Vừa nghe Hoành Hành Giới Sĩ nói người nào đó mới sáng dớm đã cùng một cái tượng đất lén lút chuồn ra khỏi thôn, sắc mặt Tần Giao lạnh tanh, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là đối phương không từ mà biệt.

Ý nghĩ này nảy ra bất chợt, kéo theo sự giận dữ mãnh liệt, khiến Tần Giao tức khắc sầm mặt, suýt thì lao sang nhà bà Phạm Tế kiểm tra xem thực hư thế nào.

Nhưng trước khi cơ thể hành động, y đã kịp dừng lại ngẫm nghĩ, chân chàng thanh niên còn đang bị thương, hôm nay hắn mà muốn một mình rời khỏi thôn Phạm thật thì thể nào cũng phải báo trước một tiếng cho gia đình bà Phạm Tế – những người hắn đã chung sống mấy ngày nay.

Đâu thể có chuyện chẳng nói chẳng rằng đã lén lút bỏ đi được, như thế không phù hợp với hành vi xưa nay của người kia, mà cũng chẳng hợp lẽ thường nữa.

Đã vậy trời đông giá rét thế này, bất kể lên núi hay xuống núi thì đều cần thì giờ nhất định và thức ăn đầy đủ, phàm là người có đầu óc thì phải hiểu đạo lý đơn giản này chứ.

Thế là Tần Giao miễn cưỡng đè nén vẻ nghi hoặc, trong lòng cũng hiếu kỳ người nào đó làm sao lại thành công bắt cặp với cái tượng đất trong miếu Phạm gia. Y híp mắt suy tư một thoáng rồi kéo dài giọng, hoài nghi hỏi:

“Lúc ngươi trông thấy thanh niên và cái tượng đất kia, bọn họ có mang thứ gì khác bên người không?”

“Dạ? Hình như, hình như là không ạ, hai tay đều trống trơn, không cầm theo gì cả, chỉ đeo một cái gùi…… Nhưng thần thấy thằng nhóc bịt mặt ấy chôn một cái ống trúc kỳ quặc xuống nền tuyết chỗ cổng thôn, sau đó kéo một sợi dây thừng dài ơi là dài ra, bắt đầu trốn cùng con búp bê bùn nhỏ tí kia……”

“Ống trúc?”

Tần Giao sững ra, vì y chợt nhớ bên tay mình vừa khéo cũng có một cái ống trúc đến do người nào đó đưa.

Thấy vẻ mặt Long Quân nhà mình như thế, Hoành Hành Giới Sĩ còn tưởng y từng thấy món đồ ấy ở Túy Giới hay đâu đó rồi, lão bèn gật đầu, tiếp tục mô tả cho y:

“Vâng, chính là một cái ống trúc, thằng nhóc đó mang tận mấy cái trên người liền, cái nào cũng nối dây thừng, hình như bên trong còn có thể truyền ra tiếng người nói từ dưới lòng dất…… Sau đó thì càng quái hơn, bọn “trẻ con già” bao vây ngoài cổng thôn vừa nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra dưới chân tường là lập tức chạy theo ống trúc kia, thế là tên nhóc và con búp bê bùn vội chui qua lỗ chó ở một phía khác rồi tập tễnh chạy mất…… Vì cách hơi xa nên thần âm thầm bám theo, nghe thấy hai bọn chúng thì thầm với nhau là định đi chung quanh tìm thảo dược……”

“Tìm thảo dược? Tìm thảo dược gì?”

Đến đây là Tần Giao đã hiểu đại khái người kia dùng cách gì để chạy ra khỏi thôn an toàn rồi, nhớ lại mấy bữa trước hắn cặm cụi ở nhà bà Phạm Tế để làm ra thứ đồ này, ra là có công dụng như vậy đây, thực tình Tần Giao cũng không bất ngờ lắm.

Cơ mà gần đây y đâu nghe nói nhà bà Phạm Tế có việc gì cần dùng đến thảo dược đâu nhỉ, giây tiếp theo Tần Giao lại nghe Hoành Hành Giới Sĩ nói:

“Ờm, thần cũng không biết là thảo dược gì, nhưng nghe con búp bê bùn nói cái gì mà…… Tối không ngủ đủ nên buồn ngủ quá, với cả, bây giờ chúng ta đi đâu chơi đây, không đi bắt Công Kê Lang sao…… Tên nhóc kia trả lời là muốn bắt Công Kê Lang cũng đâu thể bắt bừa là được đâu, giờ mà đi thì chúng ta chỉ có chui đầu vào chỗ chết, hôm nay cứ mang quỷ truyền thanh đi thử nghiệm ở quanh đây đã, còn bảo là…… bây giờ chúng ta đi loanh quanh kiếm thảo dược, sau đó lập tức về ngay……”

“……”

“Rồi con búp bê bùn hỏi chúng ta kiếm thảo dược để làm gì, ngài bị ốm ư, hay là bà cụ kiến và đứa nhỏ trong nhà bị ốm. Tên nhóc kia bảo ta không bị ốm, bọn họ cũng không bị ốm, tìm thảo dược là để mang về cho người khác…… Búp bê bùn hỏi người khác là người nào ạ……”

“……”

“Mới đầu tên nhóc kia không hé răng, sau đó mới bảo là một người rất tốt bụng, còn từng cứu mình nữa. Búp bê bùn lại hỏi người đó đã làm việc tốt gì, quan hệ giữa hai người tốt lắm ạ. Tên nhóc kia bất đắc dĩ trả lời là không, chỉ là bèo nước gặp nhau thôi, thậm chí còn chưa chính thức gặp mặt. Búp bê bùn liền thắc mắc thế sao ngài còn tốn công hái thảo dược cho người ta làm gì……”

“……”

“Tên nhóc kia bèn giải thích rằng trước kia có lần mình từng ngã xuống nước giữa mùa đông lạnh, lúc đó đám em của hắn chỉ đứng trên bờ trơ mắt nhìn hắn chứ chẳng thèm gọi người tới cứu hắn, từ nhỏ hắn đã không thích nói chuyện, tính tình quái gở, không được lòng người lớn, cho nên tất cả mọi người xung quanh đều không thích hắn……”

“……”

“Hắn lớn bằng này rồi mà không có người bạn nào, sống nhờ ở nhà ông ngoại suốt nhiều năm như một kẻ lạc loài, mỗi ngày chỉ muốn lao đầu vào đọc sách cho tiến bộ hơn, không tiếp tục để người khác bắt nạt. Vậy nên kẻ như hắn, dẫu có ngày lặng yên biến mất khỏi cuộc đời này thì cũng chẳng ai quan tâm. Nhưng tất cả mọi người trong thôn này đều rất chân thành, khiến kẻ đến từ thế giới bên ngoài như hắn vừa cảm kích mà cũng không quen, hắn không giỏi trong việc giao lưu hòa đồng với người khác, hắn lo lắng mình có chỗ nào không phải, thế nên đang cố gắng báo đáp lại được từng nào hay từng ấy, dù sao cư dân thôn này cũng là những người đầu tiên thật lòng xem hắn là bạn bè, là người thân……”

Hoành Hành Giới Sĩ tỏ vẻ quái lạ, chắc vẫn chưa biết việc Tấn Tỏa Dương bị thương tạm ở nhờ nhà bà Phạm Tế là có liên quan đến Tần Giao, nên liền thuật lại tường tận cho Long Quân những gì lão tình cờ nghe và nhìn thấy ở cổng thôn lúc trời còn chưa sáng.

Tần Giao được đối phương nghiễm nhiên nhận định là người hàng xóm tốt bụng, vốn dĩ y không nghĩ nhiều về hướng này, nhưng từ những gì Hoành Hành Giới Sĩ báo cáo, y đã không thể nào nghĩ khác đi được nữa, và một cảm xúc kỳ diệu đã lâu chưa gặp cứ thế trào dâng bên trong y.

Bởi vì y chợt phát hiện mình chẳng hề tường tận về kiếp chuyển thế của chàng thanh niên, trừ sự cố chấp điên cuồng và khát khao chiếm hữu đơn phương đối với người kia suốt nhiều năm, những ngày qua y thậm chí còn không thể chủ động tìm hiểu những điều cơ bản nhất về hắn.

Y nghĩ tính nết của con thỏ chết tiệt kia nhất định cũng ngốc ơi là ngốc, thế nên mới bị bắt nạt ức hiếp suốt bao năm trời, không những chẳng ai giúp đỡ mà cũng chẳng ai thèm quan tâm xem hắn sống chết ra sao.

Sau khi hắn bị thương và đến thôn Phạm, đúng là cũng không chủ động đề cập đến việc tìm kiếm người nhà. Tần Giao nheo mắt, khó mà hình dung được tâm trạng mình khi nghe kể rằng hơn hai mươi năm qua đối phương sống trong gia đình không hạnh phúc, từ nhỏ đến lớn đều phải chịu khổ cực, y chỉ cảm thấy mình cực kỳ không vui, thậm chí rất tức giận.

Giận những kẻ đó từ nhỏ chẳng đối tốt với hắn, giận những kẻ đó có mắt như mù, cũng giận bọn chúng biến con thỏ tốt bụng hiền lành này thành ra lầm lì, lạnh lùng, khó gần như bây giờ, hại hắn làm gì cũng vất vả khốn đốn.

Mãi đến khi Hoành Hành Giới Sĩ đứng bên cạnh cũng nhận ra sắc mặt y chùng xuống, bèn cất tiếng gọi y, bấy giờ Tần Giao đang xụ mặt mới khó chịu nhìn sang chỗ khác, âm thầm chép miệng sau đó đáp nhạt thếch, vờ như chẳng có gì xảy ra.

“Ừm, ta biết rồi.”

“Dạ? Ngài…… Ngài biết gì cơ ạ?”

Lại lần nữa làm đại công thần truyền tin, Hoành Hành Giới Sĩ tỏ ra ngơ ngác không hiểu gì. Tạm thời Tần Giao chưa muốn tiết lộ quá nhiều cho người khác, thấy lão như thế thì y cũng chẳng biết nên nói sao. Người đàn ông hơi mím môi sau đó trưng bản mặt lạnh tanh, híp đôi mắt xám hờ hững tựa như loài động vật bò sát, chậm rãi nói có vẻ đã mất kiên nhẫn:

“Ta biết gì cũng không mắc mớ tới ngươi, lần sau ngươi chớ có quản việc không đâu nữa, nếu lại gặp chuyện như vậy thì cứ coi như mình không thấy gì là được rồi.”

“Ơ? Ơ??”

“……Nếu hôm nay người kia và cái tượng đất đó tự có cách ra ngoài được thì ắt cũng có cách về được, nên ngươi tạm thời đừng quan tâm bọn họ đi đâu, đằng nào bọn họ cũng tự trở về thôi. Hơn nữa lúc trước ngươi đã nói cái tượng đất đó có vẻ là tượng đất từ miếu Phạm gia, vậy thì nó cũng không có ác ý gì với kiến càng ngựa trong thôn Phạm đâu. Nếu đã không có ác ý thì bọn họ làm gì cũng đâu liên quan tới chúng ta chứ.”

“……Ờm, ngài nói…… cũng đúng……”

“Tóm lại, nhớ kỹ cho ta, sau này nếu hai người đó lại lén lút ra vào thôn thì ngươi phải thông qua giếng để báo cho ta một tiếng, đề phòng nhỡ có sự cố gì xảy ra. Còn đâu thì chờ tìm được hành tung của Công Kê Lang và đối đầu trực diện rồi tính sau.”

“Dạ, vâng, được được, cứ làm theo như ngài nói ạ……”

Hoành Hành Giới Sĩ vốn định nhúng tay xử lý hai đứa nhóc dám tự tiện chui lỗ chó ngay dưới mắt Xích Thủy long vương nhà mình, nhưng lời Long Quân nhà lão nói đã khiến lão trợn tròn mắt, mà càng quỷ dị hơn là, cái chuyện thực sự dọa lão rớt cả tròng mắt vẫn còn ở sau đó nữa.

Mới hôm qua Tần Long Quân còn vui giận thất thường, không cho phép Hoành Hành Giới Sĩ léo nha léo nhéo nửa câu trước mặt mình, giờ thì y lạnh lùng nhìn lão và khoanh tay nói bằng giọng điệu cực kỳ nguy hiểm đáng sợ:

“À, ngoài ra, còn một việc nữa.”

“Ngài, ngài nói đi ạ……”

“Truyền tin cho Hà Bá bảo lão lập tức đến chỗ quỷ sai âm ty để điều tra giúp ta một việc, cứ nói là mệnh lệnh của ta, làm sao để quỷ sai trả lời ta càng sớm càng tốt.”

“Là việc gì vậy ạ?”

“Đi điều tra xem trong một dòng thời gian khác ở cánh “Cửa” tại Đông Sơn, có đúng là có mấy đứa em tốt thấy người thân mình chết mà không cứu hay không? Tra cho ta xem hiện tại bọn chúng rốt cuộc đang làm gì, ở đâu, họ tên tuổi thọ vận số kiếp này ra làm sao, tốt nhất là hỏi rõ hết. Một khi tìm được bất kỳ manh mối gì thì mau chóng báo cho ta ngay, ta ắt sẽ cho ngươi biết tiếp theo ngươi nên làm thế nào, đã nghe rõ chưa?”

……

Cách mỏm đá Lồng Gà 300 mét, trên dốc núi ngoài thôn Phạm, bầu trời hoàng hôn đằng Tây lấp lóe những tia nắng ấm áp.

Ở nơi cuối con đường, Tấn Tỏa Dương đang chống cây gậy tự chế thô sơ, chân đi bước cao bước thấp trên nền tuyết, đeo theo một gùi thảo được trở về thôn Phạm.

Trên vai hắn là búp bê bùn nằm dài, hết nhìn Đông lại nhìn Tây, hình như đang thì thầm gì đó với hắn. Lúc thanh niên cúi đầu quan sát dáng cây cối chung quanh, mái tóc trắng xóa và gương mặt nhìn từ xa như hòa làm một với nền tuyết tinh khôi dưới chân.

Phía sau bọn họ lưu lại một hàng dấu chân mơ hồ, chỉ có một bên của chàng thanh niên tóc trắng này. Mà thần kỳ là, lũ trẻ con già chặn ở cổng thôn suốt ngày không hề xuất hiện nữa, giống như hồi sáng sớm vậy.

Búp bê bùn lấy làm hiếu kỳ, nó ngoảnh ra sau rồi lại quay lên hưng phấn ôm lấy cổ tính sư nhà mình, reo lên vui vẻ:

【Tính sư…… Tính sư oa oa! Hôm nay chúng ta thật sự…… thật sự ra khỏi làng an toàn rồi còn thuận lợi từ trên núi trở về nữa, hôm nay chính là…… lần đầu tiên búp bê bùn chui lỗ chó cùng ngài đấy! Mà lạ ghê, bọn trẻ con già…… sao chưa đuổi theo —— Oái oái oái! Tính sư oa oa oa sao ngài bịt mịn tuôi!!】

“……Ngươi mà còn kêu nữa thì chúng nó đuổi tới nơi bây giờ, cho nên hãy trật tự chút đi.”

Thanh niên tóc trắng thấp giọng dạy dỗ thằng nhóc ồn ào này, bộ dạng đanh mặt nghiêm túc làm búp bê bùn hơi bị tủi thân.

Hồi lâu sau, thằng nhóc nhìn nghiêng ngó dọc này mới thấy tính sư nhà mình cầm trong tay thứ tương tự bản đồ, vừa tập tễnh mang nó đi tiếp về phía trước, vừa chầm chậm thở ra một luồng khói trắng rồi bất đắc dĩ giải thích:

“Chẳng phải sáng nay ta đã bảo với ngươi rồi sao? Ta chôn quỷ truyền thanh xuống lòng tuyết ở một hướng khác, chúng ta ở đầu này phát ra âm thanh thì bọn “trẻ con già” sẽ bị dẫn tới một đầu khác, song thời gian không duy trì được quá lâu, nên chúng ta phải mau chóng trở về. Tuy sớm nay ta có để lại giấy nhắn rồi, nhưng bà Phạm Tế ở lại thôn không biết gì cả, thấy ta cả ngày chưa về thì kiểu gì bà ấy cũng lo lắng. Hơn nữa một khi màn đêm buông xuống, trong rừng sẽ nhiều thêm những nhân tố không xác định, dù chúng ta có mang theo hổ uy thì cũng chưa chắc sẽ hiệu quả……”

【Ồ…… Thì ra…… là thế…… Vậy hôm nay ngài đi vòng quanh mỏm đá Lồng Gà rồi vẽ ra tấm bản đồ kỳ quái này là để làm gì vậy ạ?】

Búp bê bùn nửa hiểu nửa không, chỉ biết gật đầu theo Tấn Tỏa Dương. Thằng nhóc lắp bắp này đến nói còn chẳng nói trôi chảy nổi, tuổi mới nhỏ tí, ngoại trừ phụ trách phổ cập cho hắn biết một ít tri thức sẵn có của nó thì tất nhiên là chẳng hiểu gì về nhân tình thế thái cả, chỉ nghĩ bụng tính sư nói gì mình cùng nghe theo, cũng đồng ý.

Trên cổ Tấn Tỏa Dương còn đeo miếng hổ uy vàng óng dùng để tự vệ, thấy nhóc ngốc này biểu hiện dáng vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, hắn cũng không nói gì thêm. Hắn tiện tay nhấc nhóc con này lên, ném nó vào trong gùi thảo dược sau lưng mà mình chuẩn bị mang về cho cha Dương Hoa, sau khi dùng ánh mắt xoắn xuýt xen lẫn phức tạp để dò xét nền tuyết trước mặt một lượt, hắn mới cau mày trả lời nó rằng:

“Thật ra…… ta chuẩn bị gian lận.”

【Gian…… Gian lận???】

Vừa nghe câu trả lời của chàng trai, búp bê bùn suýt thì té nhào khỏi vai hắn. Tấn Tỏa Dương bình tĩnh nhìn phản ứng của nó, bản thân hắn thì chẳng hề bất ngờ, hắn đăm chiêu lặng yên một lát rồi mới nghiêm túc giải thích một cách chậm rãi rằng:

“Công Kê Lang có vẻ vẫn luôn hi vọng sẽ trừng phạt ta theo quy tắc trong bắt gà trống, cho nên những ngày qua lão mới không sai bọn trẻ con già xông vào thôn bắt ta, ban đầu lão chỉ cố ý dẫn ta vào trong núi, nhưng tạm thời vẫn lựa chọn tha cho ta một mạng. Đối với lão, ta chính là kẻ sống sót sau cuối trong trò chơi nguyền rủa của lão, cho nên cuối cùng ta nhất định phải chết trong tay lão theo cách như thế thì lời nguyền mới coi như hoàn thành.”

【……】

“Nhưng thực tế thì ta không phải người địa phương, chưa quen thuộc hoàn cảnh địa lý của mỏm đá Lồng Gà, thành ra tối hôm ấy mới suýt bị bọn trẻ con già truy đuổi rồi ngã mất xác khỏi mỏm đá kia. Đó là lý do ta cảm thấy lão cần phải tuân theo quy tắc trò chơi ấy để bắt ta, chí ít cũng phải tiến hành trong điều kiện song phương tương đối ngang bằng. Thế nên ta quyết định trước tiên mình phải ăn gian một chút, chờ sau này lão ta và bọn trẻ con già muốn đến bắt ta thì ít nhất chúng ta cũng có chuẩn bị trước, đây cũng là biện pháp đối phó duy nhất mà ta có thể nghĩ ra lúc này.”

Búp bê bùn: “……”

Biện pháp này đúng là chỉ kẻ có mạch não khác người thường mới nghĩ ra được, búp bê bùn ngồi trên vai hắn ngỡ ngàng đờ đẫn, nhưng ngẫm kỹ thì…… đây thật sự có thể xem là một cách hay, vừa đáng tin cậy mà vừa kỳ diệu.

Dù sao thì mấy lần trước, mục đích Công Kê Lang thể hiện ra với bọn họ đều là muốn dùng phương thức bắt gà trống đó để bắt được Tấn Tỏa Dương, nếu như Tấn Tỏa Dương thực sự thắng được Công Kê Lang trong trò đòi mạng này, vậy có khi cuộc chơi đáng sợ này sẽ triệt để kết thúc, lời nguyền của Tấn Tỏa Dương cũng có thể được giải trừ.

Lúc trước búp bê bùn còn cảm thấy bọn họ khó lòng giữ được cái mạng nhỏ của mình, nhưng giờ nó cũng thấy đây là một biện pháp khả thi. Mà Tấn Tỏa Dương thấy búp bê bùn ngốc ngếch đã hiểu được ý mình thì bèn cúi đầu bình tĩnh nói tiếp:

“Tuy nhiên cách này có rất nhiều sơ hở, bởi vì Đông Sơn quá rộng lớn, chúng ta mất cả ngày mà còn chưa tìm hiểu xong địa hình quanh đây, nên mấy ngày này lại phải tìm cách lén chuồn ra vào buổi tối thôi. Vả lại phụ cận mỏm đá Lồng Gà vốn không thích hợp để lẩn trốn, do đó độ khó càng lớn hơn, mà…… trước mắt còn có một việc khá quan trọng phải làm.”

【Ủa, chúng ta còn có…… còn có việc gì phải làm vậy ạ?】

“Lúc gặp ta lần đầu tiên ở mỏm đá Lồng Gà, ngươi tuân theo lời phó thác của lão tổ tông Phạm gia, nói cho ta biết lời nguyền ta dính phải là từ đâu mà ra, còn tiện thể kể cho ta nghe sự kiện năm xưa tám người cùng ăn thịt vợ của Công Kê Lang, đúng không?”

【Dạ vâng, đúng, đúng rồi……】

“Ta muốn tìm ra hài cốt của bảy người khác ở trên núi năm đó, ta cảm thấy hài cốt lưu lại ở Đông Sơn có lẽ sẽ cho chúng ta một vài manh mối mới, thân phận của tám người vừa khéo tương ứng với bài ca gà trống, có khi bài ca gà trống mà lũ trẻ con hát lại chính là bí mật lớn nhất chôn giấu tại Đông Sơn cũng nên…… Hơn nữa, hiện tại ta cũng đang chưa thông suốt về thân thế của “Thạch Mộ Sinh”, lý do tại sao lão nhất định phải giả làm em họ mình để sinh sống ở Đông Sơn suốt bao năm qua và cả lần trước xuất hiện trước mặt ta đều rất kỳ lạ, cả quá khứ xưa kia của Thạch Mộ Sinh mà chúng ta tra được trong tính thư nữa……”

Tấn Tỏa Dương vừa phóng tầm mắt ra phía xa xăm, vừa chậm rãi cất lời. Búp bê bùn nằm trên bả vai hắn cũng nhớ tới chuyện về cuộc đời Thạch Mộ Sinh được ghi chép trong tính thư, nó cùng suy nghĩ với hắn nhưng nghĩ mãi mà chẳng ra, thế là bèn gãi đầu nói thầm:

【Cũng phải…… Ầy, mà nói chứ, tuy nhìn từ tình huống hiện tại thì tên Công Kê Lang hung thần ác sát đúng là không giống người tốt, nhưng vị gà mái nương nương đó…… thì lại hoàn toàn vô tội. Nếu không phải lúc trước tám kẻ xấu xa xông vào rừng rồi làm việc xấu trước, hại chết gà mái, thì có lẽ Công Kê Lang sẽ không độc ác như bây giờ, vừa giết người vừa ăn thịt…… Haiz, có lúc…… cảm giác con người sống ngoài kia mới là thứ đáng ghét và đáng sợ nhất trên đời mới đúng, còn nguy hiểm hơn nhiều yêu ma quỷ quái mặt mũi bặm trợn……】

“……”

Gương mặt dị dạng xấu xí của Tấn Tỏa Dương bị bọc trong lớp vải băng dày cộp, vốn dĩ hắn đang cúi đầu đi về phía trước, nhưng lời buột miệng của búp bê bùn khiến hắn tức khắc ngẩn ra, bởi vì một thành viên trong số những kẻ xấu hại chết gà mái mà thằng nhóc ngốc này kể ra cũng bao gồm chính mẹ của hắn.

Hắn nhìn Đông Sơn phía trước bị bao phủ bởi băng tuyết, cõi lòng trở nên rối bời. Búp bê bùn thấy thanh niên tóc trắng cứ mím môi lặng thinh thì mới hốt hoảng nhận ra mình lỡ lời, nó lắp bắp giải thích:

【Ơ, ờm, tính sư, tôi không có ý đó đâu…… Ngài không hề đáng ghét chút nào, mấy người sống thích gây sự ấy mới là đồ đáng ghét…… Với cả tôi nghĩ tính sư tốt như vậy thì mẹ ngài nhất định không thể là kẻ xấu được!! Có lẽ, có lẽ chuyện năm xưa còn có hiểu lầm gì đó…… chưa biết chừng…… Ngài thấy có đúng không đúng không?】

Tấn Tỏa Dương thấy búp bê bùn cố gắng động viên mình như thế thì cũng chẳng biết nên nói gì cho phải, lát sau hắn mới cau mày trả lời một cách điềm nhiên rằng:

“……Công Kê Lang có phải người tốt hay không là một chuyện khác, nhưng năm xưa gà mái đã chết quả thực vô tội, nếu mẹ ta thật sự đã vô ý hoặc cố tình làm ra việc đó thì kẻ làm con trai như ta cũng phải chịu trách nhiệm đến cùng, không thể trốn tránh được, đây là vấn đề nguyên tắc.”

【Dạ…… Vâng ạ, ngài, ngài nói rất đúng……】

Sau đó Tấn Tỏa Dương lại hàn huyên với nhóc con này mấy câu, rồi hắn tiếp tục tiến bước hướng tới thôn Phạm cách đó không xa.

Tuy nhiên, sự kiện mấy ngày nay khiến tính cảnh giác của Tấn Tỏa Dương ngày càng mạnh hơn nhiều, mới đi được mấy bước, hắn đã cảm giác phía sau có một tầm mắt đang âm thầm nhìn mình chăm chú.

Ánh mắt hắn lạnh đi, hắn vội bảo vệ búp bê bùn trên vai mình rồi quay ngoắt ra sau, song lại phát hiện sau lưng mình trừ rừng cây khô đọng tuyết trĩu nặng thì chẳng còn gì cả, trống vắng đến mức đáng sợ.

Đến khi nhìn kỹ thì hắn mới thấy có một con cáo nhỏ lông xám đang run rẩy trốn phía sau bụi gai dưới ánh chiều tà, khiếp sợ quan sát mình.

【Ồ, hình như là một con cáo bình thường không có nhân tính thôi, nó cứ lén lút bám theo chúng ta làm gì nhỉ……】

Tiếng thì thầm của búp bê bùn cũng chính là nghi vấn trong lòng Tấn Tỏa Dương giờ phút này, nhưng khi hắn định tiến lại gần nhìn kỹ xem con cáo nhỏ xám xịt này từ đâu ra thì nó đã sợ hãi chạy mất rồi.

Tấn Tỏa Dương chạy theo mấy bước, nhíu mày giơ gậy vạch bụi gai trước mắt ra, song giây tiếp theo hắn hoàn toàn ngẩn ngơ. Bởi vì hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến nỗi khiến hắn khó tin đang phát ra từ phía sau bụi gai, giọng nói ấy mơ hồ đứt quãng, tựa như cách một bức màn chắn pha lê.

【Tôn thiếu gia…… Cậu…… đừng nói thế……】

【Nếu làm vậy thì…… đại thiếu sẽ…… cả đời không về được…… Cậu ấy…… thật sự sẽ…… bỏ mạng trong núi……】

【Cậu…… là người thân của cậu ấy…… chính quyền sẽ không đồng ý đâu…… Cậu sẽ hại chết cậu ấy đấy……】

Nếu không phải hiện tại bản thân rõ ràng đang ở một nơi khác với Đông Sơn ban đầu, e rằng Tấn Tỏa Dương sẽ thật sự cho rằng thư ký đang ở ngay sau bụi cây này, gọi điện cho một người nào đó mà hắn chắc chắn cũng quen biết.

Nhưng khi lạnh lùng mang theo búp bê bùn bước từng bước tới phía sau bụi cây, đang nhấc chân thì cơ thể hắn bỗng mất thăng bằng, Tấn Tỏa Dương chỉ cảm thấy dưới chân trượt một phát, tiếp đó hắn và búp bê bùn hét thảm trên lưng liền cùng trượt xuống vũng lầy sau khóm gai.

【A A A!!! Tính sư ơi! Cứu mạng!!!】

“Nắm chặt lấy tay ta!! Đừng sợ!!”

Cái vực sâu hun hút như vậy, đáng lẽ bọn họ đã bị ngã xuống tận đáy rồi mới phải.

Song có lẽ trải nghiệm năm lần bảy lượt bị đẩy ngã xuống vực đã quá đau đớn thảm thiết rồi, nên lần này tuy chân đang có thương tích mà chẳng hiểu sao phản ứng của hắn lại nhanh nhạy hơn bội phần. Tấn Tỏa Dương dùng gậy đâm xuống nền tuyết đang sạt lở, cắn răng nắm chặt lấy búp bê bùn đang run lẩy bẩy, cùng nó vươn người trèo lên từ chỗ tuyết lỡ.

Dốc hết sức lực toàn thân mới bò lên khỏi nơi sạt lở, bấy giờ hắn mới để ý là chỗ con cáo xám kia vừa đứng vốn là một sườn dốc thiên nhiên với kết cấu dựng đứng, bên dưới là vực sâu vạn trượng chẳng thấy đáy, hoàn toàn không thể nào có chỗ tựa để cho con cáo kia đứng lên trên được.

Tấn Tỏa Dương tỏ ra khó tin, cố nhớ lại cảnh tượng kỳ quái vừa rồi, rồi hồi lâu sau hắn mới buồn bực xoa xoa mi tâm, nhăn mày nhìn chằm chằm bức màn chắn trong suốt ở trước mắt. Không thể có ai đang đứng tại đó được, trừ phi tồn tại người nào có thể bay xuyên qua không gian.

“……Búp bê bùn, vừa rồi ngươi có nghe thấy tiếng ai đang nói chuyện sau bụi cây không?”

【Ơ? Không, không ạ…… Búp bê bùn không nghe thấy tiếng gì cả, chỉ…… chỉ có một con cáo nhỏ tự dưng chạy ra thôi mà…… Tính sư ơi…… Có phải ngài tình cờ nghe thấy gì không……】

“……”

Búp bê bùn kinh hồn táng đảm, nói năng cũng vấp lên vấp xuống, nhưng nó vẫn ý thức được rằng lúc nãy tính sư nhà mình có gì đó bất thường. Lúc này, mặt hắn đang hơi tái ra rồi.

Vốn dĩ cuộc đối thoại ban nãy đã đủ rợn gai ốc, sắc mặt Tấn Tỏa Dương nhăn nhó khó coi, không lên tiếng trả lời búp bê bùn, bàn tay vì dùng sức quá độ mà cũng đang hơi run run. Lát sau, chàng thanh niên tóc trắng mới ngước đôi mắt nhạt màu nhìn Đông Sơn xa xa và phương hướng con cáo kia biến mất, rồi hắn cúi đầu, nhắm mắt, lắc đầu một cái, cố giấu sự nhộn nhạo trong lòng và đáp rằng:

“Không…… Chắc ta nghe nhầm thôi, không đời nào có chuyện bon họ xuất hiện ở đây được…… Hôm nay chúng ta…… trở về đã rồi nói sau.”

Tuy nói là không có chuyện gì, nhưng ngay cả búp bê bùn cũng nhận ra mới trước đó còn đang yên đang lành mà giờ tâm trạng tính sư bỗng chốc trở nên tồi tệ rồi.

Sau đó cả hai thuận lợi trở lại thôn Phạm, bà Phạm Tế đã chờ ngoài cửa nhà cả ngày, bèn dạy dỗ hắn vài câu, vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng. Tấn Tỏa Dương im lặng cúi đầu, có vẻ không muốn mở miệng nói chuyện lắm.

Đến đêm, con búp bê bùn vô tư lại lăn ra ngủ như thường ngày, bên cạnh là chàng trai tóc trắng đang bần thần hướng về phía bờ tường.

Từ lúc chiều tối tắm xong rồi trở vào phòng là hắn cứ ngồi thẫn thờ một góc thế này. Bấy giờ, hắn ngoảnh đầu nhìn lên phía xà nhà, rồi lại cau mày quan sát vầng trăng ngoài cửa sổ, tâm trạng lạ lùng quá đỗi đến nỗi chính bản thân cũng không cách nào hình dung được.

Hắn không biết rốt cuộc mình đang buồn bực thẫn thờ vì chuyện gì, song khoảnh khắc đứng trước bụi cây trên núi, hắn thật sự có nghe thấy tiếng trò chuyện loáng thoáng giữa thư kỳ và ai đó vọng đến từ thế giới bên kia.

Âm thanh mơ hồ ấy dường như cách hắn rất xa xôi, nhưng Tấn Tỏa Dương vẫn nghe rõ mấy từ mấu chốt nhất.

Có người, hoặc phải nói là một người hắn quen biết, thậm chí có quan hệ máu mủ trực tiếp với hắn, muốn khiến hắn vĩnh viễn đừng trở về được.

Bất kể sống hay chết, cũng vĩnh viễn…… vĩnh viễn đừng trở về ngôi nhà không thuộc về hắn.

Tấn Tỏa nằm trên chiếc giường nhỏ cùng con búp bê bùn đang ngủ say như chết, nhận thức rõ ràng ấy khiến hắn tái mặt mím môi, từ lâu hắn cứ ngỡ mình chẳng hề để tâm đến chuyện này, nhưng lòng vẫn bức bối khôn nguôi. Hắn trở mình sang bên, còn bất cẩn đụng phải cái chân bị thương của mình.

Chính hắn cũng nhận ra tâm trạng mình đang cực kỳ tồi tệ, hắn lạnh mặt, lại chẳng tìm được cách nào để mà xả giận. Ngay giữa thời điểm ấy, hắn bỗng nhác thấy gùi thảo dược tươi mới bị mình đặt ở góc nhà, sau khi chuyện kia xảy ra thì hắn vẫn chưa kịp mang nó đi tặng.

Cũng trong lúc vô tình nhìn sang, hắn tình cờ thấy bên dưới gùi thảo dược lộ ra nửa cành hoa đông hồng sắp khô héo. Tấn Tỏa Dương thoáng chốc sững sờ, rồi chàng thanh niên đăm chiêu ngóng nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, một lúc sau mới lắc đầu, nghiêm túc tự nhủ:

“Thôi chết, muộn thế này chắc người ta ngủ mất rồi……”

“Người ta” mà hắn nói ở đây dĩ nhiên vẫn là chỉ cha của Dương Hoa.

Cành hoa đông hồng màu đỏ mà hắn thấy trên núi, cả số thảo dược tươi mới này nữa, vốn dĩ đều là thứ hắn định bụng sẽ đưa cho cha Dương Hoa mà.

809D19BC-2A06-4635-9A9C-5C1464A1098E(Hoa đông hồng)

Đáng tiếc, sự kiện xảy ra trên đường đã làm rối loạn tâm trí hắn, thế nên giờ hoa và thảo dược đã sắp khô đến nơi rồi mà vẫn bị để ở chỗ này. Rồi đúng vào lúc ấy, chàng trai tóc trắng nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu mình.

Tấn Tỏa Dương sững người, ngẩng đầu ngóng lên xà nhà tối om, ngạc nhiên phát hiện quỷ truyền thanh một lần nữa vang lên, cũng vào đúng thì giờ với tối qua.

【……Tính sư ơi…… Ồn quá…… Oa oa…… Mau tắt máy đi…… Oa oa oa……】

Búp bê bùn vẫn đang đắm chìm trong mộng đẹp, nó bịt tai, tủi thân than trách với Tấn Tỏa Dương. Chàng thanh niên cạn lời không biết nên nói cái gì, đành cau mày đẩy thằng nhóc ở chân mình vào phía bên trong giường.

Mang theo tâm trạng thắc mắc và phức tạp, Tấn Tỏa Dương lấy ống trúc rung rinh trên đầu xuống, đặt quỷ truyền thanh sát bên tai, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều quen thuộc ở đầu bên kia.

Một giây sau, giọng nói lạnh nhạt của “cha Dương Hoa” mới cất lên giữa màn đêm. Mới tối qua giọng y còn hơi khàn khàn ốm yếu, vậy mà nay có vẻ đã khá hơn nhiều rồi.

“Cậu ngủ rồi à?”

Rõ là biết rồi còn hỏi, dù trước đó Tấn Tỏa Dương có ngủ thật thì giờ cũng bị đối phương đánh thức rồi.

Nếu là trước đây thì chàng trai tóc trắng ắt hẳn sẽ không quen với cảm giác bỗng dưng bị quấy rầy thế này, song giờ lòng hắn lại bình tĩnh vô cùng, chỉ có một cảm giác rất lạ lùng, tuy có bất ngờ nhưng hắn không thấy ghét khi đối phương gọi tới đột ngột như vậy.

“……Không, còn chưa ngủ.”

Trả lời xong, Tấn Tỏa Dương nghe đối phương đáp là “Ừm”, bầu không khí tự dưng trở nên lúng túng, hai người cũng chìm vào im lặng.

Bầu không khí lạ lùng quá đỗi, bên này thì sốt ruột chờ đợi bên kia mở lời, bên kia thì đang thất thần vì chuyện gì đó. Mãi một lúc sau, Tấn Tỏa Dương mới nghe thấy đối phương lên tiếng, chất giọng y đặc biệt bẩm sinh, song có nét gì đó lạnh lùng chẳng dễ hình dung cho lắm:

“Sáng nay Dương Hoa nghe bà Phạm Tế nói cậu ra ngoài từ sớm, nên liền nhờ tôi hỏi giúp xem giờ cậu đã về chưa, con bé lo lắng cho cậu lắm.”

“……”

“Giờ cậu trở về an toàn thì tốt rồi, tôi cúp nhé, cám ơn cậu vì hôm qua đã chỉ cách cho tôi, hôm nay tôi đỡ cảm hơn nhiều rồi.”

Hiển nhiên có sự lạnh nhạt ẩn chứa trong lời nói này, Tấn Tỏa Dương cau mày, mới đầu còn chưa cảm giác được gì nhưng giờ thì hắn cứ thấy hình như đối phương đang giận mình.

Hắn mang lòng biết ơn cặp cha con đã luôn quan tâm giúp đỡ mình, xưa nay bản thân lại là người lễ độ và chu đáo, nên khi thấy đối phương sắp gác máy, chàng thanh niên tóc trắng vội nói “Anh chờ chút đã”. Nhận thấy người đàn ông đã dừng lại, hắn cau mày cất lời:

“……Bây giờ anh có rảnh không?”

“……”

“……Tôi có vài thứ muốn đưa cho anh.”

“……”

“Là một ít thảo dược, nếu để đến mai thì chắc không dùng được mất, anh đến cạnh bức tường mà hồi trước Dương Hoa tìm tôi để tôi đưa cho anh nhé…… Anh có tiện ra ngoài một lát không, Tần Giao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện