Tính thư viết, Doanh thị, thuộc tám họ lớn thời thượng cổ, tổ tiên của Tần là họ Doanh, sau này phân đất phong hầu, lấy quốc làm họ.

Có Từ thị, Đàm thị, Cử thị, Chung Lê thị, Vận Yểm thị, Thố Cừu thị, Tướng Lương thị, Tu Ngư thị, Bạch Minh thị, Phỉ Liêm thị, cùng với…… Tần thị.

——《Tính thư • Thiên về Doanh thị》

*

Thường thì phải đúng giờ tàu chở thi của âm ty mới đi, tuy nhiên mấy hôm nay sông người chết gió to sóng dữ, không được yên ả cho lắm, thành ra đêm ấy còn chưa đến giờ Tý mà con đò lớn chở đầy người chết nhốn nháo chen chúc này đã vội vã rời bến.

Nói nó nhốn nháo chen chúc, đương nhiên là bởi không gian trong con đò này thật sự chật chội và ngột ngạt đến phát sợ.

Dẫu nhìn bằng mắt trần thì người bình thường không thể thấy được đám người chết hình hài dị hợm ngồi trên đò.

Song chỉ cần xức một giọt nước mắt trâu lên mí mắt, cho dù bạn vẫn đang là phàm nhân chưa hết dương thọ, trong hốc mắt cũng sẽ xuất hiện một đôi đồng tử màu vàng có khả năng nhìn thấu bộ mặt thật của chúng quỷ âm ty.

Người xưa cũng có câu, ban ngày không gọi tà, ban đêm không thấy quỷ, cho nên giữa đêm hôm khuya khoắt mà một người sống chạy tới chốn này để gặp quỷ thì ắt hẳn không phải chuyện tốt lành gì.

Tấn Hành hiện đang đối mặt với tình huống như vậy, hắn ở trên con đò nhỏ đen thùi, bị đám người chết xung quanh chen lấn đến độ chẳng tìm được chỗ mà ngồi. Đã thế vận may của hắn còn không được tốt cho lắm, vừa mới lên thuyền đã bị mấy con quỷ hồn chết thảm nhìn lom lom.

“Ê ê, mau nhìn kìa, tên què chân kia nom cũng tươm tất quá nhỉ, mặt mũi nhẵn nhụi mịn màng, hẳn là cậu ấm nhà giàu đây mà……”

“……Y như con gà còi chứ có gì hay, rồi cuối cùng vẫn chết ngắc rồi đi đến đây giống chúng ta thôi…… Ông đây khua tay một cái là vặt đầu nó dễ như chơi…… Mà nom nó đi đứng như kiểu sắp tắt thở thế kia, ông đây đoán chắc cú nó chết vì bệnh lao……”

Mấy câu rì rầm quỷ ngôn quỷ ngữ này nghe rõ là ác ý, may mà đây là âm ty, có vài quỷ hồn dù lúc sống có cùng hung cực ác đến đâu nhưng đến đây rồi thì cũng không đến mức tiếp tục lớn lối như thế nữa.

Do vậy khi đối mặt với những lời đàm tiếu chướng tai đó, Tần Hành vẫn ung dung vờ như không nghe thấy gì, chỉ chậm rãi tìm cho mình một vị trí ở đầu khoang đò, khom lưng ngồi xuống tựa như một ông lão lãng tai.

Hành động của hắn hiển nhiên khiến bọn quỷ hồn kia càng được nước cười phá lên, còn vỗ tay hô hào ầm ĩ “Thì ra đúng là một tên quỷ nhát gan há há”.

“Xììì —— “

Tần Giao rúc trong tay áo Tấn Hành từ lúc hắn vừa ngồi xuống, nhưng không biết có phải cũng nghe thấy lời xì xào của đám quỷ hồn kia hay không mà y bỗng nhiên ló đầu ra. Tấn Hành cứ tưởng cả đoạn đường này y sẽ không chủ động đoái hoài đến mình cơ, song khi thấy vảy của y xoè ra vì ác ý sục sôi trong nội tâm, hắn bèn lấy tay che đầu Tần Giao lại, ý bảo y chớ manh động, sau đó bèn lắc đầu, thì thầm với y rằng:

“Ừm, em nghe thấy mà, nhưng không cần để tâm tới bọn chúng làm gì, lát nữa chúng ta còn có chuyện khác phải làm.”

“Xì —— “

“Nếu anh mà ăn thịt người ở đây, bất kể bọn chúng là người sống hay người chết, chúng ta đều sẽ bị đuổi xuống khỏi đò, sau đấy chỉ có nước bơi tới đằng kia thôi.”

“Xí!”

“Dù anh biết bơi thì cũng đâu có chở nổi em, đừng ngây thơ như thế, chúng ta sẽ bị lũ tiên cô cóc* dưới sông ăn thịt đấy, biết tiên cô cóc là gì không?”

“Xi?”

Mới vừa nãy còn đang hùng hổ gây gổ với Tấn Hành lắm, nhưng đang cãi nhau giữa chừng, tự dưng Tần Túy Quân tí hon lại bị câu hỏi này làm cho ngớ ra.

Tấn Hành vốn chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cơ mà thấy bộ dáng y thắc mắc nhìn mình chằm chằm như vậy, hắn cũng im bặt luôn. Sau một chốc suy nghĩ, hắn liền ghé sát lại gần y như là đang trò chuyện với con nít, còn nghiêm mặt hù dọa Túy Quân điện hạ đang trố mắt nhà mình:

“Tiên cô cóc là một loại tà túy thích ăn rắn, mụ ta là người bảo hộ của tất cả loài ếch, ghét rắn nhất trên đời này.”

“Mấy con rắn lớn như anh á, ngày nào mụ cũng ăn nhiều ơi là nhiều, có lúc còn mò xuống ao để bắt rắn với đánh rắn cơ.”

“Nhìn thấy rắn là mụ ta sẽ trùm bao tóm đi ngay, con rắn nào mà không nghe lời tự ý chạy ra ngoài thì mụ ta ăn xong còn chẳng buồn nhả xương, cứ thế nuốt hết toàn bộ vào trong bụng.”

Tần Giao: “!!!”

Vì căng thẳng mà một vòng vảy xanh dưới cằm Tần Túy Quân suýt thì dựng hết cả lên, giờ phút này y đã hoàn toàn sợ đến điếng người, biểu cảm quả thực phải nói là đặc sắc vô cùng, đôi mắt màu xám trợn trừng một hồi lâu, mãi sau mới thốt ra một tiếng xì xì tỏ vẻ khó tin.

Tấn Hành yên lặng quan sát vẻ mặt của y, thấy màn hù dọa của mình có tác dụng thật thì hắn cũng khá bất ngờ, nhưng đang định nói gì đó thì Tần Túy Quân nhà hắn đã chui rúc vào trong tay áo trốn đi mất, làm hắn cũng nghệt mặt ra luôn.

“……Tần Giao?”

“……”

“Tần Giao?”

“……”

Gọi mấy tiếng liền mà chẳng được đáp lại, Tấn Hành không khỏi lo lắng, khi thấy chiếc đuôi nhỏ dài lộ ra ngoài của y còn đang khe khẽ run rẩy, hắn thật chẳng biết nên nói gì.

Dọc đường đi Tấn Hành cứ luôn đau đầu vì sự bất hợp tác của Tần Giao, mà giờ phút này đây hắn bỗng thấu hiểu được cảm xúc của mấy cô bé thích nuôi đám thú cưng nho nhỏ vừa dễ thương mà cũng vừa thất thường. Hắn bình tĩnh gánh vác loại trách nhiệm ngọt ngào này, lặng lẽ cất kỹ Tần Túy Quân siêu cấp đáng yêu của mình vào trong áo, không để cho kẻ khác nhìn thấy.

Tuy nhiên có một thứ hơi khó chịu đó là, tử trạng của những người chết này đa phần đều rất thê thảm đáng sợ, kẻ thì trưng ra bản mặt có mắt mũi miệng tuôn trào máu me bẩn tưởi, người thì ngồi ngẩn ngơ nâng theo cái đầu lâu chảy đầy dịch não trắng ởn dính dớp, có người già, có trẻ nhỏ, có nam, có nữ, duy chỉ không có lấy một ai chết bình thường.

Tối nay Tấn Hành tới âm ty là vì có chính sự phải làm, do đó cũng không ngó ngàng nhiều đến đám quỷ hồn dị dạng này. Có vẻ Tần Giao bị dọa sợ nên co rúm thành một cục, tạm thời không phát ra bất cứ động tĩnh gì cả. Tấn Hành ẵm y một cách cực kỳ cẩn thận như thể đang ẵm người già yếu bệnh tàn, đồng thời cũng nhớ lại câu nói ẩn ý mà quỷ sai bảo với hắn lúc trước.

【……Khi đến con sông người chết kia, ngươi hãy tự nghĩ cách để tìm ra vị trí cụ thể của Tần Huyền và Mi Lang ở dưới đáy sông. Mỗi lần đến đây ta chỉ phụ trách đưa dê lên đò thôi, giao dê xong bọn ta cũng đi ngay, cho nên ta không rõ sau khi lên đò thì cuối cùng lũ dê ấy bị bọn chúng mang xuống đáy sông người chết bằng cách nào. Hẳn chúng có biện pháp nào đó mà người khác không biết để có thể đảm bảo lũ dê không bị chết đuối khi xuống dưới nước…… Thế nên ngươi hãy tự lo liệu lấy đi, nếu không bắt được chúng thì ta cũng không chịu trách nhiệm đâu, ngươi đừng có tới tìm ta nữa……】

Tiếng nói của con quỷ sai phải bất đắc dĩ dẫn đường cho bọn họ vì một cái bánh vẫn còn đang văng vẳng bên tai, thật ra đến giờ Tấn Hành vẫn chưa hiểu rốt cuộc làm sao lũ dê ấy đi xuống dưới đáy sông được, song cũng chỉ đành cau mày mím môi nhìn sang một bên, lẳng lặng không nói gì.

Trùng hợp là lúc ấy tiếng chuyện trò của hai quỷ hồn bên cạnh hắn cũng loáng thoáng truyền đến, khơi gợi sự chú ý của Tấn Hành đang ngồi một mình một góc. Hai bác gái này rõ ràng đều là lần đầu đến âm ty, cho nên tỏ ra căng thẳng vô cùng.

“……Tối qua trước khi tắt thở tôi đã dặn con gái với con rể nhớ đốt cho tôi một chiếc ô tô nho nhỏ, đã nhắc đi nhắc lại là không ngồi đò không ngồi đò tuyệt đối không ngồi đò, thế mà đến chỗ này vẫn phải ngồi đò mới qua sông được…… Cô nói xem tại sao âm gian rộng lớn thế mà chẳng xây lấy con đường đàng hoàng cho người ta lái xe đi đầu thai chứ? Ở nhân gian còn có tàu hỏa với tàu cao tốc từ đời nảo nào rồi…… Chúng ta là quỷ mà không được hưởng đãi ngộ xịn một tí hả……”

“Ây dà, bà chị à, chị mơ tưởng cũng đẹp quá rồi đấy…… Ở nhân gian chúng ta còn có máy bay cơ mà, sao chị không đòi âm gian xây cái sân bay luôn cho mọi người phi lên trời lượn mấy vòng rồi mới lên đường đi…… Có đò cho mà ngồi là tốt lắm rồi…… Cơ mà tôi nghe nói ngồi đò ở âm gian cũng có quy tắc và kiêng kỵ, có một điều tuyệt đối không được phạm vào……”

“Ấy ấy cô đừng có dọa tôi sợ, tôi nhát gan lắm, trời ơi sao lại thế chứ, giờ chúng ta muốn đi đầu thai thôi mà cũng có trở ngại nữa hả? Là những quy tắc với kiêng kỵ gì thế……”

“Đừng sợ đừng sợ, tôi cũng chỉ tình cờ nghe bọn cô hồn dã quỷ ven đường nói thôi, bọn chúng bảo rằng bên dưới dòng sông người chết này thật ra vẫn luôn có âm thi tồn tại, chính là âm thi vừa ăn thịt người vừa ăn thịt quỷ, có thể nhai nát tươm cái bộ xương già của chúng ta ra……”

“……Âm……Âm thi? Còn, còn có thứ như thế ư?”

“Đúng vậy, có nhiều chuyện lạ dưới âm ty này lắm, nghe nói lũ âm thi phù thũng hôi thối ấy có thể bay lên theo đường sông, ban đầu bọn chúng âm thầm chìm dưới đáy sông, cả một đống lít nha lít nhít chìm dưới sông đây này, cách mặt nước chúng ta chỉ có thể nhìn thấy từng cái xác chết ngâm nước trắng dã, mặt úp xuống dưới……”

“……Xác chết? Thế…… Thế sau đó thì sao?”

“Sau đó hả…… Nghe nói chỉ cần có thứ gì đó lỡ đánh thức chúng nó, lũ âm thi bất động này sẽ mở mắt tỉnh dậy, lật mặt lên ngọ nguậy ăn thịt người, mà lạ là lạ ở chỗ nào bà chị có biết không? Lũ âm thi này ấy…… Hình như không thể rời khỏi nước, chỉ có thể trôi dạt dưới đáy sông, nếu mà mình không chủ động đánh thức chúng thì thi thể của bọn chúng vẫn sinh trưởng trong lòng sông, bất động giống như mấy khúc ngó sen say ngủ vậy đó, ôi chao, chị nói xem có kỳ lạ hay không……”

Lúc nói đến đoạn sau, giọng của hai bác gái quỷ hồn này cũng nhỏ dần, nhưng những lời *** thổi liên quan đến âm thi dưới đáy sông người chết thì đều lọt hết vào tai Tấn Hành không sót một chữ.

Trước kia hắn chưa từng nghe kể về âm thi thần bí này, sau khi nghe hai bác gái quỷ hồn này nói xong, Tấn Hành vốn đang nhìn đăm đăm mặt sông cũng nảy lên một ý niệm mơ hồ, thậm chí bắt đầu kéo hắn vào dòng suy nghĩ miên man.

Âm thi, đàn dê lên đò rồi biến mất trong sông, thi thể như ngó sen ngủ dưới nước? Ngón tay hắn giấu trong tay áo bỗng giật khẽ, đồng thời đôi mắt nhạt màu cũng ánh lên vẻ băn khoăn, một lát sau, hắn liền dời mắt đi không nhìn chằm chằm vào dòng sông nữa.

Đáy lòng hắn sinh ra một ít suy đoán đối với chuyện kế tiếp, mà bất kể chân tướng ra sao, tối nay hắn nhất định phải xuống bên dưới con sông người chết này để xác nhận thực hư. Vậy nên dù tạm thời vẫn mù mịt về con đường phía trước, suy đoán hiện tại của hắn cũng chưa chắc đã chuẩn xác, nhưng hắn chắc chắn phải…… đích thân xuống nước kiểm tra.

Mà từ lúc lên đò đến giờ Tần Giao vẫn luôn trốn rúc trong ngực hắn, hình như giờ bỗng nhiên y không có động tĩnh gì nữa, chẳng biết là vừa rồi quấy mệt nên đang ngủ hay là tác dụng phụ của dầu trai ngọc lại sắp phát tác.

Nghĩ đoạn, Tấn Hành nhẹ nhàng nâng bé rắn con đang nằm cuộn tròn trong ngực mình lên, định bụng quan sát cẩn thận một phen, nhưng đúng vào lúc ấy, hắn chợt ngửi thấy một trận gió tanh nồng thổi phất bên ngoài con đò.

Thân đò rung lắc khe khẽ, đôi mắt Tấn Hành tức khắc trở nên lạnh lùng, thứ mùi hỗn tạp trộn lẫn từ mùi âm thi dưới đáy sông người chết cùng một loại khí tự nhiên đặc thù cũng chầm chậm xộc tới thông qua đường sông.

“Ối…… Mùi…… Mùi gì vậy? Sao trên sông bỗng nhiên nổi gió, chẳng lẽ sắp…… sắp mưa ư?”

Trên đò toàn là quỷ hồn lần đầu đến âm ty đầu thai, bọn nó châu đầu ghé tai bàn tán, hiển nhiên không hiểu tình huống ly kỳ này là sao, đang yên đang lành, sao tự dưng trên sông lại nổi gió lạ?

Mà chẳng biết có phải bọn chúng đoán đúng rồi hay chăng, chẳng mấy chốc sau, một đám mây đen chớp lóe ánh sét thật sự tụ lại ngay phía trên con đò của chúng.

Đám quỷ chết trên đò chao đảo ngã lăn xuống cuối, vừa khóc lóc kêu la vừa túm tụm lại với nhau ở đuôi đò, cùng run rẩy như cầy sấy. Sắc mặt Tấn Hành đanh lại, một tay giữ chắc cửa đò, một tay bảo vệ Tần Giao trong lòng, nhanh chóng ném một con chỉ công ra để xem xét tình huống thế nào.

Nhưng hắn vừa mới làm động tác ấy xong thì, kèm theo trận sóng gió khiến đò chở thi rung lắc và tiếng âm hưởng kỳ dị dưới đáy sông vẩn đục, đám người chết đang sợ hãi thiếu điều gào khóc thảm thiết đó cũng dồn dập ló đầu ra ——

Bọn âm thi phù thũng bất động dưới đáy sông từ từ nổi lên, thậm chí có một nữ thi với phần lưng trương phồng xám ngoét cực kỳ bắt mắt bất thình lình trồi lên từ ngay khúc sông phía trước, phần da cổ sền sệt nát nữa của ả móc vào con đò, huyết tương đỏ sậm và dịch óc trắng nhẫy chảy xuống mặt nước tạo thành lớp lớp gợn sóng tượng trưng cho chết chóc……

“Á Á!! Cái…… Cái gì kia!!! Á Á Á!!! Cứu với!!!”

“Là âm thi!! Mọi người đừng la hét!! Mọi người tuyệt đối đừng la hét!!! Đánh thức một con thôi là coi như xong đấy!!”

“……Âm……Âm thi?! Âm thi là cái gì?! A A A!! Cái con ở mũi đò…… Cái con ở mũi đò hình như vừa động đậy kìa!!”

Lũ quỷ hồn mới nãy còn cười nhạo Tấn Hành trông như quỷ bệnh lao giờ đang gân cổ lên kêu gào, bà cụ quỷ hồn ở đuôi đò thấy thế thì vội tiến lên can ngăn, khốn nỗi đám quỷ chết thỏ đế này vẫn la oai oái như heo bị chọc tiết.

Tiếng gào thét vọng xuống dưới đáy sông, nữ âm thi với nửa cái đầu nát bấy móc ở đầu đò như quả bóng da đột nhiên co giật kịch liệt, càng giật càng dữ dội, càng giật càng khiến người ta khiếp đảm ——

Đám quỷ mới chết trên đò trơ mắt nhìn nữ thi ướt đẫm kia ngẩng khuôn mặt xanh xao lên, hàm răng ả biến thành màu đen, cái miệng toác đến tận quai hàm kia há ra to như chậu máu, ả trồi hẳn lên khỏi mặt nước, nuốt lấy đầu của con quỷ hồn ở mũi đò mà mới nãy la hét ầm ĩ nhất!

“AAAA!!!”

Giòi bọ và dịch mủ trong sọ não người chết văng tung tóe khắp nơi, màu đỏ bắn lên mặt sông và mũi đò như thể thủy triều, trước con mắt bao người, nữ âm thi kia nuốt chửng lấy quỷ hồn, nhấc bàn tay thối rữa cứng ngắc lên. Bỗng, cái đầu quỷ bù xù tóc rối của ả đứt lìa khỏi xác, rơi bộp xuống mũi đò……

Bầy quỷ xụi lơ trên đò, mặt cắt không còn hạt máu, khẽ nuốt ngụm nước miếng, cùng dõi mắt nhìn về phía đuôi đò tối tăm. Ở đó, chàng thanh niên què chân tóc trắng thu hồi tờ tính thư dính máu, chậm rãi đứng lên, nghiêm nghị nhìn chằm chằm mặt sông ngoài kia, nơi đang vang vọng tiếng rồng gầm cùng với hơn vạn con âm thi trồi lên khỏi mặt nước, rồi hắn lạnh lùng cất lời:

“Trở vào trong đò ngay lập tức…… Rồng sắp tới rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện