Anh muốn chôn cả thân thể của anh vào trong thân thể của cô, sau đó để cho xương máu của cô, cũng vương mùi hương của bản thân.
Khi đó, anh muốn nhìn xem, tim của cô, sẽ còn dao động đến mức nào! Vẻ mặt của anh rất lạnh lùng, nhưng vẫn chuyên chú đứng tại chỗ, sau lại như muốn thứ gì đó, quay đầu lại, đi về phía chòi nghỉ mát.
Đứng ở nơi đó, toàn bộ hơi thở xung quanh đều là của cô và anh, chính là những thứ hơi thở kiều diễm ban nãy.
Dịch Gi ản biết rõ, đứng ở nơi đây sẽ càng làm lòng anh đau đớn hơn, nhưng, anh vẫn cố chấp mà đứng ở nơi đây.
Hệt như vẫn nhiều năm như thế, lòng của anh vẫn còn cố chấp cho rằng, cô chính là người anh muốn.
...................
Cả nửa bầu trời đều là một màu đỏ chói mắt.
Chiếu vào trong khuôn viên nhà họ Dịch.
Hệt như bị nhuộm đỏ.
Thoạt nhìn, vô cùng động lòng người.
Sau khi tiểu thiếu gia Dịch Hân qua đời, đại phu nhân nhốt mình trong phòng, một ngày một đêm không hề ra ngoài, tất nhiên cũng là một ngày một đêm không ăn không uống.
Mấy vị vợ lẽ mang theo con gái của mình đứng ngoài của, yên lặng chờ đợi.
Buổi sáng mỗi ngày, bọn họ đều phải đến thỉnh an đại phu nhân.
Hiện giờ bà ta không ra ngoài, không nói không rằng, tất nhiên những người này cũng không dám rời đi, chỉ có thể đứng thật quy củ ở nơi đó.
Lòng của bọn họ đều có phần không phục, nhưng chỉ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể yên lặng mà thừa nhận.
Dù sao... hiện tại, đương gia chủ mẫu thật sự của nhà họ Dịch vẫn là đại phu nhân.
Mà thiếu tướng, không hề quan tâm đến những việc này.
Mọi người, cũng chỉ mặt đồ trắng toàn thân.
Nhìn qua, vô cùng bi thương.
Tử Uyển gõ cửa một chút, bên trong không có bất cứ âm thanh nào, cô gấp đến mức đi qua đi lại ngoài cửa, lại nghĩ không được một cách nào tốt, chỉ có thể sai người đi mời Hà An Viện tiểu thư tới đây.
Hà An Viện nghe được tin này, rất nhanh đã tới nơi.
Cô ta mặt váy Tây Dương màu trắng, tóc dài thả bay ở phía sau, còn mang theo một chiếc cài tóc màu trắng, vừa nhìn qua rất giống như một người vừa du học trở về.
"Bác, bác..." Hà An Viện gõ cửa, không có tiếng động nào, cô ta biết, chắc chắn là do bác quá đau khổ trước cái chết của em họ, vì vậy mới thấp giọng nói một tiếng: "Bác, con vào nhé."
Khi đó, anh muốn nhìn xem, tim của cô, sẽ còn dao động đến mức nào! Vẻ mặt của anh rất lạnh lùng, nhưng vẫn chuyên chú đứng tại chỗ, sau lại như muốn thứ gì đó, quay đầu lại, đi về phía chòi nghỉ mát.
Đứng ở nơi đó, toàn bộ hơi thở xung quanh đều là của cô và anh, chính là những thứ hơi thở kiều diễm ban nãy.
Dịch Gi ản biết rõ, đứng ở nơi đây sẽ càng làm lòng anh đau đớn hơn, nhưng, anh vẫn cố chấp mà đứng ở nơi đây.
Hệt như vẫn nhiều năm như thế, lòng của anh vẫn còn cố chấp cho rằng, cô chính là người anh muốn.
...................
Cả nửa bầu trời đều là một màu đỏ chói mắt.
Chiếu vào trong khuôn viên nhà họ Dịch.
Hệt như bị nhuộm đỏ.
Thoạt nhìn, vô cùng động lòng người.
Sau khi tiểu thiếu gia Dịch Hân qua đời, đại phu nhân nhốt mình trong phòng, một ngày một đêm không hề ra ngoài, tất nhiên cũng là một ngày một đêm không ăn không uống.
Mấy vị vợ lẽ mang theo con gái của mình đứng ngoài của, yên lặng chờ đợi.
Buổi sáng mỗi ngày, bọn họ đều phải đến thỉnh an đại phu nhân.
Hiện giờ bà ta không ra ngoài, không nói không rằng, tất nhiên những người này cũng không dám rời đi, chỉ có thể đứng thật quy củ ở nơi đó.
Lòng của bọn họ đều có phần không phục, nhưng chỉ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể yên lặng mà thừa nhận.
Dù sao... hiện tại, đương gia chủ mẫu thật sự của nhà họ Dịch vẫn là đại phu nhân.
Mà thiếu tướng, không hề quan tâm đến những việc này.
Mọi người, cũng chỉ mặt đồ trắng toàn thân.
Nhìn qua, vô cùng bi thương.
Tử Uyển gõ cửa một chút, bên trong không có bất cứ âm thanh nào, cô gấp đến mức đi qua đi lại ngoài cửa, lại nghĩ không được một cách nào tốt, chỉ có thể sai người đi mời Hà An Viện tiểu thư tới đây.
Hà An Viện nghe được tin này, rất nhanh đã tới nơi.
Cô ta mặt váy Tây Dương màu trắng, tóc dài thả bay ở phía sau, còn mang theo một chiếc cài tóc màu trắng, vừa nhìn qua rất giống như một người vừa du học trở về.
"Bác, bác..." Hà An Viện gõ cửa, không có tiếng động nào, cô ta biết, chắc chắn là do bác quá đau khổ trước cái chết của em họ, vì vậy mới thấp giọng nói một tiếng: "Bác, con vào nhé."
Danh sách chương