“Lúc đi chú ý dưới chân nhé, mấy nhà ở đây hay chất nhiều đồ linh tinh ngoài cửa lắm.”

“Sao trong hành lang không bật đèn?”

“Tuần trước bị đứa trẻ con nhà nào ném vỡ mất rồi, hội ủy viên cư dân có sang mấy lần nhưng không ai chịu đền cả, cho nên tạm thời phải chịu như thế thôi……”

Trong hành lang âm u ẩm thấp, Tần Giao cầm bánh gato và hoa tươi, nhỏ giọng trò chuyện với Tấn Hành đang loay hoay mò túi y để lấy chìa khóa mở cửa.

Bởi vì đã gần 11 giờ, để tránh quấy rầy các hộ gia đình khác nghỉ ngơi, hai người đứng trong hành lang đều nói chuyện rất khẽ.

Trước khi đi tới đây, bọn họ cũng đã có vài câu đối thoại tương tự.

Tần Giao từ đầu chí cuối đều rất bình tĩnh, Tấn Hành thì vẫn kiệm lời như ngày thường, hai người có vẻ đã lựa chọn quên đi sự lúng túng do bà lão trong khu nhà mang đến, nhưng khi Tấn Hành bỗng dưng nhắc tới một chuyện nào đó, bầu không khí giữa hai người lại trở nên kỳ lạ.

“Bạn anh đâu rồi?”

“Hôm nay cậu ấy không về nhà, phải tăng ca cả đêm, sao thế?”

“Không có gì.”

“……”

Giọng điệu gượng gạo của Tấn Hành hiển nhiên không quá thuyết phục, Tần Giao nhận ra gì đó, bèn ngẩng đầu lên nhìn hắn, ảnh mắt như có điều suy nghĩ.

“Cậu ấy sẽ không về giữa chừng đâu, em muốn qua đêm ở đây luôn cũng không vấn đề gì.”

Hiếm khi mới chủ động trêu chọc hắn một câu, còn cố ý xuyên tạc ý của hắn, chọc Tấn Hành xong Tần Giao cũng chẳng để ý đến phản ứng của người ta mà cứ thế đẩy cánh cửa trước mặt ra.

Sau khi vào cửa, y bật chiếc đèn nhỏ ở phòng khách lên, đặt bánh gato và hoa tươi trong tay xuống, khom lưng tìm một đôi dép lê sạch sẽ cho Tấn Hành, còn thu dọn hết những vật ở cửa có thể khiến Tấn Hành vấp ngã rồi mới đi ra gọi hắn vào.

Tấn Hành thấy thế thì cũng không so đo câu trêu đùa thiếu đứng đắn của y nữa, hắn chống gậy chậm rãi tiến vào trong căn nhà nhỏ trước mắt mình.

Sau khi đi vào, Tấn Hành mới phát hiện căn nhà vô cùng sạch sẽ chứ không hề ngập đầy rác thải của đàn ông độc thân như trong tưởng tượng của hắn, thậm chí khen một câu ấm cúng cũng không ngoa.

Bất kể là chậu cây xanh tốt trên bệ cửa sổ hay tấm thảm len hoa nhí trải trên sô pha và ti vi cũng đều cho thấy có người đã bỏ ra rất nhiều công sức để trang hoàng bài trí cho căn nhà này.

Càng không nói đến sàn gỗ và khung cửa sổ như thể được người mắc chứng OCD cấp độ nặng lau chùi đến phát sáng kia, quả thực chính là cảnh giới nội trợ tối cao mà mỗi bà chủ gia đình đều theo đuổi.

Nhưng cảnh tượng vượt ngoài dự đoán của hắn hiển nhiên không hề phù hợp với tình huống mà Tần Giao miêu tả cho hắn trước đó, mà càng giống như trong căn nhà này ngoài y và người bạn đang độc thân của y ra, thì còn có một vị nữ chủ nhân hiền huệ, tinh tế, biết hưởng thụ sinh hoạt cũng sống ở đây lâu dài vậy.

Nghi vấn ấy của Tấn Hành, Tần Giao – chẳng hề hiền huệ tinh tế, cũng chẳng hề biết hưởng thụ sinh hoạt – đương nhiên không hề hay biết.

Sau khi vào nhà, y liền để Tấn Hành ngồi chờ mình một lát, rồi đi cởi bộ quần áo bẩn trên người ra ném vào phòng tắm, thay một bộ áo lót quần cộc chẳng hề phù hợp với khí chất của bản thân.

Trước đây mỗi lần cùng Tấn Hành ra ngoài ăn cơm xem phim, y đều khá chú trọng hình tượng cá nhân của mình, cho nên bây giờ bất thình lình trông thấy bộ đồ chạy nạn lôi thôi lếch thếch của Tần tiên sinh, biểu cảm của Tấn đại thiếu cũng nghệt ra.

Có lẽ hôm nay y thật sự chẳng có tâm trạng để giả vờ giả vịt với Tấn Hành như ngày thường nữa, Tần Giao châm cho mình điếu thuốc, đi tới chỗ chiếc tủ lạnh nhỏ trong phòng khách, lấy ra mấy thứ như trứng gà, hành lá.

Y bới mái tóc dài quá tai ra sau đầu, tùy tiện vớ lấy một chiếc dây thun buộc lại, khi quay đầu, Tần Giao mới phát hiện Tấn hành ngồi trên sô pha dường như nãy giờ cứ nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt vô cùng bỡ ngỡ.

“Anh hơi đói bụng, định làm ít cơm rang, em có ăn không?”

Giọng điệu kiểu như ‘Anh hỏi chơi thôi, thật ra em chẳng cần trả lời đâu’ thế này nghe thật không có thành ý gì cả, ấy thế nhưng sau một thoáng lặng thinh, chẳng biết trời xui đất khiến hay sao mà Tấn Hành lại đáp “Có”.

Nhận được câu trả lời của hắn rồi, Tần Giao với chỏm tóc nho nhỏ liền gật đầu, cầm nửa hộp cơm rang mình mang về và những thứ khác đi vào trong bếp.

Trong bếp dần vang lên tiếng bắc nồi rang cơm, chừng mười phút sau, Tần Giao mà tối nay như biến thành một người hoàn toàn khác mới bưng hai bát cơm rang trông ngon gấp ít nhất mười lần hàng quán bên ngoài và một đĩa cam được bày biện chỉnh tề ra, ngồi xuống sô pha cùng Tấn Hành.

Kỳ thật Tần Giao rất ít khi có tâm tình chủ động làm cơm cho người khác, để ý thấy Tấn Hành không tiếp tục nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt xoắn xuýt nữa mà chuyển sang nhìn chằm chằm hai bát cơm rang bằng ánh mắt xoắn xuýt, y bèn nếm thử một miếng cơm mình làm trước, sau khi xác nhận mùi vị không có vấn đề gì, y mới dựa lưng vào sô pha liếc nhìn bánh gato và hoa đặt trên bàn, tâm trạng có vẻ không tệ, nhoẻn miệng bảo:

“Cám ơn bánh gato của em, à, và cả hoa nữa, chúng ta ăn cơm xong rồi cắt nhé, em có muốn uống chút gì không? Hình như trong tủ lạnh có bia đấy.”

“Không cần đâu, em ở lại một lát rồi đi ngay.”

Cố gắng đè nén cảm xúc quá đỗi kỳ lạ trong lòng, Tấn Hành cau mày từ chối Tần Giao, xem ra đã có thể nói chuyện bình thường với y được rồi.

Song bầu không khí bình thường ấy không duy trì được quá lâu, hai người vốn đang an tường ăn cơm rang, thi thoảng lại tán gẫu đôi câu, nhưng chẳng mấy chốc bầu không khí liền trở nên cứng đờ vì một vấn đề mới. Nội tâm Tấn đại thiếu hứng chịu xung kích dữ dội, quả thực sắp phải hoài nghi phải chăng tối nay phương thức ra ngoài của mình không đúng lắm.

Tấn Hành: “Anh vừa bảo là……”

Tần Giao: “Mấy cái thảm hoa nhí này đều do anh đan hết, có vấn đề gì không?”

Tấn Hành: “……”

“Anh còn biết đan áo len nữa, mỗi kiểu đan đều biết một chút, sau này rảnh sẽ đan cho em một cái.”

Tuy ban nãy vừa nói mình đói nhưng thật ra Tần Giao cũng chẳng thèm ăn lắm. Y nói xong thì lại lười biếng dựa vào sô pha, chớp mắt với hắn một cái.

Tấn Hành thật sự không tưởng tượng nổi người như y bình thường sẽ ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ này đan len với hứng thú dạt dào, hình ảnh ấy làm cho đầu óc hắn rối tinh rối mù, mãi hồi lâu sau Tấn Hành mới tìm về được giọng nói của mình, nhíu mày ngập ngừng trả lời:

“Không, không có vấn đề gì.”

Tuy ngoài miệng nói thế nhưng nhìn vẻ mặt Tấn Hành thì có vẻ vấn đề rất chi nghiêm trọng rồi.

Hiểu ra một loạt hành vi khác thường của mình trong hôm nay đã kích thích đến hắn, quý ngài Tần có bệnh không cố ý làm ra mấy hành động chỉ khi ở một mình mới làm nữa, chỉ yên lặng cùng Tấn Hành ăn xong bữa cơm đơn giản nhất kể từ bọn họ xác định quan hệ tới nay.

Ăn cơm xong, y thu dọn bát đĩa sạch sẽ, rồi nhân lúc đồng hồ chưa điểm 0 giờ, y liền ngồi xuống bên cạnh Tấn Hành cùng nhau cắt bánh gato. Khoảnh khắc đưa tay mở hộp bánh gato trước mặt ra, Tần Giao nhìn thấy trên chiếc bánh gato vẻ ngoài chẳng hề bắt mắt nhưng lại đem đến cho người ta vô vàn kỷ niệm này viết một hàng chữ hoa nhỏ xinh xắn.

【Chúc Tần Giao sinh nhật vui vẻ】

Rõ ràng là lời nói mà ai cũng từng nghe vô số lần kể từ khi sinh ra, nhưng đối với Tần Giao nó lại quá đỗi xa lạ.

Trong trí nhớ, hình như từ trước đến nay y chưa bao giờ nghe ai nói với mình câu này, cho nên bây giờ y đang không chắc liệu đây có phải là nói với mình hay không.

Bắt đầu từ khi nhìn thấy Tấn Hành ở dưới lầu, cảm xúc dị thường trong lòng y đã có chút mất khống chế, đến bây giờ rốt cuộc cũng lộ ra dáng hình, Tần Giao ngẩn ngơ nhìn chằm chằm chiếc bánh gato, mãi một hồi lâu mới quay sang hỏi Tấn Hành ngồi bên cạnh mình:

“Anh để dành một nửa cho Đinh Đông, còn đâu chúng mình cùng nhau ăn nhé?”

“Ừ.”

Nghe y bảo vậy, Tấn Hành vốn đang cúi đầu đăm chiêu cũng quay sang nhìn y, hắn kỳ thực không phải người giỏi biểu đạt cảm xúc của mình và thấu hiểu thế giới tình cảm của người khác, nhưng thế không có nghĩa là hắn ngó lơ hết thảy nhân tố bên ngoài.

Cho nên sau nhiều lần âm thầm suy xét, hắn vẫn không vội nói rõ ý đồ thực sự của mình khi đến đây hôm nay. Tiếp đó hắn chỉ kiên nhẫn cùng Tần Giao ăn xong bánh gato và cùng trò chuyện một lát, rồi mới theo y xuống lầu, chuẩn bị gọi Lão Đổng lái xe tới đưa mình về nhà.

Trên đường xuống lầu, Tần Giao mới ban nãy còn hành động khác thường giờ có vẻ đã trở lại với dáng vẻ mọi ngày, Tấn Hành yên lặng quan sát nhất cử nhất động của y, nhận thấy hôm nay y mang đến cho người ta cảm giác rất khác lạ.

Hai người đã đi gần hết con hẻm, thấy sắp phải chia tay Tần Giao, Tấn Hành chợt dừng bước, lần đầu tiên trong đời hắn làm ra hành động khác người như vậy, hắn nắm lấy tay Tần Giao, thấy y quay đầu nhìn mình, hắn mới khẽ nói bằng giọng điệu chầm chậm mất tự nhiên:

“Chuyện lúc trước, cám ơn anh nhiều.”

“Ừ, thật ra anh cũng nên cảm ơn mà đúng không?”

Đều ngầm biết rõ câu cảm ơn kia là có ý gì, trong lúc nhất thời hai người bọn họ đều không mở lời nói chuyện khác nữa.

Để ý thấy Tần Giao mặc không nhiều, Tấn Hành cũng không tiếp tục lôi kéo y trò chuyện với mình, chỉ nói một câu “Sinh nhật vui vẻ, nghỉ sớm chút nhé” rồi liền một mình từ từ đi xa.

Quả thật, một loạt hành động tối nay quá khác so với tính cách nhất quán của Tấn Hành, nhưng thực tế nếu không có những việc Tần Giao làm vì hắn trong hơn một tháng qua, thì hôm nay hắn cũng chưa chắc sẽ thử thay đổi mối quan hệ cứ mãi dậm chân tại chỗ của hai người.

Chỉ là sau ngày hôm nay, Tấn Hành mới phát hiện thì ra mình hiểu biết quá ít về Tần Giao, so sánh với mức độ quan tâm của hắn dành cho người thân và chính bản thân hắn, hắn thật sự phải nghĩ có phải mình đối xử với người nhà và bạn bè còn không bằng Tần Giao hay không.

Bất kể ban đầu có phải Tần Giao có mưu đồ gì nên mới nỗ lực ngụy trang thành một dáng vẻ khác để làm hắn vui lòng hay không, thì bây giờ khi đã tiếp thu một số ưu điểm của y, Tấn Hành cũng chẳng còn muốn truy tra những thứ mà lúc đầu mình để ý nữa.

Cho dù nuôi mấy chậu cây vừa xấu vừa dị hay là đan mấy tấm thảm trải ti vi hoa hòe lòe loẹt, thì trong mắt hắn đấy đều chẳng phải khuyết điểm xấu xa gì, ít nhất dáng vẻ này của Tần Giao chân thật và đáng yêu hơn nhiều so với một tháng trước giả tạo ngồi trước mặt hắn, nói những lời giả dối mà ngay cả chính y cũng không tin.

Tấn Hành bảo Lão Đổng mở cửa xe cho mình rồi khom lưng ngồi vào ghế sau, ngẩn ngơ dõi mắt ra ngoài cửa sổ, qua khoảng một hai phút, khi thấy ở lầu hai của nơi xa xa nào đó rốt cuộc cũng sáng lên ánh đèn, Tấn Hành mới thu mắt, ra hiệu cho Lão Đổng có thể đi.

Mà ở một đằng khác, Tần Giao tiễn Tấn Hành về xong thì cũng một mình men theo đường cũ trở về tòa nhà đơn nguyên, khi đi ngang qua quầy hàng dưới lầu, y ghé vào mua một bao thuốc. Y vốn còn đang cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó thì bất chợt nghe thấy một bài ca cũ truyền đến từ máy hát bên cạnh quầy rượu và thuốc lá.

【Tôi muốn lén lút nhìn trộm, nhìn trộm anh】

【Giả vờ thưởng thức, thưởng thức một bình hoa】

【Chỉ có thể nhìn trộm, nhìn trộm anh một chút】

【Như thể đang muốn ngắm nhìn một bức họa】

“Đây là Thái Cầm hát sao?”

“Từ Tiểu Phượng chứ Từ Tiểu Phượng chứ, đám thanh niên chúng bây chỉ biết Thái với chả Cầm gì đó, chị Tiểu Phượng đã ra mắt từ bao nhiêu năm trước rồi……”

Bà lão mập đang buồn ngủ trông quán mạt chược suốt đêm tặng cho y một cái lườm nguýt, Tần Giao nghe vậy thì mỉm cười bình phẩm một câu “Hát hay ghê” rồi cầm lấy gói thuốc trên quầy, quay trở lại lầu trên.

Song đêm nay trước khi ngả giấc, y bèn theo lệ thường lấy chiếc túi đen mà đi đâu cũng mang theo ra, cầm chứng minh thư trong túi lên xem. Khi nhìn thấy hàng chữ ngày mười tám tháng ba năm một ngàn chín trăm tám mươi sáu ghi trên đó, Tần Giao nheo mắt, rốt cuộc cũng hiểu vì sao hôm nay Tấn Hành lại tới chúc mừng sinh nhật mình.

“Thảo nào.”

Sau câu thảo nào này dường như cũng chẳng còn gì nữa, Tấn Hành đã sớm rời đi không thể biết hôm nay thật ra không phải sinh nhật y.

Đương nhiên, xét kỹ thì ngay cả chính Tần Giao cũng không biết rõ sinh nhật của mình là ngày nào.

Nguyên nhân tạo thành tất cả những điều ấy, chẳng qua là vì một ngày nào đó nhiều năm về trước, y và mười sáu đứa trẻ xui xẻo cũng bị người nhà bỏ rơi ngoài đường cùng được đưa vào một trại mồ côi ở thành phố này.

Mà chẳng quan tâm bây giờ mười sáu kẻ xui xẻo kia có đang sống hạnh phúc hay không, có người hơn nửa đêm mua bánh tặng hoa cho bọn họ hay không, giờ khắc này trong tiếng nhạc xưa cũ văng vẳng bên ngoài, Tần Giao có thể trả lời chắc chắn một câu, bây giờ y đang thật sư cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi……

—— Sắp không nén nổi nụ cười trên môi nữa rồi.

【Tôi muốn lén lút nhìn trộm, nhìn trộm anh】

【Giả vờ thưởng thức, thưởng thức một bình hoa】

【Chỉ có thể nhìn trộm, nhìn trộm anh một chút】

【Như thể đang muốn ngắm nhìn một bức họa】

【Chỉ sợ anh biết sẽ cười tôi ngốc】

【Tôi đành dời mắt lảng tránh anh】

【Tuy rằng cũng muốn nói với anh một lời】

【Đáng tiếc bên cạnh anh đã có anh ấy】

✿Tác giả có lời muốn nói:

Phần sau là chính thức bắt đầu tình tiết cậu cả đánh quái mợ tác quái, ngày mai tranh thủ update thật nhiều, hôm nay có ngọt không nè!!! Nói to lên cho tui biết đi!!! Tiện thể be be hai tiếng từ tận đáy lòng, mợ nhỏ tuy đảm đương top 3 vũ lực, top 2 phản diện, top 1 tà ác hỗn loạn trong truyện này, tuy mợ dối trá xảo quyệt bạo lực quỷ thấy cũng phải sợ, nhưng mà mợ thật sự là một người mang trái tim thiếu nữ【cực kỳ cực kỳ dễ dỗ】đó. Trước đây chẳng có một ai nguyện ý dỗ mợ, cho nên tâm trạng mới dễ buồn bực, chỉ có thể đan len trồng hoa thi thoảng làm chuyện xấu để giải sầu thôi, một khi có ông xã là khác ngay nha!!! Ha ha!

Bài hát trong truyện là “Tâm luyến”, Thái Cầm và chị Tiểu Phượng đều đã từng hát nhé, cả hai phiên bản tôi đều thích ơi là thích, nghe xong là tâm trạng tốt lên liền hà ~

Editor: Lời gốc là “Đáng tiếc bên cạnh anh đã có cô ấy” nhưng tác giả lại để là “anh ấy”:))) 

Hết chap này coi như coi như kết thúc chuỗi ngày update liên tục đi, trở lại với công việc thôi, deadline sát đít rồi TvT. Tạm biệt chị em!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện