Type: Tĩnh An Vân

Đêm đó ta không ngủ ngon giấc. Lật người qua lại một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng chim chóc không ngừng truyền lại từ ngọn núi xa xa, ta lập tức nín thở lắng nghe.

Tiết trời vào xuân, chim chóc trên vùng núi càng lúc càng nhiều, giữa đêm thi thoảng còn nghe thấy tiếng chim hót, cho nên việc đó cũng chẳng có gì kì lạ. Mấy tiếng chim này vang vọng trong núi, người ngoài nghe sẽ thấy chẳng có điều gì khác thường, con ta lại thấy thân thiết cực độ.

Khi còn trên núi Tử Nha, ta theo Vô Lượng sư thái học nghệ, còn hai huynh đệ Tư Đồ Lăng, Tư Đồ Vĩnh thì lại bái sư Vô Trần làm sư phụ. Hai chỗ này cách chưa đến năm dặm. Hai vị huynh đệ này từ nhỏ đã quen biết ta, lại cùng tâm sư học đạo một nơi, đương nhiên quan hệ đặc biệt tốt. Đặc biệt là Tư Đồ Vĩnh, lúc còn nhỏ rất nghịch ngợm, thường hay kéo theo Tư Đồ Lăng tới tìm ta. Vô Lượng sư thái lo hau bên bỏ lỡ việc học, mượn cớ gây ảnh hưởng đến việc tu hành của mọi ngường trong am, thưởng xuyên không cho phép hai người này vào trong. Tư Đồ Vĩnh liền kéo lấy ta nói, lấy tiếng chim kêu làm hiệu lệnh, để báo cho ta biết bọn họ đang ở chỗ nào, sau đó ta tự sẽ biết đường đi tìm họ. Lúc đó ta chỉ cảm thấy ngài thật nghịch ngợm, ai ngờ vị su huynh lớn hơn ta ba tuổi là Tư Đồ Lăng cũng đồng tình, vậy nên, ta cũng không thể không đồng ý được.

Hai người này sau đó quay về Bắc Đô sớm hơn ta, và ta cũng chẳng còn nhớ nổi bao lâu rồi chúng ta không chơi trò này rồi. Thế nhưng giây phút, ta có thể nghe rõ đây chính là tiếng chim kêu mà chúng ta ước hẹn năm nào, thậm chí còn là tiếng chim kêu do Tư Đồ Vĩnh phát ra.

Tuy Thuần Vu Vọng không đem theo nhiều người tới, thế nhưng ai ai cũng đều là bậc cao thủ lợi hại. Huống hồ lần hành động trước đã rút dây động rừng, người này mưu trí hơn người, ai biết được liệu ngài có bài trí cái bẫy nào ở xung quanh hay không? Tư Đồ Vĩnh thân phận cao quý, làm sao có thể hồ đồ đến mức mấy lần ngài mạo hiểm vì ta? Ta nhẫn nại lắng nghe, lặp đi lặp lại, tiếng chim đó đang báo cho ta biết vị trí Tư Đồ Vĩnh đang đứng: Ba trăm năm mươi bước về phía Đông Nam, bên dòng nước, ba trăm năm mươi bước về phía Đông Nam, bên dòng nước…

Có lẽ không nhận hồi âm của ta, tiếng chim thoáng ngưng lại, rồi lại tiếp tục vang lên.

Ta chỉ sợ ám hiệu của ngài sẽ bị người ta phát hiện, lúc vộ vã xuống giường, ta áo đã bị Thuần Vu Vọng níu lại. Ngài dường như vẫn chìm trong giấc mộng, mắt chẳng mở ra, hàm hồ hồ lên tiếng “Nàng định làm gì hả?”

Ngài coi ta là Doanh Doanh, trước nay luôn đối xử với ta rất tốt, nếu nói là muốn uống nước, chỉ sợ, ngài lại xuống khỏi giường đi lấy giúp. Thế nên, ta liền đáp “Ta muốn đi vệ sinh,”

Ngài nghe vậy liền buông tay, quay người vào trong, tiếp tục ngủ.

Ta thở phào nhẹ nhõm, bước đến bên bàn, thổi tắt ngọn nến, châm đèn dầu, cả căn phòng tức thì sáng hơn trước, thấy Thuần Vu Vọng vẫn say giấc nồng, ta liền lấy trâm bạc, giả vờ gạt tâm đèn, thực ra là cố gắng điều chỉnh cho đèn bớt sáng đi, sau đó lại sáng lên, cứ như vậy liên tục.

Làm vậy ba lần liền, ta mới dỏng tai nghe, liền thấy tiếng chim đã không còn nữa.

Chắc Tư Đồ Vĩnh đã thấy tín hiệu của ta, mà có thể an tâm rời khỏi nơi này?

Nếu ngài đã biết võ công ta đã bị khống chế, hành động lại chịu sự giám sát của người khác, chắc hẳn sẽ không bắt ta phải đến để gặp mặt, thay vì đó sẽ để lại thông tin hoặc thứ đồ ở nơi ngài vừa nói. Ngày mai, lúc tản bộ cùng Tương Tư, ta sẽ tìm cơ hội qua đó một lát, chắc chắn sẽ không khó khăn gì.

Đang lúc trầm ngâm, phía sau lưng đột nhiên có động tĩnh. Quay đầu nhìn lại, ta thấu Thuần Vu Vọng đang lạnh lùng nhìn về phía mình, sau đó vội khoác áo choàng lên, đi giầy rồi xông thẳng ra ngoài. Đôi mắt ngài tinh tường, không hề có chút mơ màng, rõ ràng đã lưu tâm đến hành động của ta từ sớm.

Con người này tỉ mỉ, thận trọng, cho dù ban đầu không ngờ được tiếng chim kia có liên quan gì đến ta, thế nhưng sau khi phát hiện được hành động lạ thường của ta, cùng tiếng chim kêu dừng ngắt đúng nhịp, đã khiến ngài đoán định chuyện này có điều cổ quái.

Tư Đồ Vĩnh hành sự ngang ngược, trước nay đều đối xử với ta khác với mọi người, lúc này chỉ e vẫn chưa rời khỏi.

“Thuần Vu Vọng.”

Ta vội vã đưa tay kéo ngài lại, nhưng ngài lập tức hất tay, đẩy ta sang một bên, tự mình xông thẳng ra ngoài, không thèm quay đầu nhìn lại.

Ta vừa kinh hãi lại vừa phẫn nộ, xông ra ngoài theo ngài, đã thấy Thuần Vu Vọng xông ra giữa đình viện, trầm giọng thét lớn “ Người đâu, lập tức theo ta đi bắt gian tế.”

“Thuần Vu Vọng.”

Ta đang định xông tới ngăn cả. Thuần Vu Vọng đã quay đầu đưa tay chỉ về phía ta phẫn nộ thét “Tiểu Thích, mau đưa nàng về phòng, trông chừng cho kĩ.”

Tiểu Thích canh giữ bên ngoài cửa vốn dĩ đã rút thương kiếm ra định đi theo ngài, nghe thấy mệnh lệnh liền nâng kiếm ngăn ta lại “Phu nhân, xin quay về phòng.”

Thuần Vu Vọng đã chẳng thèm bận tâm đến ta, thấy mấy thị vệ tâm phúc của mình tới, liền đi theo tiếng chim kêu.

Ta hốt hoảng, cho rằng thân thủ của mình vẫn khá nhanh nhẹn, đưa một quyền đánh lạc hướng sự chú ý của Tiểu Thích, sau đó trống sang một bên. Đúng vào lúc định đuổi theo Thuần Vu Vọng, ngài đã dắt theo thuộc hạ bay đi bắt người, võ công của ta bị khống chế, lại bị Tiểu Thích cầm chân, chẳng thể nào đuổi theo kịp nữa.

“ Phu nhân, xin hãy quay về phòng.”

Thanh trường kiếm của Tiểu Thích đưa tới, ánh kiếm sắc nhịn, lạnh giá. Ta nhanh chóng quyết định, bước thẳng về phía mũi kiếm của hắn. Tiểu Thích thất kinh, muốn rút kiếm lại đã chẳng kịp, lồng ngực ta truyền tới cảm giác đau đớn.

Trong tiếng kêu hoảng hốt, máu tươi phun trào khi thanh trường kiếm của Tiểu Thích được rút ra, ánh kiếm phản chiếu ánh trăng sáng trong, ánh lên khuôn mặt biến dạng vì khiếp sợ.

“ Phu nhân.”

Hắn thét lớn rồi xông tới đỡ lấy ta, ta vội vã ông lấy lồng ngực, ngã về phía hắn, vùng vẫy trong đau đớn.

Liếc mắt nhìn ra, ta thấy Thuần Vu Vọng đã sắp biến mất khỏi khu rừng mai đột nhiên dừng bước, quay đầu, sau đó kêu lên thất thanh “ Vãn Vãn.”

Thấy ngài nhanh chóng quay lại, ta càng ấn mạnh vào vết thương, trong nỗi đau đớn kịch liệt, máu tươi chảy xuống đầm đìa, sống lưng lúc này vã mồ hôi lạnh, đoan chắc sắc mặt ta trắng nhợt đến dọa người.

Chỉ cần có thể níu chân được Thuần Vu Vọng, những thị vệ tâm phúc  của ngài sẽ như quần long mất đầu, lại không rõ nguồn cơn, khả năng tìm được Tư Đồ Vĩnh đương nhiên là ít hơn nhiều.

Thuần Vu Vọng lúc này đã xông lại, bế bổng ta lên, kéo bàn tay đang ấn lên vết thương, ngón tay ngài run rẩy không ngừng.

Tiểu Thích còn chưa nghe lời chỉ trích của ngài, đã quỳ xuống thỉnh tội “ Là thuộc hạ thất trách. Thuộc hạ có tội. Phu nhân bước nhanh về phía mũi kiếm của thuộc hạ, thuộc hạ … không thể thu kiếm về kịp.”

Lề Hoàng sống ở căn phòng các đây khá xa, lúc này cũng đã bị kinh động, vội vã xông tới “Điện hạ, truy kích gian tế quan trọng hơn.”

Thuần Vu Vọng không đáp, bế ta bước vào trong phòng.

Lê Hoàng đứng phía sau thét lớn “ Điện ha xưa nay anh minh, người phụ nữa này có dụng tâm gì, đoan chắc Điện hạ đã nhìn thấu.”

Thuần Vu Vọng khựng người, cúi xồng nhìn ta. Ta lúc này đã hồi khí, không còn cảm thấy lồng ngực đau đớn như trước nữa, đột nhiên lại cảm thấy mùi máu tươi tanh nồng quen thuộc mỗi khi xông trận giết giặc sự lên cánh mũi, dạ dày co thắt, quặn người nông mửa trong vòng tay ngài.

“ Vãn Vãn…”

Ngài thì thầm gọi ta một tiếng, ánh mắt lúc này chẳng khác mặt hồ thu gợn sóng sau cơn gió nhẹ, trông âu sầu, chẳng thể che giấu được oán hận, ảo não, thương cảm, xót xa.

Ngài vội đặt ta lên giường, lúc cởi y phục của ta ra để xử lí vết thương, ta nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Ta vội vã ta ngoài, nên chỉ kịp mặc y phục mỏng manh, thấy máu tươi ngấm đầy y phục, chứ kỳ thực vết thương không nặng mấy. Tiểu Thích vốn không dám gây tổn thương cho ta, thu kiếm cũng rất nhanh gọn, nên vết đâm không sâu, hoàn toàn không tổn thương đến nội tạng hay động mạch.

Thế nhưng may mà Thuần Vu Vọng khi thấy ta bị thương, đã không tiếp tục truy cứu, mặc dù có sai người tiếp tục đi lục soát.

Tư Đồ Vĩnh cơ trí, chỗ này truyền ra động tĩnh lớn vậy, nên lập tức nhận ra dị thường, nhất định có thể ung dung trốn thoát.

Đợi sau khi đám thị vệ quay về, trời đã tờ mờ sáng. Thuần Vu Vọng khoác áo choàng, lặng lễ ngồi bên giường suốt cả đêm, nghe tin báo lại không hề ngạc nhiên, chỉ lặng lẽ quay sang nhìn ta “Nàng đã mãn nguyện chưa?”

Ta không đáp, chỉ cảm thấy vết thương tuy rằng đã được băng lại kĩ càng, nhưng máu tươi ngấm trên người vẫn còn chưa được lau sạch, mùi máu tanh nồng truyền tới, dạ dày quặn thắt, cực kỳ khó chịu, cho dù biết rằng Tư Đồ Vĩnh đã bình anh thoát khỏi, thế nhưng vẫn chẳng thể nào chợp mắt nổi.

Thuần Vu Vọng lạnh lùng nhìn ta quay người vào trong, sắc mặt càng thêm sầm sì, cũng chẳng quay vào giường ngủ tiếp, mà sai ngươi pha trà, đặt trên mặt bàn rồi ngồi đó từ từ thưởng thức.

Ta cũng chẳng nhớ sau đố làm thế nào mà ngủ thiếp đi, lúc nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh cãi, ánh mặt trời đã chiếu xuyên qua khe cửa, tạo nên những đốm sáng trên mặt đá lát nền hoa cương.

Ta ngồi bật dậy, chỉ cảm thấy vết thương đã bớt đau. Hoặc có lẽ, trong lúc chinh chiến đã quá nhiều lần bị thương và đau đớn, nên bản thân ta cũng có khả năng nhẫn nhịn chịu đựng hơn những người bình thường. Vết thương nhỏ này, thực ra chẳng là gì với ta.

Thoáng nghe giọng nói của Thuần Vu Vọng, ta khoác áo ngoài xuống giường, lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, nín thở lắng nghe.

Chỉ thấy Thuần Vu Vọng đang bực bội lên tiếng “Liệu ngàu có đừng nhắc mãi đến chuyện này được không?”

Lê Hoàng cũng đang khá là tức giận, dậm chân đáp “Tiểu tổ tông ơi, đến lúc nào thì ngài mới tỉnh táo lại đây? Nếu đó là người phụ nữ bình thường đã đành, Tần Vãn này có thân phận và bối cảnh đều không đơn giản, tại sao ngài lại có thể sủng ái nàng ta đến vậy, thậm chú còn quên cả hùng tâm tráng chí của bản thân.”

Thuần Vu Vọng than dài “Ngài quên lúc ban đầu tại sao ta không can dự vào chuyện triều chính rồi sao? Cũng chính ngài đã khuyên ta, nếu trong lòng hoang mang, hành sự run rẩy thì sẽ chẳng giữ lại được gì cho Tương Tư. Bây giờ thì sao, ngài nói xem, chẳng có gì tốt hơn là mang về cho Tương Tư một người mẫu thân cả.”

“Thế nhưng  nàng ta không phải là phu nhân Doanh Doanh, lại càng không phải là mẫu thân của tiểu Quận chúa. Tình hình hôm qua, bản thân thuộc hạ đã nhìn thấu cả rồi. Nàng ta dám lợi dụng tình cảm của Điện hạ, chẳng ngại tự gây thương tích để che chắn cho đồng đảng Bắc Nhuế. Điện hạ, ngài không cảm thấy người phụ nữ này thực sự quá đáng sợ sao.”

Thuần Vu Vọng im lặng một hồi, giọng nói đột nhiên trở nên thương cảm “Ta cũng không ngờ được, chúng ta vốn dĩ là phu thuê, đến khi gặp lại đã trở thành những người xa lạ. Muốn nàng tiếp nhận gia đình, đương nhiên phải mất một khoảng thời gian.”

“Điên hạ!” Lê Hoành dừng như chẳng thể nào nhẫn nhin thêm được nữa “Nàng ta hoàn toàn không phải là Doanh Doanh. Điện hạ đã điều tra rõ ràng thân thế của nàng ta, chẳng còn điểm ghi ngờ nào khác. Trước giờ, nàng ta chưa bao giờ là thê tử của Điện hạ, cuãng chẳng có chút quan hệ gì với Quận chúa Tương Tư. Một nữ ma đầu từ nhỏ đã được nuôi dưỡng chẳng khác nào sói dữ, độc ác thủ đoạn, giết người vô số, sao Điện hạ lại mong nàng ta có thể thực sự yêu thương, chăm sóc ngài chứ? Làm sao ngàu có thể để Tương Tư nhận một phụ nữ độc ác như vậy làm mẫu thân?”

“Đủ rồi.” Thuần Vu Vọng khẽ thét “Nàng ấy có phải là Doanh Doanh hay không, lẽ nào ta lại không nhận ra, còn phải cần ngài nhắc sao? Một giọt máu đào hơn ao nước lã, chi dừ nàng ấy đã quên ta, thì cũng chẳng thể nào quên được con gái ruột thịt của mình.”

“Con gái ruột thịt?” Lê Hoàng bật cười lạnh lùng nói tiếp “Điện hạ, nếu nàng ta mẫu thân của Tương Tư, vậy người phụ nữ được chôn trên đỉnh núi kia là ai chứ?” 

Cách một vách tường, ta có thể nhìn rõ thân hình Thuần Vu Vọng đang run lên, khẽ cất tiếng quát “Im miệng.”

Tuy rằng đang quát lên, thế nhưng giọng ngài rất nhỏ, bởi vì có chút thiếu tự tin.

Lê Hoàng hoàn toàn không nghe theo, lại tiếp tục nói “Điện hạ, đừng cố chấp thêm nữa. Doanh Doanh đã chết năm năm rồi. Ngài không dựng bia cho phu nhân, cũng không thờ cúng bài vị, không chịu nói cho Tương Tư biết mẫu thân đã chẳng còn trên đời nữa… Thế nhưng phu nhân Doanh Doanh tâm đầu ý hợp, tình cảm sâu sắc với Điện hạ đã chết thật rồi, bao nhiêu người chúng thuộc hạ đã tận mắt nhìn phu nhân nhập quan hạ táng… chỉ còn bản thân Điện hạ… mãi chẳng chịu thừa nhận mà thôi.”

Thuần Vu Vọng lui về sau một bước , tựa vào gốc mai già rồi từ từ lên tiếng “Ngài… hôm nay ngài đã nói…quá nhiều rồi đó.”

Lê Hoành vẫn không chịu lui bước, nắm lấy vạt quá của ngài tiếp tục can gián, giọng nói có phần lạc đi vì kích động “Điện hạ từ nhỏ đã bị người ta áp bức, bắt đắc dĩ phải nhận nhục chịu đựng, âm thầm nuôi chí lớn. Hiện nay sau bao năm khổ tâm gây dựng, khó khăn lắm, ngài mới tạo dựng được mọi thứ đến mức độ này, lẽ nào cứ để cho Hoắc Vương tận hưởng món hời này mãi sao? Lẽ nào ngài thực sự cho rằng có thể bảo toàn bản thân là đủ? Nhớ lại Nhu Phi nương nương năm xưa vốn dĩ cao sang, phú quý, người chẳng muốn tranh giành với đời, những người bên ngoài can gián ra sao cũng không chịu nghe theo, kết quả đã rơi vào kết cục thế nào? Điện hạ, ngài không lo lắng cho bản thân, thì cũng phải nghĩ đến tiểu Quận chúa?”

“Nghĩ đến Tương Tư? Thế nào được gọi là nghĩ đến Tương Tư” Thuần Vu Vọng mỏi mệt lên tiếng “Ta phải hao tâm tổn sức, ngồi lên bằng được ngôi bảo toạ đố, để Quận chúa Tương Tư trở thành công chúa Tương Tư, như vậy chính là nghĩ cho Tương Tư sao? Tam ca thủ đoạn lợi hại, đã làm Hoàng đế rồi, thế nhưng huynh ấy có giữ được cái đầu của mình không? Mẫu phi ta cũng từng là công chúa tiên triều, thế nhưng thứ thân phận đó đã liên lụy đến biết bao nhiêu người? Ngay cả việc sau đó phụ hoàng lạnh nhạt với người, e là… e là cũng liên quan đến việc này.”

Lê Hoành im lặng, mãi lâu sau mới nói “Tiên phụ trước nay chưa từng hối hận khi dùng con con gái của mình để hoán đổi cho công chúa, nhưng vẫn luôn hối hận vì đã không trông chừng công chúa, để người gặp được tiên đế, rồi đi vào nơi quỷ quái ăn người không nhả lại xương đó.”

Thuần Vu Vọng bật cười thê lương, rồi than dài một tiếng “Cữu cữu, ngài vẫn còn biết đó là nơi ăn người không nhả lại xương à?”

Tiếng gọi cữu cữu đó dường như đã động đến vết thương lòng của Lê Hoành, hắn buông vạt áo Thuần Vu Vọng, mãi lâu sau mới nói “Tóm lại là, ngài giữ người phụ nữ đó bên cạnh, ta thấy không yên tâm.”

Ta không dám nghe thêm nữa, vuốt mồ hôi trán rồi lặng lẽ lui xuống, quay về giường nghỉ ngơi.

Thuần Vu Vọng quả nhiên không phải là loại người tầm thường, thì ra mẫu thân của ngài Nhu Phi chính là công chúa tiền triều mà trọng thần triều trước đã dừng con gái của mình thay thế mới bảo toàn lại được.

Trận chính biến lần này tại Nam Lương, ngoài mặt là Hoắc Vương Thuần Vu Thái nhận được ủng hộ của Lý Thái hậu phát động chiến tranh, nhưng e là hai con người này chẳng thoát khỏi liên hệ. Chẳng trách mà Lê Hoành lại khoa trương là vậy, hiển nhiên vì nhà họ Lê có ân cứu mạnh với mẫu phi của Thuần Vu Vọng, tuy rằng không phải cùng chung huyết thống, nhưng trước mặt mọi người, cả hai vẫn phải giữ mối quan hệ chủ tớ, thế nhưng tình lại thì, Lê Hoành đích thực có thể coi là cữu cữu của Thuần Vu Vọng.

Thế nhưng tất cả những chuyện này đều là chuyện của Nam Lương, chẳng có bất cứ liên quan gì đến Đại Nhuế chúng ta, lại càng không có can hệ gì đến ta cả. Điều kiến ta kinh ngạc chính là một chuyện khác…

Thì ra, Doanh Doanh thực sự đã chết từ lâu rồi. Ngài hoàn toàn không phải không biết, chỉ là khộng chịu đối mặt với sự thật, nên mới giữa lúc canh ba nữa đêm, mặc cho tuyết rơi ngớp trời, đứng bênh cạnh mộ của nàng uống rượu, thế nhưng vừa mới quay lưng đã bước đi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ như thể ngôi mộ đó chỉ là cơn mộng chờ đợi ái thê, tìm lại mẫu thân?

Ta đột nhiên cảm thấy người đàn ông sáng sáng chiều chiều ở cạnh bên mình bấy lâu nay thực sự khó hiểu, hành động quái lạ, vô lí khiến ta cảm thấy bức bối, tức thở. Thứ cảm giác đó càng khiến ta căm ghét, mà mong muốn nhanh chống rời khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông xa lạ không hề có liên quan gì đến bản thân.

Không biết Tư Đồ Vĩnh đã để lại cái gì cho ta bên dòng nước, đợi khi nào tìm được cơ hội ra ngoài, ta nhất định sẽ nhanh chóng tìm kiếm, biết đâu lại có cơ hội đào thoát khỏi chốn này.

Ta đang trầm tư suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới, hơn nữa còn rất quen thuộc, lập tức đoán ngay được Thuần Vu Vọng sắp tiến vào trong, liền nhắm nghiền mắt, giả vờ đang ngủ.

Bước chân từ từ dừng lại trước giường, bàn tay lạnh giá vuốt nhẹ lên khóm mắt của ta. Ta thậm chí còn đoán ra được dáng vẻ si tình, ngây dại của ngài khi đứng trước ‘Doanh Doanh’ của mình.

Thế nhưng kể từ sau khi ngài nghe thấy Tư Đồ Vĩnh gọi ta một tiếng ‘Vãn Vãn’, ngài liền gọi theo, khiến ta thậm chí chẳng có cơ hội giải thích rằng mình không phải là Doanh Doanh.

Một lúc lâu sau, ta dần bớt căng thẳng, rồi ta nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng rời đi của ngài. Thế nhưng ngài không rời khỏi căng phòng, bởi thi thoảng ta nghe thấy tiếng sứ va chạm vào mặt bàn. Lúc đầu ta còn tưởng ngài đang uống trà, mã cho tới khi ngửi được mùi rượu ta mới biết.

Lặng lẽ mở mặt ra nhìn, bóng dáng sầu muộn khổ sở đằng sau tấm rèm tức thì đập vào mắt ta. Ngài cuối xuống, từ từ rót rượu vào ly, sau đó ngửa cổ cạn sạch. Hết ly này đến ly khác, uống hết cả vò rượu.

Thấy ngài đưa tay đinh lấy một vò rượu khác trên bàn, ta bất giác chống người ngồi dậy, chỉ cảm thấy lồng ngực nhói đau, cau chặt đôi mày rồi rên lên một tiếng.

Thuần Vu Vọng nghe thấy, quay đầu sang nhìn, nhưng không lại ngay. Vò rượu trên tay khi nãy giờ đã được thay bằng ly trà, ngài uống vài ngụm sau đó mới từ tốn đứng dậy.

“Nàng tỉnh rồi sao?”

Thần sắc của ngài vẫn bình thản như không, ngồi bên mép giường, ánh mắt dịu dàng, tình cảm.

Nước trà được dùng để che đi mùi rượu nồng liệt trong miệng ngài, nếu không tận mắt nhìn thấy, ta nhất định sẽ không tin vừa uống rượu giải sầu.

“Thời tiết lạnh như vậy, tại sao ngài còn uống rượu lạnh chứ.”

Lời vừa dứt, ta đã ngây lặng cả người, ta nói ra câu này làm gì chứ? Ngài là gì của ta, thế nên sao ta phải lo lắng ngài uống rượu lạnh? Ngài uống rượu giải sầu vì người thê tử đã từ giả cõi đời nằm trong ngôi mộ cô đơn, quạnh quẽ thì có liên quan gì đến ta?

Ngài ngây lặng người, thế nhưng rất nhanh liền nhếch miệng lên nở một nụ cười, rồi ôm ta vào lòng, dịu dàng đáp “Được rồi, ta sẽ không uống rượu lạnh nữa, nàng nói thế nào thì ta sẽ nghe theo thế đó.”

Tựa bên lồng ngực ngài, ta có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ mà loan xạ của ngài. Y phục ngài không hề lưu lại mùi rượu, nhưng hơi thở vẫn phảng phất đoi chút, khiến ta có cảm giác ngài hình như đang ngà ngà men say.

Thế nhưng bất luận là gia thế, phẩm hạnh, dung mạo, học vấn hay si tình, tất cả đều khiến cho người ta phải đắm say, khâm phục. Đáng tiếc, ta không phải là Doanh Doanh, cũng không muốn là người phụ nữ đấm say vì bất cứ người đàn ông nào trên thế gian. Trước tiên ta là Tần Vãn, là tướng quân Chiến Vũ của Đại Nhuế, là hy vọng sau cùng của gia tộc Tần thị.

Kể từ hôm sau bị thương, bên mũi ta lúc nào cũng như thoang thoảng mùi máu tươi tanh nồng, dạ dày luôn cảm thấy khó chịu, chỉ ăn được quá nữa bát cháo hoa là lại đặt xuống.

Thuần Vu Vọng thấy vậy cười nói “Có phải không hợp khẩu vị của nàng không? Ta bảo người dưới đi làm thứ khác nhé. Trước tiên, nàng hãy uống thuốc đi đã.”

Trong số tùy tùng theo ngài không có đại phu, đều là những người luyện võ nên luôn chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc trị thương, sắc thuốc cũng rất thuần thục, nhanh nhẹn.

Đã quá quen với chuyện chém giết máu tanh, nên việc bị thương và uống thuốc với ta chẳng khác gì cơm bữa. Thế nhưng lúc ta bê bát thuốc đó lên, không biết tại sao, đột nhiên lại thấy mùi vị đó thực sự khó chịu, cứ ngửi là lại muốn nôn, cảm giác cực kỳ ghê tởm.

Thuần Vu Vọng đón lấy bát thuốc, tự mình nếm trước, gật đầu nói “Đã không còn nóng nữa, nàng mau uống đi.” 

Ta cau chặt đôi mày, nín thở một hơi uống hết bát thuốc, đang  lúc định đưa lại bát thuốc, đột nhiên dạ dày quặn thắt, cổ họng ngứa ngáy, tiếp đó chẳng thể nào kiềm chế thêm nữa, nôn hết mọi thứ ra ngoài.

“Vãn Vãn.”

Thuần Vu Vọng hô lớn rồi chạy tới đỡ lấy ta, lúc này ta không những chỉ nôn ra số thuốc vừa uống mà còn nôn sạch cả nữa bát cháo ban nãy mới ăn được một ít.

Thuần Vu Vọng ôm chặt lấy ta, cũng chẳng để tâm đến phần y phục bị nôn mửa ghê tởm, lớn giọng gọi người bên ngoài “Người đâu, mau mang nước vào, nhanh… đi tìm đại phu về đây.”

Mãi cho tới khi dạ dày không còn nữa, ta mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, vết thương hình như lại sắp toạc ra, cơn đau truyền tới, nên đành để mặc cho mấy người Nhuyễn Ngọc lại giúp ta thay y phục, thu dọn tàn cuộc. Sau đó ta chỉ biết nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng đột nhiên cảm thấy có phần kì quái.

Vết thương do kiếm tối qua chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da, căn bản không hề nghiêm trọng, tại sao lại gây ra những triệu chứng như vậy? Lẽ nào cơ thể ta, sau khi bị ngài khống chế võ công lại suy nhược đến mức này?

Thuần Vu Vọng đã thay y phục, thấy bọn người Nhuyễn Ngọc đã thu dọn đâu vào đó, liền ngồi bên lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt đen láy, sáng ngời, vừa kinh hãi lại vừa có chút mừng rỡ khác thường.

Ta đã đỡ hơn đôi chút, lại dùng nước trà súc miệng vài lần, nhưng dưới ánh nhìn của ngài ta dường như có chút thấp thỏm, nhíu mày lên tiếng “Có lẽ trong bát thuốc đó có mùi vị khó ngửi, nên mới bị nôn. Đó cũng không phải vết thương nghiêm trọng, không uống cũng chẳng sao.”

Ngài nhếch miệng mỉm cười “Đợi đại phu chuẩn bệnh đã rồi tính sau. E là… thực sự không nên uống thuốc nữa…”

Đúng lúc đang cảm thấy câu nói vừa rồi của ngài có ẩn ý gì khác, bên ngoài đã truyền vào giọng nói của Tương Tư.

Chỉ thấy Lê Hoành mỉm cười đưa tới lời dỗ dành cô bé “Tiểu Quận chúa ngoan nào, mẫu thân của người đang bị bệnh, đừng vào trong làm phiền.”

Tương Tư liền cãi “Ăn nói linh tinh. Hôm qua mẫu thân vẫn còn đọc binh thư cho ta nghe mà, giọng đọc của người rất hay, làm sao mà giờ đã sinh bệnh?”

Lê Hoành thấy vậy liền đáp “Ừm… là bạo bệnh, tối qua vừa mới phát tác, trẻ con không thể vào trong, chỉ e sẽ bị lây bênh.”

Tương Tư lo lắng hỏi thêm “Hả, mẫu thân thực sự bị bệnh sao? Vậy thì ngài mau tránh ra, ta phải vào thăm mẫu thân của ta.”

“Sẽ bị lây bệnh đấy…”

“Phụ vưng vẫn ở trong phòng mà.”

“Trẻ con không được… Quận chúa vào không tốt.”

“Mẫu thân sẽ không lây bệnh cho ta đâu, mẫu thân yêu thương ta nhất. Ngài mau tránh ra, mẫu thân bị ốm, nhất định là muốn ta ở bên cạnh người.”

“Tiểu Quận chúa, Tiểu Quận chúa…”

Lúc này tấm rèn trước giường vẫn đang được thả xuống, nhưng ta vẫn nhìn được mọi chuyện diễn ra bên ngoài cửa. Tương Tư đang khoác một chiếc áo lông ấm áp, trong cực kỳ xinh xắn, vừa đẩy vừa đá Lê Hoành để bước vào. Tương Tư còn nhỏ, sức yếu, không thể chống lại Lê Hoành, bị ngăn mãi sinh chán, liền há miệng cắn mạnh vào tay hắn.

Thuần Vu Vọng cũng nhìn ra, đột nhiên bật cười nói “Đứa con gái bé nhỏ của chúng ta giống hệ nàng vậy, động một tí là há miệng cắn luôn.”

Ta không nhớ bản thân đã từng cắn ai bao giờ, đoan chắc ngài lại bị phát bệnh, nhớ đến Doanh Doanh của mình rồi. Xem ra chỉ có Tiểu Tương Tư này là thật lòng thật dạ với ta mà thôi, dù rằng cô bé không phải là con gái ruột của ta.

Trái tin quặn thắt, ta lên tiếng gọi “Tương Tư.”

“Mẫu thân.”

Thấy ta gọi tên, Tương Tư nhanh chóng đáp lại, còn giơ tay đấm vào đùi Lê Hoàng, sau đó lên tiếng mắng nhiếc “Ngài là lão già đáng chết, rùa già ngàn năm, ma quỷ hiển thế, còn không cho ta vào gặp mẫu thần, ta sẽ chọc mắt ngài đó.”

Nghe thấy câu mắng xấc xược của Tương Tư, Thuần Vu Vọng liền đứng dậy, lên tiếng “Lê Hoành, ngài cho Tương Tư vào đi.”

Lê Hoành nghe vậy, đành phải buông tay.

Tương Tư bật thở hổn hển, dậm mạnh lên chân Lê Hoành một cái, sau đó chạy vào trong phòng, đến trước đầu giường ta, cô bé ngọt ngào lên tiếng “Mẫu thân.”

Ta nắm lấy bàn tay ấm nồng của Tương Tư, đưa tay lau khô mồ hôi trên chỏm mũi con bé rồi mỉm cười nói “Đi chậm thôi, nhìn xem mồ hôi đầy người rồi này.”

Tương Tư liền đưa ngón tay bụ bẫm của mình chỉ ra bên ngoài đưa lời mách tội “Ngài Lê Hoành đó thực đúng là xấu chết đi được, không cho con vào gặp mẫu thân. Đáng tiếc là con đã quên nỏ ở vương phủ rồi, nếu không con nhất định sẽ bán cho ngài ấy tím cả đầu.”

Ta gật đầu nói “Không sao cả, hôm khác, mẫu thân sẽ làm một cái khác cho con. Nếu con lớn hơn chút nữa, mẫu thân sẽ dạy con kiếm pháp, ai dám ức hiếp con thì con chém người đó, không cần phải niệm tình.”

Tương Tư vô cùng hứng thú, lần sờ thanh kiếm Thừa Ảnh treo đầu giường ta rồi nói “Thật không? Cầm thanh kiếm như thế này chém người sao.”

Thuần Vu Vọng vội vã bế cô bé ra rồi mỉm cười nói “Tương Tư, mẫu thân con chọc ghẹo con thôi. Con gái đừng có múa may đao kiếm.”

Ta chẳng dám làm trái ý ngài liền lên tiếng “Càng là con gái thì càng phải biết cách thức bảo vệ bản thân, như vậy mới không để cho kẻ xấu thừa cơ ăn hiếp.”

Thuần Vu Vọng liền nói “Có ta ở đây, ai dám ăn hiếp Tương Tư chứ?”

Ta cười khẩy nói “Nếu ngài không ở cạnh bên Tương Tư thì sao? Hoặc giả ngài già đi, rồi cô bé được gả đi nơi khác thì thế nào.”

Thuần Vu Vọng nhìn cô nhóc đáng yêu, xinh đẹp trong lòng mình, đột nhiên cười nói “Vậy thì cũng chẳng sao. Chúng ta có thể sinh thêm một đệ đệ cho Tương Tư, đến lúc chúng ta già rồi, có thể bảo đệ đệ bảo vệ Tương Tư.”

Ta than dài một tiếng “Vậy thì ngài phải nhanh chóng nạp thêm vài người thiếp nữa, sinh cho ngài tám, mười người con mới được. Chỉ là ta khuyên ngài đừng có ý đồ xấu gì với công chúa Thường Hy, nếu không hoàng thượng của ta nhất định sẽ không tha cho ngài đâu.”

Thuần Vu Vọng bật cười thành tiếng, cúi đầu nói với Tương Tư “Tương Tư, mẫu thân con bảo phụ vương nạp thêm mấy người tiểu thiếp để sinh một đàn đệ đệ cho con đấy.”

Tương Tư trợn tròn đôi mắt đen láy nhìn về phía ta “Tiểu thiếp là gì ạ? Bọn họ sinh con tại sao lại trở thành đệ đệ của con được? Chỉ có người do mẫu thân sinh ra,  thì mới là đệ đệ của con thôi.”

Ta lặng người, nhất thời không biết có nên giải thích cho cô bé rằng thế nào được gọi là huynh đệ tỷ muội, thế nào được gọi là cùng cha khác mẹ không?

Thuần Vu Vọng đã đặt Tương Tư xuống, vỗ nhẹ lên đầu cô bé “Con ra ngoài chơi cùng với Ôn Hương, Nhuyễn Ngọc đi, phụ vương với mẫu thân còn chút việc.”

Tương Tư liền nói “Con không muốn chơi cùng bọn họ, con muốn mẫu thân chơi cùng con cơ.”

“Tối qua mẫu thân con bị nhiễm lạnh, sức khỏe giảm sút, phải nằm trên giường dưỡng bệnh vài hôm. Nếu con muốn mẫu thân nhanh chóng hồi phục, thì không được phép làm phiền mẫu thân.”

Tương Tu chu chiếc miệng xinh xắn, nắm lấy cánh tay ta lắc qua lắc lại, chẳng mấy bằng lòng.

Ta ôm lấy cô bé, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô bé rồi dịu dàng nói “Tương Tư của mẫu thân là ngoan nhất, bây giờ con ra ngoài chơi đi. Đợi khi nào mẫu thân nhớ con, sẽ bảo người gọi con sang được không nào.”

Tương Tư nghe vậy mới chịu nắm tay Ôn Hương bước ra ngoài, vừa đi vừa ngước lại đầy lưu luyến. Khi bước qua thèm cửa, cô bé quay đầu, vẫy ta chào ta.

Thuần Vu Vọng mỉm cười than thở “Thật đúng là không ra gì, đúng là tốn công nuôi con gái năm năm trời. Có con gái nhà ai như nó không, có mẫu thân rồi quên luôn phụ thân.”

Ta bình thản đáp “Muốn con bé quên đi cũng dễ dàng. Nếu ta quay về Đại Nhuế, Tương Tư tuổi còn nhỏ, nhất định sẽ nhanh chóng quên ta thôi.”

“Quay về Đại Nhuế?”

Thuần Vu Vọng nghiến răng nghiến lợi nhắc lại lời ta, rồi quay sang chỗ khác, một lúc sau mới quay lại nhẹ mỉm cười, nắm bàn tay ta rồi dịu dàng lên tiếng “Thực ra, nàng hãy hỏi qua tâm ý của Tương Tư xem?”

Ta nhất thời không hiểu hết ẩn ý bên trong câu này của ngài “Tâm ý của Tương Tư? Tâm ý gì cơ chứ?”

“Thì chính là tâm ý muốn nàng sinh cho con bé một đệ đệ đó.”

Ngài mỉm cười nhìn về phía ta vô cùng mong đợi. Ta cố gắng kìm nén mong muốn xông lên đấm thẳng vào mặt ngài một quyền, sau đó từ từ thốt ra từng chữ “Ngài đừng nằm mơ.”

Chẳng ngờ, ngài lại không hề tức giận, đi đến bên bàn, rót trà, uống vài ngụm, mới liếc mắt nhìn ta rồi nói “Vãn Vãn, nàng đã bao lâu không có kinh nguyệt rồi?”

Ta nghe hỏi tức thì chết lặng người.

Kể từ sau trận chiến trên đỉnh Lạc Đà, kinh nghiệm của ta không được ổn định cho lắm. Thế nhưng dù thất thường đến mức nào cũng chẳng thể hai tháng liền không có kinh nguyệt được.

Hơn nữa kể từ sau khi bị ngài bắt giữ, ta đích thực chưa từng… lần nào.

Đột nhiên hiểu thấu được ẩn ý của ngài, ta lạnh cả sống lưng nhìn ngài bằng ánh mắt rực lữa căm hận rồi thét lớn “Không thể nào.”

Ngài chẳng hề né tránh ánh mắt oán hận của ta, lặng người nhìn về phía ta, sau đó nhẹ nhàng cất tiếng “Nàng mong là không thể, nhưng ta thì ngược lại… sau cùng ta đã được toại nguyện. Nếu ta không thể giữ được nàng, không biết đứa con này… liệu có thể giữ chân nàng không?”

Hai lòng bàn tay ta băng giá, mãi lâu sau mới có thể cất tiếng trả lời “Thuần Vu Vọng, ngài đừng nằm mơ nữa. Ta đã có hôn phu. Ngài ấy chính là danh tướng đương thời, là thanh mai trúc mã với ta, hai gia đình cực kỳ mông đăng hộ đối.”

Ta nhớ lại bộ dạng mất kiểm soát của ngài ở khách điếm khi ta nhắc chuyện Tư Đồ Lăng chính là hôn phu của mình, thế nhưng lúc này, ta chẳng để tâm được thông tin này liệu có chọc giận ngài không, thậm chí rất muốn dùng sự phẫn nộ của ngài để phủ định một số việc.

Đôi mày của ngài quả nhiên cau chặt lại, thế nhưng nhanh chóng giãn ra. Thuần Vu Vọng từ tốn lên tiếng “Nhà Tư Đồ và nhà họ Tần đều không phải là những môn hộ nhỏ? Hai gia đình đã liên hô hay chưa, tại sao tất cả người trong triều đình Đại Nhuế lại chưa từng nghe nói đến chuyện này?”

Ta cười nhạt đáp “Trên dưới triều đình Đại Nhuế, có mấy người biết Tần Vãn ta là thân phận nữ nhi? Ngài còn mong mấy ta mắt ngô nghê gà mờ của Nam Lương trong triều đinh có thể nghe ngóng được bao nhiêu chuyện cơ mật đây?”

Ngài nghi hoặc nhìn ta, ánh mắt u sầu như thể sắp sửa phát nộ. Thế nhưng, đến sau cùng ngài vẫn giữ được bình tĩnh, hớp một ngụm trà, sắc mặt hồi phục, thậm chú còn mỉm cười nói “Vãn Vãn, nàng đừng có cử động mạnh quá, đang lúc mùa xuân, thời tiết bắt đâu nóng bức, cẩn thận không ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Ta bực bội vô cùng, tuy rằng thời tiết đầu xuân vẫn còn hơi lạnh, thế nhưng nghe thấy câu “thời tiết bắt đầu nóng bức” của ngài, ta liền ném chiếc chăn ra rồi nằm quay mặt và trong, thế mà vẫn chẳng thể nào bình tâm lại được. Do hành động quá mạnh nên vết thương trên ngực bị chạm tơi, đau nhón tâm can.

Thuần Vu Vọng bước lại, cầm chiếc chăn, đắp lên người cho ta, lặng lẽ nhìn tatrong chốc lát rồi nhẹ nhàng nói “Nếu vết thương của nàng không khỏi nhanh, e là muốn chạy trốn cũng vô cùng khó.”

Ta lặng người, bất giác nằm im, mím chặt môi, lạnh lùng liếc ngài.

Ánh mắt ngài dần băng giá, rồi từ từ lên tiếng “Quả nhiên là vậy.”

Ra không hiểu nổi ẩn ý trong câu này.

“Ta vốn tưởng, cho dù nàng là một người phụ nữ hoàn toàn không liên quan gì đến Doanh Doanh, sau một thời gian dài sống bên nhau, cũng sẽ hiểu được Tương Tư một làng mộ dạ yêu thương nàng, hơn nữa, ta đối với nàng cũng…” Ngài khựng lại, đôi mắt bắt đầu ửng đỏ, sau đó lại bật cười tự giễu “Ta đối với nàng đương nhiên cũng chẳng ra sao. Nàng chấp nhận gần gũi với chúng ta, thi thoảng tỏ ra chút quan tâm, chẳng qua chỉ muốn ta lơ là cảnh giác, để nàng có thể tìm được cơ hội rời khỏi ta, có phải không? ”

Ngài nhìn chằm chằm vào ta, như đang chờ đợi câu trả lời. Đúng? Mà cũng không đúng lắm? Bản thân ta dường như cũng đang tỏ ra lưỡng lự, chẳng biết phải trả lời ra sao.

Ta đích thực muốn mê hoặc ngài, nhân lúc ngài lơ là phòng bị sẽ tìm cơ hội trốn thoát. Thế nhưng ta chinh chiến sa trường, hai tay nhuốm máu, xuất hiện như sơn, binh lính thuộc hạ không ai không sợ, người Nhu Nhiên nhìn thấy ta chẳng khác nào nhìn thấy Diêm Vương, quỷ ác, ta từ lâu đã luyện được tính khí cứng cỏi, mạnh mẻ hơn cả nam nhi. Vậy nên, muốn ta khuất phục trước tấm chân tình của ngài, e là khó hơn lên trời.

Cũng giống như lúc này, ta gần như có thể nhận ra, ngài hy vọng ta phủ nhận những lời ngài nói. Tên Lê Hoành vừa là cữu cữu vừa là thuộc hạ dưới chướng ngài cũng có thể nhận rõ ngài rất coi trọng kẻ thế thân người ái thê đã khuất năm xưa đến độ nào.

Người đàn ông này anh minh nhưng lại si tình, có thể bình thản như không trước cái chết của Doanh Doanh, đương nhiền cũng sẽ bằng lòng lựa chọn tin vào lời nói dối của ta, tiếp tục duy trì cuộc sống ‘phu thuê’ không ra thể thống này.

Ngài đã cô đơn quá lâu rồi, vô cùng cần giả tường tươi đẹp như vậy để lắp đầy những khoảng trống trong lòng. Biết rõ ràng chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương, làm gì cùng vô ích, ngài cũng quyết không gạt bỏ, chối từ.

Ta nên thuận theo ý ngài đáp lại một tiếng ‘không phải’, sau đó nắm lấy vạt áo ngoài của ngài nói với ngài rằng, thực ra, ta rất yêu thích vòng tay ấm áp của ngài, đồng thời cũng thật lòng thật dạ yêu quý Tương Tư vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu của ngài, trước tiên cứ duy trì cuộc sống an nhàn và khá tự do này rồi mới tính đến thứ khác. Thế nhưng ta mãi chẳng thể nuốt nổi mấy chữ đó ra khỏi miệng, sau cùng liền bấm bụng, nhanh chóng đưa lời “Đúng thế. Ta vốn dĩ phải lăn lộn đánh nhau trên sa trường vì Đại Nhuế, làm sao có thể để ngài nhốt ở nơi này rồi sinh con đẻ cái chứ?”

Khuôn mặt tuấn lãng của Thuần Vu Vọng nhanh chống thất sắc, trắng nhợt như tờ giấy. Ngài mỉm cười thảm liệt rồi nói “Ừm, ta đích thực đã nhìn ra. Tim cứng như sắt, chính là cụm từ từ dành để miêu tả những người như nàng. Nàng phải căm ghét ta đến mức nào mới chẳng thèm nói dối ta một câu để tìm cơ hội thoát thân chứ?”

Nói ngài điên, thì chẳng còn ai có thể thông minh và tỉnh táo hơn nữa! Ta quay mặt đi chỗ khác, sầm mặt, không thèm bận tâm đến ngài thêm nữa. Ngài nhìn chằm chằm về phía ta, cũng chẳng che giấu oán hận trong lòng.

Lúc này, đại phu đã được mời tới. Sự việc đường đột, đại phu do thị vệ của ngài tìm tới đương nhiên cũng chỉ là đại phu ở thôn lân cận, nay bỗng nhiên bị gọi tới, đương nhiên không tránh khỏi run rẩy sợ hãi, nhưng ánh mắt lại tỏ ra vui sướng, rạng ngời.

Hắn lặng lẽ liếc về phía ta, sau đó quỳ xuống khấu đầu “Tiểu nhân tham kiến công tử, bái kiến Doanh phu nhân.”

Thuần Vu Vọng vừa bực bội vừa tức giận ngồi xuống bên giường, nghe câu này liền ngước mắt lên nhìn, gật đầu nói “Ừm, trước kia người đã từng tới nơi này rồi.”

Tên đại phu đó liền đáp “Đúng vậy, đúng vậy, công tử có trí nhớ tốt quá. Đây đã chuyện xảy ra năm năm rồi. Năm đó, Doanh phu nhân mang thai, chính là tiểu nhân chuẩn mạch. Sau đó, lúc Doanh phu nhân sắp sinh, công tử lại gọi tiểu nhân cùng hai bà đỡ trong thông đến giúp, bọn tiểu nhân đã ở lại đây cùng hai vị danh y đến từ kinh thành vài ngày. Năm đó, Doanh phu nhân tuổi còn trẻ, mọi người đều nói có lẽ không dễ sinh, ai ngời, người phú quý được trời giúp đỡ, sau một canh giờ, đã hạ sinh một thiên kim tiểu thư trắng trẻo, bụ bẫm, đầu tròn tai to, thực đúng là tướng phú quý mà tiểu nhân chưa từng thấy.”

Ta thực sự chẳng thể nào liên hệ được Tương Tư xinh xắn đáng yêu với cụm từ ‘đầu to tai lớn’ mà hắn nói, thế nhưng tên đại phu này có thể nói tường tận như vậy, đủ thấy số tiền thưởng của Thuần Vu Vọng năm đó đã khiến hắn cả đời khó quên.

Xem ra, Thuần Vu Vọng cũng không yên tâm để cho một đại phu cùng hai bà đỡ tầm thường ở thôn nhỏ đỡ đẻ cho người thê tử yêu quý mới có mười mấy tuổi của mình, nên đã sai người về kinh sư, mời tới đại phu và bà đỡ có tiếng, chỉ gọi họ đến đứng bên giúp đỡ mà thôi. Dung mạo của ta và Doanh Doanh giống nhau, vị đại phu này hiển nhiên đã tưởng ta là nàng ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện