Chuẩn bị đi ngủ rồi mà hai tên trốn đi hẹn hò kia vẫn chưa vác mặt về, Liêu Phi Vân nhận trọng trách chăm cháu trai dùm hai người, sau khi lên lầu xác nhận cu cậu Tấn Trường Minh đã ngủ rồi, anh ta mới đi xuống phòng khách nhà bọn họ.

Anh ta cứ tưởng đêm nay cả hai sẽ không về cơ, nhưng sáng hôm sau, anh ta mơ màng tắt đồng hồ báo thức trong điện thoại, đang định lên lầu đánh thức Trường Minh tiểu thiếu gia thì chợt phát hiện trong bếp đã có người chuẩn bị bữa sáng cho thằng nhóc này rồi.

“Con uống hết sữa đậu nành đi, đã mang bài tập theo chưa?”

“Dạ rồi ạ, lát nữa con còn phải đi gọi chú Liêu dậy nữa ha ha, chú ấy đúng là đồ heo lười, thế mà còn bảo sẽ đưa con đi học cơ……”

Đây là lần đầu Tần Giao chính thức gặp mặt anh ta với thân phận là bạn đời của Tấn Hành. Nghe thấy thằng nhãi Tấn Trường Minh này dám nói mình như thế, Liêu Phi Vân đứng ở cửa lập tức trợn mắt lên định đi vào trừng trị nó.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì anh ta bất chợt sinh ra cảm giác kỳ dị như thể ngày mưa ẩm ướt bị một loài động vật bò sát nào đó nhìn chằm chằm, Liêu Phi Vân rùng mình, cảnh giác ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tần Giao ngồi ở bàn ăn đang chăm chú nhìn mình, còn cười bảo với mình rằng:

“Chào buổi sáng, cảnh sát Liêu.”

“À….. Chào buổi sáng, dạo này Tôn Trang không rủ anh đi chơi hả?”

“Không, cậu ấy bảo phải tăng ca theo lệ.”

“Cái thằng này, làm như tôi suốt ngày bóc lột nó không bằng…… Mà Tấn Hành đâu?”

“Đang trên lầu, chắc sắp xuống rồi.”

Nói rồi, Tần Giao lại tiếp tục chăm Tấn Trường Minh ăn sáng. Vì lời hình dung của Tấn Hành và Tôn Trang dành cho y nên ấn tượng của Liêu Phi Vân đối với Tần Giao cũng không tệ lắm, anh ta chẳng hề cảm thấy có chỗ nào khác lạ, chỉ nghĩ là bình thường y không hay nói nhiều với người ta thôi. Liêu Phi Vân gật đầu, bảo “Vậy để tôi lên gọi cậu ấy”.

Song lúc lên lầu, Liêu Phi Vân còn chưa gõ cửa phòng Tấn Hành thì Tấn đại thiếu đã tự bước ra từ căn phòng bên cạnh. Hai người lặng thinh đối diện nhau, Liêu Phi Vân chỉ vào cổ hắn, thắc mắc:

“Ớ? Sao anh nhớ là…… cậu vốn không ngủ ở phòng này mà? Tối hôm qua……”

Nói chưa hết nửa câu Liêu Phi Vân đã tắt đài, vốn anh ta định hỏi cái khác cơ, nhưng vừa nhìn thấy vết đỏ đỏ trên cổ Tấn Hành, anh ta lập tức thức thời ngậm miệng lại.

Tấn Hành mới đi ra từ phòng Tần Giao, đang chuẩn bị đi xuống lầu. Hắn ngẩng đầu lên chú ý thấy vẻ mặt kỳ quái của Liêu Phi Vân, liền vô thức sờ lên cổ mình.

Đến khi vén cổ áo ra, ngờ ngợ nhận thấy dưới đó là những dấu đỏ mập mờ thế nào, cậu cả gần rạng sáng mới về nhà cũng ngớ ra hệt như Liêu Phi Vân vừa rồi.

“Anh nói chứ…… Lần sau hai người chú ý hơn một tí được không hả, trong nhà còn có con nít đấy…… Gì mà cổ như bị hơn 200 con muỗi đốt thế kia, lớn bằng này rồi có biết ngại không thế……”

Cái điệu chọc trêu chọc cố tình của Liêu Phi Vân làm Tấn Hành lúng ta lúng túng, song chuyện kiểu này tốt nhất vẫn không nên giải thích cùng người khác.

Rõ ràng tối qua sau khi về nhà bọn họ chẳng hề làm gì cả, nhưng hôm qua cũng chính là lần đầu tiên hắn và Tần Giao quyết định chung phòng sau nửa năm qua, đây vốn dĩ là một chuyện rất dễ giải thích, ấy thế mà khi Tấn Hành vừa bước ra từ căn phòng không thuộc về mình, mọi thứ bỗng nhiên trở nên ám muội mập mờ.

Trông cái bản mặt cười đểu cáng của Liêu Phi Vân thì chắc cú là hiểu lầm rồi, Tấn Hành mím môi không giải thích gì thêm, chỉ che cái cổ như bị hơn 200 con muỗi đốt kia lại, sau đó nghiêm mặt vẫy tay bảo Liêu Phi Vân ghé lại gần đây.

“Hế, làm sao làm sao, định chia sẻ bí mật người lớn với anh hử ê hê hê……”

Tấn Hành chẳng mảy may phản ứng trước mấy lời nói càn nói xiên của Liêu Phi Vân, hắn đóng cửa lại, thu dòn bàn sách một lượt sau đó mới bắt đầu nói chính sự. Nghe Tấn Hành nghiêm túc hỏi mình về việc trước đó đã nhờ điều tra, Liêu Phi Vân vốn đang ngái ngủ lập tức vỗ tay một cái, có vẻ nhớ tới gì đó:

“Đúng rồi, cậu nhắc làm anh mới nhớ. Anh đi tra cho cậu rồi, sáng hôm qua vừa khéo phải đến cục cảnh sát lấy hồ sơ nên anh tiện đường ghé qua phòng hồ sơ hộ tịch, hỏi thăm mấy vị tiền bối.”

“Kết quả thế nào?”

“Con nhóc họ Tiểu kia đúng là quái lạ, hiện tại cô ta không có hộ khẩu của người bình thường nên anh cũng không xác định cô ta rốt cuộc bao nhiêu tuổi, tuy nhiên mười mấy năm trước từng có người đến cục cảnh sát giải quyết giấy khai tử liên quan đến cái tên Tiểu Ngũ Uẩn này, trên giấy tờ ghi chép rằng một bà lão tám chín chục tuổi muốn để lại gia tài cho cháu gái duy nhất của mình là Tiểu Ngũ Uẩn. Dựa theo suy đoán lúc trước của cậu, anh cảm thấy ắt hẳn cô ta muốn dùng kế ve sầu thoát xác để thay đổi thân phận mới……”

“Còn gì nữa không?”

“À, còn nữa là…… mấy năm sau khi cô ta giải quyết thủ tục tử vong của mình, còn xảy ra một chuyện nữa, nhưng anh không chắc có liên quan đến cô ta hay không nên chỉ kể cho cậu biết vậy thôi nhé. Trước đây hình như thành phố chúng ta từng xảy ra sự lạ kiểu như đảo ngược thời gian, rất nhiều người nhớ rõ thời gian phát sinh dị thường là vào ngày 24 lúc 9 giờ 23 phút, lúc đó tất cả đồng hồ báo thức và các loại thiết bị tính giờ trong nhà đều tự động lùi lại 16 phút ở ngay trước mắt bọn họ. Chuyện này chỉ xảy ra ở quanh thành phố Dương Xuyên chứ những nơi khác trong nước thì không có, mấy hôm ấy trời luôn đổ mưa xối xả, sau đó có bốn cụ già trăm tuổi ở viện điều dưỡng Thanh Sơn tuyên bố rằng vào lúc 24 giờ đêm, bọn họ đã nhìn thấy một thứ trông như rắn cố gắng bay lên trời, nhưng cuối cùng lại bị sấm sét đánh rơi xuống……”

Những việc Liêu Phi Vân nói kỳ thật Tấn Hành cũng không có ấn tượng quá sâu sắc, dù sao năm đó hắn mới chỉ là một đứa trẻ, vậy nên những gì hắn biết đều giới hạn trong sách vở và lời nói của người khác. Thấy Tấn Hành quan tâm việc này như vậy, Liêu Phi Vân cũng lấy làm lạ, bèn hỏi hắn:

“Sao cậu lại muốn điều tra con nhóc này, vụ con chó chẳng phải đã xong rồi ư?”

“Còn vài việc vẫn chưa kết thúc, hơn nữa, lần trước cô ta có nói với em rằng cô ta từng gặp Tấn Thục.”

“Cái……cái gì? Cô ta từng gặp Tấn Thục?”

“Phải, cho nên em hoài nghi có lẽ cô ta biết “Chìa khóa cửa” bị giấu ở đâu. Lúc ấy nhà cũ bị lũ tà túy ập vào lục lọi mà vẫn chẳng thể tìm được “Chìa khóa cửa” thật sự, Trường Minh và ông nội vẫn luôn cho rằng nhà bị cướp, nhưng đến bây giờ em vẫn chẳng thể giải thích rõ với bọn họ về chuyện đã xảy ra…… Mấy năm qua em không cách nào thỉnh được dòng họ nào khác ngoài mấy dòng họ thường dùng, nguyên nhân cũng là vì vậy. “Chìa khóa cửa” bị mất, lão tổ tông của tộc họ, quốc họ và vài dòng họ hiếm cũng không thể thông qua “Cửa” để đi đến nhân gian giống như trước đây, vả lại lần túy triều tiếp theo cũng không còn xa nữa……”

Dứt lời, Tấn Hành nhíu chặt lông mày, hướng tầm mắt nhìn vào quyển Họ Vạn Gia trấn áp bằng hạc giấy đặt trên bàn, Liêu Phi Vân nhận ra hắn đang không thoải mái nên vội bảo “Cậu đừng áp lực quá, anh giúp cậu tra xét thêm, việc này không vội được đâu”, sau đó hai người mới kết thúc cuộc đối thoại ngắn ngủi trong thư phòng này.

Mãi đến khi Liêu Phi Vân ăn sáng xong rồi rời đi, Tấn Hành vẫn ở trong thư phòng suy tư việc này. Lát sau Lão Đổng lái xe đến đón Trường Minh đi học thêm, Tấn Hành ngồi một mình trong thư phòng mới nghe Tần Giao đứng bên ngoài gõ cửa:

“Tấn Hành, anh mở tủ quần áo của em để bỏ đồ nhé?”

“Ừ, đồ có nhiều không anh?”

Tấn Hành thu dọn đồ đạc linh tinh trên bàn, đi ra mở cửa thư phòng cho Tần Giao. Tối hôm qua trước khi đi ngủ cả hai đã thương lượng với nhau rằng từ nay sẽ ở chung một phòng, một phòng không ở thì để làm phòng cho khách, cho nên sáng hôm nay vừa thức dậy là Tần Giao liền thu gom quần áo đồ dùng, chuẩn bị mang tất cả vật phẩm sinh hoạt của mình chuyển sang phòng ngủ rộng rãi của Tấn Hành.

Song đến khi Tấn Hành đi ra giúp Tần Giao mang đồ vào phòng mình, hắn mới phát hiện đồ cá nhân của Tần Giao quả thực vô cùng ít ỏi, ngoại trừ vài bộ quần áo mua hồi ra tù thì cũng chỉ có một chiếc túi đen nhỏ không hề bắt mắt.

Tấn Hành lẳng lặng nhìn Tần Giao cẩn thận cất cái túi đen kia vào trong cùng tủ, lấy chiếc áo sơ mi mà y mặc suốt từ hồi cả hai quen nhau, yêu đương cho đến khi chính thức chung sống ra, vuốt phẳng tất cả mọi nếp gấp như thể mắc chứng OCD sau đó mới treo lên. Tần Giao xưa nay quen như thế rồi, trước kia Tấn Hành không để ý nên cũng chẳng có cảm giác gì lắm, bây giờ thấy y như vậy, hắn thấy hơi không thoải mái, đoạn nhíu mày hỏi:

“Anh mặc đồ size gì?”

“Hử? Cũng xấp xỉ với em.”

Nghe Tần Giao nói vậy, Tấn Hành vô thức quan sát vóc người y, ý định của hắn vốn hết sức nghiêm túc đứng đắn, nhưng Tần Giao thì lại ẩn ý nhìn vào cổ hắn, bỗng nhiên cười hỏi:

“Có cần bôi thuốc mỡ không, mấy vết trên cổ em trông hơi kỳ kỳ thật.”

Lúc trước Tấn Hành còn có thể giả vờ thản nhiên ở trước mặt Liêu Phi Vân, nhưng y vừa nói như thế, hắn lập tức hết thản nhiên nổi nữa. Suy cho cùng thì, không ai rõ hơn Tấn Hành vì sao tối qua hai người không về nhà ngủ sớm, mà hẹn hò xong lại chạy đi làm cái chuyện kỳ quái gì.

Nhớ đến tối qua hắn cũng như tên thần kinh theo y ra ao cá ở ngoại thành để ngồi cho muỗi xơi hơn một tiếng đồng hồ, đến bây giờ Tấn Hành vẫn chẳng hiểu sao trên đời lại có người có sở thích lạ lùng là ngắm ếch ăn muỗi, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể nói một câu nặng lời với Tần Giao đang vui vẻ ngồi bên cạnh mình.

“Từ nhỏ anh đã thích ngắm cảnh này, anh vẫn luôn mong về sau có thể dẫn người yêu của mình đến đây ngắm chung.”

Tấn Hành: “……”

Tuy rằng không hiểu cái sở thích này của y lắm, nhưng vừa mới thổ lộ xong, Tấn Hành không nỡ lòng nói ra câu làm tổn thương tự trọng của Tần Giao như “Anh thế này là giống tâm thần lắm đấy, anh không thể về nhà sớm để cùng em xem phim kháng chiến, bồi dưỡng tình cảm ái quốc được sao”.

Cho nên Tấn đại thiếu cứ coi như mình đang cùng y xem phim tài liệu sinh tồn thiên nhiên, giờ đang vào đầu hạ nên muỗi bắt đầu nhiều dần, Tấn Hành cố chịu đựng đám muỗi làm phiền, còn Tần Giao thì chẳng một con muỗi nào dám bén mảng lại gần, mãi đến khi y ngắm đã nghiền rồi, hai người mới lặng lẽ đi về nhà. Nếu bị người ngoài biết được chuyện đêm nay, có khi sẽ nghĩ đầu óc bọn họ có vấn đề mất.

Mà chẳng biết có phải ngắm cảnh tượng ếch ăn muỗi tối hôm đó làm thần kinh mẫn cảm quá mức hay không, Tấn Hành còn nằm mơ thấy mình biến thành một con ếch. Trong lúc hắn đang nghiêm chỉnh ngồi xổm trên lá sen, chuẩn bị ăn con muỗi đang vo ve gần miệng, hoàn thành sứ mệnh mà thiên nhiên giao phó, thì dưới nước bất thình lình trồi lên một con rắn xanh to hơn cả cái ống nước, há miệng nuốt chửng hắn vào bụng một cách rất chi là hung tàn.

Sáng sớm tỉnh dậy trên giường, Tấn Hành vẫn còn bàng hoàng hồi tưởng lại giấc mộng ấy, suốt một hồi lâu vẫn cảm thấy chân tay mình tê rần, đến khi Liêu Phi Vân chuẩn bị lên gọi, hắn mới miễn cưỡng điều chỉnh lại tâm trạng hỗn loạn, đăm chiêu bước ra khỏi phòng.

Trải qua lần này, Tấn Hành cứ luôn cảm thấy có gì đó quai quái, một nghi vấn mà trước đó hắn đã đè xuống nay lại bắt đầu quấy nhiễu hắn. Tấn Hành cực kỳ phòng bị cảnh giác với loài rắn, nhưng sáng nay thấy Tần Giao vẫn bình thường như mọi khi, hắn cũng không lộ rõ ý định thăm dò y một lần nữa.

Đùa bỡn Tấn Hành xong, Tần Giao cũng không định tiếp tục trêu hắn nữa, hai người dọn dẹp đồ đạc một chút rồi lên đường đến bệnh viện lấy thuốc, Tấn Hành cũng thực hiện lời hứa với y hôm qua là sẽ cùng đến chỗ bác sĩ Đạm, song hắn không vào trong phòng cùng Tần Giao mà một mình đứng đợi ngoài cửa, đến khi Tần Giao cần bệnh án đi ra thì hai người lại cùng nhau ra ngoài ăn trưa.

Ăn xong bữa cơm đơn giản, Tấn Hành theo lệ thường đến thành Bắc một chuyến để gặp Ngô tiểu thư thư ký của mình, xử lý một vài công việc kinh doanh của gia đình, sau đó mới theo địa chỉ sáng nay Liêu Phi Vân đưa cho mình để đi tới một nơi khác.

Ký túc xá cho công nhân viên của xưởng dệt số 1 Dương Xuyên có tổng cộng năm tầng thêm một tầng gác, đến đầu thập kỷ bảy mươi đã bị chính phủ lâm thời phá dỡ, nhưng mới dỡ được một nửa thì do chồn làm loạn nên lại bỏ không.

Hiện tại những người còn cư trú ở đây đa phần là công nhân xưởng dệt và công nhân ngoại lai, tầng gác kia đã bị người ta thuê, bình thường dùng làm gia miếu cho mấy bác gái thờ cúng hai vị Bồ Tát Phổ Hiền và Văn Thù.

Cái này có vẻ chẳng khác gì đám thầy đồng bà cốt lừa lọc, song nghe nói vị tiên tỷ pháp lực vô biên nhưng lai lịch không rõ kia và đồ đệ Cẩu Đại Tiên của cô ta cũng có không ít bản lĩnh đặc biệt, khiến rất nhiều người cao tuổi mê tín đều trầm trồ ngạc nhiên.

“Thằng cháu tôi năm ngoái thi lên cấp ba nên tôi dẫn nó đến đây bái Bồ Tát, thắp hương với cúng ít tiền, vốn thằng này học lệch môn ghê lắm, nhưng ai ngờ thành tích còn cao hơn trường điểm tận mấy điểm. Cẩu Đại Tiên nói, cháu trai tôi sinh ra có mệnh làm người đọc sách, cho dù nằm lười không học thì sau này vẫn đậu được Thanh Hoa Bắc Đại ha ha……”

“Ôi chao, đúng là thần kỳ thật. Giọng nói của vị tiên tỷ sau bàn thờ này có vẻ tuổi không lớn mà sao đạo hạnh cao thâm lắm. Hồi con dâu tôi mang bầu, buổi tối đi ngủ cứ cảm thấy có người thổi hơi vào tai nó, bèn đến hỏi vị tiểu tiên tỷ này, được chỉ là lấy sáp nến nhỏ vào lỗ tai, người tí hon trong tai sẽ chạy mất, tôi về nhà lén làm thử, thế mà có tác dụng thật……”

“Xuỵt, mấy bà đừng xì xầm linh tinh nữa, tiên tỷ pháp lực vô biên, trước biết 500 năm sau biết 500 năm, còn có đệ tử thân truyền là hộ pháp Cẩu Đại Tiên, đương nhiên không thể đánh đồng với người bình thường được rồi. Với cả nói ra như thế sẽ mất linh đấy, nhanh phỉ phui cái mồm đi, ngẩng đầu ba thước có thần linh, tuyệt đối chớ bàn luận quỷ thần……”

Giờ phút này, dăm ba bà cụ tay cầm hoa quả và màn thầu chấm đỏ để thắp hương đang ngồi trên băng ghế dài phía bên ngoài căn gác nhỏ, châu đầu ghé tai buôn dưa lê bán dưa chuột.

Đây là một lầu gác cực kỳ đơn sơ chật hẹp, ngoại trừ chuỗi âm thanh tụng kinh vừa quỷ dị vừa đơn điệu thì cũng chỉ có một mùi nhang đèn nức mũi truyền ra, ấy thế nhưng mấy cụ bà cao tuổi lặn lội đường xa tới đây vẫn bình chân như vại, ngoài ra còn có một thanh niên lạnh lùng đang ngồi trên băng ghế chỗ góc tường, trông quả thật chẳng hề ăn nhập gì với nơi này.

Thanh niên này không phải người khác mà tất nhiên chính là Tấn đại thiếu, chẳng rõ vì nguyên nhân gì mà hôm nay hắn lại một thân một mình đi tới đây. Giờ phút này, hắn đang yên lặng ngồi ở một bên, nhìn mấy bà lão đằng trước mình xếp hàng lần lượt từng người đi vào.

Khoảng ba tiếng sau, mấy bà cụ hỏi xong chuyện lông gà vỏ tỏi rồi, đều đã kéo nhau rời đi hết. Bấy giờ Tấn Hành mới cau mày đứng dậy, vén bức rèm nhựa chống muỗi ở trước cửa ra, đi vào trong căn gác đang tuần hoàn vọng ra tiếng Chú Đại Bi.

“Vị cư sĩ này —— Hôm nay tới đây là muốn hỏi chuyện chi —— “

Giọng nói của nhóc con giả thần giả quỷ nào đó vọng ra từ sau bàn thờ Văn Thù Bồ Tát, vẻ mặt Tấn Hành không hiện cảm xúc gì, đầu tiên hắn liếc nhìn bàn thờ bày mười đồng tiền xu trước mặt mình rồi lại quan sát căn phòng sặc mùi phong kiến mê tín này một lượt, sau một thoáng im lặng, hắn chậm rãi cất tiếng hỏi:

“Trường cô thứ sáu không phải học thêm à?”

“……”

Sau bàn thờ vang lên một tràng ầm ĩ rầm rầm cả người lẫn chó ngã lăn kềnh xuống đất, sau một lát Tiểu Ngũ Uẩn —— Tiểu thị trong bộ trang phục như bà cốt đứng tuổi dưới quê mới hằm hằm ló đầu ra, nghiến răng tặng cho tên Tấn Hành đến gây sự kia một cái lườm sắc lẻm:

“Đồ thần kinh! Thứ sáu bà đây có học thêm hay không thì mắc mớ gì đến mi!”

Thái độ và miệng lưỡi y hệt một con nhóc lưu manh, Tấn Hành bị chửi một trận như thế nhưng cũng chẳng định chấp nhặt với cô ta, cô nàng luống cuống chỉnh trang lại áo quần của mình, không nhịn được lại nguýt hắn một cái:

“Cậu lại muốn gì nữa? Đừng bảo với tôi rằng hôm nay cậu tới đây là để tranh mối làm ăn với tôi đấy nhé?”

“Thạch Tiểu Quang đâu?”

“Ủa, Thạch Tiểu Quang là ai, sao tôi không biết nhỉ, thì ra chỗ tôi còn có người tên là Thạch Tiểu Quang cơ đấy……”

“Cô muốn tôi phải tự mình lôi cậu ta từ đằng sau ra đây mới chịu hả?”

“Cậu…… Cậu!!”

Giọng điệu Tấn Hành tuy không nặng nề nhưng đã thành công khiến con chó âm thầm trốn sau bàn thờ sợ đến phát run. Tiểu Ngũ Uẩn thấy thế thì giận dữ chửi mắng lần trước tôi tốt bụng giúp cậu mà bây giờ cậu như thế là có ý gì, nhưng trước sau Tấn Hành vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, hắn nhíu mày liếc nhìn ra đằng sau, nhẹ nhàng nói:

“Cậu thật sự định tiếp tục trốn chui trốn nhủi làm chó cả đời sao?”

“……”

Câu hỏi của Tấn Hành khiến cái bóng hình con chó đang run bần bật kia đột nhiên khựng lại. Tiểu Ngũ Uẩn sầm mặt không nói gì, nhưng vẻ mặt thì rõ ràng đang lo lắng cho cái “người” cứ trốn ở đằng sau kia. Qua một hồi lâu, ngay khi Tấn Hành tưởng rằng Thạch Tiểu Quang sẽ không trả lời mình, hắn chợt nghe thấy thiếu niên cất giọng nghẹn ngào đứt quãng:

“Không còn tấm da người kia…… ngay cả cha mẹ ruột của tôi cũng không cần tôi nữa, bao năm nay tôi vẫn luôn bị người ta xem là chó, về phần tôi rốt cuộc là người hay chó, việc này…… còn ai quan tâm sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện