“Mèo nhà Tấn Hành, không phải mèo phàm, mà là tổ tông” câu nói này xuất hiện sớm nhất là từ miệng Liêu Phi Vân.
Tuy rằng Lão Nhĩ Đóa đúng là tổ tông nhà Tấn Hành thật, hơn nữa còn là một vị lão tổ tông đức cao vọng trọng.
Song có lẽ bộ dáng vô tư vô lo vô dụng ngày thường của nó đã in dấu quá sâu vào lòng người, cho nên cả nhà họ Tấn từ già đến trẻ đều chẳng cảm thấy con mèo già sống ít nhất hơn 20 chục năm, sức ăn kinh người lại còn hay thích làm trò này có chỗ nào kỳ quái.
Mặc dù thi thoảng con mèo này cũng sẽ biểu hiện ra cảm xúc giống như con người, ví dụ như dạo gần đây nó hay trốn đi một mình khóc meo meo, nhưng người lớn tuổi như dì Trương chỉ nghĩ là nó quá già, cơm mèo quá mặn, cho nên tâm tình nó mới không tốt thôi, dù sao bình thường Lão Nhĩ Đóa vẫn luôn ngoan ngoãn hiền lành mà, có chăng cũng chỉ thông minh hơn bọn mèo bình thường một xíu thôi.
Về chuyện này, Tấn Hành cũng không cách nào giải thích kỹ với dì Trương luôn quan tâm con mèo được, đằng nào hắn cũng đâu thể nói rằng hai bữa nay là kỷ niệm tròn 2454 năm ngày mất của vợ Lão Nhĩ Đóa, cho nên nó mới buồn đau khổ sở đến nỗi chẳng ăn được cơm mèo.
Cũng vì chuyện quá khứ mà đương sự mèo không muốn nhắc lại ấy mà thời gian này ở bất cứ chỗ nào trong nhà cũ cũng chẳng thể tìm được bóng dáng lão mèo già trốn đi âm thầm sầu muộn.
Do đó sau khi xử lý xong mâu thuẫn gia đình với Tần Giao, Tấn Hành cũng không chủ động về đây quấy rầy vị lão tổ tông đang có tâm trạng cực kỳ tồi tệ này. Chẳng qua hôm nay vừa khéo có việc cho nên hắn mới đi qua cửa tìm đến Tấn vương cung.
Vừa mới vào trong, đập vào mắt Tấn Hành chính là hình ảnh lão tổ tông nhà mình say ngất ngây con gà tây, đang làm trò con bò khùng điên, ngay cả tiếng người cũng không nói được rõ ràng.
“Nào…… Nào, hát đi nhảy đi…… Hát cho cô nghe bài “Chuột yêu gạo” coi nào…… meo…… meo meo meo……” (Cô: từ xưng hô của bậc đế vương, tương tự “Trẫm” hay “Quả nhân”.)
Tấn Hành: “……”
Các vũ công với cái đầu chuột và cơ thể phụ nữ đều đang nhảy múa uyển chuyển, đầu của toàn bộ người hầu kẻ hạ trong vương đình cũng toàn là các loại chuột khác nhau, nào là chuột đồng, chuột hamster, hay thậm chí cả sóc chuột.
Tấn Hành quả thực đau đầu nhức óc, hắn lạnh mặt dòm cái tên trông còn thư sinh văn nhược hơn cả mình kia, mất kiên nhẫn lôi nó đi một cách thô bạo trước ánh mắt trố ra của đám cung nhân.
“Làm gì đó làm gì đó…… Thằng ranh con mi định tạo phản hả…… Người đâu…… Còn không mau cứu giá!!!”
Bất kể nó có giãy dụa la hét như thế nào, cuối cùng hai ông cháu vẫn ầm ĩ lết ra khỏi cửa cung sống động trên bức họa kia. Chờ cho thanh niên say khướt nọ mơ màng đỡ lấy cái chán đỏ ửng của mình, nằm trên thảm trải sàn trong thư phòng hắt xì một phát vang dội, cháu nhỏ nhà nó mới dửng dưng cúi đầu xuống nhìn nó, cau mày hỏi thăm một câu:
“Tỉnh táo hơn chút nào chưa?”
“……”
Lão tổ tông tức dồn máu não, rất muốn chửi thằng oắt thối tha giờ mi đủ lông đủ cánh rồi nên dám ngược đãi ta như thế hả, khốn nỗi ở trước mặt Tấn Hành nó chưa từng dám bật câu nào, cuối cùng đành tủi thân co rúc lại thành một cục, biến trở về hình mèo. Nó giương cái mặt mèo đỏ lừ vì hơi men lên, lồm cồm bò dậy từ thảm trải sàn một cách không cam tâm tình nguyện.
“Ầy, sao hôm nay tự dưng lại về thế…… Ta còn tưởng rằng con có mợ nhà ta rồi là quên hết việc đàng hoàng mà ông nội với lão tổ tông giao cho rồi chứ hừ hừ…… Con chó kỳ lạ trong nhà bữa trước đã bắt được chưa…… Còn cả con rắn gì gì đó nữa? Dặn con mua thuốc đánh rắn, có phải lại quên rồi không?”
Tuy miệng lầm bầm thế nhưng lão mèo cũng không định bắt Tấn Hành trả lời từng câu mình vừa hỏi ra, chẳng qua là lải nhải cho sướng cái mồm thôi, nói xong nó lại lết tới chỗ gầm bàn nằm bò ra đó.
Bây giờ Tấn Hành đã không còn đỏ mặt lúng túng vì mấy câu trêu chọc kiểu này nữa rồi, chờ nó lấy vuốt mèo chà lau cái mặt mình xong, hắn bèn thuật lại sự tình xảy ra. Sau một lát, Lão Nhĩ Đóa trốn dưới gầm bàn mới lắc lắc đuôi như có điều suy nghĩ, rồi bèn kéo dài giọng bảo với chàng thanh niên trước mặt:
“Ồ…… Cho nên chính là, con nhóc họ Tiểu lai lịch mập mờ kia bảo với con rằng…… trước kia vì trốn họa nên chị của con đã để lại một cánh cửa khác cho cô ta đúng không? Hơn nữa chị của con còn để món đồ gì đó ở trong cửa? Con hoài nghi đó có thể là chìa khóa cửa?”
“Vâng.”
Tấn Hành vẫn đang cúi đầu tìm kiếm lật giở vài ba quyển sách cũ mới lấy xuống từ giá sách, lời hắn nói cũng khiến Lão Nhĩ Đóa thắc mắc suy tư một hồi, cuối cùng nó tò mò hỏi “Sao hai người kia lại biết nhau”.
Tấn Hành nhìn vào lời chú giải bằng mực đỏ bên phía tay trái mình, vẻ mặt có phần phức tạp, đoạn chậm rãi bảo:
“……Một vị trưởng bối mấy đời trước của Tiểu thị là Tiểu phu nhân qua đời vì bệnh tật, để cứu bà ta, chồng bà ta là Đinh sinh đã lên đường tìm kiếm Đăng Tâm lão nhân, kẻ có thể hồi sinh người chết. Tương truyền Đăng Tâm lão nhân có năng lực nghịch chuyển thời gian, nhưng nhất định phải luôn luôn có tim người để chế ra bấc đèn thì mới có thể đảm bảo bản thân sống mãi mãi……”
“Ủa? Hình như ta cũng từng nghe chuyện này rồi, là triều đại nào ấy nhỉ…… Nhưng sao ta nhớ cái này là người ta bịa ra thôi mà……”
“Ừm, lời đồn này bắt nguồn từ câu chuyện hương dã bịa đặt chứ không có xuất xứ cụ thể, có thể vì tình thế quẫn bách nên ông ta đã lựa chọn tin vào lời đồn không thiết thực này. Nhưng khi thư sinh Đinh sinh kia lặn lội từ quê nhà Hoành Giản đến tận Tùng Giang, ông ta mới biết trên đời này vốn không hề có Đăng Tâm lão nhân nào cả, Đăng Tâm lão nhân là cách gọi nhân cách hóa mà một người thuyết thư kể chuyện ở Tùng Giang dùng để chỉ cái giá nến, hàm nghĩa thực tế chính là thời gian cũng bùng cháy rồi mau chóng vụt tắt tựa như chiếc giá nến……” (Đăng tâm nghĩa là bấc đèn.)
“……”
“Sau khi biết được chân tướng, hết thảy hi vọng của ông ta cũng trôi theo dòng nước. Trong cơn bi phẫn Đinh sinh đã dùng đế đèn moi sống tim của mình ra, dùng máu từ tim và toàn bộ dầu mỡ trên người để thắp đèn rồi tự thiêu, sau một đêm, vùng Hoành Giản xảy ra hiện tượng nghịch chuyển thời gian, Tiểu phu nhân phục sinh trở về, mà câu chuyện về Đăng Tâm lão nhân có thể cải tử hồi sinhh cũng bắt đầu xuất hiện trong thoại bản thời Tống Minh, thậm chí cả trong một số báo cáo tương quan mấy năm gần đây……”
“Cho nên…… Ý con là, rất có thể Đinh sinh đã hóa thành Đăng Tâm lão nhân?”
“Phải, Tiểu Ngũ Uẩn không trực tiếp thừa nhận điều đó, nhưng con cảm thấy có khả năng rất lớn. Có lẽ cũng do chuyện này nên trước kia Tấn Thục mới quen biết cô ta, bởi vì Liêu Phi Vân nói cô ta từng cố gắng giả chết, hơn nữa mấy năm trước thành phố Dương Xuyên cũng từng xảy ra một sự kiện nghịch chuyển thời gian khác.”
“Giờ tự dưng cô ta chủ động chạy đi nói chuyện cánh “Cửa” với con là muốn làm gì?”
“Con hoài nghi rằng, Đinh sinh, cũng chính là Đăng Tâm lão nhân đã hóa thành túy, đã dùng biện pháp nào đó khiến người họ Tiểu không thể nào già đi, mà người bình thường vốn đâu thể chịu đựng được chuyện trường sinh, cho nên cuối cùng chính bản thân Tiểu phu nhân cũng ngán ngẩm cảm giác phải sống mãi, không thể nào già đi một cách bình thường.”
“……”
“Có lẽ trước khi chết, bà ta đã nói với đứa con duy nhất của mình và Đinh sinh là nhất định phải đi tìm cha nó…… Thế nhưng mấy đời trôi qua, tộc Tiểu thị vẫn không thể nào kết thúc nỗi khổ trường sinh đeo đẳng suốt năm tháng, chỉ có thể dùng cách tự kết liễu để chấm dứt sinh mệnh vĩnh cửu không có điểm dừng của mình…… Vừa rồi cô ta thăm dò con, hẳn là muốn thông qua con để hoàn toàn kết thúc sự đau khổ này, sau đó sẽ dùng thứ con phải tìm bên trong Cửa làm điều kiện để hoàn thành mục đích của cô ta.”
Câu cuối cùng là kết luận mà Tấn Hành đưa ra từ những lời Tiểu Ngũ Uẩn mới lén lút nói cho hắn, lúc đó hắn không vội vàng đáp ứng mà muốn về hỏi ý Lão Nhĩ Đóa để xác nhận mức độ tin cậy của một vài sự việc, sau đó mới đi đến quyết định tiếp theo.
Bấy giờ nghe Tấn Hành hỏi trên đời này rốt cuộc có tồn tại cánh cửa nào nằm bên ngoài Họ Vạn Gia hay không, lão mèo già liền híp mắt đăm chiêu rồi nhanh chóng trả lời hắn rằng:
“Có, hơn nữa không chỉ một mà tận tám cái.”
“Tám cái?”
“Đúng vậy, tám họ lớn thời thượng cổ [1] thì là tám cái, bọn họ chưa bao giờ tiến vào cùng các dòng họ thông thường, nhiều năm qua bọn họ cũng chưa từng xuất hiện trong Họ Vạn Gia. Nếu lúc đó Tấn Thục đưa đồ vật quan trọng đến địa bàn của họ để tạm thời bảo quản thì cũng không lạ. Chỗ của tám lão già chết tiệt kia không phải nơi người bình thường có thể vào được, tính khí mấy lão đó cũng thúi hoắc, lại còn suốt ngày dẫn theo một đám con cháu hình thù dị dạng, ba đầu sáu tay, ra ngoài có thể hù chết người……”
Lão Nhĩ Đóa bĩu môi nói thế làm vẻ mặt Tấn Hành trở nên phức tạp, chú ý đến ánh mắt của lão mèo già giờ phút này, hắn cũng cẩn thận hồi tưởng lại ký ức mười mấy năm về trước. Bỗng, Tấn Hành nhướn mày, nói có vẻ chần chừ:
“Có phải một trong số đó tên là Tam Thân quốc[2]không……”
“Hả? Sao con biết?!”
“Hình như trước đây Tấn Thục…… cũng từng nhắc đến đôi chút với con.”
Bản thân hắn cũng không dám chắc lắm, nếu không phải một số từ Lão Nhĩ Đóa nói đến nghe hơi quen tai thì hắn cũng sắp quên luôn chuyện này rồi. Hắn cố nhớ lại thêm một lúc nữa rồi bỗng mở mắt ra, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào trang sách trong tay, nghĩ tới một chuyện mà bản thân gần như đã quên lãng.
Tuổi thơ Tấn Hành bắt đầu từ thuở có ký ức, cứ mỗi khi sắp đến cuối thàng, vào thời điểm mặt trăng hoàn toàn mất đi ánh sáng, chị gái Tấn Thục của hắn sẽ đột ngột biến mất vài buổi tối.
Khi đó hắn còn chưa lên cấp ba, vẫn là một đứa trẻ rất ỷ lại vào chị mình, cho nên Tấn Thục đi đâu hắn cũng đòi theo cùng, mỗi khi hai người cùng ra ngoài thì hắn càng không muốn rời khỏi chị mình nửa bước.
Về sau mỗi lần hồi tưởng lại, Liêu Phi Vân đều nói hắn hồi đó quả thực giống như một chiêc bánh tổ[3] có chân vậy, chỉ cần dán vào Tấn Thục là sẽ không gỡ ra được,. Mà hồi nhỏ sức khỏe hắn không tốt lắm, da mặt lại còn mỏng, Tấn Thục không yên lòng về hắn, vậy nên hầu như tối nào cũng sang thăm nom em trai rồi mới về đi ngủ.
Chắc hồi sáng ở trường mới bị Liêu Phi Vân dọa bằng mấy câu chuyện ma quỷ nên Tấn Hành trốn rúc trong chăn, im ỉm không hé răng nói tiếng nào, đến tận khi Tấn Thục ngồi xuống đầu giường, nở nụ cười gặng hỏi hắn là rốt cuộc có chuyện gì, cậu cả với ngoại hình lẫn tính cách đều giống thỏ con mới giận dỗi mách chị mình:
“……Phi Phi cứ cố ý kể chuyện yêu quái trước mặt mọi người để dọa em sợ.”
Bộ dáng em trai mình trốn trong chăn giận dỗi thực sự quá sức đáng yêu, lần nào Tấn Thục cũng bị chọc cười bởi trò gây lộn của hai thằng nhóc này, nhưng không giống những người khác, chưa lần nào cô nói với Tấn Hành rằng yêu quái chẳng hề tồn tại trên đời.
Để khiến Tấn Hành đỡ sợ yêu quái, thi thoảng cô sẽ kể cho hắn nghe một vài câu chuyện chí quái không quá đáng sợ mà thậm chí còn rất thần kỳ và thú vị. Một buổi tối nọ, Tấn Thục tình cờ kể cho Tấn Hành một câu chuyện thế này.
“Trên đời này kỳ thực có một chiếc chìa khóa rất kỳ diệu, nó có thể mở được hết thảy cánh cửa cổ xưa trên thế gian này, phía sau những cánh cửa đó dẫn tới vô số nơi mà không ai vào được, trong đó có một nơi gọi là *Tam Thân quốc, ở nơi ấy có một nhóm người họ Diêu.”
“Tam Thân quốc?”
“Ừ, bọn họ là con cháu đời sau của Đế Tuấn và Nga Hoàng, dân chúng ở đấy đều có một cái đầu và ba thân thể giống hệt nhau. Trông có vẻ cồng kềnh bất tiện là vậy, nhưng bọn họ lại có thể dễ dàng sai khiến báo và gấu, đồng thời họ cũng là tổ tiên của tất cả những người họ Diêu mà thời nay chúng ta biết. Hơn nữa, Diêu là một trong tám họ lớn thời thượng cổ, cho nên nó cũng là xuất xứ sớm nhất của rất nhiều dòng họ……”
Đây là lần đầu tiên Tấn Hành nghe kể về điển cố ly kỳ như vậy, cho nên từ đó, những câu chuyện liên quan đến thế giới phía sau “Cửa” đều được hắn ghi nhớ kỹ trong lòng.
Mãi đến buổi tối năm 18 tuổi, trong một hồi đại họa bất ngờ giáng xuống, hắn cuối cùng cũng phát hiện ra bí mật mà Tấn Thục che giấu mình bấy lâu. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời hắn chân chính chạm tới “Cửa” và trải nghiệm hết thảy nỗi thống khổ mà về sau hắn vẫn không thể hồi ức tường tận lại.
“Tấn Hành…… hãy tìm lại thứ mà nhà mình đánh mất…… Chị không thể…… nói cho em biết nó đang ở đâu…… Lũ tà túy đó đang lùng sục khắp nơi…… Bây giờ em vẫn chưa thể nào chống lại bọn chúng…… Tương lai dù có xảy ra chuyện gì, cũng phải nhớ bảo vệ bản thân mình…… Đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, còn nữa…… hãy giúp chị chăm sóc ông nội thật tốt……”
“Vậy…… nên làm gì với hai đứa bé kia?”
“Giết…… giết hết…… toàn bộ, hai đứa…… một đứa cũng không được lưu lại, nếu như em…… không thể nhẫn tâm xuống tay với bọn nó, vậy thì hãy ném chúng nó…… đến Túy Giới đi…… Đừng quan tâm đến sự sống chết của bọn nó nữa…… Nghe lời chị, hãy để từ giờ trở đi chúng không còn bất cứ liên quan gì đến nhà họ Tấn, như vậy thì em mới có thể…… bình an sống tiếp, thật dài thật lâu, sống tiếp…… thay cho chị……”
✿Tác giả có lời muốn nói:
① Tam Thân quốc: Xuất phát từ Sơn Hải Kinh.
② Có mấy chế không hiểu tôi đang viết cái gì, cho nên đánh dấu một ít trọng điểm nha, Đinh sinh chính là Đăng Tâm lão nhân, Tiểu thị muốn kết thúc trường sinh, mợ cần tìm về trái tim, đây là một bộ phận nhá; Tiểu thị đang nắm giữ Cửa, cậu biết chính xác cách tiến vào Tam Thân quốc, trong tay mợ có cái gì! Có chìa-khoá-cửa! ③ Nếu không nhớ vì sao mợ lại có chìa khoá thì hãy xem lại chương 7, trong chiếc túi đen của mợ đựng cái gì, mặt khác liên quan đến một cái tên khác của cậu cả, ở chương 4 cái tên này từng xuất hiện trong cuộc đối thoại giữa cậu và lão mèo, lúc đó lão mèo gọi cậu là Tấn Tỏa Dương, cho nên lúc trước đều nêu trọng điểm rồi nhé, chỗ này nói cụ thể một tí thôi.
******
★Chú thích:
[1]Tám họ lớn thời thượng cổ: họ ở đây là “tính”, trong truyện mọi người hay bắt gặp từ “dòng họ” mà mình edit ra, nhưng thực ra từ gốc là “tính thị” nhé, bên Trung phân chia rạch ròi giữa “tính” và “thị”. “Tính” xuất phát từ thị tộc bộ lạc cổ xưa, tồn tại từ thời chế độ mẫu hệ, cùng “tính” tức là cùng tổ tiên, còn “thị” là sau này phân hóa mà thành, bắt đầu từ thời chế độ phụ hệ khi đàn ông địa vị cao được phân đất phong tước, “tính” của một người không thay đổi còn “thị” thì có thể thay đổi tùy trường hợp. Các dòng họ ở Trung Quốc hiện nay là xuất phát từ tám họ lớn thời thượng cổ mà ra, bao gồm “Cơ, Khương, Diêu, Doanh, Tự, Vân, Quỳ, Cật”. Ví dụ họ Tấn của công là bắt nguồn từ họ Cơ (họ của vua nước Tấn), họ Tần của thụ bắt nguồn từ họ Doanh (họ của vua nước Tần), nên mới có Tấn Tần chi hảo đấy.
[2]Tam Thân quốc: là một trong 36 quốc gia ngoài biển, xuất hiện trong Sơn Hải Kinh – Hải Ngoại Tây Kinh, người dân nước này gọi là Tam Thân dân, là hậu duệ của Đế Tuấn và Nga Hoàng. Bọn họ có một cái đầu và ba cái thân, tất cả đều mang họ Diêu, dùng lúa làm thức ăn và có khả năng điều khiển chim muông.
Tuy rằng Lão Nhĩ Đóa đúng là tổ tông nhà Tấn Hành thật, hơn nữa còn là một vị lão tổ tông đức cao vọng trọng.
Song có lẽ bộ dáng vô tư vô lo vô dụng ngày thường của nó đã in dấu quá sâu vào lòng người, cho nên cả nhà họ Tấn từ già đến trẻ đều chẳng cảm thấy con mèo già sống ít nhất hơn 20 chục năm, sức ăn kinh người lại còn hay thích làm trò này có chỗ nào kỳ quái.
Mặc dù thi thoảng con mèo này cũng sẽ biểu hiện ra cảm xúc giống như con người, ví dụ như dạo gần đây nó hay trốn đi một mình khóc meo meo, nhưng người lớn tuổi như dì Trương chỉ nghĩ là nó quá già, cơm mèo quá mặn, cho nên tâm tình nó mới không tốt thôi, dù sao bình thường Lão Nhĩ Đóa vẫn luôn ngoan ngoãn hiền lành mà, có chăng cũng chỉ thông minh hơn bọn mèo bình thường một xíu thôi.
Về chuyện này, Tấn Hành cũng không cách nào giải thích kỹ với dì Trương luôn quan tâm con mèo được, đằng nào hắn cũng đâu thể nói rằng hai bữa nay là kỷ niệm tròn 2454 năm ngày mất của vợ Lão Nhĩ Đóa, cho nên nó mới buồn đau khổ sở đến nỗi chẳng ăn được cơm mèo.
Cũng vì chuyện quá khứ mà đương sự mèo không muốn nhắc lại ấy mà thời gian này ở bất cứ chỗ nào trong nhà cũ cũng chẳng thể tìm được bóng dáng lão mèo già trốn đi âm thầm sầu muộn.
Do đó sau khi xử lý xong mâu thuẫn gia đình với Tần Giao, Tấn Hành cũng không chủ động về đây quấy rầy vị lão tổ tông đang có tâm trạng cực kỳ tồi tệ này. Chẳng qua hôm nay vừa khéo có việc cho nên hắn mới đi qua cửa tìm đến Tấn vương cung.
Vừa mới vào trong, đập vào mắt Tấn Hành chính là hình ảnh lão tổ tông nhà mình say ngất ngây con gà tây, đang làm trò con bò khùng điên, ngay cả tiếng người cũng không nói được rõ ràng.
“Nào…… Nào, hát đi nhảy đi…… Hát cho cô nghe bài “Chuột yêu gạo” coi nào…… meo…… meo meo meo……” (Cô: từ xưng hô của bậc đế vương, tương tự “Trẫm” hay “Quả nhân”.)
Tấn Hành: “……”
Các vũ công với cái đầu chuột và cơ thể phụ nữ đều đang nhảy múa uyển chuyển, đầu của toàn bộ người hầu kẻ hạ trong vương đình cũng toàn là các loại chuột khác nhau, nào là chuột đồng, chuột hamster, hay thậm chí cả sóc chuột.
Tấn Hành quả thực đau đầu nhức óc, hắn lạnh mặt dòm cái tên trông còn thư sinh văn nhược hơn cả mình kia, mất kiên nhẫn lôi nó đi một cách thô bạo trước ánh mắt trố ra của đám cung nhân.
“Làm gì đó làm gì đó…… Thằng ranh con mi định tạo phản hả…… Người đâu…… Còn không mau cứu giá!!!”
Bất kể nó có giãy dụa la hét như thế nào, cuối cùng hai ông cháu vẫn ầm ĩ lết ra khỏi cửa cung sống động trên bức họa kia. Chờ cho thanh niên say khướt nọ mơ màng đỡ lấy cái chán đỏ ửng của mình, nằm trên thảm trải sàn trong thư phòng hắt xì một phát vang dội, cháu nhỏ nhà nó mới dửng dưng cúi đầu xuống nhìn nó, cau mày hỏi thăm một câu:
“Tỉnh táo hơn chút nào chưa?”
“……”
Lão tổ tông tức dồn máu não, rất muốn chửi thằng oắt thối tha giờ mi đủ lông đủ cánh rồi nên dám ngược đãi ta như thế hả, khốn nỗi ở trước mặt Tấn Hành nó chưa từng dám bật câu nào, cuối cùng đành tủi thân co rúc lại thành một cục, biến trở về hình mèo. Nó giương cái mặt mèo đỏ lừ vì hơi men lên, lồm cồm bò dậy từ thảm trải sàn một cách không cam tâm tình nguyện.
“Ầy, sao hôm nay tự dưng lại về thế…… Ta còn tưởng rằng con có mợ nhà ta rồi là quên hết việc đàng hoàng mà ông nội với lão tổ tông giao cho rồi chứ hừ hừ…… Con chó kỳ lạ trong nhà bữa trước đã bắt được chưa…… Còn cả con rắn gì gì đó nữa? Dặn con mua thuốc đánh rắn, có phải lại quên rồi không?”
Tuy miệng lầm bầm thế nhưng lão mèo cũng không định bắt Tấn Hành trả lời từng câu mình vừa hỏi ra, chẳng qua là lải nhải cho sướng cái mồm thôi, nói xong nó lại lết tới chỗ gầm bàn nằm bò ra đó.
Bây giờ Tấn Hành đã không còn đỏ mặt lúng túng vì mấy câu trêu chọc kiểu này nữa rồi, chờ nó lấy vuốt mèo chà lau cái mặt mình xong, hắn bèn thuật lại sự tình xảy ra. Sau một lát, Lão Nhĩ Đóa trốn dưới gầm bàn mới lắc lắc đuôi như có điều suy nghĩ, rồi bèn kéo dài giọng bảo với chàng thanh niên trước mặt:
“Ồ…… Cho nên chính là, con nhóc họ Tiểu lai lịch mập mờ kia bảo với con rằng…… trước kia vì trốn họa nên chị của con đã để lại một cánh cửa khác cho cô ta đúng không? Hơn nữa chị của con còn để món đồ gì đó ở trong cửa? Con hoài nghi đó có thể là chìa khóa cửa?”
“Vâng.”
Tấn Hành vẫn đang cúi đầu tìm kiếm lật giở vài ba quyển sách cũ mới lấy xuống từ giá sách, lời hắn nói cũng khiến Lão Nhĩ Đóa thắc mắc suy tư một hồi, cuối cùng nó tò mò hỏi “Sao hai người kia lại biết nhau”.
Tấn Hành nhìn vào lời chú giải bằng mực đỏ bên phía tay trái mình, vẻ mặt có phần phức tạp, đoạn chậm rãi bảo:
“……Một vị trưởng bối mấy đời trước của Tiểu thị là Tiểu phu nhân qua đời vì bệnh tật, để cứu bà ta, chồng bà ta là Đinh sinh đã lên đường tìm kiếm Đăng Tâm lão nhân, kẻ có thể hồi sinh người chết. Tương truyền Đăng Tâm lão nhân có năng lực nghịch chuyển thời gian, nhưng nhất định phải luôn luôn có tim người để chế ra bấc đèn thì mới có thể đảm bảo bản thân sống mãi mãi……”
“Ủa? Hình như ta cũng từng nghe chuyện này rồi, là triều đại nào ấy nhỉ…… Nhưng sao ta nhớ cái này là người ta bịa ra thôi mà……”
“Ừm, lời đồn này bắt nguồn từ câu chuyện hương dã bịa đặt chứ không có xuất xứ cụ thể, có thể vì tình thế quẫn bách nên ông ta đã lựa chọn tin vào lời đồn không thiết thực này. Nhưng khi thư sinh Đinh sinh kia lặn lội từ quê nhà Hoành Giản đến tận Tùng Giang, ông ta mới biết trên đời này vốn không hề có Đăng Tâm lão nhân nào cả, Đăng Tâm lão nhân là cách gọi nhân cách hóa mà một người thuyết thư kể chuyện ở Tùng Giang dùng để chỉ cái giá nến, hàm nghĩa thực tế chính là thời gian cũng bùng cháy rồi mau chóng vụt tắt tựa như chiếc giá nến……” (Đăng tâm nghĩa là bấc đèn.)
“……”
“Sau khi biết được chân tướng, hết thảy hi vọng của ông ta cũng trôi theo dòng nước. Trong cơn bi phẫn Đinh sinh đã dùng đế đèn moi sống tim của mình ra, dùng máu từ tim và toàn bộ dầu mỡ trên người để thắp đèn rồi tự thiêu, sau một đêm, vùng Hoành Giản xảy ra hiện tượng nghịch chuyển thời gian, Tiểu phu nhân phục sinh trở về, mà câu chuyện về Đăng Tâm lão nhân có thể cải tử hồi sinhh cũng bắt đầu xuất hiện trong thoại bản thời Tống Minh, thậm chí cả trong một số báo cáo tương quan mấy năm gần đây……”
“Cho nên…… Ý con là, rất có thể Đinh sinh đã hóa thành Đăng Tâm lão nhân?”
“Phải, Tiểu Ngũ Uẩn không trực tiếp thừa nhận điều đó, nhưng con cảm thấy có khả năng rất lớn. Có lẽ cũng do chuyện này nên trước kia Tấn Thục mới quen biết cô ta, bởi vì Liêu Phi Vân nói cô ta từng cố gắng giả chết, hơn nữa mấy năm trước thành phố Dương Xuyên cũng từng xảy ra một sự kiện nghịch chuyển thời gian khác.”
“Giờ tự dưng cô ta chủ động chạy đi nói chuyện cánh “Cửa” với con là muốn làm gì?”
“Con hoài nghi rằng, Đinh sinh, cũng chính là Đăng Tâm lão nhân đã hóa thành túy, đã dùng biện pháp nào đó khiến người họ Tiểu không thể nào già đi, mà người bình thường vốn đâu thể chịu đựng được chuyện trường sinh, cho nên cuối cùng chính bản thân Tiểu phu nhân cũng ngán ngẩm cảm giác phải sống mãi, không thể nào già đi một cách bình thường.”
“……”
“Có lẽ trước khi chết, bà ta đã nói với đứa con duy nhất của mình và Đinh sinh là nhất định phải đi tìm cha nó…… Thế nhưng mấy đời trôi qua, tộc Tiểu thị vẫn không thể nào kết thúc nỗi khổ trường sinh đeo đẳng suốt năm tháng, chỉ có thể dùng cách tự kết liễu để chấm dứt sinh mệnh vĩnh cửu không có điểm dừng của mình…… Vừa rồi cô ta thăm dò con, hẳn là muốn thông qua con để hoàn toàn kết thúc sự đau khổ này, sau đó sẽ dùng thứ con phải tìm bên trong Cửa làm điều kiện để hoàn thành mục đích của cô ta.”
Câu cuối cùng là kết luận mà Tấn Hành đưa ra từ những lời Tiểu Ngũ Uẩn mới lén lút nói cho hắn, lúc đó hắn không vội vàng đáp ứng mà muốn về hỏi ý Lão Nhĩ Đóa để xác nhận mức độ tin cậy của một vài sự việc, sau đó mới đi đến quyết định tiếp theo.
Bấy giờ nghe Tấn Hành hỏi trên đời này rốt cuộc có tồn tại cánh cửa nào nằm bên ngoài Họ Vạn Gia hay không, lão mèo già liền híp mắt đăm chiêu rồi nhanh chóng trả lời hắn rằng:
“Có, hơn nữa không chỉ một mà tận tám cái.”
“Tám cái?”
“Đúng vậy, tám họ lớn thời thượng cổ [1] thì là tám cái, bọn họ chưa bao giờ tiến vào cùng các dòng họ thông thường, nhiều năm qua bọn họ cũng chưa từng xuất hiện trong Họ Vạn Gia. Nếu lúc đó Tấn Thục đưa đồ vật quan trọng đến địa bàn của họ để tạm thời bảo quản thì cũng không lạ. Chỗ của tám lão già chết tiệt kia không phải nơi người bình thường có thể vào được, tính khí mấy lão đó cũng thúi hoắc, lại còn suốt ngày dẫn theo một đám con cháu hình thù dị dạng, ba đầu sáu tay, ra ngoài có thể hù chết người……”
Lão Nhĩ Đóa bĩu môi nói thế làm vẻ mặt Tấn Hành trở nên phức tạp, chú ý đến ánh mắt của lão mèo già giờ phút này, hắn cũng cẩn thận hồi tưởng lại ký ức mười mấy năm về trước. Bỗng, Tấn Hành nhướn mày, nói có vẻ chần chừ:
“Có phải một trong số đó tên là Tam Thân quốc[2]không……”
“Hả? Sao con biết?!”
“Hình như trước đây Tấn Thục…… cũng từng nhắc đến đôi chút với con.”
Bản thân hắn cũng không dám chắc lắm, nếu không phải một số từ Lão Nhĩ Đóa nói đến nghe hơi quen tai thì hắn cũng sắp quên luôn chuyện này rồi. Hắn cố nhớ lại thêm một lúc nữa rồi bỗng mở mắt ra, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào trang sách trong tay, nghĩ tới một chuyện mà bản thân gần như đã quên lãng.
Tuổi thơ Tấn Hành bắt đầu từ thuở có ký ức, cứ mỗi khi sắp đến cuối thàng, vào thời điểm mặt trăng hoàn toàn mất đi ánh sáng, chị gái Tấn Thục của hắn sẽ đột ngột biến mất vài buổi tối.
Khi đó hắn còn chưa lên cấp ba, vẫn là một đứa trẻ rất ỷ lại vào chị mình, cho nên Tấn Thục đi đâu hắn cũng đòi theo cùng, mỗi khi hai người cùng ra ngoài thì hắn càng không muốn rời khỏi chị mình nửa bước.
Về sau mỗi lần hồi tưởng lại, Liêu Phi Vân đều nói hắn hồi đó quả thực giống như một chiêc bánh tổ[3] có chân vậy, chỉ cần dán vào Tấn Thục là sẽ không gỡ ra được,. Mà hồi nhỏ sức khỏe hắn không tốt lắm, da mặt lại còn mỏng, Tấn Thục không yên lòng về hắn, vậy nên hầu như tối nào cũng sang thăm nom em trai rồi mới về đi ngủ.
Chắc hồi sáng ở trường mới bị Liêu Phi Vân dọa bằng mấy câu chuyện ma quỷ nên Tấn Hành trốn rúc trong chăn, im ỉm không hé răng nói tiếng nào, đến tận khi Tấn Thục ngồi xuống đầu giường, nở nụ cười gặng hỏi hắn là rốt cuộc có chuyện gì, cậu cả với ngoại hình lẫn tính cách đều giống thỏ con mới giận dỗi mách chị mình:
“……Phi Phi cứ cố ý kể chuyện yêu quái trước mặt mọi người để dọa em sợ.”
Bộ dáng em trai mình trốn trong chăn giận dỗi thực sự quá sức đáng yêu, lần nào Tấn Thục cũng bị chọc cười bởi trò gây lộn của hai thằng nhóc này, nhưng không giống những người khác, chưa lần nào cô nói với Tấn Hành rằng yêu quái chẳng hề tồn tại trên đời.
Để khiến Tấn Hành đỡ sợ yêu quái, thi thoảng cô sẽ kể cho hắn nghe một vài câu chuyện chí quái không quá đáng sợ mà thậm chí còn rất thần kỳ và thú vị. Một buổi tối nọ, Tấn Thục tình cờ kể cho Tấn Hành một câu chuyện thế này.
“Trên đời này kỳ thực có một chiếc chìa khóa rất kỳ diệu, nó có thể mở được hết thảy cánh cửa cổ xưa trên thế gian này, phía sau những cánh cửa đó dẫn tới vô số nơi mà không ai vào được, trong đó có một nơi gọi là *Tam Thân quốc, ở nơi ấy có một nhóm người họ Diêu.”
“Tam Thân quốc?”
“Ừ, bọn họ là con cháu đời sau của Đế Tuấn và Nga Hoàng, dân chúng ở đấy đều có một cái đầu và ba thân thể giống hệt nhau. Trông có vẻ cồng kềnh bất tiện là vậy, nhưng bọn họ lại có thể dễ dàng sai khiến báo và gấu, đồng thời họ cũng là tổ tiên của tất cả những người họ Diêu mà thời nay chúng ta biết. Hơn nữa, Diêu là một trong tám họ lớn thời thượng cổ, cho nên nó cũng là xuất xứ sớm nhất của rất nhiều dòng họ……”
Đây là lần đầu tiên Tấn Hành nghe kể về điển cố ly kỳ như vậy, cho nên từ đó, những câu chuyện liên quan đến thế giới phía sau “Cửa” đều được hắn ghi nhớ kỹ trong lòng.
Mãi đến buổi tối năm 18 tuổi, trong một hồi đại họa bất ngờ giáng xuống, hắn cuối cùng cũng phát hiện ra bí mật mà Tấn Thục che giấu mình bấy lâu. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời hắn chân chính chạm tới “Cửa” và trải nghiệm hết thảy nỗi thống khổ mà về sau hắn vẫn không thể hồi ức tường tận lại.
“Tấn Hành…… hãy tìm lại thứ mà nhà mình đánh mất…… Chị không thể…… nói cho em biết nó đang ở đâu…… Lũ tà túy đó đang lùng sục khắp nơi…… Bây giờ em vẫn chưa thể nào chống lại bọn chúng…… Tương lai dù có xảy ra chuyện gì, cũng phải nhớ bảo vệ bản thân mình…… Đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, còn nữa…… hãy giúp chị chăm sóc ông nội thật tốt……”
“Vậy…… nên làm gì với hai đứa bé kia?”
“Giết…… giết hết…… toàn bộ, hai đứa…… một đứa cũng không được lưu lại, nếu như em…… không thể nhẫn tâm xuống tay với bọn nó, vậy thì hãy ném chúng nó…… đến Túy Giới đi…… Đừng quan tâm đến sự sống chết của bọn nó nữa…… Nghe lời chị, hãy để từ giờ trở đi chúng không còn bất cứ liên quan gì đến nhà họ Tấn, như vậy thì em mới có thể…… bình an sống tiếp, thật dài thật lâu, sống tiếp…… thay cho chị……”
✿Tác giả có lời muốn nói:
① Tam Thân quốc: Xuất phát từ Sơn Hải Kinh.
② Có mấy chế không hiểu tôi đang viết cái gì, cho nên đánh dấu một ít trọng điểm nha, Đinh sinh chính là Đăng Tâm lão nhân, Tiểu thị muốn kết thúc trường sinh, mợ cần tìm về trái tim, đây là một bộ phận nhá; Tiểu thị đang nắm giữ Cửa, cậu biết chính xác cách tiến vào Tam Thân quốc, trong tay mợ có cái gì! Có chìa-khoá-cửa! ③ Nếu không nhớ vì sao mợ lại có chìa khoá thì hãy xem lại chương 7, trong chiếc túi đen của mợ đựng cái gì, mặt khác liên quan đến một cái tên khác của cậu cả, ở chương 4 cái tên này từng xuất hiện trong cuộc đối thoại giữa cậu và lão mèo, lúc đó lão mèo gọi cậu là Tấn Tỏa Dương, cho nên lúc trước đều nêu trọng điểm rồi nhé, chỗ này nói cụ thể một tí thôi.
******
★Chú thích:
[1]Tám họ lớn thời thượng cổ: họ ở đây là “tính”, trong truyện mọi người hay bắt gặp từ “dòng họ” mà mình edit ra, nhưng thực ra từ gốc là “tính thị” nhé, bên Trung phân chia rạch ròi giữa “tính” và “thị”. “Tính” xuất phát từ thị tộc bộ lạc cổ xưa, tồn tại từ thời chế độ mẫu hệ, cùng “tính” tức là cùng tổ tiên, còn “thị” là sau này phân hóa mà thành, bắt đầu từ thời chế độ phụ hệ khi đàn ông địa vị cao được phân đất phong tước, “tính” của một người không thay đổi còn “thị” thì có thể thay đổi tùy trường hợp. Các dòng họ ở Trung Quốc hiện nay là xuất phát từ tám họ lớn thời thượng cổ mà ra, bao gồm “Cơ, Khương, Diêu, Doanh, Tự, Vân, Quỳ, Cật”. Ví dụ họ Tấn của công là bắt nguồn từ họ Cơ (họ của vua nước Tấn), họ Tần của thụ bắt nguồn từ họ Doanh (họ của vua nước Tần), nên mới có Tấn Tần chi hảo đấy.
[2]Tam Thân quốc: là một trong 36 quốc gia ngoài biển, xuất hiện trong Sơn Hải Kinh – Hải Ngoại Tây Kinh, người dân nước này gọi là Tam Thân dân, là hậu duệ của Đế Tuấn và Nga Hoàng. Bọn họ có một cái đầu và ba cái thân, tất cả đều mang họ Diêu, dùng lúa làm thức ăn và có khả năng điều khiển chim muông.
Danh sách chương