Hôm đó Liêu Phi Vân ở lại nhà cũ Tấn gia đến trưa mới đi, lúc rời đi sắc mặt anh ta rõ ràng hơi lạ, cái tướng đi xuống lầu cũng kỳ cục không tự nhiên.

Dì Trương thấy thế thì lấy làm lạ, bèn hỏi anh ta xem là làm sao, Liêu Phi Vân không biết nên giải thích thế nào, chỉ cười lúng túng đáp:

“Chắc…… Chắc là bị trẹo hông ấy mà? Ha ha, ha, không có việc gì, không có việc gì đâu, tôi đi nhé chị Trương, hôm khác…… hôm khác tôi lại tới ăn cơm…… Chị khỏi tiễn tôi…… Về đi về đi……”

Nói rồi anh ta vội vàng rời đi như thể trên lưng đang cõng một người sống chẳng ai nhìn thấy được, ấy thế nhưng lúc gần tới chỗ đặt hai túi rác bếp, Liêu Phi Vân nhễ nhại mồ hôi đang định đi thẳng qua thì đột nhiên cảm thấy đầu mình bị đánh một cú không nhẹ không nặng.

Anh ta ngớ người, rồi hiểu ra là có thể do vừa rồi mình lỗ mãng nên khiến vật trên lưng mất hứng, lão tổ tông sống nhiều năm như thế này chắc là soi mói chú ý lắm. Nghĩ vậy, Liêu Phi Vân nhanh chóng nhích sang bên cạnh, cẩn thận bước qua ngưỡng cửa, sau đó cười làm lành với cái bóng hắt xuống mặt đất:

“Ờm, xin lỗi, là tôi lỗ mãng, Tào tổ tông, xin phép hỏi một câu, ngài không bị say xe chứ?”

Nghe anh ta tự dưng hỏi mình như vậy, cái bóng đen thùi lùi đang nằm nhoài trên lưng anh ta cũng lặng lẽ lắc đầu. Liêu Phi Vân thấy lão tổ tông đáp lại mình thì liền thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cười phấn chấn, nói:

“Ầy, thế thì tốt quá. Hai năm trước có lần tôi nhờ Tấn Hành giúp đỡ, cũng thỉnh một vị lão tổ tông trạc tuổi ngài giúp tôi phá án. Khốn nỗi vị lão tổ tông kia ấy hả, đừng nói là ô tô xe máy, nghe đâu hồi xưa thấy cái xe ngựa đi qua cửa nhà thôi cũng choáng váng rồi, làm tôi phải chạy đi mua thuốc say xe cho ổng…… Hai ngày này chắc chúng ta phải đi rất nhiều nơi để tìm kiếm con yêu quái đã hại chết con cháu ngài, mong ngài cố gắng phối hợp với tôi một chút, tuyệt đối đừng làm mình làm mẩy gì đấy nha. Chúng ta xong việc sớm thì tôi sẽ bảo Tấn Hành dâng cho ngài thật nhiều đồ ăn ngon vào dịp lễ tết, có được không ạ?”

Song phương trao đổi thuận lợi được với nhau, Liêu Phi Vân vốn dĩ sắp bị đè chết tươi cũng lập tức cảm thấy trọng lượng trên lưng không còn nặng như trước nữa.

Một bên khác, Tấn Hành đứng trên lầu tận mắt nhìn  Liêu Phi Vân đưa Tào tổ tông lên xe của Lão Đổng, sau một lát mới chống gậy chậm rãi quay trở về. Hắn mở  ngăn kéo lấy ra năm con tiểu quỷ bùn với biểu cảm khác nhau, lần lượt đặt từng con ở trước mặt mình.

Tiểu quỷ bùn là một loại dụng cụ thỉnh thần đặc biệt của dân gian Trung Quốc, từng phổ biến rộng rãi vào thời Đường Tống. Xưa kia có không ít thầy đồng bà cốt ở nông thôn kiếm sống bằng việc thỉnh ngũ quỷ, chỉ cần sau khi chuyện thành công, dùng cơm thừa trong nhà dâng cho ngũ quỷ đã trợ giúp mình thì coi như hoàn thành nghi thức thỉnh quỷ.

Vả lại ngũ tiểu quỷ đa phần là đồng tử chưa sinh ra đã chết yểu, cho nên chỉ cần không phải là kẻ đại hung đại ác thì thông thường sẽ không xảy ra tình huống thỉnh bọn nó tới nhưng bọn nó không đáp ứng.

Tấn Hành giữ vẻ mặt nghiêm túc, lấy cơm nguội để trong chiếc bát sứ nhỏ ra, bên cạnh bày những xấp phong bao nhỏ gấp bằng giấy đỏ, hắn lần lượt đặt phong bao ở trước mặt từng tiểu quỷ bùn, sau đó phủ một tấm vải đỏ lên đỉnh đầu bọn chúng.

Qua khoảng một phút, chiếc đèn treo lớn trên trần nhà chợt lấp loé kỳ dị, đồng thời phía dưới tấm vải đỏ thấm mùi mốc cũng truyền tới một trận cười vui vẻ, kèm theo đó là quỷ ngôn quỷ ngữ nghe giống như một đám trẻ con học theo cách nói của người lớn, còn vừa học vừa cười quái dị.

……

“Lâm Thanh Bình! Cô vừa làm cái gì đấy!”

“A!! Quản lý Tào…… Quản lý Tào, tôi sai rồi…… Xin lỗi…… Tôi thật sự biết sai rồi……”

“Ồ, đây là đang trực tiếp nhận tội à? Gan của cô cũng không nhỏ nhỉ, trước kia đã lén lút lấy trộm bao nhiêu thứ rồi?”

“Không có…… Không có…… A! Quản lý Tào! Anh…… Anh đừng như vậy! Xin anh tha cho tôi…… Anh bỏ qua cho tôi đi…… Lần sau tôi không dám nữa……”

“Hử? Tôi phải làm thế nào đây? Hay là cô nói xem tôi nên làm thế nào đi ha ha?”

……

Cuộc đối thoại tiếp sau đó dần trở nên khó nghe, đã thế những lời lẽ dơ bẩn này lại còn từ miệng một đám con nít bắt chước giọng điệu người lớn nói cho hắn nghe, cho nên hiệu quả có thể nói là cực kỳ buồn nôn và ghê tởm.

Cố gắng nhẫn nhịn nghe tiếp mấy câu sau, nhưng khi đến một đoạn nào đó, Tấn Hành rốt cục vẫn không thể chịu nổi, đành ra hiệu cho đám tiểu quỷ bùn đang nói hăng say kia dừng lại.

Chỉ là nếu không nghe tiếp thì tạm thời cũng chẳng còn cách nào hiệu quả hơn để biết tối hôm ấy ở hiện trường hung ác đã xảy ra chuyện gì, Tấn Hành cúi đầu xoa mi tâm ra chiều bất đắc dĩ, một lát sau hắn mới buồn bực ra lệnh cho đám tiểu quỷ dưới lớp vải đỏ:

“Lướt đến phần quan trọng phía sau đi, khỏi cần nhại mấy đoạn thừa thãi trước đó.”

Đã nhận phong bao của Tấn Hành rồi, các tiểu quỷ đương nhiên cũng phải dốc sức thỏa mãn yêu cầu của vị khách hàng này. Bọn họ lướt qua một số đoạn không có tin tức trọng yếu, trực tiếp nhảy thẳng tới đoạn cuối cùng, làm sáng tỏ những gì đã xảy ra ở bếp sau của quán cơm Lãng Uyển vào tối hôm ấy.

Sau gần một tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, cuộc đối thoại của đôi nam nữ lúc trước bỗng nhiên xuất hiện một tiếng cười khàn khàn quái dị xen vào.

Đi kèm với tiếng kêu la thảm thiết của Lâm Thanh Bình chính là âm thanh hô hoán kêu cứu của những người xông vào trong bếp, rốt cuộc cũng vén được bức màn sương mù bí ẩn, bấy giờ lông mày của Tấn Hành mới giãn ra, hắn nhẹ nhành nhấc chiếc bút son trong tay lên, viết xuống giấy hai chữ mà kẻ thứ ba không phải con người xuất hiện sau cùng kia cứ luôn miệng lặp đi lặp lại.

Nấu canh.

……

Tin quán cơm Lãng Uyển xảy ra án mạng truyền ra, chưa tới một tuần lễ, quán cơm cao cấp nức tiếng trong vùng này đã rơi vào cảnh vườn không nhà trống.

Mặc dù khi chuyện mới phát sinh, người tổng phụ trách quán cơm đã đích thân đến cục cảnh sát với mong muốn mau chóng tìm được hung thủ giết người, nhưng khi lực lượng cảnh sát kiểm tra camera ghi hình thì chẳng rõ vì sao, trong thời gian đó trùng hợp xảy ra trục trặc máy móc khoảng chừng một tiếng đồng hồ.

Nhân chứng Lâm Thanh Bình là người duy nhất trực tiếp chứng kiến ở hiện trường, song hiện tại trạng thái tinh thần của chị ta rõ ràng không thể tiếp thu tra hỏi quá lâu, cho nên vụ án tới đây chỉ có thể tạm thời gác lại, mà gần một trăm nhân viên của quán cơm cũng vì thế mà chịu cú đả kích nặng nề mang tên thất nghiệp, trong đó tất nhiên cũng bao gồm Tần Giao.

“Ồ? Vậy là giờ anh thất nghiệp rồi hả Tần Giao?”

“Ừ, thế nên hai bữa nay tôi đang kiếm việc khác, sau vụ này hẳn là Lãng Uyển hết đường buôn bán rồi.”

Vì vụ án Lãng Uyển nên khoảng thời gian này cảnh sát Tiểu Tôn khó tránh khỏi tiếp xúc với Tần Giao, tạm bỏ qua bản tính thấy trai đẹp là tít mắt của cậu ta thì làm bạn bè bình thường hoàn toàn không thành vấn đề.

Sau vài bận giao lưu cùng Tần Giao, cậu ta xác nhận Tần Giao thật sự đang có một đối tượng hẹn hò, hơn nữa trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể thất bại, thế là cậu ta cũng xem như mình quen được một người bạn mới, những hành vi mê trai trước kia của mình giờ chỉ là mây khói thoáng qua.

Tuy rằng từ hoàn cảnh công việc cho đến bối cảnh xã hội, hai người phải nói là khác nhau một trời một vực, nhưng chuyện thấy hợp nhau rồi làm bạn vốn đâu có giống đi xem mắt phải nhìn điều kiện, đương nhiên không quan trọng mấy nhân tố ngoại tại đó.

Huống chi chỉ cần tìm hiểu kỹ sẽ phát hiện Tần Giao là một người rất biết cách đối nhân xử thế, cực kỳ dễ khiến người ta nảy sinh hảo cảm. Cuối tuần vừa rồi trong một lần mua sắm online theo nhóm, Tôn Tranh tranh được phiếu giảm giá suất ăn hai người, bình thường cậu chàng chẳng kiếm được ai đi ăn cùng mình, nhưng bây giờ thì đã có cách xử lý. Thừa dịp  cuối tuần Tần Giao không ra ngoài cùng Tấn Hành, cậu ta bèn rủ y đi ăn chung.

“Tìm thì tìm thôi, thời nay chỉ cần anh không kén chọn thì vẫn có rất nhiều cơ hội việc làm đáng tin cậy. À mà tôi đang còn hai tấm vé extra, vốn định rủ sư phụ đi ăn chung, nhưng không biết có phải do bận hay không mà anh ấy chẳng nghe máy, thôi thì tặng cho anh, lần sau anh và người yêu có thể cùng nhau tới đây ăn……”

“Haiz, nhắc đến lại làm tôi sầu não, có người yêu đúng là thích thật đấy, tuy anh không nói cho tôi biết, nhưng dựa vào trực giác bẩm sinh của người học trinh sát hình sự, tôi có thể đoán được bạn trai anh nhất định vừa đẹp trai vừa nhiều tiền…… Ôi hâm mộ chết mất, câu chuyện ‘Từ đó cậu bé Lọ Lem và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi’ kiểu này, hạng dân thường như tôi chỉ dám nằm mơ đến thôi……”

Cảnh sát Tiểu Tôn từ lúc trưởng thành đến nay vẫn luôn FA này mỗi lần mở miệng đều có thể trưng ra bản mặt cực kỳ ai oán, nhìn cái bộ dạng thảm thiết đau thương của cậu ta, quả thật chỉ thiếu điều buông đũa ôm lấy đàn tỳ bà rồi hát một khúc trường hận ca nữa thôi.

Nhưng dần dà thân hơn rồi, Tần Giao cũng bắt đầu quen với với việc Tôn Trang thỉnh thoảng sẽ tâm tình kích động như thiếu nữ đôi tám, cho nên nghe cậu ta nói vậy, y cũng chẳng phản ứng gì.

Bất giác nheo mắt nhớ tới Tấn Hành đã mấy ngày không gặp, Tần Giao nở nụ cười sâu xa, rồi bảo:

“Nếu cậu ấy nghe cậu khen ngợi mình nhiều như vậy, hẳn là sẽ chẳng mấy vui vẻ đâu.”

“Chậc chậc chậc, lại bắt đầu rồi lại bắt đầu rồi, thôi không nói cái này với anh nữa, hai ta ăn cho xong đi đã, sư phụ tôi vừa nhắn tin bảo tôi đến cục gấp. Vốn đang định bảo anh là có rảnh thì cùng đến thành Bắc một chuyến, tôi có người bạn học cũ mở quán bar ở bên đó. Chú ý nha, không phải loại bar kia đâu, chỉ là kinh doanh bình thường thôi. Hai ngày trước tôi thấy cậu ta nói trong group bạn học là đang muốn tuyển bartender, anh từng kể tôi nghe là anh biết pha chế rượu đúng không? Bữa nào theo tôi sang đó gặp thử nhé, tiền lương cũng khá lắm……”

“Vậy tôi xin cảm ơn trước. Nếu thành công tôi mời cậu ăn cơm nhé, cảnh sát Tôn?”

“Hê, khách sáo với tôi làm gì, trước kia anh cũng giúp đỡ tôi mà, có qua có lại thôi, còn bày đặt khách sáo nữa là tôi đánh anh đấy.”

Hai người cùng cười xoà, ăn cơm xong Tôn Trang bắt taxi về cục cảnh sát tìm sư phụ mình, còn Tần Giao mất việc rồi nên dạo này chẳng biết làm gì, cũng định theo đường cũ trở về nhà.

Song trên đường về, Tần Giao đi qua một trung tâm lớn tập trung nhiều quán net tư nhân và máy đánh bạc, y tình cờ trông thấy một sự việc xảy ra ngay trước mắt mình.

Một thiếu niên choai choai khoảng mười bảy, mười tám tuổi đứng ở trên lối đi bộ, vả mấy cái liền vào miệng một người phụ nữ đang cố gắng khuyên cậu ta về nhà, sau đó giật mạnh cái túi bạt trong tay bà ta.

Tần Giao đứng trong đám người, thấy thế thì nhíu mày toan đi tới xem tình huống của người đàn bà gầy gò phía trước, nhưng người đàn bà với tấm lưng có phần quen thuộc kia đã ngã sõng soài ra đất, tuyệt vọng khóc lớn bằng thứ giọng mà mỗi đêm y đều mơ thấy:

“Tiểu Quang…… Theo mẹ về nhà đi con…… Thạch Tiểu Quang…… Nghe lời mẹ, về nhà với mẹ được không……”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì nhiều nguyên nhân…… Cho nên đường mà tôi bảo phải đợi ngày mai rồi…

Quỳ sầu riêng cầu tha thứ QAQ Tôi là một con dê núi có cái mặt sưng hơn cả đầu heo, xin mọi người thương xót tôi, be…… be……

Editor: Lần đầu edit nguyên chương bằng điện thoại, hơi đau tay nhưng vừa nằm vừa làm đc:))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện