp nhặt với hắn làm gì…… Chỉ sợ Tấn tướng công của các ngươi mà mất đi người bạn duy nhất này thì lại bắt đầu hối hận thôi, đừng có làm như cái gì cũng do ta cố ý gây ra chứ, ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu……”
Lầm bầm lầu bầu xong, thấy bản mặt chúng nó ngơ ngơ ngác ngác, Tần Giao cũng chẳng giải thích gì thêm. Y xách túi rác màu đen lên đi được mấy bước thì chợt nhớ tới gì đó, bèn cúi đầu nở một nụ cười đáng sợ với hai con chồn này.
“À mà, ta quên nhắc nhở các ngươi, sau này giữa ban ngày ban mặt mà còn dám tùy tiện thò mặt ra bắt chuyện với ta, để cho hàng xóm xung quanh nhìn thấy được, vậy thì ta sẽ lột da các ngươi ra. Hai hôm nữa ta và cậu ấy phải cùng đi tìm Tam Thân quốc, chắc mấy ngày sau mới về được, nhà cửa đành nhờ các ngươi trông giúp vậy. Lúc rảnh thì chịu khó làm nhiều việc tốt vào, sau đó nếu Tấn tướng công của các ngươi có hỏi thì nói là ta bảo các ngươi làm vậy, nhớ phải nói khiêm tốn tự nhiên một tí, nghe rõ chưa?”
Công Mẫu Đại Tiên: “Nghe…… Nghe rõ rồi, thưa Túy Quân.”
Danh sách chương