Lang Phong hành động rất nhanh, sáng sớm hôm sau đã đi rồi. Thậm chí cũng không hề đến chào Trương Tinh Phong, chỉ bảo hạ nhân nhắn lại. Chỉ có một câu đơn giản: "Nhị đệ, ta đi đây, hãy tin tưởng ta, ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này. Đệ cứ yên tâm chờ tin tốt lành của ta!"

Trương Tinh Phong nhìn "Mộng Trung Hồ" trước mặt, cũng không biết có cảm giác gì. Lang Phong đại ca trước khi đi lưu lại câu nói kia làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

- Mộng Trung Hồ, Mộng Trung Hồ, chúng ta gọi ngươi là "Mộng Trung Hồ", chính là vì hy vọng giấc mộng có thể trở thành sự thật. Giấc mộng thế gia có lẽ sẽ có thể trở thành sự thật, nhưng còn giấc mộng của đại ca có thể trở thành sự thật hay không? Trương Tinh Phong nhìn "Mộng Trung Hồ" trước mặt lên tiếng chất vấn. Bởi vì hắn cũng không biết, Lang Phong có thể đạt được tình yêu của mình hay không.

- Chu Lệ, ngươi không biết sao? Bây giờ ta đang rất giận dữ, phi thường giận dữ. Ta đã mất đi tình yêu, nhưng tình yêu của huynh đệ ta tuyệt đối không tha cho kẻ nào phá hỏng nó, hy vọng ngươi đừng khiến cho ta phẫn nộ!

Trương Tinh Phong khóe miệng khẽ nhếch lên. Không khí chung quanh tở nên cực kỳ hỗn loạn, từng dòng khí lưu khiến cho nước hồ gợn sóng. Lúc này hắn đã có vẻ quá nóng vội.

- Sư phụ, người trở về trang viên cũng đã một thời gian rồi. Người đã thu nhận một số quan môn đệ tử nhưng lại chưa gặp mặt họ, có lẽ là không được tốt lắm!

Trương Vũ đi đến phía sau Trương Tinh Phong, nói.

Trương Tinh Phong khôi phục lại sự bình tĩnh. Vừa rồi tâm tình có điểm kích động, ngay cả Trương Vũ đã đến sau lưng cũng không chú ý.

Mình quả thật đã không chú đến hai mươi bảy đồ đệ mới thu nhận (ngay từ đầu Tam phẩm trở lên có mười ba người cùng với người của hai tổ kiếm trận thắng lợi). Nghĩ đến đây, Trương Tinh Phong cảm thấy áy náy, nhìn Trương Vũ cười nói:

- A vũ, ngươi không nói ta cũng quên mất. Ồ, lâu rồi không gặp, tiểu tử ngươi đã đạt đến Nhất phẩm cảnh giới rồi. Quả thật là không tệ!

Trương Tinh Phong mỉm cười nhìn Trương Vũ, lúc này hắn lại nhớ đến một vật, linh đan. Nếu như cho Trương Vũ dùng một viên linh đan, không phải có thể đạt đến Kim Đan tiền kỳ hay sao? Hơn nữa mình vẫn còn có Bích lăng đan trân quý hơn, chỉ có Tu chân giả mới có thể phục dụng được.

Trương Vũ nghe được sư phụ mình khích lệ cảm thấy rất cao hứng, cười nói:

- Sư phụ, người không biết đâu, Vương ca đã sớm đạt đến Nhất phẩm cảnh giới rồi. Hơn nữa Lý Đại cũng đã đột phá!

Trương Tinh Phong cười nói:

- Đừng nói đến Lý đại. Lúc trước khi ta thu các ngươi làm đồ đệ, ngươi một chút công phu cũng không biết. Không ngờ bây giờ công phu của ngươi ngược lại cao nhất trong số vài người. Xem ra ta cũng có lúc nhìn sai!

Trương vũ nói:

- Sư phụ, kỳ thật con cũng không hiểu rõ. Trong khi tu luyện, tâm lý cảm thấy rất là bình tĩnh. Cứ như vậy từ từ tu luyện cũng đạt đến cảnh giới như bây giờ!

Trương Tinh Phong trong nháy mắt đã hiểu rõ nguyên nhân, chính là do tâm tính. Chỉ có tâm tính ổn định mới có thể tu thành công lực cao thâm. Tâm tư nông nổi, cho dù thiên tư có tốt đến mấy cũng không có tác dụng.

- Đi thôi, trong khoảng thời gian này ta đã không quan tâm đến mọi người. Hôm nay hãy cùng mọi người gặp gỡ một chút!

Trương Tinh Phong nói xong liền lập tức bước đi. Trương Vũ chỉ dám đi ở bên cạnh, không dám vượt qua.

- Bọn họ đều đang ở Luyện võ trường, bọn họ luyện tập rất là chăm chỉ!

Trương Vũ khi nói đến Tinh Phong Vệ có vẻ rất tự hào.

Trương Tinh Phong tâm tình cảm thấy tốt lên vài phần, đệ tử của mình lại ưu tú như vậy. Đột nhiên Trương Tinh Phong cảm nhận được một luồng khí thế cường đại, hắn khẽ nhướng mày, khóe miệng hiện ra một tia hưng phấn, thân thể trong nháy mắt biến mất tại phía trước bát trận thế.

Trương vũ ngẩn người, chợt tăng tốc từ bên trong bát trận thế phóng về hướng Luyện võ trường.

.....

Gần một trăm cao thủ đang luyện tập các chiêu thức cơ bản đó là tràng cảnh gì? Những người không thấy thì khó có thể tưởng tượng được. Trương Tinh Phong lúc này cảm nhận rất rõ, gần trăm cao thủ trước mặt, cao nhất là Nhất phẩm cảnh giới, thấp nhất cũng là Ngũ phẩm cảnh giới, tất cả đều là Tiên thiên cao thủ.

Mỗi một quyền, mỗi một cước đều có thể làm cho người ta cảm thấy sự khéo léo. Gần trăm người đồng thời phát ra khí thế cho dù là Trương Tinh Phong cũng cảm nhận được một chút uy lực. Trương Tinh Phong trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Luyện võ trường, trong lòng cảm thấy cao hứng. Thực lực của Tinh Phong Vệ so với mong đợi của hắn dường như còn cao hơn.

Trong nháy mắt, ánh mắt của Trương Tinh Phong tập trung vào một người trẻ tuổi bên cạnh Luyện võ trường, Nhất phẩm cao thủ duy nhất tại nơi này. Một hài tử còn chưa trưởng thành, đây là phán đoán đầu tiên của Trương Tinh Phong.

Trương Tinh Phong chậm rãi đi đến trước mặt nam tử này.

- Ngươi hảo!

Trương Tinh Phong thanh âm có vẻ rất thân thiết.

Hiểu Phong ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, bỗng dưng giật mình. Bạch y tóc bạc, phiêu dật đứng một mình, phảng phất như một thần tiên. Trong mắt hiện lên vẻ hân thưởng khiến cho Hiểu Phong cảm thấy một chút ấm áp.

- Ngươi hảo!

Trương Tinh Phong lại lặp lại một lần nữa. Hắn muốn xem thử người trẻ tuổi trước mặt có thể bị khí tức tự nhiên của mình mê hoặc trong bao lâu.

Hiểu phong vừa nghe đáo thanh âm, phảng phất như người đuối vớ được khúc gỗ, nhanh chóng từ trong mê hoặc khôi phục lại. Hiểu Phong trừng mắt nhìn trương tinh phong, thẳng người nói:

- Ngươi là ai?

Trương Tinh Phong ngẩn người. Là người của Tinh Phong Vệ chẳng lẽ lại không nhận ra mình?

- Hiểu Phong, người này chính là sư phụ của ngươi, gia chủ của Tinh Phong gia tộc, Trương bá tước!

Thanh âm của Trương vũ vang lên phía sau Trương Tinh Phong.

Trương Vũ nhìn Trương Tinh Phong vẻ hối lỗi nói:

- Sư phụ, Hiểu Phong sư đệ hắn vẫn cắm đầu luyện công, cá tính đơn thuần, không thích giao lưu. Đến nay cũng chỉ gặp mặt sư phụ có một lần, hơn nữa khi đó, tóc của sư phụ......

Trương Tinh Phong nhớ lại, khi đó tóc của mình vẫn còn màu đen. Hơn nữa lúc đó khi mình gặp gỡ Tinh Phong Vệ, đứng ở trên đài cao, chỉ là ở xa xa cùn gbọn họ nói vài câu. Có lẽ lúc ấy Hiểu Phong cũng không chú ý đến mình, bây giờ nhìn thấy tóc của mình bạc trắng, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.

"Ha ha, tóc của ta biến thành màu trắng, có lẽ hầu hết Tinh Phong Vệ đều đã biết. Tên Hiểu Phong này quả đúng là ’không thích giao lưu’!" Trương Tinh Phong nhìn nam hài trước mặt, càng ngày càng cảm thấy yêu thích.

- Người là sư —— phụ ——

Hiểu Phong ấp úng nói. Hắn khó có thể tưởng tượng, mới cách đây chưa đến một năm, mái tóc đen của sư phụ đã biến thành như bây giờ.

Trương Tinh Phong gật đầu.

Hiểu Phong lại lên tiếng hỏi:

- Lần trước nhìn thấy, tóc của sư phụ vẫn còn màu đen, bây giờ tại sao lại bạc trắng như vậy?

Trương Tinh Phong ngẩn người. Bàn tay bất giác sờ lên ngực, nơi đó quyển nhật ký vẫn an tĩnh địa nằm trong lòng của mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhói đau. Nhìn ánh mắt mong đợi của Hiểu Phong, Trương Tinh Phong mỉm cười nói:

- Sư phụ ta luyện công gặp một chút vấn đề, cho nên tóc mới biến thành bạc trắng!

Hiểu Phong ngẩn người, lập tức nói:

- Như thế, vậy thì con cũng luyện công gặp một chút vấn đề, sau đó tóc cũng biến thành bạc trắng. Sư phụ tóc bạc quả thật là rất tuấn tú!

Trương Tinh Phong ngẩn ngơ. Ngay cả Trương Vũ bên cạnh cũng ngẩn người. Bọn họ cũng không ngờ một thiên tài luyện công lại có ý nghĩ như vậy.

- A Vũ, ngươi hãy triệu tập các đồ đệ của ta lại đây. Ta có chút chuyện muốn nói với bọn họ!

Trương Tinh Phong quay sang nói với Trương Vũ. Trương Vũ lập tức tuân mệnh đi triệu tấp những người đó lại.

Trương Vũ lại cẩn thận nhìn Hiểu Phong, hắn phát hiện hài tử chưa trưởng thành này thật sự rất có ý tứ. Mặc dù thoạt nhìn cũng là một thiếu niên mới lớn, nhưng tâm tư thì lại giống như là một hài tử vậy.

- Hiểu Phong, ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ đến cái gì tẩu hỏa nhập ma. Tẩu hỏa nhập ma hầu hết đều là tử vong. Nếu như may mắn thì công lực cũng hoàn toàn biến mất. Sư phụ ta vận khí tốt mới như vậy, ngươi ngàn vạn lần đừng thí nghiệm cái gì tẩu hỏa nhập ma!

Trương Tinh Phong nói chuyện rất trịnh trọng. Hắn thật sự lo lắng Hiểu Phong sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Hiểu Phong vừa nghe đến tử vong, công lực hoàn toàn biến mất, lập tức nói:

- Ân, con sẽ không tẩu hỏa nhập ma đâu, nhất định sẽ không!

Hắn chính là cực kỳ thích cảm nhận công lực cao cường.

- Sư phụ, bọn họ đều đã đến rồi!

Trương Vũ hành động rất nhanh.

Trương Tinh Phong nhìn những đồ đệ trước. Tuy nói là đồ đệ, nhưng mình quả thật chưa từng truyền thụ cho họ bất cứ cái gì. Nhưng Trương Tinh Phong nhớ lại suy nghĩ lúc đầu của mình, liền lập tức nói với hai mươi mấy người đồ đệ:

- Hôm nay ta đến, tlà muốn nhìn xem công phu của các đồ đệ thế nào. Vừa nhìn, ta phát hiện mọi người đều tiến bộ rất lớn. Hiểu Phong lại đã đạt đến Nhất phẩm cảnh giới rồi!

Hai mươi mấy người phía bên dưới lập tức hâm mộ nhìn Hiểu Phong.

Trương Tinh Phong cười nói:

- Đối với những người đạt đến nhất phẩm cảnh giới, ta nhất định sẽ trọng đại ban thưởng. Một một người sẽ được một viên linh đan, có thể khiến cho các ngươi từ Nhất phẩm cảnh giới đạt đến Kim Đan tiền kỳ, cũng chính là Thiên chi cảnh. Còn có một viên Bích lăng đan cực kỳ trân quý, có thể khiến cho mọi người lập tức đạt đến Kim Đan hậu kỳ, cũng chính là Thần chi cảnh. Nói cách khác, chỉ cần các ngươi đạt đến Nhất phẩm cảnh giới, ta có thể khiến cho công lực của các ngươi gia tăng gấp vài lần!

Trương Tinh Phong nhìn mọi người đang khiếp sợ, tiếp tục nói:

- Hơn nữa ta còn sẽ ban thưởng cho người đó một kiện pháp khí, có thể làm cho lực công kích của các ngươi gia tăng vài lần, hơn nữa còn có thể khiến cho các ngươi bay được trên trời!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện