Sáng hôm sau, trước khi Tấn Hành về nhà, Tần Giao đã từ Túy Giới quay lại nhân gian.

Mở cửa bước vào nhà, đầu tiên y lau khô đôi giày vừa đi đêm qua, cất gọn vào trong cùng tủ giày, sau đó đi vào nhà tắm rửa tay thật sạch sẽ rồi liền lên lầu thay bộ đồ mặc hôm qua ra.

Y xem ghi chú dán trên tủ lạnh, lần lượt gọi điện cho tiệm giặt quần áo, công ty vật nghiệp, công ty quản lý gia đình, bảo bọn họ mau chóng đưa quần áo đã giặt, hóa đơn phí bảo an và phí vệ sinh đến nhà.

Làm xong tất cả những việc trên, Tần Giao trông như vừa rời giường không lâu mới chậm rãi mở cửa sổ ra, bắt đầu tưới nước cho mấy chậu hoa ngoài ban công, xong rồi lại về phòng khách pha một ấm trà, cầm mấy tập thơ dưới bàn lên lật lật vài tờ, cuối cùng cũng chờ được Tấn Hành cả đêm không về, cùng với…… một vị khách mà y không ngờ tới.

“Tấn Hành, thay giày ở đây hả?”

“Ừ, vào đi.”

Hai người vừa vào cửa dường như đang loáng thoáng trò chuyện gì đó, Tần Giao ngẩng đầu lên, trông thấy hai thanh niên trạc tuổi nhau một trước một sau tiến vào phòng khách.

Người đi đằng trước đương nhiên chính là Tấn Hành, người đằng sau y cũng chẳng hề lạ mặt. Thấy Tần Giao nhìn sang, cậu thanh niên trên mặt có vết bỏng nhưng đã gần khỏi hẳn kia cũng hơi ngẩn ra, tiếp đó cậu chàng với gương mặt điển trai xuất hiện ở khung giờ vàng 10h mỗi ngày liền gãi đầu cười ngượng ngùng với Tần Giao:

“Ôi, chào anh chào anh, lại gặp nhau rồi, em là Lý Thiên Soái, là bạn học cấp hai của Tấn Hành…… Xin lỗi đã tới nhà quấy rầy ạ…… Tối qua hai bọn em với Lão Liêu đi tụ tập với nhau, sau đó đều uống hơi nhiều nên không về nhà……”

Sự xuất hiện của Lý Thiên Soái hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Tần Giao, lúc trước Tấn Hành không hề nói là sáng hôm nay sẽ mang bạn về nhà.

Bản thân Tấn Hành cũng chẳng nói gì về việc này, chỉ bảo Lý Thiên Soái vào phòng khách ngồi, rồi mới cầm theo bữa sáng trên tay, cùng Tần Giao đi vào trong bếp.

“Tối qua em đi với bạn học cũ và Lão Liêu à?”

“Ừ, sao vậy anh?”

Vẻ mặt bình tĩnh của Tấn Hành hoàn toàn không giống đang nói dối, Tần Giao lặng yên một thoáng, đoạn cụp mắt liếc xuống chân phải của Tấn Hành.

Chỉ nhìn từ bên ngoài thì chân phải của hắn không có bất cứ chỗ nào dị thường hay bất tiện, vốn dĩ y đã sắp xác nhận chắc chắn điều gì đó rồi, nhưng vì chuyện phát sinh trước mắt mà lại một lần nữa đè nén xuống. Tần Giao không hề tỏ vẻ nghi ngờ hay không tin, chỉ gật đầu rất đỗi thản nhiên, thả chiếc cốc trong tay xuống rồi hỏi hắn:

“Em muốn lên lầu tắm rửa không?”

“Ừm, mà con chó đâu rồi?”

Cún con hay chạy lăng xăng khắp nhà không thấy đâu nữa, Tấn Hành đương nhiên phát hiện ra, huống chi hắn từng nghi ngờ thân phận thật của con chó kia suốt một thời gian dài. Nghe hắn hỏi vậy, Tần Giao chỉ liếc thoáng qua chiếc ổ chó trống trơn trong góc nhà, cười đáp rằng:

“Anh mang sang nhà vị bác sĩ hôm bữa để gửi nuôi mấy ngày rồi, hai ngày nữa là em có thể gặp lại nó…… Em mua bữa sáng à?”

“Ừ.”

“Vậy để anh lấy quần áo giúp em, em lên tắm rửa đi, anh đi hâm lại đồ ăn sáng.“

“Chiều nay anh có rảnh không?”

“Sao thế?”

“Lát nữa ra ngoài với em một chuyến nhé.”

Từ sau chuyện đêm hôm đó, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện hòa hợp được như thế này.

Thái độ của Tấn Hành bỗng nhiên chuyển biến tốt khiến cho Tần Giao chẳng rõ hắn đang nghĩ thế nào, sau một chốc suy tư, y vẫn trả lời “Được” rồi bèn hỏi chiều nay em muốn đi đâu.

Nghe y hỏi mình, Tấn Hành cũng không vội trả lời ngay. Hắn để ý thấy hình như lúc nãy Tần Giao đang đọc sách một mình trong phòng khách, thế là Tấn đại thiếu bèn nhìn chằm chằm tập thơ viết tay mà y mới lật vài tờ kia, cúi đầu hỏi sang chuyện khác:

“Anh xem hiểu không?”

“Cũng hiểu tốt, em có viết chú giải ở bên cạnh mà. Hơn nữa anh thấy hình như em luôn ở trong thư phòng để sửa soạn những thứ này…… Nhạc Phủ Thi Tập là xướng ca của người xưa đúng không?”

“Phải, vừa nãy anh đọc tới đâu rồi?”

“Anh mới đang đọc đoạn đầu thì em về, Mạch thượng tang[1]? Hình như là tên này chăng?”

Tấn Hành gật đầu, đoạn không nói gì thêm nữa mà đi thẳng lên lầu để tắm rửa thay quần áo. Tần Giao dõi nhìn hắn bước lên lầu, sau đó liền đi hâm nóng đồ ăn sáng rồi ra phòng khách tán gẫu cùng Lý Thiên Soái, đề tài đương nhiên xoay quanh việc tối qua Tấn Hành rốt cuộc đi đâu làm gì.

Rõ ràng Lý Thiên Soái trông không giống kẻ đầu óc tâm cơ, song cậu ta không hề xuôi theo câu hỏi của Tần Giao mà tiết lộ quá nhiều chi tiết về việc tối qua, đã thế còn khéo léo chuyển đề tài, chủ động kể hết sạch sành sanh chuyện hồi nhỏ của Tấn đại thiếu cho y nghe.

Tần Giao vốn đang nhìn sang chỗ khác như có điều suy nghĩ, y nghe cậu ta kể thì cũng không ngẩng đầu lên, sau một lát mới hứng thú liếc nhìn Lý Thiên Soái, cười hỏi:

“Ồ? Còn có chuyện đó nữa cơ à?”

“Đúng vậy, thật ra từ nhỏ đến lớn tính khí cậu ấy đều như thế. Hồi đó cậu ấy mới chuyển vào trường cấp hai của em, ngày nào cũng đạp xe của chị gái đến trường, thành tích của cậu ấy rất xuất sắc, các thầy cô ai nấy đều quý mến con ngoan trò giỏi kiểu này. Chỉ có điều bình thường cậu ấy không thích nói chuyện lắm, giáo viên chủ nhiệm bảo cậu ấy tự giới thiệu bản thân, thế là cậu ấy cứ đứng xụ mặt ra đó, cả buổi sau mới nói được mỗi câu tôi là Tấn Hành……”

“Hửm? Sau đó thì sao?”

“Có rất nhiều người cười cợt tóc với mắt của cậu ấy, bảo cậu ấy trông giống con thỏ, em và cậu ấy thân nhau cũng vì thế đấy, hồi xưa em béo lắm, cho nên bị tụi nó gọi là đồ heo mập…… Tính em khá nhát gan, ai nói gì em đều không dám đáp trả, do đó em cứ nghĩ Tấn Hành cũng sợ nên mới không phản ứng…… Nhưng sau đó có lần em bị mấy đứa lớp bên cắt tóc đùa cợt, hại em muốn bỏ học quách cho rồi, Tấn Hành biết chuyện thế là liền đạp xe chặn đường mấy đứa lưu manh kia ở cổng sau, giúp em dạy dỗ từng đứa chúng nó một trận ra trò…… Mà không chỉ mình em đâu, lên cấp ba Tấn Hành vẫn như thế, ai nói gì cậu ấy thì cậu ấy đều không thèm đoái hoài, nhưng nếu có kẻ dám bắt nạt người khác ở ngay trước mặt cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ chướng mắt……”

“Thật ư? Anh còn tưởng cậu ấy không thích lo chuyện bao đồng cơ.”

“Không hề không hề, kỳ thật cậu ấy dễ nổi nóng hơn bất cứ ai, cũng vì thế mà hồi trước cậu ấy bị ông nội cảnh cáo, cấm chỉ tùy tiện gây chuyện ở trường học, bằng không sẽ đưa cậu ấy ra nước ngoài…… Tấn Hành không muốn đi nước ngoài mà chỉ muốn ở lại trong nước để học y, về sau thuận tiện chăm sóc cho chị gái, mỗi lần đánh nhau xong, cậu ấy đều bị ông nội phạt quỳ rất lâu, tuy nhiên cũng nhờ thế mà về sau không ai dám gọi cậu ấy là thỏ hay ông cụ non nữa. Cho nên thật ra cậu ấy không hề lạnh nhạt như vẻ bề ngoài đâu, trong thâm tâm cậu ấy vẫn rất quan tâm đến bạn bè, người nhà và người có ý nghĩa đặc biệt đối với cậu ấy……”

Lý Thiên Soái còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, nhưng nói xong lại thấy vẻ mặt Tần Giao chẳng có gì khác thường cả, cậu ta cứ tưởng y sẽ có phản ứng đặc biệt gì cơ, nhưng giờ không hiểu sao Lý Thiên Soái lại thấy hơi sờ sợ.

Chờ Tấn Hành thay đồ xong đi xuống lầu, Lý Thiên Soái mới nhớ nhiệm vụ trọng yếu mà vị đại thiếu gia này giao cho mình, ngay lập tức ngậm miệng giả vờ như chưa từng có gì xảy ra.

Vì Tần Giao chủ động giữ lại nên cậu ta đánh điện cho trợ lý đẹp trai của mình để báo cáo hành trình chiều nay, sau đó ở lại ăn trưa cùng hai người bọn họ.

Trong lúc đó nhiệm vụ chủ yếu của Lý Thiên Soái chính là ra sức khen ngợi Tấn Hành trước mặt Tần Giao, tâng bốc càng nhiều càng tốt, văn vở càng nhiều càng tốt, khen đến khi Tấn Hành nhịn hết nổi phải đằng hắng một tiếng, anh bạn Lý Thiên Soái của chúng ta mới ngơ ngác xì tốp lại.

“Trật tự coi, tập trung ăn cơm đi.”

“Ầy…… Nhưng tôi vẫn còn chuẩn bị rất nhiều lời thoại, á nhầm nhầm, lời khen ngợi cậu mà……”

“Không cần nói nữa…… Cám ơn cậu.”

“Hả? Không cần nói nữa á? Nhưng tôi…… Haiz, thôi thôi, vậy lần sau tôi nói tiếp…… Nhưng Tần Giao đang nghe rất hào hứng cơ mà……”

Hai người trước mặt cứ thậm thụt to nhỏ khiến cho bầu không khí trên bàn ăn lúng túng vô cùng, Tần Giao đã sắp không nhịn cười nổi nữa rồi.

Nhưng cuối cùng y cũng chẳng chủ động vạch trần gì cả, còn rất vui vẻ ăn xong hết bữa trưa, mặc dù vì thứ đặc biệt xỏ trên đầu lưỡi nên y ăn có vẻ vẫn không mấy ngon miệng, nhưng Tấn Hành rất ân cần săn sóc y, cứ chốc chốc là lại gắp cho Tần Giao mấy món ăn ngon, cũng không cho Lý Thiên Soái ba hoa chích choè gì với y nữa.

Mãi đến hơn 12 giờ, Tấn đại thiếu mới đanh mặt nói rằng chiều nay mình và Tần Giao còn có việc, ý bảo cậu ta có thể té được rồi, Lý Thiên Soái đang nghịch máy chơi game của Trường Minh trong phòng khách đành phải đứng dậy tạm biệt Tần Giao rồi vội vàng rời khỏi nhà bọn họ.

Lý Thiên Soái đi rồi, căn nhà cũng trở về yên tĩnh, Tấn Hành lên thư phòng sửa soạn giá sách một hồi rồi liền bê hai rương sách xuống dưới nhà.

Tần Giao để ý thấy số sách hắn chuẩn bị mang ra ngoài đều là sách cũ, xem ra chính là thứ mà mấy tháng nay hắn luôn sao chép chỉnh sửa trong thư phòng. Trước giờ y mãi không hiểu Tấn Hành suốt ngày rúc trong nhà là để làm gì, tận sau khi bước lên xe của Lão Đổng, y mới nghe Tấn Hành từ tốn bảo với Lão Đổng ngồi đằng trước:

“Đi một chuyến đến đại học y.”

Đại học y chính là trường cũ của Tấn Hành, chỉ tiếc cuối cùng hắn không hoàn thành hết việc học ở đó mà đã thôi học từ lâu, trước nay cũng chưa từng nghe Tấn Hành nói nguyên nhân vì sao hắn lại từ bỏ làm bác sĩ.

Cho nên khi chính tai nghe Tấn Hành nói muốn dẫn mình đến trường cũ trước kia, Tần Giao thoáng khựng lại, sau một chốc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nghe thấy Tấn Hành kiên nhẫn giải thích với mình rằng:

“Có một thầy giáo cũ của em hiện đang giảng dạy ở đó, trước kia thầy có nhờ em chuẩn bị vài thứ, bây giờ em mang sang đó cho thầy.”

“Ừ, vậy đi thôi.”

Đương nhiên đây cũng là lần đầu tiên y nghe Tấn Hành nhắc tới chuyện này, Tần Giao cứ có cảm giác hôm nay dường như Tấn Hành muốn giãi bày điều gì đó với mình, y lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại theo Tấn Hành đến cổng sau khu giảng đường phía Nam của đại học y.

Nhân lúc các sinh viên vẫn đang trong giờ học, hai người liền cùng nhau tiến vào trong trường. Đây là lần đầu Tần Giao tới đây, y và chàng thanh niên chống gậy cùng vòng qua một hàng cây nhựa ruồi xếp thẳng tắp, sau đó mới tìm được phòng học lớn kia ở dưới khu giảng đường.

Tấn Hành giơ tay ra hiệu bảo y đừng phát ra tiếng động gì, rồi bỗng nghiêm túc nắm lấy một tay của Tần Giao, kéo y từ cửa lớp đi vào bên trong, nhanh chóng ngồi xuống hàng ghế ở sau cùng.

Tần Giao: “……”

Lão giáo sư đứng trên bục giảng chỉ liếc mắt một cái là thấy bọn họ ngay, còn lập tức trừng Tấn Hành một cái, ngoài ra những sinh viên còn lại đều chẳng chú ý đến bọn họ.

Tấn Hành bình tĩnh đón nhận ánh mắt trách cứ của ân sư từ trên bục giảng, cũng tránh đi tầm mắt của Tần Giao đang nhìn mình, vẫn không hề có ý định buông y ra. Lát sau, hắn mới điều chỉnh âm lượng, nói khẽ với người mà mình đang nắm tay:

“Chờ năm phút thôi, lớp sắp tan rồi.”

“……Ừ.”

Bầu không khí kỳ quái khiến hai người đều chẳng dự định mở miệng, mãi đến khi chuông tan học vang lên, cả hai mới buông tay nhau ra.

Tần Giao nhìn Tấn Hành đứng dậy từ bên cạnh mình, đi lên bục giảng chào hỏi vị giáo sư già nọ, qua khoảng bốn, năm phút, lão giáo sư mới liếc nhìn Tần Giao, ra hiệu cho hai người bọn họ đi theo mình đến thư viện trường.

Ba người cùng dắt xe đạp trên con đường cũ, trên đường vị giáo sư tóc hoa râm cứ luôn bùi ngùi trò chuyện với Tấn Hành.

“Bây giờ cũng chỉ có con mới giúp thầy chỉnh lý mấy thứ này được thôi. Bao nhiêu sách quý như thế mà đều bị lửa thiêu rụi hết, toàn là bảo bối tổ tiên để lại, thầy đau lòng thay cho cô con đến nỗi ngủ chẳng yên giấc được. Chân con gần đây đã khá hơn chút nào chưa? Có còn phải đi kiểm tra không? Không thể để lỡ dở về sau đâu đấy……”

“Vâng.”

“Mà dạo này khí sắc con quả thật tốt hơn trước nhiều lắm, gần đây có chuyện gì vui à? Người trẻ tuổi là phải phơi phới tinh thần như này mới đúng chứ……”

Giáo sư có vẻ đã rất cao tuổi, nhưng từ lời nói có thể nhận ra ông rất quan tâm cậu học trò cũ của mình. Hàn huyên được mấy câu, ông mới ngẩng đầu nhìn Tần Giao đi bên cạnh Tấn Hành, ông cụ hiền lành này bèn mỉm cười giải thích giúp hắn:

“Năm ngoái trường gặp hỏa hoạn nên số sách cũ cất trong thư viện gần một thế kỷ cũng bị thiêu rụi. Thưở sinh thời vợ thầy công tác cả cuộc đời ở thư viện, sau khi bà ấy mất, trong trường chẳng có người trẻ tuổi nào chịu cùng thầy đến đây chỉnh sửa và sao chép lại mấy thứ đồ già cỗi đến nỗi sắp vào quan tài cùng thầy. Trước khi thôi học, Tấn Hành từng học mấy tiết ở lớp vợ thầy, về sau nghe nói về vụ hỏa hoạn, trò ấy đã đồng ý giúp thầy làm việc này. Bởi thế nên từ đầu năm nay, nó vẫn đang hỗ trợ thầy chỉnh lý lại những thứ này, chữ của nó ngay ngắn, trí nhớ cũng tốt hơn thầy nhiều, cho nên làm nhanh lắm, hôm nay thật phiền con phải theo thằng bé đến đây để giúp thầy một chuyến.”

Nghe lão giáo sư nói vậy, Tần Giao mới hiểu nguyên nhân Tấn Hành suốt ngày ở trong nhà bận rộn làm gì, y khẽ lắc đầu tỏ ý là không sao, sau đó bèn liếc nhìn Tấn Hành.

Cảm nhận được ánh mắt Tần Giao đang nhìn mình, Tấn Hành chống gậy chậm rãi đi phía trước cũng không vội vàng nói gì. Hai người theo lão giáo sư đến căn nhà tập thể cũ của thầy ở lầu một thư viện, hỗ trợ di chuyển số sách cũ được Tấn Hành tự tay sao chép và phục hồi lên giá sách ở trên gác xép, sau đó cùng nhau ngồi xuống nghỉ ngơi ở cầu thang vắng vẻ trước cửa nhà tập thể.

“Ban nãy bức ảnh treo trong nhà là ảnh của thầy Lục và cô em lúc mới cưới à? Một người tên Lục Cẩm Đường, một người tên Tô Thu Nguyệt sao?”

“Ừ, sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy tên ấy nghe xứng đôi thật, hai người bọn họ vẫn luôn dạy học ở đây cả đời chưa từng rời đi sao?”

“Phải, hai cái cây trước cửa cũng là trồng vào năm bọn họ kết hôn đấy.”

“Hai cái cây này tên là gì?”

“Ngân hạnh, mộc tê.”

“Nghe xứng đôi ghê.”

Theo tiếng cười khe khẽ của Tần Giao, cây ngân hạnh và mộc tê còn chưa nở hoa kết trái vì mùa xuân chưa tới cũng phát ra những âm thanh xào xạc nhẹ nhàng, tựa như thổi qua lòng người, để lại dư vị ngọt ngào của một mùa không tên. Tần Giao cụp mắt, khóe miệng hơi nhoẻn lên, y liếc nhìn thanh niên bên cạnh một thoáng rồi lại quay đầu về, thấp giọng trêu ghẹo:

“Em cảm thấy cái tên Tấn Hành này sẽ xứng với tên gì?”

“Anh nghĩ sao?”

Cái người xưa nay chẳng giỏi ăn nói mà giờ cũng bắt đầu học cách chọc lại người ta, Tần Giao nhìn chăm chú vào đôi mắt nhạt màu của Tấn Hành, chỉ cười không nói gì.

Mãi đến khi y cảm nhận Tấn Hành lại lần nữa nhẹ nhàng nắm chặt đôi bàn tay lạnh lẽo thấu xương của mình, rồi từ từ ôm lấy mình từng chút từng chút một, Tần Giao cùng ngồi dưới tàng cây ngân hạnh và mộc tê mới nghe thấy chàng thanh niên kiệm lời này ghé sát vào tai mình, cất giọng đầy hồi hộp, rõ ràng đã trải qua suy tư rất lâu.

