“……Liêu Phi Vân, sau khi tách khỏi Tấn Hành, ngươi đi ra từ chỗ này à?”

“Hẳn, hẳn là đúng, nhưng ta cũng không dám chắc lắm, mấy con đường này trông chẳng khác nhau mấy…… Mà ngươi chớ nóng vội, Tần Giao, ta nghĩ thằng cha Mi Lang kia nói càn nói xiên thôi, lúc nãy ta gặp Tấn Hành thì thấy cậu ấy không hề hấn gì thật mà, ta xin thề……”

Trên đường trở lại hang động ban đầu, Liêu Phi Vân sốt sắng đi đằng sau cõng nhóc con hôn mê bất tỉnh, còn Tần Giao ở phía trước thì cũng tỏ vẻ mặt lo lắng bất an, kéo lê theo tên Mi Lang thoạt nhìn người không ra người, ma chẳng ra ma.

Dường như nghe được cuộc đối thoại giữa Liêu Phi Vân và Tần Giao, tên Mi Lang tóc tai bù xù, khóe miệng sưng ứ máu bầm liền ngẩng đầu lên, nở nụ cười quái dị u ám. Gã há hàm răng vấy máu, cất giọng khàn khàn đứt quãng:

“……Ta đâu có nói càn nói xiên……. Chết rồi chính là chết rồi…… Đến thần tiên cũng chẳng cứu nổi các ngươi…… Ngươi, cả ngươi nữa, chốc lát nữa thôi đều phải chết…… Ta đã bảo mà, Tần Giao, ngươi hại chết Hoa nương nương, nhưng ngươi sẽ gặp báo ứng, hạng tiện chủng thấp hèn ác độc nhà ngươi sớm muộn gì cũng tàn đời theo tên quỷ chết yểu tóc trắng kia —— Á!! Ngươi đánh ta! Ngươi lại đánh ta!”

Suốt dọc đường đi tên Mi Lang này cứ lải nhải nhức tai, đến giờ vẫn chưa chịu dứt mấy lời điên điên khùng khùng, kết quả bị Tần Gian giơ tay quật cho ngã văng xuống đất. Rời khỏi sự chở che của Lão Túy Chủ thì hắn ta chẳng làm nên trò trống gì, đã thế mọi khi lại được nịnh nọt hầu hạ quen rồi, gã mi túy này lập tức la hét điên cuồng đòi xông lên cào mặt Tần Giao. Tần Giao còn đang lo không có chỗ nào xả giận đây, bèn đá cho hắn mấy phát, khiến hắn ta chỉ có thể ôm đầu khóc rống.

Tần Giao ra tay càng lúc càng nặng, Liêu Phi Vân nhìn hết nổi nữa, định bụng khuyên nhủ Tần Giao nhẹ tay chút, còn đánh nữa thì chắc thằng cha này đi đời nhà ma luôn quá, thế nhưng y đã dừng tay trước rồi. Tần Giao cúi xuống nhìn chằm chằm bản mặt máu me xấu xí của Mi Lang, cố ý cười cợt chế giễu:

“Thật tình ta còn suýt quên mất ngươi là cái hạng ất ơ từ xó nào chui ra cơ, cũng nhờ tên phế vật nhà ngươi kiên trì núp trong bóng tối gây rắc rối cho ta nên ta mới nhớ ra…… Khi đó con ả độc địa Hoa Phóng Xuân kia mất đi sự sủng hạnh của Lão Túy Chủ, bị ta ra tay giết chết, ngươi vẫn nhớ kỹ mối hận này đúng không?”

“……”

“Nhưng hình như ngươi quên mất, năm xưa Hoa nương nương nhân hậu xinh đẹp của ngươi đã đối xử với ta như thế nào nhỉ, Mi Lang?”

“……”

“Ngươi nói cho ta nghe xem, giết một ả đàn bà vì ưa sạch sẽ mà dùng mũi kim đâm vào ngón tay ta, lấy nước nóng xối phỏng tay ta, đã thế còn cười vui vẻ khoái chí, vì cớ gì ta phải cảm thấy áy náy và hối hận chứ? Ta không ngại nói thẳng cho ngươi biết, lúc ta tự tay dùng kim đâm xuyên từng đầu ngón tay xinh xắn của ả, rồi xối nước nóng lên gương mặt mà ả từng trân trọng tự hào nhất, trong lòng ta quả thực sung sướng khôn kể, thậm chí còn cảm thấy đấy là thời khắc sảng khoái nhất, hả hê nhất trong đời mình. Bởi vì những thống khổ và phẫn nộ của ta cuối cùng cũng tìm được chỗ xả ra rồi, đau đớn khiến ả ta khóc lóc không ngừng, cứ khóc lóc không ngừng, thế là ta lại cố ý đâm càng nhiều càng nhiều hơn, đến tận khi ả chịu hết nổi phải tự cắn đứt lưỡi, cơ thể từ ấm áp dần chuyển sang lạnh tanh, ta mới đạt được sự thỏa mãn lớn lao. Mà hết thảy những điều này đều được Lão Túy Chủ của ngươi ngầm cho phép, thậm chí còn tận mắt chứng kiến ta làm vậy nữa đấy……”

Liêu Phi Vân nghe mà mù mờ như lạc vào màn sương, hồi lâu sau mới xác nhận những lời lẽ cay nghiệt khủng khiếp ấy quả thật thốt ra từ chính miệng Tần Giao.

Lời Tần Giao nói khiến Mi Lang ngồi dưới đất cũng lạc vào miền ký ức, hắn ta bật khóc càng thảm thiết hơn, vừa nhào lên đấm đá y vừa gân giọng chửi bới:

“A…… A…… Cút đi…… Cút đi!! Ta phải giết ngươi…… Ta phải giết ngươi……”

Đáng tiếc, cơn phẫn nộ của Mi Lang chưa kịp xả hết, bởi bất kể là ở quá khứ hay hiện tại, bản lĩnh của hắn còn lâu mới đủ làm đối thủ của Tần Giao khi mà y đã muốn chơi thật.

Liêu Phi Vân nhìn nắm đấm yếu ớt của hắn nện lên vai Tần Giao, cứ tưởng với tính khí của y mọi khi thì sẽ trực tiếp giết chết hắn cơ, nhưng anh ta lại chỉ thấy Tần Giao hứng mười mấy cú đấm của Mi Lang xong thì liền dùng sống bàn tay đánh vào sau gáy hắn ta, khiến tên mi túy ồn ào này ngất lả đi, sau đó tiện tay quăng hắn xuống đất.

“Mắc gì mà nhìn ta như vậy?”

“Ta…… Ta cứ tưởng ngươi định giết hắn cơ……”

“Hiện tại cũng đâu có chuyện gì xảy ra, sao ta phải giết hắn chứ.”

Cảm xúc của y có vẻ rất ổn định, không hề giống lúc nãy vừa biểu hiện như một tên sát nhân biến thái điên cuồng. Nói xong, Tần Giao bèn lôi Mi Lang bất tỉnh lên như lôi bao tải, Liêu Phi Vân giật giật khóe miệng, lẩm bẩm:

“……Thế sao đang yên đang lành mà ngươi tự dưng buông lời chọc tức hắn làm chi…… Đầu óc hắn đã thành ra như này rồi……”

“Không để hắn chửi cho đã thì sao hắn chịu dừng? Vả lại những chuyện ta vừa kể vốn dĩ đều là thật, hắn muốn chửi ta, muốn giết ta thì cũng chẳng sao, ta chỉ thuật lại chính xác toàn bộ chân tướng cho hắn biết mà thôi.”

“……Thì cũng nên nói đàng hoàng chứ, dù sao năm đó ai cũng thân bất do kỷ thôi mà, ngươi khi ấy……”

“Chẳng có gì mà thân bất do kỷ hết, có một số việc đã làm thì chính là đã làm, cũng có rất nhiều kẻ dù cắn răng liều chết cũng không vi phạm nguyên tắc đi làm việc xấu. Ta không hề bị ai lừa gạt, cũng không ai ép buộc ta, mà ngược lại, khi ấy ta biết rất rõ bản thân mình đang làm gì…… Nếu Mi Lang có thêm chút ít bản lĩnh hay đầu óc thì hôm nay hắn thừa sức giết ta dễ như trở bàn tay, bởi xét về bản chất, ta và hắn chẳng khác gì nhau cả. Đúng ra mà nói, ta cũng chỉ là một ác nhân may mắn vẫn chưa gặp phải báo ứng thích đáng mà thôi.”

Tần Giao cúi đầu lau tay, Phi Vân dường như cũng nhận ra cảm xúc của y hiện đang không được tốt lắm, ngẫm lại sự tình vừa phát sinh, anh ta chỉ biết tỏ vẻ phức tạp mà nhìn y chứ cũng không nói gì nữa.

Trước sau Tần Giao vẫn luôn canh cánh bất an, y lau sơ vết máu dính trên tay, đoạn liếc nhìn tên nhóc đang nằm trên lưng Liêu Phi Vân – kẻ mang đến cho y cảm giác rối ren lạ lùng, rồi sốt ruột bảo:

“Đừng nói nhảm nữa, mau đi tiếp về phía trước đi. Lát nữa ta vào trong tìm Tấn Hành, ngươi thì mang Mi Lang và “ta” này lên mặt sông. Có “Phân” ở đó thì hẳn sẽ tìm được lối ra thời gian để cứu “ta” của quá khứ. Tiểu Quang và Nhung còn đang đợi ngoài kia nữa, đừng để bọn họ ở dưới đáy sông người chết này quá lâu, mau tranh thủ thời gian thoát ra ngoài đi, nơi này không an toàn.”

“Được, nhưng chuyện đi tìm Tấn Hành…… chỉ mình ngươi đi thôi sao? Đừng…… Hay để ta đi chung với ngươi đi…… Mặc dù tên nhóc kia…… lần này chê ta phiền phức, nhưng ta…… Haiz, nói chung ta vẫn không yên lòng về cậu ấy, mà chẳng hiểu sao lúc nãy cậu ấy còn đưa tờ tính thư Diêu thị cho ta…… Ta nghĩ mà cứ thấy bất an, bản thân cậu ấy không có thứ gì để phòng thân…… Chi bằng ta tiếp tục đi cùng ngươi một đoạn, bao giờ tìm được Tấn Hành rồi ta lại giúp ngươi mang hai người này đi sau? Không được từ chối đâu nha, dù gì chúng ta cũng từng cùng nhau xông pha Túy Giới, đi qua Tam Thân quốc, phải nghĩa khí tí đi chứ……”

“……”

Vốn dĩ Tần Giao định một mình tách ra đi tìm Tấn Hành, tuy nhiên thấy Liêu Phi Vân kiên quyết như thế, y cũng chẳng biết từ chối kiểu gì.

Sau khi xác định sơ bộ tuyến đường tiếp theo, hai người cùng nhau chạy về phía hang động ban đầu, nhưng càng chạy sâu vào trong thì thứ mùi tanh hôi thối rữa tỏa ra từ cơ thể của loài bò sát nào đó lại càng nồng nặc.

Tần Giao kề sát vào bờ tường, bước chân băng băng như bay, đồng thời quan sát tình huống phía trên hang động, y cảm nhận được một cách rõ ràng rằng một nhân vật hết sức nguy hiểm có thể đang chờ bọn họ ở ngay phía trước. Bỗng, một ánh đèn ấm áp kỳ dị bất thình lình hiện ra ở ngay trước mắt bọn họ.

Nhìn kỹ mới phát hiện ở phía sau ngọn đèn nọ là hai bóng người cũng đang hớt hải chạy về phía này. Liêu Phi Vân và Tần Giao cùng dừng lại, lộ ra ánh mắt phòng bị và ngờ vực, song chỉ thấy Đăng Tâm cùng Kim Cánh Chi chạy hồng hộc từ đằng xa tới chỗ bọn họ. Giây phút trông thấy Tần Giao, hai người kia lập tức dừng chân, tỏ vẻ hoang mang khó hiểu.

“Sao hai người lại ở đây? Tấn Hành đâu? Tấn Hành đâu rồi?”

Liêu Phi Vân còn chưa nhận thấy bầu không khí lạ thường hiện tại, chỉ lo hỏi han tung tích của Tấn Hành.

Vừa nghe đến hai chữ Tấn Hành, mặt Đăng Tâm lão nhân thoắt cái trắng bệch, lão khó xử ngẩng đầu lên, khi đối diện với ánh mắt chất vấn lạnh lùng của Tần Giao, lão lại càng lúng túng hơn. Sắc mặt Kim Cánh Chi cũng hết sức khó coi, hắn giơ cây sáo và giá nến trong tay lên, mãi mới dám lí nhí thưa với Tần Giao:

“Túy Quân…… Túy Quân, trước khi đi tính sư đã dặn nhất định phải đưa những món đồ này cho ngài……”

Tần Giao vốn còn đang ấp ủ một chút hi vọng xa vời, nhưng câu nói ấy cất lên khiến y sững người, sau khi nhìn rõ những món đồ trước mặt, y liền thẫn thờ trống rộng, cõi lòng lạnh băng như bị thứ gì đó bóp nhói. Y cúi đầu cắn răng, muốn cố dằn cái sự khó chịu ấy xuống, song vẫn cảm tưởng như lồng ngực mình chực nứt vỡ ra chỉ trong thoáng chốc. Tần Giao đỏ mắt trừng Kim Cánh Chi, không khống chế nổi tâm trạng nữa, mà quát lớn:

“Cậu ấy đâu!”

“……”

“Nói cho ta biết! Cậu ấy đâu rồi!”

“……Tần Giao……”

“Kim Cánh Chi…… Ta bảo ngươi…… trông chừng cậu ấy cho cẩn thận cơ mà, ngươi làm việc như thế này đó hả! Cái gương ta đưa cho ngươi đâu! Các ngươi rốt cuộc đã để cậu ấy nhìn thấy cái gì!!”

“Túy…… Túy Quân…… Nhưng tính sư nói…… Nhưng tính sư nói……”

Kim Cánh Chi vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, tuy muốn lên tiếng giải thích tình hình vừa rồi, nhưng đối mặt với Tần Giao đang chìm trong thịnh nộ, hắn tỏ ra hổ thẹn vô cùng, không thể nào đưa ra một câu trả lời đàng hoàng được. Đăng Tâm lão nhân nãy giờ vẫn luôn kìm nén cảm xúc trong lòng, nhìn thấy cảnh ấy, lão cũng đỏ cả mắt lên, ném quyển số luân hồi cho Tần Giao, chỉ xuống đất mà nói rằng:

“Sao ngươi vẫn chấp mê bất ngộ như vậy hả! Duyên phận kiếp này của các ngươi đã hết rồi! Ngươi hãy nhìn những gì viết trong sổ luân hồi đi! Tấn Hành đã chết từ năm năm trước rồi! Là nhờ chị gái giấu “Niên” vào cơ thể cậu ta nên cậu ta mới sống được đến bây giờ, nếu không đuổi “Niên” trong tim cậu ta trở về cánh cửa Tự thị thì Niên thú bám trong thân xác Tần Huyền sẽ vĩnh viễn bất tử…… Ngươi hãy nghĩ kỹ đi, giờ còn muốn cứu cậu ta kiểu gì nữa! Chẳng lẽ, ngươi lại định vì một phàm nhân mà moi tim mình ra lần nữa ư…… Nhưng giờ không còn “Niên” thì trái tim ngươi có tác dụng gì chứ, ngươi nghĩ lần này mình có thể lấy thứ gì để mà ——“

Đăng Tâm lão nhân nói đến mấy chữ cuối cùng thì im bặt, bởi lão nhận thấy Tần Giao cứ nhìn trân trân vào quyển sổ luân hồi kia, đôi mắt đỏ ngầu, hồi lâu chẳng lên tiếng. Liêu Phi Vân cũng đứng đơ người ra, không hiểu sao lại có chuyện Tấn Hành đã chết từ lâu rồi, anh ta ngơ ngác đang định cất lời thì Tần Giao cúi đầu nghiến răng ở đằng kia bỗng nhiên nói:

“Không còn tim…… Thì ta vẫn còn mạng……”

“……”

“Ta muốn cứu ai, ta định chết vì ai…… đều không liên quan gì tới các ngươi hết.”

“……”

Sắc mặt Tần Giao u ám, hai mắt đầy tơ máu, gạt Kim Cánh Chi và Đăng Tâm ra toan xông vào bên trong. Đăng Tâm lão nhân thấy thế thì định ngăn cản, nhưng trên má Tần Giai lúc này đã có vệt nước mắt mờ mờ chảy xuống, y giằng lấy đế đèn chĩa về phía bọn họ, nôn nóng nhìn vào Đăng Tâm lão nhân trước mặt mình, lạnh lùng nói:

“Cút ngay! Nếu kẻ nào còn dám tiến lên một bước ngăn cả ta đi tìm cậu ấy, ta sẽ trực tiếp lấy mạng kẻ đó!”

Câu ấy vừa dứt, cả Đăng Tâm lẫn Kim Cánh Chi đều không dám ho he gì nữa. Vì giận dữ mà huyệt thái dương của Tần Giao cũng nhói đau mơ hồ, y đỏ mắt quay sang phía Liêu Phi Vân, cố giữ giọng điệu thật bình tĩnh:

“Lão Liêu.”

“Gì…… Gì vậy……”

“……Làm theo như ta bảo với ngươi lúc trước, đưa hai người họ cùng ra ngoài tìm người lái đò, tuyệt đối đừng quay đầu lại.”

Từ trước khi đến âm ty, hai bên thái dương y đã đau rất dữ dội, giờ phút này cơn đau quen thuộc ấy lại âm ỉ trong đầu Tần Giao. Nói xong lời ấy, y không đoái hoài đến phản ứng của Liêu Phi Vân mà mau chóng chuyển tầm mắt bốc lửa sang một hướng khác. Để ý thấy ánh mắt Đăng Tâm lão nhân nhìn mình có phần phức tạp, Tần Giao thoáng khựng lại rồi liền nhấc bàn tay vấy máu lên, lạnh lùng nói:

“Nói cụ thể cho ta biết, trước khi đi cậu ấy đã nói thế nào với các ngươi?”

“Cái, cái gì?”

“Cậu ấy chuẩn bị đi đâu! Với cả cậu ấy rốt cuộc muốn làm gì!”

Tần Giao quát lên như thế làm Kim Cánh Chi tái cả mặt, song cũng thở phào nhẹ nhõm vì thấy lúc này Túy Quân nhà mình vẫn giữ được lý trí. Kim Cánh Chi nhìn ra phía sau y, cố gắng nhớ lại những lời Tấn Hành nói lúc trước, sau đó chậm rãi đáp:

“Tính sư…… Tính sư nói, trong tính thư…… từng ghi chép chính xác rằng, bộ lạc Doanh thị trước khi bị diệt tộc là được hợp thành bởi hơn mười tộc nhỏ, về sau các tộc nhỏ ấy đã bị Tần Huyền tiêu diệt hết toàn bộ, chết đi biến thành âm thi dưới đáy sông này. Những âm thi ấy khi còn sống đều theo họ của thị tộc mình, ngoại trừ Tần thị sau này, những tộc còn lại…… bọn họ lần lượt được gọi là Từ thị, Đàm thị, Cử thị, Chung Lê thị, Vận Yểm thị, Thố Cừu thị, Tướng Lương thị, Tu Ngư thị, Bạch Minh thị và…… Phỉ Liêm thị.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện