Một đường bám theo Lâm Thanh Bình bộ dáng khả nghi kia, Tấn Hành và Liêu Phi Vân chui qua hang chuột dưới ánh trăng, lặng lẽ trà trộn vào trong chợ quỷ âm u tăm tối.
Bởi vì Tấn Hành đi đứng bất tiện nên tốc độ của hai người không quá nhanh, thế nhưng trước sau vẫn duy trì khoảng cách vừa đủ để Lâm Thanh Bình đi đằng trước không dễ dàng phát hiện ra được sự tồn tại của bọn họ.
Mấy năm trước vì việc riêng từng ghé qua nơi này cho nên rõ ràng Tấn Hành rất quen cửa quen nẻo, sau khi vào hắn ra hiệu cho Liêu Phi Vân cúi đầu bắt chước tướng đi quái dị của đám tà tuý đằng trước, còn mình thì giơ tay ấn tấm mặt nạ Vô Thường quỷ kia xuống một chút, sau đó mới cúi đầu đi tiếp về phía trước.
Trang phục kỳ quái của hai bọn họ hôm nay là Tấn Hành dựa theo Vô Thường quỷ từng được nhắc đến trong Họ Vạn Gia.
Tên của loại tà tuý này nghe rất giống quỷ sai của âm ty, nhưng thực ra chúng là hoá thân từ quân cờ vây trắng đen mà xưa kia người đọc sách luôn bất cẩn làm mất trong thư phòng, từ đó chẳng bao giờ tìm về được nữa.
Vì bị chủ nhân dễ dàng lãng quên, lúc bị chổi quét ra từ dưới đáy bàn học thì khắp người phủ đầy mạng nhện xám xịt, dính phải một phần cái khí nghèo kiết hủ lậu của thư sinh, cho nên từ đó quân cờ đen trắng liền biến thành tà tuý chất chứa oán ý.
Quân trắng tự gọi mình là Bạch Vô Thường, quân đen tự gọi mình là Hắc Vô Thường, từ đó liền có Hắc Bạch Vô Thường quỷ, hay còn được gọi là quỷ quân cờ.
Câu chuyện chí quái này xuất hiện sớm nhất vào thời Đường, do một vị tính sư không rõ tên ghi chép trong Họ Vạn Gia. Đêm nay cũng vì muốn có thêm trợ giúp nên Tấn Hành mới chọn kiểu nguỵ trang không dễ bị tà tuý nhìn thấu này, lại gọi thêm thường nhân Liêu Phi Vân đến để cùng điều tra.
Tuy nhiên khi dẫn Liêu Phi Vân đến thật, Tấn Hành với tính cách sợ phiền phức lại bắt đầu hoài nghi quyết định ban đầu của mình, ấy là bởi có đôi khi cái tính như bác gái tổ dân phố của cảnh sát Liêu thật sự quá ồn ào quá đáng ghét.
“Há, vậy theo như lời cậu nói thì kỳ thật rất nhiều tà tuý cũng có nguồn gốc xuất xứ riêng ư? Bọn chúng đều là thứ đã từng tồn tại trong nhà sau đó bị vứt bỏ? Chỉ cần xác định bọn chúng rốt cuộc là thứ gì thì có thể tìm được biện pháp tương ứng để trừng trị chúng?”
“Ừ.”
“Ồ, thế mụ Canh bà giết người kia là do thứ gì biến thành vậy?”
“Không biết.”
“Ê vị đồng chí này, đừng có tùy tiện lừa gạt anh đây nha, đây là nghề của cậu cơ mà sao lại bảo không biết? Có phải cậu không muốn nói đúng không? Không muốn nói thì cậu có thể —— “
“……Anh mà còn thế nữa thì giờ chúng ta về luôn.”
“Ấy ấy ấy ấy, không phải chứ cậu cả, anh cũng đâu phải thằng cháu quấy khóc đòi chơi công viên nhưng nhất quyết không chịu lết xác đi của cậu, cậu có thể đổi chiêu đối phó khác được không……”
“Không thể.”
Nghe thấy câu trả lời lạnh lùng vô tình này là Liêu Phi Vân biết Tấn Hành sắp nhịn hết nổi rồi, vì còn phải cầu cạnh cậu em vợ hờ này nên anh ta lập tức nghiêm túc lại ngay, suốt đoạn đường cứ phải trưng ra bản mặt “Anh sai rồi anh sai rồi” dỗ dành hắn, sau đó nơm nớp theo sau Tấn Hành như cô dâu nhỏ sợ hãi, tiếp tục đi về phía trước bám sát Lâm Thanh Bình.
Trong lúc đó, dường như bất cứ loại đầu trâu mặt ngựa nào đi ngang qua bên cạnh đều dè chừng trốn tránh bọn họ.
Thậm chí có vài lần khi đám tiểu tuý hình thù kỳ dị đó cố gắng đi lướt qua Tấn Hành, biểu cảm trên mặt bọn chúng đều vô thức trở nên căng thẳng, nom bộ dáng y hệt như bạn nhỏ Tấn Trường Minh lúc bị cậu cả răn dạy vậy.
Mà kể cũng lạ, rõ ràng Tấn đại thiếu từ nhỏ đã đi đứng bất tiện, vì sức khoẻ không tốt nên quanh năm suốt tháng rúc trong nhà, khuyết thiếu rèn luyện cơ bản, cái loại chuyện kém sang như động thủ đánh người thì có đến kiếp sau cũng chẳng học được, ấy thế nhưng chỉ dựa vào khí thế đông lạnh chết người thôi cũng dư sức hù doạ đám tiểu tuý nhát gan này rồi.
Liêu Phi Vân đang vừa theo Tấn Hành đi về phía trước vừa tự hỏi liệu đây có phải là khí thế cậu cả trong truyền thuyết hay chăng, thì bỗng có một người đàn ông từ phía sau đi gần tới chỗ hai bọn họ. Y mặc áo bào xanh, mặt che một lớp mạng mềm, lúc sắp sượt qua bả vai hai người, y bèn khẽ nghiêng mình đi lướt qua thật nhanh.
Quả thật, việc này hoàn toàn chẳng cho bất cứ ai cảm giác lạ thường.
Song có lẽ vì chính bầu không khí ở chợ quỷ đã bất bình thường, trên tay mỗi người lại không có đèn chiếu sáng, cho nên Tấn Hành vốn luôn giữ cảnh giác liền ngẩng đầu lên xác định kẻ đi tới có an toàn hay không.
Động tác của kẻ này thật sự quá nhanh nên Tấn Hành thậm chí chưa kịp liếc mắt nhìn mặt người đàn ông kỳ lạ kia lấy một cái, mặc dù thân hình y mơ hồ không quá rõ ràng, nhưng vòng eo lay động kia lại toát lên mỹ cảm khó diễn tả. Người đàn ông ôm trong ngực một chậu hoa chẳng giống hoa, cây chẳng giống cây, đi lướt qua trước mặt hắn.
Hai bên cách nhau vô cùng gần, mùi máu tanh như có như không trên người kẻ kia cũng vương lại trong không khí, khiến Tấn Hành nhíu mày dâng lên một cảm giác hết sức kỳ quái.
Hắn cảm giác dường như mình đã gặp người đàn ông này ở đâu rồi.
Cảm giác ấy ập tới quá đỗi đột ngột, song rất nhanh ánh mắt hắn liền chùng xuống, ý thức được có thứ gì đó đang hướng đến chỗ mình và Liêu Phi Vân. Tấn Hành chuyển tầm mắt nặng nề về phía Liêu Phi Vân, đột nhiên làm ra một hành động hoàn toàn theo bản năng ——
“Tào thị!”
Theo tiếng hô của tính sư, tờ giấy họ bùng cháy lên ngọn lửa hiện ra một con chim khổng lồ rọi sáng nửa khu chợ quỷ, thiếu niên khôi ngô lao ra từ Họ Vạn Gia giơ kiếm chắn trước người Liêu Phi Vân, sau đó lại xoay người hóa thành một vệt sáng vàng, lặng lẽ trở về trong tờ tờ giấy Tấn Hành kẹp trên tay.
Trong khoảnh khắc, chẳng ai ngờ biến cố sẽ đến đột nhiên như thế.
Cũng chính trong giây phút ấy, chợ quỷ u tối đột nhiên hỗn loạn như ong vỡ tổ, Liêu Phi Vân vừa được Tấn Hành và Tào thị bảo vệ khỏi một đòn trí mạng, mặt trắng bệch quỳ sụp xuống đất, quả tim nhỏ bé trong lồng ngực đập dồn dập đến phát sợ.
Tần Giao thấy thế thì chậm rãi xoay người, đôi mắt xám khẽ nheo lại đầy hứng thú. Vừa rồi y đã định giết giết Liêu Phi Vân, nhưng giây cuối cùng lại chủ động thu tay về. Cách một tầng mạng mỏng, y nở nụ cười rất không thân thiện với Tấn Hành.
“Xem ra chỗ chúng ta xuất hiện một vị tính sư nhỉ?”
Cổ họng bởi vì túy hóa mà giọng nói cất lên cũng có cảm giác khàn khàn kỳ dị khác hẳn bình thường. Sau lớp mặt nạ, Tấn Hành cẩn thận xác nhận giọng nói này không thuộc về bất cứ người nào mình quen biết, thế là hắn cũng chẳng buồn để ý đến tên ác ma núp trong bóng tối hại người này nữa, chỉ vội vươn tay đỡ Liêu Phi Vân đang chật vật đến độ suýt hộc máu lên. Để tránh bại lộ thân phận của cả hai, hắn liền hạ thấp giọng nói vốn đã rất trầm của mình, hỏi thăm một câu:
“Anh không sao chứ?”
“Không…… Không sao…… Mịa nó cái tên đồng bóng này quá đê tiện…… Lát nữa ông đây nhất định phải tự tay giết chết…… Khụ khụ……”
Bị ăn hành có hơi thảm, Liêu Phi Vân chửi đổng còn chưa xong đã phải ho khùng khục sống dở chết dở, mà Tần Giao ôm theo chậu cây xấu xí kia nghe thấy anh ta đánh giá mình như thế thì cũng chỉ hơi nghiêng đầu, con ngươi màu xám tro khẽ chuyển động, không hề mở miệng lên tiếng.
Nhưng cái thái độ ngứa đòn của y rõ là cóc thèm để mình vào mắt, người bị hại đầu tiên – cảnh sát Liêu nhìn mà tức nổ đom đóm mắt, chỉ thiếu điều nhào lên đánh một trận đường đường chính chính với thằng cha thần kinh tự dưng từ đâu chui ra này.
Mà trên mức độ nào đó thì tâm thái y thực ra cũng không khác Liêu Phi Vân nghĩ là bao, mặc dù y chẳng muốn quan tâm đến cái mệnh lệnh xàm xí của gã Túy Chủ kia, nhưng đôi khi chán quá Tần Giao cũng sẽ làm mấy trò tiêu khiển giống vậy.
Vả lại ở Tuý Giới này, đạo lý sinh tồn thuận thì sống nghịch thì chết là quá bình thường, cho dù ban nãy y thẳng tay giết chết Liêu Phi Vân thật thì theo quy củ ở chỗ này, đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Ý nghĩ ấy của Tần Giao hiển nhiên rất phù hợp với thái độ làm tuý của y xưa nay, bắt đầu từ rất lâu trước kia, y đã là kẻ điên muốn làm gì thì làm rồi, việc này và việc y đam mê giả bộ lương thiện trước mặt người khác là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Song chuyện trên đời có đôi khi lại trùng hợp như thế đấy, giờ phút này Tần Giao đâu biết rằng hai kẻ đeo mặt nạ Vô Thường quỷ cách mình vài bước kia, một người trong đó chính là Tấn Hành nhà y, mới buổi tối mấy ngày trước đã khiến y trằn trọc vì một cái bánh gato mừng sinh nhật, đến nỗi ngủ chẳng được đành phải dậy quét nhà, mà người còn lại thì là một nửa anh rể của Tấn Hành nhà y, trên danh nghĩa cũng coi như là một nửa thân thích của y.
Hiện tại có lẽ Thanh Giao quân còn có thể giữ được thái độ muốn giết cứ giết, chứ ngày sau thì lại bị việc này hại thảm ơi là thảm. Tuy nhiên từ phương diện nào đó mà nói thì y vẫn nhạy bén lắm, thấy mình chủ động chào hỏi mà Tấn Hành cứ im ỉm ngó lơ, chỉ lo đỡ Liêu Phi Vân dậy, thậm chí còn dự định cho mình ăn bơ tiếp, y bỗng dưng nhận thấy cảm giác bị ngó lơ này hình như…… hơi quen quen.
Đáng tiếc cảm giác quen thuộc khó giải thích ấy nhanh chóng bị y đè nén xuống, bởi vì rất rõ ràng, hôm nay y cũng không phải là ăn no rửng mỡ mới tuỳ tiện đi gây sự với hai kẻ trước mặt.
Cho nên khi thấy ở đằng cuối khu chợ quỷ tan hoang loáng thoáng truyền đến tiếng mắng chửi phẫn nộ của gã lùn ăn thịt người, y bèn quay đầu nhìn vị tính sư Bạch Vô thường nãy giờ cứ câm như hến kia, chuyển cây tam châu sang một bên tay, rồi mới nhướn mày ra dấu xin mời:
“Hai vị, ta nghĩ có lẽ chúng ta thật sự cần tìm một chỗ nói chuyện, bằng không tên gù ăn thịt người kia mà tìm đến đây, trông thấy tình trạng này, gã ta sẽ chém đầu chúng ta thật đấy.”
“Mẹ kiếp ai muốn nói chuyện với đồ yêu quái nhà ngươi, ngươi tưởng mình là Lưu Diệc Phi chắc…….”
Cảnh sát Liêu vẫn đang không sợ chết mà lẩm bà lẩm bẩm, hoàn toàn chẳng ý thức được thứ gọi là vận mệnh đã bắt đầu tái diễn trên người mình.
Nghe anh ta nói vậy, chẳng hiểu sao Tần Giao lại lắc đầu nở nụ cười, y chẳng tiếp tục cãi cọ với Liêu Phi Vân nữa mà nhìn về phía Tấn Hành cũng đang đồng thời quan sát mình, nhếch miệng buông lời khiêu khích:
“Vậy ư? Thế quý ngài tính sư đây có muốn biết giao dịch giữa Lâm Thanh Bình và Canh bà là gì không? Và Canh bà rốt cuộc là do thứ gì biến thành túy?”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Dê núi bự vùng Caucasus, sống vì flag, chết vì flag, tên khoa học Dê Cuồng Vả Mặt……. QAQ
——-
Cảnh sát Liêu: Biến thái!!! Ngươi tưởng mình là Lưu Diệc Phi chắc!!! Tôn Trang: Sư phụ…… Ảnh là Bành Vu Yến mà…….
Editor: Cậu cả như kiểu onmyouji triệu hồi thức thần ấy nhỉ:)) hoặc cũng giống thủ lĩnh thẻ bài….
Mà mợ đúng là trái tim thiếu nữ:v được tặng bánh tặng hoa xong tối vui quá đi quét nhà
Bởi vì Tấn Hành đi đứng bất tiện nên tốc độ của hai người không quá nhanh, thế nhưng trước sau vẫn duy trì khoảng cách vừa đủ để Lâm Thanh Bình đi đằng trước không dễ dàng phát hiện ra được sự tồn tại của bọn họ.
Mấy năm trước vì việc riêng từng ghé qua nơi này cho nên rõ ràng Tấn Hành rất quen cửa quen nẻo, sau khi vào hắn ra hiệu cho Liêu Phi Vân cúi đầu bắt chước tướng đi quái dị của đám tà tuý đằng trước, còn mình thì giơ tay ấn tấm mặt nạ Vô Thường quỷ kia xuống một chút, sau đó mới cúi đầu đi tiếp về phía trước.
Trang phục kỳ quái của hai bọn họ hôm nay là Tấn Hành dựa theo Vô Thường quỷ từng được nhắc đến trong Họ Vạn Gia.
Tên của loại tà tuý này nghe rất giống quỷ sai của âm ty, nhưng thực ra chúng là hoá thân từ quân cờ vây trắng đen mà xưa kia người đọc sách luôn bất cẩn làm mất trong thư phòng, từ đó chẳng bao giờ tìm về được nữa.
Vì bị chủ nhân dễ dàng lãng quên, lúc bị chổi quét ra từ dưới đáy bàn học thì khắp người phủ đầy mạng nhện xám xịt, dính phải một phần cái khí nghèo kiết hủ lậu của thư sinh, cho nên từ đó quân cờ đen trắng liền biến thành tà tuý chất chứa oán ý.
Quân trắng tự gọi mình là Bạch Vô Thường, quân đen tự gọi mình là Hắc Vô Thường, từ đó liền có Hắc Bạch Vô Thường quỷ, hay còn được gọi là quỷ quân cờ.
Câu chuyện chí quái này xuất hiện sớm nhất vào thời Đường, do một vị tính sư không rõ tên ghi chép trong Họ Vạn Gia. Đêm nay cũng vì muốn có thêm trợ giúp nên Tấn Hành mới chọn kiểu nguỵ trang không dễ bị tà tuý nhìn thấu này, lại gọi thêm thường nhân Liêu Phi Vân đến để cùng điều tra.
Tuy nhiên khi dẫn Liêu Phi Vân đến thật, Tấn Hành với tính cách sợ phiền phức lại bắt đầu hoài nghi quyết định ban đầu của mình, ấy là bởi có đôi khi cái tính như bác gái tổ dân phố của cảnh sát Liêu thật sự quá ồn ào quá đáng ghét.
“Há, vậy theo như lời cậu nói thì kỳ thật rất nhiều tà tuý cũng có nguồn gốc xuất xứ riêng ư? Bọn chúng đều là thứ đã từng tồn tại trong nhà sau đó bị vứt bỏ? Chỉ cần xác định bọn chúng rốt cuộc là thứ gì thì có thể tìm được biện pháp tương ứng để trừng trị chúng?”
“Ừ.”
“Ồ, thế mụ Canh bà giết người kia là do thứ gì biến thành vậy?”
“Không biết.”
“Ê vị đồng chí này, đừng có tùy tiện lừa gạt anh đây nha, đây là nghề của cậu cơ mà sao lại bảo không biết? Có phải cậu không muốn nói đúng không? Không muốn nói thì cậu có thể —— “
“……Anh mà còn thế nữa thì giờ chúng ta về luôn.”
“Ấy ấy ấy ấy, không phải chứ cậu cả, anh cũng đâu phải thằng cháu quấy khóc đòi chơi công viên nhưng nhất quyết không chịu lết xác đi của cậu, cậu có thể đổi chiêu đối phó khác được không……”
“Không thể.”
Nghe thấy câu trả lời lạnh lùng vô tình này là Liêu Phi Vân biết Tấn Hành sắp nhịn hết nổi rồi, vì còn phải cầu cạnh cậu em vợ hờ này nên anh ta lập tức nghiêm túc lại ngay, suốt đoạn đường cứ phải trưng ra bản mặt “Anh sai rồi anh sai rồi” dỗ dành hắn, sau đó nơm nớp theo sau Tấn Hành như cô dâu nhỏ sợ hãi, tiếp tục đi về phía trước bám sát Lâm Thanh Bình.
Trong lúc đó, dường như bất cứ loại đầu trâu mặt ngựa nào đi ngang qua bên cạnh đều dè chừng trốn tránh bọn họ.
Thậm chí có vài lần khi đám tiểu tuý hình thù kỳ dị đó cố gắng đi lướt qua Tấn Hành, biểu cảm trên mặt bọn chúng đều vô thức trở nên căng thẳng, nom bộ dáng y hệt như bạn nhỏ Tấn Trường Minh lúc bị cậu cả răn dạy vậy.
Mà kể cũng lạ, rõ ràng Tấn đại thiếu từ nhỏ đã đi đứng bất tiện, vì sức khoẻ không tốt nên quanh năm suốt tháng rúc trong nhà, khuyết thiếu rèn luyện cơ bản, cái loại chuyện kém sang như động thủ đánh người thì có đến kiếp sau cũng chẳng học được, ấy thế nhưng chỉ dựa vào khí thế đông lạnh chết người thôi cũng dư sức hù doạ đám tiểu tuý nhát gan này rồi.
Liêu Phi Vân đang vừa theo Tấn Hành đi về phía trước vừa tự hỏi liệu đây có phải là khí thế cậu cả trong truyền thuyết hay chăng, thì bỗng có một người đàn ông từ phía sau đi gần tới chỗ hai bọn họ. Y mặc áo bào xanh, mặt che một lớp mạng mềm, lúc sắp sượt qua bả vai hai người, y bèn khẽ nghiêng mình đi lướt qua thật nhanh.
Quả thật, việc này hoàn toàn chẳng cho bất cứ ai cảm giác lạ thường.
Song có lẽ vì chính bầu không khí ở chợ quỷ đã bất bình thường, trên tay mỗi người lại không có đèn chiếu sáng, cho nên Tấn Hành vốn luôn giữ cảnh giác liền ngẩng đầu lên xác định kẻ đi tới có an toàn hay không.
Động tác của kẻ này thật sự quá nhanh nên Tấn Hành thậm chí chưa kịp liếc mắt nhìn mặt người đàn ông kỳ lạ kia lấy một cái, mặc dù thân hình y mơ hồ không quá rõ ràng, nhưng vòng eo lay động kia lại toát lên mỹ cảm khó diễn tả. Người đàn ông ôm trong ngực một chậu hoa chẳng giống hoa, cây chẳng giống cây, đi lướt qua trước mặt hắn.
Hai bên cách nhau vô cùng gần, mùi máu tanh như có như không trên người kẻ kia cũng vương lại trong không khí, khiến Tấn Hành nhíu mày dâng lên một cảm giác hết sức kỳ quái.
Hắn cảm giác dường như mình đã gặp người đàn ông này ở đâu rồi.
Cảm giác ấy ập tới quá đỗi đột ngột, song rất nhanh ánh mắt hắn liền chùng xuống, ý thức được có thứ gì đó đang hướng đến chỗ mình và Liêu Phi Vân. Tấn Hành chuyển tầm mắt nặng nề về phía Liêu Phi Vân, đột nhiên làm ra một hành động hoàn toàn theo bản năng ——
“Tào thị!”
Theo tiếng hô của tính sư, tờ giấy họ bùng cháy lên ngọn lửa hiện ra một con chim khổng lồ rọi sáng nửa khu chợ quỷ, thiếu niên khôi ngô lao ra từ Họ Vạn Gia giơ kiếm chắn trước người Liêu Phi Vân, sau đó lại xoay người hóa thành một vệt sáng vàng, lặng lẽ trở về trong tờ tờ giấy Tấn Hành kẹp trên tay.
Trong khoảnh khắc, chẳng ai ngờ biến cố sẽ đến đột nhiên như thế.
Cũng chính trong giây phút ấy, chợ quỷ u tối đột nhiên hỗn loạn như ong vỡ tổ, Liêu Phi Vân vừa được Tấn Hành và Tào thị bảo vệ khỏi một đòn trí mạng, mặt trắng bệch quỳ sụp xuống đất, quả tim nhỏ bé trong lồng ngực đập dồn dập đến phát sợ.
Tần Giao thấy thế thì chậm rãi xoay người, đôi mắt xám khẽ nheo lại đầy hứng thú. Vừa rồi y đã định giết giết Liêu Phi Vân, nhưng giây cuối cùng lại chủ động thu tay về. Cách một tầng mạng mỏng, y nở nụ cười rất không thân thiện với Tấn Hành.
“Xem ra chỗ chúng ta xuất hiện một vị tính sư nhỉ?”
Cổ họng bởi vì túy hóa mà giọng nói cất lên cũng có cảm giác khàn khàn kỳ dị khác hẳn bình thường. Sau lớp mặt nạ, Tấn Hành cẩn thận xác nhận giọng nói này không thuộc về bất cứ người nào mình quen biết, thế là hắn cũng chẳng buồn để ý đến tên ác ma núp trong bóng tối hại người này nữa, chỉ vội vươn tay đỡ Liêu Phi Vân đang chật vật đến độ suýt hộc máu lên. Để tránh bại lộ thân phận của cả hai, hắn liền hạ thấp giọng nói vốn đã rất trầm của mình, hỏi thăm một câu:
“Anh không sao chứ?”
“Không…… Không sao…… Mịa nó cái tên đồng bóng này quá đê tiện…… Lát nữa ông đây nhất định phải tự tay giết chết…… Khụ khụ……”
Bị ăn hành có hơi thảm, Liêu Phi Vân chửi đổng còn chưa xong đã phải ho khùng khục sống dở chết dở, mà Tần Giao ôm theo chậu cây xấu xí kia nghe thấy anh ta đánh giá mình như thế thì cũng chỉ hơi nghiêng đầu, con ngươi màu xám tro khẽ chuyển động, không hề mở miệng lên tiếng.
Nhưng cái thái độ ngứa đòn của y rõ là cóc thèm để mình vào mắt, người bị hại đầu tiên – cảnh sát Liêu nhìn mà tức nổ đom đóm mắt, chỉ thiếu điều nhào lên đánh một trận đường đường chính chính với thằng cha thần kinh tự dưng từ đâu chui ra này.
Mà trên mức độ nào đó thì tâm thái y thực ra cũng không khác Liêu Phi Vân nghĩ là bao, mặc dù y chẳng muốn quan tâm đến cái mệnh lệnh xàm xí của gã Túy Chủ kia, nhưng đôi khi chán quá Tần Giao cũng sẽ làm mấy trò tiêu khiển giống vậy.
Vả lại ở Tuý Giới này, đạo lý sinh tồn thuận thì sống nghịch thì chết là quá bình thường, cho dù ban nãy y thẳng tay giết chết Liêu Phi Vân thật thì theo quy củ ở chỗ này, đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Ý nghĩ ấy của Tần Giao hiển nhiên rất phù hợp với thái độ làm tuý của y xưa nay, bắt đầu từ rất lâu trước kia, y đã là kẻ điên muốn làm gì thì làm rồi, việc này và việc y đam mê giả bộ lương thiện trước mặt người khác là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Song chuyện trên đời có đôi khi lại trùng hợp như thế đấy, giờ phút này Tần Giao đâu biết rằng hai kẻ đeo mặt nạ Vô Thường quỷ cách mình vài bước kia, một người trong đó chính là Tấn Hành nhà y, mới buổi tối mấy ngày trước đã khiến y trằn trọc vì một cái bánh gato mừng sinh nhật, đến nỗi ngủ chẳng được đành phải dậy quét nhà, mà người còn lại thì là một nửa anh rể của Tấn Hành nhà y, trên danh nghĩa cũng coi như là một nửa thân thích của y.
Hiện tại có lẽ Thanh Giao quân còn có thể giữ được thái độ muốn giết cứ giết, chứ ngày sau thì lại bị việc này hại thảm ơi là thảm. Tuy nhiên từ phương diện nào đó mà nói thì y vẫn nhạy bén lắm, thấy mình chủ động chào hỏi mà Tấn Hành cứ im ỉm ngó lơ, chỉ lo đỡ Liêu Phi Vân dậy, thậm chí còn dự định cho mình ăn bơ tiếp, y bỗng dưng nhận thấy cảm giác bị ngó lơ này hình như…… hơi quen quen.
Đáng tiếc cảm giác quen thuộc khó giải thích ấy nhanh chóng bị y đè nén xuống, bởi vì rất rõ ràng, hôm nay y cũng không phải là ăn no rửng mỡ mới tuỳ tiện đi gây sự với hai kẻ trước mặt.
Cho nên khi thấy ở đằng cuối khu chợ quỷ tan hoang loáng thoáng truyền đến tiếng mắng chửi phẫn nộ của gã lùn ăn thịt người, y bèn quay đầu nhìn vị tính sư Bạch Vô thường nãy giờ cứ câm như hến kia, chuyển cây tam châu sang một bên tay, rồi mới nhướn mày ra dấu xin mời:
“Hai vị, ta nghĩ có lẽ chúng ta thật sự cần tìm một chỗ nói chuyện, bằng không tên gù ăn thịt người kia mà tìm đến đây, trông thấy tình trạng này, gã ta sẽ chém đầu chúng ta thật đấy.”
“Mẹ kiếp ai muốn nói chuyện với đồ yêu quái nhà ngươi, ngươi tưởng mình là Lưu Diệc Phi chắc…….”
Cảnh sát Liêu vẫn đang không sợ chết mà lẩm bà lẩm bẩm, hoàn toàn chẳng ý thức được thứ gọi là vận mệnh đã bắt đầu tái diễn trên người mình.
Nghe anh ta nói vậy, chẳng hiểu sao Tần Giao lại lắc đầu nở nụ cười, y chẳng tiếp tục cãi cọ với Liêu Phi Vân nữa mà nhìn về phía Tấn Hành cũng đang đồng thời quan sát mình, nhếch miệng buông lời khiêu khích:
“Vậy ư? Thế quý ngài tính sư đây có muốn biết giao dịch giữa Lâm Thanh Bình và Canh bà là gì không? Và Canh bà rốt cuộc là do thứ gì biến thành túy?”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Dê núi bự vùng Caucasus, sống vì flag, chết vì flag, tên khoa học Dê Cuồng Vả Mặt……. QAQ
——-
Cảnh sát Liêu: Biến thái!!! Ngươi tưởng mình là Lưu Diệc Phi chắc!!! Tôn Trang: Sư phụ…… Ảnh là Bành Vu Yến mà…….
Editor: Cậu cả như kiểu onmyouji triệu hồi thức thần ấy nhỉ:)) hoặc cũng giống thủ lĩnh thẻ bài….
Mà mợ đúng là trái tim thiếu nữ:v được tặng bánh tặng hoa xong tối vui quá đi quét nhà
Danh sách chương