“……Giống như anh, em cũng có rất nhiều chuyện chưa kịp cho anh biết, trong thời gian vừa qua, anh cho em nhìn thấy một mặt gần như hoàn mỹ của anh, còn em thì toàn cho anh thấy mặt tồi tệ khuyết thiếu của em.”

“Kỳ thật em không cảm thấy anh cố gắng muốn thể hiện cho em thấy con người tốt đẹp của anh là lừa dối vô trách nhiệm. Trong mắt em, việc anh không muốn bộc bạch quá khứ cũng không phải là chuyện gì chẳng vẻ vang. Buổi tối hôm ấy, em sẽ không tùy tiện nổi giận với anh chỉ vì anh bảo với em là anh không hoàn mỹ, bây giờ em cũng có thể nói rõ ràng với anh rằng.”

“Về sau em sẽ cố gắng để hiểu anh nhiều hơn, chí ít phải biết khi nào anh vui vẻ, khi nào thật ra không vui. Trên đời này không có ai xứng với Tấn Hành hơn Tần Giao, anh là mạch thượng tang của cậu ta, cũng là Tần La Phu của cậu ta. Trong cuộc đời vô vị này, có cơ hội gặp được anh, chính là may mắn mà cậu ta mãi mãi không muốn buông tay.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

①《Mạch thượng tang》, Tần La Phu, một cô gái hái dâu xinh đẹp, tiều phu hay ngư dân chỉ cần thấy nàng một lần là chẳng muốn rời đi, trước kia cậu cả tình cờ nhìn thấy mợ đang đọc Mạch thượng tang, cho nên mới lấy câu chuyện mạch thượng tang và La Phu để hình dung mợ ~

② Vỏ bọc ngụy trang tạm thời vẫn giữ kín, nhưng hai bên vẫn tồn tại nghi ngờ lẫn nhau, chương này giải thích vì sao suốt nhiều chương trước ngày nào cậu cả cũng ru rú trong nhà chép sách, và cả cảm giác hồi đầu khi cậu dùng thái độ nhà giàu kênh kiệu để gặp mợ nữa, Lục Cẩm Đường và Tô Thu Nguyệt, ngân hạnh và mộc tê, Tấn Hành và Tần Giao đều rất xứng lứa vừa đôi ~

******

★Chú thích:

[1]Mạch thượng tang: là một bài thơ khuyết danh thuộc Nhạc Phủ Thi Tập, tên bài thơ có nghĩa là hái dâu trên nương. Bài thơ kể về người con gái hái dâu xinh đẹp là Tần La Phu. Nàng là con gái nhà họ Tần, được đặt tên là La Phu, vừa xinh đẹp nức lòng người lại vừa thông minh và kiên trinh chung thủy. Kể rằng một ngày nọ, La Phu đang hái dâu trên nương thì có sứ quân đi ngang qua, say mê sắc đẹp của nàng nên bèn ngỏ lời mời nàng lên xe ngồi chung, La Phu mới nhắc nhở rằng sứ quân đã có vợ, mình cũng đã có chồng, đồng thời khéo léo khen ngợi chồng mình. Bài thơ khá là dài nên t không đưa lên đây hết, mn có thể search trên mạng nhé, t đưa một đoạn tả nhan sắc của La Phu thôi (nguồn thivien nhé). Đọc xong bài thơ mới thấy cậu soft cực kỳ:3

Mặt trời mọc đông nam,

Chiếu xuống lầu họ Tần.

Họ Tần có người đẹp,

Tên gọi là La Phu.

La Phu nuôi tằm giỏi,

Bên nam thành hái dâu.

Tơ xanh dây buộc giỏ,

Quế chi làm móc câu.

Trên đầu rủ tóc búi,

Dưới tai cài minh châu.

Quần lụa thêu vàng nhạt,

Áo tơ dệt tím màu.

Hành giả thấy La Phu,

Dừng gánh, tay vuốt râu.

Thiếu niên thấy La Phu,

Rơi khăn, nón đội đầu.

Người đi cày quên cày,

Người đi bừa quên bừa.

Trở về gây cáu giận,

Bởi mải nhìn La Phu.

[2]Ngân hạnh và mộc tê: hai cây đó đây nha, rất rất rất là đẹp luôn ~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện