Thứ lỗi cho tôi nói thẳng ra, tôi chẳng tin vào cái thứ gọi là duyên phận, hai chữ này chẳng qua chỉ là thiện nam tín nữ lấy ra nó ra bày tỏ tình cảm của bản thân mà thôi nhưng mà có khi nó chỉ là lời nói dối. Nhưng mà điều mà tôi không ngờ đến, ngày hôm nay sống hơn 30 năm trên đời này, đối với tình cảm của mình lại phá vỡ cái lý luận này.

Tôi cũng chẳng ngờ, người cùng tôi trải qua cơn sóng gió lại là em ấy, yêu đương dây dưa không rõ ràng, giống như lúc này đây, tôi lại yêu em ấy yêu đến chết đi sống lại mà chẳng hề có lý do gì.

Có lẽ, trong cuộc đời của mỗi con người sẽ xuất hiện một người như thế, người ấy âm hồn bất tán, cho dù rơi vào tình huống như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần bạn quay đầu lại, người ấy vẫn sẽ đứng ở đó, ô nhiễm tầm mắt của bạn cũng quấy nhiễu tâm trí của bạn. Cái loại bất tri bất giác này tồn tại vô cùng mãnh liệt, khiến cho tôi cực kỳ chán ghét.

Đúng vậy, người mà tôi nói chính là em ấy – Vưu Phi Phàm.

Lúc đang lướt web, bất thình lình nhảy ra banner quảng cáo hấp dẫn tôi, cái trang web les đầy màu sắc sặc sỡ làm tôi không nhịn được mà nhấp vào.

Thật ra tôi đối với những người ở trong vòng này không hiểu biết nhiều cho lắm, mặc dù tôi đã từng yêu một cô gái không mấy đáng tin cậy say đắm. Nhưng mà không có nghĩa khẩu vị tôi cố định là như vậy. Tôi nhìn vào giao diện khung chat, trên đó còn có mấy cái trạng thái tìm người làm tình.

Cảm giác chẳng thú vị gì cả, chả hiểu bây giờ trong đầu mọi người chưa cái gì nữa? Đàn ông như thế thì thôi đã đành, tại sao phụ nữ cũng chẳng e dè gì hết cả? Nhưng mà lúc này tôi lại một cái dòng trạng thái vô cùng thú vị.

"Mùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi."

Tôi cười bất đắc dĩ, tôi nhấp vào xem thông tin của cô ấy, thế mà chẳng có thông gì hết, tôi bắt đầu khó hiểu rồi ngồi suy nghĩ, liệu người ngồi trước máy tính ở đầu bên kia sẽ là một người như thế nào đây nhỉ? Và thế là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có một phút bốc đồng.

Tôi thừa nhận, đã lâu lắm rồi không có những cuộc làm tình khiến bản thân thỏa mãn. Vậy là tôi hẹn người ta nhưng mà ý định ban đầu không phải chỉ để làm tình. Tiểu Đỗ cẩn trọng đặt cà phê lên bàn làm việc của tôi, cô ấy hơi cúi người mời tôi dùng.

"Lam đổng, mời dùng ạ."



Tôi nhìn bóng dáng của Tiểu Đỗ, trong đầu lại suy nghĩ, có lẽ thanh xuân của tôi đang dần héo úa. Mấy năm nay, không có tin tức gì của Tố Duy, có rất nhiều người đàn ông thèm tôi nhỏ dãi cả ra. Nhưng mà tôi không tìm được một lý do để thuyết phục mình tìm một người đàn ông kết giao rồi sống yên ổn quãng đời còn lại.

Tâm thật trống vắng, cho nên nhìn cái gì cũng trống vắng.

Nhưng mà bây giờ, tôi chẳng cần nghĩ ngời nhiều gõ hàng loạt chữ, sau này khi nhìn lại tôi thật cảm ơn vì lúc đó bản thân đã làm như thế, bởi vì tôi và một người xa lạ điên cuồng dây dưa ở bên nhau, muốn thoát khỏi nhưng lại càng lún sâu, đến mức bản thân rơi vào trạng thái dở khóc dở cười.

....

Đi vào trong quán cà phê của Dư Đinh Chi, rất nhanh tôi đã tìm ra được em ấy, cho đến khi điện thoại tôi đổ chuông, sau đó lại nghe tiếng va chạm, rồi sau đó nữa, tôi nhìn thấy cái kẻ làm khơi dậy lòng tò mò của tôi.

Đầu tóc thì ngắn, đôi mắt thì không lớn lại còn mắt một mí, nếu như cười lên thì sẽ thành một đường thẳng. Em ấy khó xử lau vết cà phê bị dính lên trên áo, bộ dáng của em ấy thật buồn cười.

Tôi ngồi ở trước mặt em ấy, cái dáng vẻ thấp thỏm của em ấy làm cho tôi nhịn không được nhìn vài lần, em ấy cứ như vậy dùng cái cách hoang đường nhất xuất hiện ở trong thế giới của tôi. Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước khi tôi gặp em ấy, tôi cũng cho rằng chúng tôi sau khi trải qua tình một đêm nồng nhiệt sẽ đường ai nấy đi, như lời em ấy nói trên trang web.

Nhưng mà, đáng chết, em ấy vượt rào. Tôi kiên quyết từ chối cái hôn của em ấy nhưng lại không thể từ chối cái ôm của em ấy được.

Không thể phủ nhận việc giường chiếu là cách thức để tôi và em ấy cùng nhau an ủi nổi cô đơn ở trong lòng, cái cách thức này ngay từ ban đầu khiến tôi không tin em ấy lại là một người chấp nhất si tình.

Mặc dù cả đêm hôm đó, chúng tôi không có cuồng nhiệt như mong đợi, nhưng mà tôi thấy rõ trong mắt em ấy chỉ toàn là bi thương, có lẽ cái bi thương chẳng thể hiểu được ấy lại tác động lên tim tôi, nhưng là do tôi cố chấp, cho rằng cái rung động này chỉ đơn giản là bản thân tự mình đa tình.

Em ấy không phải là người mà tôi muốn, người tôi muốn chắc chắn không thể là người tầm thường. Nhưng mà cái suy nghĩ này của tôi lại sai nữa rồi.

Tình yêu cứ thế âm thầm mà đến, làm cho tôi hoảng sợ lại lo âu. Cái cảm giác này chưa từng xuất hiện trên người của tôi, kể cả Tố Duy cũng không cho tôi loại cảm giác này. Hình ảnh em ấy ở trong bếp thành thạo nấu ăn, hay là hình ảnh đứng trước ban công yên lặng hút thuốc, hay là những lúc em ấy hôn lên xương quai xanh của tôi. Những hình ảnh đó chẳng hề dư thừa.



Cho nên, yêu em ấy không phải chỉ trong nháy mắt tim loạn nhịp, mà là kéo dài không có điểm dừng và ngày càng nghiêm trọng.

.....

Lúc đi vào phòng phỏng vấn của Trác Tuyệt, tôi thực sự rất ngạc nhiên, tại sao em ấy lại ngồi ở trong đó. Em ấy bình tĩnh nhưng ánh mắt lại né tránh tôi, tôi cảm thấy buồn cười nhưng mà lại cười không nổi. Mối quan hệ của chúng tôi không thích hợp gặp nhau ở những nơi như thế này. Cái dáng vẻ chuyên nghiệp của em ấy hoàn toàn khác với những gì mà tôi nhìn thấy em ấy trước đó.

Cái dáng vẻ tự tin của em ấy đã hấp dẫn đôi mắt tôi, tôi ra hiệu cho Tiểu Đỗ đem bảng kế hoạch nháp đưa cho giám đốc nhân sự, lúc đó tôi không muốn nhìn thấy cái dáng vẻ kiêu ngạo của em ấy, tôi muốn nhìn thấy Vưu Phi Phàm sợ hãi rụt rè lại có gương mặt vô hại.

Nhưng mà em ấy lại trả lời trôi chảy, tôi cũng không muốn làm khó em ấy trước mặt người khác. Cho nên bảo người mang em ấy sang một cái phòng khác để ngồi chờ.

Tựa người vào cửa nhìn em ấy nghiêm túc tính toán, cuối cùng tôi cũng hiểu, bản thân thật sự muốn giữ em ấy ở lại làm việc tại Trác Tuyệt.

Tôi cũng không ngờ bản thân là người ích kỷ đến vậy, bắt đầu cho người điều tra về em ấy. Lúc toàn bộ tư liệu của em ấy bày ra trước mặt tôi, tôi khẽ cười nhưng mà trong lòng lại loạn. Tiểu tình nhân của tôi chưa có danh có phận lại là quân cờ đắc lực trên con đường trả thù của tôi, thật ngoài ý muốn.

Lúc Triệu Thái An hất rượu vang lên mặt em ấy, tôi có thể cảm nhận được lửa giận trên đầu tôi. Tôi vẫn luôn nhấn mạnh mối quan hệ của chúng tôi là tình nhân cuối tuần, còn thời gian khác, từng người cũng có con đường riêng cần phải đi. Cho dù đã vạch giới hạn rõ ràng như thế, nhưng mà thân phận đặc biệt của Triệu Thái An cũng đã làm tôi còn lại chút lý trí.

Mặc dù, không thể thay em ấy xử đẹp Triệu Thái An, nhưng mà khi đôi mắt em ấy dừng lại trên người Mộ Tịch Nhiên. Tôi thực sự rất tức giận, nhưng mà tôi không thể tìm ra được nguyên nhân của sự tức giận đó.

Lúc em ấy đi vào trong văn phòng của tôi, nhìn thấy tập hồ sơ tư liệu tôi điều tra về em ấy, không nghĩ phản ứng của em ấy gay gắt như vậy. Báo cáo mà Triệu Thái An gửi cho tôi, thật ra tôi biết người làm ra nó chính là em ấy, nhưng mà tôi thật sự không nghĩ ra được cách để cùng em ấy nói rõ chuyện ở Bắc Thịnh Quốc Tế, cuối cùng, tôi lựa chọn cách ngu ngốc nhất, là dùng quyền lợi của bản thân tổn thương em ấy.

Cuối cùng, khúc mắc của em ấy và Triệu Thái An bùng nổ lên, tôi vốn dĩ không định can thiệp chuyện của bọn họ, nhưng mà em ấy lại như chó điên cầu xin tôi đi tìm Mộ Tịch Nhiên với em ấy, lúc đó tôi đã mềm lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện